Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
-
Chương 55
Sau khi rời đi Thượng Ngư thôn, An Khánh Đào vội vàng lái xe lên hướng bắc.
Trong buồng xe, Thẩm Hi bế Hoắc Hiệp, tò mò hỏi Hoắc Trung Khê: “Không phải đại hiệp sẽ cưỡi ngựa sao, một đại nam nhân như ngươi còn ngồi trong thùng xe làm gì?” Hoắc Trung Khê ngồi ổn như núi, nghe nàng hỏi mới từ từ trả lời: “Ta ngồi đây có thể ở bên ngươi với con trai thêm một chút, thuận tiện luyện công, cưỡi ngựa không có tác dụng gì cả.” Nghe hắn nói nhân tiện có thể luyện công, Thẩm Hi chậc lưỡi: “Cố gắng chăm chỉ thế này, ngươi không thành Kiếm Thần mới là lạ.”
Hoắc Trung Khê cười cười, không nói gì thêm. Xe ngựa tuy xa hoa nhưng vẫn lắc lư không ngừng, Hoắc Hiệp lắc qua lắc lại, một chốc sau đã ngủ. Thằng bé dạo này lớn nhanh, lên cân nên một chốc sau đã đè lên tay Thẩm Hi tê rần. Hoắc Trung Khê thấy nàng luôn sờ sờ tay, đưa tay ra ôm con trai tới cạnh hắn, bế con ngồi sang một góc, nói với Thẩm Hi: “Ngươi cứ ngủ một lát đi, trên đường nhàm chán không có gì nhìn đâu.” Thẩm Hi xoa coa bắp tay, lại duỗi duỗi chân, nói: “Xe ngựa ở đây không thoải mái như xe ở chỗ ta, tốc độ quá chậm, ở chỗ ta nói đi một vạn tám nghìn dặm, tính ra chỉ cần mấy canh giờ ngồi máy bay.”
Nghe được Thẩm Hi nói về thế giới của nàng, Hoắc Trung Khê cảm giác hứng thú hơn, hắn hiếu kì hỏi: “Máy bay là cái gì?”
“Là một cỗ máy làm từ kim loại, trông giống như chim lớn, bay lên tầng mây, cabin, cũng là bụng của chim có thể chở cả mấy trăm người một lượt.” Nàng đã quên dần cuộc sống trước đây, giờ nhớ lại, thật sự như nằm mơ vậy, về sau không thể trải qua được gì nữa. Hoắc Trung Khê trầm ngâm một lát, hỏi: “Nó làm thế nào để bay lên? Cánh lớn bao nhiêu?”
Thẩm Hi trả lời: “Không phải dùng cánh bay, mà là một loại động cơ, một loại lực. Ví dụ như...”, nàng cố gắng liên tưởng tìm ví dụ, nhưng không tìm được hình tượng nào, chỉ đành lấy hình tượng gần gũi nhất làm ví dụ: “Khi ta đun nước, nước sôi sẽ sinh ra hơi nóng, có thể đẩy nắp ấm lên, cái này ngươi biết chứ?” Hoắc Trung Khê gật đầu.
Nàng lại giảng giải tiếp: “Hơi nước có thể đẩy được nắp ấm, chứng tỏ nó có lực, khi ta dùng rất nhiều hơi nước, lực sẽ lớn hơn rất nhiều, nếu tụ những hơi nước này lại, sẽ tạo ra một cỗ lực lớn, như vậy có thể đẩy được máy, máy bay cũng hoạt động kiểu như vậy...” Máy bay hoạt động chắc gần giống như vậy đúng không? Phải không phải không? Tuy nàng đã ngồi máy bay vô số lần nhưng nguyên lí hoạt động của nó Thẩm Hi lại không biết chút nào, nên nàng nêu ví dụ như vậy không biết có đúng hay không nữa.
Hoắc Trung Khê nghĩ nghĩ một chốc, cảm thấy chuyện này khá khó tin, lại nhìn vẻ hơi chột dạ của nương tử mình, liền không hỏi chuyện này nữa mà nói sang chuyện khác: “Chỗ các ngươi có Võ Thần không?” Đề tài này không có hàm lượng khoa học kĩ thuật, có thể tiếp tục. Thẩm Hi lập tức trả lời: “Không có. Quê cũ của ta tuy có người biết võ nhưng ta chưa thấy ai có võ công cao như ngươi cả, ít nhất là ta còn chưa thấy qua người nào có khả năng nhảy lên ngọn cây như ngươi cả.”
Hoắc Trung Khê lại hỏi: “Vậy ở chỗ đó người mạnh nhất mạnh đến cỡ nào?”
“Không biết nữa. Công phu ở thời đại của ta đã xuống dốc, không có bao nhiêu người luyện. Dù có luyện cũng là các loại võ như Taekwondo, Judo..., chủ yếu luyện về cơ thể, tốc độ, phối hợp ra chiêu chứ chưa thấy nội công bao giờ.” Nghe nàng trả lời, Hoắc Trung Khê thản nhiên nói: “Võ công mà không có nội công chỉ có thể đánh được những người bình thường, không tính là võ đạo.”
Thẩm Hi suy nghĩ, bản thân nàng chỉ là một người bình thường, ngày ngày ngồi trong văn phòng, không có hứng thú gì với thể dục thể thao, võ thuật cái gì càng là dốt đặc cán mai, nhưng nàng coi như lăn lộn trên văn học mạng nhiều năm, tiểu thuyết kiếm hiệp càng đọc không biết bao nhiêu lần, không khỏi nói với hắn: “Ở chỗ ta có một thứ gọi là tiểu thuyết kiếm hiệp, đề tài chính là những người biết võ công như các ngươi vậy. Ngươi thích không, ta nói một chút cho ngươi mở mang tầm mắt?”
Hoắc Trung Khê gật đầu. Thẩm Hi nghĩ nghĩ, trong giới tiểu thuyết võ hiệp phải kể đến hai đại gia là Kim Dung và Cổ Long, hôm nay nói về Kim lão gia trước vậy, nói cái gì đây? Tính theo mốc thời gian hẳn là phải kể từ Thiên long bát bộ đi thì phải? Nàng họ nhẹ một tiếng, bắt đầu kể Thiên long bát bộ, mặc dù không nhớ chi tiết từng chương, lại càng không nói từng câu từng chữ nhưng các tình tiết lớn vẫn nhớ rõ, dù sao nàng xem qua mấy bản phim truyền hình chuyển thể, đã sớm nhớ rõ nội dung phim rồi.
Mới kể không bao lâu, nàng phát hiện một người ngoài nghề như nàng không hiểu mô tê gì mà kể chuyện đúng là rước vạ vào mình. Ví dụ như khi nàng kể đến Nhất dương chỉ của Đoàn gia ở Đại Lý, Hoắc Trung Khê sẽ nói: “Ngươi nói kĩ về chiêu này xem nào, sao lại có tên là Nhất dương chỉ? Chiêu này có đặc điểm gì?” Còn khi nàng kể đến Sinh tử phù, hắn lại vặn: “Sinh tử phù là thứ gì vậy? Một loại thuốc hay chiêu thức, nếu dùng chiêu đó thì tính là cắt đứt nội lực hay là hạ thuốc?” Đến Bắc Minh thần công, hắn hỏi: “Hấp thu nội lực của người khác? Loại công pháp này ta mới nghe qua lần đâu, ngươi giải thích cặn kẽ một chút cho ta đi.”
...
Cứ như vậy, Thẩm Hi trợn trắng mắt, nghĩ thầm ta có phải Kim Dung tiên sinh đâu mà ngươi hỏi vặn ta làm sao ta trả lời? Mà nhìn lại nam nhân đối diện đang mắt lấp lánh tràn đầy tinh thần học hỏi, nàng hơi hối hận sao nói mấy câu chuyện vớ vẩn này làm gì, đành giả vờ đánh ngáp nói: “Ta mệt rồi, ngủ một lát đã.” Không đợi Hoắc Trung Khê trả lời, nàng đã nằm xuống nhắm mắt lại.
Xe ngựa lắc lư đều đều, một lát sau Thẩm Hi đã ngủ thật.
Đợi đến khi Thẩm Hi tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy một đôi mắt sáng long lanh đang nhìn mình chằm chằm, dọa nàng tỉnh cả ngủ. Sau đó âm thanh nịnh nọt của Hoắc Trung Khê vang lên: “Nương tử, ngươi tỉnh rồi, mau kể tiếp cho ta đi, còn có loại võ công nào nữa không?” Thẩm Hi đập đầu vào vách thùng xe, hối hận không thôi.
Sao lúc đó nàng ngứa mồm kể ra làm gì, giờ chỉ muốn đập đầu ngất quách đi cho xong...
Cuối cùng, Hoắc Trung Khê nghĩ hết cách năn nỉ, chỉ cần có thời gian rảnh Thẩm Hi sẽ biến thân thành tiên sinh thuyết thư chuyên nghiệp, kể chuyện kiếm hiệp cho hắn nghe, vắt óc giải thích các loại vấn đề hắn vặn hỏi. Nàng chỉ đành tự an ủi mình, sau này có thiếu tiền cũng chả cần đi bán đậu phụ làm gì, vào tửu lâu hay quán trà làm người kể chuyện đã kiếm được một đống bạc rồi.
Cứ thế qua ba ngày sau, đến ngày thứ tư xe ngựa mới dừng lại ở một tòa thành thị phồn hoa. Xe ngựa mới dừng, một đống người đã vây tới đây, quỳ gối cạnh xe hô lên: “Cung nghênh Kiếm Thần đại nhân, Kiếm Thần phu nhân, Trung Dũng Nghĩa Vương gia.” Thẩm Hi chưa trải qua trường hợp này bao giờ, bị tiếng động này dọa giật mình.
Trung Dũng Nghĩa Vương gia, là An Khánh Đào thì phải. Phong hào này chả hay ho gì lắm.
An Khánh Đào xuống xe trước, mở cửa xe ra, Hoắc Trung Khê bế Hoắc Hiệp đi xuống, sau đó mới đưa tay lên đón lấy Thẩm Hi. Lúc này nàng mới thấy quanh xe quỳ một đống người mặc quan phục, đen sì một mảnh chừng trăm người.
Hoắc Trung Khê không nhìn bọn họ, dắt Thẩm Hi đi sang một chỗ nhà bên cạnh. Đời trước Thẩm Hi đã gặp qua mấy trường hợp lớn, tất nhiên không bị cảnh tượng này dọa sợ, nàng bình tĩnh đi theo Hoắc Trung Khê. Đến chỗ cửa lớn, Thẩm Hi còn ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu, chỉ là dòng chữ quá uốn lượn uyển chuyển nên nàng không nhìn ra chữ gì, dù sao ở đây người ta dùng chữ phồn thể nên nàng đúng là nửa mù chữ. Tuy vậy nàng vẫn ngửi được mùi thuốc bay ra, xem ra chỗ này là một nhà y quán.
Hoắc Trung Khê dẫn Thẩm Hi vào trong, trong nhà cũng có hơn chục người đang quỳ, thấy bọn họ đi vào, hai ông lão râu tóc trắng phau cung kính nói: “Ngự y Trương Bình Viễn, Đạo Thanh khấu kiến Kiếm Thần đại nhân, khấu kiến Kiếm Thần phu nhân.” Từ khi tới đây Thẩm Hi chỉ tiếp xúc với tầng lớp dân chúng bình dân, bây giờ nhìn thấy có người quỳ trước mặt nàng, cung kính đến không dám thở mạnh một hơi, nàng mới ẩn ẩn hiểu ra vì sao có người tìm hết mọi cách để bò lên trên, sự chênh lệch giai cấp ở đây như đỉnh núi với đáy đại dương vậy.
Hoắc Trung Khê dẫn Thẩm Hi ngồi lên ghế, hắn thì bế Hoắc Hiệp ngồi vào bên cạnh, mới nhàn nhạt nói: “Các ngươi chẩn mạch cho phu nhân.”
Một ngự y chừng 7 80 tuổi tiến lên đến trước mặt Thẩm Hi, lấy ra một cái khăn lụa đặt lên trên cổ tay nàng rồi mới đặt tay xuống bắt mạch.
Trước đây Thẩm Hi là thanh niên lớn lên dưới lá cờ Xã hội chủ nghĩa, bình thường gặp người luôn lễ phép chào hỏi cám ơn, giờ được một ông lão quỳ trước mặt mà bắt mạch cho, cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nhìn Hoắc Trung Khê sắc mặt nghiêm túc, nàng không dám để lão ngự y đứng lên mà bắt mạch, vì Thẩm Hi biết rõ tình hình xã hội bây giờ, nếu chính mình đi quá giới hạn, người khác chỉ biết cười nhạo, chỉ một mình nàng thì không có gì, nhưng Hoắc Trung Khê là Kiếm Thần, nàng giờ đã cùng hắn là một.
Lão ngự y tỉ mỉ bắt mạch một hồi lâu, mới thu tay nói: “Thân thể của phu nhân không có bệnh ngầm gì, chỉ là trước đây thể hư, hơn nữa sau khi sinh không điều dưỡng tốt, chỉ sợ sau này vất vả sinh tật bệnh.” Nghe được ngự y nói vậy, Hoắc Trung Khê không yên tâm, quay sang nói với ngự y còn lại đang quỳ bên cạnh: “Ngươi tới bắt mạch.”
Vị ngự y vội vàng tới bắt mạch cẩn thận, sau đó bẩm báo: “Kiếm Thần đại nhân, hạ quan có cùng chẩn đoán với Trương đại nhân, phu nhân chắc hẳn đã chịu rất nhiều khổ, kinh hãi lớn lên đã có mầm bệnh trong người, mạch tượng đã có biểu hiện.” Hoắc Trung Khê nghe vậy, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Theo tình hình thực tế mà viết đơn thuốc ra.”
Hai lão ngự y cung kính lui xuống.
Giờ Thẩm Hi mới biết hắn sợ nàng bị di chứng sau này bị bệnh nên mới dẫn nàng tới đây để ngự y bắt mạch, tâm tư tỉ mỉ khiến nàng cảm động không thôi. Nàng nhìn sang hắn, nhẹ giọng nói: “Tướng công, cảm ơn ngươi...”
Thấy thê tử đáp lại mình, Hoắc Trung Khê không bản mặt nữa, khẽ cười với nàng. Thẩm Hi đang muốn trêu trêu vị Võ Thần giả nghiêm túc này, không ngờ Hoắc Hiệp ngồi yên từ nãy tới giờ bắt đầu ngọ nguậy, hình như thằng bé khát, thấy chén trà đặt trên bàn liền đưa tay ra: “Nương, con uống nước.” Hoắc Trung Khê đang bế nó, thấy vậy cầm chén lên đổ trà, còn tỉ mỉ sờ xem, thấy nước không nóng lắm mới đưa chén sang mớm nước cho con.
Khi hai vị lão ngự y tiến vào, phát hiện Kiếm Thần đại nhân luôn lạnh lùng thản nhiên thế nhưng đang dịu dàng cho con trai uống nước, không khỏi ngơ ngác mà đưa tay lên dụi dụi mắt.
Lấy được đơn thuốc, lại cầm mấy thang thuốc xong Hoắc Trung Khê mới bế con trai lên, dắt tay phu nhân trở lại xe ngựa. Những người đang quỳ cạnh xe vội vàng hô: “Cung tiễn Kiếm Thần đại nhân, Kiếm Thần phu nhân, cung tiễn Trung Dũng Nghĩa Vương gia.”
Thẩm Hi hơi có chút thương cảm cho bọn họ, vì nghênh đón Kiếm Thần đại nhân, có lẽ tờ mờ sáng họ đã phải ra đây đợi, lại quỳ lâu như vậy, Kiếm Thần đại nhân còn không nói một lời, làm quan cũng không phải dễ dàng.
Đến buổi tối, đoàn người dừng lại nghỉ trong một khách điếm, có lẽ đã có người chuẩn bị trước nên để lại một khu nhà nhỏ có sân, phong cảnh rất tốt. Thẩm Hi đang kể chuyện trước khi ngủ cho Hoắc Hiệp, Hoắc Trung Khê đi từ ngoài vào, trong tay cầm một cái túi gấm xinh đẹp, mới vào nhà hắn đã ném túi đó cho nàng.
Cái gì đây? Lễ vật? Tín vật? Hay cẩm nang diệu kế của Gia Cát Lượng? Thẩm Hi hồ nghi mở túi ra, giật mình phát hiện trong túi này toàn là ngân phiếu, nàng xem qua, có tờ 1 vạn, 10 vạn, 100 vạn, nàng cẩn thận đến lại, trong túi này thế nhưng có chừng 300 ngàn lượng!
Ở cổ đại có ngạch ngân phiếu lớn thế này sao? Những 100 vạn lượng! Trong ấn tượng của nàng, tờ 100 lượng đã là ngạch lớn nhất rồi.
Thẩm Hi cẩn thận nhìn lại những tờ ngân phiếu này, quả nhiên thấy góc dưới của từng tờ đều có dòng chữ: Chuyên dụng cho Kiếm Thần Hoắc Trung Khê, tiền trang trao đổi ngay lập tức giao cho Quốc khố để lấy bạc. Mặt trên còn đóng chồng mấy cái ấn. Thấy hai chữ ‘Chuyên dụng’ này, Thẩm Hi vừa mắng thầm trong lòng câu “Giai cấp đặc quyền ác độc bóc lột nhân dân”, vừa nhét ngân phiếu vào trong bao hành lí, trên mặt cười đến nở hoa.
Phát tài rồi, hahaha phát tài rồi! 300 ngàn lượng, đủ nàng tiêu xài cả đời, về sau không cần vất vả làm việc tay chân, không cần thức khuya dậy sớm, không phải bấm bụng bấm dạ hạn chế chi tiêu, Thẩm Hi vui sướng đến híp cả mắt, suýt nữa nhảy múa ăn mừng.
Nàng chưa kịp cười đến mĩ mãn, Hoắc Trung Khê đã quăng một câu lạnh nhạt: “Ít tiền tiêu vặt này ngươi cứ cầm trước, không đủ ta sẽ tìm An Tu Thận lấy tiếp.”
Cái gì vậy!? 300 ngàn lượng chỉ là tiền tiêu vặt?
Thẩm Hi ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút ngơ ngẩn, nàng không nghe lầm đấy chứ?
Mấy ngày trước nàng còn đắc chí vì mấy chục lượng bạc, bây giờ đã có 300 ngàn lượng để tiêu xài! Không phải nàng ngớ ngẩn, mà là cuộc sống này quá mức biến ảo đa đoan!
Thẩm Hi không có khái niệm về 300 ngàn lượng bạc, lần duy nhất nàng tiếp xúc với con số lớn như vậy là khi học lịch sử, hình như là khoản tiền đền bù trong hiệp ước bất bình đẳng mà nhà Thanh kí kết với Bát quốc liên quân hồi Chiến tranh nha phiến thì phải. Kiếp trước nàng không thiếu tiền, sau khi đi tới thế giới này lại phải bôn ba suốt ngày để kiếm miếng cơm, bây giờ rốt cuộc nàng đã có thể trở lại cuộc sống sâu gạo tuyệt vời như trước rồi!
Nàng đã nghĩ tới tương lai sẽ mua một tòa nhà lớn, phong cách phải xinh đẹp, trong sân có núi giả, hồ sen, còn phải mua không ít nha hoàn người hầu, không anh tuấn không xinh đẹp sẽ không nhận, còn phải thuê thêm không ít hộ viện tay chân nữa, mỗi khi ra ngoài sẽ tiền hô hậu ủng, đi đường nhìn ai không vừa mắt có thể trừng phạt, ai dám xem thường nàng nàng liền lấy tiền đè bẹp hắn...
Tưởng tượng đến ngày tháng tốt đẹp sắp đến, Thẩm Hi ngơ ngác cười ngây ngô mấy ngày liền, tối nào đi ngủ cũng ôm ngân phiếu lên giường, đang lúc ngủ say bỗng cười rộ lên, làm Kiếm Thần đại nhân vốn tỉnh ngủ bị giật mình tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Hi không để ý gì đến chuyện bên ngoài nữa, ôm ngân phiếu vui mừng suốt ngày, ngay cả khi An Khánh Đào rời đi cũng không biết gì, Hoắc Trung Khê đi ra ngoài đánh xe nàng vẫn còn ngồi ôm ngân phiếu, đến khi xe ngựa dừng lại bên một cánh rừng nguyên thủy xanh um tươi tốt nhìn không tới cuối nàng vẫn ngơ ngác cười vui vẻ.
Trong buồng xe, Thẩm Hi bế Hoắc Hiệp, tò mò hỏi Hoắc Trung Khê: “Không phải đại hiệp sẽ cưỡi ngựa sao, một đại nam nhân như ngươi còn ngồi trong thùng xe làm gì?” Hoắc Trung Khê ngồi ổn như núi, nghe nàng hỏi mới từ từ trả lời: “Ta ngồi đây có thể ở bên ngươi với con trai thêm một chút, thuận tiện luyện công, cưỡi ngựa không có tác dụng gì cả.” Nghe hắn nói nhân tiện có thể luyện công, Thẩm Hi chậc lưỡi: “Cố gắng chăm chỉ thế này, ngươi không thành Kiếm Thần mới là lạ.”
Hoắc Trung Khê cười cười, không nói gì thêm. Xe ngựa tuy xa hoa nhưng vẫn lắc lư không ngừng, Hoắc Hiệp lắc qua lắc lại, một chốc sau đã ngủ. Thằng bé dạo này lớn nhanh, lên cân nên một chốc sau đã đè lên tay Thẩm Hi tê rần. Hoắc Trung Khê thấy nàng luôn sờ sờ tay, đưa tay ra ôm con trai tới cạnh hắn, bế con ngồi sang một góc, nói với Thẩm Hi: “Ngươi cứ ngủ một lát đi, trên đường nhàm chán không có gì nhìn đâu.” Thẩm Hi xoa coa bắp tay, lại duỗi duỗi chân, nói: “Xe ngựa ở đây không thoải mái như xe ở chỗ ta, tốc độ quá chậm, ở chỗ ta nói đi một vạn tám nghìn dặm, tính ra chỉ cần mấy canh giờ ngồi máy bay.”
Nghe được Thẩm Hi nói về thế giới của nàng, Hoắc Trung Khê cảm giác hứng thú hơn, hắn hiếu kì hỏi: “Máy bay là cái gì?”
“Là một cỗ máy làm từ kim loại, trông giống như chim lớn, bay lên tầng mây, cabin, cũng là bụng của chim có thể chở cả mấy trăm người một lượt.” Nàng đã quên dần cuộc sống trước đây, giờ nhớ lại, thật sự như nằm mơ vậy, về sau không thể trải qua được gì nữa. Hoắc Trung Khê trầm ngâm một lát, hỏi: “Nó làm thế nào để bay lên? Cánh lớn bao nhiêu?”
Thẩm Hi trả lời: “Không phải dùng cánh bay, mà là một loại động cơ, một loại lực. Ví dụ như...”, nàng cố gắng liên tưởng tìm ví dụ, nhưng không tìm được hình tượng nào, chỉ đành lấy hình tượng gần gũi nhất làm ví dụ: “Khi ta đun nước, nước sôi sẽ sinh ra hơi nóng, có thể đẩy nắp ấm lên, cái này ngươi biết chứ?” Hoắc Trung Khê gật đầu.
Nàng lại giảng giải tiếp: “Hơi nước có thể đẩy được nắp ấm, chứng tỏ nó có lực, khi ta dùng rất nhiều hơi nước, lực sẽ lớn hơn rất nhiều, nếu tụ những hơi nước này lại, sẽ tạo ra một cỗ lực lớn, như vậy có thể đẩy được máy, máy bay cũng hoạt động kiểu như vậy...” Máy bay hoạt động chắc gần giống như vậy đúng không? Phải không phải không? Tuy nàng đã ngồi máy bay vô số lần nhưng nguyên lí hoạt động của nó Thẩm Hi lại không biết chút nào, nên nàng nêu ví dụ như vậy không biết có đúng hay không nữa.
Hoắc Trung Khê nghĩ nghĩ một chốc, cảm thấy chuyện này khá khó tin, lại nhìn vẻ hơi chột dạ của nương tử mình, liền không hỏi chuyện này nữa mà nói sang chuyện khác: “Chỗ các ngươi có Võ Thần không?” Đề tài này không có hàm lượng khoa học kĩ thuật, có thể tiếp tục. Thẩm Hi lập tức trả lời: “Không có. Quê cũ của ta tuy có người biết võ nhưng ta chưa thấy ai có võ công cao như ngươi cả, ít nhất là ta còn chưa thấy qua người nào có khả năng nhảy lên ngọn cây như ngươi cả.”
Hoắc Trung Khê lại hỏi: “Vậy ở chỗ đó người mạnh nhất mạnh đến cỡ nào?”
“Không biết nữa. Công phu ở thời đại của ta đã xuống dốc, không có bao nhiêu người luyện. Dù có luyện cũng là các loại võ như Taekwondo, Judo..., chủ yếu luyện về cơ thể, tốc độ, phối hợp ra chiêu chứ chưa thấy nội công bao giờ.” Nghe nàng trả lời, Hoắc Trung Khê thản nhiên nói: “Võ công mà không có nội công chỉ có thể đánh được những người bình thường, không tính là võ đạo.”
Thẩm Hi suy nghĩ, bản thân nàng chỉ là một người bình thường, ngày ngày ngồi trong văn phòng, không có hứng thú gì với thể dục thể thao, võ thuật cái gì càng là dốt đặc cán mai, nhưng nàng coi như lăn lộn trên văn học mạng nhiều năm, tiểu thuyết kiếm hiệp càng đọc không biết bao nhiêu lần, không khỏi nói với hắn: “Ở chỗ ta có một thứ gọi là tiểu thuyết kiếm hiệp, đề tài chính là những người biết võ công như các ngươi vậy. Ngươi thích không, ta nói một chút cho ngươi mở mang tầm mắt?”
Hoắc Trung Khê gật đầu. Thẩm Hi nghĩ nghĩ, trong giới tiểu thuyết võ hiệp phải kể đến hai đại gia là Kim Dung và Cổ Long, hôm nay nói về Kim lão gia trước vậy, nói cái gì đây? Tính theo mốc thời gian hẳn là phải kể từ Thiên long bát bộ đi thì phải? Nàng họ nhẹ một tiếng, bắt đầu kể Thiên long bát bộ, mặc dù không nhớ chi tiết từng chương, lại càng không nói từng câu từng chữ nhưng các tình tiết lớn vẫn nhớ rõ, dù sao nàng xem qua mấy bản phim truyền hình chuyển thể, đã sớm nhớ rõ nội dung phim rồi.
Mới kể không bao lâu, nàng phát hiện một người ngoài nghề như nàng không hiểu mô tê gì mà kể chuyện đúng là rước vạ vào mình. Ví dụ như khi nàng kể đến Nhất dương chỉ của Đoàn gia ở Đại Lý, Hoắc Trung Khê sẽ nói: “Ngươi nói kĩ về chiêu này xem nào, sao lại có tên là Nhất dương chỉ? Chiêu này có đặc điểm gì?” Còn khi nàng kể đến Sinh tử phù, hắn lại vặn: “Sinh tử phù là thứ gì vậy? Một loại thuốc hay chiêu thức, nếu dùng chiêu đó thì tính là cắt đứt nội lực hay là hạ thuốc?” Đến Bắc Minh thần công, hắn hỏi: “Hấp thu nội lực của người khác? Loại công pháp này ta mới nghe qua lần đâu, ngươi giải thích cặn kẽ một chút cho ta đi.”
...
Cứ như vậy, Thẩm Hi trợn trắng mắt, nghĩ thầm ta có phải Kim Dung tiên sinh đâu mà ngươi hỏi vặn ta làm sao ta trả lời? Mà nhìn lại nam nhân đối diện đang mắt lấp lánh tràn đầy tinh thần học hỏi, nàng hơi hối hận sao nói mấy câu chuyện vớ vẩn này làm gì, đành giả vờ đánh ngáp nói: “Ta mệt rồi, ngủ một lát đã.” Không đợi Hoắc Trung Khê trả lời, nàng đã nằm xuống nhắm mắt lại.
Xe ngựa lắc lư đều đều, một lát sau Thẩm Hi đã ngủ thật.
Đợi đến khi Thẩm Hi tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy một đôi mắt sáng long lanh đang nhìn mình chằm chằm, dọa nàng tỉnh cả ngủ. Sau đó âm thanh nịnh nọt của Hoắc Trung Khê vang lên: “Nương tử, ngươi tỉnh rồi, mau kể tiếp cho ta đi, còn có loại võ công nào nữa không?” Thẩm Hi đập đầu vào vách thùng xe, hối hận không thôi.
Sao lúc đó nàng ngứa mồm kể ra làm gì, giờ chỉ muốn đập đầu ngất quách đi cho xong...
Cuối cùng, Hoắc Trung Khê nghĩ hết cách năn nỉ, chỉ cần có thời gian rảnh Thẩm Hi sẽ biến thân thành tiên sinh thuyết thư chuyên nghiệp, kể chuyện kiếm hiệp cho hắn nghe, vắt óc giải thích các loại vấn đề hắn vặn hỏi. Nàng chỉ đành tự an ủi mình, sau này có thiếu tiền cũng chả cần đi bán đậu phụ làm gì, vào tửu lâu hay quán trà làm người kể chuyện đã kiếm được một đống bạc rồi.
Cứ thế qua ba ngày sau, đến ngày thứ tư xe ngựa mới dừng lại ở một tòa thành thị phồn hoa. Xe ngựa mới dừng, một đống người đã vây tới đây, quỳ gối cạnh xe hô lên: “Cung nghênh Kiếm Thần đại nhân, Kiếm Thần phu nhân, Trung Dũng Nghĩa Vương gia.” Thẩm Hi chưa trải qua trường hợp này bao giờ, bị tiếng động này dọa giật mình.
Trung Dũng Nghĩa Vương gia, là An Khánh Đào thì phải. Phong hào này chả hay ho gì lắm.
An Khánh Đào xuống xe trước, mở cửa xe ra, Hoắc Trung Khê bế Hoắc Hiệp đi xuống, sau đó mới đưa tay lên đón lấy Thẩm Hi. Lúc này nàng mới thấy quanh xe quỳ một đống người mặc quan phục, đen sì một mảnh chừng trăm người.
Hoắc Trung Khê không nhìn bọn họ, dắt Thẩm Hi đi sang một chỗ nhà bên cạnh. Đời trước Thẩm Hi đã gặp qua mấy trường hợp lớn, tất nhiên không bị cảnh tượng này dọa sợ, nàng bình tĩnh đi theo Hoắc Trung Khê. Đến chỗ cửa lớn, Thẩm Hi còn ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu, chỉ là dòng chữ quá uốn lượn uyển chuyển nên nàng không nhìn ra chữ gì, dù sao ở đây người ta dùng chữ phồn thể nên nàng đúng là nửa mù chữ. Tuy vậy nàng vẫn ngửi được mùi thuốc bay ra, xem ra chỗ này là một nhà y quán.
Hoắc Trung Khê dẫn Thẩm Hi vào trong, trong nhà cũng có hơn chục người đang quỳ, thấy bọn họ đi vào, hai ông lão râu tóc trắng phau cung kính nói: “Ngự y Trương Bình Viễn, Đạo Thanh khấu kiến Kiếm Thần đại nhân, khấu kiến Kiếm Thần phu nhân.” Từ khi tới đây Thẩm Hi chỉ tiếp xúc với tầng lớp dân chúng bình dân, bây giờ nhìn thấy có người quỳ trước mặt nàng, cung kính đến không dám thở mạnh một hơi, nàng mới ẩn ẩn hiểu ra vì sao có người tìm hết mọi cách để bò lên trên, sự chênh lệch giai cấp ở đây như đỉnh núi với đáy đại dương vậy.
Hoắc Trung Khê dẫn Thẩm Hi ngồi lên ghế, hắn thì bế Hoắc Hiệp ngồi vào bên cạnh, mới nhàn nhạt nói: “Các ngươi chẩn mạch cho phu nhân.”
Một ngự y chừng 7 80 tuổi tiến lên đến trước mặt Thẩm Hi, lấy ra một cái khăn lụa đặt lên trên cổ tay nàng rồi mới đặt tay xuống bắt mạch.
Trước đây Thẩm Hi là thanh niên lớn lên dưới lá cờ Xã hội chủ nghĩa, bình thường gặp người luôn lễ phép chào hỏi cám ơn, giờ được một ông lão quỳ trước mặt mà bắt mạch cho, cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nhìn Hoắc Trung Khê sắc mặt nghiêm túc, nàng không dám để lão ngự y đứng lên mà bắt mạch, vì Thẩm Hi biết rõ tình hình xã hội bây giờ, nếu chính mình đi quá giới hạn, người khác chỉ biết cười nhạo, chỉ một mình nàng thì không có gì, nhưng Hoắc Trung Khê là Kiếm Thần, nàng giờ đã cùng hắn là một.
Lão ngự y tỉ mỉ bắt mạch một hồi lâu, mới thu tay nói: “Thân thể của phu nhân không có bệnh ngầm gì, chỉ là trước đây thể hư, hơn nữa sau khi sinh không điều dưỡng tốt, chỉ sợ sau này vất vả sinh tật bệnh.” Nghe được ngự y nói vậy, Hoắc Trung Khê không yên tâm, quay sang nói với ngự y còn lại đang quỳ bên cạnh: “Ngươi tới bắt mạch.”
Vị ngự y vội vàng tới bắt mạch cẩn thận, sau đó bẩm báo: “Kiếm Thần đại nhân, hạ quan có cùng chẩn đoán với Trương đại nhân, phu nhân chắc hẳn đã chịu rất nhiều khổ, kinh hãi lớn lên đã có mầm bệnh trong người, mạch tượng đã có biểu hiện.” Hoắc Trung Khê nghe vậy, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Theo tình hình thực tế mà viết đơn thuốc ra.”
Hai lão ngự y cung kính lui xuống.
Giờ Thẩm Hi mới biết hắn sợ nàng bị di chứng sau này bị bệnh nên mới dẫn nàng tới đây để ngự y bắt mạch, tâm tư tỉ mỉ khiến nàng cảm động không thôi. Nàng nhìn sang hắn, nhẹ giọng nói: “Tướng công, cảm ơn ngươi...”
Thấy thê tử đáp lại mình, Hoắc Trung Khê không bản mặt nữa, khẽ cười với nàng. Thẩm Hi đang muốn trêu trêu vị Võ Thần giả nghiêm túc này, không ngờ Hoắc Hiệp ngồi yên từ nãy tới giờ bắt đầu ngọ nguậy, hình như thằng bé khát, thấy chén trà đặt trên bàn liền đưa tay ra: “Nương, con uống nước.” Hoắc Trung Khê đang bế nó, thấy vậy cầm chén lên đổ trà, còn tỉ mỉ sờ xem, thấy nước không nóng lắm mới đưa chén sang mớm nước cho con.
Khi hai vị lão ngự y tiến vào, phát hiện Kiếm Thần đại nhân luôn lạnh lùng thản nhiên thế nhưng đang dịu dàng cho con trai uống nước, không khỏi ngơ ngác mà đưa tay lên dụi dụi mắt.
Lấy được đơn thuốc, lại cầm mấy thang thuốc xong Hoắc Trung Khê mới bế con trai lên, dắt tay phu nhân trở lại xe ngựa. Những người đang quỳ cạnh xe vội vàng hô: “Cung tiễn Kiếm Thần đại nhân, Kiếm Thần phu nhân, cung tiễn Trung Dũng Nghĩa Vương gia.”
Thẩm Hi hơi có chút thương cảm cho bọn họ, vì nghênh đón Kiếm Thần đại nhân, có lẽ tờ mờ sáng họ đã phải ra đây đợi, lại quỳ lâu như vậy, Kiếm Thần đại nhân còn không nói một lời, làm quan cũng không phải dễ dàng.
Đến buổi tối, đoàn người dừng lại nghỉ trong một khách điếm, có lẽ đã có người chuẩn bị trước nên để lại một khu nhà nhỏ có sân, phong cảnh rất tốt. Thẩm Hi đang kể chuyện trước khi ngủ cho Hoắc Hiệp, Hoắc Trung Khê đi từ ngoài vào, trong tay cầm một cái túi gấm xinh đẹp, mới vào nhà hắn đã ném túi đó cho nàng.
Cái gì đây? Lễ vật? Tín vật? Hay cẩm nang diệu kế của Gia Cát Lượng? Thẩm Hi hồ nghi mở túi ra, giật mình phát hiện trong túi này toàn là ngân phiếu, nàng xem qua, có tờ 1 vạn, 10 vạn, 100 vạn, nàng cẩn thận đến lại, trong túi này thế nhưng có chừng 300 ngàn lượng!
Ở cổ đại có ngạch ngân phiếu lớn thế này sao? Những 100 vạn lượng! Trong ấn tượng của nàng, tờ 100 lượng đã là ngạch lớn nhất rồi.
Thẩm Hi cẩn thận nhìn lại những tờ ngân phiếu này, quả nhiên thấy góc dưới của từng tờ đều có dòng chữ: Chuyên dụng cho Kiếm Thần Hoắc Trung Khê, tiền trang trao đổi ngay lập tức giao cho Quốc khố để lấy bạc. Mặt trên còn đóng chồng mấy cái ấn. Thấy hai chữ ‘Chuyên dụng’ này, Thẩm Hi vừa mắng thầm trong lòng câu “Giai cấp đặc quyền ác độc bóc lột nhân dân”, vừa nhét ngân phiếu vào trong bao hành lí, trên mặt cười đến nở hoa.
Phát tài rồi, hahaha phát tài rồi! 300 ngàn lượng, đủ nàng tiêu xài cả đời, về sau không cần vất vả làm việc tay chân, không cần thức khuya dậy sớm, không phải bấm bụng bấm dạ hạn chế chi tiêu, Thẩm Hi vui sướng đến híp cả mắt, suýt nữa nhảy múa ăn mừng.
Nàng chưa kịp cười đến mĩ mãn, Hoắc Trung Khê đã quăng một câu lạnh nhạt: “Ít tiền tiêu vặt này ngươi cứ cầm trước, không đủ ta sẽ tìm An Tu Thận lấy tiếp.”
Cái gì vậy!? 300 ngàn lượng chỉ là tiền tiêu vặt?
Thẩm Hi ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút ngơ ngẩn, nàng không nghe lầm đấy chứ?
Mấy ngày trước nàng còn đắc chí vì mấy chục lượng bạc, bây giờ đã có 300 ngàn lượng để tiêu xài! Không phải nàng ngớ ngẩn, mà là cuộc sống này quá mức biến ảo đa đoan!
Thẩm Hi không có khái niệm về 300 ngàn lượng bạc, lần duy nhất nàng tiếp xúc với con số lớn như vậy là khi học lịch sử, hình như là khoản tiền đền bù trong hiệp ước bất bình đẳng mà nhà Thanh kí kết với Bát quốc liên quân hồi Chiến tranh nha phiến thì phải. Kiếp trước nàng không thiếu tiền, sau khi đi tới thế giới này lại phải bôn ba suốt ngày để kiếm miếng cơm, bây giờ rốt cuộc nàng đã có thể trở lại cuộc sống sâu gạo tuyệt vời như trước rồi!
Nàng đã nghĩ tới tương lai sẽ mua một tòa nhà lớn, phong cách phải xinh đẹp, trong sân có núi giả, hồ sen, còn phải mua không ít nha hoàn người hầu, không anh tuấn không xinh đẹp sẽ không nhận, còn phải thuê thêm không ít hộ viện tay chân nữa, mỗi khi ra ngoài sẽ tiền hô hậu ủng, đi đường nhìn ai không vừa mắt có thể trừng phạt, ai dám xem thường nàng nàng liền lấy tiền đè bẹp hắn...
Tưởng tượng đến ngày tháng tốt đẹp sắp đến, Thẩm Hi ngơ ngác cười ngây ngô mấy ngày liền, tối nào đi ngủ cũng ôm ngân phiếu lên giường, đang lúc ngủ say bỗng cười rộ lên, làm Kiếm Thần đại nhân vốn tỉnh ngủ bị giật mình tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Hi không để ý gì đến chuyện bên ngoài nữa, ôm ngân phiếu vui mừng suốt ngày, ngay cả khi An Khánh Đào rời đi cũng không biết gì, Hoắc Trung Khê đi ra ngoài đánh xe nàng vẫn còn ngồi ôm ngân phiếu, đến khi xe ngựa dừng lại bên một cánh rừng nguyên thủy xanh um tươi tốt nhìn không tới cuối nàng vẫn ngơ ngác cười vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook