Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
-
Chương 51
Thẩm Hiệp đã ngủ say, Thẩm Hi đi đun nước ấm, múc nước vào phòng tắm cho Người mù tắm rửa: “Đến, tắm rửa đi.” Người mù cởi quần áo, thân hình rắn chắc thon dài quen thuộc hiện ra trước mắt nàng, khiến Thẩm Hi đỏ mặt.
Người mù ngồi vào thùng tắm, thoải mái đến thở dài một hơi, cảm thán: “Đã lâu rồi ta chưa được ngươi tắm cho.” Thẩm Hi lấy gáo múc nước, dội từng gáo lên đầu hắn, sau đó chậm rãi xoa tóc cho Người mù, hoài niệm nói: “Ta nhớ lần đầu ta tắm cho ngươi, khi đó ngươi rất bẩn, tóc bết hết thành một cục, đen hết cả một thùng nước mới gột rửa cho ngươi sạch sẽ.”
Người mù mỉm cười trêu chọc Thẩm Hi: “Còn có người nào đó ỷ vào ta không nhìn thấy mà sờ hết cả người ta, may là ta nhịn được...”
Thẩm Hi nhớ đến lúc trước nàng nghĩ thịt mỡ trước mắt, không ăn thì phí mà sờ soạng trêu ghẹo hắn, xấu hổ đỏ bừng mặt, không khỏi mạnh tay vò tóc hắn, Người mù vẫn thản nhiên trêu tức nhìn nàng. Thẩm Hi thẹn quá hóa giận ném tạo giác lên người hắn: “Ngươi tự tắm đi!”
Người mù nắm chặt tay nàng, cực kì thành khẩn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hi: “Nương tử, ta thích ngươi sờ ta, ngươi cứ sờ thoải mái đi, sờ chỗ nào cũng được.” Sau đó hắn kéo tay nàng dẫn xuống phía dưới...
Thẩm Hi không phải người bị động, nàng giỏi về ciệc đùa giỡn lại, không thẹn thùng nữa, mà là thuận theo tay Người mù đi xuống, đụng vào chỗ kia, nhẹ nhàng xoa nắn, lâu lâu xấu xa chạm chạm lên chỗ đỉnh...
Người mù dù giỏi nhẫn nại nhưng việc đến nước này đã không dừng lại được, hắn hít sâu một hơi, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt nóng boảng nhìn về Thẩm Hi: “Nương tử...” – Người mù níu lấy nàng, nụ hôn nồng nhiệt phủ xuống.
Thân thể quen thuộc, nhiệt độ nóng bỏng khiến Thẩm Hi nhũn cả người, có chút gấp gáp mà bắt đầu mê say, theo bản năng hé miệng, hôn lại kịch liệt, đôi tay ôm lấy người hắn. Người mù đổi từ thế bị động sang chủ động, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Hi, ôm chặt lấy nàng, đối với thê tử tưởng như đã mất đi giờ mới tìm lại được, sự kiên nhẫn của hắn hầu như đã hao mòn.
Thẩm Hi thấy Người mù mất bình tĩnh, cười xấu xa lui ra ngoài: “Tướng công đại nhân, ta đây rất tò mò việc ngươi hồi phục thị lực, nào, giảm nhiệt đã, trước hết ngươi hãy kể cho nương tử ta nghe câu chuyện của ngươi đi.” Nói xong, Thẩm Hi múc một gáo nước lạnh dội lên đầu hắn.
Người mù lau nước trên mặt, thấy Thẩm Hi định chạy, hắn vươn tay túm nàng vào lòng, nghiến răng: “Ngươi chỉ biết trêu cợt hành hạ ta, trước kia như thế, giờ vẫn vậy!” Thẩm Hi mặc kệ hắn, ngồi lên đùi Người mù, cắn nhẹ lên vành tai hắn: “Mau khai đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, quanh co nói dối sẽ bị nghiêm trị.”
Người mù nghe nàng nói kiên quyết, thả lỏng người, buồn bực nói: “Ta bị thương.” Câu trả lời ngắn gộn khiến Thẩm Hi cũng ‘bị thương’ theo, nàng nghiến răng: “Nói chi tiết, đừng có qua loa lấy lệ với ta.”
Người mù cảm nhận được lửa giận của thê tử, vội vàng khi thật: “Ta bị người ta đánh lén nên bị thương nặng, đành tìm một chỗ nhà hoang để chữa thương. Về sau lại có người tìm được ta, dùng độc. Ta trúng độc, không chỉ mất hết sức lực toàn thân mà còn mù mắt. Ta suốt ngày ngồi bất động trên kháng, thực ra là đang vận công trừ độc.”
Tìm nhà trống để chữa thương? Nhà trống? Vậy nàng lại là chuyện gì? Thẩm Hi cảm có điểm sai sai, thân thể này không phải là nương tử của Người mù?
Nàng cả kinh, chần chừ hỏi: “Thế... chúng ta là...?”
Người mù hiểu ý nàng, không giấu giếm: “Thân thể này của ngươi có lai lịch lớn đấy, ngoại hiệu là Độc Linh tiên tử. Độc trên người ta đúng là do nguyên chủ của thân thể ngươi ban tặng.” Thẩm Hi nghe xong kinh hãi, lắp bắp: “Ngươi... ngươi biết ta là... là gì đó?”
Người mù ôm chặt lấy Thẩm Hi, mỉm cười nhìn nàng: “Mượn xác hoàn hồn.”
“Ngươi... ngươi biết chuyện này từ lúc nào?”
“Ta nghe thấy”
Thẩm Hi vỗ nhẹ lên lưng hắn, Người mù hiểu ý, lập tức kể lại cặn kẽ: “Khi đó ngươi ngày ngày lẩm bẩm với ta, ta tất nhiên nghe ra được ngươi khác với Độc Linh tiên tử, hai ngươi không phải là cùng một người. Nguyên chủ của thân thể này là một sát thủ, giỏi truy tung và dùng độc, nàng ta đuổi theo ta mấy ngàn dặm đường, đi theo đến tận trấn nhỏ kia, trên người ta còn trúng mấy loại độc cảu nàng ta, nương tử nói ta sẽ nhầm lẫn sao? Hơn nữa ngươi còn luôn miệng đời trước thế này thế nọ, còn nói những từ khó hiểu, nếu ngươi không phải mượn xác hoàn hồn thì ta không thể tìm được lí do nào khác.”
“Mượn xác hoàn hồn, ngươi không sợ sao? Dù sao chuyện này nghe ra khá quỷ dị.” Thẩm Hi đột nhiên hơi có chút kính nể Người mù, buổi tối hôm đó nàng bò vào trong ổ chăn của hắn mà hắn không bị dọa đến ngất đúng là gan lớn thật. Người mù chớp chớp mắt, hỏi ngược lại Thẩm Hi: “Ngươi đoán xem? Độc Linh tiên tử do chính tay ta giết chết, thi thể của nàng ta đã để dưới đất hai ngày, không có một hơi thở. Cho dù người có nội lực cao thâm đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ có thể làm hoãn nhịp tim, nhịp hô hấp chứ không thể ngừng hẳn lâu như vậy.”
Thẩm Hi nhìn chằm chằm Người mù, nghe hắn kể lại câu chuyện kinh dị đêm đó, nghe hắn kể tiếp: “Hai ngày sau, đến lúc nửa đêm thân thể kia thế nhưng lại có nhịp tim, ta sợ đến sắp hét lên, càng đáng sợ là ngươi còn nói mấy lời linh tinh ta nghe không hiểu rồi chui vào ổ chăn của ta. Dù ta có to gan lớn mật đến đâu cũng giật mình, còn tưởng là oan hồn hiện hình lấy mạng kia, cả người đều căng thẳng, chỉ cần ngươi động đậy là sẽ dồn hết sức giết ngươi lần nữa. Không ngờ ngươi lại lập tức ngủ thiếp đi, chỉ có ta đề phòng ngươi nên cả đêm không dám ngủ. Đến hôm sau lại càng thú vị, ngươi còn nấu cơm cho ta ăn, lại còn đun nước tắm rửa cho ta, mua quần áo mới cho ta mặc. Ta nghe cả một ngày, cuối cùng cũng biết thân thể kia đã có một linh hồn khác tiến vào, biến thành một người khác, điều này đúng là thú vị, đúng không?”
Thẩm Hi cúi đầu lẩm bẩm: “Ngươi sợ hết hồn, ta thì lại ngỡ là mình nằm mơ, đến giờ ta còn không rõ rốt cuộc đời trước ta đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là ta đang ngủ, đến lúc tỉnh dậy thì đã đến thế giới này rồi.”
Người mù thấy nàng hơi có vẻ thương cảm, không khỏi ôm chặt lấy nàng, vỗ nhẹ lưng Thẩm Hi mà an ủi. Thẩm Hi tựa đầu lên vai Người mù, nỗ lực kìm lại nỗi tưởng niệm với kiếp trước, nhẹ nhàng nói: “Khi đó ngươi đúng là xấu xa, còn giả bộ câm điếc cơ, khiến ta thấy ngươi là người tàn tật, thương hại mà chăm sóc ngươi. Sao ngươi không chịu nói chuyện với ta mà giả vờ câm làm gì?”
Nam nhân thở dài: “Ngươi bảo ta nói chuyện với ngươi thế nào? Lúc mấy ngày đầu ta luôn chú ý quan sát ngươi, sợ ngươi đi mất, Độc Linh tiên tử trở lại nên không dám nói lời nào. Về sau ngươi đã quen với việc ta im lặng, nếu đột nhiên ta mở miệng, chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy kì quái. Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định thôi thì đã giả đành giả cho trót vậy.” Thẩm Hi cũng nhớ tới tật hay lảm nhảm của mình, không có lời nào phản bác, nhưng mà Người mù cũng thật đáng nể, câm lặng cả năm trời. Nàng không khỏi ‘lên án’ hắn: “Ngươi ghê gớm thật, còn không yên tâm cơ, lại còn biết tranh thủ làng thương người của ta, lại còn nhai gạo sống, cũng không sợ đau bụng.”
Người mù cười cười, không giải thích gì thêm, nhưng Thẩm Hi lại không chịu bỏ qua cho hắn, nàng cúi xuống cắn nhẹ bả vai hắn, không vui nói: “Mau nói thật đi, nói tỉ mỉ vào, không được phép giấu giếm.” Người mù đành tỉ mỉ giải thích: “Không còn cách nào khác, khi đó ta bị nội thương rất nặng, đôi mắt lại không nhìn thấy, chỉ cần mở mắt ra là chói đau đến chảy nước mắt, hơn nữa trong cơ thể còn có mấy loại độc khác, làm cơ thể ta xơ cứng không có sức lực. Để mang được túi gạo kia về ta đã mất không ít công sức, không thể động đậy thêm được nữa. Khi đó ta còn có chuyện chưa làm xong, không thể chết được, đừng nói là gạo sống, ngay cả máu thịt sống ta cũng có thể nuốt được. Nương tử, thật may là có ngươi đến, không thì tướng công nhà ngươi đã chết đói rồi.”
Hắn nói xong, Thẩm Hi rốt cuộc lí giải rõ ràng mối quan hệ giữa hai người, nhưng có một điều khiến nàng hoang mang là lần hắn mất tích trong nạn đói. Cũng vì hắn rời đi không nói một lời mà nàng mới tuyệt vộng không muốn sống nữa, nàng rất muốn biết lí do vì sao hắn lại làm như vậy. Nàng lại hỏi: “Vậy chuyện đêm hôm đó là thế nào? Đến khi ta tỉnh lại đã không thấy bóng dáng ngươi đâu cả, ngươi đi đâu?”
Thấy nước trong thùng tắm đã lạnh, Người mù bế Thẩm Hi đi ra, vừa đi vừa cởi bỏ quần áo ẩm ướt dán trên người nàng, lại với lấy cái khăn vắt bên cạnh lau khô nước trên người Thẩm Hi: “Nương tử, chuyện này để sau.” Nói xong, hắn quẳng cái khăn sang một bên, bế Thẩm Hi đi thẳng lên giường: “Giờ chúng ta nên giải quyết chuyện này trước.” Đặt Thẩm Hi lên giường, hắn che thân lên, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống người nàng.
Thẩm Hi cười nghiêng mặt đi, mỉm cười liếc hắn: “Đợi ta tính xem hôm nay đã đến ngày làm năm ngày một lần chưa đã.”
Người mù ngồi vào thùng tắm, thoải mái đến thở dài một hơi, cảm thán: “Đã lâu rồi ta chưa được ngươi tắm cho.” Thẩm Hi lấy gáo múc nước, dội từng gáo lên đầu hắn, sau đó chậm rãi xoa tóc cho Người mù, hoài niệm nói: “Ta nhớ lần đầu ta tắm cho ngươi, khi đó ngươi rất bẩn, tóc bết hết thành một cục, đen hết cả một thùng nước mới gột rửa cho ngươi sạch sẽ.”
Người mù mỉm cười trêu chọc Thẩm Hi: “Còn có người nào đó ỷ vào ta không nhìn thấy mà sờ hết cả người ta, may là ta nhịn được...”
Thẩm Hi nhớ đến lúc trước nàng nghĩ thịt mỡ trước mắt, không ăn thì phí mà sờ soạng trêu ghẹo hắn, xấu hổ đỏ bừng mặt, không khỏi mạnh tay vò tóc hắn, Người mù vẫn thản nhiên trêu tức nhìn nàng. Thẩm Hi thẹn quá hóa giận ném tạo giác lên người hắn: “Ngươi tự tắm đi!”
Người mù nắm chặt tay nàng, cực kì thành khẩn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hi: “Nương tử, ta thích ngươi sờ ta, ngươi cứ sờ thoải mái đi, sờ chỗ nào cũng được.” Sau đó hắn kéo tay nàng dẫn xuống phía dưới...
Thẩm Hi không phải người bị động, nàng giỏi về ciệc đùa giỡn lại, không thẹn thùng nữa, mà là thuận theo tay Người mù đi xuống, đụng vào chỗ kia, nhẹ nhàng xoa nắn, lâu lâu xấu xa chạm chạm lên chỗ đỉnh...
Người mù dù giỏi nhẫn nại nhưng việc đến nước này đã không dừng lại được, hắn hít sâu một hơi, đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt nóng boảng nhìn về Thẩm Hi: “Nương tử...” – Người mù níu lấy nàng, nụ hôn nồng nhiệt phủ xuống.
Thân thể quen thuộc, nhiệt độ nóng bỏng khiến Thẩm Hi nhũn cả người, có chút gấp gáp mà bắt đầu mê say, theo bản năng hé miệng, hôn lại kịch liệt, đôi tay ôm lấy người hắn. Người mù đổi từ thế bị động sang chủ động, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Hi, ôm chặt lấy nàng, đối với thê tử tưởng như đã mất đi giờ mới tìm lại được, sự kiên nhẫn của hắn hầu như đã hao mòn.
Thẩm Hi thấy Người mù mất bình tĩnh, cười xấu xa lui ra ngoài: “Tướng công đại nhân, ta đây rất tò mò việc ngươi hồi phục thị lực, nào, giảm nhiệt đã, trước hết ngươi hãy kể cho nương tử ta nghe câu chuyện của ngươi đi.” Nói xong, Thẩm Hi múc một gáo nước lạnh dội lên đầu hắn.
Người mù lau nước trên mặt, thấy Thẩm Hi định chạy, hắn vươn tay túm nàng vào lòng, nghiến răng: “Ngươi chỉ biết trêu cợt hành hạ ta, trước kia như thế, giờ vẫn vậy!” Thẩm Hi mặc kệ hắn, ngồi lên đùi Người mù, cắn nhẹ lên vành tai hắn: “Mau khai đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, quanh co nói dối sẽ bị nghiêm trị.”
Người mù nghe nàng nói kiên quyết, thả lỏng người, buồn bực nói: “Ta bị thương.” Câu trả lời ngắn gộn khiến Thẩm Hi cũng ‘bị thương’ theo, nàng nghiến răng: “Nói chi tiết, đừng có qua loa lấy lệ với ta.”
Người mù cảm nhận được lửa giận của thê tử, vội vàng khi thật: “Ta bị người ta đánh lén nên bị thương nặng, đành tìm một chỗ nhà hoang để chữa thương. Về sau lại có người tìm được ta, dùng độc. Ta trúng độc, không chỉ mất hết sức lực toàn thân mà còn mù mắt. Ta suốt ngày ngồi bất động trên kháng, thực ra là đang vận công trừ độc.”
Tìm nhà trống để chữa thương? Nhà trống? Vậy nàng lại là chuyện gì? Thẩm Hi cảm có điểm sai sai, thân thể này không phải là nương tử của Người mù?
Nàng cả kinh, chần chừ hỏi: “Thế... chúng ta là...?”
Người mù hiểu ý nàng, không giấu giếm: “Thân thể này của ngươi có lai lịch lớn đấy, ngoại hiệu là Độc Linh tiên tử. Độc trên người ta đúng là do nguyên chủ của thân thể ngươi ban tặng.” Thẩm Hi nghe xong kinh hãi, lắp bắp: “Ngươi... ngươi biết ta là... là gì đó?”
Người mù ôm chặt lấy Thẩm Hi, mỉm cười nhìn nàng: “Mượn xác hoàn hồn.”
“Ngươi... ngươi biết chuyện này từ lúc nào?”
“Ta nghe thấy”
Thẩm Hi vỗ nhẹ lên lưng hắn, Người mù hiểu ý, lập tức kể lại cặn kẽ: “Khi đó ngươi ngày ngày lẩm bẩm với ta, ta tất nhiên nghe ra được ngươi khác với Độc Linh tiên tử, hai ngươi không phải là cùng một người. Nguyên chủ của thân thể này là một sát thủ, giỏi truy tung và dùng độc, nàng ta đuổi theo ta mấy ngàn dặm đường, đi theo đến tận trấn nhỏ kia, trên người ta còn trúng mấy loại độc cảu nàng ta, nương tử nói ta sẽ nhầm lẫn sao? Hơn nữa ngươi còn luôn miệng đời trước thế này thế nọ, còn nói những từ khó hiểu, nếu ngươi không phải mượn xác hoàn hồn thì ta không thể tìm được lí do nào khác.”
“Mượn xác hoàn hồn, ngươi không sợ sao? Dù sao chuyện này nghe ra khá quỷ dị.” Thẩm Hi đột nhiên hơi có chút kính nể Người mù, buổi tối hôm đó nàng bò vào trong ổ chăn của hắn mà hắn không bị dọa đến ngất đúng là gan lớn thật. Người mù chớp chớp mắt, hỏi ngược lại Thẩm Hi: “Ngươi đoán xem? Độc Linh tiên tử do chính tay ta giết chết, thi thể của nàng ta đã để dưới đất hai ngày, không có một hơi thở. Cho dù người có nội lực cao thâm đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ có thể làm hoãn nhịp tim, nhịp hô hấp chứ không thể ngừng hẳn lâu như vậy.”
Thẩm Hi nhìn chằm chằm Người mù, nghe hắn kể lại câu chuyện kinh dị đêm đó, nghe hắn kể tiếp: “Hai ngày sau, đến lúc nửa đêm thân thể kia thế nhưng lại có nhịp tim, ta sợ đến sắp hét lên, càng đáng sợ là ngươi còn nói mấy lời linh tinh ta nghe không hiểu rồi chui vào ổ chăn của ta. Dù ta có to gan lớn mật đến đâu cũng giật mình, còn tưởng là oan hồn hiện hình lấy mạng kia, cả người đều căng thẳng, chỉ cần ngươi động đậy là sẽ dồn hết sức giết ngươi lần nữa. Không ngờ ngươi lại lập tức ngủ thiếp đi, chỉ có ta đề phòng ngươi nên cả đêm không dám ngủ. Đến hôm sau lại càng thú vị, ngươi còn nấu cơm cho ta ăn, lại còn đun nước tắm rửa cho ta, mua quần áo mới cho ta mặc. Ta nghe cả một ngày, cuối cùng cũng biết thân thể kia đã có một linh hồn khác tiến vào, biến thành một người khác, điều này đúng là thú vị, đúng không?”
Thẩm Hi cúi đầu lẩm bẩm: “Ngươi sợ hết hồn, ta thì lại ngỡ là mình nằm mơ, đến giờ ta còn không rõ rốt cuộc đời trước ta đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là ta đang ngủ, đến lúc tỉnh dậy thì đã đến thế giới này rồi.”
Người mù thấy nàng hơi có vẻ thương cảm, không khỏi ôm chặt lấy nàng, vỗ nhẹ lưng Thẩm Hi mà an ủi. Thẩm Hi tựa đầu lên vai Người mù, nỗ lực kìm lại nỗi tưởng niệm với kiếp trước, nhẹ nhàng nói: “Khi đó ngươi đúng là xấu xa, còn giả bộ câm điếc cơ, khiến ta thấy ngươi là người tàn tật, thương hại mà chăm sóc ngươi. Sao ngươi không chịu nói chuyện với ta mà giả vờ câm làm gì?”
Nam nhân thở dài: “Ngươi bảo ta nói chuyện với ngươi thế nào? Lúc mấy ngày đầu ta luôn chú ý quan sát ngươi, sợ ngươi đi mất, Độc Linh tiên tử trở lại nên không dám nói lời nào. Về sau ngươi đã quen với việc ta im lặng, nếu đột nhiên ta mở miệng, chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy kì quái. Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định thôi thì đã giả đành giả cho trót vậy.” Thẩm Hi cũng nhớ tới tật hay lảm nhảm của mình, không có lời nào phản bác, nhưng mà Người mù cũng thật đáng nể, câm lặng cả năm trời. Nàng không khỏi ‘lên án’ hắn: “Ngươi ghê gớm thật, còn không yên tâm cơ, lại còn biết tranh thủ làng thương người của ta, lại còn nhai gạo sống, cũng không sợ đau bụng.”
Người mù cười cười, không giải thích gì thêm, nhưng Thẩm Hi lại không chịu bỏ qua cho hắn, nàng cúi xuống cắn nhẹ bả vai hắn, không vui nói: “Mau nói thật đi, nói tỉ mỉ vào, không được phép giấu giếm.” Người mù đành tỉ mỉ giải thích: “Không còn cách nào khác, khi đó ta bị nội thương rất nặng, đôi mắt lại không nhìn thấy, chỉ cần mở mắt ra là chói đau đến chảy nước mắt, hơn nữa trong cơ thể còn có mấy loại độc khác, làm cơ thể ta xơ cứng không có sức lực. Để mang được túi gạo kia về ta đã mất không ít công sức, không thể động đậy thêm được nữa. Khi đó ta còn có chuyện chưa làm xong, không thể chết được, đừng nói là gạo sống, ngay cả máu thịt sống ta cũng có thể nuốt được. Nương tử, thật may là có ngươi đến, không thì tướng công nhà ngươi đã chết đói rồi.”
Hắn nói xong, Thẩm Hi rốt cuộc lí giải rõ ràng mối quan hệ giữa hai người, nhưng có một điều khiến nàng hoang mang là lần hắn mất tích trong nạn đói. Cũng vì hắn rời đi không nói một lời mà nàng mới tuyệt vộng không muốn sống nữa, nàng rất muốn biết lí do vì sao hắn lại làm như vậy. Nàng lại hỏi: “Vậy chuyện đêm hôm đó là thế nào? Đến khi ta tỉnh lại đã không thấy bóng dáng ngươi đâu cả, ngươi đi đâu?”
Thấy nước trong thùng tắm đã lạnh, Người mù bế Thẩm Hi đi ra, vừa đi vừa cởi bỏ quần áo ẩm ướt dán trên người nàng, lại với lấy cái khăn vắt bên cạnh lau khô nước trên người Thẩm Hi: “Nương tử, chuyện này để sau.” Nói xong, hắn quẳng cái khăn sang một bên, bế Thẩm Hi đi thẳng lên giường: “Giờ chúng ta nên giải quyết chuyện này trước.” Đặt Thẩm Hi lên giường, hắn che thân lên, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống người nàng.
Thẩm Hi cười nghiêng mặt đi, mỉm cười liếc hắn: “Đợi ta tính xem hôm nay đã đến ngày làm năm ngày một lần chưa đã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook