Nghe tin nhiều nơi bị tàn sát, Thẩm Hi không khỏi xen vào: “Tiểu ca, ngươi biết nơi nào bị đốt sạch sao?” Tiểu hỏa kế trả lời: “Làm nghề như bọn tađây tất nhiên là phải nắm rõ thông tin rồi. Lúc đó tám tòa thành trấn lớn nhỏ bị xóa sổ, gồm có Tu Đô, An Hòa, Hắc Nham, Song Khánh, Tây Cốc...”

Nghe tiểu nhị nói, Thẩm Hi như sét đánh ngang tai, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài. Tây Cốc trấn... thực sự đã bùng phát dịch bệnh, giờ cả trấn chắc không còn ai sống sót, ngay cả kiến trúc cũng bị phá sạch. Những đứa bé đáng yêu, những người khách quen đến quán cháo, hai vợ chồng Tôn lão gia, nhà Vương thư lại, ngôi nhà nhỏ mà nàng cùng Người mù sinh sống... đã không còn, tất cả đều hóa thành tro tàn sau mồi lửa, vết tích tồn tại của những con người đó đã biến mất vô tung trên thế gian này, như một giọt nước bốc hơi giữa sa mạc...

Thẩm Hi lòng đau như cắt, nàng run tay cầm chén trà lên định uống, dòng nước ấm áp chảy vào dạ dày mới làm nàng không phải rùng mình khắp người... Nàng cấu lên cánh tay một cái, làm bản thân bình tĩnh lại tiếp tục nghe tiểu nhị nói chuyện. Lúc này tiểu nhị đang say sưa kể tiếp: “...Kiếm Thần với Hồng Phong đối lập rất lâu, chỉ nghe Hồng Phong nói: ‘Ngươi đúng là mạng lớn, thương nặng như vậy còn chưa chết được? Ta từ nhỏ ngộ kiếm, do sự trần mà ngộ đạo, kiếm ý đã viên mãn, hôm nay sẽ dùng ngươi thử chiêu’. Sau đó Kiếm Thần liền rút kiếm, chỉ một kiếm đã bức Hồng Phong ra mấy thước xa, Hồng Phong lúc này chĩa mũi đao xuống đất nói: ‘Kiếm ý của ngươi quả thật đã mạnh lên, ta không phải là đối thủ của ngươi. Giờ Bắc Nhạc quốc sẽ lui binh, lúc ta sinh thời tất sẽ không tái phạm’. Kiếm Thần lại nói: ‘Ngươi hại dân chúng Trung Nhạc quốc ta ngày đêm lo lắng, bá tính cơ khổ trôi dạt, ngươi không chết không hết họa, hôm nay ta quyết không tha cho ngươi!’. Dứt lời, Kiếm Thần vung kiếm, Hồng Phong không địch nổi, bị chém làm mấy khúc. Hôm đó Kiếm Thần dẫn đầu tướng sĩ tam quân, thu hồi năm trăm dặm đất bị chiếm. Uy võ của Kiếm Thần khiến Bắc Nhạc quốc sợ vỡ mật, quân địch tan tác, đến khi quân ta thu hồi hết thành trì bị mất Kiếm Thần mới rời đi. Nửa tháng sau chẳng biết tại sao Kiếm Thần lại xông vào hoàng cung Bắc Nhạc quốc, giết chết Hoàng đế, đồng thời hiệu lệnh quân sĩ tấn công, Tây Nhạc và Đông Nhạc quốc thấy vậy cũng đục nước béo cò, đồng thời lãnh binh tiến đánh. Qua nửa tháng sau, Bắc Nhạc liền diệt vong, Kiếm Thần thấy Bắc Nhạc đã diệt, liền biến mất, nghe nói là trở lại Kiếm Thần sơn để tu luyện.”

Thẩm Hi không quan tâm tiểu nhị đã nhập tâm vào làm thuyết thư tiên sinh, những thứ nàng quan tâm đã bị một mồi lửa thiêu sạch, không còn một dấu vết.

Nàng ngồi ngây ra đó, nhớ lại lúc mới đến Tây Cốc trấn, quãng thời gian chung sống cùng Người mù, nhớ lại lúc hiếm hoi hắn dịu dàng quan tâm, đau lòng đến nghẹt thở. Thì ra, không biết từ khi nào Người mù đã trở nên quan trọng với nàng như vậy, nàng còn ngốc nghếch cho rằng mình luôn là người chăm sóc hắn, thiếu nàng Người mù sẽ sống không nổi. Sau đó hiện thật đã đánh tỉnh nàng, không có Người mù, nàng không còn muốn sống nữa. Nếu không phải Lý lão tiên sinh đúng lúc đến tìm nàng, phát hiện nàng đang mang trong mình giọt máu của hắn, có lẽ giờ nàng đã gặp lại Người mù rồi.

May mắn là nàng vẫn chưa kịp theo Người mù mà đi, giờ nàng đã có hi vọng, kết tinh của hai người đang lớn lên từng ngày, giờ nhiệm vụ của nàng là sinh đứa bé ra, nuôi dạy nó thành người. Thẩm Hi ngồi ở trà lâu đến lúc qua giờ trưa mới lo lắng mà rời đi.

Vì không được nhịn đói, lại muốn thêm dinh dưỡng cho thai nhi nên nàng đi vào tửu lâu gọi hai món ăn, một thịt kho tàu, một chân giờ kho. Đã qua buổi trưa nên người trong tửu lâu khá vãn, chỉ có mấy bàn hình như đang nói chuyện làm ăn, tiếng nói cười liên tục, Thẩm Hi vừa ăn cơm vừa nghe họ nói chuyện.

Có một bàn khách uống say, lớn giọng kể lể về mụ cọp cái ở nhà. Có một bàn hai người tranh luận không ngừng về một cân 25 văn hay là 50 văn. Chỉ có một bàn dựa vào cạnh chỗ cửa sổ đang có bốn văn nhân ngồi đâng thảo luận chuyện thời sự. Thẩm Hi lặng lẽ nhích ghế sang bên, chú ý lắng nghe họ đang nói cái gì.

“Thánh nhân nói, kẻ làm vương lấy nhân trị quốc. Tiểu đệ thấy việc đồ thành quá tàn nhẫn, không phải nhân quân nên làm.” “Tử Lâm huynh nói vậy sai rồi, nếu không đồ thành, dịch bệnh sẽ lan tràn, khi đó cả thiên hạ đều gặp nạn, chỉ đồ vài thành mà cứu cả thiên hạ, ta thấy đây vẫn là việc đúng.”

“Tử Lâm huynh, Chính Thuần huynh, hai vị nói đều có lý, Thánh thượng hạ lệnh đồ thành dù có thất nhân nghĩa, nhưng lại phù hợp đạo lý. Chỉ đáng thương cho dân chúng vô tội của tám thành trấn kia thôi.” “Lời của Tiền huynh không đúng, thiên hạ này ngàn vạn thành trấn, chỗ khác không bị dịch bệnh, lại phải đúng 8 thành trấn này bị, hẳn là dân chúng 8 thành trấn này đắc tội ông trời, cho nên bị trời phạt, phàm nhân chúng ta sao có năng lực đối kháng ông trời?”

...

Bốn người vì chuyện đồ thành có dịch bệnh mà tranh cãi không ngừng, chỉ có một người cho rằng việc đồ thành không đúng, ba người kia lại cho rằng việc đó là chính xác. Thẩm Hi cũng hiểu dù là ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ bỏ bé giữ lớn, nơi này là cổ đại, y tế lạc hậu, căn bản không thể kiểm soát được dịch bệnh, biện pháp duy nhất cũng chỉ đành làm vậy để ngăn chặn dịch bệnh lây lan. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng khi bản thân ở vào vị trí bị tàn sát luôn sẽ oán hận hành vi này quá vô nhân tính, ngay cả dân chúng đồng tình với lệnh đồ thành cũng trở nên đáng ghét lên.

Thẩm Hi cắn mạnh cái móng giò, làm như đang gặm mấy người văn nhân kia cho bõ tức. Bàn bên mấy văn nhân kia đã đổi đề tài, lần này nhân vật chính của chủ đề là Kiếm Thần Hoắc Trung Khê.

“Lần này Kiếm Thần giết chết Hồng Phong, thật là đáng mừng. Từ giờ trở đi nước ta tất sẽ không có kẻ nào dám phạm.” “Không phải vậy, theo đệ thấy thì Kiếm Thần một mình xông vào hoàng cung, chặt bỏ đầu hoàng đế mà treo trước trận giữa hai quân mới khiến nhân tâm vui sướng.”

“Lời nói của Tiền huynh tiểu đệ tán đồng, Kiếm Thần giết chết Hồng Phong chỉ là giải cái nguy trước mắt, nếu Bắc Nhạc lại có Võ thần mới, sẽ tiếp tục xuôi nam như trước, Kiếm Thần diệt Bắc Nhạc quốc, nước ta không bị chiến hỏa đe dọa, nhân dân được yên ổn, việc này mới là phúc trạch muôn dân, lợi cập hậu bối (lợi ích đời này đến đời sau), đây mới là chuyện đáng mừng nhất.”

Một người bỗng mở cái quạt xếp che miệng cười thần bí: “Ba vị huynh đài có biết vì sao Kiếm Thần lại diệt Bắc Nhạc quốc? Tiểu đệ có manh mối đây.” Ba người vội vàng hỏi: “Bọn ta chưa biết gì, mong Minh Chương huynh nói ra.”

Vị Minh Chương huynh kia gợi đủ lòng tò mò của mọi người mới hài lòng nói: “Ta nghe một vị bằng hữu ở Kiếm Thần sơn nói nguyên nhân là do Kiếm Thần vì báo thù cho phu nhân nên mới diệt Bắc Nhạc.” Ba người kia xùy giọng: “Kiếm Thần kết hôn là việc trọng đại, sao lại không ai biết Kiếm Thần đãcó thê tử? Minh Chương huynh chắc nghe nhầm rồi.” Minh Chương thấy không ai tin hắn, không khỏi gấp lên: “Năm ngoái Kiếm Thần bị Hồng Phong với Tô Liệt đánh lén, bị thương nặng gần chết, may mắn được một vị cô nương cứu mạng, hai người lâu ngày sinh tình, kết làm phu thê, nhờ nàng kia hết lòng chăm sóc mới khỏi. Lại nghe nói lúc Bắc Nhạc mới dẫn quân đánh xuống thì Kiếm Thần chưa khỏi hẳn, về sau thế cục loạn lên Kiếm Thần mới mang thương tích tạm biệt thê tử bước lên chiến trường. Tiếc là...”

Nói đến đây, hắn dừng một hơi, thấy mọi người nghe chuyện chăm chú mới hài lòng kể tiếp: “Đáng tiếc nơi mà thê tử của Kiếm Thần cư trú chính là một trong 8 thành trấn bị triều đình đồ thành.”

Mọi người nghe vậy đều giật mình, một người thất thanh: “Kia vậy chẳng phải Kiếm Thần phu nhân đã chết rồi?” Vị Minh Chương huynh kia thở dài, giọng trầm thấp: “Đâu chỉ là chết, ngay cả thi thể cũng bị đốt thành tro, đến lúc Kiếm Thần trở lại, ngôi nhà của họ đã bị san thành đất bằng. Kiếm Thần bi thống vạn phần, chảy ra huyết lệ, chân không ngừng bước mà chạy trên vạn dặm, chét chết Bắc Nhạc đế, lại diệt Bắc Nhạc quốc nhằm báo thù sát thê.” Nói đến đây, tửu điếm đã yên lặng một mảnh, cả tiểu nhị mang đồ ăn lên cũng không dám lên tiếng mời gọi.

Người tên là Tử Lâm bỗng ra tiếng: “Nếu nói vậy việc đồ thành này khiến phu nhân mất mạng, vậy Kiếm Thần hẳn là thống hận nhất vị đương kim trên đó đi?” Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều cúi đầukhông dám ra tiếng nói gì thêm. Chỉ có Minh Chương huynh kia trả lời: “Chỉ lệnh đồ thành tuy là ngô hoàng hạ, nhưng nếu không phải do Bắc Nhạc quốc xuôi nam, thế cục nước ta không bị uy hiếp, tất sẽ không có cảnh dân đói khắp nơi, dịch bệnh lan tràn, vậy Kiếm Thần phu nhân sẽ không phải chết. Kiếm Thần suy nghĩ rộng rãi, cao thâm khó dò, há lại hẹp hòi như dân thường chúng ta?”

Nghe được lời này, Tử Lâm huynh kia đỏ mặt, không khỏi hổ thẹn: “Lòng dạ Kiếm Thần, ta không thể so.” Minh Chương an ủi vỗ vai hắn: “Tử Lâm huynh không nên vậy, Kiếm Thần đứng ở chỗ cao, tâm cảnh cao tuyệt tất là chúng ta không thể bì kịp.” Nói đến đây, hắn lại chuyển giọng: “Bệ hạ biết chuyện Kiếm Thần phu nhân gặp chuyện không hay, đích thân đến Kiếm Thần sơn thỉnh tội. Kiếm Thần lại nói: ‘Tình hình như thế, tất phải bỏ cái nhỏ giữ cái lớn, ngô hoàng không sai. Nếu Hoàng thượng cần chính yêu dân, để bách tính được an cư lạc nghiệp, chỉ cần một ngày ta còn sống, ta cũng bảo vệ Trung Nhạc một ngày’. Bệ hạ cảm động, muốn phong Kiếm Thần phu nhân làm Tiết liệt nghĩa Phu nhân, chiêu cáo thiên hạ. Tiến rằng Kiếm Thần nói chuyện cũ đã qua, không muốn nàng bị thế nhân đàm luận làm phiền nên xin miễn ý chỉ. Nếu không, giờ vị phu nhân này đã được thiên hạ biết đến.”

Mọi người đều yên lặng không nói, tựa hồ giật mình với tin tức của Minh Chương. Một lúc lâu, Tiền huynh kia mới vỗ tay cảm thán: “Thiện thay, Kiếm Thần, hiền tháy, ngô hoàng, đại thiện đại hiền đều tề tụ nước ta, ngày hưng thịnh của quốc gia sắp tới rồi.” Vị Chính thuần huynh im lặng hồi lâu lại cảm khái: “Chỉ đáng tiếc cho vị Kiếm Thần phu nhân thiện lương kia.”

Tiền huynh không đồng ý: “Có thể cứu được Kiếm Thần đã là may mắn của nàng, được chân tình của Kiếm Thần là phúc, được ngô hoàng thân phong thành Tiết liệt nghĩa Phu nhân là phận, tiểu đệ thấy dù nàng kia có chết vẫn là đáng vinh hạnh.” Mấy người đều gật gù: “Đã chết rồi nhưng vẫn được vinh sủng như vậy, ắt vị Kiếm Thần phu nhân này hẳn có thể mỉm cười nơi chín suối.”

Phụ nữ trong xã hội này vô giá trị thế sao? Hảo tâm cứu người bị nói là “may mắn”, yêu phải người trọng thương sắp chết bị nói là “có phúc”, bị giết chết rồi được phong cái danh hão, còn bảo là “vinh hạnh.” Mạng cũng không còn, đây là cái số gì vậy? Nếu triều đình chém chết cả nhà mấy tên thư sinh toan hủ kia, sau đó lại nói giết sai rồi, phong cho cái danh hiệu, để xem bọn họ có dàm làm không? Cả nhà đều chết sạch, được cái danh hão kia làm cái gì? Lũ cổ hủ, chỉ biết bẻm mép nói bừa!

“Tiểu nhị, tính tiền!” Thẩm Hi nghe không vào nữa, to giọng gọi tiểu nhị cắt đứt câu chuyện của bọn họ.

Có lẽ là hiếm khi có người phụ nữ nào lại dám lớn giọng ở đây, mấy văn nhân kia còn ngoái đầu nhìn nàng, nhìn xong tên Tiền huynh cổ hủ kia khinh thường nói: “Có hại phụ đức” (gần như chê là mất nết)

Thẩm Hi lười đáp trả, thanh toán tiền rồi rời đi. Nàng đã sắp ra khỏi cửa, vẫn còn nghe thấy loáng thoáng có người nói tiếp về Kiếm Thần. Vị Chính Thuần kia khó hiểu: “Trước khi rời đi sao Kiếm Thần không dàn xếp tốt cho phu nhân? Trong loạn thế này một phụ nhân yếu đuối dễ bị hại, chẳng lẽ Kiếm Thần không ngờ đến?”

Minh Chương thở dài: “Kiếm Thần mất thê, quả là do ý trời. Các vị có biết tổ chức sát thủ hàng đầu của Bắc Nhạc quốc, Trường Phong Lâuchứ?” Có người đáp lại: “Có nghe qua, nghe nói Trường Phong Lâuđông đảo cao thủ, thế lực rất lớn.”

Minh Chương nói tiếp: “TRƯỜNG PHONG LÂUcó bốn đại sát thủ, cái này không cần ta nói tỉ mỉ, mọi người đều rõ. Trong đó có nữ nhân duy nhất là Độc Linh Tiên tử, giỏi truy tung với đầu độc, nghe nói lúc trước là nàng tìm được Kiếm Thần đang bị trọng thương, nhưng về sau lại mất tích, có người đoán nàng bị Kiếm Thần giết chết. Trường Phong Lâu vận dụng hết mọi thế lực, qua hơn tám tháng mới điều tra ra lần cuối nàng xuất hiện là ở Trung Nhạc...”

Thẩm Hi đi ra khỏi tửu lâu, rẽ vào một đường khác, mọi âm thanh trong tửu lâu bị tiếng ồn ào ngoài phố nhấn chìm...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương