Cô Công Quả Thụ
-
Chương 42
Jung Yunho đã tạo nên trò đùa khôi hài nhất trong lịch sử.
Trên đường vội vàng đến khách sạn tổ chức lễ đính hôn, gọi cho Jaejoong mãi không được. Yunho thiếu kiên nhẫn, vừa tới lễ đường ở khách sạn liền hét to lên.
“Cậu dựa vào cái gì ah, dựa vào cái gì để tôi thích cậu, cậu lại đi tìm người đàn ông khác.” Yunho đã ở trạng thái gần như không thể khống chế được.
“Thực xin lỗi, xin anh bình tĩnh một chút, nếu anh còn như vậy, chúng tôi chỉ có thể mời anh đi ra ngoài.” Bảo vệ nhanh chóng chạy đến khống chế tình hình.
Người vây xem rất nhiều, nhưng lại không có Kim Jaejoong.
“Jung Yunho, con muốn mất mặt đến khi nào?” Một người phụ nữ quý phái bước tới, thong thả nói, cả đại sảnh đang náo nhiệt đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người bạo động, nhao nhao chạy đi.
Jung Yunho rốt cuộc nhìn thấy người phụ nữ kia, kinh ngạc không nói lên lời.
“Jung, Jung phu nhân? Không, mẹ?”
“Con còn biết ta là mẹ con à?” Người phụ nữ ăn mặc hoa lệ kia tỏa ra khí chất khiến người ta sợ hãi.
“Sao mẹ lại ở chỗ này?” Yunho vuốt lại quần áo lộn xộn, bắt đầu chậm rãi tỉnh táo lại.
“Mẹ cũng muốn hỏi con cái đấy, đây là lễ đính hôn của Changmin, con náo loạn gì ở đây?”
“Cướp cô dâu.” Một câu đơn giản mà đầy đủ ý, không chỉ khiến cho bà Jung kinh ngạc mà còn khiến tất cả mọi người hít sâu một hơi.
“Con tới cướp cô dâu.” Tựa hồ khẳng định lại nghi hoặc trong mắt mẹ mình, Yunho lặp lại.
“Ah? Không biết vị kia nhà tôi hấp dẫn ngài Jung ở điểm nào, vậy mà hôm nay, thật vinh hạnh, lễ đính hôn của tôi lại diễn ra màn kịch này!”
“Toàn bộ. Toàn bộ của cậu ấy đều hấp dẫn tôi.” Yunho nhìn Changmin đi tới, trong mắt tràn đầy khiêu khích. Changmin lại càng vui vẻ và tự tin, dùng ánh mắt sâu xa nhìn Yunho.
“Nhìn ngài Jung kiên quyết như vậy, để tôi gọi cậu ấy đi, để cậu ấy chọn tôi hay chọn ngài Jung, kết thúc chuyện này.”
Yunho trợn tròn mắt. Người trước mắt là Jaejoong ư? Không phải! Người này anh chưa gặp bao giờ
“Thế nào, ngài Jung? Anh còn muốn tiếp tục “Cướp cô dâu” không?” Changmin cố ý cường điệu ba chữ “Cướp cô dâu”, nhưng Yunho đang đơ người lại không nhận ra.
“Làm sao vậy? Người cậu đính hôn không phải …”
“Kim Jaejoong?” Không đợi Yunho nói xong, Changmin đã cắt đứt anh.
“Ngài Jung, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm. Người tôi đính hôn hôm nay là em trai Kim Jaejoong, Kim Kibum.”
“Jung Yunho?” Jaejoong mặc lễ phục, chớp mắt to tròn, có chút không tin nhìn Yunho chật vật trước mặt.
Không đợi Jaejoong hỏi rõ mọi chuyện, cậu đã bị Yunho ôm chặt vào ngực. Jaejoong mặc dù rất vui mừng, nhưng vẫn liều mạng giãy khỏi vòng tay Yunho.
Bởi vì hôm nay người nhiều như vậy, huống chi, lúc trước nghe nói mẹ Yunho cũng đến. Hiện tại, bị vô số ánh mắt chiếu vào, Jaejoong đột nhiên sợ hãi.
“Jaejoong, sao cậu lại trêu chọc tôi như vậy, nói đính hôn là đính hôn sao?”
Yunho không chịu buông Jaejoong ra, gục xuống vai Jaejoong như đứa trẻ, làm nũng. Mấy lời kia nghe rất vô sỉ nhưng lại thật ngọt ngào.
“Khụ khụ.” Bà Jung nhìn con trai mình như vậy, trên mặt có chút giận dỗi.
Jaejoong lần này dùng sức thoát khỏi tay Yunho.
“Jung Yunho, con tốt nhất giải thích cho mẹ nghe. Đương nhiên, theo phép tắc, chúng ta phải để cho Changmin tiến hành nghi thức đính hôn trước.” Bà Jung nhìn Jaejoong, ánh mắt rất sâu sắc.
Jaejoong ngại ngùng, cúi gằm mặt, không dám nhìn bà Jung.
Đám người dần dần tản đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Jaejoong vẫn đang đỏ mặt cúi đầu cùng Yunho hưng phấn.
Yunho đi tới trước mặt Jaejoong, kéo cậu ra khỏi khách sạn.
“Yunho!!” Jaejoong đã bị Yunho ôm như vậy 10 phút rồi, Jaejoong thật sự không chịu được nữa.
“Jaejoong, cậu yên lặng đi.”
Yunho y như đứa trẻ gắt lên với Jaejoong, ý bảo cậu ngoan ngoãn một chút, sau đó lại ôm chặt Jaejoong.
“Jaejoong, cậu sao lại đáng ghét đến vậy. Dám lừa tôi, thiếu chút nữa đi đính hôn với Changmin. Sao cậu dám xem nhẹ sự ghen tị của tôi, thân mật với Changmin như thế.”
“Tôi đâu có? Tôi có nói với anh, tôi đính hôn với Changmin à? Tôi cũng đâu có thấy anh ghen tị, không phải anh vẫn đang đi lại với Kelly sao.”
Yunho vừa nói như vậy, Jaejoong liền tức giận phản bác.
“Huống hồ, anh ghen tị thì có liên quan gì đến tôi, tôi không là gì của anh hết.”
“Kim Jaejoong, anh thích em.”
”Thích thì cứ thích a, tôi không muốn làm người thứ ba.”
Yunho chưa từng nghĩ, lúc anh tỏ tình với Jaejoong lại có cảm giác như nghe tin mừng. Đột nhiên nhịn không được bật cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Jaejoong, còn có bờ môi khiêu gợi.
Chậm rãi lại gần.
Nụ hôn này dây dưa một lúc lâu, hôn đến mức mặt Jaejoong đỏ bừng, hôn đến mức Yunho suýt nữa không kiềm chế được.
“Jaejoong, chúng ta hẹn hò đi. Em không phải người thứ ba, em không phải tình nhân, em là Jung phu nhân quang minh chính đại, vợ yêu của Jung Yunho.”
“Nhưng mà, mẹ anh thì sao?” Cho dù Jaejoong không thấy ánh mắt của Jung phu nhân, nhưng tuyệt đối có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
“Jaejoong, Jung Yunho này đã nói là làm được. Em sẽ là Jung phu nhân duy nhất.”
Hai người cầm tay nhau trở lại lễ đính hôn, vẻ mặt đắc ý kia thật là vô sỉ.
“Hyung thấy hai đứa đến đây để náo loạn thì đúng hơn. Thật không hiểu sao Changmin lại mời cái kẻ thích cướp cô dâu kia.” Hee Chul oán hận nhìn hai người đang thân mật kia, ghen tị nói.
Bởi vì hôm nay Han Kyung đột nhiên có việc, không đến được.
Yunho cùng Jaejoong liếc nhau một cái, sau đó Yunho buông lỏng tay ôm Jaejoong, đến chỗ bà Jung.
“Mẹ. Sao đột nhiên mẹ lại về vậy?” Yunho vẻ mặt nịnh nọt cười cười, rót thêm Champagne vào ly rượu của mẹ.
“Jung Yunho, tên nhóc kia, trực tiếp nói đi, điều kiện để mẹ tiếp nhận Jaejoong là gì. Nếu hợp lý thì mẹ sẽ đồng ý.”
Bà Jung đã nhìn thấu mưu mô của Yunho.
“Con quay lại giúp ba đảm đương sự nghiệp, có được không?”
Yunho rất nghiêm túc nói chuyện. Đây là bằng chứng tốt nhất để biểu hiện quyết tâm với bà Jung.
“Mẹ hiện tại có Changmin, hình như con thành dư thừa rồi.” Bà Jung tựa hồ không có hứng thú với điều kiện của Yunho.
“Con là con ruột của mẹ đấy!” Yunho liếc mắt, rất xem thường nhìn mẹ.
“Còn nói cái gì nữa, để cho “Con dâu tương lai” tới kính trà a, chẳng lẽ còn để mẹ đến đó nữa à?” Bà Jung dùng chiếc ví LV gõ đầu Yunho.
Nhìn con mình vây quanh Jaejoong hệt như một chú Husky, bà biết rõ, bà thua, không phải sao? Jaejoong so với mình còn hiểu rõ con mình hơn.
Tiếp tục phản đối có tác dụng sao? Có lẽ sẽ dẫn đến bi kịch a!
Huống chi, con dâu của con nuôi cũng là đàn ông, vậy thì con ruột của mình thích đàn ông thì có sao?
Bà cũng không muốn trở thành mụ phù thủy trong mắt con trai, chỉ cần hai đứa yêu nhau, vậy là đủ rồi.
Trên đường vội vàng đến khách sạn tổ chức lễ đính hôn, gọi cho Jaejoong mãi không được. Yunho thiếu kiên nhẫn, vừa tới lễ đường ở khách sạn liền hét to lên.
“Cậu dựa vào cái gì ah, dựa vào cái gì để tôi thích cậu, cậu lại đi tìm người đàn ông khác.” Yunho đã ở trạng thái gần như không thể khống chế được.
“Thực xin lỗi, xin anh bình tĩnh một chút, nếu anh còn như vậy, chúng tôi chỉ có thể mời anh đi ra ngoài.” Bảo vệ nhanh chóng chạy đến khống chế tình hình.
Người vây xem rất nhiều, nhưng lại không có Kim Jaejoong.
“Jung Yunho, con muốn mất mặt đến khi nào?” Một người phụ nữ quý phái bước tới, thong thả nói, cả đại sảnh đang náo nhiệt đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người bạo động, nhao nhao chạy đi.
Jung Yunho rốt cuộc nhìn thấy người phụ nữ kia, kinh ngạc không nói lên lời.
“Jung, Jung phu nhân? Không, mẹ?”
“Con còn biết ta là mẹ con à?” Người phụ nữ ăn mặc hoa lệ kia tỏa ra khí chất khiến người ta sợ hãi.
“Sao mẹ lại ở chỗ này?” Yunho vuốt lại quần áo lộn xộn, bắt đầu chậm rãi tỉnh táo lại.
“Mẹ cũng muốn hỏi con cái đấy, đây là lễ đính hôn của Changmin, con náo loạn gì ở đây?”
“Cướp cô dâu.” Một câu đơn giản mà đầy đủ ý, không chỉ khiến cho bà Jung kinh ngạc mà còn khiến tất cả mọi người hít sâu một hơi.
“Con tới cướp cô dâu.” Tựa hồ khẳng định lại nghi hoặc trong mắt mẹ mình, Yunho lặp lại.
“Ah? Không biết vị kia nhà tôi hấp dẫn ngài Jung ở điểm nào, vậy mà hôm nay, thật vinh hạnh, lễ đính hôn của tôi lại diễn ra màn kịch này!”
“Toàn bộ. Toàn bộ của cậu ấy đều hấp dẫn tôi.” Yunho nhìn Changmin đi tới, trong mắt tràn đầy khiêu khích. Changmin lại càng vui vẻ và tự tin, dùng ánh mắt sâu xa nhìn Yunho.
“Nhìn ngài Jung kiên quyết như vậy, để tôi gọi cậu ấy đi, để cậu ấy chọn tôi hay chọn ngài Jung, kết thúc chuyện này.”
Yunho trợn tròn mắt. Người trước mắt là Jaejoong ư? Không phải! Người này anh chưa gặp bao giờ
“Thế nào, ngài Jung? Anh còn muốn tiếp tục “Cướp cô dâu” không?” Changmin cố ý cường điệu ba chữ “Cướp cô dâu”, nhưng Yunho đang đơ người lại không nhận ra.
“Làm sao vậy? Người cậu đính hôn không phải …”
“Kim Jaejoong?” Không đợi Yunho nói xong, Changmin đã cắt đứt anh.
“Ngài Jung, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm. Người tôi đính hôn hôm nay là em trai Kim Jaejoong, Kim Kibum.”
“Jung Yunho?” Jaejoong mặc lễ phục, chớp mắt to tròn, có chút không tin nhìn Yunho chật vật trước mặt.
Không đợi Jaejoong hỏi rõ mọi chuyện, cậu đã bị Yunho ôm chặt vào ngực. Jaejoong mặc dù rất vui mừng, nhưng vẫn liều mạng giãy khỏi vòng tay Yunho.
Bởi vì hôm nay người nhiều như vậy, huống chi, lúc trước nghe nói mẹ Yunho cũng đến. Hiện tại, bị vô số ánh mắt chiếu vào, Jaejoong đột nhiên sợ hãi.
“Jaejoong, sao cậu lại trêu chọc tôi như vậy, nói đính hôn là đính hôn sao?”
Yunho không chịu buông Jaejoong ra, gục xuống vai Jaejoong như đứa trẻ, làm nũng. Mấy lời kia nghe rất vô sỉ nhưng lại thật ngọt ngào.
“Khụ khụ.” Bà Jung nhìn con trai mình như vậy, trên mặt có chút giận dỗi.
Jaejoong lần này dùng sức thoát khỏi tay Yunho.
“Jung Yunho, con tốt nhất giải thích cho mẹ nghe. Đương nhiên, theo phép tắc, chúng ta phải để cho Changmin tiến hành nghi thức đính hôn trước.” Bà Jung nhìn Jaejoong, ánh mắt rất sâu sắc.
Jaejoong ngại ngùng, cúi gằm mặt, không dám nhìn bà Jung.
Đám người dần dần tản đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Jaejoong vẫn đang đỏ mặt cúi đầu cùng Yunho hưng phấn.
Yunho đi tới trước mặt Jaejoong, kéo cậu ra khỏi khách sạn.
“Yunho!!” Jaejoong đã bị Yunho ôm như vậy 10 phút rồi, Jaejoong thật sự không chịu được nữa.
“Jaejoong, cậu yên lặng đi.”
Yunho y như đứa trẻ gắt lên với Jaejoong, ý bảo cậu ngoan ngoãn một chút, sau đó lại ôm chặt Jaejoong.
“Jaejoong, cậu sao lại đáng ghét đến vậy. Dám lừa tôi, thiếu chút nữa đi đính hôn với Changmin. Sao cậu dám xem nhẹ sự ghen tị của tôi, thân mật với Changmin như thế.”
“Tôi đâu có? Tôi có nói với anh, tôi đính hôn với Changmin à? Tôi cũng đâu có thấy anh ghen tị, không phải anh vẫn đang đi lại với Kelly sao.”
Yunho vừa nói như vậy, Jaejoong liền tức giận phản bác.
“Huống hồ, anh ghen tị thì có liên quan gì đến tôi, tôi không là gì của anh hết.”
“Kim Jaejoong, anh thích em.”
”Thích thì cứ thích a, tôi không muốn làm người thứ ba.”
Yunho chưa từng nghĩ, lúc anh tỏ tình với Jaejoong lại có cảm giác như nghe tin mừng. Đột nhiên nhịn không được bật cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Jaejoong, còn có bờ môi khiêu gợi.
Chậm rãi lại gần.
Nụ hôn này dây dưa một lúc lâu, hôn đến mức mặt Jaejoong đỏ bừng, hôn đến mức Yunho suýt nữa không kiềm chế được.
“Jaejoong, chúng ta hẹn hò đi. Em không phải người thứ ba, em không phải tình nhân, em là Jung phu nhân quang minh chính đại, vợ yêu của Jung Yunho.”
“Nhưng mà, mẹ anh thì sao?” Cho dù Jaejoong không thấy ánh mắt của Jung phu nhân, nhưng tuyệt đối có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
“Jaejoong, Jung Yunho này đã nói là làm được. Em sẽ là Jung phu nhân duy nhất.”
Hai người cầm tay nhau trở lại lễ đính hôn, vẻ mặt đắc ý kia thật là vô sỉ.
“Hyung thấy hai đứa đến đây để náo loạn thì đúng hơn. Thật không hiểu sao Changmin lại mời cái kẻ thích cướp cô dâu kia.” Hee Chul oán hận nhìn hai người đang thân mật kia, ghen tị nói.
Bởi vì hôm nay Han Kyung đột nhiên có việc, không đến được.
Yunho cùng Jaejoong liếc nhau một cái, sau đó Yunho buông lỏng tay ôm Jaejoong, đến chỗ bà Jung.
“Mẹ. Sao đột nhiên mẹ lại về vậy?” Yunho vẻ mặt nịnh nọt cười cười, rót thêm Champagne vào ly rượu của mẹ.
“Jung Yunho, tên nhóc kia, trực tiếp nói đi, điều kiện để mẹ tiếp nhận Jaejoong là gì. Nếu hợp lý thì mẹ sẽ đồng ý.”
Bà Jung đã nhìn thấu mưu mô của Yunho.
“Con quay lại giúp ba đảm đương sự nghiệp, có được không?”
Yunho rất nghiêm túc nói chuyện. Đây là bằng chứng tốt nhất để biểu hiện quyết tâm với bà Jung.
“Mẹ hiện tại có Changmin, hình như con thành dư thừa rồi.” Bà Jung tựa hồ không có hứng thú với điều kiện của Yunho.
“Con là con ruột của mẹ đấy!” Yunho liếc mắt, rất xem thường nhìn mẹ.
“Còn nói cái gì nữa, để cho “Con dâu tương lai” tới kính trà a, chẳng lẽ còn để mẹ đến đó nữa à?” Bà Jung dùng chiếc ví LV gõ đầu Yunho.
Nhìn con mình vây quanh Jaejoong hệt như một chú Husky, bà biết rõ, bà thua, không phải sao? Jaejoong so với mình còn hiểu rõ con mình hơn.
Tiếp tục phản đối có tác dụng sao? Có lẽ sẽ dẫn đến bi kịch a!
Huống chi, con dâu của con nuôi cũng là đàn ông, vậy thì con ruột của mình thích đàn ông thì có sao?
Bà cũng không muốn trở thành mụ phù thủy trong mắt con trai, chỉ cần hai đứa yêu nhau, vậy là đủ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook