“Có đi khám rồi ạ, bác sĩ nói mọi thứ vẫn bình thường, có lẽ lớn lên sẽ tốt hơn.” Hiên Hiên nói.
Đây có thể là vấn đề về tính cách, thiếu sự quan tâm chăm sóc từ nhỏ, hoặc do ảnh hưởng của gia đình nên đã gây ra những vấn đề tâm lý nhất định cho trẻ.
“Cho dì hỏi một chút, quan hệ của ba với mẹ con có tốt không?” Giang Ý Mạn hỏi.
Đây là lần đầu tiên cô tò mò về đời sống tình cảm của Giang Vũ Phỉ.
"Ba và mẹ đều rất bận, họ ít khi đi chơi cùng chúng con, nhất là mẹ.

Họ thường về nhà muộn.

Ba và mẹ không hay nói chuyện với nhau.

Ba con gần như lạnh lùng với tất cả mọi người."
Có vẻ như những vấn đề trong gia đình đã thực sự ảnh hưởng đến bọn trẻ.

Không thể để như vậy được, cô phải tìm cách đưa lũ trẻ đi, phải để cho chúng lớn lên thật khỏe mạnh và hạnh phúc.

Giang Vũ Phỉ vội vàng bước vào: "Hiên Hiên, đừng ăn nữa, mẹ sẽ bảo tài xế đưa con và Đoá Đoá về nhà.

Giờ công ty xảy ra chút chuyện, mẹ phải đến xử lý."
"Nhưng mẹ ơi, đã muộn lắm rồi.

Mẹ không thể để đến mai giải quyết được sao? Đóa Đóa có vẻ buồn ngủ rồi, buổi tối mà không có mẹ bên cạnh, em ấy sẽ khóc suốt đêm mất." Hiên Hiên ngẩng mặt lên nhìn mẹ.
Thằng bé muốn giữ Giang Vũ Phỉ lại, hy vọng cô đừng quá bận rộn mà bỏ lại chúng.
“Hiên Hiên ngoan, con phải thay mẹ chăm sóc em gái thật tốt nha, khi nào về đến nhà thì gọi cho mẹ, ngoan nhé.” Giang Vũ Phỉ ôm Đóa Đóa, kéo Hiên Hiên đi ra khỏi nhà hàng.
Giang Ý Mạn nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
Hiên Hiên chủ động lên xe, nhưng Đoá Đoá lại miễn cưỡng bị ép rời khỏi người của Giang Vũ Phỉ, hai tay nhỏ bé ôm chặt cổ cô, nước mắt chảy dài trên má khiến người ta thương xót.
Giang Vũ Phỉ có chút cáu kỉnh, cô ta vội vàng muốn rời đi ngay lập tức nên đột ngột xô đứa nhỏ lên xe, đầu Đoá Đoá bị đập vào cửa, con bé kêu lên một tiếng rồi khóc thút thít, cảnh tượng trong phút chốc trở nên hỗn loạn.
"Giang Vũ Phỉ, bọn nó là trẻ con, không phải là bàn đạp để cô sử dụng xong rồi vứt bỏ.

Lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao?" Giang Ý Mạn không chịu được nữa, tức giận chạy tới.
“Giang Ý Mạn, tôi cũng cảnh cáo cô, đêm nay tôi chỉ hứa cho cô đi gặp bọn nhỏ, còn những chuyện khác đều không đến lượt cô xỉa tay vào.”

Phập! Giang Vũ Phỉ trực tiếp đóng cửa xe, xoay người đi gọi xe khác, trực tiếp đến công ty xử lý việc gấp.
Giang Ý Mạn cười chế nhạo, hóa ra đây là cách mà Giang Vũ Phỉ đối xử với một đứa bé năm tuổi.

Thảo nào Đoá Đoá thường xuyên khóc và không thích nói chuyện, tất cả đều do cô ta gây ra.
Giang Ý Mạn mở cửa xe ngồi vào trong, cô lo lắng hai đứa nhỏ ngồi trong xe không có ai chăm sóc, thật sự rất đáng thương, sau khi cô lên xe liền ra lệnh cho tài xế lái xe rời đi.
Đoá Đoá lúc này vẫn khóc, trên trán vừa bị đập đỏ lên một mảng lớn, Hiên Hiên rất ân cần, đang lấy tay xoa xoa đầu em gái, nhưng Đoá Đoá vẫn khóc sướt mướt, hai mắt ngấn nước nhìn chằm chằm ra cửa kính của xe, chắc là đang nhớ mẹ.
“Trong xe có thuốc không?” Giang Ý Mạn hỏi.
"Không có." Hiên Hiên lắc đầu.
Giang Ý Mạn nhìn qua thì thấy cách đó không xa có một hiệu thuốc nên bảo tài xế dừng xe lại để cô đi mua thuốc giúp Đoá Đoá xử lý vết thương.
Nhưng Đoá Đoá lại sợ chết khiếp khi nhìn thấy những hành động kỳ lạ của Giang Ý Mạn, con bé làm sao có thể ngoan ngoãn hợp tác, càng khóc nhiều hơn trước.
"Đoá Đóa, đầu con đau nhiều không? Dì lấy thuốc này bôi cho con, bảo đảm lát nữa sẽ không đau, bôi lên liền mát lạnh rất dễ chịu, được không?"
Giang Ý Mạn kiên nhẫn dỗ dành con gái, chỉ hy vọng nó có thể gật đầu.
"Dì không phải là người xấu.

Dì và mẹ con là chị em.

Đây này, dì cho con xem ảnh dì chụp cùng mẹ con."
May là cô có ảnh gia đình trong điện thoại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương