"Á à! Hiên Hiên, con còn biết lừa người sao? Vậy xem ra dì không thắng nổi con rồi."
Giang Ý Mạn đứng thẳng dậy, lúng túng nắm lấy quả bóng rồi ném.
Không phải cô ấy ngu ngốc, cô ấy chỉ muốn làm trò cười cho bọn trẻ xem, mỗi lần cô làm trò hề như vậy, Đóa Đóa và Hiên Hiên sẽ cười rất vui vẻ.
Hiên Hiên nghiêng đầu, trực tiếp né tránh, quả bóng bay về phía Thẩm Giai Nghị, anh phản ứng rất nhanh, chộp lấy.
“Ba ba.” Hiên Hiên hét lên.
Đóa Đóa ngẩng đầu sang nhìn, hai đứa có vẻ khá sợ ba, sự xuất hiện của anh khiến nụ cười trên gương mặt bọn trẻ đều biến mất, Giang Ý Mạn vừa vỗ bụi trên tay vừa đứng từ xa quan sát.
“Đã muộn rồi, phải đi tắm rửa thôi!” Thẩm Giai Nghị nhẹ giọng nói.
Hiên Hiên là người đi trước, cậu không dám làm trái ý ba.
“Tôi giao Đóa Đóa cho cô.” Thẩm Giai Nghị liếc nhìn Giang Ý Mạn.
Người phụ nữ ngu ngốc này, mới chơi với bọn nhỏ được một lúc đã bị xước đầu gối.
“À, ok.” Giang Ý Mạn gật đầu.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Thẩm Giai Nghị, ngay cả khi ở nhà anh ta cũng có vẻ rất nghiêm khắc và lạnh lùng, thảo nào mọi người đều nói anh máu lạnh, vô tình, xem ra cũng đúng.

Bọn trẻ hình như rất sợ anh, điều đó khiến cô cảm thấy thương xót cho chúng.


Không biết tại sao Giang Vũ Phỉ lại nhìn trúng anh ta, cho dù giàu có đến đâu, anh ta cũng chẳng là gì, bọn trẻ vĩnh viễn sẽ không thuộc về anh, sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi lại bằng được.
“Người của dì đang rất bẩn, không thể bế con được, Đóa Đóa có thể tự đi được không?” Giang Ý Mạn nói với Đóa Đóa một cách đặc biệt dịu dàng.
Cô rất thương Đóa Đóa, phải mau chóng mang con bé đi, gia đình này có ảnh hưởng rất xấu đối với con bé.
Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu.
"Đóa Đóa thật nghe lời." Giang Ý Mạn và Đóa Đóa cùng nhau lên lầu tắm rửa, Giang Ý Mạn bắt nó giơ tay, cởi quần áo, kì cọ tắm rửa rất thuận lợi, những người hầu khác nhìn thấy cảnh này đều không thể tin nổi, Đoá Đoá thật sự bị cô bảo mẫu kia thuần phục rồi!
"Bé yêu, mau đi ngủ thôi!"
Giang Ý Mạn bế Đóa Đóa vào phòng ngủ, sau khi Đóa Đóa nằm xuống, cô liền kể chuyện cho con bé nghe, một lúc sau thì nó cũng ngủ thiếp đi, rất ngoan ngoãn.
Cả một ngày dài cứ trôi qua bình yên như vậy, Giang Ý Mạn vui vẻ mãn nguyện, không có gì ý nghĩa hơn việc được ở bên cạnh con cái.
Giang Ý Mạn trở về phòng ngủ, vừa ngồi xuống đã cảm thấy đầu gối không ổn, khi cô xắn ống quần lên, thì thấy toàn bộ đầu gối đều đã tím tái, đau quá!
Vừa rồi cô cùng Hiên Hiên chơi bóng đã ngã rất nhiều lần, Giang Ý Mạn ngoài mặt thì cười hơ hớ, nhưng thật ra ngã cũng rất đau.

Nếu ngày mai thức dậy đau không đi được thì làm sao bây giờ? Cô phải đi tìm thuốc bôi mới được.
Giang Ý Mạn đang suy nghĩ thì chợt thấy một chiếc bình nhỏ xinh trên máy pha trà trước mặt, cô cầm lên.
Đây là?
Đây không phải là thuốc cô đang cần sao?
Giang Ý Mạn ngó đầu nhìn xung quanh, ai lại mang thuốc vào phòng ngủ của cô vậy? Tốt bụng quá đi.

Vậy thì xin cảm ơn người ẩn danh nhé! Hehe!
Giang Ý Mạn bôi thuốc lên đầu gối, thật là mát mẻ dễ chịu, bôi một lúc cũng thấy đỡ đau hẳn.
Sáng sớm!
Giang Ý Mạn trốn ra ngoài, sáng nay cô phải tham dự cuộc hội đồng quản trị của Giang thị, việc này không thể nói với Thẩm Giai Nghị, nếu không cô sẽ bị lộ thân phận mất, vì vậy cô chỉ có thể lẻn đi, cô sẽ quay lại ngay sau khi cuộc họp kết thúc, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Trước cửa Giang thị!
Giang Vũ Phỉ xuống xe, chân đi giày cao gót, váy khoét eo, dáng người tuyệt trần! Cô ta đến đây là đi dự hội đồng quản trị hay là biểu diễn thời trang vậy?
"Ya, buổi sáng tốt lành! Chị tưởng em sợ quá không dám đến, ai ngờ em lại đến sớm như vậy!" Giang Vũ Phỉ nhìn Giang Ý Mạn, khiêu khích nói.
"Ăn mặc như thế này, lát nữa chị định đi bán thịt sao? Được đấy, nhất định sẽ không ai chê chị đâu, đảm bảo mua may bán đắt.


" Giang Ý Mạn cười nhẹ.
"Giang Ý Mạn, cô đang nói bộ dáng của tôi không tốt sao? Tôi không giống như cô đã sinh hai đứa con, bộ dáng của tôi có gì không tốt? Cô..." Giang Vũ Phỉ vội vàng che miệng của mình.
Cũng may là ba đi vào trước nên không nghe thấy, bí mật mà cô ta giấu kín suốt 5 năm suýt thì bị lộ.
“Cho nên, tôi sẽ lấy lại những gì vốn là của tôi, không chỉ hai đứa nhỏ, mà cả Giang thị nữa, mọi thứ đều là của tôi.” Giang Ý Mạn đe dọa.
"Là cô cố ý tiếp cận Thẩm Giai Nghị, cô muốn mang bọn nhỏ đi? Giang Ý Mạn, cô nên biết mình đang làm gì, có một số chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu, Giai Nghị rất yêu Hiên Hiên và Đóa Đóa, cô làm sao có thể cướp bọn chúng đi được.” Giang Vũ Phỉ trừng mắt nhìn Giang Ý Mạn.
"Thật sao? Vậy thì chúng ta cứ chờ mà xem." Giang Ý Mạn cười nhẹ.
Trong phòng họp!
Hôm nay là buổi họp hội đồng quản trị, các cổ đông lớn của công ty đều có mặt ở đây.
Giang Ý Mạn và Giang Vũ Phỉ đến tương đối muộn, phòng họp toàn người mặc trang phục đen, đều là cô dì chú bác lớn tuổi.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Giang Ý Mạn, cô rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể đi vào rất thoải mái, trực tiếp ngồi ở bên cạnh ba mình, vắt chéo hai chân, ​​hút một điếu thuốc, tư thế bật lửa rất khiêu khích, điêu luyện như một người đã đấu đá trên thương trường nhiều năm.
Giang Ý Mạn dám làm những chuyện này trong hội đồng quản trị, hiển nhiên ấn tượng đầu tiên về cô trong mắt mọi người sẽ không tốt, cảm thấy cô ấy khá lưu manh, tính tình không ổn định, làm sao có thể gia nhập công ty làm phó giám đốc được? Tập đoàn Giang thị là của chung tất cả mọi người, không phải của riêng Giang gia, không thể để ai vào làm lộn xộn.
“Tiểu Mạn, con làm gì vậy? Đứng lên tự giới thiệu bản thân đi.” Giang Chí Quốc trừng mắt nhìn Giang Ý Mạn.
"Ba ơi, mấy cô dì chú bác này đều quen biết con từ khi con còn rất nhỏ, chắc không cần giới thiệu bản thân cũng được, hẳn là mọi người cũng biết mục đích hôm nay con đến đây rồi phải không? Sao không ai giơ tay biểu quyết nhỉ?! Nào, ai đồng ý cho con làm phó giám đốc của công ty thì giơ tay! "
Giang Ý Mạn ngồi rung đùi khá nhịp nhàng, thái độ rõ ràng là không coi trọng công ty và các giám đốc, làm cho bọn họ thật sự rất khó chịu.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng chẳng có người nào giơ tay.

Các giám đốc làm sao có thể để một đứa trẻ ranh ăn chơi lêu lỏng điều hành công ty!
Một phút, hai phút trôi qua.
Trong phòng họp im lặng, vẫn không ai giơ tay.

Giang Chí Quốc là chủ tịch của công ty nhưng rất căng thẳng, mọi người không đồng ý thì dù ông có chức vụ cao như thế nào cũng vô dụng.
“Do không có người đồng ý, nên cuộc họp hội đồng quản trị sẽ kết thúc tại đây, mọi người đều có công việc bận rộn, đừng nên lãng phí thời gian.” Giang Vũ Phỉ đứng lên.
Cô ta là người lo lắng hơn bất cứ ai khác.

Không ai giơ tay, đây là điều mà Giang Vũ Phỉ mong chờ nhất.
Khi mọi người đồng loạt đứng dậy chuẩn bị rời đi, Giang Ý Mạn đột nhiên nói.
"Các cô dì chú bác phải suy nghĩ thật kĩ nhé.

Để con cho mọi người xem cái này!"
Giang Ý Mạn ném bản hợp đồng ra, lắc chân rung đùi ngồi hút thuốc, kịch hay giờ mới bắt đầu, có gì mà phải vội vàng.
“Giang Ý Mạn, cô đang làm cái trò gì vậy?” Giang Vũ Phỉ lộ vẻ kinh ngạc.
"Sao cô không đọc cho mọi người nghe đi! Nhìn mặt ai cũng có vẻ đang rất háo hức đấy." Giang Ý Mạn cười nhẹ.
"..."
Giang Vũ Phỉ đen mặt, lừa ai vậy, rõ ràng là Giang Ý Mạn giở trò, giả bộ không quan tâm nhưng thật ra đã chuẩn bị từ trước, chỉ sợ cô ta đã tìm ra cách nên hôm nay mới quyết tâm tham gia hội đồng quản trị! Giang Vũ Phỉ cầm bản hợp đồng lên, vừa mở ra liền sửng sốt, cả khuôn mặt đều suy sụp..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương