"Chị, chị đừng giận, nếu chị thích phòng này thì em sẽ nhường cho chị."
Nhìn An Hân nhu nhược đáng thương trước mặt, An Duyệt trợn mắt, suýt chút nữa trợn mắt lên trời.
Cuộc đời đúng là như một vở kịch, không ngờ có một ngày cô lại trở thành cô chủ thật trong truyện cô chủ thật giả.

Vấn đề là hình như cô chủ giả này còn là một bông sen trắng.
Năm đó, dì ruột của An Hân là y tá ở một bệnh viện tư nhân, cũng là y tá đã đỡ đẻ cho mẹ An Hân.
An Hân sinh ra sớm hơn An Duyệt hai ngày, chỉ là mẹ của An Hân đã qua đời sau khi sinh ra cô ta.


Để cháu gái có cuộc sống tốt đẹp, dì của An Hân đã đánh tráo An Duyệt mới sinh ra, để cháu gái mình thay thân phận An Duyệt.
Theo lý mà nói, sau khi nhà họ An đưa An Duyệt trở về hẳn nên đối xử tốt với cô.

Dù sao thì gia đình họ gặp biến cố lớn như vậy đều vì An Hân và người dì kia của cô ta.
Nhưng thực tế, kể từ khi An Duyệt cô trở về nhà vẫn luôn bị phớt lờ, dù là cha mẹ ruột hay anh trai ruột của cô, bọn họ vẫn đặt An Hân lên hàng đầu.
An Duyệt sống một mình ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có chiêu trò gì mà chưa thấy qua, thủ đoạn nhỏ này của An Hân cô vừa thấy đã hiểu ra hết.

Nhìn An Hân yếu đuối đáng thương, An Duyệt khoanh tay, bình tĩnh nói: "Cô đừng gọi tôi là chị.

Hình như cô lớn hơn tôi hai ngày đấy, đừng có gọi tôi già như vậy.”
"Còn về căn phòng mà cô nói, căn phòng này vốn dĩ là phòng của tôi, nếu không phải dì cô tráo đổi tôi đi thì cô có thể tận hưởng cuộc sống tốt đẹp nhiều năm như vậy sao?"
"Cô đừng có tỏ ra đáng thương như vậy.

Hình như tôi chưa nói là muốn phòng này của cô mà nhỉ, từ đầu tới cuối tôi chưa nói một câu nào mà cô đã tự diễn hăng say thế rồi.”
Kỹ thuật diễn thế này mà không vào giới giải trí thì đúng là đáng tiếc.
An Duyệt nói không chút lưu tình, nước mắt An Hân lập tức chảy xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương