Có Chết Tôi Cũng Bắt Em Về Làm Vợ Đấy!
-
Chương 2
Thật ra, không phải Phong không muốn có vợ, thật ra, trái tim anh đã có chỗ cho một người, một người mà làm anh ngốc nghếch trao cái gọi là tình yêu, anh thật không thể tưởng tượng nỗi nếu một ngày trên cuộc đời này, anh không được bắt gặp bóng hình ấy, anh không được trò chuyện dù chỉ núp dưới cái thân phận nào đi chăng nữa, anh sẽ chết mất! Anh cũng không biết mối tình đơn phương này sẽ câm nín đến khi nào, và bao giờ anh mới đủ dũng khí thổ lộ, nhưng rồi anh có được toại nguyện trong cái tình yêu ấy, hay va phải những rắc rối từ nhiều phía.
Khép lại những suy nghĩ ấy. Hôm nay Thảo Chi về, em gái của anh đã về, sau 10 năm du học. Đây là lí do mà khiến tâm trạng anh phấn khởi, khiến anh dậy sớm trong khi thường ngày giờ này anh vẫn an tọa trên giừơng sau một ngày làm việc vất vả.
Hôm nay, mưa lớn và kéo dài. Ngày em gái anh về mà lại mưa, đúng là khiến lòng anh có chút buồn buồn. Ngồi vào ghế mà sao anh chẳng thể tập trung, đã 10 năm rồi không biết Chi đã có những thay đổi gì, có còn nhút nhát trốn sau lưng anh hai mỗi khi bắt gặp một con sâu nhỏ, thứ mà Chi sợ nhất, ghét nhất và những lúc bị ba mẹ la rầy khi suốt ngày cứ nhõng nhẽo anh hai đòi mua kẹo, mặc dù chỉ còn có 4 cái răng.
Nghĩ lại những kỉ niệm ấu thơ, Phong bất giác mỉm cười, nụ cười của sự hạnh phúc. Làm cho cô thư kí mới bước vào suýt té ngữa với vẻ đẹp `nghiêng nước nghiêng thành´ của Phong, bởi trước giờ anh hiếm khi nở một nụ cười tươi như vậy, nếu có thì chỉ khi cười gượng gạo với đối tác để tạo ấn tượng thân thiện nhằm xúc tiến công việc làm ăn nhanh chóng.
"Giám...giám đốc, phiền anh kí giúp hóa đơn này"
"Tại sao không gõ cửa?"
Giọng nói lạnh tanh và nụ cười tắt ngụm
"Dạ...ban nãy tôi có gõ, nhưng vì lâu quá nên tôi mới tự ý vào, xin lỗi."
"Được rồi, đây cũng một phần lỗi của tôi."
Phong vội kí rồi đưa cho thư kí. Thực ra, cô thư kí đã làm việc với anh hai năm, khi mới vào cô đối với anh là sự sợ hãi, sợ hãi trước một vị lãnh đạo nghiêm khắc, uy nghi, nhưng dần dần, cái thái độ đó được chuyển sang sự ngưỡng mộ, và...bây giờ đã là tình yêu, cô không dám thỗ lộ, cô ý thức được thân phận của bản thân. Và Phong cũng cảm nhận được sự khác lạ từ cô, nhưng anh cũng chẳng thèm màng đến, bởi cô chưa làm gì và anh cũng không có tình ý.
Phong chuẩn bị đi thật sớm đến sân bay, anh hồi hợp đợi chờ sự tái ngộ với em gái. Đúng hai giờ, một cô gái với mái tóc vàng nhạt, xoắn nhẹ, dài, trên người là bộ váy màu tím dài hơn gối, với những hoa văn chi chít, nhưng gợi vẻ nhẹ nhàng, tao nhã. Chiếc kính râm thời thượng được đeo làm tôn lên vẻ trắng trẻo và không tì vết, dưới chân là một đôi giày búp bê màu tím, trong thật hài hòa, cân xứng với trang phục. Một tay kéo chiếc vali, một tay vẫy vẫy về phía Phong khi đã phát hiện ra vị trí của anh.
Còn Thế Phong, anh lại không hiểu sao cô gái ấy cứ đứng mà vẫy tay về phía anh, còn Thảo Chi sao giờ này lại chưa xuống.
"Anh hai, anh hai ơi, em đây này"
Sao cái cách nói chuyện lại quá đỗi thân quen đến thế, mặc dù giọng nói có chút khác lạ, nhưng anh khẳng định rằng, đây là cô em gái anh, DƯ THẢO CHI.
Quay người lại, lại là cô gái váy tím ấy, cô ấy gọi mình, gọi bằng anh hai. Chẳng lẽ...Đó đó là Thảo Chi. Anh không thể nào nhận ra, cô thay đổi quá nhiều, không còn là con bé nhút nhát ngày nào, mà giờ đây cô đã là một thiếu nữ xinh đẹp, một vẻ đẹp làm mê đắm lòng người, và...bất kì người đàn ông nào cũng phải ngã gục trước nụ cười ấy, nụ cười sáng trong, dịu mát hơn cả ánh ban mai. Cái điệu bộ ấy, như đã sành sỏi với dòng đời, điệu bộ của một cô gái trưởng thành, sau những năm tháng bươn chải nơi đất khách.
"Ôi! Anh hai yêu quý của em, em nhớ anh chết mất!"
Chi ôm chầm lấy Phong, mang một nỗi xúc động. Còn Phong, anh vẫn đứng đấy, có lẽ những biến đổi của Chi khiến anh không thể thích nghi.
"Chi, là...là em sao?"
"Anh hỏi lạ, không phải em thì là ai"
Anh ôm cô, ôm cô rất mạnh, như để thỏa mãn nỗi nhớ nhung sau những tháng ngày xa cách, đặt tay lên tấm lưng ấy, không còn là bờ lưng nhỏ nhắn ngày nào, nó thật đầy đặn, thật mượt mà. Ngoại hình Chi thay đổi quá nhiều, nhưng chắc chắn, tình cảm của cô đối với anh hai là không thay đổi, cô yêu anh hai nhất nhà mà. Và...còn anh, nó lại càng sâu đậm hơn.
Khép lại những suy nghĩ ấy. Hôm nay Thảo Chi về, em gái của anh đã về, sau 10 năm du học. Đây là lí do mà khiến tâm trạng anh phấn khởi, khiến anh dậy sớm trong khi thường ngày giờ này anh vẫn an tọa trên giừơng sau một ngày làm việc vất vả.
Hôm nay, mưa lớn và kéo dài. Ngày em gái anh về mà lại mưa, đúng là khiến lòng anh có chút buồn buồn. Ngồi vào ghế mà sao anh chẳng thể tập trung, đã 10 năm rồi không biết Chi đã có những thay đổi gì, có còn nhút nhát trốn sau lưng anh hai mỗi khi bắt gặp một con sâu nhỏ, thứ mà Chi sợ nhất, ghét nhất và những lúc bị ba mẹ la rầy khi suốt ngày cứ nhõng nhẽo anh hai đòi mua kẹo, mặc dù chỉ còn có 4 cái răng.
Nghĩ lại những kỉ niệm ấu thơ, Phong bất giác mỉm cười, nụ cười của sự hạnh phúc. Làm cho cô thư kí mới bước vào suýt té ngữa với vẻ đẹp `nghiêng nước nghiêng thành´ của Phong, bởi trước giờ anh hiếm khi nở một nụ cười tươi như vậy, nếu có thì chỉ khi cười gượng gạo với đối tác để tạo ấn tượng thân thiện nhằm xúc tiến công việc làm ăn nhanh chóng.
"Giám...giám đốc, phiền anh kí giúp hóa đơn này"
"Tại sao không gõ cửa?"
Giọng nói lạnh tanh và nụ cười tắt ngụm
"Dạ...ban nãy tôi có gõ, nhưng vì lâu quá nên tôi mới tự ý vào, xin lỗi."
"Được rồi, đây cũng một phần lỗi của tôi."
Phong vội kí rồi đưa cho thư kí. Thực ra, cô thư kí đã làm việc với anh hai năm, khi mới vào cô đối với anh là sự sợ hãi, sợ hãi trước một vị lãnh đạo nghiêm khắc, uy nghi, nhưng dần dần, cái thái độ đó được chuyển sang sự ngưỡng mộ, và...bây giờ đã là tình yêu, cô không dám thỗ lộ, cô ý thức được thân phận của bản thân. Và Phong cũng cảm nhận được sự khác lạ từ cô, nhưng anh cũng chẳng thèm màng đến, bởi cô chưa làm gì và anh cũng không có tình ý.
Phong chuẩn bị đi thật sớm đến sân bay, anh hồi hợp đợi chờ sự tái ngộ với em gái. Đúng hai giờ, một cô gái với mái tóc vàng nhạt, xoắn nhẹ, dài, trên người là bộ váy màu tím dài hơn gối, với những hoa văn chi chít, nhưng gợi vẻ nhẹ nhàng, tao nhã. Chiếc kính râm thời thượng được đeo làm tôn lên vẻ trắng trẻo và không tì vết, dưới chân là một đôi giày búp bê màu tím, trong thật hài hòa, cân xứng với trang phục. Một tay kéo chiếc vali, một tay vẫy vẫy về phía Phong khi đã phát hiện ra vị trí của anh.
Còn Thế Phong, anh lại không hiểu sao cô gái ấy cứ đứng mà vẫy tay về phía anh, còn Thảo Chi sao giờ này lại chưa xuống.
"Anh hai, anh hai ơi, em đây này"
Sao cái cách nói chuyện lại quá đỗi thân quen đến thế, mặc dù giọng nói có chút khác lạ, nhưng anh khẳng định rằng, đây là cô em gái anh, DƯ THẢO CHI.
Quay người lại, lại là cô gái váy tím ấy, cô ấy gọi mình, gọi bằng anh hai. Chẳng lẽ...Đó đó là Thảo Chi. Anh không thể nào nhận ra, cô thay đổi quá nhiều, không còn là con bé nhút nhát ngày nào, mà giờ đây cô đã là một thiếu nữ xinh đẹp, một vẻ đẹp làm mê đắm lòng người, và...bất kì người đàn ông nào cũng phải ngã gục trước nụ cười ấy, nụ cười sáng trong, dịu mát hơn cả ánh ban mai. Cái điệu bộ ấy, như đã sành sỏi với dòng đời, điệu bộ của một cô gái trưởng thành, sau những năm tháng bươn chải nơi đất khách.
"Ôi! Anh hai yêu quý của em, em nhớ anh chết mất!"
Chi ôm chầm lấy Phong, mang một nỗi xúc động. Còn Phong, anh vẫn đứng đấy, có lẽ những biến đổi của Chi khiến anh không thể thích nghi.
"Chi, là...là em sao?"
"Anh hỏi lạ, không phải em thì là ai"
Anh ôm cô, ôm cô rất mạnh, như để thỏa mãn nỗi nhớ nhung sau những tháng ngày xa cách, đặt tay lên tấm lưng ấy, không còn là bờ lưng nhỏ nhắn ngày nào, nó thật đầy đặn, thật mượt mà. Ngoại hình Chi thay đổi quá nhiều, nhưng chắc chắn, tình cảm của cô đối với anh hai là không thay đổi, cô yêu anh hai nhất nhà mà. Và...còn anh, nó lại càng sâu đậm hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook