Có Chết Tôi Cũng Bắt Em Về Làm Vợ Đấy!
-
Chương 15
"Hôm nay tôi muốn dùng cơm ở nhà hàng."
"Nhưng thưa cô chủ, ông bà chủ đang chờ cơm cô ở nhà."
"Chú chỉ có nhiệm vụ đưa đón tôi chứ không có cái quyền kiểm soát mọi hoạt động của tôi. Tôi nói rồi, chở tôi đến nhà hàng mà anh hai thường dùng."
"Dạ...được rồi."
"Cho hỏi chị dùng gì ạ?"
"Tôi muốn gặp ông chủ."
"Nhưng...chị là gì và đã có hẹn trước chưa ạ? Với lại hiện giờ ông chủ cũng không có ở đây."
"Tôi là em gái Thế Phong, chị mau gọi anh ấy về đi."
"Nhưng ông chủ rất bận thưa chị."
"Sao chị khờ quá vậy, chị muốn thôi việc ở đây phải không? Thế Phong là bạn thân của anh Bảo, chị cư xử với tôi như thế thì nên cẩn thận đấy. Không nói nhiều nữa, mau gọi anh ấy về."
"Có chuyện gì."
"Ơ, anh Bảo."
Ra hiệu với cô nhân viên, Bảo từ tốn ngồi xuống, mọi chuyện ban nãy anh đều chứng kiến, khá khó chịu với tính cách cô ta, nhưng cũng phải gượng gạo mà tiếp đón, vì cũng có thể, cô ta sẽ trở thành người một nhà của mình trong thời gian không xa. Có lẽ anh hơi bị ảo tưởng nhưng như thế sẽ chu đáo hơn.
"À, anh Khắc Bảo, em...em có chuyện muốn nói với anh. Không biết anh có rảnh không?"
Nực cười! Ban nảy còn nhe nanh múa vuốt với người ta đòi điện anh về cho bằng được, vậy mà giờ lại ra cái vẻ thục nữ, đúng là khiến anh muốn điên lên.
"Anh rảnh."
"Ờ thì hôm trước ấy, em gặp kẻ sở khanh, nhờ có anh mà em được an toàn, thật sự thì em rất lấy làm cảm ơn cũng như rất quý anh."
"Vậy à? Sao em biết là anh? Hôm ấy em say mà."
"Em vẫn còn đủ tỉnh táo để biết được mặt ân nhân của mình. Với lại, chị Thảo Chi cũng có nhắc đến anh."
"Thảo Chi? Thảo Chi nói gì về anh, cô ấy có khen anh không? Cô ấy nói về việc cứu em rồi có nói việc gì khác không?"
"Anh Bảo, sao....em thấy anh có phần mất bình tĩnh khi nhắc đến Thảo Chi?"
Chợt nhận ra mình hơi lố.
"À không, chỉ vì anh thấy cô ấy rất thương em gái, giống như chị gái của anh đối với anh nên anh cũng quý như người thân ấy mà."
"À, ra vậy. Anh....có thể cho em một cuộc hẹn không? Xem như đó là dịp để em cảm ơn anh."
"Vậy Thảo Chi có đi không?"
"Tại sao chị ấy phải đi?"
"À, tại anh thấy hai chị em thương yêu nhau quá, nên anh nghĩ đi đâu cũng phải đi chung."
"Không, chỉ hai chúng ta."
Không có cô ấy vậy lí do gì anh phải đi chung với cô ta chứ? Thật nhàm chán.
"Không cần đâu, ai trong tình huống ấy cũng sẽ làm như anh mà."
Đã nói thẳng thừng như vậy mà cô ta cứ này nĩ, khiến anh thật khó chịu. Gật đầu cho có để cắt bớt nỗi phiền toái, thế nào hôm ấy anh cũng sẽ viện lí do.
Hôm nay Thế Phong đi làm với một tâm trạng nặng trĩu. Có lẽ mọi thứ về cô đã cào xé con tim anh và làm cho tâm trí anh như đần ra. Tại sao cô không hiểu được lòng anh chứ? Mọi chuyện anh làm chỉ đều muốn tốt cho cô. Anh sợ cô ở miền núi hiu vắng ấy sẽ vất vả nên quyết đưa cô về cho bằng được chứ có ý định cắt bỏ ước mơ gì của cô đâu chứ! Anh muốn cô ngồi vào chiếc ghế phó giám đốc chỉ mong công việc của cô sẽ nhẹ nhàng hơn và cũng muốn ở cạnh cô hơn, để mỗi khi nhớ cô anh sẽ được ngắm cô nhanh nhất có thể. Nhưng dường như mọi hi sinh ấy chẳng là gì với cô cả. Ừ mà đúng nhỉ? Anh chỉ là một thằng anh trai, tình cảm mà cô đối với anh chỉ đơn giản là thế thôi. Anh sẽ vứt bỏ cái bóng ấy, cái bóng một thằng anh trai đã khiến con tim anh đau đáu từ rất lâu.
Cốc...cốc....
"Vào đi."
"Giám đốc."
"Có thể lấy giúp tôi một chai rượu. Làm ơn!"
Nhìn những giọt nước mắt còn vươn lại trên gương mặt anh tú ấy mà khiến lòng Trang thắt lại. Cô đã núp trong cái danh phận thư kí bấy lâu nay chỉ để mỗi ngày được nhìn thấy anh, mặc dù biết anh đã có người thương nhưng sao cô cứ dại khờ mà chờ đợi. Có lẽ khi yêu con người ta trở nên điên dại. Cô sẽ cứ như thế, cứ âm thầm ấp ủ cái tình yêu đơn phương ấy, nhưng sao nó đau quá! Cô chẳng biết mình cầm cự được bao lâu nữa.
"Cô đã yêu ai?"
Tim cô đập mạnh khi nghe anh hỏi.
"Thưa có, nhiều, rất nhiều là đằng khác."
"Người đó có yêu cô?"
"Chưa, chưa hề."
"Cô đã thổ lộ?"
"Tôi không dám."
"Tại sao."
"Đơn giản vì tôi không xứng."
"Yêu đơn phương."
"Có lẽ vậy."
"Haha...vậy chúng ta đồng hội đồng thuyền rồi. Cái tình yêu đó nó thật nhiều đau khổ, nó khiến cho con người ta sống mà như chết, thật khó chịu!"
Anh uống, uống rất nhiều.
"Giám đốc à."
"Làm ơn đừng nói với cấp trên, một lần thôi."
"Nhưng thưa cô chủ, ông bà chủ đang chờ cơm cô ở nhà."
"Chú chỉ có nhiệm vụ đưa đón tôi chứ không có cái quyền kiểm soát mọi hoạt động của tôi. Tôi nói rồi, chở tôi đến nhà hàng mà anh hai thường dùng."
"Dạ...được rồi."
"Cho hỏi chị dùng gì ạ?"
"Tôi muốn gặp ông chủ."
"Nhưng...chị là gì và đã có hẹn trước chưa ạ? Với lại hiện giờ ông chủ cũng không có ở đây."
"Tôi là em gái Thế Phong, chị mau gọi anh ấy về đi."
"Nhưng ông chủ rất bận thưa chị."
"Sao chị khờ quá vậy, chị muốn thôi việc ở đây phải không? Thế Phong là bạn thân của anh Bảo, chị cư xử với tôi như thế thì nên cẩn thận đấy. Không nói nhiều nữa, mau gọi anh ấy về."
"Có chuyện gì."
"Ơ, anh Bảo."
Ra hiệu với cô nhân viên, Bảo từ tốn ngồi xuống, mọi chuyện ban nãy anh đều chứng kiến, khá khó chịu với tính cách cô ta, nhưng cũng phải gượng gạo mà tiếp đón, vì cũng có thể, cô ta sẽ trở thành người một nhà của mình trong thời gian không xa. Có lẽ anh hơi bị ảo tưởng nhưng như thế sẽ chu đáo hơn.
"À, anh Khắc Bảo, em...em có chuyện muốn nói với anh. Không biết anh có rảnh không?"
Nực cười! Ban nảy còn nhe nanh múa vuốt với người ta đòi điện anh về cho bằng được, vậy mà giờ lại ra cái vẻ thục nữ, đúng là khiến anh muốn điên lên.
"Anh rảnh."
"Ờ thì hôm trước ấy, em gặp kẻ sở khanh, nhờ có anh mà em được an toàn, thật sự thì em rất lấy làm cảm ơn cũng như rất quý anh."
"Vậy à? Sao em biết là anh? Hôm ấy em say mà."
"Em vẫn còn đủ tỉnh táo để biết được mặt ân nhân của mình. Với lại, chị Thảo Chi cũng có nhắc đến anh."
"Thảo Chi? Thảo Chi nói gì về anh, cô ấy có khen anh không? Cô ấy nói về việc cứu em rồi có nói việc gì khác không?"
"Anh Bảo, sao....em thấy anh có phần mất bình tĩnh khi nhắc đến Thảo Chi?"
Chợt nhận ra mình hơi lố.
"À không, chỉ vì anh thấy cô ấy rất thương em gái, giống như chị gái của anh đối với anh nên anh cũng quý như người thân ấy mà."
"À, ra vậy. Anh....có thể cho em một cuộc hẹn không? Xem như đó là dịp để em cảm ơn anh."
"Vậy Thảo Chi có đi không?"
"Tại sao chị ấy phải đi?"
"À, tại anh thấy hai chị em thương yêu nhau quá, nên anh nghĩ đi đâu cũng phải đi chung."
"Không, chỉ hai chúng ta."
Không có cô ấy vậy lí do gì anh phải đi chung với cô ta chứ? Thật nhàm chán.
"Không cần đâu, ai trong tình huống ấy cũng sẽ làm như anh mà."
Đã nói thẳng thừng như vậy mà cô ta cứ này nĩ, khiến anh thật khó chịu. Gật đầu cho có để cắt bớt nỗi phiền toái, thế nào hôm ấy anh cũng sẽ viện lí do.
Hôm nay Thế Phong đi làm với một tâm trạng nặng trĩu. Có lẽ mọi thứ về cô đã cào xé con tim anh và làm cho tâm trí anh như đần ra. Tại sao cô không hiểu được lòng anh chứ? Mọi chuyện anh làm chỉ đều muốn tốt cho cô. Anh sợ cô ở miền núi hiu vắng ấy sẽ vất vả nên quyết đưa cô về cho bằng được chứ có ý định cắt bỏ ước mơ gì của cô đâu chứ! Anh muốn cô ngồi vào chiếc ghế phó giám đốc chỉ mong công việc của cô sẽ nhẹ nhàng hơn và cũng muốn ở cạnh cô hơn, để mỗi khi nhớ cô anh sẽ được ngắm cô nhanh nhất có thể. Nhưng dường như mọi hi sinh ấy chẳng là gì với cô cả. Ừ mà đúng nhỉ? Anh chỉ là một thằng anh trai, tình cảm mà cô đối với anh chỉ đơn giản là thế thôi. Anh sẽ vứt bỏ cái bóng ấy, cái bóng một thằng anh trai đã khiến con tim anh đau đáu từ rất lâu.
Cốc...cốc....
"Vào đi."
"Giám đốc."
"Có thể lấy giúp tôi một chai rượu. Làm ơn!"
Nhìn những giọt nước mắt còn vươn lại trên gương mặt anh tú ấy mà khiến lòng Trang thắt lại. Cô đã núp trong cái danh phận thư kí bấy lâu nay chỉ để mỗi ngày được nhìn thấy anh, mặc dù biết anh đã có người thương nhưng sao cô cứ dại khờ mà chờ đợi. Có lẽ khi yêu con người ta trở nên điên dại. Cô sẽ cứ như thế, cứ âm thầm ấp ủ cái tình yêu đơn phương ấy, nhưng sao nó đau quá! Cô chẳng biết mình cầm cự được bao lâu nữa.
"Cô đã yêu ai?"
Tim cô đập mạnh khi nghe anh hỏi.
"Thưa có, nhiều, rất nhiều là đằng khác."
"Người đó có yêu cô?"
"Chưa, chưa hề."
"Cô đã thổ lộ?"
"Tôi không dám."
"Tại sao."
"Đơn giản vì tôi không xứng."
"Yêu đơn phương."
"Có lẽ vậy."
"Haha...vậy chúng ta đồng hội đồng thuyền rồi. Cái tình yêu đó nó thật nhiều đau khổ, nó khiến cho con người ta sống mà như chết, thật khó chịu!"
Anh uống, uống rất nhiều.
"Giám đốc à."
"Làm ơn đừng nói với cấp trên, một lần thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook