Có Chạy Đằng Trời
-
Chương 72: Ngoại truyện 8
Cô thiếu nữ có được lời đánh cược hoặc có thể nói là lời hứa hẹn của chú Euler nên rốt cuộc cũng không còn vẻ lo lắng nữa.
Thời tiết vẫn như mọi ngày, cả ngày đều mưa phùn liên miên, căn nhà trúc vẫn như mọi ngày, luôn có một mùi vị ẩm ướt, nhưng em lại thấy bất kể là mưa gió hay sấm sét gì cũng không ảnh hưởng đến chuyện vui trong lòng em. Tâm tình của một cô thiếu nữ chỉ đơn giản như vậy, tâm trạng buồn chán nói đến là đến, nói đi là đi. Mà bây giờ, ngay cả khi em có bị nước mưa làm bắn tung tóe rác bẩn bên đường vào người cũng cảm thấy rất vui vẻ, tâm trạng vui sướng đã lan rộng khắp nơi, ngay cả mọi người bên ngoài cũng đều cảm nhận được.
Euler đã thường xuyên về doanh trại ở như bình thường, chỉ là không còn dẫn theo phụ nữ về nữa. Mà sự thỏa hiệp cùng thay đổi của anh khiến cho cô thiếu nữ đang ở độ tuổi trưởng thành nửa tin nửa ngờ, thỉnh thoảng lại mượn việc đánh cược để lấy cớ kiểm tra sinh hoạt cá nhân của chú Euler.
Tiểu Huyên không có cảm giác an toàn đến cực độ tựa như một con mèo hoang không hề có móng vuốt sắc bén, luôn muốn thăm dò giới hạn sự yêu chiều của chú Euler với em.
Khi em cảm thấy chú ấy biết điều, tuân thủ lời hứa hẹn thì em sẽ hóa thân thành một thiên sứ ngọt ngào, đấm lưng bóp vai hầu hạ Euler lâng lâng trên mây, mà khi em phát hiện ra có người đưa phụ nữ đến cho chú ấy thì Euler phải mất đến mấy ngày mới dỗ ngọt được cô bé.
Euler đã phiêu bạt bao nhiêu năm cảm thấy rất buồn cười, cô nhóc khờ dại thì thôi vậy, nhưng sao mình cũng ngây thơ khác thường theo vậy nhỉ? Làm những việc trước kia chưa từng làm, nói những câu trước kia chưa từng nói, hơn nữa lại còn có vẻ khá say mê.
Có đôi khi dỗ dành xong, anh tưởng tượng lại lúc ấy vật lộn ra sức nói những câu nói để cô nhóc kia nín khóc mỉm cười mà cảm thấy ớn răng không thôi.
Cô bé quá đơn thuần, rất dễ xoa dịu, vì trên phương diện này cô bé không phải đối thủ của anh, chỉ cần dịu dàng một chút, cẩn thận một chút là có thể giải trừ sự đề phòng của cô bé một cách đơn giản, thậm chí, chỉ cần anh muốn, anh có thể có vô số cơ hội khiến cho cô bé phải mơ mơ màng màng quên đi cái trò đánh cược buồn cười kia, ngoan ngoãn nằm chết dí trên giường của anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Mỗi một lần như vậy, anh đều nhẫn nạn kìm nén. Cố chịu hai năm không gần nữ sắc đối với người khác có lẽ mà nói không là gì, nhưng với anh mà nói thì thật đúng là một sự tra tấn không hề nhẹ. Euler anh chưa từng để mình chịu thiệt thòi về chuyện nữ sắc như vậy. Nhưng cho dù anh đã từng có một chút dao động cũng bị lời nói nhỏ nhẹ ngày hôm ấy của cô nhóc gạt bỏ.
Ngày ấy trời trong xanh, bọn họ đến bãi cỏ sau núi thư giãn, dưới hương vị ngọt ngào cùng hơi thở dịu mát của cô nhóc, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi ngủ mất.
Cũng may anh đã không thật sự ngủ say. Bởi vì cô thiếu nữ cho là anh đã ngủ nên đột nhiên nằm sấp xuống mặt cỏ bên cạnh anh, sau đó nhẹ nhàng ghé sát vào mặt anh, dùng cánh môi thơm mềm của mình ấn xuống môi anh một nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước. Trong nháy mắt ấy, nhịp tim đập của Euler gần như đình trệ, anh phải dùng hết sức mới khống chế được hơi thở cùng phản ứng của mình. Sau đó, bên tai anh truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
Cô bé lẳng lặng chân thành tha thiết thổ lộ hết tâm tình nông sâu trong lòng với anh. Đó là sự quyến luyến, ái mộ cùng ỷ lại của cô bé dành cho chú Euler. Cô bé muốn nói nhưng lại không muốn để anh nghe thấy. Vì vậy những lời thỏ thẻ này còn nhỏ hơn cả lời thì thầm, gần giống như dùng môi ngữ, một số từ gần như không phát ra tiếng.
Sau khi nói xong, cô bé dịu dàng, vui sướng dùng những ngón tay bé xíu của mình vuốt ve gương mặt lúc ngủ của anh rồi lại lẳng lặng nằm xuống bên cạnh anh, lẳng lặng dựa sát vào người anh mà thiếp đi.
Cô bé cho là anh đã ngủ, nhưng thật ra người ngủ chính là em. Cho nên anh không nói gì, chậm rãi mở mắt ra nghiêng đầu nhìn cô bé, đôi mắt sâu không thấy đáy hiện lên một vẻ thỏa mãn cùng dịu dàng khó nói nên lời.
Từ sau ngày đó, Euler càng thêm chú ý quan tâm nâng niu cô bé trong lòng bàn tay, cũng không xem việc đánh cược kia chỉ là chuyện vui đùa nữa. Anh đối với Tiểu Huyên càng thêm yêu thương gắn kết hơn, vì Tiểu Huyên đã nói cô bé chỉ có mình anh, thật ra vốn là một cô nhi trong chiến tranh nên anh cũng chỉ có mình cô bé.
Những lúc không kìm nén được, hơn nửa đêm anh đã từng xông thẳng vào phòng cô bé, không đếm xỉa đến việc làm cô bé thức giấc, lấy ra một cái quần lót thơm ngào ngạt trong tủ quần áo của cô bé rồi về phòng mình cùng tay tự giải quyết cậu em nhỏ. Mà hậu quả của việc làm đó chính là cô nhóc đã tỉnh táo mặt đỏ bừng ôm gối đầu liều mạng nện vào căn phòng của ông chú hư hỏng. Nhưng ai nấy cũng nhận ra, khi đó gương mặt xinh đẹp của cô thiếu nữ đỏ bừng, mỗi một chỗ trên gương mặt đều hiện lên vẻ xấu hổ cùng vui vẻ khó nói nên lời.
Cô nhóc vừa muốn gần gũi với anh lại vừa muốn ra vẻ người lớn rụt rè trước mặt anh, thật sự là đáng yêu chết đi được. Đối với tâm tính mâu thuẫn của thiếu nữ, anh chỉ miễn cuỗng vui vẻ đến tìm hiểu, để mặc cô bé ỷ lại, để mặc cô bé rụt rè.
Người ngoài không biết nói anh chơi chán mấy em ngực to eo nhỏ rồi nên đổi khẩu vị, chỉ sủng một mình cô nhóc mười mấy tuổi đã tự cho là thông minh đưa tới vài cô bé không lớn lắm nhưng vô cùng nở nang cho anh, kết quả thiếu chút nữa thì người kia đã đứng dậy lật cả cái bàn đá ngã lăn.
Mẹ nó, tất cả đều xem anh là tên biến thái rồi. Euler anh dù có biến thái thật thì cũng chỉ với một mình Tiểu Huyên thôi hiểu chưa?
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày. Ông chú phong lưu cũng đã chờ tới ngày cô nhóc lớn lên.
Cùng với việc mở rộng địa bàn, công việc trong quân đội cũng ngày càng nhiều, có đôi khi trận chiến nổ ra, anh và Lục Tiến phải gần hai tháng mới về doanh trại được một lần. Mà cô thiếu nữ đã phát triển trong nháy mắt. Euler vừa khổ sở vừa thấy ngọt ngào phát hiện ra cô nhóc giống như một nụ hoa được thần tiên thổi linh khí vào, nở rộ từng ngày một.
Cô bé ngày càng xinh đẹp, dáng người nảy nở trước mắt tất cả mọi người, như một nụ hoa mới hé, từ từ mở ra tầng tầng cánh hoa, khoe ra phong thái xinh đẹp khiến mọi người phải kinh ngạc. Khuôn mặt nhỏ nhắn dần mất đi vẻ ngây thơ, ngày càng kiều diễm, đôi môi đỏ mọng cùng làn da trắng như tuyết không dính chút son phấn nào.
Thường ngày cô hay mặc chiếc áo t-shirt rộng thùng thình che đi những đường cong của mình, nhưng cô làm sao biết được ông chú hư hỏng kia chỉ cần liếc nhẹ qua cũng đoán được chính xác số đo nội y của mình, cho nên mỗi lần đưa quần áo tới cho cô đều luôn rất vừa người.
Mà cô gái ngày càng xinh đẹp kia chỉ khiến cho Euler cảm nhận sâu sắc từng đêm dài càng lúc càng khó vượt qua mỗi khi trở về doanh trại.
Con sói già đã bắt đầu đưa ngón tay ra đếm ngày kết thúc hai năm ước hẹn, con thỏ nhỏ cũng biết tầm mắt kia nhìn mình ngày càng nóng bỏng, mặt đỏ đến tận mang tai nhưng vẫn phải cố trấn định.
Nhưng cả hai người đều không ngờ tới sự hài hoa kì diệu này lại bị một động tác nhỏ của Nham Đương phá vỡ.
***
Cả nhà chị Sơ Vân về khiến cho Tiểu Huyên vô cùng hưng phấn, cậu nhóc xinh xắn lạnh lùng kia càng khiến cho cô yêu thích hơn. Nếu không ngại Lục Tiến thì cô thật sự muốn ngày nào cũng dính lấy chị Sơ Vân không về nhà mình.
Đáng tiếc, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn vô cùng sợ hãi Lục Tiến, mắt thấy chị Sơ Vân bế cậu nhóc đã mệt rã rời vào phòng trẻ em, Lục Tiến mấy năm nay càng lúc càng trở nên yêu nghiệt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái như cảnh cáo cô đã đến giờ không được dính lấy vợ hắn nữa, Tiểu Huyên dù có lưu luyến không rời cũng phải trở về nhà mình. Kết quả cô vừa đi tới đầu bậc thang thì gặp Nham Đương. Nham Đương đã cao thêm rất nhiều nay cũng đã trở thành một anh chàng điển trai cao lớn, mày kiếm sắc bén, khí thế càng lúc càng giống Lục Tiến năm đó.
Tiểu Huyên va thẳng vào ngực Nham Đương, choáng váng đầu óc lui về sau vài bước, nếu Nham Đương không nhanh tay giữ cô lại thì thiếu chút nữa cô đã đập lưng vào tấm ván gỗ sau lưng. Xoa xoa cái mũi đau nhức, Tiểu Huyên nước mắt lưng tròng nói vài câu với Nham Đương.
Hai năm qua Nham Đương nhận nhiệm vụ ngày càng nhiều, xuất quỷ nhập thần, đã gần một năm cô chưa gặp cậu ấy. Mà Nham Đương giờ cũng cứ khoanh hai tay đứng đó mỉm cười nói chuyện với cô. Chỉ là, khi cô kịp nhận ra có thể mình đã làm mất thời gian của Nham Đương nên tranh thủ nói lời tạm biệt với cậu chuẩn bị ra về thì…
“Chờ đã…” Đột nhiên Nham Đương bắt lấy cổ tay cô.
“Ơ?” Tiểu Huyên khó hiểu nhìn cậy.
“Xem ra em không thể thành vợ anh được rồi, vậy thì anh đây phải thu một chút lợi nhuận thôi.” Nham Đương mỉm cười với cô, gương mặt điển trai tỏ ra tiếc nuối. Sau đó, cô nghẹn họng trân trối nhìn Nham Đương ghé sát vào mình, đôi môi mỏng cực kì nhanh chóng hôn lướt lên môi cô.
“Thật là mềm…” Nham Đương liếm môi tán thưởng, nhưng mà cậu vẫn chưa kịp nói xong thì sau lưng đã có một luồng sát khí cùng cơn giận đánh úp lại!
Cậu lập tức lách mình nhưng luồng sát khí kia lại nhanh như chớp, chỉ với vài chiêu cậu đã phải so chiêu với Euler! Nhưng rốt cuộc cũng vẫn không địch lại, mới vừa ngăn cản được cú đánh lên mặt cậu đã bị đánh một quyền thật mạnh!
Ông chú Euler nổi giận quả thật là vô cùng khủng bố, Nham Đương vừa cười khổ khi bị trúng vài cú, nếu không phải cậu né nhanh thì sợ chỉ trúng một cú đấm hoặc đá trong đó cậu đã phải nằm đến vài ngày!
“Đúng là tự tìm đường chết!”
Dắt lấy Tiểu Huyên còn đang giật mình sững sờ, mặt Euler lạnh như băng nhìn tên nhóc đang tựa vào ván cửa không ngừng thở hổn hển.
Đến khi Euler xông đến lần nữa, Nham Đương ra sức dùng mũi chân ngăn cản rồi vươn tay mượn lực nhảy ra chỗ cầu thang, sau đó cậu ôm lấy bụng vừa bị đá xoay người nhảy xuống từ lầu hai.
“Chú!” Euler vẫn muốn đuổi theo làm thịt cậu bị Tiểu Huyên vừa lấy lại tinh thần kéo lại.
Tiểu Huyên bụm lấy miệng, hốc mắt rưng rưng bị tình cảnh vừa rồi dọa sợ, không chút suy nghĩ kéo lấy cánh tay Euler lại. Mà ánh mắt chú Euler quay đầu lại nhìn cô cho cô biết một sự kiện, rằng mình đã tự rước lấy phiền toái lớn rồi.
***
“Nhìn cái dáng vẻ lẳng lơ của cháu kìa, chú không thương cháu nên cháu chạy đi tìm cái thằng nhóc thối tha kia hả?”
Tiểu Huyên đầu óc mê muội bị khiêng trở về phòng cách vách rồi bị vứt lên giường, mới vừa phát ra tiếng rên khẽ đã bị người đàn ông kia chặn lại, Euler căm tức vô cùng vì thứ mình cất kĩ bị người khác ngấp nghé dùng nụ hôn áp đảo khiến cho cô không còn đường lui phải ghé sát vào đầu giường.
“Ưm ưm ưm….” Tiểu Huyên xấu hổ đạp hai chân lung tung, nhưng sự giãy dụa của em chỉ khiến cho quần áo trên người em thêm xộc xệch.
Euler mút cắn làn môi mềm của cô bé như đang trừng phạt, bàn tay nhanh chóng đẩy quần có của cô bé lên trên.
Cảm giác thông thoáng trước ngực làm cho Tiểu Huyên rục đầu vai lại, hai tay liều mạng ngăn cản Euler kéo áo t-shirt của mình xuống nhưng lại bị anh ta dùng tốc độ nhanh hơn kéo hai tay em lên cao, sau đó dùng chiếc áo của em quấn lấy hai cổ tay em.
Theo tư thế bị trói hai lên cao của cô bé, nửa người trên của em chỉ còn lại chiếc áo ngực màu trắng bằng bông che bớt một vài đường cong nở nang của em. Bộ ngực ẩn dưới lớp áo ngực không còn bất cứ vật cản nào to tròn như đang không ngừng căng lên, cô bé thở hổn hển, đường cong phập phồng khiến cho Euler vốn đang tức giận phải giàn giụa máu mũi. Anh đã hoàn toàn quên mất cơn giận vừa rồi của mình, cảm giác mãnh liệt nhét đầy đại não của anh cũng giống như thứ đang nhét đầy đũng quần anh vậy.
“Chú Euler! Chú không thể…” Tiểu Huyên bị ép sát vào đầu giường không hề biết bây giờ Euler đã không nghe vào cái gì nữa, vẫn đang vùng vẫy giãy chết, kết quả cánh tay của ông chú đang ở sau lưng em nhẹ nhàng lần mò, ngay sau đó chiếc áo ngực lập tức bị tháo ra. Trong tiếng thét chói tai vừa xấu hổ vừa giận dữ của Tiểu Huyên, hai luồng tròn đầy kiều diễm lập tức bật ra.
“Chết tiệt!” Euler nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mắt, rất mất mặt nuốt nuốt nước miếng. Tuy vẫn luôn biết rõ số đo ba vòng của cô nhóc nhưng khi chính thức nhìn thấy mới biết quả thật không chỉ tròn đầy nõn nà như anh đã tưởng tượng.
Vòng eo vừa mịn vừa mềm, bờ vai trơn nhẵn bóng loáng, không cần phải nhìn hết cô bé, chỉ cần nhìn độ cong từ vòng eo hơi nghiêng sang kia anh cũng có thể đoán được những đường cong phía dưới uyển chuyển ngạo nghễ đến mức nào.
Ừm ừm, cô nhóc đã lớn thật rồi.
Tiểu Huyên vừa xấu hổ vừa giận dữ uốn éo eo, miệng không ngừng kêu oai oái, phê bình chú Euler phạm quy, tuyên bố mình sẽ tuyệt đối không tha thứ. Nhưng sự vặn vẹo của em lại càng là sự khiêu khích ngọt ngào dành cho anh ta.
“Nhóc con à, cháu không bảo vệ tốt thứ thuộc về chú, là cháu phạm quy trước mà.” Euler dùng chân của mình dễ dàng chặn tiểu yêu tinh sắp làm cho anh trào máu mũi lại, thản nhiên nói khẽ. Nhưng động tác cởi quần áo của anh lại vô cùng hung hãn, dường như có thể nghe thấy tiếng xé rách.
Tiểu Huyên bị hành động của anh dọa sợ tới mức không ngừng hét lên, cảm thấy mình như miếng thịt tươi bị đặt lên bàn tiệc lớn, lúc nào cũng có thể bị con sư tử già trước mặt nuốt chửng.
“Thật ra thì ngoại trừ la hét thì cháu còn có thể dùng cái miệng nhỏ này để làm chuyện khác đấy.” người đàn ông dã man lột đồ mình thật nhanh, sau đó bắt lấy hai má Tiểu Huyên hôn xuống thật mạnh, thoáng cái đã lấp mất cái miệng nhỏ đang không ngừng phát ra tiếng ồn ào phiền toái, cởi hết quần áo tơi tả của cô thiếu nữ không rành thế sự.
Tiếng nức nở nghẹn ngào của cô gái nhỏ không thể phát ra thành tiếng, em bị ông chú lăng nhăng hôn đến đầu óc choáng váng, chỉ chốc lát đôi mắt đã giăng đầy sương mù, thần trí mơ màng tập trung vào khuỷu tay cứng rắn của anh ta, ngay cả mình bị anh ta cởi hết quần áo lúc nào cũng không biết.
“Ưm…chú à.” Sự cứng rắn cùng mềm mại hòa vào nhau, môi cùng lưỡi trơn nhuận quấn lấy nhau khiến cho cô gái bên dưới anh mềm mại đến độ sắp tan ra thành vũng nước, chỉ có thể rên khẽ vài tiếng.
“Ngoại trừ chú ra còn có ai từng thấy cháu thế này không?” Euler chống tay lên, hơi thở dồn dập nhìn chằm chằm vào thân thể tuyệt diệu của cô thiếu nữ bên dưới, máu nóng sôi trào. Ánh mắt thâm thúy của anh chợt dời xuống, nhìn thẳng vào nơi cấm địa của thiếu nữ.
“Không có” Môi Tiểu Huyên run run, đáng thương lắc đầu, không có cách nào ngăn được sự run rẩy kia. Em chưa từng thấy ánh mắt chú Euler to gan, tà khí, khát vọng nồng đậm như vậy. Ánh mắt này khiến cho máu của em trào thẳng lên não, căng trướng khiến toàn thân em đỏ bừng, ngay cả hai tai cũng nóng ran.
Nhưng đôi mắt to kinh hoàng của em cũng không tài nào thay đổi được tư thế mở rộng bất lực của em. Euler vô cùng hài lòng liếm liếm khóe miệng, sau đó cúi đầu tham lam dùng đôi môi nóng bỏng hôn lên bất kì chỗ nào anh muốn.
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi thân thể này sờ vào trơn nhẵn như trẻ con nhưng bầu ngực lại to tròn như để cho anh nắm giữ, đỉnh nụ hoa hồng hào càng như đang chờ mong anh nhấm nháp, mà anh cũng không hề do dự liếm mút nó!
Ừm, vừa ngọt vừa say, còn ngon hơn cả trong tưởng tượng cảu anh.
Cô gái nhỏ bị đầu lưỡi chạy dọc toàn thân khiêu khích đến thần trí mơ hồ, phát ra tiếng ngâm khẽ như một con mèo nhỏ, trong vô thức, bàn tay nhỏ bé đã run rẩy níu chặt lấy ga giường. Nhưng đến khi đầu lưỡi chui vào vùng cấm địa giữa hai chân, trong phút chốc cô bé rướn người lên, phát ra tiếng kêu kinh hoàng, “Chú…chú!”
“Ngoan nào, chỉ một lát sẽ quen thôi.” Người đàn ông đầu đây mồ hôi dùng tay đè thân thể nhỏ nhắn đang vô cùng căng thẳng lại.
“Chú không muốn làm cho cháu đau, cháu hãy thả lỏng một chút nào.” Mùi thơm ngọt ngào nơi chóp mũi làm cho thứ dục vọng đan căng tràn của người đàn ông vô cùng đau nhức, gầm rú bạo động muốn xâm nhập vào nơi non mềm kia, vì giờ khắc này mà anh đã trằn trọc không biết bao nhiêu đêm. Giờ phút này, thứ đang khát khô dục vọng dưới bụng tựa như một con dã thú đang gầm thét, lúc nào cũng có thể nhảy xổng ra khỏi cơ thể anh, hung hăng nuốt chửng thiếu nữ xinh đẹp trước mắt.
Nhưng anh thật sự không nắm chắc có thể khống chế được mình không, để cho cô bé được thưởng thụ cảm giác ân ái lần đầu tiên, anh chỉ có thể dùng hết toàn lực giúp cô bé thả lỏng, đợi đến lúc đó sẽ không quá đau đớn. Vì vậy người đàn ông đang bị lửa tình thiếu cháy đến sắp chết vẫn phải triển khai tuyệt học cả đời, cố gắng liếm mút cô nhóc xinh đẹp bên dưới tiến tới miền tiên cảnh cực lạc, làm cho cái đầu nhỏ hỗn độn của cô bé vỡ thành bã vụn, hoàn toàn bị lạc vào quanh cảnh mê ly cô bé chưa từng đặt chân tới.
Thấy cô bé trong lòng đã hoàn toàn mềm nhũn, ngón tay thon dài của người đàn ông ấn xuống ngọn nguồn của dòng suối ngọt ngào kia, vị ngọt thoáng chốc đã thấm đẫm ngón tay anh, ngón tay dài vẫn cố chấp từ từ thám hiểm vào bên trong, thăm dò xem cô bé đã hoàn toàn chuẩn bị tốt cho mình chưa. Nhưng anh chỉ mới tiến vào một chút thì da đầu đã run lên bần bật. Quả thật bên trong căng chặt như muốn lấy mạng người!
“Hơ…!” Euler gần như đã vượt qua biên giới vặn vẹo khuôn mặt điển trai, nhanh chóng co tay lại ngửa đầu thở một hơi, sau đó anh không thể kìm được cúi người dán vào vùng đất nhẵn nhụi kia, đói khát cắn lung tung lên hai làn môi đỏ mọng bên trong kia, nuốt hết mỗi một giọt mật ngọt anh vừa thu nhặt được, ngọn lửa nhẫn nhịn lâu dài rốt cuộc cũng bắt đầu hừng hực rực cháy.
Cặp đùi trơn nhẵn bị anh dùng tay đẩy ra một cách thô lỗ, người đàn ông dùng tay cầm lấy thứ dục vọng tráng kiện của mình chà xát quanh nơi vừa chảy ra mật ngọt của thiếu nữ, sau khi dính một chút mật thì từ từ đẩy mạnh vào.
“Chú à, đau quá…” Cô gái vẫn còn chìm trong dư âm nhộn nhạo nhô tấm lưng thon lên, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay tráng kiện của ông chú cũng siết chặt lại.
“Aizzz!” Từng giọt mồ hôi nóng hổi lăn xuống từ trán của người đàn ông.
“Cháu buông ra!” Anh nghiến răng nghiến lợi gầm khẽ, cảm thấy mình sắp bị sự căng chặt của cô bé kẹp chết tươi.
“Chú à, cháu đau.” Cô gái nhỏ cũng chảy mồ hôi, hai mắt mông lung đẫm lệ, tay vung vẩy đánh vào ông chú hư hỏng làm cho em đau đớn vô cùng.
“Chú cũng đau muốn chết đây.” Euler hít thở hổn hển, cúi đầu chống lên trán Tiểu Huyên, ngón tay thô ráp cầm lấy những ngón tay non nớt của cô bé, hôn lên cái miệng đang không ngừng kêu đau, sau đó cố chịu đựng cảm giác tê dại nơi xương sống dùng lực đẩy mình vào.
“Hic hic hic ….” Tiếng khóc đau đớn khó chịu của cô bé đều bị đầu lưỡi của anh chặn lại, nhưng anh cũng vô cùng khó chịu cau chặt hàng chân mày lại, hàm răng cũng nghiến ra thành tiếng.
Thật chặt! Thật nhỏ! Hình như anh vẫn chưa vào hết đã chạm vào điểm tận cùng của cô bé.
“Đừng, đừng nhúc nhích mà chú!” Cô bé bị anh xâm nhập lần nữa kinh hãi giãy dụa.
Căng trướng đau quá!
Đây là thế giới mà em chưa bao giờ bước vào, em có thể cảm nhận tinh tường bộ phận kia của chú, giống như một con quái thú đáng sợ, rục rịch trong cơ thể em, còn có cả cơ ngực đang đè ép em, cơ bụng rắn chắc đang kề sát em, cảm giác từng giọt mồ hôi chảy xuống từ khuôn mặt tà ác mị hoặc của chú ấy chảy xuống ngực nóng hổi, mồ hôi trên người em hòa với mồ hôi của chú ấy, từ từ chảy xuống nơi riêng tư đang kết hợp mật thiết của bọn họ, dinh dính thật đáng sợ.
Gương mặt non nớt của cô bé đỏ bừng lên, toàn thân đều như đang bắt lửa, lần đầu tiên em cảm thấy bản thân mình nhạy cảm đến cực độ, tựa như chỉ một chút kích thích cũng có thể khiến cho thân thể em bùng nổ phản ứng.
“Bảo bối à, cháu thật sự là…” Euler đã trì hoãn một lúc lại hít một hơi để cho mình từ từ nhúc nhích trong cơ thể mềm mại bên dưới, trong nháy mắt lỗ chân lông toàn thân đều sung sướng giãn ra.
Thật sự là quá bất ngờ! Lần đầu tiên anh được chạm vào một cơ thể nhạy cảm căng chặt như vậy!
“Chú á chú đừng cử động nữa.” Tiểu Huyên nức nở dùng tay đánh vào cánh tay của anh, cảm thấy chú ấy vừa động đậy đã khiến mình đau muốn chết.
“Hơ….! Thật là thoải mái!” Euler làm gì còn biết đến tiếng nức nở của cô bé nữa, một tay nhấc eo cô bé lên, một tay xoa nắn cặp mông tròn lẳng, chuẩn bị triển khai thủ đoạn trai gái anh đã tập tành nhiều năm, dành cho tiểu yêu tinh một đêm đầu hoán mỹ không gì có thể so sánh nổi, trọn đời khó quên.
Khi bàn tay thô ráp của anh vuốt ve xoa nắn, cô bé cắn môi phát ra tiếng rên khe khẽ, cảm thấy cơ thể mình vừa thong thả vừa nặng nề co rúm lại nhưng cũng không quá khó chịu như vậy.
Dần dần máu toàn thân thiếu nữ đã động tình bắt đầu tăng tốc lưu động, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dần đỏ ửng, thấy thế, người đàn ông vốn định chậm rãi bắt đầu lại bộc phát thú tính trong nháy mắt, nhưng khi anh bắt đầu chuẩn bị duy trì trong một tiếng đồng hồ thì đột nhiên lại chạm phải một điểm nhỏ lồi ra, một dòng nước ấm áp trong nháy mắt vây quanh anh, xúc cảm kia tuyệt vời đến cực hạn!
“A….!!” Euler hoàn toàn không có chuẩn bị chấn động toàn thân, trong phút chốc cứ như vậy mà bắn ra.
Một lúc sau, cô gái nhỏ không có bất kì phản ứng gì dùng tay nặng nề đẩy người đàn ông còn đang không ngừng thở trên người mình ra.
“Chú à, chú đứng dậy đi, cháu muốn đi tắm.” cuối cùng cũng kết thúc, trên người dính nhớp, toàn thân vừa đau vừa mỏi nên em rất muốn tắm nước nóng.
“Cháu ngậm miệng lại cho chú!” Euler từ từ bò ra khỏi người tiểu yêu tinh vừa định lấy mạng mình, khuôn mặt tuấn tú tà khí lần đầu tiên lúc đỏ lúc trắng.
Vừa rồi chỉ mới bao lâu nhỉ? Vậy mà anh đã xong rồi sao? Chuyện này thật là quá mất mặt!
Euler thẹn quá hóa giận thề phải lấy lại tự tôn đàn ông của mình, bắt đầu chuẩn bị lôi tiểu yêu tinh ra tìm tòi nghiên cứu lại.
Cô gái nhỏ không cẩn thận làm cho ông chú mất mặt kêu oai oái nhưng không thể nào giãy ra được, chỉ có thể như một con chuột bạch bị ông chú lật qua lật lại làm các loại “thí nghiệm”. Đêm nay, ngọn đèn trong phòng ngủ trắng đêm không tắt, cảnh vệ cùng binh lính trên lầu dưới lầu đều phải khổ sở nghe tiếng khóc thét của thiếu nữ, sự tra tấn này có thể so sánh với hình phạt tàn khốc nhất trong quân đội.
Về sau, cô gái nhỏ bị nghiêm trị vô cùng thê thảm để cho ông chú hư hỏng của cô bé ăn no món canh hầm đã lâu, ông chú nhẹ nhàng vui vẻ sau một đêm no nê lại bắt đầu nịnh nọt cô nhóc của mình.
Đôi oan gia người đuổi ta chạy, người giận ta dỗ. Tình cảm cô gái nhỏ mong ước nhiều năm rốt cuộc cũng lẳng lặng nằm gọn trong lòng bàn tay mềm mại của cô bé, tình cảm phiêu bạt cuối cùng cũng được quay về.
Con sư tử hung ác vẫn luôn trông chừng miếng thịt kiều diễm thơm lừng trong lòng bàn tay, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Bên ngoài rồng rắn phân tranh, gió nổi mây bay, đẹp xấu thiện ác, đánh đánh giết giết không chút nào ảnh hưởng đến thế giới đơn thuần của cô gái trong ngôi nhà trúc. Bởi vì, thứ cô muốn cũng chỉ có một mình chú Euler, mà hiện giờ, cô đã chiếm được.
Thời tiết vẫn như mọi ngày, cả ngày đều mưa phùn liên miên, căn nhà trúc vẫn như mọi ngày, luôn có một mùi vị ẩm ướt, nhưng em lại thấy bất kể là mưa gió hay sấm sét gì cũng không ảnh hưởng đến chuyện vui trong lòng em. Tâm tình của một cô thiếu nữ chỉ đơn giản như vậy, tâm trạng buồn chán nói đến là đến, nói đi là đi. Mà bây giờ, ngay cả khi em có bị nước mưa làm bắn tung tóe rác bẩn bên đường vào người cũng cảm thấy rất vui vẻ, tâm trạng vui sướng đã lan rộng khắp nơi, ngay cả mọi người bên ngoài cũng đều cảm nhận được.
Euler đã thường xuyên về doanh trại ở như bình thường, chỉ là không còn dẫn theo phụ nữ về nữa. Mà sự thỏa hiệp cùng thay đổi của anh khiến cho cô thiếu nữ đang ở độ tuổi trưởng thành nửa tin nửa ngờ, thỉnh thoảng lại mượn việc đánh cược để lấy cớ kiểm tra sinh hoạt cá nhân của chú Euler.
Tiểu Huyên không có cảm giác an toàn đến cực độ tựa như một con mèo hoang không hề có móng vuốt sắc bén, luôn muốn thăm dò giới hạn sự yêu chiều của chú Euler với em.
Khi em cảm thấy chú ấy biết điều, tuân thủ lời hứa hẹn thì em sẽ hóa thân thành một thiên sứ ngọt ngào, đấm lưng bóp vai hầu hạ Euler lâng lâng trên mây, mà khi em phát hiện ra có người đưa phụ nữ đến cho chú ấy thì Euler phải mất đến mấy ngày mới dỗ ngọt được cô bé.
Euler đã phiêu bạt bao nhiêu năm cảm thấy rất buồn cười, cô nhóc khờ dại thì thôi vậy, nhưng sao mình cũng ngây thơ khác thường theo vậy nhỉ? Làm những việc trước kia chưa từng làm, nói những câu trước kia chưa từng nói, hơn nữa lại còn có vẻ khá say mê.
Có đôi khi dỗ dành xong, anh tưởng tượng lại lúc ấy vật lộn ra sức nói những câu nói để cô nhóc kia nín khóc mỉm cười mà cảm thấy ớn răng không thôi.
Cô bé quá đơn thuần, rất dễ xoa dịu, vì trên phương diện này cô bé không phải đối thủ của anh, chỉ cần dịu dàng một chút, cẩn thận một chút là có thể giải trừ sự đề phòng của cô bé một cách đơn giản, thậm chí, chỉ cần anh muốn, anh có thể có vô số cơ hội khiến cho cô bé phải mơ mơ màng màng quên đi cái trò đánh cược buồn cười kia, ngoan ngoãn nằm chết dí trên giường của anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Mỗi một lần như vậy, anh đều nhẫn nạn kìm nén. Cố chịu hai năm không gần nữ sắc đối với người khác có lẽ mà nói không là gì, nhưng với anh mà nói thì thật đúng là một sự tra tấn không hề nhẹ. Euler anh chưa từng để mình chịu thiệt thòi về chuyện nữ sắc như vậy. Nhưng cho dù anh đã từng có một chút dao động cũng bị lời nói nhỏ nhẹ ngày hôm ấy của cô nhóc gạt bỏ.
Ngày ấy trời trong xanh, bọn họ đến bãi cỏ sau núi thư giãn, dưới hương vị ngọt ngào cùng hơi thở dịu mát của cô nhóc, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi ngủ mất.
Cũng may anh đã không thật sự ngủ say. Bởi vì cô thiếu nữ cho là anh đã ngủ nên đột nhiên nằm sấp xuống mặt cỏ bên cạnh anh, sau đó nhẹ nhàng ghé sát vào mặt anh, dùng cánh môi thơm mềm của mình ấn xuống môi anh một nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước. Trong nháy mắt ấy, nhịp tim đập của Euler gần như đình trệ, anh phải dùng hết sức mới khống chế được hơi thở cùng phản ứng của mình. Sau đó, bên tai anh truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
Cô bé lẳng lặng chân thành tha thiết thổ lộ hết tâm tình nông sâu trong lòng với anh. Đó là sự quyến luyến, ái mộ cùng ỷ lại của cô bé dành cho chú Euler. Cô bé muốn nói nhưng lại không muốn để anh nghe thấy. Vì vậy những lời thỏ thẻ này còn nhỏ hơn cả lời thì thầm, gần giống như dùng môi ngữ, một số từ gần như không phát ra tiếng.
Sau khi nói xong, cô bé dịu dàng, vui sướng dùng những ngón tay bé xíu của mình vuốt ve gương mặt lúc ngủ của anh rồi lại lẳng lặng nằm xuống bên cạnh anh, lẳng lặng dựa sát vào người anh mà thiếp đi.
Cô bé cho là anh đã ngủ, nhưng thật ra người ngủ chính là em. Cho nên anh không nói gì, chậm rãi mở mắt ra nghiêng đầu nhìn cô bé, đôi mắt sâu không thấy đáy hiện lên một vẻ thỏa mãn cùng dịu dàng khó nói nên lời.
Từ sau ngày đó, Euler càng thêm chú ý quan tâm nâng niu cô bé trong lòng bàn tay, cũng không xem việc đánh cược kia chỉ là chuyện vui đùa nữa. Anh đối với Tiểu Huyên càng thêm yêu thương gắn kết hơn, vì Tiểu Huyên đã nói cô bé chỉ có mình anh, thật ra vốn là một cô nhi trong chiến tranh nên anh cũng chỉ có mình cô bé.
Những lúc không kìm nén được, hơn nửa đêm anh đã từng xông thẳng vào phòng cô bé, không đếm xỉa đến việc làm cô bé thức giấc, lấy ra một cái quần lót thơm ngào ngạt trong tủ quần áo của cô bé rồi về phòng mình cùng tay tự giải quyết cậu em nhỏ. Mà hậu quả của việc làm đó chính là cô nhóc đã tỉnh táo mặt đỏ bừng ôm gối đầu liều mạng nện vào căn phòng của ông chú hư hỏng. Nhưng ai nấy cũng nhận ra, khi đó gương mặt xinh đẹp của cô thiếu nữ đỏ bừng, mỗi một chỗ trên gương mặt đều hiện lên vẻ xấu hổ cùng vui vẻ khó nói nên lời.
Cô nhóc vừa muốn gần gũi với anh lại vừa muốn ra vẻ người lớn rụt rè trước mặt anh, thật sự là đáng yêu chết đi được. Đối với tâm tính mâu thuẫn của thiếu nữ, anh chỉ miễn cuỗng vui vẻ đến tìm hiểu, để mặc cô bé ỷ lại, để mặc cô bé rụt rè.
Người ngoài không biết nói anh chơi chán mấy em ngực to eo nhỏ rồi nên đổi khẩu vị, chỉ sủng một mình cô nhóc mười mấy tuổi đã tự cho là thông minh đưa tới vài cô bé không lớn lắm nhưng vô cùng nở nang cho anh, kết quả thiếu chút nữa thì người kia đã đứng dậy lật cả cái bàn đá ngã lăn.
Mẹ nó, tất cả đều xem anh là tên biến thái rồi. Euler anh dù có biến thái thật thì cũng chỉ với một mình Tiểu Huyên thôi hiểu chưa?
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày. Ông chú phong lưu cũng đã chờ tới ngày cô nhóc lớn lên.
Cùng với việc mở rộng địa bàn, công việc trong quân đội cũng ngày càng nhiều, có đôi khi trận chiến nổ ra, anh và Lục Tiến phải gần hai tháng mới về doanh trại được một lần. Mà cô thiếu nữ đã phát triển trong nháy mắt. Euler vừa khổ sở vừa thấy ngọt ngào phát hiện ra cô nhóc giống như một nụ hoa được thần tiên thổi linh khí vào, nở rộ từng ngày một.
Cô bé ngày càng xinh đẹp, dáng người nảy nở trước mắt tất cả mọi người, như một nụ hoa mới hé, từ từ mở ra tầng tầng cánh hoa, khoe ra phong thái xinh đẹp khiến mọi người phải kinh ngạc. Khuôn mặt nhỏ nhắn dần mất đi vẻ ngây thơ, ngày càng kiều diễm, đôi môi đỏ mọng cùng làn da trắng như tuyết không dính chút son phấn nào.
Thường ngày cô hay mặc chiếc áo t-shirt rộng thùng thình che đi những đường cong của mình, nhưng cô làm sao biết được ông chú hư hỏng kia chỉ cần liếc nhẹ qua cũng đoán được chính xác số đo nội y của mình, cho nên mỗi lần đưa quần áo tới cho cô đều luôn rất vừa người.
Mà cô gái ngày càng xinh đẹp kia chỉ khiến cho Euler cảm nhận sâu sắc từng đêm dài càng lúc càng khó vượt qua mỗi khi trở về doanh trại.
Con sói già đã bắt đầu đưa ngón tay ra đếm ngày kết thúc hai năm ước hẹn, con thỏ nhỏ cũng biết tầm mắt kia nhìn mình ngày càng nóng bỏng, mặt đỏ đến tận mang tai nhưng vẫn phải cố trấn định.
Nhưng cả hai người đều không ngờ tới sự hài hoa kì diệu này lại bị một động tác nhỏ của Nham Đương phá vỡ.
***
Cả nhà chị Sơ Vân về khiến cho Tiểu Huyên vô cùng hưng phấn, cậu nhóc xinh xắn lạnh lùng kia càng khiến cho cô yêu thích hơn. Nếu không ngại Lục Tiến thì cô thật sự muốn ngày nào cũng dính lấy chị Sơ Vân không về nhà mình.
Đáng tiếc, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn vô cùng sợ hãi Lục Tiến, mắt thấy chị Sơ Vân bế cậu nhóc đã mệt rã rời vào phòng trẻ em, Lục Tiến mấy năm nay càng lúc càng trở nên yêu nghiệt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái như cảnh cáo cô đã đến giờ không được dính lấy vợ hắn nữa, Tiểu Huyên dù có lưu luyến không rời cũng phải trở về nhà mình. Kết quả cô vừa đi tới đầu bậc thang thì gặp Nham Đương. Nham Đương đã cao thêm rất nhiều nay cũng đã trở thành một anh chàng điển trai cao lớn, mày kiếm sắc bén, khí thế càng lúc càng giống Lục Tiến năm đó.
Tiểu Huyên va thẳng vào ngực Nham Đương, choáng váng đầu óc lui về sau vài bước, nếu Nham Đương không nhanh tay giữ cô lại thì thiếu chút nữa cô đã đập lưng vào tấm ván gỗ sau lưng. Xoa xoa cái mũi đau nhức, Tiểu Huyên nước mắt lưng tròng nói vài câu với Nham Đương.
Hai năm qua Nham Đương nhận nhiệm vụ ngày càng nhiều, xuất quỷ nhập thần, đã gần một năm cô chưa gặp cậu ấy. Mà Nham Đương giờ cũng cứ khoanh hai tay đứng đó mỉm cười nói chuyện với cô. Chỉ là, khi cô kịp nhận ra có thể mình đã làm mất thời gian của Nham Đương nên tranh thủ nói lời tạm biệt với cậu chuẩn bị ra về thì…
“Chờ đã…” Đột nhiên Nham Đương bắt lấy cổ tay cô.
“Ơ?” Tiểu Huyên khó hiểu nhìn cậy.
“Xem ra em không thể thành vợ anh được rồi, vậy thì anh đây phải thu một chút lợi nhuận thôi.” Nham Đương mỉm cười với cô, gương mặt điển trai tỏ ra tiếc nuối. Sau đó, cô nghẹn họng trân trối nhìn Nham Đương ghé sát vào mình, đôi môi mỏng cực kì nhanh chóng hôn lướt lên môi cô.
“Thật là mềm…” Nham Đương liếm môi tán thưởng, nhưng mà cậu vẫn chưa kịp nói xong thì sau lưng đã có một luồng sát khí cùng cơn giận đánh úp lại!
Cậu lập tức lách mình nhưng luồng sát khí kia lại nhanh như chớp, chỉ với vài chiêu cậu đã phải so chiêu với Euler! Nhưng rốt cuộc cũng vẫn không địch lại, mới vừa ngăn cản được cú đánh lên mặt cậu đã bị đánh một quyền thật mạnh!
Ông chú Euler nổi giận quả thật là vô cùng khủng bố, Nham Đương vừa cười khổ khi bị trúng vài cú, nếu không phải cậu né nhanh thì sợ chỉ trúng một cú đấm hoặc đá trong đó cậu đã phải nằm đến vài ngày!
“Đúng là tự tìm đường chết!”
Dắt lấy Tiểu Huyên còn đang giật mình sững sờ, mặt Euler lạnh như băng nhìn tên nhóc đang tựa vào ván cửa không ngừng thở hổn hển.
Đến khi Euler xông đến lần nữa, Nham Đương ra sức dùng mũi chân ngăn cản rồi vươn tay mượn lực nhảy ra chỗ cầu thang, sau đó cậu ôm lấy bụng vừa bị đá xoay người nhảy xuống từ lầu hai.
“Chú!” Euler vẫn muốn đuổi theo làm thịt cậu bị Tiểu Huyên vừa lấy lại tinh thần kéo lại.
Tiểu Huyên bụm lấy miệng, hốc mắt rưng rưng bị tình cảnh vừa rồi dọa sợ, không chút suy nghĩ kéo lấy cánh tay Euler lại. Mà ánh mắt chú Euler quay đầu lại nhìn cô cho cô biết một sự kiện, rằng mình đã tự rước lấy phiền toái lớn rồi.
***
“Nhìn cái dáng vẻ lẳng lơ của cháu kìa, chú không thương cháu nên cháu chạy đi tìm cái thằng nhóc thối tha kia hả?”
Tiểu Huyên đầu óc mê muội bị khiêng trở về phòng cách vách rồi bị vứt lên giường, mới vừa phát ra tiếng rên khẽ đã bị người đàn ông kia chặn lại, Euler căm tức vô cùng vì thứ mình cất kĩ bị người khác ngấp nghé dùng nụ hôn áp đảo khiến cho cô không còn đường lui phải ghé sát vào đầu giường.
“Ưm ưm ưm….” Tiểu Huyên xấu hổ đạp hai chân lung tung, nhưng sự giãy dụa của em chỉ khiến cho quần áo trên người em thêm xộc xệch.
Euler mút cắn làn môi mềm của cô bé như đang trừng phạt, bàn tay nhanh chóng đẩy quần có của cô bé lên trên.
Cảm giác thông thoáng trước ngực làm cho Tiểu Huyên rục đầu vai lại, hai tay liều mạng ngăn cản Euler kéo áo t-shirt của mình xuống nhưng lại bị anh ta dùng tốc độ nhanh hơn kéo hai tay em lên cao, sau đó dùng chiếc áo của em quấn lấy hai cổ tay em.
Theo tư thế bị trói hai lên cao của cô bé, nửa người trên của em chỉ còn lại chiếc áo ngực màu trắng bằng bông che bớt một vài đường cong nở nang của em. Bộ ngực ẩn dưới lớp áo ngực không còn bất cứ vật cản nào to tròn như đang không ngừng căng lên, cô bé thở hổn hển, đường cong phập phồng khiến cho Euler vốn đang tức giận phải giàn giụa máu mũi. Anh đã hoàn toàn quên mất cơn giận vừa rồi của mình, cảm giác mãnh liệt nhét đầy đại não của anh cũng giống như thứ đang nhét đầy đũng quần anh vậy.
“Chú Euler! Chú không thể…” Tiểu Huyên bị ép sát vào đầu giường không hề biết bây giờ Euler đã không nghe vào cái gì nữa, vẫn đang vùng vẫy giãy chết, kết quả cánh tay của ông chú đang ở sau lưng em nhẹ nhàng lần mò, ngay sau đó chiếc áo ngực lập tức bị tháo ra. Trong tiếng thét chói tai vừa xấu hổ vừa giận dữ của Tiểu Huyên, hai luồng tròn đầy kiều diễm lập tức bật ra.
“Chết tiệt!” Euler nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mắt, rất mất mặt nuốt nuốt nước miếng. Tuy vẫn luôn biết rõ số đo ba vòng của cô nhóc nhưng khi chính thức nhìn thấy mới biết quả thật không chỉ tròn đầy nõn nà như anh đã tưởng tượng.
Vòng eo vừa mịn vừa mềm, bờ vai trơn nhẵn bóng loáng, không cần phải nhìn hết cô bé, chỉ cần nhìn độ cong từ vòng eo hơi nghiêng sang kia anh cũng có thể đoán được những đường cong phía dưới uyển chuyển ngạo nghễ đến mức nào.
Ừm ừm, cô nhóc đã lớn thật rồi.
Tiểu Huyên vừa xấu hổ vừa giận dữ uốn éo eo, miệng không ngừng kêu oai oái, phê bình chú Euler phạm quy, tuyên bố mình sẽ tuyệt đối không tha thứ. Nhưng sự vặn vẹo của em lại càng là sự khiêu khích ngọt ngào dành cho anh ta.
“Nhóc con à, cháu không bảo vệ tốt thứ thuộc về chú, là cháu phạm quy trước mà.” Euler dùng chân của mình dễ dàng chặn tiểu yêu tinh sắp làm cho anh trào máu mũi lại, thản nhiên nói khẽ. Nhưng động tác cởi quần áo của anh lại vô cùng hung hãn, dường như có thể nghe thấy tiếng xé rách.
Tiểu Huyên bị hành động của anh dọa sợ tới mức không ngừng hét lên, cảm thấy mình như miếng thịt tươi bị đặt lên bàn tiệc lớn, lúc nào cũng có thể bị con sư tử già trước mặt nuốt chửng.
“Thật ra thì ngoại trừ la hét thì cháu còn có thể dùng cái miệng nhỏ này để làm chuyện khác đấy.” người đàn ông dã man lột đồ mình thật nhanh, sau đó bắt lấy hai má Tiểu Huyên hôn xuống thật mạnh, thoáng cái đã lấp mất cái miệng nhỏ đang không ngừng phát ra tiếng ồn ào phiền toái, cởi hết quần áo tơi tả của cô thiếu nữ không rành thế sự.
Tiếng nức nở nghẹn ngào của cô gái nhỏ không thể phát ra thành tiếng, em bị ông chú lăng nhăng hôn đến đầu óc choáng váng, chỉ chốc lát đôi mắt đã giăng đầy sương mù, thần trí mơ màng tập trung vào khuỷu tay cứng rắn của anh ta, ngay cả mình bị anh ta cởi hết quần áo lúc nào cũng không biết.
“Ưm…chú à.” Sự cứng rắn cùng mềm mại hòa vào nhau, môi cùng lưỡi trơn nhuận quấn lấy nhau khiến cho cô gái bên dưới anh mềm mại đến độ sắp tan ra thành vũng nước, chỉ có thể rên khẽ vài tiếng.
“Ngoại trừ chú ra còn có ai từng thấy cháu thế này không?” Euler chống tay lên, hơi thở dồn dập nhìn chằm chằm vào thân thể tuyệt diệu của cô thiếu nữ bên dưới, máu nóng sôi trào. Ánh mắt thâm thúy của anh chợt dời xuống, nhìn thẳng vào nơi cấm địa của thiếu nữ.
“Không có” Môi Tiểu Huyên run run, đáng thương lắc đầu, không có cách nào ngăn được sự run rẩy kia. Em chưa từng thấy ánh mắt chú Euler to gan, tà khí, khát vọng nồng đậm như vậy. Ánh mắt này khiến cho máu của em trào thẳng lên não, căng trướng khiến toàn thân em đỏ bừng, ngay cả hai tai cũng nóng ran.
Nhưng đôi mắt to kinh hoàng của em cũng không tài nào thay đổi được tư thế mở rộng bất lực của em. Euler vô cùng hài lòng liếm liếm khóe miệng, sau đó cúi đầu tham lam dùng đôi môi nóng bỏng hôn lên bất kì chỗ nào anh muốn.
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi thân thể này sờ vào trơn nhẵn như trẻ con nhưng bầu ngực lại to tròn như để cho anh nắm giữ, đỉnh nụ hoa hồng hào càng như đang chờ mong anh nhấm nháp, mà anh cũng không hề do dự liếm mút nó!
Ừm, vừa ngọt vừa say, còn ngon hơn cả trong tưởng tượng cảu anh.
Cô gái nhỏ bị đầu lưỡi chạy dọc toàn thân khiêu khích đến thần trí mơ hồ, phát ra tiếng ngâm khẽ như một con mèo nhỏ, trong vô thức, bàn tay nhỏ bé đã run rẩy níu chặt lấy ga giường. Nhưng đến khi đầu lưỡi chui vào vùng cấm địa giữa hai chân, trong phút chốc cô bé rướn người lên, phát ra tiếng kêu kinh hoàng, “Chú…chú!”
“Ngoan nào, chỉ một lát sẽ quen thôi.” Người đàn ông đầu đây mồ hôi dùng tay đè thân thể nhỏ nhắn đang vô cùng căng thẳng lại.
“Chú không muốn làm cho cháu đau, cháu hãy thả lỏng một chút nào.” Mùi thơm ngọt ngào nơi chóp mũi làm cho thứ dục vọng đan căng tràn của người đàn ông vô cùng đau nhức, gầm rú bạo động muốn xâm nhập vào nơi non mềm kia, vì giờ khắc này mà anh đã trằn trọc không biết bao nhiêu đêm. Giờ phút này, thứ đang khát khô dục vọng dưới bụng tựa như một con dã thú đang gầm thét, lúc nào cũng có thể nhảy xổng ra khỏi cơ thể anh, hung hăng nuốt chửng thiếu nữ xinh đẹp trước mắt.
Nhưng anh thật sự không nắm chắc có thể khống chế được mình không, để cho cô bé được thưởng thụ cảm giác ân ái lần đầu tiên, anh chỉ có thể dùng hết toàn lực giúp cô bé thả lỏng, đợi đến lúc đó sẽ không quá đau đớn. Vì vậy người đàn ông đang bị lửa tình thiếu cháy đến sắp chết vẫn phải triển khai tuyệt học cả đời, cố gắng liếm mút cô nhóc xinh đẹp bên dưới tiến tới miền tiên cảnh cực lạc, làm cho cái đầu nhỏ hỗn độn của cô bé vỡ thành bã vụn, hoàn toàn bị lạc vào quanh cảnh mê ly cô bé chưa từng đặt chân tới.
Thấy cô bé trong lòng đã hoàn toàn mềm nhũn, ngón tay thon dài của người đàn ông ấn xuống ngọn nguồn của dòng suối ngọt ngào kia, vị ngọt thoáng chốc đã thấm đẫm ngón tay anh, ngón tay dài vẫn cố chấp từ từ thám hiểm vào bên trong, thăm dò xem cô bé đã hoàn toàn chuẩn bị tốt cho mình chưa. Nhưng anh chỉ mới tiến vào một chút thì da đầu đã run lên bần bật. Quả thật bên trong căng chặt như muốn lấy mạng người!
“Hơ…!” Euler gần như đã vượt qua biên giới vặn vẹo khuôn mặt điển trai, nhanh chóng co tay lại ngửa đầu thở một hơi, sau đó anh không thể kìm được cúi người dán vào vùng đất nhẵn nhụi kia, đói khát cắn lung tung lên hai làn môi đỏ mọng bên trong kia, nuốt hết mỗi một giọt mật ngọt anh vừa thu nhặt được, ngọn lửa nhẫn nhịn lâu dài rốt cuộc cũng bắt đầu hừng hực rực cháy.
Cặp đùi trơn nhẵn bị anh dùng tay đẩy ra một cách thô lỗ, người đàn ông dùng tay cầm lấy thứ dục vọng tráng kiện của mình chà xát quanh nơi vừa chảy ra mật ngọt của thiếu nữ, sau khi dính một chút mật thì từ từ đẩy mạnh vào.
“Chú à, đau quá…” Cô gái vẫn còn chìm trong dư âm nhộn nhạo nhô tấm lưng thon lên, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay tráng kiện của ông chú cũng siết chặt lại.
“Aizzz!” Từng giọt mồ hôi nóng hổi lăn xuống từ trán của người đàn ông.
“Cháu buông ra!” Anh nghiến răng nghiến lợi gầm khẽ, cảm thấy mình sắp bị sự căng chặt của cô bé kẹp chết tươi.
“Chú à, cháu đau.” Cô gái nhỏ cũng chảy mồ hôi, hai mắt mông lung đẫm lệ, tay vung vẩy đánh vào ông chú hư hỏng làm cho em đau đớn vô cùng.
“Chú cũng đau muốn chết đây.” Euler hít thở hổn hển, cúi đầu chống lên trán Tiểu Huyên, ngón tay thô ráp cầm lấy những ngón tay non nớt của cô bé, hôn lên cái miệng đang không ngừng kêu đau, sau đó cố chịu đựng cảm giác tê dại nơi xương sống dùng lực đẩy mình vào.
“Hic hic hic ….” Tiếng khóc đau đớn khó chịu của cô bé đều bị đầu lưỡi của anh chặn lại, nhưng anh cũng vô cùng khó chịu cau chặt hàng chân mày lại, hàm răng cũng nghiến ra thành tiếng.
Thật chặt! Thật nhỏ! Hình như anh vẫn chưa vào hết đã chạm vào điểm tận cùng của cô bé.
“Đừng, đừng nhúc nhích mà chú!” Cô bé bị anh xâm nhập lần nữa kinh hãi giãy dụa.
Căng trướng đau quá!
Đây là thế giới mà em chưa bao giờ bước vào, em có thể cảm nhận tinh tường bộ phận kia của chú, giống như một con quái thú đáng sợ, rục rịch trong cơ thể em, còn có cả cơ ngực đang đè ép em, cơ bụng rắn chắc đang kề sát em, cảm giác từng giọt mồ hôi chảy xuống từ khuôn mặt tà ác mị hoặc của chú ấy chảy xuống ngực nóng hổi, mồ hôi trên người em hòa với mồ hôi của chú ấy, từ từ chảy xuống nơi riêng tư đang kết hợp mật thiết của bọn họ, dinh dính thật đáng sợ.
Gương mặt non nớt của cô bé đỏ bừng lên, toàn thân đều như đang bắt lửa, lần đầu tiên em cảm thấy bản thân mình nhạy cảm đến cực độ, tựa như chỉ một chút kích thích cũng có thể khiến cho thân thể em bùng nổ phản ứng.
“Bảo bối à, cháu thật sự là…” Euler đã trì hoãn một lúc lại hít một hơi để cho mình từ từ nhúc nhích trong cơ thể mềm mại bên dưới, trong nháy mắt lỗ chân lông toàn thân đều sung sướng giãn ra.
Thật sự là quá bất ngờ! Lần đầu tiên anh được chạm vào một cơ thể nhạy cảm căng chặt như vậy!
“Chú á chú đừng cử động nữa.” Tiểu Huyên nức nở dùng tay đánh vào cánh tay của anh, cảm thấy chú ấy vừa động đậy đã khiến mình đau muốn chết.
“Hơ….! Thật là thoải mái!” Euler làm gì còn biết đến tiếng nức nở của cô bé nữa, một tay nhấc eo cô bé lên, một tay xoa nắn cặp mông tròn lẳng, chuẩn bị triển khai thủ đoạn trai gái anh đã tập tành nhiều năm, dành cho tiểu yêu tinh một đêm đầu hoán mỹ không gì có thể so sánh nổi, trọn đời khó quên.
Khi bàn tay thô ráp của anh vuốt ve xoa nắn, cô bé cắn môi phát ra tiếng rên khe khẽ, cảm thấy cơ thể mình vừa thong thả vừa nặng nề co rúm lại nhưng cũng không quá khó chịu như vậy.
Dần dần máu toàn thân thiếu nữ đã động tình bắt đầu tăng tốc lưu động, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dần đỏ ửng, thấy thế, người đàn ông vốn định chậm rãi bắt đầu lại bộc phát thú tính trong nháy mắt, nhưng khi anh bắt đầu chuẩn bị duy trì trong một tiếng đồng hồ thì đột nhiên lại chạm phải một điểm nhỏ lồi ra, một dòng nước ấm áp trong nháy mắt vây quanh anh, xúc cảm kia tuyệt vời đến cực hạn!
“A….!!” Euler hoàn toàn không có chuẩn bị chấn động toàn thân, trong phút chốc cứ như vậy mà bắn ra.
Một lúc sau, cô gái nhỏ không có bất kì phản ứng gì dùng tay nặng nề đẩy người đàn ông còn đang không ngừng thở trên người mình ra.
“Chú à, chú đứng dậy đi, cháu muốn đi tắm.” cuối cùng cũng kết thúc, trên người dính nhớp, toàn thân vừa đau vừa mỏi nên em rất muốn tắm nước nóng.
“Cháu ngậm miệng lại cho chú!” Euler từ từ bò ra khỏi người tiểu yêu tinh vừa định lấy mạng mình, khuôn mặt tuấn tú tà khí lần đầu tiên lúc đỏ lúc trắng.
Vừa rồi chỉ mới bao lâu nhỉ? Vậy mà anh đã xong rồi sao? Chuyện này thật là quá mất mặt!
Euler thẹn quá hóa giận thề phải lấy lại tự tôn đàn ông của mình, bắt đầu chuẩn bị lôi tiểu yêu tinh ra tìm tòi nghiên cứu lại.
Cô gái nhỏ không cẩn thận làm cho ông chú mất mặt kêu oai oái nhưng không thể nào giãy ra được, chỉ có thể như một con chuột bạch bị ông chú lật qua lật lại làm các loại “thí nghiệm”. Đêm nay, ngọn đèn trong phòng ngủ trắng đêm không tắt, cảnh vệ cùng binh lính trên lầu dưới lầu đều phải khổ sở nghe tiếng khóc thét của thiếu nữ, sự tra tấn này có thể so sánh với hình phạt tàn khốc nhất trong quân đội.
Về sau, cô gái nhỏ bị nghiêm trị vô cùng thê thảm để cho ông chú hư hỏng của cô bé ăn no món canh hầm đã lâu, ông chú nhẹ nhàng vui vẻ sau một đêm no nê lại bắt đầu nịnh nọt cô nhóc của mình.
Đôi oan gia người đuổi ta chạy, người giận ta dỗ. Tình cảm cô gái nhỏ mong ước nhiều năm rốt cuộc cũng lẳng lặng nằm gọn trong lòng bàn tay mềm mại của cô bé, tình cảm phiêu bạt cuối cùng cũng được quay về.
Con sư tử hung ác vẫn luôn trông chừng miếng thịt kiều diễm thơm lừng trong lòng bàn tay, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Bên ngoài rồng rắn phân tranh, gió nổi mây bay, đẹp xấu thiện ác, đánh đánh giết giết không chút nào ảnh hưởng đến thế giới đơn thuần của cô gái trong ngôi nhà trúc. Bởi vì, thứ cô muốn cũng chỉ có một mình chú Euler, mà hiện giờ, cô đã chiếm được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook