Có Chạy Đằng Trời
Chương 45: Đứa trẻ hiếu kỳ

Sáng sớm, một dáng người bé xíu mặc chiếc áo thun trắng tinh cùng chiếc quần ngắn kiểu cao bồi đã tìm khắp nơi trong căn phòng lớn, kết quả tìm một vòng cũng không thấy người bé đang muốn tìm nên ngại ngùng xoay người lại hỏi hai cô giúp việc đang nín cười đứng phía sau, rồi bé lại cúi cái đầu nhỏ xuống đi đến phòng ngủ chính.

Đứng trước cửa phòng ngủ chính, bé nháy nháy đôi mắt to nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sau đó ôm thứ trong tay ngoan ngoãn ngồi xuống sàn nhà bên cạnh cánh cửa gỗ.

Trong phòng, Lục Tiến gần như cả đêm không ngủ tỉnh lại vì âm thanh rất nhỏ ngoài cửa ra vào. Tấm rèm cửa nhiều tầng biến ánh nắng sớm thành ánh sáng nhạt mông lung, chiếu vào gương mặt của người đang ngủ say trong lòng hắn, như đang khoác lên cho cô một vầng sáng nhạt màu.

Cánh môi hồng hồng căng mọng dưới ánh nắng mông lung xinh đẹp thấm đượm một vẻ sáng bóng, trong lúc ngủ khóe môi vẫn hơi nhếch lên, hình như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp vô cùng.

Lục Tiến vươn tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hai gò má mềm mại. Cô thật sự là người thanh thuần nhất mà hắn từng gặp. Khi cô cảm thấy hạnh phúc thì quanh người cô sẽ tỏa ra một hơi thở tươi đẹp thanh nhã không nói nên lời. Loại hơi thở này khiến cho hắn cũng cảm thấy tâm trạng rất vui sướng.

Lục Tiế nhìn gương mặt xinh đẹp rồi lại bất đắc dĩ yêu chiều lắc đầu. Khắp thiên hạ chắc cũng chỉ có cô mới có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện thỏa hiệp.

Từ từ rút cánh tay ra, hắn cúi người dịu dàng hôn lên trán Sơ Vân một cái, sau đó nhẹ nhàng xoay người xuống giường.

Hắn tiện tay mặc vào một cái quần dài, nửa người trên trần trụi bước ra ngoài cửa phòng ngủ, sau đó hắn mỉm cười cúi đầu nhìn con trai đang ngoan ngoãn ngồi trên sàn nhà chờ người lớn thức dậy.

“Lắp xong rồi ạ.” Cậu nhóc có hơi thẹn thùng đưa đồ vật có vẻ rất quý giá đến trước mặt Lục Tiến.

Lục Tiến khẽ nhướn mày, ngồi xổm xuống trước mặt con, sau đó nhận lấy khẩu súng màu vàng kim xinh đẹp, nhìn kĩ thật nhiều lần, Hạo Hạo nháy đôi mắt to nhìn hắn, đáy mắt mang theo một vẻ chờ mong.

“Lắp rất khá.” Lục Tiến mỉm cười, vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ của bé.

Gương mặt Hạo Hạo lập tức sáng bừng lên. Bé có vẻ rất vui sướng, cười không ngừng khiến đôi mắt cong lên, vô cùng đáng yêu. Lục Tiến nhìn thấy mà trái tim cũng mềm nhũn ra.

“Đi thôi! Ba tìm thêm cái khác cho con chơi!” Hắn tự tay bế con trai lên, nâng bé ngồi lên vai mình, sau đó đi về phía nhà kho hắn chuyên dùng để chứa đồ đạc.

Hạo Hạo đột ngột bị đưa lên cao hai mắt mở thật to không biết phải làm sao, đến khi bé phát hiện ra dưới cái mông nhỏ của mình là bờ vai rộng rãi của ba mới cảm thấy an toàn, cánh tay to lớn ôm lấy bé rất có lực, bé nháy nháy mắt, sau đó khẽ nhếch miệng lên, đưa bàn tay nhỏ nhắn ra nắm chặt bàn tay đang ôm hai bên hông bé.

***

Sau khi tỉnh dậy, Sơ Vân cảm thấy thế giới của mình không giống như lúc trước nữa. Cô cảm nhận được khá rõ ràng một cảm giác hạnh phúc. Loại cảm giác này không có từ ngữ nào để hình dung, đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, nhất là sau khi nghĩ đến tương lai cùng hắn. Thì ra, sau khi biết người bạn yêu mến cũng yêu bạn thì thế giới này lại trở nên tươi đẹp như vậy.

Nhìn hai dáng người một lớn một nhỏ đang ngồi trên sàn nhà gỗ trong nhà kho nghiên cứu “mòn đồ chơi” kia, Sơ Vân cảm thấy lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Đây là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Nếu sau này có thể nhận được sự tha thứ của mẹ, người nhà của mình có thể chấp nhận hai người cô yêu quý kia thì sinh mệnh của cô sẽ không còn khuyết điểm nào nữa.

Cô lẳng lặng đứng ngoài nhìn hai người, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Lục Tiến quay đầu lại, nhìn vào thật sâu trong đôi mắt cô. Ánh mắt hai người giao nhau, yêu thương triền miên, dần dần ánh mắt Lục Tiến trở nên nóng bỏng, Sơ Vân thấy thế nên mặt cũng không tự chủ được mà đỏ ửng, đôi đồng tử ướt át nhộn nhạo.

“Hư hỏng!” Làn gió khẽ vờn qua đôi gò má đỏ ửng của cô, cô khẽ thở nhẹ một tiếng, chạy trối chết, e lệ vào phòng khách bảo người giúp việc chuẩn bị bữa sáng.

Khóe miệng Lục Tiến nhếch lên, từ từ thu hồi ánh mắt lại, chuyên tâm nghiên cứu đồ chơi cùng con trai. Không đầy mấy phút sau, không gian ấm áp của hai ba con đã bị báo cáo từ tổng bộ cắt đứt.

Sáng sớm hôm nay, tổng bộ quân độc lập được chính phủ Myanmar đưa ra điều kiện đối với yêu cầu được độc lập của bọn họ.

Đối phương dùng “Hiến pháp” đã được tỷ lệ thông qua rất cao yêu cầu quân độc lập phải rút lui khỏi hai nơi trọng yếu thuộc phạm vị quản hạt của bọn họ, cũng chắp tay chuyển nhượng những vùng đất tốt cho quân chính phủ. Mà tất cả mọi người trong vùng Tam Giác Vàng đều biết hai phân khu kia chính là tổng bộ của quân độc lập và quân đồng minh.

Quân chính phủ muốn bọn họ từ bỏ hai vùng chiến lược cùng trung tâm kinh tế mậu dịch, rõ ràng chính là bắt thế lực kết minh của bọn họ từng bước một bước vào phạm vi quản hạt của chính phủ.

Tổ đàm phán đã kháng nghị quyết liệt đến quân chính phủ nhưng đối phương vẫn kiên trì giữ điều kiện này. Vì việc này mà hiện giờ Euler đang ở sơn trại cũng phải chạy tới tổng bộ.

Lục Tiến yên lặng nghe điện thoại xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Mấy lão già quân chính phủ này đã quá lâu không có ăn nằm với chiến trường nên mấy cái điều kiện kì quái này mà cũng nghĩ ra được. Nếu đã đàm phán không thành thì cứ tiệp tục cuộc chiến mưa bom bão đạn này vậy.

Sơ Vân không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô cảm thấy rất rõ ràng trong nháy mắt toàn thân Lục Tiến đã tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo, đáy mắt cô không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.

“Anh phải về tổng bộ một chuyến, em cùng Hạo Hạo hãy ngoan ngoãn ở trong nhà, được không?” Lục Tiến nhìn cô mỉm cười, ôm chầm lấy vòng eo nhỏ của cô trấn an.

“Đeo cái này vào, bất kì nơi nào trong khách sạn cũng có thể đi nhưng nếu không mang theo người thì không được rời khỏi phụ cận khách sạn, hiểu không?” Hắn đặt một sợi dây bằng đồng tinh sảo lên lòng bàn tay cô, trịnh trọng căn dặn cô.

Tuy nơi này thuộc khu vực trọng điểm, chung quanh đều có bộ đội đóng quân nhưng vì đang giằng co với quân chính phủ, hôm nay lại xảy ra chuyện không hay này, vì an toàn hắn chỉ có thể hạn chế phạm vi hoạt động của cô.

“Ừm” Sơ Vân nghe lời hắn nhẹ gật đầu, có vẻ không nỡ nhìn hắn.

“Anh phải đi bao lâu?” Cô cắn đôi môi đỏ mọng hỏi.

“Ngày nào anh cũng sẽ về.” Cánh tay Lục Tiến ôm hai bên hông cô siết chặt lại, vì cô không nỡ nên hắn cũng không muốn đi.

Sau một nụ hôn triền miên, hắn buông cô gái đang đỏ mặt thở hổn hển ra, dặn dò thêm vài câu nữa rồi nhanh chóng rời khỏi tầng thượng.

Nhưng đêm nay Lục Tiến không về, vì sợ quấy rầy đến hắn nên Sơ Vân cũng không dám gọi điện thoại cho hắn.

Binh lính phụ trách bảo vệ an toàn cho mẹ con cô thông báo vì có lẽ sẽ tiếp tục khai chiến nên Lục Tiến đang họp cùng người trên tổng bộ cả đêm, ngay cả điện thoại cũng cực ít có cơ hội gọi, tạm thời trong vòng hai ngày không thể về được.

Không có Lục Tiến dường như một ngày trở nên đặc biệt nhàm chán, cũng may có Hạo Hạo ở cùng cô. Đứa trẻ này đến giờ vẫn chưa mở miệng gọi ba mẹ nhưng sự ỷ lại với cô và Lục Tiến lại dần dần tăng thêm, mỗi sáng sớm, cô đều cùng con trai đọc sách trong vườn hoa, kể chuyện cổ tích, giữa trưa lúc ngủ trưa Hạo Hạo đều phải có Sơ Vân ngồi bên cạnh giường một lúc bé mới chịu ngủ say.

Có hai chiếc chìa khóa, Sơ Vân dẫn theo con đi dạo từ trên xuống dưới mấy lần, đương nhiên, đằng trước đằng sau hai người đều có vô số lính mang vũ khí đầy đủ, không tới hai ngày, các quản lí từ trên xuống dưới của khách sạn đều biết trên tầng thượng có hai vị khách quý, cả khách sạn thậm chí cả quân khu đều phải cẩn thận khi cho người vào.

Tối hôm nay, nữ giúp việc đang chuẩn bị bữa tối, Sơ Vân đang ở trong phòng từ từ xem tư liệu về khu trực thuộc thu thập được trong mấy ngày qua, vì cô muốn chính thức hiểu được mảnh đất nơi Lục Tiến đã trưởng thành và chiến đấu.

Thấy mẹ tập trung tinh thần đọc sách, Hạo Hạo cũng bắt đầu thấy nhàm chán với lựu đạn hình tròn trong tay sớm đã bị khám phá hết. Sau đó, bé cầm quả lưu đạn kia lên, một tay cầm lấy chiếc chìa khóa Sơ Vân đưa cho bé, chậm rãi đi ra khỏi phòng, binh lính canh giữ trên hành lang lập tức đi theo.

Đây không phải là lần đầu tiên Hạo Hạo xuống lầu một mình, một khi thấy chán cậu bé cũng thường đi bộ vài vòng trong các tầng khách sạn cho nên nữ giúp việc thấy có binh lính theo sau nên cũng không đi theo.

Hạo Hạo nện từng bước chân ngắn ngủn, chậm rì rì đi dạo các nơi vô cùng náo nhiệt trong khách sạn.

Trong nhà hàng có tiếng dương cầm bay bổng khắp nơi, có những vị khách quý thảnh thơi gắp thức ăn rót rượu, lại có một số cô ả mặc bikini màu da gần như thỏa thân, thơm lừng quyến rũ làm cho người ta chảy cả máu mũi. Quầy rượu buôn bán 24 tiếng, khách hàng ngồi đầy chung quanh quầy bar, thưởng thức động tác khiến cho người ta hoa mắt của chàng bartender điển trai, trong sòng bạc đèn đuốc sáng trưng, bên cạnh chiếu bạc là những đôi nam nữ vây quanh, khu vực sảnh chỉ dành cho khách VIP cũng rất hạn chế người ra vào. Dưới ánh đèn, dân mê cờ bạc không còn biết bên ngoài là ban ngày hay ban đêm mang nhiều vẻ mặt khác nhau, hoặc căng thẳng, hoặc thất vọng, hoặc mừng rỡ, hoặc điên cuồng, tựa như diễn viên mỗi người một vẻ.

Cậu bé nháy đôi mắt to hào hứng đi qua từng chỗ một, hai người lính đi theo lắc đầu cười khổ, mắt không dám rời bé chút nào. Những vị khách hoặc nhân viên lui tới vô cùng hiếu kì nhì cậu bé đi dạo xung quanh giống như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình, trên gương mặt xinh xắn còn mang vẻ bình tĩnh vô cùng, nếu như không nhìn thấy hai người lính phía sau bé thì thậm chí ai cũng sẽ đưa tay ra sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

Nhưng khi cậu bé đang chuẩn bị trở về từ sóng bạc huyên náo thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì không chú ý đến bậc thang dưới chân nên bé không cẩn thận bị vấp, người lảo đảo, quả lựu đạn hình tròn màu đen trên tay lăn vào sòng bạc. Một cô nàng mặc áo hở lưng kinh ngạc cúi đầu xuống, muốn nhìn xem thứ đang nhấp nhô dưới gót giày cao gót là gì. Hai giây sau, sòng bạc rộng lớn vang lên một tiếng kêu vô cùng hoảng sợ, the thé mà sắc lạnh.

“Có bom ——!”

Tiếng thét này giống như gáo nước lạnh tóe vào chảo nóng, cả đại sảnh ập tức loạn cả lên, người đến người đi trong sòng bạc chồng chéo lên nhau, đẩy đưa nhau, Hạo Hạo khôn ngừng lùi về phía sau, bị ép vào một góc cửa nhỏ, đến khi hai người lính đẩy ra vài vị khách cản đường xong thì đã không tìm thấy Hạo Hạo đâu nữa.

Vì tình thế rối loạn nên người vốn đứng canh giữ trước cánh cửa nhỏ ra ngoài tra xét tình hình, bên ngoài vừa rối loạn một lúc đã bị binh lính đi ra dẹp xuống ngay, mà không ai biết lúc này Hạo Hạo đã tò mò từ cánh cửa nhỏ đi theo cầu thang hơi dốc xuống phía dưới.

Khác biệt hoàn toàn với đại sảnh xa hoa, hành lang thật dài được ánh đèn huỳnh quang trắng chiếu xuống, có vẻ vô cùng đơn sơ lạnh lẽo, nếu là đứa trẻ bình thường có lẽ đã khóc thét lên chạy đi tìm mẹ, nhưng cậu bé lại vô cùng to gan, càng xuống dưới lại càng hiếu kì, đi theo con đường hành lang ngoằn ngoèo tìm được một sòng bạc ngầm phía dưới.

Trong tầng hầm tối tăm, dân cờ bạc vay tiền của sòng bạc để đánh rồi lại không có tiền trả sắc mặt trắng bệch quỳ dưới mặt đất, trước mặt là mấy tấm giấy, bọn họ chỉ cần tùy ý chọn lựa một tấm, có thể dùng giác mạc, thận hoặc gan để gán nợ.

Trong góc, chiếc lồng sắt cực lớn nhốt một con gấu chó màu đen cao hai thước, bên cạnh lồng sắt còn có thể trông thấy từng mảng gì đó đẫm máu, không cần tới gần cũng có thể ngửi thấy mùi tanh hôi của máu, tiếng gầm gừ khiến cho người ta run sợ bất chợt truyền ra từ lồng sắt.

Ở một góc khác lại là một chiếc lồng, đại khái bên trong một nửa là nước nhưng cũng không ai biết dưới nước đến tột cùng là thứ gì.

Sau khi cầu xin không có kết quả, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy dọc theo gò má trắng bệch của người đàn ông rơi xuống sàn nhà, nhưng đối với tấm giấy trước mặt, bọn họ không thể xuống tay kí tên vào.

Chỉ trong chốc lát, sau khi mấy tên phụ trách ra tay không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa nhận được chỉ thị, một tiếng kêu gào thê lương thảm thiết vang lên, bọn họ chọn đại hai tấm giấy.

Bọn họ nhốt một người vào chiếc lồng sắt nhốt con gấu chó, một người khác bị ném vào chiếc lồng ngập nước.

Trong lồng sắt, cửa hàng rào bị mở ra, người đàn ông sợ tới mức đái cả ra quần co lại một góc nhìn con gấu chó đang không ngừng gầm gừ đến gần.

Trong thùng nước, người đàn ông bị ném vào hoảng sợ ngoi lên từ thứ nước tanh hôi cao tới ngực, sau vài giây ngu ngơ mới phát ra tiếng kêu thảm thiết làm cho da đầu người ta run lên, trên mặt, cổ, bả vai, cánh tay, tất cả da thịt lộ ra ngoài của gã đều bị đám đỉa đen sì mềm nhũn bò lên, mà loại đỉa này là thứ hút máu người, giờ phút này chúng đang tham lam vươn cái vòi ra hút máu trên da thịt, thân thể mềm nhũn nhanh chóng tăng tốc.

Chỉ trong mười giây, người đàn ông trong lòng đã bị con gấu chó gặm nát đầu.

Người bị thả vào nước thét chói tai không ngừng giật mấy con đỉa trên đầu trên mặt xuống rồi giãy giụa bò ra khỏi đấy, nhưng gã chỉ vừa bò lên một nửa thì tay chân lạnh buốt mềm nhũn lại trượt xuống, trên cánh tay, da thịt lộ ra ngoài của gã đã dần dần đổi thành màu trắng bệch của người chết.

Mấy người đàn ông còn lại đang quỳ sợ tới mức xụi lơ trên sàn nhà, thậm chí còn có người đã bắt đầu nôn mửa lên tục, mà tên lính đứng gác ngoài cửa đã quen nhìn thấy cảnh máu me kinh hãi này lại không hề có ý định làm gì, một tên khác vẫn tiếp tục ôn hòa hỏi mấy người đàn ông quỳ trên mặt đất lựa chọn thế nào.

Không ai chú ý đến bên ngoài cánh cửa sắt không đóng, một bóng người nho nhỏ đang xanh mắt thu hết tất cả vào tầm mắt.

Mấy người lính theo tín hiệu thu được trên người cậu bé chạy xuống tầng hầm tìm, mà khi bọn họ chạy đến thì đứa trẻ đứng bên ngoài cánh cửa sắt lại có vẻ rất bình tĩnh, không khóc cũng không kêu la.

Nhưng đến tối muộn, cậu bé lại sốt rất cao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương