Có Chạy Đằng Trời
Chương 12: Chàng trai trẻ tuổi

Mưa rơi dày đặc, tiếng sấm mỗi lúc một lớn, rừng rậm càng trờ nên nguy hiểm. Lục Tiến dẫn theo mọi người tìm được một hang động nhỏ dưới vách núi tạm thời có thể trú mưa, lúc có thể nhìn thấy hang động trong màn mưa to làm cho người ta khó chịu thì tất cả mọi người đều thở ra một hơi!

Mưa quá lớn, hơn nữa còn có sấm rền cuồn cuộn, trong ngày này mà bị kẹt trong rừng cây thì không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. Lúc này ngoài hang chỉ còn một màn mưa mênh mông, nước mưa tích tụ trên mặt đất do địa thế nên không ngừng chảy xuôi xuống chỗ thấp, đất đỏ đặc trưng của bán đảo phía trung nam làm cho mưa tụ lại nơi khe núi dần trở thành một dòng suối nhỏ màu đỏ nhạt.

Chỉ trong chốc lát, con đường vừa đi qua đã hoàn toàn thay đổi, đưa mắt nhìn lại chỉ còn lại một màn trời mênh mông, làm gì còn nhìn ra phương hướng? Khu rừng rậm trong vùng Tam Giác Vàng mà gặp mưa to thì chỉ có thể hình dung bằng hai chữ đáng sợ mà thôi.

Hang động hẳn là chỗ ở của một số loại động vật nhỏ, trên mặt đất trải đầy những lá cây bị răng động vật cắn nát cùng một ít cành khô, Sơ Vân cùng Tiểu Huyên co lại một góc, quần áo ướt sũng dán lên người, vừa ẩm ướt vừa lạnh, vô cùng khó chịu. Lục Tiến nhìn dáng vẻ thê thảm của hai người nên dùng chân gom lá khô trên mặt đất thành một đống, sau đó lấy ra một khối màu đen sẫm trong túi để đốt lửa.

Ném than vào đám lá cây chồng chất, bật lửa lên rồi khẽ thổi, một đám khói đen thoát ra, ngọn lửa nhỏ bùng cháy khiến cả hang động lạnh lẽo được sưởi ấm, Sơ Vân vội vàng dẫn Tiểu Huyên đến gần đám lửa để sưởi ấm, những ngày này mà quần áo bị ướt lâu rất dễ sinh bệnh, mà hiện giờ thứ hai người không thể mắc phải chính là bệnh tật.

Hai gã đàn ông vừa rồi bị mất một tên đồng lõa không nói lời nào ngồi trước cửa hang, mưa ướt hết mặt và đầu, vẻ mặt lạnh lùng, lạnh đến mức có thể dùng tay vắt ra nước. Bọn họ rất luống cuống nhưng lại không thể tìm thấy ai để chửi bới bởi vì tình huống vừa rồi không ai mong muốn cả.

Gã đàn ông trung niên dựa vào tảng đá nhắm mắt nghỉ ngơi, khi ánh mắt hung tợn đảo qua thiếu niên đang ngồi trong hang thì cơ thể co rúm lại.

Ngày mai, ngày mai là có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này!

Hiện giờ gã hận không thể bay đến nơi giao hàng ngay lập tức, giao hàng xong gã sẽ kêu người dùng súng xử lý cái thằng nhóc vô lễ ngạo mạn từ đầu tới đuôi này.

Dưới ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt xấu xí âm độc của gã đàn ông thấp bé trông rất đáng sợ, sau khi lửa sáng gã bắt đầu dùng sức cởi cái áo ướt sũng ra, lộ ra thân hình tráng kiện ngăm đen, hai cô gái nhìn thấy đều quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn gã, khóe miệng của gã hiện lên một nụ cười ác độc.

Nghe nói những đứa con gái lão Côn chơi chán rồi sẽ để cho mấy con thú nuôi của mình chơi, không biết có phải thật không? Vừa nghĩ đến hình ảnh kia thì phía dưới của gã lại không nhịn được mà cứng lên. Hai đứa nhóc này, đến khi bọn họ giao cho người mua xong thì hai cô mới chính thức biết cái gọi là địa ngục. Thật đáng tiếc, nếu hai đứa con gái trắng nõn non mềm hơn cả đậu hũ này mà để cho gã chơi trước thì tốt biết mấy nhỉ?

Đống lửa quá nhỏ, cành lá cũng không đủ, không bao lâu đã cháy sạch chỉ còn lại một đống bụi than và khói trắng, mà quần áo mới hong được một nửa dính dính vào da thịt làm cho người ta thấy rất khó chịu. Ngoài động gió thổi lạnh ngắt, Tiểu Huyên liên tục hắt xì, Sơ Vân lại gần ngồi cùng với cô bé, Lục Tiến nhìn cô một cái rồi nghiêng người dựa vào vách đá, chặn lại đại bộ phận gió thổi vào. Mọi người vượt qua đêm nay trong không khí trầm mặc quỷ dị.

Mọi người sáng sớm đã bị Lục Tiến gọi dậy chỉ ăn qua loa một chút lương khô rồi bắt đầu đi tiếp, cơn mưa to quét qua khu rừng khiến không khí đặc biệt trong lành, chỉ là mặt đường có hơi trơn, Lục Tiến dẫn theo mọi người giẫm lên lá cây trên mặt đất mà đi, tránh đi chỗ bùn xốp nhão, cứ đi chầm chậm như vậy không bao lâu thì nhiệt độ trong rừng cao dần, rừng rậm ẩm ướt bị ánh nắng chói chang chiếu vào bắt đầu nóng bức, người đi bên trong như đang bước qua một cái lò hấp.

“Còn lâu nữa không?” Hình như gã đàn ông trung niên bị nóng không chịu nổi nữa, toàn thân đẩm mồ hôi, không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

“Không” Lục Tiến không quay đầu lại trả lời ngắn ngọn.

Bởi vì oi bức nên hắn đã cởi áo khoác quấn quanh hông, chỉ còn mặc một chiếc áo thun màu xám, mồ hôi ẩm ướt thấm vào áo thun, dán vào thân hình gầy gò cực kì rắn chắc của hắn, không ngờ cánh tay lộ ra sau chiếc áo ngắn tay lại hình thành một đường cong uyển chuyển như vậy.

Gã trung niên không nói thêm nữa, không dám nháy mắt nhìn chằm chằm vào dưới chân thiếu niên, một bước cũng không dám nhìn đi chỗ khác. Hai người anh em đã chết một cách không thể giải thích được, con đường phía trước tuyệt đối gã sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.

Không biết có phải vì quá oi bức không mà Sơ Vân cảm thấy mình choáng váng, từng bước đi giống như giẫm lên bông vậy, bóng lưng Lục Tiến đi phía trước mông lung, dường như đang chồng chất lên nhau.

Hơn hai mươi phút sau, mọi người chui vào một bụi cỏ thấp bé, gã đàn ông trung niên đột nhiên kinh ngạc sung sướng kêu lên, “Là ở đó! Đến rồi! Chính là chỗ đó!” Gã chạy tới vài bước, trượt xuống sườn dốc thoai thoải, sắc mặt kích động nhìn về phía ngôi nhà gỗ cũ kĩ cách đó không xa. Gã đã từng tới đây, chỉ là lúc trước vòng theo đường xe chạy đi tới, còn bây giờ vòng qua sườn núi đi đến ngôi nhà gỗ.

Nơi đây vốn là đồn điền của quân du kích nhưng giờ đã bị bỏ hoang, chỉ còn lại mấy ngôi nhà gỗ cũ nát, đài cao trên trạm gác cũng đã sập xuống. Bởi vì nơi đây rất gần với đại bản doanh của trùm thuốc phiện hùng cứ một phương lão Côn nên bọn họ thường đưa hàng tới đây sau đó giao người cho đàn em của lão Côn.

“Đại ca à, bên kia có rất nhiều xe, có phải người tới nhận hàng không ạ?” Gã đàn ông thấp bé cũng đi theo xuống sườn núi, có vẻ nghi hoặc nhìn xe quân dụng hạng nặng đang đỗ trước căn nhà gỗ.

“Cũng gần đến giờ rồi, may mà chúng ta tới kịp!” Gã đàn ông trung niên cười cười thở phào một hơi, hình như lần này có nhiều người tới hơn một chút, chắc là không phải chỉ chuyên đến đón người mà còn có việc khác, nhưng mà mấy việc này không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ chỉ cần giao hàng, lấy tiền rồi biến.

Anh Trần đã nằm trong danh sách truy nã của nước A, không biết trốn có thoát không, lỡ không may thì bọn họ cũng có thể mang số tiền kia trốn sang nước nào hưởng thụ vài năm!

“Còn thằng nhóc này” Đã đến nơi, gã thấp bé bắt đầu không kìm nén được tính khí bạo ngược, rất muốn trả lại gấp bội bao nhục nhã trên đoạn đường này. Đợi lát nữa gã muốn từng tấc một bóp nát xương thằng nhãi kia.

“Chờ một chút, đừng để cho nó dẫn theo con bé kia chạy mất, lát nữa hãy nhờ người của lão Côn chiêu đãi nó thật tốt.” gã trung niên âm trầm nói nhỏ.

Sơ Vân vừa chui ra khỏi lùm cây đã thấy đầu óc choáng váng, không còn lá cây che nữa, ánh nắng gay gắt chiếu thẳng lên người cô, những chùm sáng chói mắt làm cho cô không khỏi nhắm mắt lại, mà lúc mở mắt ra chỉ nhìn thấy tất cả đang lóe sáng.

“Chị Vân à, chị làm sao vậy?” Tiểu Huyên đi phía sau có hơi sợ hãi nhìn sắc mặt ửng hồng của Sơ Vân.

“Chị không sao.” Sơ Vân lắc lắc đầu, khàn khàn đáp lại, cố gắng đuổi theo Lục Tiến đến sườn núi.

“Em bị bệnh rồi.” mới đi được hai bước cô đã đụng đầu vào lồng ngực của Lục Tiến, sau đó bị hắn ôm chặt vào lòng, hai cánh môi dán lên cái trán đẫm mồ hôi của cô, sau đó nhiệt độ nóng hổi của cô khiến cho hắn nhíu mày.

Mới có một ngày mà đã sốt đến như vậy, thật sự là quá mảnh mai. Hắn hơi cúi người ôm lấy cô, bước đi từng bước xuống sườn dốc, tiến về phía hai gã đàn ông với sắc mặt âm trầm.

Lúc này người trong căn nhà gỗ kia đã phát hiện ra bọn họ, mấy tên binh lính vũ khí đầy đủ cảnh giác đi về phía bọn họ.

“Người một nhà! Người một nhà mà!” Gã trung niên giơ cao hai tay, mặt tươi rói quát lên. Gã đàn ông thấp bé phía sau cũng giơ hai tay lên, mặt hiện lên một nụ cười nịnh nọt.

Lục Tiến lại không có bất kì dấu hiệu dừng lại nào, ôm lấy Sơ Vân đi thẳng về phía căn nhà gỗ.

Thằng nhãi này muốn hại bọn họ bị súng bắn nát mặt à?

Gã đàn ông trung niên biến sắc đang muốn quát dừng lại thì mấy tên lính đã nhận ra Lục Tiến. Sau đó điều làm cho người ta cứng lưỡi là hai tiếng “xoạt xoạt” vang lên, mấy tên lính cầm súng lập tức đứng lại dùng nghi thức chào hỏi của quân đội để chào Lục Tiến!

“A Tiến à, tôi tự mình đến đây đón cậu đây, đủ nể mặt rồi chứ nhỉ?”

Người nằm trên chiếc ghế gỗ cao quý chậm rãi ngồi dậy, nghiêng đầu bẻ bẻ cổ sau đó vươn vai một cái, gân cốt toàn thân phát ra tiếng kêu rắc rắc.

“Ơ, trên tay cậu đang ôm cái gì thế?” Chàng trai đứng lên, bước ra khỏi chỗ tối trong căn nhà gỗ. Người này vừa bước qua thì ánh nắng mãnh liệt cũng như lạnh lẽo đi một chút.

Anh ta mặc một chiếc quần tối màu, trên người mặc một chiếc áo may ô màu trắng, thân hình cực kì cường tráng, làn da đen hơn người thường nhưng gương mặt với đôi mày kiếm là rất sáng. Chàng trai trẻ tuổi vừa xuất hiện thì không khí lập tức mang một hương vị tà ác không nói nên lời.

Anh ta mỉm cười nhìn Lục Tiến sau đó nheo mắt nhìn về phía cô bé đứng phía sau, còn có hai gã đàn ông vẻ mặt lo sợ không yên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương