Cố Chấp Yêu Từng Bước Áp Sát
7: Bất Ngờ Gặp Lại


Hoan Túy Ca là hộp đêm lớn nhất ở Giang Thành.Nơi ăn chơi trác táng, xa hoa trụy lạc của một đám nhà giàu, cậu ấm cô chiêu, một đêm ít nhất cũng phải tốn đến mấy trăm ngàn đô.Màn đêm buông xuống, ánh đèn đủ sắc màu cùng những âm thanh chát chúa vẫn không ngăn được lọt ra bên ngoài.Giang Hạ có chút hối hận, cô sao có thể đồng ý cái việc ngớ ngẩn của Uý Thuần được chứ.Ban đêm chính là thời điểm theo đuổi cuộc sống đèn màu đầy trụy lạc và hoang dã.Bên ngoài hộp đêm Hoan Túy Ca.Hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi trong xe nhìn vào bên trong hộp đêm.Ngoài trời đang vào đầu đông nhiệt độ ban đêm đã có không khí lạnh rồi.Giang Hạ quay sang nhìn cô bạn của mình trên người mặc chiếc váy hai dây bó sát lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, mảnh mai.

Bên trên là khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, vừa xinh đẹp vừa trưởng thành quyến rũ.Giang Hạ cũng không còn lạ lẫm gì với kiểu cách này.Uý Thuần từ trước tới nay luôn theo đuổi phong cách ăn mặc trưởng thành, sexy.Bàn tay cô ấy đang không ngừng gõ vào bàn phím liên tục.Hồi lâu sau Uý Thuần mới ngẩng đầu lên, đôi môi được đánh đỏ chót quyến rũ, quay sang kéo tay Giang Hạ."Cậu biết Phàm Tư Duệ không? Thật trùng hợp lần trước gặp mặt, tớ mới biết anh ta là bạn cùng lớp cao trung với tớ.

Hơn nữa lại là bạn thân của anh chàng tớ đang theo đuổi thế nên tớ đã nhờ được cậu ta gửi định vị của bọn họ qua cho mình.

Cậu vào trong cùng tớ được không?"Giang Hạ trầm ngâm, giọng nói mềm mại có chút do dự:"Tiểu Thuần, tớ không thích những nơi ồn ào.

Cậu vào đi, có gì chơi xong thì gọi cho tớ."Giang Hạ còn muốn về Giang Gia, sáng nay thấy Uý Thuần nói qua sẽ đến Hoan Túy Ca.

Giang Hạ cảm thấy tiện đường nên lái xe đưa Uý Thuần đến điểm hẹn luôn.

Nhét hộp quà mà Uý Thuần đã chuẩn bị sẵn để đưa cho người kia vào tay cô ấy, Giang Hạ mỉm cười chân thành nói:"Chúc cậu thành công công lược được nam thần trong lòng nha."Uý Thuần ôm hộp quà nhỏ, trong lòng hồi hộp.

Không biết có phải vì khẩn trương quá không lần đầu tiên trong tình trường lại có cảm giác run sợ:"Hạ Hạ, cậu vào trong với tớ đi mà, một mình tớ ở nơi toàn người xa lạ lại toàn là đại nhân vật, tớ sẽ sợ chết mất."Trong Hoan Túy Ca đang vang lên những bản nhạc sôi động, những âm thanh nhảy nhót, tiếng la hét điên cuồng.Đâu đâu cũng thấy những cô gái ăn mặc diêm dúa lẳng lơ, thiếu vải đang không ngừng lắc lư, uốn éo hoà vào trong không khí sôi động.DJ trên cao đag hăng say đánh nhạc, không ngừng hét vào micro đeo bên tai làm không khí càng trở nên nóng bỏng, cuồng loạn như muốn nổ tung.Bóng đèn tròn xoay lớn điên cuồng lắc lư hoà theo điệu nhạc.Giang Hạ vẫn cảm thấy bản thân mình không phù hợp với những nơi náo nhiệt, hỗn loạn thế này.Cách đó không xa, bên trên tầng là phòng bao cao cấp được cách âm rất cẩn thận.Trong phòng chưa đến chục người có hai đôi nam nữ đang ngồi trong ghế lô dài, còn chiếc bàn lớn giữa phòng đang được đám người tụ tập ngồi xung quanh rải bài chơi đến hăng say.Không khí có chút bị đè nén ,âm thanh lại không quá lớn.Trong một góc đối lập, trên chiếc ghế lớn nhất phòng bóng người đàn ông cao lớn nhắm mắt tựa đầu ra lưng ghế, cảm giác nhiệt độ xung quanh anh cũng giảm đi, toả ra hơi thở cao ngạo, lạnh nhạt.Một mái tóc đỏ rực tựa lên thành ghế một lúc lâu vẫn không hề có chút động tĩnh nào.Có vài cô gái trong phòng vẫn là không nhịn được liếc trộm về phía góc tối kia.Đặc Thần đang ngồi chơi bài, ánh mắt nhìn chăm chú lá bài trên tay nhưng khoé miệng khẽ cong lên:"Trên người Phó Cảnh Sâm sắp có thêm mấy lỗ thủng nữa rồi." Anh ta không nhịn được thấp giọng cười, lại chợt nổi lên lòng tốt nhắc nhở: "Nhìn thì có ích gì, cậu ấy không dễ chọc đâu.

Tập trung chơi bài đi, tôi ăn suốt của các người cũng không thú vị."Mấy cô gái nghe vậy thì chột dạ, di chuyển ánh mắt từ góc tối kia len lén nhìn người vừa cất tiếng kia.Phàm Tư Duệ lúc này trong lòng đang ôm người đẹp, ra hiệu cho cô ta thả một lá bài xuống, tiếp lời:"Nghe nói hôm qua cô gái kia bị cậu ta không nói một lời vất ra ngoài.

Ngay cả cơ hội phản ứng lại cũng không có, may mắn không bị lão Sâm cầm bình hoa ném chết.


Sáng nay lại không vừa mắt thế nào cậu ta lại chuyển phòng nghỉ sang một căn phòng khác rồi.

Sâm Tử thật biến thái mà."Mấy người ngồi bên cạnh không nhịn được đều vểnh tai lên nghe.

Phàm Tư Duệ nói xong ai nấy liền trợn mắt sợ hãi toát mồ hôi lạnh lần này không ai dám nhìn lén người đang được nhắc đên trong câu chuyện vừa rồi."Mà lão Sâm cũng lạ nha.

Đang yên đang lành lại chuyển về Giang Thành làm gì không biết.

Ở đây có cái gì mà có thể hấp dẫn được vị thái tử gia cao ngạo kia được nhỉ? Ngày ngày ăn sung mặc sướng, ngồi yên kế thừa sản nghiệp, điều hành tập đoàn Phó Thịnh thì không chịu, cứ nhất định phải đến cái nơi này bắt đầu lại để lập cmn nghiệp làm cái gì không biết?"Tống Thời đang ngồi ôm người đẹp trong ghế lô, không khỏi ngó đầu ra chen lời.Y là một phú nhị đại mới nổi, tính tình bộc trực, ngay thẳng lại thích khoe khoang.

Ăn nói chưa bao giờ biết kiêng nể cái gì.

Chính là kiểu nghĩ gì nói đấy.Ngược lại có một người sống chết không biết nguy hiểm đang tới gần, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói:"Mẹ kiếp, lão tử không tin ngọn núi băng của chúng ta lại có thể giữ mình trong sạch, không cho phụ nữ đụng vào.""Cái tính cuồng sạch sẽ với khí chất tự phụ của lão Sâm tôi cũng nghĩ phụ nữ lọt được vào mắt xanh của cậu ấy chắc còn chưa có sinh ra đâu."Phàm Tư Duệ cười đến ngoác cả mồm ra, tỏ vẻ thần bí, lại lắc đầu tiếc nuối:"Các cậu nghĩ xem có phải hai mươi mấy năm qua lão Sâm của chúng ta vẫn giữ tâm thanh tịnh, vô dục vô cầu, một lòng ăn chay giữ gìn trinh tiết hay không? Chứ không người bình thường sao có thể xa lánh thế tục như vậy được.

Nếu thật như thế thì đm quả là biến thái ở mức trâu bò rồi."Một đám người không nhịn được bị câu nói và biểu cảm khuôn mặt tấu hài của Phàm Tư Duệ làm cho phì cười mà không biết đang cười trên đầm rồng hang hổ.Cả căn phòng lại được một phen ồn ào nhốn nháo hẳn lên."Bốp"Chỉ thấy chiếc bật lửa trong tay Phó Cảnh Sâm bay thẳng về phía đỉnh đầu của Phàm Tư Duệ đánh cộp một cái.Tiếng cười trong chốc lát ngưng bặt, mọi người vội ngồi chỉnh tề, chỉ có Lục Chính vẫn ung dung xếp lá bài dường như không chút giật mình.Nghe thôi cũng biết là đau rồi.Phàm Tư Duệ bất ngờ không kịp phòng bị ăn trọn một vố, ôm lấy chỗ bị chiếc bật lửa đập vào, giọng nói tức tối, hậm hực xoa xoa trán bị đỏ lên một mảng."Cậu cmn ra tay cũng thật độc ác, lão tử chỉ nói sự thật thôi." Nói rồi vội vàng huých tay Lục Chính vẫn đang thản nhiên ở bên cạnh: "A Chính, cậu phân xử một câu xem."Toàn thân Phó Cảnh Sâm đều tản rã khí chất cấm dục, mày hơi nhíu lại nhìn chằm chằm Phàm Tư Duệ.Lục Chính là dạng người chín chắn, trưởng thành sẽ không tham gia vào mấy cái chuyện đời tư của người khác.

Khi không lại bị Phàm Tư Duệ lôi ra làm bia đỡ đạn chỉ nhếch mép cười khẩy, hồi lâu sau mới phun ra một câu:"Tự làm tự chịu."Phàm Tư Duệ mặt đen như đít nồi, nếu không kìm chế lại có lẽ đã giơ chân đạp tên Lục Chính kia một cái, đang trong lúc này lại đổ thêm dầu vào lửa.Hắn đúng là lấy đá tự đập chân mình.Phó Cảnh Sâm cũng không buồn tranh chấp với Phàm Tư Duệ chỉ lạnh lùng lườm cậu ta một cái.Anh chậm rãi đứng dậy đi về phía đám người kia.

Dáng người Phó Cảnh Sâm cao ngất, thân hình chuẩn tam giác ngược đi ra từ trong ghế lô lộ rõ ra ngoài ánh sáng cực kì bắt mắt.Vai rộng eo hẹp dáng đẹp đến mức trên người anh giống như để móc treo quần áo vậy.


Chỉ cần mặc áo sơ mi đơn giản thôi cũng đã mang theo khí chất tôn quý mà người phàm không với tới rồi.Khuôn mặt Phó Cảnh Sâm theo đó cũng hiện ra bên ngoài dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng lại giống như bao bọc một lớp hào quang loá mắt.Mái tóc đỏ rực tôn lên làn da trắng, lại không che giấu vẻ ngông cuồng, ngũ quan tuấn mỹ, từng đường nét xinh đẹp khắc hoạ trên gương mặt tạo cho người ta cảm giác đẹp kinh hồn động phách nhưng những người ở đây đều biết rất rõ cái vẻ đẹp tưởng chừng như vô hại này lại không chút mềm yếu, ngược lại luôn làm cho người ta có cảm giác áp bức vô hình.Phó Cảnh Sâm ban nãy ngồi chơi với bọn họ một lát cũng uống không ít rượu.Vừa mới chợp mắt một lát đám người này cười nói có chút ầm ĩ.

Phó Cảnh Sâm căn bản chỉ nhắm mắt dưỡng thần.Căn bản cũng nghe hết câu chuyện của bọn họ nhưng người trong cuộc như anh lại lười giải thích.Phó Cảnh Sâm khẽ nâng cổ tay, nhìn thời gian trên đồng hồ.Anh bước về phía đám người, cầm áo vest trên tay ném về phía Phàm Tư Duệ, lạnh nhạt bỏ lại một câu:"Tôi đi ra ngoài một lát, các cậu cứ tiếp tục chơi đi."Phàm Tư Duệ nhìn bóng lưng của Phó Cảnh Sâm rời đi thì lè lưỡi, ngay lập tức lại coi như không có chuyện gì hối thúc mọi người tiếp tục đánh bài.Không khí lại rôm rả trò chuyện.Cùng lúc đó, khi Giang Hạ cùng Uý Thuần đã vào trong Hoàn Túy Ca.

Uý Thuần một thân váy vóc ngắn bó sát để lộ ra cặp ngực căng tròn không chút kiêng nể như muốn lao ra khỏi áo, bờ mông tròn trịa đặt xuống ghế lô bên cạnh bàn chờ.Nóng lòng chốc chốc lại nhìn theo lối Giảng Hạ đi vào, trong lòng thầm cầu nguyện.30 phút trước.Uý Thuần năn nỉ Giang Hạ làm theo kế hoạch của cô.Khi Uý Thuần nhận được tin nhắn báo Phó Cảnh Sân đã ra ngoài đang ở phòng bao gần đó nghỉ ngơi thì kế hoạch lập tức được tiến hành.Uý Thuần đã có sự chuẩn bị từ trước.

Đầu cô liền nảy ra một ý nghĩ lại bất chợt nhìn đến Giang Hạ đang ngồi bên cạnh, không khỏi cười nịnh nọt:"Hạ Hạ, cậu giúp mình một việc được không?"Giang Hạ sau khi nghe kế hoạch của cô ấy thì không nhịn được trợn mắt sợ hãi: "Tiểu Thuần, cậu điên rồi!""Cậu giúp mình đi mà chỉ một lần này thôi được không? Dù sao mình cũng muốn có được người này.

Cậu không biết bao nhiêu người muốn bò lên giường của anh ấy còn không được.

Lần này có cơ hội mình tuyệt đối không muốn bỏ qua.

Anh ấy biết mặt mình rồi chỉ có cậu mới giúp được mình thôi.""Cậu có thể nhờ nhân viên trong quán không phải càng dễ dàng hơn à?" Giang Hạ không thể hiểu nổi." Những người khác sao đáng tin bằng cậu được."Giang Hạ thực sự bị suy nghĩ của Uý Thuần doạ sợ, cho rằng cô ấy yêu đương mù quáng nên mới có suy nghĩ nhất thời hồ đồ được ăn cả ngã về không như vậy.Giang Hạ vẫn cố gắng khuyên nhủ, không hề muốn tán đồng với cách làm mạo hiểm này của Uý Thuần."Mình biết cậu thích anh ta nhưng còn nhiều cách.

Cách này tớ thấy không được cũng không quang minh chính đại gì.

Cậu không thể dại dột quyết định trong phút chốc được.


Xét cho cùng thì người thiệt thòi vẫn chỉ có cậu.

Nhỡ đâu xong việc anh ta quất ngựa truy phong, cậu lấy gì để đòi lại công bằng đây.""Mình tin tưởng anh ấy không phải người như cậu nói.

Anh ấy là người rất có nguyên tắc, không bậy bạ như những người khác đâu."Uý Thuần thấy vẻ mặt rối rắm cùng do dự định nói gì đó của Giang Hạ thì nhanh hơn một bước hạ giọng xuống nước làm nũng, không ngừng chắp tay lại thành khẩn, vẻ mặt còn thật sự rất thiết tha:"Hạ Hạ, cậu không giúp mình thì mình không biết nhờ ai nữa.

Lần này qua đi sẽ không còn cơ hội tốt nào nữa đâu.""Cậu nên suy nghĩ kĩ...""Tiểu Hạ, nếu tớ chưa suy nghĩ kĩ thì hiện tại đã không ở đây rồi."Rốt cuộc Giang Hạ vẫn là bị miệng lưỡi của Uý Thuần thuyết phục vào trong phòng thay đồ của nhân viên phục vụ, lấy một bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn nhanh chóng mặc vào.Nhìn cô gái trong gương, thân hình lả lướt, chiếc váy liền có cổ màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn không chút tì vết của cô, làn váy bó sát chỉ có thể che hết được cặp mông phía sau.Trước ngực cũng khoét thật sâu giữa khe rãnh ngực da thịt trắng bóc loá mắt, lúc ẩn lúc hiện càng tăng thêm phần quyến rũ mập mờ trêu chọc người nhìn.Chỉ là đồ nhân viên phục vụ cũng phải hở táo bạo đến mức này sao?Giang Hạ chỉnh đi chỉnh lại vẫn thấy cực kì thiếu vải, cô có chút quẫn bách nhìn mình trong gương, cố gắng kéo sát lại phần ngực nhưng trang phục thiết kế kiểu dáng như vậy cô kéo cũng không có tác dụng gì.Khuôn mặt không chút son phấn càng lộ ra vẻ thanh thuần xinh đẹp, tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi mát, năng động.Hàng mi cong dài khẽ lay động, che đi cặp mắt màu xanh lúng liếng.Tóc được búi cao ở phía sau, trước mặt rủ xuống vài sợi tóc mai càng tôn lên vẻ kiều diễm, mỏng manh, dáng người bước đi cũng thập phần uyển chuyển, so ra rất khác biệt với nhân viên ở đây.Giang Hạ lấy từ trong túi ra chiếc khẩu trang màu đen đeo lên, hít thở một hơi thật sâu bình tĩnh đẩy xe chở đồ ăn, rượu cùng nước uống ra ngoài.Dù gì cô với thân phận hiện tại là hoa đán mới nổi, có độ hot còn chưa hạ nhiệt.

Nếu sự việc không thành che mặt đi còn có thể bỏ chạy mà không sợ bị người khác nhận ra.Sau khi tự trấn an mình xong, Giang Hạ theo chỉ dẫn đi lên tầng hai, tìm số phòng mà Uý Thuần đã dặn dò.Chẳng mấy chốc Giang Hạ đã tìm được số phòng.

Cô đứng trước cửa, trong lòng lại khẩn trương siết chặt tay.Ép bản thân hít một hơi thật sâu ,cố lấy lại bình tĩnh.

Giang Hạ liền nhẹ nhàng nhấn chuông cửa, đứng im chờ đợi người bên trong ra mở cửa.Hồi lâu sau, cũng không thấy động tĩnh, Giang Hạ nhấn chuông lại một lần nữa còn đang hoài nghi có phải Uý Thuần nhắn cho cô nhầm số phòng hay không thì bên trong phòng có tiếng nói truyền ra:"Cửa không khoá.

Có thể tự đi vào."Giang Hạ mơ hồ nghe được âm thanh kia.

Cô tiến lên phía trước khẽ đẩy cửa, "cạch" một tiếng cánh cửa mở ra.

Giang Hạ nhanh nhẹn đẩy xe vào.Bên trong phòng tối om, không bật đèn phòng khách.

Giang Hạ âm thầm cảm thấy may mắn vì không phải đối diện trực tiếp với người kia.Đèn phòng tắm còn sáng.

Cô dự định sẽ đặt đồ lên bàn rồi nhanh chóng rời đi.Thế nhưng ánh sáng từ trong phòng tắm hắt ra, tiếng nước chảy đột ngột dừng lại.


Dường như cảm nhận được người đã đi vào.

Một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, tràn đầy nam tính nói vọng ra:"Đợi chút!"Giang Hạ giật thót mình, ngay cả ý nghĩ muốn bỏ chạy cũng có nhưng lại không dám làm gì cả.Không lâu sau, cửa phòng tắm được đẩy ra.Giang Hạ đang đứng chờ cuối cùng thấy người ra cũng có chút tò mò, đánh giá người đàn ông mà Uý Thuần thích sẽ có dáng vẻ như thế nào.Anh ta có thân hình rất cao, trên người khoác lên chiếc áo choàng tắm màu xám xanh.

Bởi vì thân hình cao lớn nên áo choàng tắm chỉ đến bắp chân anh ta, hai chân xỏ đôi dép bông cùng màu nhìn có vẻ rất tùy hứng thoải mái.Mái tóc màu đỏ rực nổi bật vừa mới tắm xong nên vẫn còn hơi ướt, vài giọt nước còn đọng lại nhỏ xuống vai áo.Ánh sáng trong phòng tối người đàn ông lại đứng khuất ánh sáng của đèn phòng tắm.Nhưng trong đầu cô âm thầm tán thưởng không hổ là người Uý Thuần thích dáng người tiêu chuẩn rất mê hoặc.Phó Cảnh Sâm không hề biết có người đang nhìn mình, từ khi bước ra đến giờ anh vẫn đang chăm chú lau tóc, chiếc khăn tắm trên đầu rủ xuống che gần hết khuôn mặt.Chỉ là khi anh cúi đầu làm động tác lau tóc, cũng không hề chú ý đến phần trước của áo khoác tắm trễ xuống một khoảng lớn lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Giang Hạ đương nhiên đứng đối diện có thể nhìn thấy, cô có chút không được tự nhiên nhìn đi nơi khác, cảm giác gò má nóng bừng.Anh ta lau tóc xong liền đi nhanh đến bật đèn ở trong phòng.Phút chốc cả căn phòng đều tràn ngập ánh đèn sáng đến chói mắt.

Giang Hạ có chút không thích ứng kịp vội nheo mắt lại.

Cô cúi đầu sắp xếp lại đồ ăn cùng rượu trong khay, ngẩng đầu lên, giọng nói lịch sự đúng mực:"Chào ngài, đồ ăn ngài gọi tôi đã mang đến."Phó Cảnh Sâm vừa tắm xong, cả người ngược lại rất thoải mái ném chiếc khăn lau tóc vào sọt đựng đồ, anh nhìn thoáng qua người nhân viên khẽ gật đầu, liếc đến khay đồ trên xe đẩy, thong dong ngồi xuống ghế sofa trong phòng, ngón tay gõ nhẹ lên bàn trà, ngữ khí nhàn nhạt đáp lại:"Ừ! Đặt giúp tôi ở chỗ này."Cái lướt nhìn thoáng qua của Phó Cảnh Sâm lại làm cả người Giang Hạ cứng đờ.Mọi thứ giống như đứng im vào khoảnh khắc này.Trong phút chốc Giang Hạ còn cho rằng bản thân hoa mắt nhưng khi lần nữa nhìn rõ mặt đối phương.Khuôn mặt đã lâu không gặp.

Ngũ quan của người nào đó vẫn anh tuấn xuất phàm luôn có thể làm cho người ta kinh tâm động phách, khoé môi mỏng lạnh lùng, cao ngạo.Trừ bỏ nét trẻ con, ngây ngô đã theo thời gian phai nhạt đi, càng thêm phần khí chất trầm ổn, lạnh lùng,dáng vẻ thành thục, ổn trọng hơn trước rất nhiều.

Cũng đã lột xác thành một người đàn ông trưởng thành, nội liễm.Đột nhiên bất ngờ không hẹn mà gặp lại.

Giang Hạ có chút chuẩn bị không kịp ngây người, thất thố.

Đáy mắt xoẹt qua tia hoảng loạn.Cô đã từng nghĩ có lẽ cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.Trái tim như bị một bàn tay bắt lấy treo lơ lửng trên không trung, hẫng mất một nhịp.Giang Hạ hoảng hốt nắm chặt lấy nắm tay cầm của xe vẫn không kìm được ngón tay đang run rẩy.Lại nhớ đến mục đích mình đến đây, cô luống cuống cúi đầu, giọng nói không hiểu vì sao lại trở nên khản đặc:"Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng."Phó Cảnh Sâm đợi một lúc cũng không thấy ai đặt đồ xuống, hàng lông mày khẽ chau lại, thần sắc có chút không kiên nhẫn lại nghe được người nhân viên bỏ lại một câu, dáng vẻ hoảng sợ, vội vàng đẩy xe đi giống như muốn bỏ chạy.Nhìn người đã đến trước cửa, Phó Cảnh Sâm nhìn theo, ánh mắt khó hiểu, khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui:"Khoan đã! Đứng lại!"Phó Cảnh Sâm khẽ nhướng mày ,âm thanh lạnh lùng không khó có thể nhận ra sự nghi ngờ: "Từ bao giờ nhân viên phục vụ của Hoan Túy Ca lại được phép che mặt?"Phải biết rằng để đảm bảo an toàn và tính thẩm mỹ, Hoan Túy Ca đã ra quy định tất cả các nhân viên của quán đều không được phép che bất cứ thứ gì trên mặt.Phó Cảnh Sâm còn là cổ đông lớn của Hoan Túy Ca.

Anh cũng là một trong những người đặt ra quy tắc càng hiểu rất rõ điều này..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương