Đêm xuống.Bữa tiệc của giới thượng lưu mới chính thức mở màn.Tại dinh thự nổi tiếng Hồng Tư Sắc, toà nhà cao chót vót.

Địa điểm tụ hội của giới quyền lực và những kẻ có tiền xuất hiện.Nơi này không chỉ nổi tiếng trong giới siêu giàu.

Hồng Tư Sắc còn là sự lựa chọn thông minh của giới đầu tư có những bữa tiệc xa hoa bậc nhất, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối và ẩm thực thượng hạng với những dịch vụ 5 sao...Một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng chậm rãi dừng lại trước cửa dinh thự Hồng Tư Sắc.Người phụ nữ mặc bộ vest đen khí chất lạnh lùng, cứng rắn từ bên ghế lái đi xuống vòng sang ghế phụ, nhanh chóng mở cửa xe.Khi cửa xe vừa mở ra, một đôi giày cao gót màu đỏ bắt mắt từ bên trong xe chạm xuống nền đất.Một đôi chân dài ẩn hiện trong làn váy quyến rũ.Ngay sau đó từ trong xe lộ ra khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ, sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt có ánh sáng xanh rực rỡ, xinh đẹp sáng chói.Thiếu nữ diễm lệ quyến rũ, lay động lòng người.Tang Thiến vội vàng đỡ làn váy trắng dài tránh cho Giang Hạ bị vướng, sau đó khom người thả xuống, chậm rãi bước theo sau cô đi vào trong bữa tiệc.Người tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay là nhà thiết kế thời trang trang sức nổi tiếng Đại lục Phùng Hán.Khách mời đêm nay chủ yếu đều là những người có tiếng tăm và có địa vị trong giới giải trí truyền thông và thời trang, các nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng.Hoạt động gặp gỡ giữa các nghệ sĩ với giới siêu giàu được coi là dạ tiệc 5 sao trưởng thành của ngành giải trí.Những sự kiện này không đơn giản chỉ là vui chơi mà còn là sự kiện giao lưu xã hội.Với những người làm việc trong showbiz, đặc biệt là các minh tinh màn ảnh thì việc hầu rượu và ăn tối với các những kẻ tai to mặt lớn đã trở thành "luật bất thành văn" phương thức để đổi đời.

Bởi vì những người trong giới thượng lưu là người bỏ tiền cho các chương trình truyền hình và dự án phim ảnh.Có những người đến đây không đơn giản chỉ để tham dự mà còn kêu gọi vốn.

Nghe bên ngoài thì cao sang nhưng thực chất chính là bồi ngủ để lấy vinh hoa.Còn Giang Hạ mục đích của cô đơn thuần chỉ là tham gia tiệc rượu xã giao như những lần trước mà thôi.Sau khi chào hỏi chủ bữa tiệc, Giang Hạ nhận lấy ly rượu từ trong khay của người phục vụ.Hôm nay cô mặc một chiếc váy trễ vai màu trắng được may rất tinh xảo,vòng eo nhỏ nhắn, tinh tế.

Kiểu dáng xẻ đùi càng tôn lên đường cong cơ thể cùng đôi chân dài.Bộ váy này được chính tay nhà thiết kế Phùng Hán tạo ra, cô cũng chính là người mẫu đại diện thương hiệu mới của ông.Cô khẽ đưa tay để nâng làn váy lên, vừa mới xoay người đã bắt gặp Tư Lệ San đang tiến về phía cô.

Trên khuôn mặt là nụ cười mỉm xinh đẹp.Giang Hạ thấy người đi tới liền lễ phép chào hỏi:"Tư học tỷ, chị đến cũng sớm a"Tư Lệ San là người học cùng trường với cô trên một khoá.

Cô ấy còn là ảnh hậu nổi tiếng trên màn ảnh nhỏ.Tư Lệ San vào giới giải trí sớm hơn Giang Hạ, lúc trước còn là ngôi sao nhí có tiếng tăm trong giới.

Với nền tảng sẵn có, là một lão sư lão luyện trong giới.Mấy năm trước cô ấy đã trở thành ngôi sao hạng A tham gia rất nhiều bộ phim có tên tuổi, rồi ngày càng được nhiều người yêu thích.Fan còn thân mật gọi cô ấy là Tiểu San Tiên Nữ.Đúng người cũng như tên thực xinh đẹp động lòng người.

Hơn nữa từng cái giơ tay nhấc chân đều mang phong thái uyển chuyển, quyến rũ.Giang Hạ đối với học tỷ này có quen biết từ trước, cũng đã trò chuyện qua vài lần.

Tư Lệ San thuộc kiểu người ngay thẳng, có chính kiến.

Giang Hạ cũng có vài phần kính trọng cùng nể phục."Hôm nay nhìn em đặc biệt rất xinh đẹp nha!"Cô ấy cầm ly rượu khẽ nghiêng chạm nhẹ vào ly của cô, giọng điệu thoải mái nói:"Chúc mừng em nhé! Chị nghe nói em đã nhận lời đạo diễn Nghê tham gia bộ phim sắp tới của ông ấy.


Là vai nữ chính số 2 sao?""Vâng.

Lần trước khi nghe đề nghị, em cũng có xem qua kịch bản.

Nội dung khá mới lạ, tính cách nhân vật cũng phù hợp.

Có thể thử sức."Được hợp tác với Nghê Túc là coi như diễn viên đó đã thành công một nửa.

Nghê Túc là đạo diễn nổi tiếng kĩ tính, cực kì thận trọng trong khâu chọn người và cẩn thận nghiêm túc trong việc chỉ đạo diễn xuất.Diễn viên của ông chỉ khi nào đóng đạt đến mức độ ông hài lòng mới có thể nghỉ ngơi thế nên thời gian hoàn thành để cho ra một bộ phim mất thời gian khá lâu nhưng theo đó chất lượng thì đáng phải kinh ngạc.Người trong giới đều biết bộ phim nào qua tay ông ta đều có sức nóng.Những dự án đặc biệt thu hút sự hấp dẫn của dư luận, bởi thế mà trong mấy năm nay Nghê Túc đã có tiếng tăm lừng lẫy, chẳng mấy chốc còn vang danh hiển hách bốn phương."Về diễn xuất em còn phải học tập chị rất nhiều.

Mong lần hợp tác này được chị chỉ bảo nhiều hơn a.""Được rồi.

Đến lúc đó bàn về cái này cũng không muộn.

Bây giờ chúng ta qua kia chào hỏi họ một chút đã"Sở dĩ Giang Hạ nói như vậy bởi vì lần này Tư Lệ San được đạo diễn Nghệ mời đóng vai nữ chính trong bộ Hẹn ước với quân là một bộ phim cổ trang cung đấu.Giang Hạ nhìn theo hướng chỉ của Lệ Tư San khẽ gật đầu, lại quay đầu ra hiệu cho Tang Thiến đang đứng ở phía sau không cần ở đây chờ cô.Phùng Hán đang cùng vài người bạn của mình trò chuyện.

Ở xa xa có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền đến.Tư Lệ San cùng Giang Hạ chậm rãi mà đi đến.

Hai người cũng vui vẻ chào hỏi họ một lượt.Phùng Hán thấy là hai người, khẽ gật đầu lại quay sang mấy người đứng đó giới thiệu với bọn họ:"Các vị...!Xin giới thiêu đây là Tư tiểu thư Lệ San, còn đây là Giang tiểu thư người mẫu đại diện cho thiết kế sắp tới của tôi tên Giang Hạ""Nghe thấy nhiều mấy cũng không bằng tận mắt trông thấy một lần.

Quả là người thật ở bên ngoài còn xinh đẹp hơn gấp nhiều lần nha.


Danh bất hư truyền!"Sau đó là một tiếng cười vang dội đầy sảng khoái.

Giang Hạ kính lại rượu mọi người.

Sau đó mới mỉm cười lịch sự, khiêm tốn nói:"Các vị đây là quá khen rồi.

Người như các ngài mới quả là xứng với hai từ tài giỏi, danh bất hư truyền.

Gặp được các vị cũng coi là diễm phúc hiếm có được.

So với các ngài chúng tôi đều rất nhỏ bé, không đáng nhắc tới.""Haha...!Cô Giang đây thật biết cách lấy lòng người nha"Giang Hạ cười cười, hoà nhã nhẹ đáp: "Nào có, tôi chỉ nói sự thật.""Hôm nay chúng ta lại có vinh hạnh được gặp hai mỹ nhân lớn nổi tiếng của giới giải trí.

Kì thực phu nhân của tôi rất thích xem phim có hai cô đóng đấy.

Có phải bộ phim mới phát sóng gần đây là do cô Tư thủ vai chính phải không, tôi cũng đã xem qua rất hay.""Các vị cũng biết đấy bà xã nhà tôi trước cũng là người trong giới.

Dạo gần đây cũng rất nghiện phim của cô Giang, thường khen không ngớt lời về kĩ năng diễn xuất của Cô Giang đây."Một người trong số đó nhìn về phía hai cô, bộ dáng quý khí mười phần, giọng nói cũng rất có lực, tiếng cười vang dội.Tư Lệ San nghe thế thì bật cười ,thân thiết quàng tay Giang Hạ đứng bên cạnh, khách khí đáp:"Cho chúng tôi gửi lời cảm ơn đến phu nhân của ngài.

Chúng tôi cũng chỉ là diễn viên trong khi diễn còn nhiều thiếu sót, thực lực còn chưa đủ để nhận được lời khen có cánh như thế đâu."Giang Hạ ở bên cạnh khoé môi vẫn giữ nguyên nụ cười, gật đầu phụ hoạ theo.Sau một hồi trò chuyện qua lại.

Hai người là bậc tiểu bối, cả hai liền mỉm cười mở lời trước:"Hôm nay thật khó mới có duyên gặp mặt, vãn bối xin kính các vị một ly để tỏ lòng ngưỡng mộ."Tiếng ly thủy tinh khẽ va chạm, rượu bên trong sóng sánh toả ra mùi thơm ngào ngạt.Dần dần rót vào trong miệng chảy xuống cổ họng, vị ngọt thanh mát vẫn còn lưu lại nơi đầu lưỡi.Mọi người chẳng mấy chốc tiếp tục vui vẻ trò chuyện, không khí hòa nhã xen lẫn tiếng dương cầm nhẹ nhàng du dương trầm bổng, thi thoảng còn khẽ cụng ly nhấp vài ngụm.Đến khi Giang Hạ cùng Tư Lệ San chia tay, mỗi người một hướng.Giang Hạ mới đổi ly rượu của mình sang nước trái cây, nhấp một ngụm để cổ họng bớt cảm giác khó chịu.Sau lần uống rượu tuần trước Giang Hạ vừa bị đau đầu lại bị cảm cúm nên từ đó luôn có cảm giác bài xích với rượu.Nếu hôm nay không phải giao lưu với những vị trưởng bối không thể không uống rượu, cô chắc chắn sẽ không chạm đến chúng.Giang Hạ hơi cúi người vén làn váy vừa muốn bước về phía chiếc bàn tròn trong góc phòng để ngồi nghỉ một chút thì bị tiếng ồn ào xung quanh làm cho giật mình, có chút khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn.Đại sảnh bỗng trở nên huyên náo.Thanh âm sôi nổi bàn luận.Giang Hạ chợt nghe người bên cạnh xì xầm ghé tai nói nhỏ với nhau."Nhìn kìa, kia không phải là Nhị thiếu gia của tập đoàn Phó Thịnh mới xuất hiện trên thông tin truyền thông đại chúng gần đây sao?""Nghe nói anh ta là con trai thất lạc của Phó gia, được Ông cụ Phó nhận lại từ bốn năm trước.


Cách hành xử của nhị thiếu gia này cũng không thích phô trương nên khi trở về cũng rất im hơi lặng tiếng.

Người bên ngoài cũng chỉ nghe nói Phó Gia có thêm một nhị thiếu gia nữa nhưng diện mạo thế nào thì không rõ.

Không ngờ gặp ngoài đời lại đẹp hơn cả trên màn hình nha."Như vậy cậu ta lại là con của vợ hai rồi.

Con riêng đã lớn thế này chẳng phải chính là Phó lão gia có tình nhân ở bên ngoài nên mới có vị thiếu gia này sao? Phó phu nhân đã khuất cũng quả thật đáng thương đi.""Cái giới của đám nhà giàu, chuyện bao nuôi tình nhân đâu phải chuyện hiếm lạ gì.

Nghe nói người tình kia đã dọn vào sống trong Phó Gia rồi đấy.

Có khi chẳng lâu nữa sẽ đường đường chính chính ngồi vào vị trí chính thất cũng nên.""Còn có thể ngang nhiên đến vậy? Đã là tiểu tam rồi mà còn trơ trẽn đến mức này.

Nghe nói nhà họ Phó bây giờ đã chia thành hai phe cánh đối lập.

Dạo gần đây vị thiếu gia này mới chịu nhận trả lời phỏng vấn trên truyền hình.

Hiện tại đã tự thành lập công ty riêng cũng được gần một năm rồi.

Mới chuyển về đây không lâu.

Đầu tháng trước đến nơi này trực tiếp tiếp quản.

Ai mà có ngờ, vị thiếu gia này một khi trở về liền một tay thâu tóm cả thị trường trong nước chứ, nghe nói còn có trụ sở bên Anh quốc.""Cô biết rõ cặn kẽ như vậy chẳng lẽ có tâm tư khác? Cũng đúng nhìn cái khuôn mặt cùng với khí chất xuất chúng này không chỉ có cô mà đa số các vị tiểu thư có mặt ở đây là vì nghe nói vị nhị thiếu gia này nhận lời đến tham dự nên mới đến hay sao?""Cái này còn phải nghi ngờ sao? Đám người muốn kết thân với hào môn cũng đã xếp hàng dài rồi.""Hừ! Dù vậy cũng bị coi là con ngoài dã thú mà thôi.

Chẳng phải mẹ anh ta còn chưa được cha anh ta cưới vào cửa hay sao.

Ai mà biết được nói không chừng anh ta không phải huyết mạch của Phó gia cũng nên.


Danh phận còn chưa có thì có tài giỏi đến mấy cũng không thể đường đường chính chính kế thừa sản nghiệp của nhà họ Phó được."Giang Hạ nghe đến trong lòng hơi khó chịu, bất giác siết chặt tay lại."Nghĩ thì có thể nghĩ bậy nhưng nói thì không thể nói bậy.

Cô nói vậy không sợ bị nghe được sao? Nhị thiếu gia nhà họ Phó này tính tình không dễ chọc, nghe nói còn liên quan đến giới hắc đạo? Cô nên cẩn thận lời nói của mình thì hơn? Ếch chết tại miệng lúc nào không hay đâu."Một người thấy thế cũng gật đầu phụ hoạ, cô ta còn tỏ vẻ thần bí:"Ông cụ Phó rất cưng chiều đứa cháu trai này đấy.

Không tiếc bất cứ thứ gì cho hắn ta đâu.

Các người không biết đâu tôi có quen biết với người Đặc gia.

Mấy hôm trước, nghe được Phó lão gia cùng Đặc gia muốn liên hôn với vị nhị thiếu gia này nhưng Phó Cảnh Sâm không đồng ý, ông cụ Phó cũng thuận theo.

Sau đó còn ở trong từ đường quở trách cha của hắn một trận."Giang Hạ nghe đến có chút ngẩn người, ánh mắt bất giác nhìn về nơi đang phát ra âm thanh ồn ào ,nhốn nháo kia.

Bọn họ đang len lén nhìn người đàn ông bước từ ngoài vào đây.Từ hôm xảy ra chuyện đó cũng đã hơn nửa tháng, hai người cũng không còn gặp lại.Giang Hạ cũng không hề phát hiện ra chính mình lại có thể nhớ rõ được thời gian như vậy.Phó Cảnh Sâm trên người toả ra hơi thở cao quý, bên ngoài khoác chiếc áo vest màu đen cao cấp bên trong là áo sơ mi trắng, hai khuy áo bên trên cùng không cài nút lộ ra phong thái kiêu ngạo, phóng khoáng.Chất vải thượng hạng, quần tây bao lấy đôi chân thon dài của anh.

Dáng người hoàn mỹ, ánh mắt của mọi người bất giác dồn hết trên người Phó Cảnh Sâm.

Anh vẫn không mảy may liếc mắt một cái, hoàn toàn không nhìn ai vào mắt.Nhìn lên một chút, phía trên lộ ra xương quai xanh khêu gợi, làn da trắng càng thêm phần ma mị, bất cần.Khuôn mặt đặc biệt chói mắt ấn tượng, ngũ quan tuấn tú bất phàm.Môi mỏng của Phó Cảnh Sâm khẽ nhếch lên một độ cong hoàn mỹ như cười như không, thâm sâu khó lường.Đặc biệt mái tóc màu đỏ bắt mắt, nổi bật giữa một đám người, càng lộ rõ vẻ tự phụ, ngông cuồng không hề che giấu khí thế tiêu soái, ngang tàn giống như con tuấn mã bất kham.Một Phó Cảnh Sâm ngang tàn độc đoán, không sợ trời không sợ đất như thế lại không thể không khiến Giang Hạ cảm thấy cực kì quen thuộc, rất giống của nhiều năm về trước.Ánh mắt của cô càng nhìn càng có chút thất thần, hoảng hốt.Dường như Phó Cảnh Sâm thuở niên thiếu đang hiện hữu trước mặt cô.Ngày ấy khi Giang Hạ và Phó Cảnh Sâm còn đang học sơ trung .Giang Hạ vẻ mặt thích thú vui vẻ, hào hứng há miệng cắn lấy một miếng thịt cho vào trong miệng.Tích cực nhai đến phồng má trợn mắt, hai tay cầm hai xiên thịt nướng lớn nóng hổi mà Phó Cảnh Sâm vừa mới chạy đi mua về.Mái tóc dài của cô bung xoã trên vai bị gió lớn thổi tung.Lúc đó Phó Cảnh Sâm trên tay còn cầm kẹp tóc của cô, dáng vẻ bá đạo, còn rất tự tin.Thế mà sau đó lại mặt mày nhăn nhó, tay chân luống cuống không biết làm sao để có thể dùng chiếc kẹp này kẹp lại lên tóc của cô.Dù gì cũng là con trai chưa hề làm mấy việc này mà tóc cô vừa dài vừa dày.Phó Cảnh Sâm càng kẹp lại càng rối còn làm đứt mấy sợi tóc của cô khiến Giang Hạ nhăn mặt không ngừng kêu đau, vội vàng lắc đầu tránh né, sợ cậu làm mình thêm đau.Phó Cảnh Sâm thấy cô đau lại càng rối mà cái đầu cô lại không ngừng lắc lư.

Hồi lâu sau cũng không kẹp được liền cắn răng nói:"Hạ Hạ, lão tử còn chưa có hạ mình kẹp tóc cho ai đâu.

Cậu mà còn động đậy nữa, ông đây liền bứt hết tóc cậu không chừa cọng nào."Vì câu nói này của cậu mà Giang Hạ mếu máo suýt khóc, một chút cũng không còn dám nhúc nhích.Nhưng sau đó Phó Cảnh Sâm vẫn là bó tay, sắc mặt cực kì khó coi.Trước giờ cậu còn chưa có thất bại việc gì đâu hiện tại lại ỉu xỉu ở một bên dùng tay giữ tóc cho cô thoải mái ăn.Ánh mắt sa sầm lại nhìn đến chiếc kẹp tóc trên tay hận không thể ném chiếc kẹp phiền phức kia đi.

Sau đó còn phải đi dỗ dành cho cô hết giận.Sau này không biết có phải Phó Cảnh Sâm đã tự học cách kẹp tóc không mà những lần sau đó lại có thể thành thạo giúp cô kẹp gọn tóc lên được như vậy.Dáng vẻ của Phó Cảnh Sâm bây giờ và ngày ấy không khác nhau là mấy.

Chỉ là hiện tại anh đã thu liễm bớt vẻ huênh hoang tự phụ lại, không còn dáng vẻ trêu chọc không đứng đẵn nữa rồi.Dáng vẻ đã chững chạc, từ trên người đều toả ra khí chất cao ngạo, tôn quý..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương