Sở Phong vui đến mức sắp nổ tung rồi!

Anh mở to mắt, cổ họng nghẹn ngào cả nửa ngày chả nói nên lời.

Ban đầu lúc Tôn Miên Miên đưa ra điều kiện, anh định sẽ nhắm mắt thực hiện đợi đến ngày gặt hái kết quả bắt người về nhà.

Bỗng nhiên hôm nay cô đồng ý bất ngờ làm anh có chút không tin lắm, cứ như trong mơ vậy.

Lúc này, hai người họ tay trong tay đã đi đến trước nhà Khương Hạo, Tôn Miên Miên gãi gãi tay Sở Phong, chọc chọc lưng anh cười nói " Sao cậu cứ như mất hồn thế? "

" Không phải cậu, tôi, không phải cậu bảo cuối kỳ..." Sở Phong vẫn còn đang không tin lắm, nói chuyện lắp ba lắp bắp.

" Vậy là cậu không muốn à? " Tôn Miên Miên buông tay ra " Không trả lời xem như... "

Mới vừa rồi Sở Phong còn đang lâng lâng bay bay mà bây giờ lập tức lấy lại tinh thần, anh nắm chặt lấy tay cô " Không! Muốn, tôi muốn chứ! "

Anh trả lời rất nhanh.

Đôi mắt đào hoa của anh tràn ngập sự sung sướng, cứ như mặt hồ tĩnh lặng bị người ta ném viên đá vào, viên đá ấy bật lên sau đó lại bật lên khuấy động cả mặt hồ.

Anh mở miệng gọi tên cô một hơi dài " Miên Miên "

Tôn Miên Miên vâng một cái.

Sau đó Sở Phong lại khàn khàn giọng tiếp tục gọi " Miên Miên."

" Làm sao vậy? " Mặt Tôn Miên Miên bắt đầu đỏ lên.

" Không có gì, chỉ muốn gọi tên cậu một chút thôi. Tên của cậu sao dễ nghe thế nhỉ. "

Dẻo miệng ghê.

Bỗng nhiên cánh cửa bị ai đó phía bên trong mở ra, âm thanh ồn ào. Khương Hạo cầm điện thoại đi ra cửa, vừa nhìn thấy bọn họ mắt cậu ấy sáng rực lên " Anh Phong, nữ thần, các cậu đi đâu vậy, chuẩn bị thổi nến rồi chỉ đợi hai người thôi đó, tớ còn định gọi điện. "

Trong hành lang được trang trí lộng lẫy, ánh đèn pha lê chiếu sáng rực rỡ. Khương Hạo không chỉ có bộ não hóng chuyện mà cậu còn có đôi mắt cực kỳ sắc bén, vừa liếc đã phát đã phát hiện Sở Phong đang nắm chặt tay Tôn Miên Miên.

" Aaa khốn kiếp!!! "

Lúc này, chỉ có mấy câu thô tục mới diễn tả được tâm trạng của Khương Hạo.

*

Hôm nay Khương Hạo đặt một cái bánh sinh nhật rất lớn nhưng bất quá không phục vụ cho việc ăn uống.

Sau khi bài hát chúc mừng sinh nhật vừa kết thúc, 17 cây nến được cắm trên bánh bị Khương Hạo thổi tắt. Rồi sau đó làm gì? Đại chiến bánh kem chứ gì. Trong nháy mắt cả ngôi nhà hỗn loạn, mấy con người có cao có thấp rượt nhau chét kem lung tung.

Tôn Miên Miên nhìn Khương Hạo, người bị đè trên ghế sofa, chỉ còn lộ ra được mỗi con mắt, đột nhiên nghĩ cứ mãi thế này thật tốt.

Tuổi mười sáu mười bảy vào một ngày mưa, cứ ngỡ như mình đã trưởng thành biết hết tất cả, lúc quay đầu lại hóa ra mình chẳng biết gì.

Tất cả những gì trong khả năng hiểu biết đều là học, học, học nhưng lại tràn đầy tự tin.

Là độ tuổi không lớn cũng không nhỏ để bốc đồng, quậy phá nhưng sau khi gây chuyện lại khoác cho mình bộ dạng không sợ trời không sợ đất.

Ánh mắt của cô dần dần dừng lại ở một bóng lưng cao lớn.

Tôn Miên Miên chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ yêu sớm, bây giờ thì tốt rồi, bị cậu ấy bắt được vào lưới tình đúng ngay năm lớp 11 quan trọng.

Lúc còn học ở thủ đô, chủ nhiệm lớp của cô không có thái độ phàn nàn hay ủng hộ về trình trạng yêu sớm. Tất nhiên, nếu những gì cần phải nói giáo viên đều nói nhưng sẽ không quá gắt gao về vấn đề nếu yêu sớm thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập.

Chẳng qua chỉ là cô cảm thấy thay vì đâm đầu vào mấy loại tình cảm phức ấy thì học không tốt hơn à?

Giống như bố mẹ cô, mặc dù đã kết hôn thậm chí là có con nhưng nói ly dị liền ly dị vậy thì tình yêu từ thời học trò sẽ kéo dài được bao lâu?

Sau khi ly dị, Tôn Hi Niên không tái hôn. Ngoại trừ lý do sợ quan hệ mẹ ghẻ và con gái không tốt thì ông cũng không còn niềm tin vào tình yêu hôn nhân. Trước khi kết hôn thì mở miệng đều là thề non hẹn biển mãi mãi bên nhau đến khi bạc đầu, một hai năm sau liền nhào vào lòng người đàn ông khác, đến giờ vẫn là cái bóng tâm lý của ông.

Lúc đó Tôn Miên Miên còn nhỏ, thấy bố mình như vậy ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Tình cảm có thể thay đổi theo năm tháng, nếu chưa được trải nghiệm hoặc có thử qua rồi thì cũng sẽ không chống cự khỏi sức hấp dẫn và sự kích thích.

Hơn nữa, tình yêu tàn nhẫn ở chỗ lúc đầu tình cảm đến từ hai phía nên diễn ra rất tốt đẹp, trái tim đập liên hồi chỉ hận không thể khắc tên mình lên người đối phương để thể hiện sự chiếm hữu, cho đối phương cảm giác yên tâm và một tình yêu lâu bền. Qua một thời gian, một trong hai người sẽ dần dần chán sự kích thích và hưng phấn, đoạn tình cảm cả hai cùng gây dựng sẽ từ từ sụp đổ dẫn đến chia tay.

Người lớn còn vậy huống chi đám trẻ nhỏ chưa trải qua như bọn họ.

Nhưng căn bản cô không thể nào chống cự được sự rung động và hấp dẫn do Sở Phong mang lại.

Không thể phản kháng, hoàn toàn bị khống chế bởi cảm xúc. Khi thấy anh cùng cô gái khác, không cần biết là gì sẽ ghen tuông, một hành động quan tâm nhỏ cũng làm cho cô vui vẻ đỏ mặt cả ngày.

Bởi vì đối phương là Sở Phong.

Không thể không là Sở Phong...

Ai biết được yêu đương vào lại vui đến vậy đâu chứ?

Cô không tin vào tình yêu nhưng cô tin anh, muốn cùng anh dũng cảm trải qua cảm giác kia một lần.

Cô không muốn yêu nhưng cô thích anh!

Như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Sở Phong quay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, trăm hoa đua nở.

Cặp mắt của anh đen nhánh, rực rỡ như lửa vừa nghiêm túc lại vừa ôn nhu. Tôn Miên Miên dần dần bị ánh mắt kia hút hồn, không quan tâm ai khác nữa, dường như thế giới chỉ còn lại hai người họ.

*

" Chú Vương, chú giúp cháu đưa hai người họ về nhé. " Khương Hạo đứng trước chiếc xe Bentley đen tuyền nói với tài xế.

Tóc cậu ấy ướt nhẹp, trên mặt còn dính kem.

Bởi vì thứ hai phải đi học nên bọn họ không dám chơi khuya, 9 rưỡi cả đám lục đục đi về.

Nhân vật chính Khương Hạo không có say nhưng ngược lại Lư Tiêu Hàn đã say bí tỉ, cậu ấy gân họng rống bài Quốc Ca. Khương Hạo móc điện thoại ra chụp liên tục sau đó còn vỗ tay nồng nhiệt khen Lư Tiêu Hàn. Còn Lư Tiêu Hàn đáng thương vẫn không biết tối nay đã bị " bạn tốt " quay lại, cậu ấy càng hát hăng say thậm chí còn đứng giữa nhà múa.

Khương Hạo cười đau cả bụng

Lúc sau, Lư Tiêu Hàn còn đi xuống sân kéo người đi đường lại rồi hỏi " Bạn gì đó ơi, bạn giơ hai tay lên rồi chúng ta cùng hô to " Bé Hàn cute " được không? "

Khương Hạo thấy vậy vội vàng đến lôi Lư Tiêu Hàn lại sau đó xin lỗi người ta. Cậu ấy đạp Lư Tiêu Hàn một cái, bất đắc dĩ nhờ bảo vệ canh chừng cậu ta một lúc rồi đi lại chỗ Tôn Miên Miên với Sở Phong.

" Anh Phong, cậu đưa nữ thần về trước nhé? " Khương Hạo lên tiếng hỏi.

Tôn Miên Miên lập tức xua tay " Không cần đâu, tụi tớ tự về được mà, cậu bảo tài xế đưa Lư Tiêu Hàn về trước đi. "

" Không có sao không có sao, tài xế nhà " bé Hàn cute " sắp đến rồi, hai cậu lên xe đi. "

Nhìn Tôn Miên Miên khom lưng lên xe, Khương Hạo quay người lại vỗ vỗ người Sở Phong, mặt cười hiền hòa, nhỏ giọng nói " Người anh em, tớ giúp cậu đến đây thôi, phần còn lại cậu tự lo nhé. "

Cậu ấy vừa nói vừa nháy mắt với Sở Phong, hai bàn tay nắm chặt chừa lại hai ngón cái chạm vào nhau, để cho rõ thì cậu ấy làm tiếng " chụt " một phát.

Sở Phong ".......... "

Anh giơ tay lên đánh vào cái đầu ướt nhẹp của Khương Hạo.

Khương Hạo cực kỳ ủy khuất a! Thay vì làm cậu bé 17 tuổi với nụ cười tỏa nắng thì Khương Hạo đã vì Sở Phong mà đứng sau làm bà mai. Bây giờ không những không được ghi công mà còn ăn đập, trái tim nhỏ bé của cậu muốn tan nát.

Lên xe, Tôn Miên Miên nói địa chỉ.

Tài xế Vương không biết bị Khương Hạo nhét cái gì vào đầu mà còn hết sức thân thiện hạ tấm màn ngăn cách giữa hàng ghế sau và trước.

Sở Phong "??? "

Anh ho khan một tiếng, hết sức nghiêm chỉnh ngồi dựa vào sau.

Tôn Miên Miên chống tay lên cửa xe, nhìn tấm kính phản chiếu lại gương mặt mờ mờ của mình, ở phía sau còn thấy gò má của Sở Phong.

Bên trong xe có mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra.

" Người vừa rồi cậu gặp là em gái tớ. " Có lẽ ban đêm làm cho người ta dễ xúc động, không biết vì sao Tôn Miên Miên lại muốn kể cho Sở Phong nghe chuyện gia đình cô.

Chiếc xe dừng đèn đỏ, vì bị ánh sáng đèn chói mắt, cô quay mặt qua một bên.

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, cất giọng nói đều đều không chút vui vẻ " Lúc tớ chưa được 1 tuổi thì bố mẹ ly dị, mẹ tớ vượt rào với người khác mang thai em ấy còn tớ thì được bố và ông bà nội nuôi. "

" Bời vì năm nay bố tớ đột nhiên qua đời nên tớ mới về Nam Thành. "

" Khi còn bé, tớ cực kỳ sợ bóng tối và sấm sét nhưng bố lại bận rộn công việc ở phim trường, mấy tháng liên tục không về nhà, lặp lại thường xuyên. Ông bà nội tớ thì lớn tuổi, hay bị mất ngủ nên tớ không dám làm phiền, những lúc trời mưa sấm sét đùng đùng tớ chỉ có thể nằm trùm chăn co ro chịu đựng, tự kể chuyện cho mình sau đó lại nghĩ nếu có mẹ ở bên thì thật tốt, mẹ có thể ôm tớ vào lòng, khẳng định rất ấm áp. "

" Nhưng sau khi ly dị, mẹ không liên lạc với bất cứ ai trong nhà tớ mấy chục năm liền, kể cả tớ. Bà cứ như biến mất, cứ như chưa từng tồn tại trong thế giới của tớ vậy. "

" Giữa tớ và bà không còn cảm tình gì nữa nhưng tớ vẫn nuôi hy vọng bởi vì... sinh mạng này là bà cho tớ. "

Sở Phong nghiêng đầu nhìn cô, hỏi " Cậu có nhớ bố cậu không? "

Ngón tay đang mân mê ốp điện thoại của Tôn Miên Miên dừng lại chốc lát, cô cười nói " Nhớ chứ, nhớ lắm. Năm tớ học lớp 3 thì ông nội mất, cảm giác khi ấy rất khó chịu. Lúc đó bà nội và bố đến an ủi nói với tớ rằng vẫn còn bà và bố ở đây. Đến lúc tớ học lớp 5 thì bà cũng đi theo ông, bố cũng đến an ủi nhưng lời an ủi lần này lại thiếu mất bà chỉ còn bố. Năm nay lúc bố tớ qua đời, chẳng còn ai nói với tớ mấy lời đó nữa. "

Cô rất hay cười, cũng có thói quen dùng nụ cười để che lấp đi nỗi buồn, điểm này... rất giống với Sở Phong. Nhìn cô bé trước mắt cười rất tươi, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, đôi mắt trong veo mọi hôm nhưng lần này lại xuất hiện thêm nước mắt.

Lồng ngực Sở Phong như bị chặn lại, vừa ngột ngạt, vừa đau.

Anh vươn tay ra, một tay đặt sau lưng, một tay nhấc người cô lên đặt trên đùi mình. Sau đó, anh dùng bàn tay ấm áp của mình đặt trên tấm lưng mỏng manh lại kiên cường của cô vỗ nhẹ an ủi.

Tôn Miên Miên đờ người ra.

Cô chỉ nhớ rõ rằng từ đó đến giờ mình chỉ ngồi trên đùi một người duy nhất, đó là bố.

Đây là lần đầu tiên ngồi trên đùi một người khác giới.

Cô ngước mắt.

Sở Phong nhìn thẳng vào cô, trong mắt là sự đau lòng cùng tiếc thương, không có bất cứ suy nghĩ lệch lạc nào.

Cơ thể của anh rắn chắc, ngồi lên không thoải mái chút nào nhưng chỉ cần một động tác, một ánh mắt làm cô cảm thấy cứ như bảo bối được anh nâng niu yêu thương.

Anh chính là người như vậy.

Nhìn vào vẻ bề ngoài cứ cà lơ phất phơ nhưng thực chất lại rất tâm lý, hiểu lòng người khác.

Anh cất giọng ôn nhu trầm khàn của mình

" Sau này tớ ở bên cậu. "

" Là người bạn trai thương yêu cậu. "

_______________________

Tác giả có điều muốn nói: Bé Miên Miên và bé Sở Phong tay trong tay mọi người đã vừa lòng chưa, a tôi đau mắt quá.

Độc giả " Single ": Cho cô thuốc nhỏ mắt + 5

Độc giả " Thật lâu ": Cho cô thuốc nhỏ mắt +8

___________________________

Kanalz: Đang dịch mọi người nhớ cẩn thận nhé ^^ tốt nhất là ở nhà đọc truyện với tớ hihi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương