EDIT: Kanalz

__________________

Sở Phong mặc áo có nón giống cô nhưng là màu đen.

Tôn Miên Miên thấy khi không đi học, ở ngoài phạm vi trường học thì Sở Phong toàn mặc màu đen, giống như là anh cực kỳ thích màu đen.

Cô cũng không nhớ đã từng đọc ở đâu nhưng màu đen là màu mang đến cho ta cảm giác an toàn. Khi bị thương, nếu bạn mặc áo màu đen thì sẽ không thấy vết máu thấm ra áo, có thể bình tĩnh xử lý hơn.

Rốt cuộc anh là kiểu người gì thế này?

Sở Nhị thiếu gia, là người cháu được Sở Thanh Phong cực kỳ yêu chiều, là cậu hai của Sở gia,  từ khi sinh ra đã ở vạch đích nhưng cô cảm thấy anh chả vui tí nào. Có lẽ bên trong của anh không như vẻ bên ngoài, cả ngày nở nụ cười nhưng thật ra là hồ nước sâu thẳm.

Nhưng theo như cô cảm nhận thì anh rất biết quan sát mọi người xung quanh.

Tâm tư của anh cực kỳ nhạy bén và cẩn thận suy xét tình hình.

Nhưng tại sao lúc nào cô cũng cảm thấy anh có tâm sự, lòng nặng trĩu, chỉ biết tìm đến đánh đấu để thả lỏng tinh thần.

Cô không biết anh đã từng trải qua cái gì.

Mặc dù cô thắc mắc nhưng lúc này thay vì hỏi anh, cô lại cảm thấy đau lòng.

" Không, tớ không sợ cậu đâu. " Cô cất giọng mềm mại ôn nhu của mình, từng chữ từng chữ rơi vào tai Sở Phong. Trong lòng anh lúc này rất hạnh phúc.

Tôn Miên Miên cúi đầu mở miếng gạc cồn trong tay, cả hai đầu của miếng gạc đều là bông y tế, khi tách một đầu ra, cồn sẽ chảy để thấm ướt nửa miếng bông còn lại.

Sau đó cô ngước đầu lên, nhìn vào khuôn mặt có hơi mệt mỏi nhưng lại đẹp trai của Sở Phong. Cô nhẹ nhàng xử lý vết thương.

Tôn Miên Miên còn nhớ lần trước đến Sở gia dự tiệc sinh nhật của Sở Thanh Phong, vì bất cẩn mà ngã trầy đầu gối, lúc đó Sở Phong cũng khử trùng vết thương cho cô giống như lúc này.

Cô nhìn lên, thấy Sở Phong không có phản ứng gì.

Đến cả chân mày cũng không nhíu lại một chút luôn ấy.

Mặc dù vậy nhưng Tôn Miên Miên vẫn cực kỳ nhẹ nhàng, cô sợ làm đau anh.

Bây giờ Sở Phong cực kỳ sung sướng, thấy cô bé vì mình mà nhẹ nhàng hết sức làm anh cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua người vậy, cảm giác bực tức cũng từ từ tan biến.

Anh dùng chất giọng hơi khàn khàn của mình hỏi Tôn Miên Miên

" Cậu muốn hỏi đã có chuyện xảy ra đúng không? "

Không khí lúc này không thích hợp kể chuyện lắm, mưa như trút nước, đèn đường mập mà mập mờ, lâu lâu còn có cơn gió thổi qua làm rợn tóc gáy.

Nhưng Tôn Miên Miên lại trả lời " Đúng "

Sở Phong nhìn ra ngoài mưa, ánh mắt xa xăm trống rỗng.

Một lúc lâu sau đó, Tôn Miên Miên nghe được anh nói " Trước khi tôi lên 7, tôi cảm thấy mình là đứa bé hạnh phúc nhất trên đời. Điều kiện kinh tế có đủ hết, muốn xe có xe, muốn nhà có nhà, muốn cái gì là được cái đó. Lúc ấy, có rất nhiều người nói tôi sinh ra đã ở vạch đích, không cần tiến lên cũng như lùi lại. "

" Bố mẹ của tôi cũng rất giỏi, hầu như không có việc gì làm khó được họ. Tôi còn có một người anh trai, anh ấy ưu tú giỏi giang trong tất cả mọi việc, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn tôi khá nhiều nên dĩ nhiên tôi là người được cưng chiều nhất nhà. "

" Bỗng nhiên một ngày nọ, thượng đế thu hồi hơn một nửa hạnh phúc này của tôi đi mất. "

" Bố mẹ và cả anh trai của tôi qua đời vì tai nạn máy bay trong chính ngày sinh nhật năm tôi lên 7 "

" Nếu như hôm đó tôi không bị cảm mà cùng bố mẹ bay qua Mỹ dự lễ tốt nghiệp trung học cơ sở của anh, nếu như tôi không nằng nặc đòi họ về đón sinh nhật cùng mình thì chuyện đã không xảy ra. "

" Từ đó về sau, tôi không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa. "

" Năm tôi lên tám tuổi học lớp một, bởi vì chuyện này mà bị rối loạn căng thẳng, một chứng bệnh tâm lý nên tròn một năm đó không mở miệng ra nói chuyện, cũng không đi học. "

Có rất nhiều chi tiết Sở Phong không nói rõ nhưng Tôn Miên Miên hiểu, cô tự động sắp xếp lại câu chuyện, mắt của cô cũng đỏ ửng rồi.

Cô đã hiểu sự tự trách, ít nói và thâm trầm của Sở Phong từ đâu mà đến rồi.

Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, Sở Phong cũng không muốn. Có rất nhiều người an ủi rồi nhưng trong lòng anh vẫn còn một tảng đá đè nặng, bóng ma tâm lý.

Đến bây giờ vẫn không có cách nào thoát ra được

Có thể là cả đời.

Tôn Miên Miên cảm thấy mình học môn tiếng Trung vẫn chưa đủ tốt, đến một lời cũng không nghĩ ra được để an ủi anh, bây giờ bất kể nói cái gì cũng đều vô dụng...

Sở Phong thấy cô bé đứng cạnh đang bất động, bàn tay bị cô nắm đến co quắp lại, anh gõ vào trán cô một cái " Không sao đâu, cậu không cần an ủi tôi, tôi... "

Tôn Miên Miên nhìn thấy dáng vẻ cô đơn, cả người gầy gò nhưng kiên nghị của anh làm cô rất muốn ôm lấy an ủi.

Thế nên, cô làm vậy.

Chưa kịp chuẩn bị gì, cô bé đã vội vàng nhào vào. Trong lòng bỗng nhiên có một cơ thể mềm mại ôm lấy, Sở Phong còn chưa nói hết câu đã dừng lại, cả người cứng ngắt.

Tóc của cô đâm vào anh hơi nhột, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh, rất nhẹ.

Chắc là cô vừa tắm xong, cả người đều có mùi cam sữa thân thuộc. Cảm giác sạch sẽ, dễ ngửi.

Sở Phong không đẩy ra, để cho cô ôm. Cả cơ thể cứng ngắt cũng dần thả lỏng.

Một vũng nước nhỏ bị đọng lại vì cơn mưa, nó phản chiếu lại ánh đèn đường mờ mờ. Có một con ếch nâu nhỏ từ trong bụi rậm nhảy ra làm nước văng lên.

*

Ngày thứ hai, sau cơn mưa trời lại sáng.

Hôm qua lúc về nhà, đợi cô làm xong bài tập đã là 3 giờ sáng. Hôm nay đến trung tâm, khi vừa ngồi xuống ghế cô đã gục mặt xuống bàn ngủ mất.

Trung tâm luyện thi chia lớp ra học, mỗi lớp chỉ có 20 bạn đổ xuống, mỗi người có một bàn riêng. Sự xuất hiện của Tôn Miên Miên vào hôm qua đã làm lớp náo động.

Lúc cô đang mơ mơ màng màng thì thấy có người kéo cái ghế bên cạnh ra sau đó ngồi xuống.

Cô ngửi thấy mùi cafe Latte, mở mắt ra, cô thấy ly cafe giấy có logo hình cô gái màu xanh được đặt bên cạnh.

( Hãng Starbucks đó mấy bạn.)

Bàn tay của người đặt ly cafe xuống rất đẹp nha!

Ngón tay mảnh khảnh, xương nhỏ thanh tú như con gái vậy. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng đẹp mắt.

Cô dụi dụi mắt, lông mi dài rung rung mấy cái mở mắt ra từ từ ngồi dậy.

" Sao cậu lại ở đây? " Tôn Miên Miên hỏi, không nhịn được ngáp một cái nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Sở Phong thấy được dáng vẻ buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống của cô, cứ như con mèo vậy, nói chuyện cũng bằng giọng mũi.

Anh cảm thấy hôm nay mình dậy từ sáng sớm chải chuốt chạy nửa cái Nam Thành để đến lớp bổ túc quả thật không uổng công.

" Thì đến học chứ sao. " Chủ yếu là đến gặp cậu đó ngốc này.

Tôn Miên Miên không trả lời, cảm ơn anh rồi cầm ly cafe lên uống.

Buổi trưa, Lý Mộc Ca đứng ở cửa lớp đợi Tôn Miên Miên, lúc đi ra, cô ấy thấy đằng sau Tôn Miên Miên còn có một cậu nam sinh cao cao đẹp trai, Lý Mộc Ca nhận ra há hốc mồm.

Sở Phong nhìn Lý Mộc Ca cười, Tôn Miên Miên giải thích thay anh " Cậu ấy nghe tớ nói lớp học cũng được nên tới nghe một chút. "

Lý Mộc Ca cứ cảm thấy có gì không đúng lắm.

Trung tâm này cách nhà bọn họ rất gần, đi xe cỡ 10 phút là đến nhưng lại cách nhà Sở Phong cực kỳ xa. Hơn nữa muốn học cũng phải kiểm tra thành tích, điểm quá thấp vào nghe như không vậy, có học cũng chả hiểu gì, chỉ bỏ phí tiền.

Sở Phong hỏi hai người " Buổi trưa muốn ăn gì? "

Tôn Miên Miên quay qua Lý Mộc Ca " Đồ ăn hôm qua ăn cũng tạm ổn, mang lên cũng nhanh, tụi mình xuống nhà ăn ha? "

Lý Mộc Ca gật đầu " Tớ sao cũng được "

Tôn Miên Miên nhìn về phía Sở Phong " Xuống canteen nhé? "

Sở Phong không có ý kiến.

Vì thế, hai cô gái nắm tay nhau đi ở phía trước, Sở Phong chậm rãi đi theo ở phía sau.

Canteen không xa, chỉ cần băng qua đường là đến.

Tại vì là giờ ăn trưa nên rất đông người.

Ba người ngồi xuống một cái bàn trong góc.

Sở Phong gọi thịt kho dứa còn lại để cho hai cô gái quyết định, sau khi gọi xong anh vào phòng vệ sinh.

Lý Mộc Ca nhìn bóng lưng của anh, nhỏ giọng thì thầm " Tớ không nghĩ Phong thần lại thích ăn đồ ngọt, lần trước ăn cơm chung còn gọi bánh bao sữa "

Tôn Miên Miên " ừ " một tiếng, rót cho Lý Mộc Ca ly trà hoa cúc.

" À mà cậu có để ý vết thương trên mặt Phong thần không? Cậu nghĩ sao? Đi đánh nhau hay lại là vì anh em mà không màng thân thể "

Khi thức ăn được bê lên đầy đủ, ba người bắt đầu ăn cơm. Không có Khương Hạo pha trò làm sống động, bầu không khí hơi ngột ngạt.

So với món thịt kho dứa chua chua ngọt ngọt thì món mực kho cay hợp với khẩu vị của anh hơn. Đừng bảo anh là người miền Nam không biết ăn cay, thật ra anh cực kỳ thích ăn cay.

Tôn Miên Miên nhỏ giọng nhắc nhở " Trên mặt cậu đang bị thương, hai ngày nay ít ăn cay với nóng lại. "

Sở Phong đã kẹp đũa vào miếng mực rồi nhưng nghe vậy liền đổi qua lấy măng.

Bữa cơm hôm nay là Tôn Miên Miên mời.

Sau khi ăn xong bọn họ đến quán trà sữa, Lý Mộc Ca muốn uống, Tôn Miên Miên đi theo, Sở Phong thì đứng ở ngoài chơi điện thoại.

Nhan sắc của Sở Phong thật sự là điểm yếu chí mạng của mấy cô gái... Chỉ cần đứng bấm bấm điện thoại thôi mà mấy bạn nữ đi ngang qua phải liên tục ngoái nhìn.

Thậm chí còn có top 3 top 4 cô gái đứng bàn luận chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lý Mộc Ca vẫn đang đợi đến lượt mình, Tôn Miên Miên bảo với cô ấy cho cô ra ngoài trước.

Bỗng nhiên có một cô gái rất xinh đẹp, dáng dấp nhỏ nhắn đỏ mặt lại chỗ Sở Phong, cô ấy nhỏ giọng nói " Bạn ơi, tớ quấy rầy một chút nhé, xin hỏi là cậu... "

Tôn Miên Miên cau mày, đứng tại chỗ.

Sở Phong không thấy cô, anh đang tập trung bấm bấm điện thoại. Nghe được giọng nói lạ, anh ngước đầu lên, nói " Không mua, tôi không có hứng thú với kẹo singum. "

Cô gái bỗng đơ ra một chút sau đó lại cười nói " Không phải, tớ không phải người bán hàng rong, tớ chỉ muốn hỏi là chúng ta trao đổi số điện thoại được không? "

Không biết là Sở Phong đã chơi xong ván game hay gì mà cô thấy rốt cuộc anh cũng chịu ngẩng đầu lên quan sát cô gái trước mặt.

Tôn Miên Miên nín thở, cô hồi hộp chờ đợi.

" Xin lỗi, tôi có người tôi thích rồi. " Vừa dứt lời anh nhìn vào quán trà sữa.

Bốn mắt chạm nhau, Sở Phong cong cong khóe môi.

Lần này là anh cười thật lòng, Tôn Miên Miên cảm thấy vậy và cô rất tự tin với suy nghĩ của mình. Không phải là kiểu cười lấy lệ như mọi khi, anh cười rất tươi, đôi mắt mang theo sự cưng chiều rõ ràng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương