Cầm tài liệu rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Trương Tân Vinh đứng ở hành lang cảm thấy có chút mờ mịt một lúc, cuối cùng hắn thở dài, bước đi mỏi mệt trở lại văn phòng của chính mình.

Ngồi trước cái bàn gỗ đỏ, Trương Tân Vinh châm một điếu thuốc lá, híp mắt nhìn tranh chữ được treo trên tường.

Giữ vững bản chất tâm hồn.

Bản chất tâm hồn của bọn hắn là dùng kiến thức cả đời để bảo vệ hàng tỷ đồng bào bình yên.

Từ khi hắn gia nhập Đặc Điều cục năm mười bảy tuổi với sư phụ, đến nay đã qua bốn mươi năm, hơn hai mươi năm trước sư phụ của hắn không may bị thương nặng mà qua đời, trước khi mất chỉ có duy nhất một tâm nguyện, đó là muốn Trương Tân Vinh tiếp tục bảo vệ mảnh đất này.

Trương Tân Vinh tự cảm thấy đã tận lực làm tốt việc của mình, cả đời hắn không lập gia đình, không có người thân và con cái, nếu như già rồi thì cũng muốn giống với sư phụ, tìm một người để kế thừa chính mình.

Hắn là thật lòng muốn đem Hoắc An trở thành đồ đệ của mình nên tận tận lực bồi dưỡng, nhưng không ngờ tới, khôn khéo một đời vậy mà lại gục ngã ở chỗ này.

Trương Tân Vinh hừ lạnh một tiếng, tùy tiện đem cái cốc giữ nhiệt trên bàn ném ra ngoài cái cốc rơi trên mặt đấy phát ra âm thanh thật lớn, nước bên trong chảy ra đầy đất, độ ấm dần dần tan đi, ánh mắt Trương Tân Vinh cũng đồng thời lạnh xuống.

Cần phải xử lý Hoắc An, đừng nói là một đồ đệ chưa chính thức nhập môn, cho dù có là con của hắn, nếu làm ra loại chuyện này thì cũng phải vì hành động của bản thân mà trả giá!
Hoắc An tới trấn Tây Hoa được hai ngày, vẫn luôn ở gần đó không biết đang làm gì, lúc mới đầu Thẩm Thư còn cảnh giác, đến bây giờ thì thờ ơ, hoàn toàn mất đi hứng thú với người này.

Không đi đến núi Độ Bình tìm cái người Thắng tiên sinh gì đó, cả ngày bọn cậu đều chuyên tâm làm việc chăm chỉ, chứ chẳng lẽ còn phải ôm cây đợi thỏ mặc dù chuyện không thành?
Cậu không biết Thắng tiên sinh kia vẫn còn đang chờ trên núi, lần trước cậu và Cố Nghiên đưa ba kẻ thuộc hạ của Thắng tiên sinh đến hồi kết, Thắng tiên sinh khiếp sợ nên muốn thay đổi kế hoạch?
Đúng là, nói thế nào thì cũng là cầm đầu một tổ chức, lá gan nhỏ như vậy thì cũng khó trách việc ngày ngày đều không dám gặp ai đến giấu đầu lòi đuôi!
Thẩm Thư tức giận một bụng, nhưng cũng chỉ lẩm bẩm vài câu, không thật sự cho rằng cái tên Thắng tiên sinh kia là kẻ nhát gan, còn chưa biết người đứng sau đang toan tính chuyện gì đâu!
Chỉ là Hoắc An này, một người có tên tuổi ở tổng cục như vậy lại tới đây để làm việc, cho dù không điều tra được người đứng đầu kia là ai cũng phải ra dáng một tí chứ, cả ngày chỉ dẫn theo hai tên thuộc hạ làm bộ dạng chơi bời lêu lổng, kẻ mù đi làm việc chính nghĩa còn có thể oai phong hơn.

(câu này em ko hiểu ý nghĩa của nó lắm)
Một người sùng bái hắn như Tống Ngạn cũng phải sinh ra bất mãn.


“Bọn họ tới đây hình như chỉ để lấy tiền trợ cấp của phân cục chúng ta hay sao ấy, một ngày một ngàn tệ, thật luôn hả trời?” Tống Ngạn bĩu môi, vô cùng khó chịu.

Y tới trấn Tây Hoa làm việc, một tháng cũng chỉ có một ngàn năm trăm tệ, nhiêu đó đủ cho y thuê một căn nhà tốt, ba người Hoắc An có tiền lương cao như vậy mà lại ở đây ăn không ngồi rồi, bọn họ tới chỉ để tham quan du lịch à?
Mười một giờ hơn, Hoắc An lại tới nữa.

Mỗi lần tới văn phòng đều chỉ hàn huyên vài câu, hỏi thăm chút ít, hơn nữa luôn nói tương đối nhiều hơn với Hướng Tu Tề, không chú ý quá nhiều đến Thẩm Thư, chẳng qua lấy cớ Thẩm Thư rất giống với một người bạn cùng hắn lớn lên nên mỗi lần tới đều gọi cậu tới.

“Chúng tôi tra được một chút manh mối, muốn tạm thời rời trấn Tây Hoa hai ngày, nếu ở nơi này các cậu gặp phải vấn đề gì nhớ nói cho chúng tôi biết.

” Hoắc An đưa một tờ giấy cho Hướng Tu Tề, “Đây là số điện thoại của ba người bọn tôi.


Hướng Tu Tề ngạc nhiên nói:”Các anh muốn đi đâu vậy?”
Hoắc An cười nói:”Chúng tôi chỉ là tra được một vị trí đại khái, lần này đi để xác nhận một chút, nếu sau khi xác nhận chuyện đó là sự thật thì tôi sẽ đi gọi hỗ trợ, đến lúc đó mong có thể cùng kề vai chiến đấu với Hướng tiên sinh.


Nói một hồi cũng không giải thích là chuyện gì.

Hướng Tu Tề nhún nhún vai, để mặc kệ cho bọn hắn rời đi.

Thẩm Thư cũng bĩu môi, tuy rằng Cố Nghiên nói tromg thời gian này Đặc Điều cục sẽ không tìm anh gây phiền toái, nhưng Hoắc An ở đây, Thẩm Thư vẫn luôn có chút đề phòng, trấn Tây Hoa lớn như vậy muốn nghe ngóng chuyện của Cố Nghiên cũng không phải việc gì khó.

Cũng không biết Hoắc An có thật sự có ý nghĩ đó không, hay do phía trên phát lệnh xuống, dù sao trước nay hắn cũng chưa từng hỏi qua chuyện của Cố Nghiên
Gần đây cũng không biết là Cố Nghiên bận rộn cái gì, sau khi nghỉ việc nhưng mỗi ngày vẫn đi sớm về trễ.

Thẩm Thư đại khái biết được anh đi liên hệ lại với các thuộc hạ trước kia, vội vã đi tra cái gì Thắng tiên sinh kia, nhất quyết không để cho cậu tham gia vào vụ này.

Thẩm Thư buông con dao khắc trong tay xuống, có chút buồn bã nhìn học sinh đang ríu rít ngoài cửa sổ, thầy Tống đi tới tán vào đầu cậu một cái:”Thế nào rồi?”
Thẩm Thư đưa đồ vật trong tay cho thầy Tống xem:”Thầy ơi, em cảm thấy em tiến bộ rất nhanh, thầy xem xem có đúng không?”

Thẩm Thư rất thích những chú chó nhỏ, các tác phẩm luyện tập gần đây đều là các loại hình thái của chó, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã có thể khắc rất sống động.

Nếu so sánh với bộ dạng không mấy hiểu biết khi mới đến thì tốc độ tiến bộ có thể nói là một bước lên mây.

Thầy Tống hừ nhẹ một tiếng:”Thì đúng, nhưng cậu nhất định đừng cảm thấy như vậy là tốt, vẫn còn chỗ cần phải cải thiện.


Thẩm Thư cười hì hì đồng tình, cậu không hề biết là thầy Tống ngại khen cậu đâu.

Hôm nay Hoắc An rời khỏi trấn Tây Hoa, vừa hay lại là thời gian ước định gặp nhau ở núi Độ Bình của cậu và cái người gọi là Thắng tiên sinh kia, mới đầu Thẩm Thư còn lo lắng sẽ xảy ra vấn đề khác, nhưng cho đến khi trời tối thì trấn Tây Hoa vẫn không phát sinh bất cứ chuyện gì, cậu mới không thể không cảm thán, anh cậu đúng là lợi hại!
Tuyết đọng trên đường cơ bản đã tan hết, chân Thẩm Thư đạp lên lề đường in một đám dấu chân trên mặt tuyết đã đóng băng, cho đến khi thấy Cố Nghiên đứng ở góc đường cậu mới chạy nhanh tới.

Cố Nghiên đỡ được người đang chạy như bay tới, gõ gõ cái trán của cậu;”Lỡ trượt chân thì làm thế nào đây hả.


Thẩm Thư ai da một một tiếng, có chút ghét bỏ nói:”Anh, anh có còn nhớ năm nay em bao nhiêu tuổi không?”
Cố Nghiên nắm tay cậu, vừa đi vừa nói:”Qua giao thừa năm nay thì đến sinh nhật hai mươi mốt tuổi, nhưng làm em thì vẫn phải nghe lời anh.


Thẩm Thư tặc lưỡi:”Những lời này của anh là không đúng, đây là chế độ độc tài, phải bị lật đổ chứ!”
“Vậy em tới đây lật đổ anh đi, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng.

” Cố Nghiên nhìn về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười nói
“Hừ, anh chính là dựa vào em sủng anh, nên mới dám kiêu ngạo như vậy! Thôi, không tính toán làm gì, ai bảo anh là anh trai của em, muốn độc tài thì độc tài, em chịu thôi.

” Thẩm Thư xoay người cười hì hì, lập tức nhảy lên lưng của Cố Nghiên, “Em trai của anh bị đau, anh phải cõng em về nhà!”
Cố Nghiên đưa tay nâng chân cậu lên, đem người giữ vững, trong giọng nói không nhịn được tiếng cười:”Được_ anh cõng em về nhà.



Lúc còn nhỏ, Cố Nghiên cũng rất hay cõng cậu về nhà, Thẩm Thư nhỏ là một một đứa trẻ nghịch ngợm có tiếng, leo cây chọc chó, mọi thứ đều có phần của cậu, không ít lần ngã bị thương chân, Cố Nghiên nhỏ làm hàng xóm sẽ chịu đựng thói quen ở sạch để cõng cậu đã dính đầy bùn trên lưng, một bên cố hết sức nhìn vào trong nhà, một bên còn nhỏ giọng an ủi đứa trẻ đang khóc lớn.

Khi đó thân hình Cố Nghiên gầy gò, mảnh khảnh, cõng đứa trẻ nhỏ trên đường mà xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như giây tiếp theo sẽ ngã lăn ra đất với người trên lưng.

Còn bây giờ Cố Nghiên cõng Thẩm Thư lại từng bước từng bước kiên định thong thả.

Thẩm Thư tựa vào tấm lưng rộng lớn của anh, đôi tay tự nhiên choàng lấy vai anh, lắc chân đắc ý ngâm nga một bài hát bị lạc điệu.

Có đứa nhỏ tò mò hỏi:”Anh ơi, anh bị thương sao?”
Thẩm Thư nghiêng đầu nhìn anh:”Không, anh không sao.


“Vậy tại sao anh lại để người khác cõng, lúc em sáu tuổi còn chưa để ai cõng bao giờ đâu!”
Thẩm Thư kiêu ngạo ngửa đầu, hừ nhẹ nói:”Anh của anh muốn cõng anh, em cũng về nhà tìm anh mà đòi cõng đi!”
Đứa nhỏ lập tức lộ ra vẻ hâm mộ nhìn cậu:”Anh của em chưa đánh em là may rồi, nói gì đến việc cõng em.


Thẩm Thư nhìn đứa trẻ mặt đầy hâm mộ mà phì cười:”Vậy thì hết cách rồi, anh của anh rất thương anh, ăn cái gì ngon đều nhường anh, anh trai của em thật là xấu.


Nhìn thấy đứa nhỏ hâm mộ đến phát khóc, Thẩm Thư mới sờ sờ đầu của Cố Nghiên nói anh đi nhanh lên chút, đỡ phải để cho người khác thấy còn tưởng rằng hai người bọn cậu bắt nạt con nít.

“Tiểu Thư, ngày mai em xin nghỉ phép với thầy Tống, anh đưa em đến một nơi.


Thẩm Thư nghe được câu này thì có chút hưng phấn:”Có phải là muốn đi gặp cái tên Thắng tiến sinh kia không? Hay là đi bắt Hoắc An?”
“Đi rồi sẽ biết.

” Cố Nghiên mỉm cười.

Hai người đi chậm rì rì về tới nhà, Thẩm Thư nhảy xuống từ trên lưng Cố Nghiên, xoa bóp bờ vai của anh hắc hắc cười:”Anh, anh vất vả rồi, vẫn là anh của em tốt nhất!”

Cố Nghiên bất đắc dĩ thở dài:”Không còn cách nào, ai bảo em là em của anh chứ.


Thẩm Thư lấy chìa khoá ra mở cửa, kết quả vừa mới mở cừa liền nhìn thấy Đinh Tấn Nhai ngồi trên ghế đá ở giữa sân.

“Sao anh lại ở nhà tôi?” Thẩm Thư nhíu mày, không thông báo cho chủ nhà mà đã tự trèo vào, thật sự là quá bất lịch sự, chẳng qua đây là Đinh Tấn Nhai, bạn tốt của Thẩm Quân Thanh, đổi lại là người khác thì cậu đã đem hắn tới đồn công an rồi.

Đinh Tấn Nhai đứng dậy, nhẹ giọng giải thích nói:”Xin lỗi Thẩm tiên sinh, tôi tự tiện đi vào nhà của cậu là không đúng, chỉ là tôi không tìm thấy Cố tiên sinh nên chỉ có thể đợi ở chỗ này, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.


Thấy Đinh Tấn Nhai xin lỗi, Thẩm Thư cũng không so đo nữa, chỉ hỏi:”Anh tìm anh tôi có việc gì?”
Đinh Tấn Nhai nhìn về phía Cố Nghiên, Cố Nghiên đóng cửa lại rồi đi tới nói:” Vào nhà rồi nói.


Sau khi Cố Nghiên khôi phục bình thường, liền đem sảnh chính trang hoàng lại một chút, thời điểm Đinh Tấn Bằng tới lần trước Thẩm Thư còn tiếc nuối khi ném chiếc bàn gỗ hư hỏng đi, vẫn là tại sảnh chính, nhưng trên bàn bây giờ không chỉ để ăn cơm mà còn để thêm một bình hoa, cách mấy ngày Cố Nghiên sẽ đi ra phố chính để mua hoa về cắm.

Những chiếc ghế gỗ dựa được đặt trong phòng trước đây bây giờ lại được bày biện ghế sô pha da mềm mại mà Thẩm Thư thích nhất, trên đó còn có mấy con gấu bông nhỏ.

Bóng đèn dây tóc cũng được đổi thành bóng đèn huỳnh quan có ánh sáng nhẹ nhàng, bàn học của Thẩm Thư cũng được chuyển ra đây từ phòng ngủ, hiện tại hai người khi ăn cơm xong sẽ không vội vàng về phòng mà là ngồi ở nhà xem ti vi, hoặc là dạy Thẩm Thư “học bù”.

Thẩm Thư cởi giày nhảy lên ghế sô pha, Cố Nghiên thuận tay đặt cái gối tựa vào sau lưng cậu, sau đó ra hiệu cho Đinh Tấn Nhai ngồi xuống.

“Làm xong việc chưa?” Cố Nghiên nhìn Đinh Tấn Nhai.

Đinh Tấn Nhai gật gật đầu:”Chắc là ngày mai bên kia sẽ thông báo, trong vòng hai ngày nữa thì Hoắc An vẫn chưa thể về, thời gian của chúng ta rất dư dả.


Thẩm Thư nghe mà không hiểu gì cả, hỏi Cố Nghiên:”Anh, chuyện này là như thế nào, chẳng lẽ lần này Hoắc An đi ra ngoài là do các anh sắp xếp?”
Cố Nghiên khẽ lắc đầu:”Cũng không thể coi là như vậy, là do Đặc Điều cục sắp xếp, anh và bọn họ hợp tác với nhau, bọn họ sẽ giữ chân Hoắc An lại hai ngày.


Thẩm Thư sửng sốt, Cố Nghiên vậy mà lại liên hệ với tổng cục Đặc Điều, nói như vậy thì sau này anh cậu có thể quan minh chính đại xuất hiện rồi?!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương