Cố Chấp Trong Lòng Anh
-
48: Con Người Sẽ Không Quên Người Mà Mình Yêu Thương
Tháng bảy, Biên Biên thuận lợi nhận được thư thông báo trúng tuyển của Viện nghiên cứu y học của đại học A, còn Trần Nhân Nhân thì thi không được tốt, thi rớt đại học chính quy, phải học ở một trường nghề gần nhà.
Học sinh học ở trường trung học Gia Đức đến 99% đậu chính quy, nhưng cũng có mười mấy hai mươi người thi rớt, Trần Nhân Nhân là một trong số đó.
Do con gái thi rớt, cả ngày Vương Linh kiếm chuyện với Trần Văn Quân, nói nếu không phải một năm nay ông không quan tâm tới Trần Nhân Nhân đến nỗi cô ta cả ngày rầu rĩ không vui thì đâu có thi rớt đại học.
Nói vậy có hơi oan cho Trần Văn Quân, từ ngày Trần Nhân Nhân và Vương Linh bị tai nạn xe nhập viện tới nay, ông chăm sóc hai người hết sức có thể, đôi khi vì áp lực công việc thái độ có chút lạnh lùng không thân thiết như trước nhưng ông chưa bao giờ bạc đãi hai mẹ con bà.
Vương Linh khá nhạy cảm, cảm thấy Trần Văn Quân không còn đối xử với hai mẹ con bà như trước, không biết có phải là vì có người khác ở bên ngoài hay không.
Vậy nên không tránh được ba ngày ầm ĩ một trận lớn, hai ngày ầm ĩ một trận nhỏ, bà còn lôi kéo Trần Nhân Nhân cùng nhau khóc, Trần Văn Quân thì không nói gì.
Không bùng nổ trong im lặng thì chết trong im lặng.
Cuối cùng, vào một ngày nóng bức giữa hè, Trần Văn Quân đưa một tờ giấy thỏa thuận ly hôn tới trước mặt Vương Linh.
Vương Linh hoàn toàn sững sờ.
Cho nên Biên Biên còn chưa kịp đi học đại học, Trần Văn Quân và Vương Linh đã ly hôn với vận tốc ánh sáng.
Nghỉ hè, Biên Biên về quê ở nửa tháng.
Ông ngoại bà ngoại còn rất mạnh khỏe, cửa tiệm bánh ngọt vẫn buôn bán tốt, ông ngoại còn nói, muốn để cháu rể tương lai đến học kỹ năng làm bánh ngọt của mình.
Biên Biên nghe vậy cảm thấy rất quen tai nhưng cô chẳng nhớ nổi cái gì.
Sau đấy Biên Biên ở chỗ rẽ gặp cậu ngốc A Tùng, A Tùng hoạt động máy móc, ánh mắt dại ra nhưng khi nhìn thấy Biên Biên, trong ánh mắt cậu nhóc lộ ra sự vui mừng.
Biên Biên đưa bánh hoa quế nóng hổi cho A Tùng, hai người ngồi ở ngạch cửa chia đồ ăn.
"Sói đâu?" A Tùng hỏi Biên Biên: "Con sói không về đây sao?"
"Sói gì chứ?"
A Tùng ngớ người ra, ánh mắt mệt mỏi: "A Hoài đó".
"A Hoài..."
"Chị rất thích A Hoài".
A Tùng chọc chọc đầu Biên Biên: "Bị ngốc rồi".
"Hả..."
A Tùng cầm bánh hoa quế đi xa Biên Biên vẫn còn lẩm bẩm hai chữ này, không biết vì sao mà trái tim đau nhói khó hiểu.
Cô rất thích A Hoài.
Đầu tháng chín, Biên Biên phía Bắc đi tới đại học A ở Bắc thành, đại học A nằm ở ngoại ô nhưng cũng may có tàu điện ngầm, cho nên cũng có phương tiện đi vào trong thành phố.
Khóa huấn luyện quân sự vừa kết thúc, Biên Biên đã nổi tiếng trên diễn đàn trường đại học A và nhóm bạn bè trên WeChat.
Nguyên nhân là vì cô là người cầm cờ trong ở buổi kết thúc khóa học, bức ảnh chụp hàng ngũ cầm cờ có cô, trong ảnh cô mặc áo huấn luyện rộng thùng thình, đội mũ lưỡi trai, nửa khuôn mặt bị che khuất, không biết là đang quay đầu cười với ai.
Trần Biên Biên mười tám tuổi, xinh đẹp đến khiến người ta vừa gặp đã yêu, đặc biệt là vẻ mặt tươi cười xinh đẹp, nháy mắt đánh trúng không ít trái tim đàn ông.
Đừng nói là đàn ông, đến các cô gái nhìn thấy tấm ảnh đó còn không nhịn được nhìn thêm vài lần, sau đó cất vào tim.
Biên Biên thật sự rất xinh, dường như đôi mắt lúc nào cũng sáng bừng khiến cho trái tim người ta đập thình thịch.
Bức ảnh mỉm cười này nhanh chóng lan truyền trên internet, được gọi là người cầm cờ đẹp nhất khóa huấn luyện quân sự năm nay.
Biên Biên cái gì cũng chưa làm, đã trở thành hoa khôi giảng đường trường đại học A và là người nổi tiếng trên internet.
Biên Biên không thích bị chú ý như vậy, nên ngày thường ở trường học cô đều cố không để người ta chú ý đến mình, trong khi các cô gái đi học trang điểm lộng lẫy thì Biên Biên sẽ đội mũ lưỡi trai hoặc là đeo khẩu trang, che kín mặt mình lại.
Vẻ ngoài xinh đẹp có thể mang đến cho cô khoái cảm hư vinh hoặc là điểm mạnh để kết giao bạn bè, nhưng chỉ sợ mầm tai họa nó mang đến sẽ nhiều hơn.
Hơn nữa, bây giờ cô chỉ muốn tập trung học tập thật tốt không muốn bị người khác giới làm phiền.
Thế nhưng người tỏ tình với cô nối liền không dứt.
Dưới ký túc xá, đôi ba ngày là có thể nhìn thấy nam sinh tỏ tình bằng hoa, tặng hoa, xếp nến, đánh đàn ghi-ta...!Đủ kiểu tỏ tình.
Biên Biên kể lại những chuyện này cho Cố Thiên Giác nghe, nghe thấy âm thanh vui vẻ của Cố Thiên Giác.
Trong video, Cố Thiên Giác mặc một chiếc váy thời thượng đang đi xuống phố mỉm cười đánh giá khuôn mặt Biên Biên: "Ôi trời ôi trời, còn đẹp hơn hồi cấp ba nữa, nhưng mặt mũi đâu có gì thay đổi đâu mà sao hồi ấy không có ai theo đuổi cậu nhỉ, lên đại học một cái là nở cả cây hoa đào luôn*?"
*Ý nói lên đại học Biên Biên quá đào hoa.
Biên Biên làm sao biết chứ.
"Ở Gia Đức quản lý rất nghiêm".
Biên Biên không để ý nói: "Lúc ấy nếu yêu đương mà bị bắt được, trường học sẽ đánh tan xác đôi uyên ương luôn, bắt buộc một trong hai phải thôi học".
"Thế cũng không ngăn nổi tình yêu tuổi học trò đâu, ở chỗ tớ có vài đôi yêu ngầm ấy".
Vậy là hai người suy nghĩ tận một lúc lâu cũng không suy nghĩ ra được vì sao lúc học cấp ba không ai theo đuổi Biên Biên cả.
Biên Biên đứng ở ngoài hành lang, nhìn sân thể dục xa xa đối diện với ký túc xá, đột nhiên hỏi: "Hồi cấp ba, hình như tớ có thích ai đó".
Cố Thiên Giác như nghe thấy chuyện động trời: "Ối mẹ ơi, cậu giấu kín quá nha, đến tớ còn không biết cậu có người mình thích nữa, nói mau, là con nhà ai?"
"Tớ không nhớ rõ".
Biên Biên cau mày: "Còn đang muốn hỏi cậu xem cậu có nhớ lúc năm cấp ba tớ có từng thích ai không?"
"Eo, cậu lơ mơ quá đấy, đến người mình thích còn không nhớ rõ, cậu chắc chắn đó là tình yêu?"
Biên Biên cũng không biết nói như thế nào, trong lòng cảm giác trống rỗng khó tả.
"Đúng là cảm giác đã từng rất thích rất thích một người, cảm giác này ăn sâu vào máu thịt nhưng bất chợt có một ngày, anh ấy biến mất khỏi thế giới này, tiện thể cũng lấy đi một phần máu thịt của tớ rồi".
Khóe miệng Cố Thiên Giác giật giật: "Cậu miêu tả máu me quá, nói y như phim truyền hình ấy, chẳng lẽ cậu bị mất trí nhớ?"
"Tớ cảm thấy có khả năng đó lắm cho nên mới hỏi cậu".
"Thật sự thì tớ không nhớ là cậu từng yêu ai, có thể là hồi cấp hai chăng, lúc ấy chúng mình chưa quen nhau".
"Có thể".
Cô cảm thấy người đó hẳn là người cô cất giấu tận đáy lòng rất lâu, lâu đến mỗi đêm mơ thấy bóng dáng mơ hồ của người đó, đầu lại lên cơn đau.
"Nói cách khác, nếu như được yêu thích như vậy thì cậu cứ chọn đại một người vừa mắt nhất hẹn hò đi".
"Hẹn hò cái gì".
Biên Biên thở dài: "Sinh viên khoa y bọn tớ bận học muốn chết, làm gì có thời gian rảnh".
"Không phải không có thời gian, mà là không muốn thì có".
Cố Thiên Giác liếc mắt một cái là có thể biết Biên Biên đang nghĩ gì, hết nước khuyên nhủ: "Đừng lãng phí tuổi trẻ tươi đẹp này".
"Tuổi trẻ tuyệt vời phải phấn đấu chứ cô gái".
"Uầy, thôi đi".
Cố Thiên Giác nói với Biên Biên: "Cậu có biết phụ nữ còn trẻ, nên làm chuyện gì nhất không?"
Biên Biên lắc đầu: "Làm gì?"
"Điên cuồng yêu cô gái à!"
"......"
Biên Biên dứt khoát tắt cuộc trò chuyện, không muốn nghe Cố Thiên Giác nói nhảm nữa.
Sau đó Biên Biên nói thẳng với cậu sinh viên tỏ tình với mình là cô đã thích người khác.
Vì thế chuyện hoa khôi giảng đường nổi tiếng là hoa có chủ trong một đêm truyền khắp cả trường, tất cả mọi người đều đang đoán xem là người có thể lọt vào mắt xanh của nữ thần lạnh lùng Trần Biên Biên rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Thực ra thì Biên Biên chỉ nói mình thích người khác rồi chứ không có nói người nọ là bạn trai cô, nhưng một số người hâm mộ lại cảm thấy cô đẹp như vậy đảm bảo không ai từ chối làm bạn trai cô đâu.
Thoắt cái, tin đồn Biên Biên và đàn anh Lục Diễn khoa y yêu nhau được đồn đi muôn hình vạn trạng.
Trên thực tế, Biên Biên không quá thân với Lục Diễn.
Lục Diễn làm việc trong Hội Sinh Viên, lúc đón tiếp tân sinh viên, cậu ta là đàn anh được sắp xếp đón tiếp Biên Biên, lúc này hai người mới quen nhau.
Năm nhất, lần đầu tiên Biên Biên tiếp xúc với xác chết, cô còn chạy ra ngoài nôn khan.
Lục Diễn làm trợ giảng cho giáo sư, cậu ta đi tới nhẹ nhàng vỗ lưng Biên Biên, giúp cô dễ thở hơn, an ủi cô từ từ rồi quen là ổn thôi.
Sau đấy có vài lần gặp nhau ở nhà ăn, hai người cùng nhau ngồi cùng bàn ăn cơm và trao đổi về việc học.
Mặc dù hai người trong giới hạn xã giao nhưng lý do Lục Diễn bị đồn thành bạn trai của Biên Biên thứ nhất là do Biên Biên rất ít khi kết bạn với sinh viên nam, Lục Diễn là một trong số bạn nam ít ỏi của cô.
Thứ hai, đàn anh này quá mức đẹp trai rồi, làn da cậu ta cực kỳ trắng, trắng đến không nhìn thấy một mạch máu nào, khuôn mặt sắc nét, con ngươi màu cà phê nhạt, tròng trắng có lẫn ít tơ máu.
Vào thời điểm đó, bộ phim《 Nhật ký Vampire 》rất nổi tiếng với các sinh viên nữ, các cô gái đều cảm thấy đôi mắt của Lục Diễn giống như nam phụ của Nhật ký Vampire, có những ánh sáng lạ lùng lóe lên bên trong đôi mắt và có thể cuốn hút lấy người khác.
Vẻ ngoài của Lục Diễn rất xứng đôi với Trần Biên Biên, nam thanh nữ tú, trời sinh một đôi.
Biên Biên công nhận là Lục Diễn vừa cao lại đẹp trai, học cũng giỏi, tính tình hiền lành, hoàn hảo về mọi mặt không thể bắt bẻ gì, có cô gái nào mà không sẵn lòng làm "Đồ ăn" dâng tới miệng.
Nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì.
Đã từng gặp qua vẻ đẹp rung động lòng người, trái tim từng loạn nhịp, cũng từng nhớ mãi không quên.
Thật sự là dù cho Biên Biên gặp bất kì cậu trai nào cũng không rung động nổi.
Vả lại, cô tin chắc rằng cô có người trong lòng.
Chiều hôm đó, Biên Biên gặp đàn anh Lục Diễn ở phòng thí nghiệm, đàn anh mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, đứng ở bàn gần cửa sổ tập trung làm thí nghiệm.
Ánh mặt trời chiếu vào người Lục Diễn qua cửa sổ bằng kính từ trên trần nhà, bao phủ lấy cậu ta bằng ánh nắng ấm áp vào đông, làn da trắng của Lục Diễn như phát sáng, con ngươi màu nâu sẫm trong suốt giống như quả cầu pha lê.
Tay Lục Diễn vừa thon lại dài, trên mu bàn tay có những đường gân màu xanh, mỗi một động tác đều tao nhã như quý tộc.
Lục Diễn vẫy tay với Biên Biên ý bảo cô lại đây, quan sát vi khuẩn trên kính hiển vi với cậu ta.
Lúc Biên Biên xem kính hiển vi không cẩn thận đụng phải tay Lục Diễn, tay cậu ta rất lạnh! Y như thịt đông lấy từ tủ lạnh ra.
Biên Biên không quan sát vi khuẩn mà ngạc nhiên nhìn cậu ta: "Đàn anh, có phải anh bị ốm không ạ, tay anh..."
Lục Diễn dịch tay về hai bên hông, mỉm cười nói: "Không có gì, nhiệt độ cơ thể anh hơi thấp".
"Hay là đến bệnh viện trường kiểm tra chút đi ạ".
"Ừm, có thời gian anh sẽ đi".
**
Buổi tối Biên Biên tám chuyện với bạn cùng phòng, cô nói hôm nay ở phòng thí nghiệm có một chuyện lạ.
"Tay của đàn anh Lục Diễn rất lạnh, làm tớ giật cả mình, nếu không biết còn tưởng rằng đụng phải xác chết đó".
Bình thường Biên Biên hay thực hành với xác chết, nhiệt độ cơ thể của Lục Diễn không khác gì xác chết mới lấy ra từ nhà xác.
"Wow, thế mà cậu dám động chạm vào người đàn anh Diễn!"
Triệu Đường Đường nằm ở đối diện Biên Biên khó tin nói: "Nghe nói đàn anh này thích sạch sẽ, bình thường hay giữ khoảng cách với người khác lắm, sinh viên nam còn không đến gần được anh ấy, ngoại trừ xác chết ra thì cậu hẳn là người duy nhất ở trong trường chúng ta từng có tiếp xúc da thịt với đàn anh Lục Diễn đấy!"
Triệu Đường Đường nói xong phấn khởi chạy tới vuốt ve tay Biên Biên, muốn gián tiếp chạm vào nam thần.
Hứa Kỳ ở đối diện khịt mũi một cái, ghét bỏ nói: "Khó trách trong phòng có mùi xác chết ghê tởm, thì ra là cậu đụng vào anh ta".
Biên Biên biết, trước giờ Hứa Kỳ không thích Lục Diễn, không, không phải không thích Lục Diễn, mà là...!Cực kỳ ghét, luôn nói trên người đàn anh có mùi xác chết.
Mỗi lần Biên Biên gặp Lục Diễn trò chuyện vài câu, hoặc là đi ăn cơm chung, lúc nào trở về phòng Hứa Kỳ cũng hỏi một câu: "Cậu lại gặp cái người nửa sống nửa chết ấy à?"
"Cậu có thể giữ khoảng cách với cái tên nửa sống nửa chết đó không hả!"
"Tớ sắp bị huân nôn ra tới nơi rồi! Hằng ngày ngửi mùi xác chết còn chưa đủ, lại phải ngửi cái mùi người chết trên người anh ta nữa!"
"Dù sao thì xác chết cũng được giữ lạnh một thời gian nên mùi không có quá nồng nặc, còn mùi hôi trên người tên kia như mùi đồ thiu trong máng ăn có thể ngạt chết một con chó ấy!"
......
Sau khi phàn nàn, Hứa Kỳ lập tức đẩy Biên Biên đến nhà vệ sinh công cộng tắm rửa, phải tắm thật sạch sẽ qua "Kiểm duyệt" mới có thể vào phòng ngủ.
Biên Biên cảm thấy khá là khó hiểu, không chỉ Biên Biên mà mọi người trong phòng đều cảm thấy khó hiểu về khứu giác của Hứa Kỳ.
Đàn anh Lục Diễn đẹp trai đến vậy mà Hứa Kỳ lại nói trên người Lục Diễn có mùi xác chết! Đây là không có đạo đức hay tính cách vặn vẹo vậy!
Này thì thôi đi nhưng Hứa Kỳ không chỉ kỳ lạ như thế, mũi cô ấy như mũi chó ấy, cả ngày ngửi tới ngửi lui trên người mọi người trong phòng, buổi chiều ai đi ăn đồ cay, buổi tối đi ăn đêm, dì cả của ai sắp đến...!Cô ấy đều đoán được!
Tính tình Hứa Kỳ rộng rãi ngay thẳng, có cái gì nói cái đó, thái độ cực kỳ chán ghét Lục Diễn treo rành rành trên mặt, còn không ngừng cảnh cáo Biên Biên không được tiếp xúc nhiều với Lục Diễn.
Các cô gái trong phòng đều không hiểu tại sao Hứa Kỳ ghét Lục Diễn đến thế, nên cũng từng hỏi nguyên nhân, nhưng Hứa kỳ trả lời giống như đang nói đùa ――
"Anh ta không phải người".
Trong phòng ký túc, Hứa Kỳ đắp mặt nạ dưỡng ẩm màu đen, nghiêm túc nói với ba cô gái còn lại: "Anh ta đến từ địa ngục, là người hầu của Satan, trên người tỏa ra mùi của người chết, tiếp xúc với anh ta nhiều sẽ bị ám mùi người chết không tốt đâu".
Ba cô gái nghe vậy thì sững sờ, thật sự nghi ngờ Hứa Kỳ là một nhà văn bị trường y cầm chân, còn có tài năng làm thầy bà nữa.
Nói thế nào thì ba người Biên Biên không ngửi thấy trên người Lục Diễn có mùi gì cả, cậu ta là một người đàn ông nhìn qua khá sạch sẽ, ngoại trừ làn da tái nhợt và nhiệt độ cơ thể thấp giống người chết thì qua quan sát hết 360 độ, cậu ta hoàn toàn xứng đáng làm nam thần.
Mặt mũi đẹp trai, gia đình giàu có, ra tay rộng rãi, gu ăn mặc cũng tốt nốt.
Thế nhưng lúc nào Hứa Kỳ cũng hừ lạnh khinh thường ――
"Ôi, phụ nữ".
Không sai, đa số phụ nữ đều thích con trai tinh tế như đàn anh Lục Diễn, trên tay cậu ta tùy tiện đeo một chiếc đồng hồ sáu con số, không cần phải nói đến giày da bóng lưỡng trên chân thì quần áo được may riêng vừa vặn trên người giá trị cũng chẳng thấp.
Hứa Kỳ vô cùng khinh thường Lục Diễn, nói cậu ta chỉ đang diễn thôi.
"Không, không phải anh ta, mà là cả nhà bọn họ đều thích diễn, đúng là tật xấu từ trong trứng nước, sống lâu quá nên rảnh rỗi không có việc gì làm, mắc bệnh hình thức*."
*Bệnh hình thức: chỉ chú trọng đến bên ngoài hơn nội dung bên trong.
Triệu Đường Đường thích sưu tầm tin đồn, nói đến chuyện nhà Lục Diễn tất nhiên là biết nhiều hơn ai khác: "Nghe nói nhà Lục Diễn kinh doanh trang sức và đồ cổ, nghe nói một nửa số cửa hàng mặt tiền trong chợ đồ cổ ở phố 46 đều là của nhà bọn họ mở, rất giàu đó!"
Hứa Kỳ nói: "Tuy nhà bọn họ ai ai cũng lố, nhưng phải nói là bọn họ khá là có tầm nhìn và hiểu biết".
"Hứa Kỳ, sao cậu biết rõ về chuyện kinh doanh của nhà đàn anh Lục Diễn vậy?" Biên Biên tò mò hỏi: "Hai bên nhà các cậu rất thân à?"
"Không thân, cha tớ là công nhân chuyển gạch ở công trường".
Ban đầu, Biên Biên tưởng là Hứa Kỳ nói đùa, sau đó vào cuối tuần, Hứa Kỳ mời chị em cùng phòng đến nhà chơi, các chị em phát hiện quả thật là cha Hứa Kỳ làm công nhân chuyển gạch ở công trường.
Nhưng nhà của Hứa Kỳ rất to, nhà bốn tầng còn có vườn trên không, trang trí đẹp và đầy đủ nội thất, đồ nội thất bằng gỗ giá cả xa xỉ, khu vườn trên không cây xanh tươi tốt, giống như ở trong rừng.
Hứa Kỳ giải thích với đám chị em: "Cha tớ rất khỏe, tinh lực dồi dào, chuyển gạch nhiều hơn người khác nhiều, còn hay thích đi giao cơm hộp thuê, cho nên kiếm được khá nhiều tiền, lập tức hùn vốn làm nhà thầu xây dựng công trình với người ta."
Nhóm chị em tham quan nhà Hứa Kỳ xong, họ đều xuất hiện nghi ngờ nghiêm trọng về ba mẹ mình.
Đúng là ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên*, chuyển gạch quá giỏi, ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng mà còn có thể xây một ngôi nhà sang trọng như vậy!
*Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên: ý muốn nói chỉ cần quyết tâm, nhiệt tình làm việc thì dù làm ở ngành nghề nào cũng sẽ có thành tựu (Theo ngạn ngữ Trung Quốc).
Cha Hứa Kỳ năm nay 40 tuổi, nhưng hoàn toàn không có mỡ ụt ịt của người trung niên, mà là một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, cơ bắp trên cánh tay ông to bằng ba cái khuỷu tay Biên Biên cộng lại.
Còn mẹ Hứa Kỳ là một giáo viên mầm non dịu dàng nhỏ nhắn hay cười, giọng nói nhỏ nhẹ, dựa vào người cha Hứa Kỳ y như người đẹp và quái vật, khiến cho trái tim ba cô gái nổ tung.
Hứa Kỳ cũng rất thích tám chuyện với bọn Biên Biên.
"Lúc trước cha tớ vì cưới mẹ tớ mà từ gia đình, ra ngoài tự lập nghiệp, nếu không thì bây giờ tớ là phú nhị đại rồi, nghe nói bên nhà cha tớ có quặng mỏ, sản nghiệp của gia đình Lục Diễn so với bên nhà cha tớ thì chẳng thấm vào đâu..."
"Tại sao bên nhà cha cậu không đồng ý ông cưới mẹ cậu thế?"
"À...! cái này không thể nói được, dù sao thì cha tớ đối xử với mẹ tớ rất tốt, ông là người đàn ông giỏi giang nhất trên đời, ông tay trắng lập nghiệp không tới mấy năm đã cho bà được một cuộc sống tốt".
Biên Biên gật gù, ngưỡng mộ Hứa Kỳ có cha mẹ yêu thương nhau đến vậy, nếu mẹ cô không mất sớm, chắc là hiện tại cũng rất hạnh phúc với cha cô.
Lúc ăn cơm, Biên Biên phát hiện cha Hứa Kỳ luôn khịt mũi, hình như là đang ngửi cái gì đó, còn hay ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Biên Biên.
Mẹ Hứa Kỳ hỏi: "Chồng à, ông ngửi thấy gì đấy?"
Cha Hứa Kỳ đáp: "Không có gì, Hứa Kỳ, bảo bạn con ăn nhiều thịt một chút, nhìn một đám đều gầy hết này".
Thế là Hứa Kỳ gắp cho Biên Biên và Triệu Đường Đường mỗi người một cái đùi gà to.
Sau khi ăn cơm xong, cha Hứa Kỳ gọi Hứa Kỳ vào trong phòng nói gì đó, lúc Hứa Kỳ đi ra vẻ mặt kỳ lạ.
Nhân lúc Triệu Đường Đường khiêu vũ, Hứa Kỳ kéo Biên Biên ra ngoài sân, vén tay áo tay trái Biên Biên lên, nhìn thấy dấu răng nhàn nhạt kia không khỏi trợn mắt há hốc mồm ――
"Ối mẹ ơi, cậu thật sự có khế ước máu này!"
Biên Biên chớp chớp mắt, hỏi Hứa Kỳ: "Khế ước máu là gì?"
Hứa Kỳ nắm khuỷu tay gầy của Biên Biên lên, căng thẳng hỏi cô: "Rốt cuộc cậu biết bao nhiêu về bọn tớ?"
"Cậu nói cái gì cơ, tớ không hiểu".
"Dấu răng này không phải do người cắn, khó trách cha tớ nói trên người của cậu có mùi là lạ, cậu có biết gì về chúng tớ không?"
Hứa Kỳ rất muốn rất muốn hỏi thẳng Biên Biên là cô có biết gì về tộc sói không, nhưng Hứa Kỳ lại không dám hỏi, suy cho cùng sự tồn tại của tộc sói là chuyện tuyệt đối bí mật với loài người.
Cho nên Hứa Kỳ không nhịn được dò hỏi cô.
"Nói nhanh lên, dấu răng này từ đâu cậu có".
"Tớ không biết, tớ không nhớ rõ".
Biên Biên nhìn Hứa Kỳ một cách khó hiểu: "Tóm lại là cậu muốn nói cái gì, có phải cậu biết gì về dấu răng này không, vừa nãy cậu nói khế ước máu là sao?"
Hứa Kỳ nhíu mày: "Tớ đang hỏi cậu mà, sao đổi lại thành cậu hỏi tớ".
"Tớ không nhớ rõ".
Biên Biên thật sự không nhớ chút gì về dấu răng này, đừng nói cô không biết, tất cả bạn bè của cô hay là thậm chí đến Trần Văn Quân cũng không biết tại sao cô lại có dấu răng này.
"Không nhớ à".
Hứa Kỳ lẩm bẩm lời Biên Biên nói, chợt hiểu ra điều gì đó, ánh mắt nhìn Biên Biên đột nhiên thay đổi.
"Tớ đi..."
"Cậu đi đâu?"
Hứa Kỳ lắc đầu, khẽ lẩm bẩm nói: "Ký khế ước máu một đời một kiếp nhưng lại xóa ký ức của cậu, này mẹ nó là cái chuyện tình máu chó gì đây".
Bỗng nhiên Biên Biên nổi giận, hất tay Hứa Kỳ ra: "Hứa Kỳ, nếu cậu còn đánh đố tớ là tớ mặc kệ cậu đấy".
Hứa Kỳ thấy Biên Biên có khế ước máu, cũng không định gạt Biên Biên: "Nói cho cậu biết, này là ấn ký do sói để lại, nhưng tộc sói sẽ không dễ gì mà ký khế ước máu đâu, trừ khi cậu ta sẵn lòng vứt bỏ tộc mình, nhận cậu là chủ và ở bên cạnh cậu mãi mãi mới có thể để lại ấn ký này trên người cậu".
Biên Biên nghe thế sửng sốt, cảm thấy như Hứa Kỳ đang kể truyện cổ tích.
"Có thể được sói xem trọng và trung thành, Trần Biên Biên, cậu là cô gái siêu may mắn luôn đó! Nếu cậu muốn mặt trăng cậu ta sẽ trái xuống cho cậu!"
Biên Biên hoang mang nói: "Tại sao tớ chẳng nhớ gì hết".
"Con người sẽ không quên người mà mình yêu thương, chỉ là tạm thời không nhớ ra mà thôi".
Hứa Kỳ vỗ bả vai Biên Biên, kiên định nói ――
"Hãy tin tớ, ngay cả khi thế giới quên mất cậu ta, thì cậu cũng sẽ không quên đâu".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook