Sáng sớm ngày hôm sau, Biên Biên đi một mình đến nghĩa trang dưới chân núi Thúy Vi.
Theo như lời ông ngoại nói, ngọn núi này thật sự phải mở sở thú gì đó, sợ là nghĩa trang cũng phải dời đi.
Biên Biên có chút buồn, cô không muốn dời, mẹ cô thích hoa, xung quanh nghĩa trang ở chân núi có rất nhiều cây hoa anh đào, mùa xuân vừa đến, sẽ có mưa cánh hoa anh đào rơi xuống trên mộ của mẹ.
Có điều chuyện mở sở thú, Biên Biên cũng chẳng thể ra sức.
Cô cảm thấy mình vẫn còn khá bảo thủ từ trong xương, không thích thay đổi hay di dời, cho dù là sống lại một cuộc đời mới, Trần Biên Biên cũng vẫn là Trần Biên Biên, không bao giờ thay đổi.

Biên Biên ngồi ở bên cạnh mộ nói chuyện với mẹ một chốc, lúc quay đầu lại thì thấy cậu ngốc A Tùng đứng ở cổng nghĩa trang, ngơ ngác nhìn cô.
Từ khi cô cho A Tùng ngốc mấy viên kẹo, cậu ngốc A Tùng luôn đi theo cô, nhưng không dám tới gần cô, từ trên trấn đi theo tới nghĩa trang.
Thật ra nếu cậu nhóc này không phải bị ngốc và được tắm rửa sạch sẽ một chút, có lẽ là một đứa trẻ sáng sủa.
Biên Biên vẫy tay với cậu nhóc, bảo cậu nhóc lại đây, chỗ cô có kẹo.
Cậu ngốc A Tùng thấy Biên Biên chào mình, cậu nhóc sợ hãi mà tránh ánh mắt cô, vội vàng chạy mất.

Tựa như món đồ thiêng liêng trong lòng cậu nhóc bị làm bẩn, mà người làm bẩn, chính là nhóc ấy.
Biên Biên nói chuyện cùng mẹ một lúc lâu, cô kể hết chuyện học tập và cuộc sống của mình cho mẹ nghe, cảm giác nhẹ lòng hẳn, gió lạnh nhẹ nhàng thổi đến, cảm giác thật thư thái.
Biên Biên đi ra nghĩa trang, cậu ngốc A Tùng không biết ở chỗ nào lại nhảy ra, Biên Biên muốn gọi cậu nhóc lại nhưng cậu nhóc giương nanh múa vuốt la to: “Gấu lớn đến! Gấu lớn đến rồi!”
Biên Biên kinh ngạc nhìn theo hướng cậu nhóc chỉ, một con gấu đen từ trong rừng bò ra!
Gấu đen rất to, móng vuốt sắc nhọn, răng nanh nhọn hoắc, tứ chi to khỏe, khi nó đứng lên còn cao hơn cả người!
Biên Biên bị dọa hết hồn, nhớ tới lời ông ngoại nói, do là sắp xây dựng sở thú nên động vật trong rừng chạy tán loạn, có một ít lạc đường xuống núi vào trong thị trấn.
Cậu ngốc A Tùng còn đứng đó giương nanh múa vuốt la to: “Gấu lớn! Là gấu lớn kìa!”
Gấu đen nhìn thấy con người, theo bản năng xem đó là kẻ địch mà tru lên, bổ nhào qua phía hai người Biên Biên.
Biên Biên bắt lấy cậu ngốc A Tùng, kéo cậu nhóc chạy té khói về hướng thị trấn.

Có điều làm sao bọn họ chạy trốn gấu đen nổi, trong nháy mắt, gấu đen đã tiến đến sát bọn họ, gầm lên giận dữ như nhà của nó bị xâm chiếm.
“Giả chết! Mau giả chết!” Cậu ngốc A Tùng ngu ngốc nói: “Gấu đen thật là ngu ngốc, giả chết mà nó cũng không biết!”
Nói xong cậu nhóc đã nằm xuống, úp mặt xuống cỏ giả chết.

Biên Biên nào dám dừng lại, cái gì mà gặp gấu thì phải giả chết, đó là TV, ai biết có ích hay không!
Rõ ràng con gấu ấy bị con người cướp mất lãnh thổ nên mới nổi điên lên, cho dù giả chết có ích đi chăng nữa, chỉ sợ nó sẽ “Quất xác” bọn họ một cách tàn bạo.
“Này! Đừng có giả, mau chạy đi!” Biên Biên hét lên với cậu ngốc A Tùng: “Chạy mau!”
Cậu ngốc A Tùng nằm im giống như xác chết, còn con gấu chẳng quan tâm đến “Xác chết” A Tùng mà nhào về phía Biên Biên.
Biên Biên chạy loạng choạng, té ngã trên đất, trơ mắt nhìn con gấu đen đến gần, giơ móng vuốt sắc về phía cô.
Trên tay gấu có gai ngược, một phát này tóm được cô, chắc chắn sẽ lột luôn một mảng da của cô!
Biên Biên sợ hãi ôm lấy đầu.
Bất ngờ là chẳng có cơn đau nào truyền đến mà chỉ nghe thấy tiếng con gấu gầm lên, thanh âm vô cùng thảm thiết.
Biên Biên ngẩng đầu, nhìn thấy một con sói nhào vào người con gấu, cắn lên cổ gấu, máu đỏ tươi theo lông màu nâu chảy róc rách xuống đất.

Con gấu rất tức giận, đánh lên lưng con sói, hất con sói xuống, sau khi con sói rơi xuống đất, chân trước khuỵu xuống, nhưng nó nhanh chóng đứng lên, đứng phía trước bảo vệ cô khỏi con gấu lớn.
Một sói một gấu đứng đối diện nhau, vừa thở hổn hển vừa rừng rực lửa giận.
Con sói nhe răng nanh sắc bén và nướu răng đỏ tươi, gầm gừ đe dọa.
Tuy về kích thước thì gấu đen có ưu thế áp đảo, hơn nữa tay gấu linh hoạt mạnh mẽ, chỉ có một con sói nhỏ nhoi không đủ để uy hiếp nó.
Nhưng không biết vì sao, con gấu bị khí thế của con sói làm cho sợ hãi, vốn con gấu đang đứng thẳng và hai tay đang giơ ra chợt hạ tay xuống lui về sau vài bước rồi chạy mất dạng với vết thương bị sói cắn vừa nãy.
Con gấu chạy đi, ngay lập tức con sói khụy một chân xuống.
Biên Biên vội chạy qua, nhìn thấy trên chân trái trước của con sói có một vết thương đang chảy máu do bị con gấu gạt trúng.
Biên Biên chẳng có thời gian suy nghĩ tại sao gặp được con sói ở chỗ này, cô quỳ trước mặt nó, nhấc chân trước của nó lên ――
“Cậu...!Cậu bị thương rồi! Tớ đưa cậu đi tìm bác sĩ, tìm cách chữa.”
Biên Biên nói xong muốn ôm con sói lên như ôm chó, nhưng con sói dài gần hai mét, cô chỉ là một cô nhóc làm sao ôm đi được.
Hơn nữa, cho dù cô ôm đi nổi thì cũng không thể đưa một con sói đi khám thú y được, không chừng bác sĩ thú y còn gọi báo cảnh sát nữa.
Con sói lê người qua chỗ Biên Biên nằm trên đất, sau đó dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp miệng vết thương trên chân.
Biên Biên ngồi xuống bên cạnh, đau lòng nhìn nó, dò hỏi: “Đau không?”
Con sói nghiêng đầu lại liếm liếm tay cô, ý bảo cô nó không sao, đừng lo lắng.
Cậu ngốc A Tùng đi tới, hết nhìn con sói lại nhìn sang Biên Biên, lẩm bẩm nói: “Người biến thành sói, sói lại biến thành người.”
Sói cảnh giác nhìn A Tùng, nhe răng nhọn, khẽ gầm uy hiếp.
Cậu ngốc A Tùng lập tức nhảy ra xa mấy mét, không dám tới gần, chỉ có thể quan sát nó ở xa.
Biên Biên cũng không để ý mấy lời nói nhảm của A Tùng, cô ngồi xuống trấn an con sói: “Không sao, em ấy sẽ không nói với ai đâu, dù có nói cũng chẳng ai tin.”
Sói tiếp tục liếm miệng vết thương của mình.
Biên Biên nhìn hành động của nó, bỗng nhiên nghĩ tới một người, lúc trước đầu gối cô bị thương, không phải người nọ cũng liếm miệng vết thương cho cô giống vậy sao, liếm xong qua ngày hôm sau, miệng vết thương của cô hoàn toàn khép lại, không lưu lại chút sẹo nào.
Biên Biên than thở: “Nếu có Cố Hoài Bích ở đây thì tốt rồi.”
Lỗ tai của con sói dựng thẳng lên, nghiêng đầu nhìn Biên Biên.
Biên Biên tự nhủ: “Nhất định anh ấy có thể giúp cậu, nhưng...”
Trông Biên Biên có vẻ hơi buồn và mất mát, cô cúi đầu nói: “Nhưng lâu rồi tớ không có nói chuyện với anh ấy, nghe nói anh ấy đã có bạn gái.”
Cô sẽ không qua lại với nam sinh đã có bạn gái, cho dù là bạn bè đi nữa.
Con sói từ từ kề sát vào cô, nó vươn đầu lưỡi liếm mặt cô, kết quả là làm cho mặt cô dính máu của nó.
“Ôi trời.” Biên Biên lau vết máu trên mặt, nói: “Cậu là sói không phải chó, liếm tớ làm gì.”
Cặp mắt sói màu xanh kia ngóng nhìn cô tha thiết như nói cho cô biết: “Là vì thích cô đó.”
Biên Biên nở nụ cười: “Sau này cậu chính là bạn thân nhất của tớ, tớ không cần Cố Hoài Bích nữa.”
Sói nghe vậy, ánh mắt có chút phức tạp.
Đột nhiên Biên Biên nhớ tới cái gì đó, phấn khích nói: “Đúng rồi, cậu ở đây chờ tớ, tớ có biết loại cỏ có thể cầm máu!”
Cô đứng lên đi tìm cỏ dại khắp nơi: “Lạ quá, lúc trước có nhiều lắm mà ta, tại sao giờ cần thì chẳng thấy một cây nào.”
Lúc này, cậu ngốc A Tùng đi tới, đưa cỏ cầm máu trong tay cho Biên Biên: “Cho chị!”
Biên Biên nhìn cây cỏ trong tay A Tùng, đúng là cây cỏ kế* cầm máu cô muốn, cô vui mừng nhìn cậu nhóc: “Wow, em thông minh ghê.”
*Cây cỏ kế: cây dại, lá có gai, hoa đỏ thắm, trắng hoặc vàng, dùng làm thuốc có tác dụng cầm máu.
Cậu ngốc A Tùng chưa từng được người khác khen, gãi gãi đầu, cảm thấy rất ngượng ngùng, nở nụ cười thật thà.

Biên Biên vội vàng chạy đến chỗ con sói, mặc kệ đắng chát mà bỏ cỏ kế vào trong miệng nhai nát, rồi nhổ ra đắp lên miệng vết thương của sói.
Con sói ngơ ngác nhìn chân trước của mình được đắp cỏ dại nhai nát âm ấm, nó ngửi ngửi, sau đó muốn lè lưỡi liếm, Biên Biên vội đè đầu cậu lại, nói: “Cậu không phải chó mà sao tham ăn thế! Cái này không thể ăn, cái này dùng để cầm máu cho cậu, lần sau tớ sẽ mang thịt hộp cho.”
Con sói nhìn sang Biên Biên, lại nhìn miệng vết thương của mình.
**
Không biết con sói này làm sao đi theo cô từ Giang Thành đến trấn nhỏ vùng sông nước, Biên Biên rất tò mò, nhưng sói đâu biết nói, dù cô có hỏi cỡ nào nó cũng chỉ biết dùng cặp mắt sáng ngời kia nhìn cô một cách vô tội.
Biên Biên đành phải từ bỏ, đánh một cái ngáp.
Con sói nghiêng người nằm xuống, cắn góc áo cô, muốn cô gối đầu lên bụng mình ngủ.
Lông của con sói rất cứng, nhưng lớp lông trắng trên bụng rất mềm, vừa dài vừa mịn, nằm lên rất thoải mái.
Biên Biên cũng không ngại gì, nằm ngủ ở trên cỏ, gối đầu lên bụng nói phơi nắng.
Thỉnh thoảng con sói quay đầu lại liếm mặt và trán cô, Biên Biên chê nó bẩn, duỗi tay đẩy nó ra.

Con sói cảm thấy rất oan ức, nó không phải chó, cũng không ăn mấy món kỳ cục và không bẩn chút nào.
Thứ kỳ cục nhất nó từng ăn là thịt hộp Biên Biên mang cho nó.

Ăn xong, nó cảm thấy đời người...!À không, đời sói mất hết hy vọng.
Cậu ngốc A Tùng ngồi xổm bên cạnh, nhìn cô gái cuộn người lại nằm trong lòng con sói lớn, con sói không ngừng dùng đầu cọ cọ ngực cô, A Tùng khinh bỉ nói: “Người biến thành sói là bắt đầu giở trò lưu manh, háo sắc!”
Con sói trừng mắt đe dọa cậu nhóc, quét cái đuôi qua, cậu ngốc A Tùng lập tức hét lên và nhảy ra chỗ khác.
Biên Biên đã xem con sói này như chó cưng, ngầm cho phép nó thân mật và làm nũng với mình, cô cũng để mặc nó cọ vào người cô, hay liếm cô.

Còn con sói cũng thoải mái thân mật với cô, cảm giác có chết cũng không tiếc.
Trước đây, cậu luôn lo lắng Biên Biên sẽ sợ hãi cậu, bây giờ cậu không cần lo lắng thế nữa, Biên Biên không chỉ không sợ cậu mà còn rất thích cậu.
Cậu ngốc A Tùng ngồi xổm một bên, ánh mắt nhìn con sói đầy vẻ khinh thường và lên án, giống như đang nói, anh dám cho chị ấy nhìn thấy gương mặt thật của anh sao.
Đương nhiên là cậu không dám, nếu là Biên Biên biết sự thật, có lẽ sẽ muốn làm thịt cậu.
Có điều, nói thẳng ra thì tên ngốc này đúng là không ngốc, con ngươi vẩn đục của cậu ta nói không chừng còn nhìn rõ nhiều thứ hơn người khác.
“Người biến thành sói, sói biến thành người, người lại biến thành sói...”
A Tùng vừa đi vừa khe khẽ hát bài đồng dao mình sáng tác.
Biên Biên lấy điện thoại ra nhìn, nhìn xong lại cất vào.
“Tớ muốn gọi điện thoại cho Cố Hoài Bích.” Biên Biên nằm sưởi nắng, tự nói với chính mình: “Tớ muốn kể chuyện mới nãy cho anh ấy nghe.”
Cô đã từng nói rằng, dù cho có đau khổ đến cỡ nào, chỉ cần chia sẻ với bạn bè của mình, như vậy sẽ không đau khổ nữa, bạn tốt là phải sẻ chia giúp đỡ lẫn nhau.
Cho dù đó là niềm vui, nỗi đau hay sợ hãi, Cố Hoài Bích chính là người sẻ chia, giúp đỡ lẫn nhau ấy.
Cuối cùng Biên Biên cũng bấm gọi, đây là cuộc gọi đầu tiên cô gọi cho Cố Hoài Bích trong nửa tháng qua.
Con sói sốt ruột nhìn cô, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm khẽ “Hừ hừ hừ”.
Lát lâu sau, Biên Biên để điện thoại xuống, thở dài nói: “Anh ấy không bắt máy.”

Con sói hé miệng phả ra một luồng khí nóng, rõ ràng là đang căng thẳng.
Biên Biên nằm xuống lần nữa, vùi mặt vào lớp lông bụng mềm mại của con sói, nói nhỏ: “Chắc là anh ấy bận yêu đương nên không có thời gian nhận điện thoại của tớ đâu.”
Con sói:……
“Nói không chừng, cô gái kia cũng đang nằm bên cạnh anh ấy, hai người bọn họ đang làm chuyện xấu hổ gì đó, cho nên mới không bắt máy được.”
Con sói:……
“Quên đi.” Biên Biên thở dài, sâu xa nói: “Cuộc đời mà, anh ấy có bạn gái rồi, tốt nhất tớ không nên làm phiền anh ấy.”
“Hả? Cậu làm sao vậy, sao cậu chảy nước bọt thế, eo thật kinh tởm quá.”
Cô còn chưa nói hết, con sói đã nhào lên đẩy cô ngã trên cỏ, móng vuốt nó đè trên ngực cô và nó bắt đầu điên cuồng liếm mặt cô, cổ cô, làm cho mặt cô toàn là nước bọt, cô sắp không thở nổi nữa!
Biên Biên đẩy con sói ra, dạy dỗ nó: “Tớ đã nói là không thể tùy tiện đẩy ngã con gái người ta mà! Cậu thật giống con chó Teddy!”
Sói thầm nói, ông đây không phải gặp ai cũng đẩy, sao giống chó Teddy chứ, còn nữa, này không phải do cô nói à, cái gì mà chuyện xấu hổ.
Đương nhiên là có chút ý đồ nhỏ, tóm lại vẫn là động cơ xấu.
“Cậu cứu tớ một mạng nên lần này không so đo với cậu vậy.”
Biên Biên dùng khăn giấy lau mặt, lại kéo cái chân sói lên nhìn: “Ngừng chảy máu rồi, cây cỏ thuốc này rất công hiệu.”
Con sói ngồi xổm bên cạnh cô, cô nói cái gì nó cũng ngoan ngoãn nghe, còn cùng cô ngắm mặt trời lặn, trên đỉnh núi gió lạnh thổi vù vù, nhưng cơ thể sói rất ấm, dựa vào nó một chút là không cảm thấy lạnh.
Nếu cô vui sẽ gãi lỗ tai của nó, đây là chỗ nhạy cảm nhất, nếu gãi chỗ này nó sẽ mềm nhũn ra như bông nằm sấp lên đầu gối cô, đôi khi còn run rẩy chút, cực kỳ thích ý.
……
Mặt trời xuống núi, Biên Biên trở về nhà, con sói đưa cô đến gần trấn nhỏ, chỗ có nhà dân xung quanh, Biên Biên quay đầu lại, đã không thấy sói đâu.
Đối với con sói này, Biên Biên tổng cảm thấy có chút quen thuộc khó nói, nhưng quen thuộc như thế nào lại không thể nói chi tiết được, có thể là đôi lúc có nét giống với cậu trai ấy, có điều lại không thể nhớ ra, nếu không sẽ sởn tóc gáy.
Trải qua quá nhiều chuyện lạ lùng, Biên Biên có chút không thể tin thế giới này là thật.
Biên Biên không có kể chuyện mình gặp gấu cho ông ngoại bà ngoại biết, cô sợ bọn họ lo lắng, cũng sợ bọn họ hỏi này hỏi nọ.

Cô và sói như đôi tình nhân bí mật, cô không muốn để cho bất kì ai biết về bí mật này, ngoại trừ người duy nhất có thể chia sẻ bí mật là Cố Hoài Bích, nhưng cậu lại có “Niềm vui mới” mất rồi.
Hửm? Ba chữ niềm vui mới này hình như dùng sai chỗ rồi, cô đâu phải “Người yêu cũ”.
Biên Biên chống cằm suy nghĩ miên man, tự mình làm cho mình mặt đỏ tai hồng.
Mấy ngày nay cô cùng ông ngoại đi chợ, mua được không ít đồ tết, cho nên mỗi ngày trước khi mặt trời xuống núi, Biên Biên lại lên trên núi tìm sói, còn mang cho nó rất nhiều đồ ăn, thịt khô nè, bánh ngọt nè, thậm chí có một lần, cô còn định mang cho nó que cay năm tệ một que!
Khoảng thời gian đó, con sói thật sự đau khổ.

Đến nỗi nó có suy nghĩ, tại sao nó phải vượt ngàn dặm xa xôi tới đây chịu khổ chứ, nó hoàn toàn có thể ở Vương Phủ Hoa Viên sống những tháng ngày thần tiên.
Ít nhất thì đồ ăn khá là hợp khẩu vị nó.
Thế nhưng nó chẳng nỡ rời đi, để khi Biên Biên gọi, nó có thể đến ngay trong vài phút mặc dù đang cách rất xa.
Có đôi khi, Biên Biên không nghĩ nó là sói, mà là vua của rừng rậm, là thần bảo hộ của rừng rậm và đất đai.
Các con vật vừa sợ vừa tôn kính nó, tuy không dám tới gần, nhưng cũng muốn thân cận với nó.
Mỗi lần nó nằm trên cỏ phơi nắng, là có chim chóc e dè định đậu trên người nó, nhưng lại không dám, nên chỉ bay xung quanh đầu nó và kêu ríu rít, đôi lúc khi thấy nó ngủ rồi, sẽ đậu trên người nó, mổ mổ lông nó.
Trên thế giới này, làm gì có con chim nào thích sói chứ, nhưng đám chim chóc thật sự thích con sói này.
Có một lần, Biên Biên ngạc nhiên phát hiện ra, nơi con sói đi qua, trong cỏ xanh mọc lên những bông hoa trắng! Tuy mùa đông ở phương nam cỏ cây thường xanh, nhưng hiếm khi nở hoa vào mùa đông.
“Cậu có muốn tớ đặt tên cho cậu không?” Biên Biên ngồi xếp bằng trên sườn núi, cầm một bông hoa trắng mân mê trong tay: “Đâu thể lúc nào cũng gọi cậu là sói được.”
Con sói lười biếng đánh một ngáp dài, không để ý đến cô.
Lúc này, bỗng nhiên cậu ngốc A Tùng nói: “Được đặt tên, sói không phải là sói nữa.”
Biên Biên tò mò hỏi lại: “Vậy là cái gì?”
“Là chó đó, chị ngốc ghê.”
Biên Biên cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có lý.

“A Tùng, chị cảm thấy em chẳng ngốc chút nào, hơn nữa còn rất thông minh!”
A Tùng cười ha ha: “Tất cả mọi người đều gọi em là A Tùng ngốc, em chính là tên ngốc.”
“Em đây là đang là đại trí nhược ngu*.” Biên Biên thất vọng mà nói: “Thế chị không thể đặt tên cho nó được.”
*Đại trí nhược ngu: kẻ tài trí giả như ngu dốt.
A Tùng úp úp mở mở nói: “Được đặt tên, con sói sẽ trở thành chó của chị.”
“Chắc là cậu ấy không muốn trở thành chó của chị đâu.” Biên Biên nắm lỗ tai của nó nói đùa: “Nè, cậu có đồng ý làm chó của tớ không?”
Con sói giật mình, lập tức nhào vào trong lòng ngực của Biên, vừa kêu vui vẻ vừa dùng đầu cọ vào bộ ngực mềm mại của cô.
A Tùng khinh bỉ nói: “Lại mượn cơ hội giở trò lưu manh.”
Biên Biên nhìn bộ dáng mừng rỡ của nó, cười hỏi: “Cậu đồng ý trở thành chó của tớ à?”
Con sói nhấc chân trước đặt lên đầu gối cô để nhoài người về phía trước, giữa trán cau thành hình ngọn núi nhỏ, ngoan ngoãn nhìn cô, bộ dạng lúc này không khác cho là bao.
“Thế giờ tớ đặt tên cho cậu.” Biên Biên suy nghĩ một lúc, nói ra ba chữ: “Cố Hoài Bích.”
Con sói hoảng hốt, đột nhiên nhảy dựng, lông dựng đứng hết cả lên, nó nhìn cô chăm chăm.
“Làm gì phản ứng ghê vậy, Cố Hoài Bích là tên bạn tớ, có điều tên này đang yêu đương, nên không còn là bạn tớ nữa.”
Biên Biên lại suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu không thì, tớ gọi cậu là A Hoài được không nhỉ.”
Con sói nghe thấy cô gọi thế, cảm giác cả người mềm nhũn, nó ngoan ngoãn đi tới, đặt đầu dưới tay cô cọ cọ, ý bảo cô, mình rất thích cái tên này.
“Quyết định thế nhé, cậu chính là của tớ.” Biên Biên đứng lên, phủi quần mình: “Ngày mai tớ lại đến tìm cậu, A Hoài.”
Sói nằm trên cỏ, nhìn Biên Biên rời đi, sau đó biến trở về hình người, lười biếng nằm trên cỏ, nhìn bầu trời sao lấp lánh.
“A Hoài.” Cậu duỗi tay vuốt ve ngực mình, miệng nở một nụ cười nhạt.
A Hoài, A Hoài...
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó có thể nghe thấy Trần Biên Biên gọi mình như thế, cô nói: “A Hoài, cậu chính là của tớ.”
Cố Hoài Bích cảm giác trái tim mình tan chảy mất rồi, cậu sẵn sàng đầu hàng dưới váy cô, à không, dưới tay, đầu hàng dưới tay cô, và sẵn sàng trở thành của cô.
Cậu ngốc A Tùng còn chưa đi, cậu ta ngồi xổm trên đất, nhìn thiếu niên trần truồng nằm trên cỏ, không dao động nói: “Sói lại biến thành người.”
Cố Hoài Bích mặc kệ cậu ta, dù sao thì cũng đã biết tỏng, có ai mà tin lời đồ ngốc đâu.
Vài ngày trước tết, công việc trong nhà bắt đầu bận rộn lên, vậy nên Biên Biên không có thời gian lên trên núi tìm A Hoài chơi, cô muốn ở nhà giúp đỡ ông ngoại bà ngoại mua sắm đồ tết, hoặc là đón tiếp họ hàng thân thích.
Cố Hoài Bích và cậu ngốc A Tùng ở chung với nhau.
Mẹ A Tùng là một người phụ nữ đôn hậu, lúc A Tùng đưa Cố Hoài Bích về nhà, bà rất niềm nở với cậu và còn cho cậu ở lại nhà, bà nói A Tùng không có bạn bè, cậu là người bạn đầu tiên của nhóc ấy.
Ngày 29 tết, Biên Biên gõ cửa nhà A Tùng: “Thím Triệu, bà ngoại bảo cháu mang bánh ngọt cho nhà thím ạ.”
“Đến đây đến đây.” Thím Triệu chỉnh lại tạp dề rồi mở cửa cho Biên Biên, sau khi nhận bánh ngọt bà lấy mấy miếng thịt khô từ trên kệ xuống đưa cho Biên Biên: “Biên Biên à, lấy về cho ông ngoại con nhắm rượu.”
“Cảm ơn thím Triệu.”
A Tùng thấy Biên Biên đến, vội kéo cô vào nhà lên lầu, nói: “Cho chị xem sói này! Sói! Sói biến thành người!”
Biên Biên che miệng A Tùng lại, khẽ nói: “Chuyện về A Hoài, không thể nói cho người khác biết!”
A Tùng gấp đến mặt đỏ bừng lên, một hai phải kéo Biên Biên vào nhà tìm sói khắp nơi.
Thím Triệu giải thích: “Là bạn mới của A Tùng, thím giữ cậu ấy lại ăn tết, bây giờ không biết chạy đi đâu mất rồi, A Tùng tổng gọi người ta là sói, đúng là không lễ phép chút nào.”
Biên Biên nói: “Bạn mới của A Tùng à? Hôm nào đưa đến chỗ chị chơi nhé.”
Thím Triệu cười nói: “Không cần phải nói, cậu bạn này trông rất đẹp trai, đứng với Biên Biên của chúng ta có thể coi là trai tài gái sắc.”
“Sói, sói biến thành người! Là người! Là sói...”
Biên Biên vỗ lên bả vai A Tùng, nhỏ giọng giảng giải: “Trăm ngàn lần đừng có nhắc đến chuyện này, càng ít người biết càng tốt.”
A Tùng vội đến phát khóc, sao cô có thể ngốc đến vậy chứ, nói kiểu gì cũng không hiểu hết, cứ như thế chỉ tổ để cho con sói háo sắc kia chiếm tiện nghi.
Khi Biên Biên về, Cố Hoài Bích mới nhảy từ trên nóc nhà xuống, ngồi trên hiên nhà, nhìn A Tùng cười gian xảo.
A Tùng tức giận đến dậm chân: “Con sói hư hỏng! Con sói háo sắc! Dám lợi dụng chị ấy!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương