Cố Chấp Mê Muội
-
Chương 27
Nói đến chuyện camera giám sát, Lâm An An không lên tiếng nữa, chỉ mở to đôi mắt vô tội và tủi thân, như thể Khương Vãn Ý đã bắt nạt cô ta vậy.
Chu Dục Sơ lạnh lùng liếc nhìn, không nhịn được chê bai: "Chị này lúc nào cũng giả tạo thế à?"
Nghe vậy, Khương Vãn Ý liếc cậu thêm một cái.
"Được lắm Chu Dục Sơ, cậu lợi hại hơn hẳn mấy gã đàn ông tự cho là đúng rồi, vậy mà lại nhìn ra được đó là trà xanh."
Lời này của cô rõ ràng là đang mắng người khác.
Thẩm Kinh Niên nghe xong, cơ thể cứng đờ, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Mãi một lúc sau, anh ta mới hoàn hồn, mạnh tay đẩy Lâm An An sang một bên, cầm hộp giữ nhiệt trên tay tiến lên.
"Lần sau sẽ không như vậy nữa, anh sẽ nói với cô ta, không để cô ta đến làm phiền em... và anh nữa."
Giọng anh ta có phần hờ hững, trong lúc nói, anh ta liếc nhìn Chu Dục Sơ bên cạnh Khương Vãn Ý, vẻ mặt lại một lần nữa chùng xuống.
Anh ta cứng nhắc đưa hộp giữ nhiệt trong tay về phía Khương Vãn Ý.
"Món chân giò hầm em thích, anh hầm từ tối qua, em thử xem."
"Không cần đâu, tôi vẫn có tiền ăn cơm, không cần anh mang đến cho tôi."
Chuyện chia tay thì cũng không cần tôi nói nhiều, trong lòng tôi hiểu rõ. Cuối cùng, dẫn theo cô em gái mưa của anh mau chóng rời khỏi cửa hàng hoa của tôi, nếu không, đừng ép tôi không nể mặt anh."
Suốt quá trình, Khương Vãn Ý thậm chí còn không thèm nhìn nhiều đến hộp giữ nhiệt đó.
Từ chối ý tốt của Thẩm Kinh Niên, cô kéo tay áo Chu Dục Sơ bên cạnh định đi vào.
"Chờ đã."
"Khoan đã."
Hai giọng nam, một bên trái, một bên phải vang lên cùng lúc, Khương Vãn Ý khựng người lại, quay sang nhìn Chu Dục Sơ một cách tự nhiên, đôi mắt trong veo như nai rừng nhìn anh.
"Sao vậy?"
Giọng cô mang âm điệu mềm mại của vùng Giang Nam, tựa như lông vũ lướt qua trái tim, đôi tai Chu Dục Sơ lập tức đỏ bừng.
Một hơi nghẹn ở cổ họng, mãi một lúc sau cậu mới dời mắt đi, cúi đầu nhẹ nhàng nói một câu: "Phải bồi thường."
Nói xong, cậu chỉ tay vào chậu hoa vỡ tan tành trên sàn và cây phát tài gãy cành.
"Người đó làm hỏng không cần đền sao?"
Cậu vẫn nhớ ánh mắt đau lòng của Khương Vãn Ý khi nãy.
Chu Dục Sơ hỏi nghiêm túc, Khương Vãn Ý cũng nghe nghiêm túc.
Từ đầu đến cuối, trong mắt cô không hề có bóng dáng Thẩm Kinh Niên.
Ngay từ đầu, cô đã thẳng thừng bỏ qua Thẩm Kinh Niên mà nhìn về phía Chu Dục Sơ, sự thờ ơ rõ ràng này khiến Thẩm Kinh Niên nghẹt thở.
Đôi tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, anh ta cố gắng kìm nén cơn giận đang cuộn trào trong tim, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Chu Dục Sơ.
Nhưng Chu Dục Sơ lại không hề để tâm, ánh mắt vẫn dán chặt vào Khương Vãn Ý.
Khương Vãn Ý hiển nhiên không ngờ Chu Dục Sơ sẽ nói ra điều này, cô ngẩn người mất nửa ngày, sau đó giơ ngón tay cái lên tán thành với cậu.
"Phải đền, nhất định phải đền!"
Nói rồi, cô giơ tay ra với Thẩm Kinh Niên.
"Cô bạn thanh mai của anh làm hỏng chậu hoa của tôi, còn làm hỏng cả cây phát tài của tôi nữa, tính chung là một trăm sáu mươi tệ, chuyển khoản hay tiền mặt?"
"A Ý!"
Thẩm Kinh Niên cau mày, đau lòng đến mức không thể nào diễn tả thành lời.
Được Khương Vãn Ý yêu thương cả đời, Thẩm Kinh Niên làm sao có thể chấp nhận cô như vậy.
"Giữa em và anh, nhất định phải như vậy sao?"
"Bằng không thì còn có thể thế nào?"
Khương Vãn Ý nhướng mày đầy vẻ buồn cười, khinh miệt hiện rõ trên khóe miệng.
"Bây giờ anh đã Đông sơn tái khởi rồi, còn muốn tôi tiếp tục theo đuổi anh vô điều kiện, li3m láp đến khi không còn gì nữa?"
"Thẩm Kinh Niên, anh ít ra cũng là một ông chủ lớn, lúc này rốt cuộc là anh ngu hay tôi ngu? Việc này đã xảy ra một lần còn chưa đủ mất mặt sao? Anh còn muốn tôi chịu nhục thêm lần nữa?"
"Khương Vãn Ý, anh chỉ muốn nói chuyện tử tế với em."
Giọng điệu của Thẩm Kinh Niên ngày càng thấp xuống, không còn khí thế như trước kia.
"Chuyện trước đây là lỗi của anh, nhưng đó là hiểu lầm, anh và Lâm An An thực sự không có gì, hai triệu đó anh không biết là em đưa. Anh tưởng là cô ta, anh tốt với cô ta chỉ là muốn bù đắp, không có ý gì khác."
"A Ý, anh chỉ là nhận nhầm người, nếu anh biết sớm là em, anh nhất định sẽ không để em chịu khổ..."
"Vậy thì sao?"
Khương Vãn Ý nhìn anh ta lạnh lùng, nụ cười tắt dần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn chỉ còn lại sự chế giễu và mỉa mai không thương tiếc.
"Thẩm Kinh Niên, anh không thấy lời nói của mình rất gượng gạo sao? Không biết? Nhận nhầm người? Những chuyện anh đã làm với tôi, chỉ bằng vài câu đơn giản là có thể xóa bỏ sao?"
"Được rồi, coi như anh nhận nhầm người đi, vậy rốt cuộc là nợ ân tình gì mà anh vứt bỏ người vợ đang mang thai, ngày ngày ra ngoài đi cùng người phụ nữ khác?"
"Thẩm Kinh Niên, tôi thích anh, nhưng tôi không mù, không ngu, chỉ vì ngày hôm đó anh cúp máy tôi, bảo tôi chết nhanh đi, tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại!"
Chu Dục Sơ lạnh lùng liếc nhìn, không nhịn được chê bai: "Chị này lúc nào cũng giả tạo thế à?"
Nghe vậy, Khương Vãn Ý liếc cậu thêm một cái.
"Được lắm Chu Dục Sơ, cậu lợi hại hơn hẳn mấy gã đàn ông tự cho là đúng rồi, vậy mà lại nhìn ra được đó là trà xanh."
Lời này của cô rõ ràng là đang mắng người khác.
Thẩm Kinh Niên nghe xong, cơ thể cứng đờ, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Mãi một lúc sau, anh ta mới hoàn hồn, mạnh tay đẩy Lâm An An sang một bên, cầm hộp giữ nhiệt trên tay tiến lên.
"Lần sau sẽ không như vậy nữa, anh sẽ nói với cô ta, không để cô ta đến làm phiền em... và anh nữa."
Giọng anh ta có phần hờ hững, trong lúc nói, anh ta liếc nhìn Chu Dục Sơ bên cạnh Khương Vãn Ý, vẻ mặt lại một lần nữa chùng xuống.
Anh ta cứng nhắc đưa hộp giữ nhiệt trong tay về phía Khương Vãn Ý.
"Món chân giò hầm em thích, anh hầm từ tối qua, em thử xem."
"Không cần đâu, tôi vẫn có tiền ăn cơm, không cần anh mang đến cho tôi."
Chuyện chia tay thì cũng không cần tôi nói nhiều, trong lòng tôi hiểu rõ. Cuối cùng, dẫn theo cô em gái mưa của anh mau chóng rời khỏi cửa hàng hoa của tôi, nếu không, đừng ép tôi không nể mặt anh."
Suốt quá trình, Khương Vãn Ý thậm chí còn không thèm nhìn nhiều đến hộp giữ nhiệt đó.
Từ chối ý tốt của Thẩm Kinh Niên, cô kéo tay áo Chu Dục Sơ bên cạnh định đi vào.
"Chờ đã."
"Khoan đã."
Hai giọng nam, một bên trái, một bên phải vang lên cùng lúc, Khương Vãn Ý khựng người lại, quay sang nhìn Chu Dục Sơ một cách tự nhiên, đôi mắt trong veo như nai rừng nhìn anh.
"Sao vậy?"
Giọng cô mang âm điệu mềm mại của vùng Giang Nam, tựa như lông vũ lướt qua trái tim, đôi tai Chu Dục Sơ lập tức đỏ bừng.
Một hơi nghẹn ở cổ họng, mãi một lúc sau cậu mới dời mắt đi, cúi đầu nhẹ nhàng nói một câu: "Phải bồi thường."
Nói xong, cậu chỉ tay vào chậu hoa vỡ tan tành trên sàn và cây phát tài gãy cành.
"Người đó làm hỏng không cần đền sao?"
Cậu vẫn nhớ ánh mắt đau lòng của Khương Vãn Ý khi nãy.
Chu Dục Sơ hỏi nghiêm túc, Khương Vãn Ý cũng nghe nghiêm túc.
Từ đầu đến cuối, trong mắt cô không hề có bóng dáng Thẩm Kinh Niên.
Ngay từ đầu, cô đã thẳng thừng bỏ qua Thẩm Kinh Niên mà nhìn về phía Chu Dục Sơ, sự thờ ơ rõ ràng này khiến Thẩm Kinh Niên nghẹt thở.
Đôi tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, anh ta cố gắng kìm nén cơn giận đang cuộn trào trong tim, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Chu Dục Sơ.
Nhưng Chu Dục Sơ lại không hề để tâm, ánh mắt vẫn dán chặt vào Khương Vãn Ý.
Khương Vãn Ý hiển nhiên không ngờ Chu Dục Sơ sẽ nói ra điều này, cô ngẩn người mất nửa ngày, sau đó giơ ngón tay cái lên tán thành với cậu.
"Phải đền, nhất định phải đền!"
Nói rồi, cô giơ tay ra với Thẩm Kinh Niên.
"Cô bạn thanh mai của anh làm hỏng chậu hoa của tôi, còn làm hỏng cả cây phát tài của tôi nữa, tính chung là một trăm sáu mươi tệ, chuyển khoản hay tiền mặt?"
"A Ý!"
Thẩm Kinh Niên cau mày, đau lòng đến mức không thể nào diễn tả thành lời.
Được Khương Vãn Ý yêu thương cả đời, Thẩm Kinh Niên làm sao có thể chấp nhận cô như vậy.
"Giữa em và anh, nhất định phải như vậy sao?"
"Bằng không thì còn có thể thế nào?"
Khương Vãn Ý nhướng mày đầy vẻ buồn cười, khinh miệt hiện rõ trên khóe miệng.
"Bây giờ anh đã Đông sơn tái khởi rồi, còn muốn tôi tiếp tục theo đuổi anh vô điều kiện, li3m láp đến khi không còn gì nữa?"
"Thẩm Kinh Niên, anh ít ra cũng là một ông chủ lớn, lúc này rốt cuộc là anh ngu hay tôi ngu? Việc này đã xảy ra một lần còn chưa đủ mất mặt sao? Anh còn muốn tôi chịu nhục thêm lần nữa?"
"Khương Vãn Ý, anh chỉ muốn nói chuyện tử tế với em."
Giọng điệu của Thẩm Kinh Niên ngày càng thấp xuống, không còn khí thế như trước kia.
"Chuyện trước đây là lỗi của anh, nhưng đó là hiểu lầm, anh và Lâm An An thực sự không có gì, hai triệu đó anh không biết là em đưa. Anh tưởng là cô ta, anh tốt với cô ta chỉ là muốn bù đắp, không có ý gì khác."
"A Ý, anh chỉ là nhận nhầm người, nếu anh biết sớm là em, anh nhất định sẽ không để em chịu khổ..."
"Vậy thì sao?"
Khương Vãn Ý nhìn anh ta lạnh lùng, nụ cười tắt dần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn chỉ còn lại sự chế giễu và mỉa mai không thương tiếc.
"Thẩm Kinh Niên, anh không thấy lời nói của mình rất gượng gạo sao? Không biết? Nhận nhầm người? Những chuyện anh đã làm với tôi, chỉ bằng vài câu đơn giản là có thể xóa bỏ sao?"
"Được rồi, coi như anh nhận nhầm người đi, vậy rốt cuộc là nợ ân tình gì mà anh vứt bỏ người vợ đang mang thai, ngày ngày ra ngoài đi cùng người phụ nữ khác?"
"Thẩm Kinh Niên, tôi thích anh, nhưng tôi không mù, không ngu, chỉ vì ngày hôm đó anh cúp máy tôi, bảo tôi chết nhanh đi, tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook