Cố Chấp Mê Muội
-
Chương 26
Ba chữ "ngoại tình" được Lâm An An nhấn mạnh rất rõ.
Khuôn mặt Thẩm Kinh Niên lập tức tối sầm lại, hơi lạnh quanh người sắc bén như gió tuyết.
"Lâm An An, giữ mồm giữ miệng cho tử tế, đừng tưởng rằng nhà cô có chút tiền là có thể nói năng bừa bãi."
"Không, không phải..."
Lời khóc lóc của Lâm An An còn chưa nói hết, ai mà ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Cô ta không thể tin được nhìn Thẩm Kinh Niên, mất một lúc lâu mới lấy lại được giọng nói của mình.
"A Hành, anh đừng để người phụ nữ này lừa, em vừa tận mắt nhìn thấy người đàn ông đó ôm Khương Vãn Ý vào lòng, hai người họ thân mật lắm."
Cô ta từng chữ từng câu, nói ra vô cùng ấm ức.
Thẩm Kinh Niên khẽ động lòng, nhíu mày nhìn Khương Vãn Ý ở cách đó không xa.
Nhưng cô lại như người không liên quan, đôi mắt hờ hững nhìn lại, ngay cả khi bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cô cũng không mang theo một chút cảm xúc dư thừa nào, dường như chỉ đang nhìn một người xa lạ không quan trọng.
Trái tim Thẩm Kinh Niên đau nhói.
Ánh mắt Khương Vãn Ý lướt qua khuôn mặt Thẩm Kinh Niên, cuối cùng dừng lại ở cánh tay Lâm An An đang ôm anh ta, không nhịn được lắc đầu.
Thân hình Lâm An An đúng là không tệ, bộ ng ực đó áp vào tay Thẩm Kinh Niên, như muốn ép hết cả thịt ra ngoài, nếu đời trước Khương Vãn Ý nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ tức chết mất.
Nhưng bây giờ...muốn áp thế nào thì áp, áp lên giường cũng không liên quan đến cô.
Có lẽ sự thờ ơ trong mắt Khương Vãn Ý quá mức chói mắt, Thẩm Kinh Niên lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, chỉ cảm thấy như có gì đó mắc trong cổ họng.
Nhưng Lâm An An lại nhận ra sự khác thường.
Không nên như vậy, trước đây cho dù A Hành không nhiệt tình với cô ta như vậy, thì cũng tuyệt đối sẽ không xa cách với cô ta như thế này.
Dù sao đi nữa, giữa hai người còn có tình cảm bạn bè thanh mai trúc mã.
Tại sao, tại sao cô ta cứ cảm thấy A Hành đã thay đổi rồi.
Cửa hàng hoa bị hai người này chặn kín mít, Khương Vãn Ý cảm thấy thật đen đủi.
Quét sạch bụi không tồn tại trước người, tính khí của cô cũng trở nên nóng nảy hơn một chút, không vui mở miệng: "Anh đã đến rồi thì Lâm tiểu thư giao cho anh vậy, nhưng mà..."
Cô cố ý kéo dài giọng điệu, tặng cho hai người một ánh mắt đầy ẩn ý.
"Tôi vẫn luôn cảm thấy não của Lâm tiểu thư có vẻ không bình thường lắm. Nếu anh rảnh thì đưa bạn thanh mai trúc mã của anh đi khám não đi, hoặc là, trông chừng cô ta, đừng để cô ta đến làm phiền tôi, thật phiền phức."
Nghe được lời mỉa mai cố ý trong lời nói của Khương Vãn Ý, sắc mặt Lâm An An lúc xanh lúc trắng.
Nhịn nhịn hồi lâu, lời nói chưa kịp thốt ra, nước mắt đã trào ra trước.
"Khương Vãn Ý, sao cô có thể vu khống tôi như vậy?"
"Lần này tôi đến là vì muốn giải thích rõ ràng rằng giữa tôi và A Hành trong sạch, cũng thật lòng muốn kết bạn với cô."
"Nhưng cô lại giống như một bà điên, cầm vòi phun nước vào người tôi, còn khiến tôi ngã nữa, sao cô có thể đảo trắng thay đen như vậy?"
Ồ! Vừa ăn cướp vừa la làng.
Lâm An An chắc hẳn cho rằng Khương Vãn Ý sẽ hoảng sợ, dù sao thì, Khương Vãn Ý từng yêu Thẩm Kinh Niên sâu đậm, sợ rằng bản thân để lại ấn tượng xấu trong mắt anh.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, Khương Vãn Ý bây giờ đã không còn quan tâm đ ến những thứ này nữa.
Không màng Lâm An An nói trắng thành đen, Khương Vãn Ý thậm chí còn không buồn thanh minh cho bản thân.
Cô khoanh tay, vô tình chế giễu: "Tôi còn có nhân chứng ở đây, tài nói năng lung tung của Lâm tiểu thư thật không xem chừng mực gì cả?"
Lâm An An lau nước mắt, vẻ mặt ủy khuất càng thể hiện rõ: "Anh ta là trai bao của cô, đương nhiên là cô nói gì thì anh ta nghe nấy, Khương Vãn Ý, cô thật quá đáng."
Cô ta vừa khóc vừa nói, định dựa vào lòng Thẩm Kinh Niên.
Người đàn ông không chút biểu cảm né tránh, nhìn về phía Khương Vãn Ý, anh ta định nói rằng anh ta tin cô.
Miễn là cô mở miệng, lần này, dù cô nói gì anh đều sẽ tin.
Nhưng Khương Vãn Ý không hề cho anh ta cơ hội mở miệng, cô nhún vai bất cần, chu môi về phía góc phải bên trên.
"Cô cũng khá giỏi trong việc đổ lỗi cho người khác đấy, nhưng trước cửa nhà tôi có lắp camera, loại có thể thu âm. Lâm tiểu thư có muốn xem không? Rất rõ nét, đảm bảo khôi phục lại sự thật 100%."
Khuôn mặt Thẩm Kinh Niên lập tức tối sầm lại, hơi lạnh quanh người sắc bén như gió tuyết.
"Lâm An An, giữ mồm giữ miệng cho tử tế, đừng tưởng rằng nhà cô có chút tiền là có thể nói năng bừa bãi."
"Không, không phải..."
Lời khóc lóc của Lâm An An còn chưa nói hết, ai mà ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Cô ta không thể tin được nhìn Thẩm Kinh Niên, mất một lúc lâu mới lấy lại được giọng nói của mình.
"A Hành, anh đừng để người phụ nữ này lừa, em vừa tận mắt nhìn thấy người đàn ông đó ôm Khương Vãn Ý vào lòng, hai người họ thân mật lắm."
Cô ta từng chữ từng câu, nói ra vô cùng ấm ức.
Thẩm Kinh Niên khẽ động lòng, nhíu mày nhìn Khương Vãn Ý ở cách đó không xa.
Nhưng cô lại như người không liên quan, đôi mắt hờ hững nhìn lại, ngay cả khi bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cô cũng không mang theo một chút cảm xúc dư thừa nào, dường như chỉ đang nhìn một người xa lạ không quan trọng.
Trái tim Thẩm Kinh Niên đau nhói.
Ánh mắt Khương Vãn Ý lướt qua khuôn mặt Thẩm Kinh Niên, cuối cùng dừng lại ở cánh tay Lâm An An đang ôm anh ta, không nhịn được lắc đầu.
Thân hình Lâm An An đúng là không tệ, bộ ng ực đó áp vào tay Thẩm Kinh Niên, như muốn ép hết cả thịt ra ngoài, nếu đời trước Khương Vãn Ý nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ tức chết mất.
Nhưng bây giờ...muốn áp thế nào thì áp, áp lên giường cũng không liên quan đến cô.
Có lẽ sự thờ ơ trong mắt Khương Vãn Ý quá mức chói mắt, Thẩm Kinh Niên lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, chỉ cảm thấy như có gì đó mắc trong cổ họng.
Nhưng Lâm An An lại nhận ra sự khác thường.
Không nên như vậy, trước đây cho dù A Hành không nhiệt tình với cô ta như vậy, thì cũng tuyệt đối sẽ không xa cách với cô ta như thế này.
Dù sao đi nữa, giữa hai người còn có tình cảm bạn bè thanh mai trúc mã.
Tại sao, tại sao cô ta cứ cảm thấy A Hành đã thay đổi rồi.
Cửa hàng hoa bị hai người này chặn kín mít, Khương Vãn Ý cảm thấy thật đen đủi.
Quét sạch bụi không tồn tại trước người, tính khí của cô cũng trở nên nóng nảy hơn một chút, không vui mở miệng: "Anh đã đến rồi thì Lâm tiểu thư giao cho anh vậy, nhưng mà..."
Cô cố ý kéo dài giọng điệu, tặng cho hai người một ánh mắt đầy ẩn ý.
"Tôi vẫn luôn cảm thấy não của Lâm tiểu thư có vẻ không bình thường lắm. Nếu anh rảnh thì đưa bạn thanh mai trúc mã của anh đi khám não đi, hoặc là, trông chừng cô ta, đừng để cô ta đến làm phiền tôi, thật phiền phức."
Nghe được lời mỉa mai cố ý trong lời nói của Khương Vãn Ý, sắc mặt Lâm An An lúc xanh lúc trắng.
Nhịn nhịn hồi lâu, lời nói chưa kịp thốt ra, nước mắt đã trào ra trước.
"Khương Vãn Ý, sao cô có thể vu khống tôi như vậy?"
"Lần này tôi đến là vì muốn giải thích rõ ràng rằng giữa tôi và A Hành trong sạch, cũng thật lòng muốn kết bạn với cô."
"Nhưng cô lại giống như một bà điên, cầm vòi phun nước vào người tôi, còn khiến tôi ngã nữa, sao cô có thể đảo trắng thay đen như vậy?"
Ồ! Vừa ăn cướp vừa la làng.
Lâm An An chắc hẳn cho rằng Khương Vãn Ý sẽ hoảng sợ, dù sao thì, Khương Vãn Ý từng yêu Thẩm Kinh Niên sâu đậm, sợ rằng bản thân để lại ấn tượng xấu trong mắt anh.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, Khương Vãn Ý bây giờ đã không còn quan tâm đ ến những thứ này nữa.
Không màng Lâm An An nói trắng thành đen, Khương Vãn Ý thậm chí còn không buồn thanh minh cho bản thân.
Cô khoanh tay, vô tình chế giễu: "Tôi còn có nhân chứng ở đây, tài nói năng lung tung của Lâm tiểu thư thật không xem chừng mực gì cả?"
Lâm An An lau nước mắt, vẻ mặt ủy khuất càng thể hiện rõ: "Anh ta là trai bao của cô, đương nhiên là cô nói gì thì anh ta nghe nấy, Khương Vãn Ý, cô thật quá đáng."
Cô ta vừa khóc vừa nói, định dựa vào lòng Thẩm Kinh Niên.
Người đàn ông không chút biểu cảm né tránh, nhìn về phía Khương Vãn Ý, anh ta định nói rằng anh ta tin cô.
Miễn là cô mở miệng, lần này, dù cô nói gì anh đều sẽ tin.
Nhưng Khương Vãn Ý không hề cho anh ta cơ hội mở miệng, cô nhún vai bất cần, chu môi về phía góc phải bên trên.
"Cô cũng khá giỏi trong việc đổ lỗi cho người khác đấy, nhưng trước cửa nhà tôi có lắp camera, loại có thể thu âm. Lâm tiểu thư có muốn xem không? Rất rõ nét, đảm bảo khôi phục lại sự thật 100%."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook