Cố Chấp Mê Muội
-
Chương 19
"A Ý?"
Thẩm Kinh Niên nhíu mày, không tin nhìn người trong phòng.
Bốn mắt nhìn nhau, một cảm xúc không thể nói rõ lan tỏa giữa hai người, chỉ trong chốc lát, sự chán ghét và căm hận trong mắt Khương Vãn Ý đã hiện rõ.
Cô không quên những gì mình đã nhìn thấy khi ở trạng thái linh hồn sau khi chết.
Thẩm Kinh Niên đã chế giễu cô như thế nào, để cô chết thì hãy chết thật nhanh, lại đối xử dịu dàng và tình cảm với Lâm An An như thế nào.
Từng chuyện từng chuyện như phim chiếu lại, từng khung hình từng khung hình trong đầu Khương Vãn Ý vẫn còn mới như vừa mới xảy ra, không ngừng nhắc nhở cô rằng kiếp trước cô đã trao trọn trái tim cho một kẻ tồi tệ, tất cả tình yêu của cô đều vô nghĩa đến vậy.
"Hôm nay Thẩm công tử rất rảnh rỗi nhỉ, vừa chủ động gọi điện thoại, lại còn đến tận cửa tìm tôi, có chuyện gì không?"
Che giấu sự căm hận trong mắt, Khương Vãn Ý mỉa mai nhếch môi.
Đôi mắt đẹp luôn dịu dàng yêu thương mỗi khi nhìn thấy Thẩm Kinh Niên, lần đầu tiên nhìn anh ta bằng vẻ lạnh lùng xa cách.
Thẩm Kinh Niên nhíu mày không nói, cơ thể cứng đờ tại chỗ, dường như vô cùng bối rối.
Kiều Lộ cũng ngây người.
Cô ấy đưa tay kéo nhẹ tà áo Khương Vãn Ý, nháy mắt ra hiệu, nhưng Khương Vãn Ý lại mỉm cười an ủi cô ấy, lắc đầu không nói.
Cô biết Kiều Lộ đang lo lắng điều gì.
Kiều Lộ sợ cô chỉ nhất thời tức giận, sợ cô hành động theo sự bốc đồng rồi sau đó sẽ hối hận.
Nhưng cô đã đâm đầu vào tường một lần rồi.
Con thiêu thân lao vào lửa chỉ tự chuốc lấy diệt vong, tình yêu của cô dành cho Thẩm Kinh Niên đã cạn từ kiếp trước, sau những lần anh ta lạnh nhạt xa cách.
Như Kiều Lộ đã nói, người đàn ông này không xứng với tình cảm của cô.
Anh ta hẳn cũng không quan tâm cô đi hay ở, dù sao thì trong mắt anh ta, tình yêu của cô cũng không phải thứ đáng trân trọng, anh ta chưa từng coi trọng, cũng không cần đến nó.
Nhưng hiện thực một lần nữa nằm ngoài dự đoán của Khương Vãn Ý.
Nghe Khương Vãn Ý gọi anh ta xa lạ và lạnh lùng như vậy, sắc mặt Thẩm Kinh Niên lập tức tối sầm.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô, dường như vô cùng đau khổ: "Em nói gì vậy? Chặn liên lạc với anh, xóa WeChat của anh, chỉ vì vài bức ảnh của Lâm An An, em muốn chia tay với anh sao?"
"Không thì sao?"
Khương Vãn Ý cười khẩy.
"Không chia tay, để dành ăn Tết à? Thẩm công tử là người ưu tú được giáo dục trong gia đình danh giá, còn tôi là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, làm sao dám nhắm tới cao quá."
Kiếp trước, chỉ vì Lâm An An, cô mất đi tình yêu, có một cuộc hôn nhân như góa bụa, cuối cùng thậm chí còn phải trả giá bằng tính mạng, cô không nên chia tay sao?
Hai từ "chia tay" thốt ra từ miệng Khương Vãn Ý khiến ánh sáng trong mắt Thẩm Kinh Niên vụn vỡ.
Anh ta càng siết chặt tay cô, không nói một lời, kéo cô ra ngoài.
Kiều Lộ sững người, tiến lên ngăn cản, Khương Vãn Ý cũng dùng chút sức lực, tách từng ngón tay anh ta ra.
Dấu hằn đỏ tươi in trên cổ tay, vô cùng chói mắt, nhuộm đỏ cả đôi mắt Khương Vãn Ý.
"Thẩm công tử định làm gì?"
Cảm xúc trên khuôn mặt cô hoàn toàn biến mất, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng như phủ sương giá, không còn chút ấm áp nào như trước.
"Trước kia tôi không biết tự lượng sức mình thích Thẩm công tử. Từ giờ trở đi, tôi và Thẩm công tử đường ai nấy đi, Thẩm công tử có tiền đồ rộng mở, không cần phải bận tâm đ ến tôi nữa."
Nói xong, cô đẩy Thẩm Kinh Niên ra cửa.
Nhưng người đàn ông như bừng tỉnh, kinh ngạc mở to mắt.
Mọi người đều có thể nhận ra Khương Vãn Ý yêu anh ta đến nhường nào, cô có thể tự mình buồn bã tự mình rơi nước mắt, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy, thậm chí cô còn không cáu giận với anh ta, nhưng bây giờ cô...
Một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu anh ta.
Lúc bị đẩy ra khỏi cửa, người đàn ông bất ngờ kéo ngược Khương Vãn Ý ra ngoài, không đợi cô kịp phản ứng, anh ta đã bế thốc cô xuống lầu, nhét cô vào ghế phụ.
Lên xe, khóa cửa một mạch, như để xác nhận điều gì đó, Thẩm Kinh Niên tiến lại gần cô, khàn giọng nói từng chữ: "A Ý, lần này, chúng ta đừng có con nữa."
Động tác vùng vẫy muốn xuống xe của Khương Vãn Ý đột ngột dừng lại vì câu nói này của anh ta.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn.
Anh ta nói vậy là có ý gì! Cái gì mà "lần này"!
Nhớ lại đứa con mà cô đã đánh đổi bằng mạng sống ở kiếp trước, đôi mắt Khương Vãn Ý trong nháy mắt đỏ hoe.
Mắt Thẩm Kinh Niên cũng đỏ hoe.
Cúi xuống một chút, anh ta tiến lại gần hơn, hơi thở ấm áp hòa vào hơi thở của Khương Vãn Ý.
Anh ta im lặng hồi lâu, mới mệt mỏi thốt ra vài chữ:
"Quả nhiên."
"Anh đã nói sao ông trời lại chỉ thiên vị mình anh, anh có thể sống lại, em chắc chắn cũng vậy."
Thẩm Kinh Niên nhíu mày, không tin nhìn người trong phòng.
Bốn mắt nhìn nhau, một cảm xúc không thể nói rõ lan tỏa giữa hai người, chỉ trong chốc lát, sự chán ghét và căm hận trong mắt Khương Vãn Ý đã hiện rõ.
Cô không quên những gì mình đã nhìn thấy khi ở trạng thái linh hồn sau khi chết.
Thẩm Kinh Niên đã chế giễu cô như thế nào, để cô chết thì hãy chết thật nhanh, lại đối xử dịu dàng và tình cảm với Lâm An An như thế nào.
Từng chuyện từng chuyện như phim chiếu lại, từng khung hình từng khung hình trong đầu Khương Vãn Ý vẫn còn mới như vừa mới xảy ra, không ngừng nhắc nhở cô rằng kiếp trước cô đã trao trọn trái tim cho một kẻ tồi tệ, tất cả tình yêu của cô đều vô nghĩa đến vậy.
"Hôm nay Thẩm công tử rất rảnh rỗi nhỉ, vừa chủ động gọi điện thoại, lại còn đến tận cửa tìm tôi, có chuyện gì không?"
Che giấu sự căm hận trong mắt, Khương Vãn Ý mỉa mai nhếch môi.
Đôi mắt đẹp luôn dịu dàng yêu thương mỗi khi nhìn thấy Thẩm Kinh Niên, lần đầu tiên nhìn anh ta bằng vẻ lạnh lùng xa cách.
Thẩm Kinh Niên nhíu mày không nói, cơ thể cứng đờ tại chỗ, dường như vô cùng bối rối.
Kiều Lộ cũng ngây người.
Cô ấy đưa tay kéo nhẹ tà áo Khương Vãn Ý, nháy mắt ra hiệu, nhưng Khương Vãn Ý lại mỉm cười an ủi cô ấy, lắc đầu không nói.
Cô biết Kiều Lộ đang lo lắng điều gì.
Kiều Lộ sợ cô chỉ nhất thời tức giận, sợ cô hành động theo sự bốc đồng rồi sau đó sẽ hối hận.
Nhưng cô đã đâm đầu vào tường một lần rồi.
Con thiêu thân lao vào lửa chỉ tự chuốc lấy diệt vong, tình yêu của cô dành cho Thẩm Kinh Niên đã cạn từ kiếp trước, sau những lần anh ta lạnh nhạt xa cách.
Như Kiều Lộ đã nói, người đàn ông này không xứng với tình cảm của cô.
Anh ta hẳn cũng không quan tâm cô đi hay ở, dù sao thì trong mắt anh ta, tình yêu của cô cũng không phải thứ đáng trân trọng, anh ta chưa từng coi trọng, cũng không cần đến nó.
Nhưng hiện thực một lần nữa nằm ngoài dự đoán của Khương Vãn Ý.
Nghe Khương Vãn Ý gọi anh ta xa lạ và lạnh lùng như vậy, sắc mặt Thẩm Kinh Niên lập tức tối sầm.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô, dường như vô cùng đau khổ: "Em nói gì vậy? Chặn liên lạc với anh, xóa WeChat của anh, chỉ vì vài bức ảnh của Lâm An An, em muốn chia tay với anh sao?"
"Không thì sao?"
Khương Vãn Ý cười khẩy.
"Không chia tay, để dành ăn Tết à? Thẩm công tử là người ưu tú được giáo dục trong gia đình danh giá, còn tôi là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, làm sao dám nhắm tới cao quá."
Kiếp trước, chỉ vì Lâm An An, cô mất đi tình yêu, có một cuộc hôn nhân như góa bụa, cuối cùng thậm chí còn phải trả giá bằng tính mạng, cô không nên chia tay sao?
Hai từ "chia tay" thốt ra từ miệng Khương Vãn Ý khiến ánh sáng trong mắt Thẩm Kinh Niên vụn vỡ.
Anh ta càng siết chặt tay cô, không nói một lời, kéo cô ra ngoài.
Kiều Lộ sững người, tiến lên ngăn cản, Khương Vãn Ý cũng dùng chút sức lực, tách từng ngón tay anh ta ra.
Dấu hằn đỏ tươi in trên cổ tay, vô cùng chói mắt, nhuộm đỏ cả đôi mắt Khương Vãn Ý.
"Thẩm công tử định làm gì?"
Cảm xúc trên khuôn mặt cô hoàn toàn biến mất, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng như phủ sương giá, không còn chút ấm áp nào như trước.
"Trước kia tôi không biết tự lượng sức mình thích Thẩm công tử. Từ giờ trở đi, tôi và Thẩm công tử đường ai nấy đi, Thẩm công tử có tiền đồ rộng mở, không cần phải bận tâm đ ến tôi nữa."
Nói xong, cô đẩy Thẩm Kinh Niên ra cửa.
Nhưng người đàn ông như bừng tỉnh, kinh ngạc mở to mắt.
Mọi người đều có thể nhận ra Khương Vãn Ý yêu anh ta đến nhường nào, cô có thể tự mình buồn bã tự mình rơi nước mắt, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy, thậm chí cô còn không cáu giận với anh ta, nhưng bây giờ cô...
Một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu anh ta.
Lúc bị đẩy ra khỏi cửa, người đàn ông bất ngờ kéo ngược Khương Vãn Ý ra ngoài, không đợi cô kịp phản ứng, anh ta đã bế thốc cô xuống lầu, nhét cô vào ghế phụ.
Lên xe, khóa cửa một mạch, như để xác nhận điều gì đó, Thẩm Kinh Niên tiến lại gần cô, khàn giọng nói từng chữ: "A Ý, lần này, chúng ta đừng có con nữa."
Động tác vùng vẫy muốn xuống xe của Khương Vãn Ý đột ngột dừng lại vì câu nói này của anh ta.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn.
Anh ta nói vậy là có ý gì! Cái gì mà "lần này"!
Nhớ lại đứa con mà cô đã đánh đổi bằng mạng sống ở kiếp trước, đôi mắt Khương Vãn Ý trong nháy mắt đỏ hoe.
Mắt Thẩm Kinh Niên cũng đỏ hoe.
Cúi xuống một chút, anh ta tiến lại gần hơn, hơi thở ấm áp hòa vào hơi thở của Khương Vãn Ý.
Anh ta im lặng hồi lâu, mới mệt mỏi thốt ra vài chữ:
"Quả nhiên."
"Anh đã nói sao ông trời lại chỉ thiên vị mình anh, anh có thể sống lại, em chắc chắn cũng vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook