Cố chấp lãng mạn
Chương 24:


Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, Uyển Yên bị người ta trực tiếp đè lên tường, chiếc áo khoác khoác hờ trên vai rơi xuống, lập tức cửa chống trộm cạch một tiếng khóa lại, bóng dáng của hai người chồng lên nhau dần dần biến mất trong bóng đêm tĩnh mịch vô tận.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu, đôi môi mỏng chính xác phủ lên cánh môi mềm mại yêu kiều màu hồng đào của cô gái, mang theo dục vọng độc chiếm mạnh mẽ và giận hờn không thể che giấu được, đầu lưỡi thô bạo cạy mở hàm răng đang cắn chặt phòng bị của cô, chậm rãi vươn vào, liều mình dây dưa.

Cảm nhận được lửa giận đột nhiên xuất hiện của anh, người đàn ông nhẹ nhàng giữ gáy cô, Uyển Yên chỉ có thể bị ép buộc ngửa đầu, cần cổ thon dài nhỏ nhắn kéo thẳng, đón lấy nụ hôn ùn ùn kéo đến như bão táp của anh.

Lúc đầu cô còn giãy giụa, tay nắm thành quyền đánh vào ngực anh, nhưng anh lại hôn càng sâu hơn, cô ngoan cố chống cự, mãi cho đến khi cánh tay đang trói cô siết chặt lại, áp sát cô vào người, hai người ôm chặt lấy nhau.

Lục Nghiên Thanh hiểu cô nhất, dù là năm năm trước hay là bây giờ.

Lúc này, cánh tay cường tráng đang bao bọc cô sít sao, thân hình Uyển Yên cứng đờ, thậm chí quên cả giãy dụa, đổi lại là Lục Nghiên Thanh càng ngày ngày càng táo tợn hơn, hôn sâu thô bạo và độc đoán.

Uyển Yên không thể thối lui, khí ô xi trong lồng ngực như bị rút cạn đi từng chút một, hô hấp khó khăn.

Cửa sổ phòng khách vẫn còn mở toang, mang theo gió đêm mát lạnh tràn vào, hòa lẫn với hơi thở nặng nề của hai người.

Cánh tay của Lục Nghiên Thanh chống vào tường, đôi môi mỏng ấm nóng dịu dàng lưu luyến cọ xát cánh môi cô, tỉ mỉ cẩn thận hôn gò má mềm mại hơi nóng của cô, cuối cùng quyến luyến bên tai cô, hơi thở mập mập như thiêu đốt giữa môi và răng phả trên làn da mịn màng nơi cổ cô, giọng nói khàn đục trầm thấp tràn ra từ trong cổ họng: "Em nói lại lần nữa đi, đây là cái gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Uyển Yên cảm thấy bây giờ bản thân như một con cá mắc cạn, Lục Nghiên Thanh chính là người thống trị trên cao nhìn xuống.

Bờ môi cô sưng đỏ, thở gấp, hai tay vô thức bám vào cánh tay anh, lặp lại một lần nữa một cách không phục: "Đương nhiên là ba chữ mà Tấn Giang xét duyệt không cho tôi thông qua rồi."

Sức lực của cô và Lục Nghiên Thanh chênh lệch rất xa, anh giống như một thợ săn, khi kiên nhẫn thì sẽ chơi đùa với cô, chờ đến khi hao hết kiên nhẫn, chạm đến điểm yếu thì anh sẽ không chút lưu tình, dễ dàng xé toang lớp ngụy trang của cô, không cho cô một tí cơ hội chạy trốn.

Giống như bây giờ, đầu óc của Uyển Yên bị gió thổi làm cho tỉnh táo không ít, cô ngước mắt lên, không cam lòng bị anh dễ dàng khống chế trong tầm tay.

Đối diện với ánh mắt âm u lạnh lẽo của người đàn ông, Uyển Yên trừng to đôi mắt đã say khướt của mình, nấc lên một tiếng không chút hình tượng nào, nghiêng đầu liếc nhìn anh như không có chuyện gì.

Tầm mắt lập tức rơi vào món đồ chơi mà Lục Nghiên Thanh đang siết chặt trong tay, cô nhếch khóe môi cười cười, không sợ chết mà mở miệng: "Không lẽ đội trưởng Lục đến cả thứ này còn chưa từng nhìn thấy sao?"

Đôi mắt đen của người đàn ông nhìn cô chăm chú, trong yết hầu khó chịu như nuốt phải một mảnh thủy tinh, anh từng bước ép sát, đáy mắt đen kịt thâm thúy như mạch nước ngầm đang cuồn cuộn, như muốn nhìn vào đáy mắt để nhìn rõ trong lòng cô còn mấy phần tình cảm dành cho anh.

Nhìn thấy sự ảm đạm và phiền muộn trong mắt của người đàn ông, bỗng nhiên Mạnh Uyển Yên cảm thấy có một tia hả giận sau khi đạt được mục đích.

Cô cong môi cười, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, vừa thuần khiết lại quyến rũ, vô hình trung lại rắc muối lên vết thương đầm đìa máu của anh.

"Nếu như đội trưởng Lục không biết sử dụng thì tôi sẽ dạy anh ha."


Uyển Yên đang cố ý chọc giận anh.

Lục Nghiên Thanh cắn chặt răng, gân xanh trên mu bàn tay căng lên, thậm chí có thể nhìn thấy được mạch máu rõ ràng.

Một giây sau, anh ôm cô gái trước mặt vào lòng, trực tiếp ôm cô vào chiếc bàn đá lạnh lẽo, một tay khác cởi dây lưng thu eo trên đồ vest của cô.

Vóc người cơ bắp đang căng cứng, người đàn ông như một con báo săn đang rình rập chờ hành động, đổ người xuống dựa sát vào, đôi mắt đen nhìn thẳng xuống cô.

Dưới ánh đèn mờ ảo, tóc dài hơi xoăn đen nhánh của cô gái tùy ý lộn xộn xõa trên bàn đá, đôi mắt hơi nước mờ mịt, da trắng môi hồng, áo vest màu trắng trên người đã nhăn nheo từ lâu, không có thắt lưng thu eo, lộ ra chiếc áo lót màu đen ôm sát người làm hiện rõ đường cong lung linh mảnh khảnh của cô gái.

Màn đêm tối đen vô biên giống như một vật chứa im lặng khổng lồ, chứa đựng hai người trong đó.

Tất cả những cảm xúc u ám không muốn cho người khác biết cũng được khuếch đại từng chút một.

Khóe môi của Lục Nghiên Thanh mím chặt, giọng nói căng cứng: "Ngoài anh ra, em đã từng có ai nữa?"

Uyển Yên nhìn anh, cong môi cười, mượn men say mà không thèm kiêng nể gì: "Quá nhiều người, không nhớ rõ."

Một câu nói thoải mái của cô gái lại giống như một con dao, "roẹt" một tiếng trực tiếp cắt đứt sợi dây thần kinh đang căng cứng trong đầu của Lục Nghiên Thanh.

Một ngọn lửa u ám quét qua toàn thân anh, sắc mặt anh lạnh lẽo, lý trí rút lui, chỉ còn lại màn đêm đen kịt, và còn dục vọng bị ngấm lửa giận.

Anh nghiêng người xuống, nghiền nát những lời nói đó vào trong nụ hôn sâu.

Ánh trăng loang lổ xuyên qua cửa sổ, rọi xuống nền nhà lạnh như băng, màn cửa khẽ đung đưa, bóng người trên giường đang chồng lên nhau.

Không biết là ai chủ động trước, Uyển Yên say bí tỉ, ý thức cũng mơ màng, bị anh lôi kéo như ảo mộng, xa cách năm năm, đây lại là lần đầu tiên hai người thân mật khăng khít như vậy.

Quần và áo sơ mi của người đàn ông, đồ vest màu trắng của cô gái đều rải lộn xộn trên mặt đất, cho thấy tình huống kịch liệt tại hiện trường.

Lúc trước khi ở bên nhau, Uyển Yên thích nhất là sờ cơ bụng của Lục Nghiên Thanh, cơ bắp săn chắc, đường nét cân xứng, giống như tác phẩm thủ công mỹ nghệ được điêu khắc tinh xảo, xúc cảm rất tốt khi sờ vào.

Khi hai người ôm nhau, cô thường nhân lúc anh không chú ý mà cười hì hì sờ một chút, nhưng dẫn đến sự đáp lại càng táo tợn hơn của người đàn ông.

Đêm cuối hè đầu thu mang theo chút mát lạnh, từ từ rơi xuống đường nét sống lưng mượt mà của người đàn ông, cơ bắp nơi phần eo hơi kéo căng, mà những dấu vết không muốn cho người khác thấy cũng lộ rõ ra trong bầu không khí ngưng đọng.

Phía sau tấm lưng rộng vững vàng của người đàn ông, vô số vết sẹo đáng sợ và vết thương do đạn bắn, mỗi một chỗ đều nhìn thấy mà đau lòng.

Khoảnh khắc Lục Nghiên Thanh cởi quần áo xuống, ánh mắt của Uyển Yên dừng lại trên lồng ngực rắn chắc của anh.

Nhìn thấy những vết thương ngang dọc đó, ánh mắt của cô bỗng chốc khựng lại, trong nháy mắt, hô hấp đều tạm dừng.


Cô quen thuộc cơ thể của anh như quen thuộc với cơ thể của chính mình vậy.

Chỉ là giờ đây chỉ còn lại tràn ngập xót xa.

Uyển Yên cắn môi, bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng phủ lên những vết sẹo dữ tợn trước ngực anh, giọng nói khàn khàn: "Những vết thương này của anh, là chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Lục Nghiên Thanh không nói chuyện, động tác vẫn không dừng lại.

Đã đến lúc này rồi mà anh còn ngoan cố, Uyển Yên vô cùng tức giận, trong lòng muốn phản công lại.

Ánh mắt của cô gái trắng trợn nhìn yết hầu nhô ra của anh, từng chút từng chút trượt xuống, cuối cùng dừng lại phần eo bụng thon gọn rắn chắc của người đàn ông.

Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn cô, mặc kệ cô say thật hay say giả, trước mắt không còn chỗ trống cho việc rút lui nữa rồi.

Một đêm kiều diễm dài đằng đẵng trôi qua, đến cuối cùng ý thức của Uyển Yên mơ mơ màng màng, suýt chút nữa còn tưởng mình sẽ cứ thế mà mê man, thời gian của ngày hôm nay còn dài hơn trước đây nữa.

Năm năm trước, chỉ cần cô làm nũng thì cái gì anh cũng chịu, nhưng hiển nhiên bây giờ đã khác.

Giống như con bướm liều mạng, va đập vào núi băng ngủ mê mệt.

Hôn đôi mắt thiêu đốt, hôn nhịp đập của mạch.

Tình ý sôi trào, vì cô quy phục.

Người đàn ông đang trong cơn giận dữ, như dã thú rình rập đã lâu, không được ăn ngon, dùng sức ôm lấy cô, như muốn nhập vào trong xương máu.

Ba giờ sáng, Mạnh Uyển Yên khóc đứt quãng, ngủ không yên ổn, toàn thân trên dưới đã không còn nhiều sức lực, lúc đầu chân còn có thể đạp anh mấy cái, sau đó mí mắt nặng trĩu, mắt không mở nổi, trên lưng của người đàn ông đều là vết cào bắt mắt.

Cho đến giây phút cuối cùng, lý trí của Lục Nghiên Thanh mới khôi phục lại, anh cầm cái hộp vừa nãy ném bên chân lên, vừa xé ra, ánh mắt khựng lại.

Bên trong đựng mấy tờ giấy ăn được gấp lại.

Khoảnh khắc ấy, trái tim giống như đột nhiên bị xẻ ra một lỗ, trống rỗng, gió lạnh tràn vào vù vù.

Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn người con gái đang cuộn tròn trong chăn, đèn tường lờ mờ nhàn nhạt phác họa ngũ quan xinh xắn tinh xảo của cô, khuôn mặt sau khi tẩy trang trắng nõn thuần khiết, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt.

Khóe môi anh mím chặt, một cảm xúc hối hận trào ra trong tim, lan tràn khắp cơ thể.


Anh không tìm được thuốc mỡ, tiếp theo lại cẩn thận từng li từng tí ôm người trong ngực vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi thu dọn xong tàn cuộc thì đã là năm giờ sáng, Uyển Yên bị giày vò thê thảm, đến cả mí mắt cũng không nhấc lên nổi nên đã ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng lại bị động tác dọn dẹp tàn cuộc của anh quấy rầy, cô khẽ hừ ra tiếng, mi tâm cũng nhíu lại.

Lục Nghiên Thanh nắm bàn chân của Uyển Yên, nhẹ nhàng nâng bàn chân trắng nõn mảnh mai để kiểm tra vết thương của cô.

Eo và chân của Uyển Yên đều bủn rủn, mi tâm nhíu chặt, tuy động tác xem vết thương của Lục Nghiên Thanh nhẹ nhàng nhưng Uyển Yên vẫn cảm thấy không thoải mái, hừ một tiếng vì đau, vô thức đạp một cái, trực tiếp giẫm lên khuôn mặt sạch sẽ trắng lạnh của anh.

Lục Nghiên Thanh mím môi, đặt hai chân không ngoan ngoãn của cô vào trong chăn, nhét xong góc chăn lại tùy ý nhặt quần dài vứt trên đất lên, nửa người trên của anh không mặc đồ, đường nét cánh tay mượt mà hoàn mĩ, từ sống lưng đến hõm Apollo (*) gợi cảm lại trêu người.

(*) Hõm Apollo hay còn được gọi là lúm đồng tiền là thuật ngữ dùng để chỉ hai điểm lún sâu, rất rõ và cân xứng nằm hai bên thắt lưng đoạn khớp nối giữa các vùng xương chậu. Hõm của nữ giới thì gọi là hõm Venus.

Lục Nghiên Thanh đóng cửa phòng ngủ lại, từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc, lập tức bật lửa, ngậm điếu thuốc hút một hơi, đốm lửa ngay đầu ngón tay lập lòe.

Trong làn khói trắng xanh, hốc mắt của người đàn ông sâu thẳm, khuôn mặt trắng lạnh sắc nét không có cảm xúc gì, giống như một pho tượng điêu khắc, dần dần biến mất trong màn đêm vô biên.

Có lẽ anh đoán được.

Uyển Yên và anh vẫn luôn là cùng một loại người.

Cố chấp, nhạy cảm, khi yêu một người thì không chùn bước, không đầu rơi máu chảy thì sẽ không quay đầu lại.

Đầu ngón tay Lục Nghiên Thanh đang kẹp thuốc, khói thuốc lướt qua phổi, từ đôi môi mỏng nhẹ nhàng phả ra, khuôn mặt trắng lạnh sắc nét nhìn không rõ ràng.

Anh nhớ đến căn cứ huấn luyện được cải tạo lại từ xưởng sửa xe cũ, anh nhớ khi đó cô còn nhỏ, không nỡ chạm vào.

Trong kì nghỉ năm đó, Lục Nghiên Thanh cố ý xin trường cho nghỉ phép kéo dài một tuần, quay về Kinh Đô, định cho Uyển Yên một bất ngờ.

Có một khoảng thời gian, Lục Nghiên Thanh phải giao nộp điện thoại, thời gian hai người nói chuyện điện thoại đều có hạn, Mạnh Uyển Yên thường khóc nhè trong điện thoại, vừa mắng anh là tên đàn ông bạc tình vứt bỏ bạn gái lại vừa hỏi khi nào thì anh có thể quay lại.

Lục Nghiên Thanh còn chưa kịp nói cho cô biết mình đã xin nghỉ phép rồi thì thời gian có thể nói chuyện điện thoại đã hết, chỉ có thể đưa cho học viên tiếp theo thôi.

Đêm hôm đó, Lục Nghiên Thanh vội vã đi chuyến tàu cao tốc cuối cùng lúc 8 giờ tối để trở về.

Nhưng ở cửa nhà của Uyển Yên, nhìn thấy ba Mạnh mẹ Mạnh và người chồng chưa cưới trên danh nghĩa của Uyển Yên - Tống Cận Ngôn.

Lục Nghiên Thanh im lặng không nói chuyện, xoay người đi về nhà.

Buổi tối một mình cầm điện thoại, ngẩn người nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Uyển Yên.

Lục Nghiên Thanh muốn quay lại trường vào ngày hôm sau nhưng lại không cam lòng cứ thế mà đi.

Một phút sau, anh nhận được tin nhắn do Uyển Yên gửi đến.

Yên Nhi: [Anh có còn là bạn trai của em không vậy?]

Yên Nhi: [Em nhớ bạn trai của em rồi.]


Yên Nhi: [Rốt cuộc thì khi nào thì anh mới có thể quay về! *Gào khóc*]

Hình như cô gái quên rồi, mấy ngày trước cô còn chiến tranh lạnh với anh vì hai người ít liên lạc.

Lục Nghiên Thanh cúi đầu rũ mắt, trả lời cô: [Anh ở nhà.]

Nhận được tin nhắn của Lục Nghiên Thanh, Mạnh Uyển Yên gần như là từ trên giường bật dậy.

Yên Nhi: [Họ Lục kia! Không phải anh đang gạt em chứ?]

Lục Nghiên Thanh: [Không gạt em.]

Uyển Yên lập tức không thể ngồi yên: [Vậy sao anh không đến tìm em???]

Mạnh Uyển Yên vừa gửi tin nhắn vừa mặc quần áo.

Lục Nghiên Thanh mím môi, không nói gì, tiếp theo đó là nhận được tin nhắn của Uyển Yên, một câu ngắn gọn, cái gai mọc trong lòng anh chợt được người ta rút ra.

Yên Nhi: [Lục Nghiên Thanh, chúng ta bỏ trốn đi!]

Mạnh Uyển Yên rất nghiêm túc, tối hôm nay cô mới biết, ba mẹ quyết tâm muốn cho cô và Tống Cận Ngôn liên hôn, hôm nay đã là lần thứ ba cô cùng ăn cơm tối với Tống Cận Ngôn dưới tình huống không hề hay biết gì.

Trong lời nói của ba Mạnh tối nay, dường như có ý muốn để cô đính hôn với Tống Cận Ngôn ngay khi vừa tốt nghiệp, mà thái độ của Tống Cận Ngôn cũng thay đổi so với trước đây, hai người đã thẳng thắn rõ ràng với nhau, đều không có hi vọng nhưng đối với sự tác hợp của người lớn hai bên nhà, biểu hiện tối nay của Tống Cận Ngôn lại vô cùng phối hợp.

Mạnh Uyển Yên càng nghĩ càng tức, không chờ Lục Nghiên Thanh trả lời đã tiếp tục gửi tin nhắn cho anh.

Yên Nhi: [Nếu anh còn không chủ động thì vợ tương lai của anh sẽ bị người khác cướp đi đó!]

Yên Nhi: [Hậu quả rất nghiêm trọng!!!!]

Lục Nghiên Thanh sững sờ, khóe môi đang mím chặt thả lỏng ra, tràn ra nụ cười: [Xác định muốn đi theo anh sao?]

Yên Nhi: [Thế hỏi anh có dám hay không?]

Yên Nhi: [Mài dao soàn soạt.]

Hai người hẹn gặp nhau ở chỗ cũ, trong cơn gió lạnh gào thét lạnh rét thấu xương, Lục Nghiên Thanh đứng chờ rất lâu dưới ngọn đèn đường, lâu đến nỗi anh tưởng cô nhất thời hối hận rồi.

Nhưng khi nhìn thấy cô gái chạy chiếc xe đạp màu hồng vô cùng lo lắng lao tới, tâm tình của Lục Nghiên Thanh trong khoảnh khắc đó cả đời này anh cũng không quên được.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Uyển Yên cẩn thận đạp xe đạp, mũ bị lệch, khăn quàng cô cũng không thắt đàng hoàng, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, trên giỏ xe còn nhét một chiếc cặp sách tròn vo.

Ngực của Lục Nghiên Thanh tắt nghẽn, ném tàn thuốc trong tay.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Nghiên Thanh, Uyển Yên vội vàng nhảy xuống xe đạp, khóe miệng cụp xuống vì tủi thân, lập tức quẳng xe đạp, nhào thẳng về phía anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương