Trước cổng trường học Nhất Trung, thiếu niên cao lớn dựa lưng vào lan can, biểu tình đạm mạc ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường, trong lòng như có nghi ngờ, môi mỏng mím chặt.
Chỗ anh ở cách Nhất Trung hai trạm xe, không xa cũng không gần, anh lắc lư một đường đi đến Nhất Trung, không nghĩ rằng vậy mà vẫn tới sớm.
Anh lấy ra một ngàn tệ từ trong ví da, vẫn chưa đem tiền mặt nhét vào phong thư giao giao cho bảo vệ, chỉ lười biếng tựa vào lan can, chờ chuông tan học vang lên.
Trọng Dã tự giễu mà nhếch khóe môi, anh cũng không biết chính mình cứ mãi ngây ngốc ở chỗ này, rốt cuộc là vì cái gì.
Có thể là vì nhất thời xúc động.
Hay vì cô gái kia không những không chê mình dơ bẩn, còn cho mình một cái ôm ấm áp mềm mại?
Nhu tình như ẩn như hiện dần dần dâng lên, hóa thành dòng nước ấm đập tan hết u ám xung quanh.
"Nhị thiếu? Sao em lại tới đây?"
Nữ sinh cố ý làm giọng nũng nịu khiến Thái Dương Trọng Dã giật nhẹ, anh không thoải mái mà liếc mắt qua, cố nhớ lại người trước mặt.
Diệp Nhiêu? Hình như là tên này.
Thật không nghĩ tới, ban ngày là học sinh của Nhất Trung, buổi tối lại là kỹ nữ.
Trong mắt thiếu niên hiện lên một tia kinh ngạc, cuối cùng rơi vào cục diện đáng buồn.
Nhưng không phải chính anh cũng vậy sao?
Thể xác của người bình thường, lý trí lại mắc bệnh tâm thần.
Thế giới này trắng đen lẫn lộn, không cần thiết cười nhạo ai đúng ai sai.

Trọng Dã không có hứng thú chào hỏi Diệp Nhiêu, nhìn khuôn mặt khoa trương son phấn cùng đồng phục trắng xanh trên người cô ta quả thực không hợp.
Anh lạnh nhạt đem tầm mắt chuyển về phía dòng xe cộ di chuyển trên đường, sau đó nâng tay xem giờ, đếm ngược thời gian chuông tan học sẽ kêu.
Diệp Nhiêu nhìn dáng vẻ Trọng Dã hờ hững, gương mặt ngay sau đó liền tươi cười, hỏi: "Em đang đợi ai sao? Có cần chị vào trường tìm người giúp em không?"
"Không cần." Trọng Dã ngại phiền, anh không thích nghe Diệp Nhiêu nói chuyện.
Diệp Nhiêu rũ mắt, lại lần nữa tiến lên, đỏ mặt, mờ ám nói: "Nhị thiếu, em biết mà...!Chỉ cần em thích, chị lúc nào cũng có thể..."
"Lúc nào cái gì? Lên giường?" Anh nói càng lộ liễu, gương mặt lạnh nhạt tràn đầy ý cười khinh miệt, "A, câu dẫn người khác rồi lại câu dẫn ông đây, cô không mệt sao?"
Nhìn một cái liền thấy rõ, nữ sinh Nhất Trung thế nhưng lại ở trước cổng trường nói mấy lời hổ thẹn với nam nhân.
"Em thích Sơ Nặc đúng không? Bó hoa kia cũng là đưa cho cô ta." Diệp Nhiêu sớm biết rõ để lọt được vào mắt của anh, chi bằng nói trắng ra.
Thân hình Trọng Dã ngưng lại, ý cười khinh miệt rút đi trong nháy mắt, quanh thân tràn ngập khí lạnh, sâu trong nội tâm anh cô độc tự ti, anh không cho phép người khác đem tâm sự của mình kéo ra bên ngoài.
Thiếu niên rốt cuộc cũng xoay người lại, từ trên cao nhìn thẳng vào Diệp Nhiêu, trong mắt không hề có một tia ánh sáng.
"Thật bất hạnh." Diệp Nhiêu làm bộ mọi việc không liên quan tới mình, "Chị lại là người nhận được hoa, hiện tại cả trường đều cho rằng chị là bạn gái em, ngay cả cô chị gái kia của em cũng cho là như vậy."
"Hơn nữa chị cảm thấy, cô ta sẽ không ra gặp em, dù sao thì..." Diệp Nhiêu cố ý nói một nửa, thỉnh thoảng lại quan sát biểu cảm thiếu niên.
Trọng Dã biểu tình âm trầm, ánh mắt híp lại, gân xanh trên huyệt Thái Dương dần dần hiện rõ, anh dùng số kiên nhẫn không nhiều lắm còn sót lại chờ Diệp Nhiêu nói tiếp.
"Cô ta mỗi ngày đều cùng bạn trai tới nhà ăn ăn cơm.

Còn nói chị phải tốt với em một chút, không được làm em tổn thương."

Diệp Nhiêu hướng Trọng Dã chớp mắt cười, nửa thật nửa giả nói.
Vị Trọng nhị thiếu này nổi tiếng tàn bạo, không sờ thấu tâm can.
Diệp Nhiêu quyết định đánh cược một ván, cô ta học tập không tốt, không thi đậu đại học, dựa vào chút nhan sắc mà trà trộn vào các quán bar vũ trường.
Kén cá chọn canh mãi, cô ta chướng mắt mấy gã trung niên hói đầu bụng bia nhà giàu mới nổi, giữa một đám công tử ăn chơi chọn tới chọn lui, cũng chỉ có Trọng thị là cao quý nhất.
"Nhị thiếu, cô ta đối với em thật sự không có ý kia." Diệp Nhiêu thừa dịp thiếu niên giật mình lại tiến lên một bước, nịnh nọt nhìn anh, "Chị thật sự thích em, Trọng Dã, lần đầu gặp mặt chị đã thích em."
Cậu ấm như vậy nào có thể thực lòng thích ai?
Chẳng qua chỉ là mê luyến vẻ bề ngoài người khác.
Diệp Nhiêu tin Trọng Dã không phải thật sự thích Sơ Nặc, chỉ là thời gian ở chung lâu, thích vẻ ngoại hình của Sơ Nặc mà thôi.
Trọng nhị thiếu sẽ không vứt bỏ thể diện để theo đuổi một cô gái không có hứng thú đối với hắn.
Trọng Dã trầm mặc một hồi lâu, giọng nói khàn khàn lạnh như băng, mắt híp hờ, châm chọc: "Hừ, thích tôi? Không nhìn xem cô dơ bẩn bao nhiêu?"
Vẫn là câu nói kia, anh đã đủ dơ đủ bẩn, không muốn đụng vào tới đồ vật càng ô uế hơn.
Anh xoay người không phản ứng tới Diệp Nhiêu, lấy ví da ra, rút lấy một tấm thẻ tín dụng, sau đó trực tiếp đem ví giao cho bảo vệ, dặn dò "Một lát nữa sẽ có cô gái tên Sơ Nặc tới lấy."
Bóng dáng thiếu niên rời đi tràn ngập lạnh nhạt, không để lại cho Diệp Nhiêu nửa ánh mắt.
Anh trở về tìm tên khốn Nhậm Duẫn Phi kia tính sổ!
Đưa có bó hoa mà cũng có thể đưa sai!
Con mẹ nó, tìm chết!

********
Thẳng đến buổi tối hôm thứ sáu, Sơ Nặc mới cõng cặp sách trở lại thượng biệt thự.
Ba Trọng đã nhắn WeChat cho cô nói đêm nay sẽ cùng Phương Cẩm Mai, Trọng Trạch tham dự tiệc tối, buổi tối sẽ ở lại khách sạn, dặn dò cô để tâm tới Trọng Dã chút.
Cô nhìn thoáng qua WeChat, âm thầm thổn thức, nếu ba Trọng biết được bộ mặt thật của Trọng Trạch cùng Phương Cẩm Mai không biết sẽ như thế nào.
Nhìn lại kết cục bi thảm của đời trước, Sơ Nặc có đủ loại phản cảm với Trọng Trạch, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, việc Trọng Trạch tiếp quản Trọng thị chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng cô cũng biết, Trọng Dã không phải người có đủ tư cách kế thừa Trọng thị.
Cho nên chỉ cần Trọng Trạch cư xử bình thường, không làm chuyện gì quá giới hạn với ba Trọng và Trọng Dã, cô tất nhiên cũng sẽ không nói thêm cái gì.
*******
Đẩy cổng ra, không có giọng phụ nữ trung niên kêu la, căn nhà cực kỳ trống vắng yên tĩnh, khiến cô càng thêm kinh ngạc chính là cả biệt thự tối đen như mực.
Sao không bật đèn? Dì Lưu đâu? Không ở đây sao?
Sơ Nặc nương theo ánh sáng đèn tường ngoài đình viện chiếu vào phòng khách, sờ đến công tắc điện, cụp một tiếng, ánh sáng ấm áp chiếu đến mỗi một góc trong biệt thự trống trải.
"Chị đã trở lại."
Trên sô pha đột nhiên truyền đến âm thanh dọa cô sợ hãi, Sơ Nặc trợn to mắt, chỉ thấy thiếu niên còn đang buồn ngủ rời khỏi sô pha đi tới.
Trọng Dã thân cao chân dài, đi vài bước đã tới trước mặt cô, mặt vô biểu tình tiếp nhận cặp sách trong tay Sơ Nặc.
"Em...!Em ở nhà à?" Sơ Nặc ngây người, cô không nghĩ Trọng Dã sẽ nghe lời như vậy, ngoan ngoãn ở nhà chờ mình trở về.
Cô còn chuẩn bị đi tới quán bar kéo anh về nhà tính sổ.
Sơ Nặc thay dép lê, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao đột nhiên nghe lời như vậy, còn biết về nhà......"
Nhưng cô cũng rất vui, ít nhất anh còn biết về, không ở bên ngoài giao du cùng hạng người không đứng đắn, có thể quay về chính đạo là tốt rồi.

Thức ăn trong bếp dì Lưu đã chuẩn bị từ trước, bốn món mặn một món canh còn nóng hôi hổi, chắc là vừa mới đun lại, Sơ Nặc thấy đồ ăn còn chưa bị động một miếng liền nhíu mày.
Hiện tại đã là 8 giờ tối, chẳng lẽ Trọng Dã vẫn luôn chờ mình về ăn cơm sao?
Trọng Dã ngồi đối diện cô, trầm mặc không nói gì cầm đũa gắp đồ ăn, không biết vì sao anh không muốn ngẩng đầu nhìn cô, hoặc là cùng cô nói chuyện.
Có lẽ là vì trong lòng đang nghẹn muốn chết, lí do thì chính anh cũng không rõ lắm.
Sơ Nặc nhìn sắc mặt thiếu niên không tốt, cho rằng anh rất đói bụng, ôn nhu dặn dò: "Sao em về nhà lại không ăn cơm? Không đói bụng sao? Về sau không cần chờ chị nữa, em cứ ăn trước đi, biết không?"
Trọng Dã không lên tiếng, không trả lời, trầm mặc ăn cơm.
"Này, ví của em, một ngàn tệ chị đã trả lại rồi.

Em đếm xem có bị thiếu hay không." Sơ Nặc móc ra ví da từ trong túi đẩy đến trước mắt Trọng Dã.
Trong ví là một xấp tiền lớn được xếp gọn gàng chỉnh chu, còn lộ ra chút giấy đỏ.
Thiếu niên nhàn nhạt nhìn lướt qua, cầm lên, sau đó tiếp tục ăn cơm trong chén của mình, thức ăn gắp vào bát không phải cà rốt thì là ớt xanh.
Sơ Nặc nhìn anh ăn từng chút một, sốt ruột nói: "Em ăn nhiều thịt chút, thân thể đang trong thời điểm phát triển, không được kén ăn."
Cô cầm cái muôi múc canh vào bát cho Trọng Dã, còn không quên nhắc nhở: "Uống nhiều một chút, dì Lưu hầm rất ngon...!Ai? Không biết dì ấy thả cái gì vào nhỉ? Thơm như vậy...!Hôm nào nhất định phải hỏi một câu..."
"Có phải chị có bạn trai hay không?"
Cô đang múc canh bỗng dừng tay một chút, canh bắn ra vài giọt ở trên khăn trải bàn.
"Em...!Trọng Dã, Em nói cái gì?"
Trọng Dã buông chén trong tay, dựa lưng về phía sau nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói: "Có phải chị...!Có bạn trai không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương