1.
Lâm Viễn không thích tôi, tôi đã sớm biết điều này.
Anh cho rằng là tôi không từ thủ đoạn bò lên giường của anh, chỉ vì cái gọi là danh phận.
Anh nghiến răng nói với tôi:
“An Nhiên, thứ cô muốn tôi sẽ cho, nhưng cả đời này, tôi sẽ không bao giờ yêu cô.”
2.
Thật ra, lúc bị một đám phóng viên vây quay chụp ảnh, tôi còn bối rối hơn cả Lâm Viễn.
Vô thức chui vào lòng anh, nhưng sự chán ghét không thể che giấu được trong mắt và khí tức lạnh như băng trên người anh làm tôi chùn bước.
Sau đó tiêu đề trên các mặt báo đều ghi.
“Một nữ diễn viên đang nổi tìm đủ mọi cách để được gả vào hào môn.”
Tôi không hề nổi tiếng, chỉ là một tiểu minh tinh tuyến 18.
Người nổi tiếng chính là Lâm Viễn, anh là một ngôi sao mới chạm tay có thể bỏng trong giới kinh doanh, là nam thần có thể làm rung chuyển thị trường chứng khoán, phóng viên không dám dùng anh làm mánh lới câu like, cho nên tôi đã trở thành đối tượng nhận chỉ trích.
3.
Mọi người đang chờ xem chuyện cười của tôi.
Nhưng sau đó đã bị Lâm Viễn hung hăng vả mặt bằng một buổi họp báo “chọn ngày lành tháng tốt để kết hôn”. Vậy là hướng gió lại chuyển thành “nam thần giới kinh doanh cũng không thể qua ải mĩ nhân”, sau đó leo lên bảng hot search.
Nhưng chỉ có tôi biết, Lâm Viễn lựa chọn kết hôn với tôi không phải bởi vì anh yêu tôi như thế nào, cũng không phải vì để ý lo lắng cho thanh danh của tôi, chỉ vì tôi chính là cháu dâu mà bà nội anh nhận định.
Sự việc lên báo lần này, chính là kiếp nạn đến trước của anh.
4.
Từ lúc lên giường cho tới lúc kết hôn, tôi chưa từng nhìn thấy Lâm Viễn lần nào.
Anh qua loa, tôi biết nhưng vẫn gia vờ như không biết.
Nhưng nhìn thấy anh mặc trang phục chú rể, từ xa đang đi về phía tôi, con ngươi thâm thúy như một đầm nước sâu, làn da trắng lạnh, ngũ quan giống như được khắc ra, mặc dù toàn thân anh đều lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng vào giây phút này, tôi cũng không thể kiểm soát nhịp tim của mình.
“Đưa tay ra.”
Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc của con người phá tan ảo tưởng kiều diễm lúc này của tôi.
Sức lực của anh không hề nhỏ, ngón áp út của tôi lập tức đỏ lên, sau đó là cảm giác đau đớn truyền tới.
5.
“Chú rể có thể hôn cô dâu.”
Sau khi nam MC nói xong, nhưng tôi cũng không đợi được đến lúc anh hôn tôi.
Tôi ngửa đầu nhìn Lâm Viễn, ánh mắt của Lâm Viễn nhìn về phía tôi tràn đầy vẻ trào phúng.
Mãi cho đến khi bà nội Lâm Viễn ho khan hai tiếng, Lâm Viễn mới miễn cưỡng cúi đầu xuống, vừa chạm vào đã lập tức rời đi, không có bất kỳ độ ấm nào.
Tôi sợ rằng anh sễ nghe được tiếng thở gấp gáp của tôi, cố gắng quay đâu đi, không dám nhìn anh nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook