Có Câu Chuyện Gương Vỡ Lại Lành Nào Rất Vô Tri Không
-
C1: Chương 1
1
Thời gian này thị trường rất bất ổn, tháng này tôi còn chưa bán được căn hộ nào.
Tôi xem lại tiền gửi ngân hàng, nhẩm tính xem cần bao nhiêu tiền nữa mới có thể mua được nhà ở quê, sau đó pha mì ăn.
Số điện thoại lạ gọi tới khi tôi vừa ăn được miếng mì đầu tiên, tưởng là khách hàng gọi tới, tôi vội vàng ấn nghe, “Xin chào…”
Không chờ tôi nói hết câu, thanh âm quen thuộc vang lên, “Là anh. Hai năm nay em có khỏe không?”
Thanh âm của nam nhân rất êm tai, trầm thấp lại giàu từ tính, vừa truyền qua màng nhĩ đã khiến người ta toàn thân tê dại.
Tôi trợn trắng mắt, “Tống Tử Kỳ, anh có bệnh sao?! Bạn trai cũ tốt thì nên coi như mình đã c h ế t!!! Cúp máy đây!”
Xuống mồ hai năm còn không chịu yên phận, bây giờ lại muốn cosplay thành xác c h ế t vùng dậy, anh ta không mắc bệnh tâm thần đấy chứ?!
Mà Tống Tử Kỳ chỉ bằng một câu đã ngăn lại ý định cúp máy vô cùng dứt khoát của tôi, “Anh muốn mua nhà.”
Trái tim lập tức đập rộn lên, tôi theo phản xạ có điều kiện mà mở loa ngoài, dịu giọng, “Anh trai, anh thích nhà mới hay secondhand? Hai phòng hay ba phòng? Hiện bên tôi đang có rất nhiều căn nhà chất lượng cực kỳ tốt, nhất định sẽ khiến anh vừa lòng.”
Giọng Tống Tử Kỳ hơi hạ, nghe không ra cảm xúc, “Anh chuẩn bị kết hôn, muốn mua một căn nhà mới, về sau có thể sẽ sinh hai con, bên em có biệt thự độc lập nào đề cử không?”
Nghe thấy đoạn đầu, trái tim của tôi hơi co rút.
Nhưng rất nhanh sau đó cảm xúc khó hiểu này đã bị tôi đánh văng ra khỏi đầu, vô cùng kinh hỷ với yêu cầu của hắn.
Tôi vội nói, “Có có có!!!” Tôi lập tức mở một chiếc điện thoại khác ra, lục tìm trong album ảnh, “Anh trai, bên tôi có vài căn biệt thự độc lập, hay là tôi với anh kết bạn wechat, tôi gửi ảnh qua cho anh lựa chọn?”
Sau khi chia tay, tôi đã block wechat của hắn.
Lời mời kết bạn vừa gửi đi, đối phương lập tức đồng ý.
Tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, liền một lúc gửi qua một loạt ảnh chụp, “Anh xem một chút xem có căn nào phù hợp với yêu cầu của anh không, chị dâu có thêm yêu cầu nào không, tôi có thể tư vấn thêm cho anh. Hoặc khi nào anh có thời gian, tôi dẫn anh và chị dâu tới tận nơi xem?”
Mặc dù chỉ nói chuyện qua điện thoại, tôi vẫn duy trì tư thái kính nghiệp của bản thân, môi miệng mỉm cười, mắt hàm chứa kính ý.
Hắn yên lặng vài giây sau đó cười lạnh, “Trữ Kim Châu, tính cách này của em khi nào mới có thể sửa được? Vì sao em luôn kiên nhẫn ân cần với khách hàng hơn với anh, trong mắt em anh rốt cuộc là gì?!”
Tôi thành thật trả lời, “Đương nhiên là anh trai tôi, theo lời này của anh, sau này chúng ta là người một nhà.”
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Tôi vừa sợ vừa giận, hắn làm cái gì vậy, chọc lão nương chơi sao?
Tôi giận dữ lên án toàn bộ hành động vô sỉ của Tống Tử Kỳ với bạn thân, sau đó ăn nốt bát mỳ, bước vào phòng tắm tắm rửa.
Nào biết vừa bước ra đã thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ bạn thân.
Tôi lau tay qua loa vào áo ngủ, vội vàng nghe điện thoại, “Tây Đường, sao vậy? Cậu bị lửa thiêu mông sao?”
Lâm Tây Đường nói một câu khiến tôi ngơ ngác, “Chị đại, sao cậu lại lên hot search thế?”
Tôi không khỏi nghĩ tới trò đùa trước đây của cô nàng này, gửi ảnh heo đến hỏi tôi sao lại chụp ảnh lõa thể thế, sợ lần này cũng là cô ấy chơi khăm tôi.
Sau khi cô ấy cam đoan hứa hẹn một hồi, tôi mới bán tín bán nghi mở weibo ra, sau đó bị danh sách hot search làm cho choáng váng.
#Tống Tử Kỳ chơi Sự thật hay hành động#
#Mối tình đầu Trữ Kim Châu của Tống Tử Kỳ#
#Mối tình đầu “chị dâu” của Tống Tử Kỳ#
#Tính cách mối tình đầu của Tống Tử Kỳ#
#Mối tình đầu tuyệt tình của Ảnh đế đạt danh hiệu ngôi sao kinh doanh#
#Mối tình đầu “là anh trai tôi” của Tống Tử Kỳ#
#Mối tình đầu “là người một nhà” của Tống Tử Kỳ#
Tôi ngây người, vốn là một người ngây thơ trong sạch, đã bao giờ tôi trải qua tình huống này cơ chứ?
Tên ngốc Tống Tử Kỳ này khắc tôi hay sao, chia tay hai năm rồi còn để xảy ra chuyện này!
Tôi nổi giận đùng đùng ấn vào hot search #Tống Tử Kỳ chơi Sự thật hay hành động#, xem video cắt ra của chương trình trực tiếp hôm nay hắn tham gia.
Hắn chơi thua, bị phạt gọi điện cho mối tình đầu, phải nói chuyện trong vòng ba phút mà không được để bị phát hiện đang chơi game.
Tên ngốc này không dám gọi cho mối tình đầu của hắn, dám mang tôi ra làm bia đỡ đạn!
Tiện nhân, dám chơi xấu với tôi!
Mà những comment bên dưới cũng rất khó đánh giá:
[Tôi chết cười ha ha ha, mối tình đầu có tâm lý rất cường đại!]
[Ai quan tâm anh là đỉnh lưu hay Ảnh đế, không mua nhà chính là bạn trai cũ đã xuống mồ, mua nhà liền trở thành anh trai ruột!]
[Mối tình đầu: Sao anh dám so sánh bản thân với tiền, đúng là to gan!]
[Khóc ngất, chị ấy không thành đạt thì ai xứng đáng thành đạt chứ?]
[Bạn trai cũ tính là gì, công việc mới quan trọng!]
[Tôi biết rồi, đây chính là nữ chính một lòng vì sự nghiệp!]
[Mối tình đầu: Bạn trai cũ sau khi chia tay lại giúp tôi đẩy mạnh tiêu thụ, đúng là người tốt ~]
[Chương trình không yêu cầu thêm wechat, báo cáo, tôi hoài nghi Tống Tử Kỳ lợi dụng việc công làm việc tư!]
Tôi tức giận tới mức chỉ muốn gọi điện thoại qua mắng Tống Tử Kỳ một hồi.
Hắn dường như biết chuyện này, đã gửi tin nhắn tới trước, avatar vẫn là hình mặt heo ngu ngốc trước đây.
Tống ca (biệt thự độc lập): [Nếu như anh thật sự muốn mua thì sao?]
Hấp dẫn như vậy, ai có thể kìm được chứ?
Cơn giận của tôi lập tức tan thành mây khói, [Anh trai, biệt thự đúng không?]
Tống ca (biệt thự độc lập): [Ha hả.]
Chỉ như vậy?
Này đúng là không nhịn được thì không cần phải nhịn!
Tôi nổi giận, [Ha hả cả nhà anh!]
[Đùa tôi vui lắm đúng không, đúng là đê tiện y như trước đây!]
[Anh cho rằng tôi cần anh sao?]
[Cho dù anh muốn mua mười căn, một trăm căn lão nương cũng không bán!]
Tôi chuẩn bị block hắn.
Tống ca (biệt thự độc lập): [Đúng, biệt thự, ngày mai anh có thời gian rảnh.]
A?!
2
Tống Tử Kỳ vừa gửi tin đến, tôi vội vàng thu hồi tất cả tin nhắn bên trên, sau đó lại ngọt ngào trả lời, [Anh trai, ngày mai tôi tới đón anh hay anh tự tới?]
Tống Tử Kỳ không chỉ là thiếu gia của Tống gia mà còn là Đại minh tinh, nhất định sẽ không thiếu tiền mua vài căn biệt thự, nếu có thể bán được biệt thự cho hắn, tiền hoa hồng của tôi nhất định không dưới sáu chữ số.
Đành chịu thôi, con người cũng không thể vì tôn nghiêm mà không cần tiền đi?
Hắn lại trầm mặc một lúc, có lẽ đang tán thưởng năng lực chuyên nghiệp của tôi.
Tống ca (biệt thự độc lập): [Chỗ cũ, mười giờ sáng mai, em tới đón anh.]
[Chỗ cũ gì?]
Tống ca (biệt thự độc lập): [Ừm.]
Tôi trả lời như vậy không phải để nghe một từ “Ừm” của anh!
Tống Tử Kỳ “Ừm” xong liền chuyển sang mood đã t ử v o n g, không trả lời thêm nữa.
Tôi nhớ lại khoảng thời gian khi tôi và hắn còn ở bên nhau, cuối cùng thầm đoán “chỗ cũ” trong lời Tống Tử Kỳ chính là cửa ngầm của đường sắt Thạch Khê.
Năm ấy hắn tới tìm tôi, tôi đứng tại nơi đó chờ hắn.
Hôm sau tôi đi xe điện đến, âm thầm cầu nguyện địa điểm đó là chính xác.
Khi tôi đang nghĩ có nên hỏi lại hắn cho chắc hay không, vô tình liếc mắt sang bên đường liền nhìn thấy hắn.
Dù sao người bình thường không ai sẽ mặc một thân đồ đen còn đội mũ đeo kính râm.
Nhưng mặc dù y phục chẳng ra sao, tỷ lệ cơ thể vẫn khiến không ít người chú ý.
Trong lúc chờ đèn giao thông, tôi nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, không hiểu vì sao đột nhiên nhớ tới trước đây tôi thích nhất là ôm hắn từ sau lưng, lấy hai tay che mắt hắn rồi hỏi hắn đoán xem tôi là ai.
Lần nào hắn cũng tùy tiện chọn hai trong số các minh tinh mà tôi thích để trả lời, đến lần thứ ba mới đoán đúng.
Sau đó hắn thường nắm tay tôi, cười nói, “Nói vậy cũng không đúng, chỉ có thể là bạn gái xinh đẹp của anh.”
Đèn chuyển xanh, dường như Tống Tử Kỳ cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn lại.
Tôi ép xuống những ký ức mong manh vừa xuất hiện trong đầu, lái xe đến trước mặt hắn ấn chuông hai cái, sau đó coi như không có chuyện gì rồi mỉm cười chuyên nghiệp, “Anh trai, lên xe đi.”
Hắn khựng lại mấy giây.
Tôi còn đang nghĩ đến căn bệnh “Ngồi xe điện sẽ c h ế t” của hắn hai năm trước, nhưng hắn đã đột nhiên nhấc chân ngồi lên.
Lúc này, đến lượt tôi vạn phần hối hận.
Sớm biết thế này, lẽ ra tôi nên mượn Lâm Tây Đường chiếc xe Old Mans, mà không phải vì âm thầm muốn Tống Tử Kỳ hiểu được nỗi khổ của tầng lớp bình dân, dùng xe điện bảo bối của tôi.
Hắn ngồi gần tôi quá.
Suốt một đường, chúng tôi không nói với nhau câu nào, chỉ có mấy lần đi qua gờ giảm tốc, hắn níu lấy áo tôi khiến lưng tôi tê dại như bị điện giật.
Tôi tăng tốc theo bản năng, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi.
Tống Tử Kỳ đột nhiên lên tiếng, thanh âm cách một lớp khẩu trang có hơi khàn khàn, “Trước đây em không dám đi nhanh như vậy, anh để số 2 em còn nói muốn mưu sát em.”
Tôi xấu hổ cười, “Con người đều sẽ thay đổi.”
“Cũng đúng, em đẹp lên rất nhiều.”
Nụ cười của tôi cứng lại, “Anh trai, xin hãy tôn trọng công việc của tôi.”
“Ồ.”
Sau đó, chúng tôi không nói thêm nữa.
Tôi đưa hắn đến tòa biệt thự đầu tiên, miệng đau lưỡi mỏi giới thiệu một hồi, hắn mới chậm rãi nói, “Cách trung tâm thành phố xa quá.”
Tôi nghẹn lời, không phải anh nói thích yên tĩnh sao?!
Căn thứ hai là ở trung tâm thành phố.
Hắn nói, “Rất ồn.”
Căn thứ ba giao thông thuận tiện, điện đường trường trạm đều đầy đủ.
Hắn nói, “Quá lớn.”
Căn thứ tư tổng hợp ưu điểm của ba căn trên, hơn nữa diện tích chỉ khoảng hai trăm mét vuông.
Hắn nói, “Quá nhỏ.”
…
Suốt một ngày, không một căn nào vừa ý hắn.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được, rõ ràng là hắn cố ý làm khó tôi.
Tôi nhìn hắn bình tĩnh cởi khẩu trang để lộ ra khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, chỉ muốn vung tay cho hắn một tát.
Nhưng sau cùng, tôi vẫn hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười, “Anh Tống, anh có thể nói lại những yêu cầu của anh cụ thể hơn được không? Hình như hôm qua tôi đã hiểu lầm ý của anh rồi.”
Điều bạn nghĩ chưa chắc đã là điều người khác muốn nói, khó mà không hỏi lại cho chắc.
Tống Tử Kỳ nhìn tôi, “Em chọn một căn đi.”
Nụ cười của tôi suýt tắt ngóm, “Là anh mua chứ không phải tôi mua.”
“Tôi tin gu thẩm mỹ của em.”
Tôi cho rằng hắn chỉ đang trêu tôi, tùy tiện chọn căn biệt thự đắt đỏ nhất, “Căn biệt thự này ở trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện, bệnh viện, siêu thị, phòng gym, tất cả đều có đủ, nhất là trường học, bên trái có nhà trẻ quốc tế, bên phải có đại học đứng top cả nước, là nơi mà các quý thiên kim công tử theo học từ trường mầm non cho đến trường đại học, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều đắn đo lựa chọn…”
Thời điểm tôi liệt kê những ưu điểm của căn biệt thự, hắn vẫn luôn nhìn tôi, còn tỏ vẻ đang nghe rất chăm chú, “Được, vậy chọn căn này, em thích là được.”
Cái gì gọi là tôi thích là được?
Anh trai, có thể đừng nói mấy lời không liên quan đến công việc, còn dễ khiến người khác hiểu lầm như vậy được không?
Tôi giận tới bật cười, “Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là anh thích.”
Tống Tử Kỳ kinh ngạc nhìn tôi, “Hóa ra em thật sự đối xử với khách hàng tốt hơn với bạn trai. Nhưng mà biết phải làm sao đây, anh thích bị em nói cho nghẹn lời hơn.”
Nghe đến đây, trong lòng tôi bật ra một câu: Nếu anh c h ế t, nhất định là vì quá đê tiện mà c h ế t!
Tôi dùng chín phần công lực mới nuốt lại được câu “Anh không phải M đấy chứ” vào bụng.
(*) M: Thích bị ngược
“Nếu anh xác định, vậy chúng ta ký hợp đồng.”
Tống Tử Kỳ thanh toán tiền cọc nhanh chóng mà không hề chớp mắt lấy một cái, chỉ sau vài ngày ký kết hợp đồng mua bán đã chuyển khoản toàn bộ số tiền còn lại.
Một lần nữa, tôi cảm thấy thế giới này thật đáng hận.
Ông trời ơi, về sau tôi không bao giờ gọi ông một tiếng “ông” nữa, dù sao ông cũng không coi tôi là cháu gái!
Có điều, nghĩ đến tiền hoa hồng sẽ được nhận, tôi lại thấy tên ngốc này cũng không đáng ghét như vậy.
Nếu như hắn không nói với quản lý trực tiếp của tôi những lời này —
“Nếu các người hợp tác với công ty trang trí lại căn hộ, tôi hy vọng việc này có thể giao cho Trữ Kim Châu phụ trách.”
Tôi ngây người.
Quản lý cùng các đồng nghiệp đang đỏ mặt ngắm nhan sắc của Tống Tử Kỳ, nghe vậy đều đồng loạt nhìn tôi, biểu cảm cũng thay đổi trong chớp mắt.
Nữ đồng nghiệp ngày nào cũng lướt weibo tỏ vẻ: Tôi ăn được quả dưa lớn thật rồi!
Thời gian này thị trường rất bất ổn, tháng này tôi còn chưa bán được căn hộ nào.
Tôi xem lại tiền gửi ngân hàng, nhẩm tính xem cần bao nhiêu tiền nữa mới có thể mua được nhà ở quê, sau đó pha mì ăn.
Số điện thoại lạ gọi tới khi tôi vừa ăn được miếng mì đầu tiên, tưởng là khách hàng gọi tới, tôi vội vàng ấn nghe, “Xin chào…”
Không chờ tôi nói hết câu, thanh âm quen thuộc vang lên, “Là anh. Hai năm nay em có khỏe không?”
Thanh âm của nam nhân rất êm tai, trầm thấp lại giàu từ tính, vừa truyền qua màng nhĩ đã khiến người ta toàn thân tê dại.
Tôi trợn trắng mắt, “Tống Tử Kỳ, anh có bệnh sao?! Bạn trai cũ tốt thì nên coi như mình đã c h ế t!!! Cúp máy đây!”
Xuống mồ hai năm còn không chịu yên phận, bây giờ lại muốn cosplay thành xác c h ế t vùng dậy, anh ta không mắc bệnh tâm thần đấy chứ?!
Mà Tống Tử Kỳ chỉ bằng một câu đã ngăn lại ý định cúp máy vô cùng dứt khoát của tôi, “Anh muốn mua nhà.”
Trái tim lập tức đập rộn lên, tôi theo phản xạ có điều kiện mà mở loa ngoài, dịu giọng, “Anh trai, anh thích nhà mới hay secondhand? Hai phòng hay ba phòng? Hiện bên tôi đang có rất nhiều căn nhà chất lượng cực kỳ tốt, nhất định sẽ khiến anh vừa lòng.”
Giọng Tống Tử Kỳ hơi hạ, nghe không ra cảm xúc, “Anh chuẩn bị kết hôn, muốn mua một căn nhà mới, về sau có thể sẽ sinh hai con, bên em có biệt thự độc lập nào đề cử không?”
Nghe thấy đoạn đầu, trái tim của tôi hơi co rút.
Nhưng rất nhanh sau đó cảm xúc khó hiểu này đã bị tôi đánh văng ra khỏi đầu, vô cùng kinh hỷ với yêu cầu của hắn.
Tôi vội nói, “Có có có!!!” Tôi lập tức mở một chiếc điện thoại khác ra, lục tìm trong album ảnh, “Anh trai, bên tôi có vài căn biệt thự độc lập, hay là tôi với anh kết bạn wechat, tôi gửi ảnh qua cho anh lựa chọn?”
Sau khi chia tay, tôi đã block wechat của hắn.
Lời mời kết bạn vừa gửi đi, đối phương lập tức đồng ý.
Tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, liền một lúc gửi qua một loạt ảnh chụp, “Anh xem một chút xem có căn nào phù hợp với yêu cầu của anh không, chị dâu có thêm yêu cầu nào không, tôi có thể tư vấn thêm cho anh. Hoặc khi nào anh có thời gian, tôi dẫn anh và chị dâu tới tận nơi xem?”
Mặc dù chỉ nói chuyện qua điện thoại, tôi vẫn duy trì tư thái kính nghiệp của bản thân, môi miệng mỉm cười, mắt hàm chứa kính ý.
Hắn yên lặng vài giây sau đó cười lạnh, “Trữ Kim Châu, tính cách này của em khi nào mới có thể sửa được? Vì sao em luôn kiên nhẫn ân cần với khách hàng hơn với anh, trong mắt em anh rốt cuộc là gì?!”
Tôi thành thật trả lời, “Đương nhiên là anh trai tôi, theo lời này của anh, sau này chúng ta là người một nhà.”
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Tôi vừa sợ vừa giận, hắn làm cái gì vậy, chọc lão nương chơi sao?
Tôi giận dữ lên án toàn bộ hành động vô sỉ của Tống Tử Kỳ với bạn thân, sau đó ăn nốt bát mỳ, bước vào phòng tắm tắm rửa.
Nào biết vừa bước ra đã thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ bạn thân.
Tôi lau tay qua loa vào áo ngủ, vội vàng nghe điện thoại, “Tây Đường, sao vậy? Cậu bị lửa thiêu mông sao?”
Lâm Tây Đường nói một câu khiến tôi ngơ ngác, “Chị đại, sao cậu lại lên hot search thế?”
Tôi không khỏi nghĩ tới trò đùa trước đây của cô nàng này, gửi ảnh heo đến hỏi tôi sao lại chụp ảnh lõa thể thế, sợ lần này cũng là cô ấy chơi khăm tôi.
Sau khi cô ấy cam đoan hứa hẹn một hồi, tôi mới bán tín bán nghi mở weibo ra, sau đó bị danh sách hot search làm cho choáng váng.
#Tống Tử Kỳ chơi Sự thật hay hành động#
#Mối tình đầu Trữ Kim Châu của Tống Tử Kỳ#
#Mối tình đầu “chị dâu” của Tống Tử Kỳ#
#Tính cách mối tình đầu của Tống Tử Kỳ#
#Mối tình đầu tuyệt tình của Ảnh đế đạt danh hiệu ngôi sao kinh doanh#
#Mối tình đầu “là anh trai tôi” của Tống Tử Kỳ#
#Mối tình đầu “là người một nhà” của Tống Tử Kỳ#
Tôi ngây người, vốn là một người ngây thơ trong sạch, đã bao giờ tôi trải qua tình huống này cơ chứ?
Tên ngốc Tống Tử Kỳ này khắc tôi hay sao, chia tay hai năm rồi còn để xảy ra chuyện này!
Tôi nổi giận đùng đùng ấn vào hot search #Tống Tử Kỳ chơi Sự thật hay hành động#, xem video cắt ra của chương trình trực tiếp hôm nay hắn tham gia.
Hắn chơi thua, bị phạt gọi điện cho mối tình đầu, phải nói chuyện trong vòng ba phút mà không được để bị phát hiện đang chơi game.
Tên ngốc này không dám gọi cho mối tình đầu của hắn, dám mang tôi ra làm bia đỡ đạn!
Tiện nhân, dám chơi xấu với tôi!
Mà những comment bên dưới cũng rất khó đánh giá:
[Tôi chết cười ha ha ha, mối tình đầu có tâm lý rất cường đại!]
[Ai quan tâm anh là đỉnh lưu hay Ảnh đế, không mua nhà chính là bạn trai cũ đã xuống mồ, mua nhà liền trở thành anh trai ruột!]
[Mối tình đầu: Sao anh dám so sánh bản thân với tiền, đúng là to gan!]
[Khóc ngất, chị ấy không thành đạt thì ai xứng đáng thành đạt chứ?]
[Bạn trai cũ tính là gì, công việc mới quan trọng!]
[Tôi biết rồi, đây chính là nữ chính một lòng vì sự nghiệp!]
[Mối tình đầu: Bạn trai cũ sau khi chia tay lại giúp tôi đẩy mạnh tiêu thụ, đúng là người tốt ~]
[Chương trình không yêu cầu thêm wechat, báo cáo, tôi hoài nghi Tống Tử Kỳ lợi dụng việc công làm việc tư!]
Tôi tức giận tới mức chỉ muốn gọi điện thoại qua mắng Tống Tử Kỳ một hồi.
Hắn dường như biết chuyện này, đã gửi tin nhắn tới trước, avatar vẫn là hình mặt heo ngu ngốc trước đây.
Tống ca (biệt thự độc lập): [Nếu như anh thật sự muốn mua thì sao?]
Hấp dẫn như vậy, ai có thể kìm được chứ?
Cơn giận của tôi lập tức tan thành mây khói, [Anh trai, biệt thự đúng không?]
Tống ca (biệt thự độc lập): [Ha hả.]
Chỉ như vậy?
Này đúng là không nhịn được thì không cần phải nhịn!
Tôi nổi giận, [Ha hả cả nhà anh!]
[Đùa tôi vui lắm đúng không, đúng là đê tiện y như trước đây!]
[Anh cho rằng tôi cần anh sao?]
[Cho dù anh muốn mua mười căn, một trăm căn lão nương cũng không bán!]
Tôi chuẩn bị block hắn.
Tống ca (biệt thự độc lập): [Đúng, biệt thự, ngày mai anh có thời gian rảnh.]
A?!
2
Tống Tử Kỳ vừa gửi tin đến, tôi vội vàng thu hồi tất cả tin nhắn bên trên, sau đó lại ngọt ngào trả lời, [Anh trai, ngày mai tôi tới đón anh hay anh tự tới?]
Tống Tử Kỳ không chỉ là thiếu gia của Tống gia mà còn là Đại minh tinh, nhất định sẽ không thiếu tiền mua vài căn biệt thự, nếu có thể bán được biệt thự cho hắn, tiền hoa hồng của tôi nhất định không dưới sáu chữ số.
Đành chịu thôi, con người cũng không thể vì tôn nghiêm mà không cần tiền đi?
Hắn lại trầm mặc một lúc, có lẽ đang tán thưởng năng lực chuyên nghiệp của tôi.
Tống ca (biệt thự độc lập): [Chỗ cũ, mười giờ sáng mai, em tới đón anh.]
[Chỗ cũ gì?]
Tống ca (biệt thự độc lập): [Ừm.]
Tôi trả lời như vậy không phải để nghe một từ “Ừm” của anh!
Tống Tử Kỳ “Ừm” xong liền chuyển sang mood đã t ử v o n g, không trả lời thêm nữa.
Tôi nhớ lại khoảng thời gian khi tôi và hắn còn ở bên nhau, cuối cùng thầm đoán “chỗ cũ” trong lời Tống Tử Kỳ chính là cửa ngầm của đường sắt Thạch Khê.
Năm ấy hắn tới tìm tôi, tôi đứng tại nơi đó chờ hắn.
Hôm sau tôi đi xe điện đến, âm thầm cầu nguyện địa điểm đó là chính xác.
Khi tôi đang nghĩ có nên hỏi lại hắn cho chắc hay không, vô tình liếc mắt sang bên đường liền nhìn thấy hắn.
Dù sao người bình thường không ai sẽ mặc một thân đồ đen còn đội mũ đeo kính râm.
Nhưng mặc dù y phục chẳng ra sao, tỷ lệ cơ thể vẫn khiến không ít người chú ý.
Trong lúc chờ đèn giao thông, tôi nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, không hiểu vì sao đột nhiên nhớ tới trước đây tôi thích nhất là ôm hắn từ sau lưng, lấy hai tay che mắt hắn rồi hỏi hắn đoán xem tôi là ai.
Lần nào hắn cũng tùy tiện chọn hai trong số các minh tinh mà tôi thích để trả lời, đến lần thứ ba mới đoán đúng.
Sau đó hắn thường nắm tay tôi, cười nói, “Nói vậy cũng không đúng, chỉ có thể là bạn gái xinh đẹp của anh.”
Đèn chuyển xanh, dường như Tống Tử Kỳ cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn lại.
Tôi ép xuống những ký ức mong manh vừa xuất hiện trong đầu, lái xe đến trước mặt hắn ấn chuông hai cái, sau đó coi như không có chuyện gì rồi mỉm cười chuyên nghiệp, “Anh trai, lên xe đi.”
Hắn khựng lại mấy giây.
Tôi còn đang nghĩ đến căn bệnh “Ngồi xe điện sẽ c h ế t” của hắn hai năm trước, nhưng hắn đã đột nhiên nhấc chân ngồi lên.
Lúc này, đến lượt tôi vạn phần hối hận.
Sớm biết thế này, lẽ ra tôi nên mượn Lâm Tây Đường chiếc xe Old Mans, mà không phải vì âm thầm muốn Tống Tử Kỳ hiểu được nỗi khổ của tầng lớp bình dân, dùng xe điện bảo bối của tôi.
Hắn ngồi gần tôi quá.
Suốt một đường, chúng tôi không nói với nhau câu nào, chỉ có mấy lần đi qua gờ giảm tốc, hắn níu lấy áo tôi khiến lưng tôi tê dại như bị điện giật.
Tôi tăng tốc theo bản năng, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi.
Tống Tử Kỳ đột nhiên lên tiếng, thanh âm cách một lớp khẩu trang có hơi khàn khàn, “Trước đây em không dám đi nhanh như vậy, anh để số 2 em còn nói muốn mưu sát em.”
Tôi xấu hổ cười, “Con người đều sẽ thay đổi.”
“Cũng đúng, em đẹp lên rất nhiều.”
Nụ cười của tôi cứng lại, “Anh trai, xin hãy tôn trọng công việc của tôi.”
“Ồ.”
Sau đó, chúng tôi không nói thêm nữa.
Tôi đưa hắn đến tòa biệt thự đầu tiên, miệng đau lưỡi mỏi giới thiệu một hồi, hắn mới chậm rãi nói, “Cách trung tâm thành phố xa quá.”
Tôi nghẹn lời, không phải anh nói thích yên tĩnh sao?!
Căn thứ hai là ở trung tâm thành phố.
Hắn nói, “Rất ồn.”
Căn thứ ba giao thông thuận tiện, điện đường trường trạm đều đầy đủ.
Hắn nói, “Quá lớn.”
Căn thứ tư tổng hợp ưu điểm của ba căn trên, hơn nữa diện tích chỉ khoảng hai trăm mét vuông.
Hắn nói, “Quá nhỏ.”
…
Suốt một ngày, không một căn nào vừa ý hắn.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được, rõ ràng là hắn cố ý làm khó tôi.
Tôi nhìn hắn bình tĩnh cởi khẩu trang để lộ ra khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, chỉ muốn vung tay cho hắn một tát.
Nhưng sau cùng, tôi vẫn hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười, “Anh Tống, anh có thể nói lại những yêu cầu của anh cụ thể hơn được không? Hình như hôm qua tôi đã hiểu lầm ý của anh rồi.”
Điều bạn nghĩ chưa chắc đã là điều người khác muốn nói, khó mà không hỏi lại cho chắc.
Tống Tử Kỳ nhìn tôi, “Em chọn một căn đi.”
Nụ cười của tôi suýt tắt ngóm, “Là anh mua chứ không phải tôi mua.”
“Tôi tin gu thẩm mỹ của em.”
Tôi cho rằng hắn chỉ đang trêu tôi, tùy tiện chọn căn biệt thự đắt đỏ nhất, “Căn biệt thự này ở trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện, bệnh viện, siêu thị, phòng gym, tất cả đều có đủ, nhất là trường học, bên trái có nhà trẻ quốc tế, bên phải có đại học đứng top cả nước, là nơi mà các quý thiên kim công tử theo học từ trường mầm non cho đến trường đại học, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều đắn đo lựa chọn…”
Thời điểm tôi liệt kê những ưu điểm của căn biệt thự, hắn vẫn luôn nhìn tôi, còn tỏ vẻ đang nghe rất chăm chú, “Được, vậy chọn căn này, em thích là được.”
Cái gì gọi là tôi thích là được?
Anh trai, có thể đừng nói mấy lời không liên quan đến công việc, còn dễ khiến người khác hiểu lầm như vậy được không?
Tôi giận tới bật cười, “Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là anh thích.”
Tống Tử Kỳ kinh ngạc nhìn tôi, “Hóa ra em thật sự đối xử với khách hàng tốt hơn với bạn trai. Nhưng mà biết phải làm sao đây, anh thích bị em nói cho nghẹn lời hơn.”
Nghe đến đây, trong lòng tôi bật ra một câu: Nếu anh c h ế t, nhất định là vì quá đê tiện mà c h ế t!
Tôi dùng chín phần công lực mới nuốt lại được câu “Anh không phải M đấy chứ” vào bụng.
(*) M: Thích bị ngược
“Nếu anh xác định, vậy chúng ta ký hợp đồng.”
Tống Tử Kỳ thanh toán tiền cọc nhanh chóng mà không hề chớp mắt lấy một cái, chỉ sau vài ngày ký kết hợp đồng mua bán đã chuyển khoản toàn bộ số tiền còn lại.
Một lần nữa, tôi cảm thấy thế giới này thật đáng hận.
Ông trời ơi, về sau tôi không bao giờ gọi ông một tiếng “ông” nữa, dù sao ông cũng không coi tôi là cháu gái!
Có điều, nghĩ đến tiền hoa hồng sẽ được nhận, tôi lại thấy tên ngốc này cũng không đáng ghét như vậy.
Nếu như hắn không nói với quản lý trực tiếp của tôi những lời này —
“Nếu các người hợp tác với công ty trang trí lại căn hộ, tôi hy vọng việc này có thể giao cho Trữ Kim Châu phụ trách.”
Tôi ngây người.
Quản lý cùng các đồng nghiệp đang đỏ mặt ngắm nhan sắc của Tống Tử Kỳ, nghe vậy đều đồng loạt nhìn tôi, biểu cảm cũng thay đổi trong chớp mắt.
Nữ đồng nghiệp ngày nào cũng lướt weibo tỏ vẻ: Tôi ăn được quả dưa lớn thật rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook