Có Cần Lấy Chồng Không?
-
Chương 11: Tìm việc
Đỗ Lôi
Ty đã đi khắp nơi không ngừng nghỉ để tìm việc làm.
Công việc mà cô tìm được đầu tiên là phóng viên của một tòa soạn báo nhỏ ở trong thành phố. Đó là nghề của cô, lại có thêm kinh nghiệm làm việc nên chủ biên khá hài lòng với hồ sơ của cô.
Có thể thấy là sắp được làm việc rồi, ngờ đâu chủ biên đại nhân bỗng cau mày.
“Cô Đỗ đã kết hôn?”
Đỗ Lôi Ty sững người, nhớ lại lúc nãy điền hồ sơ cô đã ngần ngừ rất lâu giữa cột “đã kết hôn”, cuối cùng vẫn thực thà điền vào. Thế là cô gật đầu: “Vâng, tôi đã kết hôn rồi.”
“Vậy xin hỏi cô Đỗ đã có con chưa?”
ConĐỗ Lôi Ty lắc đầu.
Tổng biên tập đại nhân càng cau mày: “Cũng tức là, cô Đỗ đã kết hôn nhưng chưa có con, có phải không?”
Thì ra người đã kết hôn đi tìm việc còn phải trả lời câu hỏi này, Đỗ Lôi Ty đành gật đầu, “Phải.”
Vừa nói xong, Tổng biên tập đại nhân đã biến sắc, vẻ mặt hờ hững: “Được, mời cô về đợi tin.”
Đỗ Lôi Ty không phải chưa từng phỏng vấn xin việc, nghe câu đó, đa phần đã biết là không có hy vọng.
Thật là, lúc nãy còn tốt đẹp, sao phút chốc đã không cần cô nữa? Đỗ Lôi Ty rất buồn bực.
Càng khiến cô buồn bực hơn là, mấy công việc cô tìm sau đó cũng hỏi cô câu hỏi tương tự rồi từ chối cả.Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty không nhịn nổi nữa, hỏi một nhân viên công ty bên cạnh.
“Xin chào, cho tôi hỏi một chút, các công ty bây giờ đều quan tâm đến việc nhân viên đã kết hôn à?”
Nhân viên kia nhìn cô vẻ khinh thường: “Chúng tôi không quan tâm đã kết hôn hay chưa, mà chỉ quan tâm những nhân viên đã kết hôn nhưng chưa có con.”
“Tại sao vậy?” Chẳng phải là kỳ thị hay sao?
“Những nhân viên nữ đã kết hôn nhưng chưa có con như các cô, đến công ty làm việc một thời gian đã đến xin nghỉ đẻ, mỗi lần như thế là mấy tháng trời, lương vẫn phải phát mà phải trợ cấp nữa, công ty nhỏ như chúng tôi làm sao gánh nổi?”
Những lời đó khiến Đỗ Lôi Ty bàng hoàng tỉnh ngộ.
Hóa ra tên đầu sỏ hại cô tìm không ra việc là sếp tổng! Nếu không do anh thì làm sao cô kết hôn nhanh thế được? Nếu không vì kết hôn thì cô không đến nỗi không tìm được việc không?
Đỗ Lôi Ty lúc này rất muốn cất tiếng hát: Đều do họa sếp tổng gây ra! (xin tự phối âm điệu.)
Vì không tìm được việc, Đỗ Lôi Ty đành ủ rũ về nhà, sau khi về, cô gọi điện cho Chu Dao Phi: “Phi Phi, tớ không tìm được việc.”
“Vì họ đều chê tớ là phụ nữ đã có chồng.”
“Đỗ Lôi Ty, cậu vẫn đang mơ tưởng mình được gả cho đại gia à? Cậu ‘tâm phân’ (cách gọi tắt của tâm thần phân liệt) hả?” Chu Dao Phi hét lên, đến nước này rồi mà cô nàng vẫn không tin chuyện Đỗ Lôi Ty đã lấy chồng.
Đối với sự cố chấp của Chu Dao Phi, Đỗ Lôi Ty không nói được gì.
Chu Dao Phi mắng thì mắng thế chứ tâm địa vẫn khá là lương thiện, mắng một trận rồi, cô nàng nói: “Thế này đi, mai cậu đến công ty chỗ chú Hai của tớ thử xem, nghe nói chỗ của họ đang tìm nhân viên bán hàng đấy.”
“Nhưng tớ làm việc viết lách mà…” Đỗ Lôi Ty khó xử.
“Thôi đừng vờ vịt nữa! Bây giờ thời thế nào, có nghề nào không viết lách? Cứ làm đi, đối diện thực tế đi !”
Đối diện thực tế đi, Đỗ Lôi Ty, người mày lấy không phải là chồng mà là sếp tổng!
Ngày hôm sau, Đỗ Lôi Ty đến công ty nơi Chu Dao Phi làm việc, đón tiếp cô là Chu Dao Phú, giám đốc công ty, chú Hai của Chu Dao Phi. Thấy Đỗ Lôi Ty đến , Chu Dao Phú nhiệt tình bất ngờ: “Cháu là bạn của Tiểu Phi đúng không? Nào nào, điền vào hồ sơ này đi!”
Đỗ Lôi Ty đón lấy, lúc điền mục đã kết hôn hay chưa, cô suy nghĩ một lúc rồi điền là chưa kết hôn.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Cầm bản hồ sơ Đỗ Lôi Ty đã điền, Chu Đại Phú gật gù, miệng vẫn lẩm nhẩm, “Rất hợp, rất hợp…”
Đỗ Lôi Ty hơi nghi ngại, bản thân cô chưa bao giờ làm kinh doanh, tại sao giám đốc tỏ vẻ vừa lòng chứ?
Đang nghĩ ngợi thì Chu Đại Phú đã cười khà khà nói: “Lát nữa chú đưa cháu đến quầy hàng lầu dưới, hôm nay cháu đi làm được rồi.”
“Nhanh thế ạ?” Đỗ Lôi Ty hơi kinh ngạc, “Lẽ nào không cần huấn luyện ạ?”
“Không cần! Ở quầy có nhân viên Tiểu Giai, đã làm lâu lắm rồi, cháu theo cô ta học hỏi là được.” Nói xong, Chu Đại Phú vỗ vai có vẻ rất tín nhiệm, “Tiểu Đỗ, chú nhắm cháu rồi đấy!!”
-_-lll
Mấy phút sau, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã hiểu vì saoChu Đại Phú lại nhiệt tình để cô đi làm như thế. Thì ra chỉ có một nguyên nhân – vì mấy quầy hàng thiếu người bán,…bán bao cao su!
“Cậu là Đỗ Lôi Ty?” Nhân viên duy nhất của quầy bao cao su là Giai Vô Song khi biết tên thật của Đỗ Lôi Ty rất sửng sốt, “Cậu có chắc đó không phải nghệ danh của cậu không?”
Đỗ Lôi Ty choáng, thì ra bây giờ bán bao cao su cũng thịnh hành dùng nghệ danh cơ à.
“Không phải.” Đỗ Lôi Ty ngượng ngùng giải thích.
“Cái tên này hay lắm…”Giai Vô Song sờ cằm, lảm nhảm, “Mình có cần đổi tên thành Jissbon1 không nhỉ? Chưa biết chừng số lượng tiêu thụ sẽ tăng vọt…”
“Được đó! Vậy em cũng đổi tên là Olay!” Cô nàng quầy mỹ phẩm dưỡng da kế bên cũng xen vào.
“Các cậu đổi hết rồi, vậy tôi cũng sửa thành Mai Bảo Liên (Maybelline)” Mai Lệ quầy mỹ phẩm trang điểm cũng hào hứng.
“Vậy tớ là Châu Đại Phúc2!”
“Cậu là Châu Đại Phúc thì tớ là Châu Sinh Sinh!”
“…”
Trong những tiếng bàn tán, chỉ có Đỗ Lôi Ty là im lặng : đã nói bao lần là không phải nghệ danh mà! Thật sự là không phải!
Tiếng thảo luận rôm rả đã làm kinh động đến ChuĐại Phú, đồng thời khiến ông nảy ra cảm hứng
Ông vỗ vào trán sắp hói nhẵn của mình, suy tính: Đúng rồi, tại sao không đặt nghệ danh cho nhân viên của mình?
Thế là, của hàng trưởng lên tiếng, mọi nhân viên bán hàng đều phải dùng nghệ danh, bắt đầu từ hôm nay!
Thấy tấm bảng nền đỏ chữ đen trên quy Đỗ Lôi Ty bỗng dưng muốn khóc.
Buổi sáng Chu Đại Phú mới quyết định về sách lược nghệ danh, buổi chiều ông đã nhờ người ta làm cho mỗi nhân viên một tấm bảng như nhau, bên trên viết tên của nhân viên bán hàng.
Trên tấm bảng của quầy họ đã viết bằng loại chữ đen nét thô – nhân viên kinh doanh quầy: Jisson, Durex.
Lại ngẩng lên nhìn khắp xung quanh, mỗi quầy hàng đều có một tấm bảng hiệu như thế, nhìn từ xa đỏ rực một màu, tràn đầy niềm vui.
“Rất tốt! Rất tốt!” Chu Đại Phú nhìn kiệt tác của mình, gật gù: “Tiểu Đỗ à! Cháu mới đến đây đã cung cấp cho chúng tôi ý kiến tốt như thế, chú quyết định sẽ phát thưởng cho cháu!”
Thưởng? Đỗ Lôi Ty mất hết sự bực bội, hai mắt phát sáng.
“Lát nữa cháu đến văn phòng chú nhận coupon hai mươi tệ, nhớ đấy, phải mua đủ năm trăm tệ mới được dùng!”
Hai mươi tệ…coupon mua hàng…mua đủ năm trăm…
T___T
Trưởng cửa hàng Chu à, chú thật hào phóng!
________________________________________
1 Phiên âm tên Giai Vô Song là Jie Wu Shuang, phiên âm của nhãn hiệu bao cao su Jisson là Jie Shi Bang
2 Tên một tập đoàn nổi tiếng ở Hong Kong, kinh doanh châu báu trang sức )
Công việc mà cô tìm được đầu tiên là phóng viên của một tòa soạn báo nhỏ ở trong thành phố. Đó là nghề của cô, lại có thêm kinh nghiệm làm việc nên chủ biên khá hài lòng với hồ sơ của cô.
Có thể thấy là sắp được làm việc rồi, ngờ đâu chủ biên đại nhân bỗng cau mày.
“Cô Đỗ đã kết hôn?”
Đỗ Lôi Ty sững người, nhớ lại lúc nãy điền hồ sơ cô đã ngần ngừ rất lâu giữa cột “đã kết hôn”, cuối cùng vẫn thực thà điền vào. Thế là cô gật đầu: “Vâng, tôi đã kết hôn rồi.”
“Vậy xin hỏi cô Đỗ đã có con chưa?”
ConĐỗ Lôi Ty lắc đầu.
Tổng biên tập đại nhân càng cau mày: “Cũng tức là, cô Đỗ đã kết hôn nhưng chưa có con, có phải không?”
Thì ra người đã kết hôn đi tìm việc còn phải trả lời câu hỏi này, Đỗ Lôi Ty đành gật đầu, “Phải.”
Vừa nói xong, Tổng biên tập đại nhân đã biến sắc, vẻ mặt hờ hững: “Được, mời cô về đợi tin.”
Đỗ Lôi Ty không phải chưa từng phỏng vấn xin việc, nghe câu đó, đa phần đã biết là không có hy vọng.
Thật là, lúc nãy còn tốt đẹp, sao phút chốc đã không cần cô nữa? Đỗ Lôi Ty rất buồn bực.
Càng khiến cô buồn bực hơn là, mấy công việc cô tìm sau đó cũng hỏi cô câu hỏi tương tự rồi từ chối cả.Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty không nhịn nổi nữa, hỏi một nhân viên công ty bên cạnh.
“Xin chào, cho tôi hỏi một chút, các công ty bây giờ đều quan tâm đến việc nhân viên đã kết hôn à?”
Nhân viên kia nhìn cô vẻ khinh thường: “Chúng tôi không quan tâm đã kết hôn hay chưa, mà chỉ quan tâm những nhân viên đã kết hôn nhưng chưa có con.”
“Tại sao vậy?” Chẳng phải là kỳ thị hay sao?
“Những nhân viên nữ đã kết hôn nhưng chưa có con như các cô, đến công ty làm việc một thời gian đã đến xin nghỉ đẻ, mỗi lần như thế là mấy tháng trời, lương vẫn phải phát mà phải trợ cấp nữa, công ty nhỏ như chúng tôi làm sao gánh nổi?”
Những lời đó khiến Đỗ Lôi Ty bàng hoàng tỉnh ngộ.
Hóa ra tên đầu sỏ hại cô tìm không ra việc là sếp tổng! Nếu không do anh thì làm sao cô kết hôn nhanh thế được? Nếu không vì kết hôn thì cô không đến nỗi không tìm được việc không?
Đỗ Lôi Ty lúc này rất muốn cất tiếng hát: Đều do họa sếp tổng gây ra! (xin tự phối âm điệu.)
Vì không tìm được việc, Đỗ Lôi Ty đành ủ rũ về nhà, sau khi về, cô gọi điện cho Chu Dao Phi: “Phi Phi, tớ không tìm được việc.”
“Vì họ đều chê tớ là phụ nữ đã có chồng.”
“Đỗ Lôi Ty, cậu vẫn đang mơ tưởng mình được gả cho đại gia à? Cậu ‘tâm phân’ (cách gọi tắt của tâm thần phân liệt) hả?” Chu Dao Phi hét lên, đến nước này rồi mà cô nàng vẫn không tin chuyện Đỗ Lôi Ty đã lấy chồng.
Đối với sự cố chấp của Chu Dao Phi, Đỗ Lôi Ty không nói được gì.
Chu Dao Phi mắng thì mắng thế chứ tâm địa vẫn khá là lương thiện, mắng một trận rồi, cô nàng nói: “Thế này đi, mai cậu đến công ty chỗ chú Hai của tớ thử xem, nghe nói chỗ của họ đang tìm nhân viên bán hàng đấy.”
“Nhưng tớ làm việc viết lách mà…” Đỗ Lôi Ty khó xử.
“Thôi đừng vờ vịt nữa! Bây giờ thời thế nào, có nghề nào không viết lách? Cứ làm đi, đối diện thực tế đi !”
Đối diện thực tế đi, Đỗ Lôi Ty, người mày lấy không phải là chồng mà là sếp tổng!
Ngày hôm sau, Đỗ Lôi Ty đến công ty nơi Chu Dao Phi làm việc, đón tiếp cô là Chu Dao Phú, giám đốc công ty, chú Hai của Chu Dao Phi. Thấy Đỗ Lôi Ty đến , Chu Dao Phú nhiệt tình bất ngờ: “Cháu là bạn của Tiểu Phi đúng không? Nào nào, điền vào hồ sơ này đi!”
Đỗ Lôi Ty đón lấy, lúc điền mục đã kết hôn hay chưa, cô suy nghĩ một lúc rồi điền là chưa kết hôn.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Cầm bản hồ sơ Đỗ Lôi Ty đã điền, Chu Đại Phú gật gù, miệng vẫn lẩm nhẩm, “Rất hợp, rất hợp…”
Đỗ Lôi Ty hơi nghi ngại, bản thân cô chưa bao giờ làm kinh doanh, tại sao giám đốc tỏ vẻ vừa lòng chứ?
Đang nghĩ ngợi thì Chu Đại Phú đã cười khà khà nói: “Lát nữa chú đưa cháu đến quầy hàng lầu dưới, hôm nay cháu đi làm được rồi.”
“Nhanh thế ạ?” Đỗ Lôi Ty hơi kinh ngạc, “Lẽ nào không cần huấn luyện ạ?”
“Không cần! Ở quầy có nhân viên Tiểu Giai, đã làm lâu lắm rồi, cháu theo cô ta học hỏi là được.” Nói xong, Chu Đại Phú vỗ vai có vẻ rất tín nhiệm, “Tiểu Đỗ, chú nhắm cháu rồi đấy!!”
-_-lll
Mấy phút sau, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã hiểu vì saoChu Đại Phú lại nhiệt tình để cô đi làm như thế. Thì ra chỉ có một nguyên nhân – vì mấy quầy hàng thiếu người bán,…bán bao cao su!
“Cậu là Đỗ Lôi Ty?” Nhân viên duy nhất của quầy bao cao su là Giai Vô Song khi biết tên thật của Đỗ Lôi Ty rất sửng sốt, “Cậu có chắc đó không phải nghệ danh của cậu không?”
Đỗ Lôi Ty choáng, thì ra bây giờ bán bao cao su cũng thịnh hành dùng nghệ danh cơ à.
“Không phải.” Đỗ Lôi Ty ngượng ngùng giải thích.
“Cái tên này hay lắm…”Giai Vô Song sờ cằm, lảm nhảm, “Mình có cần đổi tên thành Jissbon1 không nhỉ? Chưa biết chừng số lượng tiêu thụ sẽ tăng vọt…”
“Được đó! Vậy em cũng đổi tên là Olay!” Cô nàng quầy mỹ phẩm dưỡng da kế bên cũng xen vào.
“Các cậu đổi hết rồi, vậy tôi cũng sửa thành Mai Bảo Liên (Maybelline)” Mai Lệ quầy mỹ phẩm trang điểm cũng hào hứng.
“Vậy tớ là Châu Đại Phúc2!”
“Cậu là Châu Đại Phúc thì tớ là Châu Sinh Sinh!”
“…”
Trong những tiếng bàn tán, chỉ có Đỗ Lôi Ty là im lặng : đã nói bao lần là không phải nghệ danh mà! Thật sự là không phải!
Tiếng thảo luận rôm rả đã làm kinh động đến ChuĐại Phú, đồng thời khiến ông nảy ra cảm hứng
Ông vỗ vào trán sắp hói nhẵn của mình, suy tính: Đúng rồi, tại sao không đặt nghệ danh cho nhân viên của mình?
Thế là, của hàng trưởng lên tiếng, mọi nhân viên bán hàng đều phải dùng nghệ danh, bắt đầu từ hôm nay!
Thấy tấm bảng nền đỏ chữ đen trên quy Đỗ Lôi Ty bỗng dưng muốn khóc.
Buổi sáng Chu Đại Phú mới quyết định về sách lược nghệ danh, buổi chiều ông đã nhờ người ta làm cho mỗi nhân viên một tấm bảng như nhau, bên trên viết tên của nhân viên bán hàng.
Trên tấm bảng của quầy họ đã viết bằng loại chữ đen nét thô – nhân viên kinh doanh quầy: Jisson, Durex.
Lại ngẩng lên nhìn khắp xung quanh, mỗi quầy hàng đều có một tấm bảng hiệu như thế, nhìn từ xa đỏ rực một màu, tràn đầy niềm vui.
“Rất tốt! Rất tốt!” Chu Đại Phú nhìn kiệt tác của mình, gật gù: “Tiểu Đỗ à! Cháu mới đến đây đã cung cấp cho chúng tôi ý kiến tốt như thế, chú quyết định sẽ phát thưởng cho cháu!”
Thưởng? Đỗ Lôi Ty mất hết sự bực bội, hai mắt phát sáng.
“Lát nữa cháu đến văn phòng chú nhận coupon hai mươi tệ, nhớ đấy, phải mua đủ năm trăm tệ mới được dùng!”
Hai mươi tệ…coupon mua hàng…mua đủ năm trăm…
T___T
Trưởng cửa hàng Chu à, chú thật hào phóng!
________________________________________
1 Phiên âm tên Giai Vô Song là Jie Wu Shuang, phiên âm của nhãn hiệu bao cao su Jisson là Jie Shi Bang
2 Tên một tập đoàn nổi tiếng ở Hong Kong, kinh doanh châu báu trang sức )
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook