Cố Cách, Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi
-
Chương 10
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Cố Cách và người đàn ông bên cạnh chờ thời cơ cùng lao về phía người kia. Cánh tay mạnh mẽ của Cố Cách nhanh chóng và chuẩn xác cướp được chiếc bật lửa, thuận thế bắt lấy hai tay đối phương kéo ngược ra bắt chéo sau lưng. Người bên cạnh phản ứng chậm hơn, luống cuống chân tay chạy tới hỗ trợ.
Cuối cùng tất cả mọi người đều bình an vô sự, những người bị thương nhẹ đều được đưa tới bệnh viện kiểm tra. Còn những người khác thì được bạn bè hoặc người thân ôm lấy an ủi hoặc cảm ơn.
Cố Cách chen ra từ đám người đang bị kích động, bước chân lảo đảo cũng không có ai để ý đến dìu hắn.
Không ai nhìn thấy hắn đi ra từ cửa hàng kia, ánh mắt ấm áp và yên bình, như là đang chờ đợi một cái ôm. Phải mất một lúc hắn mới đứng vững, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, vội vàng tìm kiếm điều gì đó, rồi lại ngẩn ra, yên lặng cụp mắt xuống.
Trên đường về nhà, Cố Cách bị lạnh đến tím tái cả môi. Ánh sáng đèn đường làm cho cái bóng của hắn đổ xuống thật dài, hắn đứng nhìn hồi lâu mới cảm giác được bóng dáng của hắn cũng thật mỏng manh.
Đó là ngày 15 tháng 12 năm 2009. Hắn về đến nhà thì trên mặt đất cũng đã phủ trắng một lớp tuyết mỏng.
Cố Cách cho rằng mình không để ý, nhưng lại nhớ kỹ ngày này.
Nhớ kỹ bóng tối bao trùm dưới ánh đèn đường, nhớ kỹ bàn tay hắn nóng rực nhưng hơi lạnh lại thấm vào tận xương tủy, đau đớn. Hắn nhớ rõ, hắn muốn đưa tay lên thổi hơi lại thấy đầu ngón tay mình dưới ngọn đèn trắng bệch như tờ giấy.
Bạch Đốc đang xem tin tức buổi tối, trong miệng nhai táo phát ra tiếng vang nhỏ nhỏ: “Bây giờ ở đâu cũng thấy có chuyện!” cậu tùy tiện đem hạt táo ném vào thùng rác, đứng dậy trở về phòng.
Cố Cách nhẹ nhàng vuốt ve vết bỏng trong lòng bàn tay, nhìn thấy hình ảnh chính mình lướt qua trên màn hình.
Rõ ràng bên ngoài chỉ bị thương nhẹ, vì sao trong lòng lại thấy đau đớn như vậy?
Vì thế nên hắn hận người kia sao?
Cố Cách cẩn thận suy nghĩ một chút.
Cũng không phải, đó không phải là hận, chỉ là trong lòng cảm thấy rất lạnh lẽo, lại không thể trách người khác được.
Thực ra sự thơ ơ lạnh lùng chính là điều khiến cho trái tim người ta lạnh giá nhất.
Cố Cách phải mất hai năm mới nhận ra được vị trí của mình trong lòng Bạch Đốc. Phải mất ba năm mới vứt bỏ được suy nghĩ mình đã quên được người kia hay chưa.
Nhưng bây giờ Bạch Đốc lại khóc lóc cầu xin hắn tha thứ.
Dùng thời gian cả ngày chờ hắn trở về, dùng tư thái chật vật giải thích với hắn, dùng biểu tình bi thương đón nhận sự cự tuyệt của hắn.
Thậm chí còn có ý đồ lợi dụng người đại diện của Du Khô để giữ hắn ở lại.
Bộ dáng chân thành giống như thật sự không thể rời xa hắn.
Cố Cách đã gặp qua rất nhiều bộ dáng của Bạch Đốc, táo bạo, lạnh lùng, không được tự nhiên, động tình còn có cười híp cả mắt.
Chỉ duy nhất chưa thấy bộ dàng như thế này.
Cẩn cẩn dực dực, muốn nói lại thôi. Giống như từng biểu cảm của hắn với cậu đều là sự ban ơn.
Bởi vậy mà Cố Cách mới sinh hận, hắn nhịn không được mà sẽ nghĩ, đây là diễn cho ai xem? Nhưng mà hận ý thường ngắn ngủi, bây giờ phần lớn thời gian Cố Cách sẽ không nhớ đến Bạch Đốc nữa.
Nhưng vì cái gì hắn không đi, vì cái gì hắn còn muốn tiếp tục?
Cố Cách thở dài một hơi.
Hắn thật sự không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Cuối cùng tất cả mọi người đều bình an vô sự, những người bị thương nhẹ đều được đưa tới bệnh viện kiểm tra. Còn những người khác thì được bạn bè hoặc người thân ôm lấy an ủi hoặc cảm ơn.
Cố Cách chen ra từ đám người đang bị kích động, bước chân lảo đảo cũng không có ai để ý đến dìu hắn.
Không ai nhìn thấy hắn đi ra từ cửa hàng kia, ánh mắt ấm áp và yên bình, như là đang chờ đợi một cái ôm. Phải mất một lúc hắn mới đứng vững, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, vội vàng tìm kiếm điều gì đó, rồi lại ngẩn ra, yên lặng cụp mắt xuống.
Trên đường về nhà, Cố Cách bị lạnh đến tím tái cả môi. Ánh sáng đèn đường làm cho cái bóng của hắn đổ xuống thật dài, hắn đứng nhìn hồi lâu mới cảm giác được bóng dáng của hắn cũng thật mỏng manh.
Đó là ngày 15 tháng 12 năm 2009. Hắn về đến nhà thì trên mặt đất cũng đã phủ trắng một lớp tuyết mỏng.
Cố Cách cho rằng mình không để ý, nhưng lại nhớ kỹ ngày này.
Nhớ kỹ bóng tối bao trùm dưới ánh đèn đường, nhớ kỹ bàn tay hắn nóng rực nhưng hơi lạnh lại thấm vào tận xương tủy, đau đớn. Hắn nhớ rõ, hắn muốn đưa tay lên thổi hơi lại thấy đầu ngón tay mình dưới ngọn đèn trắng bệch như tờ giấy.
Bạch Đốc đang xem tin tức buổi tối, trong miệng nhai táo phát ra tiếng vang nhỏ nhỏ: “Bây giờ ở đâu cũng thấy có chuyện!” cậu tùy tiện đem hạt táo ném vào thùng rác, đứng dậy trở về phòng.
Cố Cách nhẹ nhàng vuốt ve vết bỏng trong lòng bàn tay, nhìn thấy hình ảnh chính mình lướt qua trên màn hình.
Rõ ràng bên ngoài chỉ bị thương nhẹ, vì sao trong lòng lại thấy đau đớn như vậy?
Vì thế nên hắn hận người kia sao?
Cố Cách cẩn thận suy nghĩ một chút.
Cũng không phải, đó không phải là hận, chỉ là trong lòng cảm thấy rất lạnh lẽo, lại không thể trách người khác được.
Thực ra sự thơ ơ lạnh lùng chính là điều khiến cho trái tim người ta lạnh giá nhất.
Cố Cách phải mất hai năm mới nhận ra được vị trí của mình trong lòng Bạch Đốc. Phải mất ba năm mới vứt bỏ được suy nghĩ mình đã quên được người kia hay chưa.
Nhưng bây giờ Bạch Đốc lại khóc lóc cầu xin hắn tha thứ.
Dùng thời gian cả ngày chờ hắn trở về, dùng tư thái chật vật giải thích với hắn, dùng biểu tình bi thương đón nhận sự cự tuyệt của hắn.
Thậm chí còn có ý đồ lợi dụng người đại diện của Du Khô để giữ hắn ở lại.
Bộ dáng chân thành giống như thật sự không thể rời xa hắn.
Cố Cách đã gặp qua rất nhiều bộ dáng của Bạch Đốc, táo bạo, lạnh lùng, không được tự nhiên, động tình còn có cười híp cả mắt.
Chỉ duy nhất chưa thấy bộ dàng như thế này.
Cẩn cẩn dực dực, muốn nói lại thôi. Giống như từng biểu cảm của hắn với cậu đều là sự ban ơn.
Bởi vậy mà Cố Cách mới sinh hận, hắn nhịn không được mà sẽ nghĩ, đây là diễn cho ai xem? Nhưng mà hận ý thường ngắn ngủi, bây giờ phần lớn thời gian Cố Cách sẽ không nhớ đến Bạch Đốc nữa.
Nhưng vì cái gì hắn không đi, vì cái gì hắn còn muốn tiếp tục?
Cố Cách thở dài một hơi.
Hắn thật sự không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook