Có Biển
-
Chương 24: Diệp Tiểu Thuyền đã có bạn
"Ưng này cậu xăm ở Abyss hả?" Thợ tẩm quất với cánh tay đầy hình xăm chừng ba mươi tuổi, vừa bóp vai cho Diệp Tiểu Thuyền vừa hỏi chuyện.
Diệp Tiểu Thuyền nằm trên giường tẩm quất, "Ừ" lại một tiếng.
Cửa hàng tẩm quất này nằm chếch chếch đối diện Abyss. Trung tâm Lâm Thành chia làm nửa phồn hoa nửa suy tàn, bên phồn hoa chính là bộ mặt của thành phố, với nhà cao tầng san sát, nhân viên công sở cười nói vui vẻ, xung quanh chỉ toàn xe xịn và đồ hiệu, mà một nửa suy tàn, len lỏi trong những vàng son kia, lại là tập hợp của vô số những tiệm hàng nhỏ bé như Abyss, đang ngày ngày gồng mình với cuộc chiến mưu sinh.
Nửa năm nay rang hạt dẻ, cánh tay và bả vai của Diệp Tiểu Thuyền thường xuyên đau nhức khó chịu. Ông chủ Trình Hồi của Abyss—cũng chính là thợ xăm trẻ tuổi hôm bữa, có giới thiệu cho hắn đến tiệm tẩm quất này, bảo hắn khi nào rảnh thì ghé thử.
Diệp Tiểu Thuyền trước nay làm việc nặng đã quen, cảm thấy nhịn một chút là được, chưa kể hắn còn ghét người khác chạm vào mình, cho nên cũng chẳng để tâm mấy.
Mãi đến mấy ngày trước, cánh tay đột nhiên đau đến nỗi không giơ nổi cái xẻng xúc hạt dẻ, hắn do dự một hồi, rồi cũng quyết định tới.
Lần đầu tiên đi tẩm quất, Diệp Tiểu Thuyền gồng cứng cả người.
Hắn không phải kiểu mảnh khảnh yếu đuối, tuy không cuồn cuộn nhưng cơ bắp là thật, gồng lên khiến cho Cánh Tay Xăm bóp mãi cũng không xi nhê.
May là mâu thuẫn thì mâu thuẫn, nhưng khả năng thích ứng vẫn tốt như thường, sau vài lần tự nhắc mình thả lỏng, hắn quả thực cũng bình tĩnh lại.
"Nhìn hình xăm tinh tế như thế, biết ngay là của anh Trình." Cánh Tay Xăm nói, "Người khác làm không được đẹp thế đâu."
Trình Hồi chỉ lớn hơn Diệp Tiểu Thuyền hai tuổi, nhìn Cánh Tay Xăm rõ ràng còn lớn hơn cả Trình Hồi, thế mà lại gọi đối phương là anh Trình—Diệp Tiểu Thuyền không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng lười tìm hiểu nguyên do.
"Đau thì nói nhớ." Cánh Tay Xăm nhắc nhở.
Diệp Tiểu Thuyền nhắm mắt lại, "Ừm."
Tiệm tẩm quất rất nhỏ, tổng cộng chỉ có bốn giường, hiện tại cũng không còn khách khác, máy tính đang phát mấy bài hát đã lỗi thời.
Cánh Tay Xăm vừa ấn vừa nói: "Nói cậu cái này, nhưng mà đừng nghĩ là tôi dụ cậu tiêu tiền. Mọi người quanh đây đều biết "Phượng ca" tôi không lừa người bao giờ."
Nhờ vậy Diệp Tiểu Thuyền mới biết, Cánh Tay Xăm gọi là Phượng ca.
Trước đó Trình Hồi chỉ nói hắn cứ đến tiệm tẩm quất, tìm tên nào có xăm hình Thánh nữ với cánh trắng trên tay là được.
Nam giới tầm tuổi này, đặt biệt danh có liên quan đến động vật hầu hết đều là Long là Hổ, Diệp Tiểu Thuyền chưa thấy ai đặt là Phượng bao giờ.
(*Phượng trong phượng hoàng)
"Tốt nhất là cậu nên đến tẩm quất hai lần mỗi tuần, giãn cơ ở bả vai với cánh tay một chút, đừng để còn trẻ thế mà đã sinh bệnh." Phượng ca nói: "Mỗi lần 50 đồng thôi, tôi không tính đắt cho cậu đâu mà lo."
Mỗi lần 50, một tuần 100, một tháng ít nhất đã 400.
Diệp Tiểu Thuyền quen tính toán chi li, trong đầu chưa gì đã nhảy số, không lập tức đáp lại.
Lúc này, chuông ở cửa tiệm báo có khách mới, một giọng nói quen thuộc vang lên—"Lại xúi khách làm thẻ thành viên à?"
"Ô! Anh Trình." Phượng ca cười nói.
Diệp Tiểu Thuyền quay đầu nhìn ra, là Trình Hồi.
"Thế nào?" Trình Hồi ngồi xuống một giường khác.
Diệp Tiểu Thuyền biết hắn đang hỏi mình, "Cũng được."
Phượng ca cười lớn, "Tôi bóp muốn gãy tay nãy giờ mà chỉ "Cũng được" thôi hả?"
Nói xong lại quay ra bảo Trình Hồi: "Thì ra là người anh giới thiệu à?"
"Không phải thì ai thèm tìm đến cái xó này của anh?" Trình Hồi hếch cằm về phía Diệp Tiểu Thuyền, "Còn định làm ở tiệm hạt dẻ nữa không?"
Diệp Tiểu Thuyền trả lời: "Để xem đã."
"Đệt." Trình Hồi không khách khí bật cười, "Thiếu tiền thì vay anh, bao giờ kiếm lời rồi trả."
Diệp Tiểu Thuyền liếc hắn, "Không cần."
Trình Hồi lại nói: "Còn khách khí với anh làm gì?"
Lần này Diệp Tiểu Thuyền không đáp lại.
Hắn với Trình Hồi quen nhau từ bữa đi xăm, ban đầu chỉ là thợ-khách bình thường, nhưng qua lời miêu tả của hắn, cùng với thiết kế của Trình Hồi, kết quả được hình xăm quá mĩ mãn, làm xong Trình Hồi còn chụp lại mấy tấm, xếp hắn với hình xăm ưng ấy vào hàng top 3 tác phẩm của mình từ trước đến nay.
"Hình đẹp là một chuyện, nhưng khí chất lại là chuyện khác." Trình Hồi nói: "Cùng một cánh ưng này mà xăm lên người khác thì vứt đi, nó là độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về cậu thôi."
Mấy từ "độc nhất vô nhị" khiến lồng ngực Diệp Tiểu Thuyền như thít lại, nhưng trên mặt vẫn chỉ là nụ cười nhàn nhạt.
Từ bữa đó, Trình Hồi lại thiết kế cho Diệp Tiểu Thuyền thêm mấy hình, vài lần thì thành quen.
"Cậu cũng đâu thể rang hạt dẻ cả đời." Trình Hồi nằm cả ra giường tẩm quất, "Cứ rang thế đi rồi phế luôn tay."
Không cần Trình Hồi nhắc nhở, Diệp Tiểu Thuyền cũng biết mình không thể rang hạt dẻ cả đời.
Năm ngoái lúc mới rời khỏi Viễn Thành còn chưa có dự định gì, nhưng hiện tại hắn đã có chút tính toán—
Hắn tính kinh doanh đồ khô Tây Bắc ở Lâm Thành.
Ở Lâm Thành không sản xuất mấy thứ như táo đỏ, quả sung, nho khô, mơ khô,... Mọi người muốn ăn thì có thể đặt online, song vì không được thấy sản phẩm tận mắt nên không ít người đã từ bỏ ý định mua.
Người khác không biết, chứ Diệp Tiểu Thuyền ở Viễn Thành bao năm đâu lạ gì—sản phẩm đăng bán online chủ yếu đều chỉ là hạng hai. Hắn còn biết rõ chỗ nào ở Tây Bắc có mối tốt, đến thẳng nông trại lấy hàng thì giá rẻ gấp mười, tương lai chuyển xuống Tây Nam cứ có cung là sẽ có cầu, thu nhập nhất định rất khả quan.
Chưa kể, tính toán như vậy còn là vì một ý niệm khác—dù sẽ không về lại Viễn Thành, hắn vẫn tìm mọi cách để gần Thiện Kiều hơn, hơn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Hắn không muốn khi Tây Bắc đổ trận tuyết đầu tiên, ở Tây Nam lại mưa rào không ngớt.
Hắn muốn được thấy tuyết, cùng lúc với Thiện Kiều.
Trong thời gian mặt hàng này còn chưa quá phổ biến với người tiêu dùng ở đây, Diệp Tiểu Thuyền định dùng chung mặt bằng với tiệm hạt dẻ của ông Trần.
Trước đó hắn đã thương lượng qua với ông Trần về việc bày bán thêm ít quả khô cạnh hạt dẻ, nhưng đều là hạch đào với táo đỏ của Tây Nam, không có gì đặc sắc nên lượng tiêu thụ rất bình thường. Nếu đổi thành đồ khô của Tây Bắc, hiệu quả dĩ nhiên không giống vậy.
Ông Trần không những đồng ý luôn, mà còn ngỏ ý muốn góp vốn.
Diệp Tiểu Thuyền dự định vào thu sẽ về Tây Bắc một chuyến để bàn chuyện hợp tác với nhà nông.
Hiện tại thì vẫn phải tiếp tục rang hạt dẻ cái đã.
Lâm Thành bắt đầu đến mùa nóng nực khó chịu nhất năm, rang hạt dẻ lại chỉ có thể rang bên ngoài, Diệp Tiểu Thuyền mặc đúng một lớp áo ba lỗ mà mồ hôi mồ kê vẫn đầm đìa.
Mồ hôi ròng ròng từ trên đầu, từng giọt lướt qua hình xăm cạnh cổ, Diệp Tiểu Thuyền đưa tay gạt đi, mỗi lần như vậy, bàn tay đều dừng lại ở cánh ưng kia trong giây lát.
Một chiếc xe con màu đen dừng ở đối diện đường, xuyên qua lớp cửa kính, Thiện Kiều đang chăm chú nhìn Diệp Tiểu Thuyền.
Xe là đến Lâm Thành mới thuê, kiểu dáng rất phổ biến, không có gì nổi bật.
Diệp Tiểu Thuyền không để ý đến chiếc xe, vẫn ra sức vung xẻng đảo hạt dẻ.
Thiện Kiều cũng không có ý định quấy rầy, đến Lâm Thành lần này chỉ là để xem hắn sống ra sao.
Hơn nửa năm không gặp, tóc Diệp Tiểu Thuyền đã lại cắt ngắn hơn, thân thể rắn rỏi hơn, nhưng da thì không hề đen đi, thậm chí còn sáng lên một chút.
Suy cho cùng, nắng Tây Nam cũng không thể nào khốc liệt như ở Tây Bắc.
Trời nóng như thế mà khách vẫn xếp dài trước cửa tiệm hạt dẻ, có thể thấy là buôn bán không tồi.
Thiện Kiều để ý thấy trong hàng có một cậu trai nhỏ người không dời mắt khỏi Diệp Tiểu Thuyền lúc nào.
Sau khi mua hạt dẻ, người đó còn chạy đến trước mặt Diệp Tiểu Thuyền trò chuyện mấy câu.
Hẳn là bạn của Diệp Tiểu Thuyền.
Diệp Tiểu Thuyền đã có bạn.
Không thể đỗ lại ven đường quá lâu, Thiện Kiều đành phải đánh xe đi, dựa vào tin tức của Hình Châu, chạy qua chỗ ở của Diệp Tiểu Thuyền một chuyến.
Nhà ở ngoại ô thành phố, điều kiện không quá tốt, nhưng có lẽ đã là lựa chọn tối ưu nhất của Diệp Tiểu Thuyền lúc này.
Thiện Kiều đặt khách sạn gần tiệm hạt dẻ, đi xem nhà một vòng rồi về.
May mà lúc quay lại, Diệp Tiểu Thuyền đã đang thay ca với người khác.
Ông chủ tiệm hạt dẻ tươi cười tạm biệt Diệp Tiểu Thuyền, còn giúi vào tay hắn một túi đào.
Giữa hè, cũng chính là mùa đào mật ở vùng núi Tây Nam.
Có người quan tâm đến Diệp Tiểu Thuyền, đối xử với Diệp Tiểu Thuyền rất tốt.
Cậu trai xếp hàng mua hạt dẻ hồi nãy lại tới, không biết đang nói gì với Diệp Tiểu Thuyền. Hai người đứng bên vệ đường một hồi, rồi có chiếc Jeep đỗ lại, một người đàn ông trẻ tuổi xăm đầy cánh tay xuống xe, ba người đứng nói chuyện, anh thấy Diệp Tiểu Thuyền giống như đang từ chối gì đó, nhưng đã lập tức bị hai người kia đẩy vào xe.
Cạnh ghế lái còn có một người đàn ông nữa.
Xe jeep lái đi, Thiện Kiều cũng theo sát phía sau.
Anh không cho là Diệp Tiểu Thuyền đang gặp nguy hiểm hay gì, nhìn là biết hai người kia cũng có thân quen, chắc hẳn sẽ không ép hắn làm gì quá đáng. Huống hồ với cá tính của mình, Diệp Tiểu Thuyền cũng không đời nào để bị ai ép buộc.
Khả năng cao là đi thư giãn đâu đó.
Quả nhiên, chiếc jeep dừng lại trên một con phố toàn tiệm ăn. Diệp Tiểu Thuyền xuống xe đầu tiên, rồi cùng cậu trai nhỏ người đi đến một hàng lẩu, người ngồi ghế phụ mở cửa xe cùng lúc với người xăm tay, sau đó cũng tiến vào hàng lẩu kia.
Dõi theo xong một hồi, Thiện Kiều nhấn chân ga, lái vào đêm tối mờ mờ.
Chứng kiến Diệp Tiểu Thuyền đang sống không tệ, mục đích đến Lâm Thành của anh lần này cũng coi như hoàn thành.
Thiện Kiều ở lại Lâm Thành hai ngày, đi nhìn Diệp Tiểu Thuyền vài lần, còn gọi điện đặt mua hạt dẻ một bữa, biết được mấy người đi cùng Diệp Tiểu Thuyền hôm trước một là chủ tiệm xăm, một là quản lí cửa hàng tiện lợi, một là thợ tẩm quất.
Còn biết Diệp Tiểu Thuyền có xăm một cánh ưng trên cổ.
Ở Viễn Thành cũng như vùng biên cảnh phía tây phía bắc Viễn Thành, ưng là loài chim săn mồi rất phổ biến, tượng trưng cho tự do, sức mạnh và can đảm.
Thiện Kiều cũng đã nghĩ tới chuyện ra tay giúp Diệp Tiểu Thuyền một chút, tỉ như thuê cho đối phương một căn nhà tốt hơn, hoặc là gửi cho đối phương một ít tiền.
Nhưng cuối cùng đều gạt đi.
Không quấy rầy, mới là lựa chọn đúng đắn.
Ngày trở lại Viễn Thành, Thiện Kiều đỗ xe trước tiệm hạt dẻ, hút một điếu thuốc rồi đánh xe rời đi.
Ở trong kính chiếu hậu, Diệp Tiểu Thuyền bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe.
Thiện Kiều vừa trả xe thì nhận được điện thoại của Hình Châu.
"Cậu thật sự chỉ đi "xem" Diệp Tiểu Thuyền thôi ấy hả?"
Thiện Kiều đáp: "Ừ."
"Cậu..." Hình Châu nói, "Tôi cũng ạ cậu luôn đấy, chẳng phải cậu lo cho người ta lắm sao? Thế mà chỉ đến "xem" xong về?"
Thiện Kiều nói: "Muốn nói gì thì nói thẳng ra."
"Tôi hỏi cậu, ngoài Diệp Tiểu Thuyền ra, có bao giờ cậu lo lắng cho ai khác không?" Hình Châu tự hỏi tự trả lời, "Làm gì có! Từ khi tôi biết cậu đến giờ, đây là người duy nhất khiến cậu để tâm!"
Thiện Kiều cũng không phủ nhận.
"Đã nhớ người ta như thế, sao còn không đưa người ta về?" Hình Châu là thật sự quan tâm đến bạn mình.
Thiện Kiều thất thần trong lát rồi nói, "Không cần."
"Sao lại không cần?"
"Em ấy có cuộc sống của riêng mình. Hiện tại cũng không tệ."
Hình Châu hỏi: "Vậy cậu thì sao?"
"Tôi?" Thiện Kiều thở một hơi: "Vẫn tốt."
Hình Châu chỉ biết thở dài.
"Phải rồi." Thiện Kiều nói: "Cậu ở gần Lâm Thành, nhỡ có chuyện gì mà tôi không kịp đến, để ý em ấy giúp tôi."
Hình Châu nói: "Thế thì nói đi, cậu ấy là gì của cậu? Vì sao tôi phải để ý hộ cậu?"
Thiện Kiều mím môi không đáp lại.
Hình Châu nói: "Là em trai, hay..."
"Một người quan trọng." Thiện Kiều rốt cục nói.
Mấy ngày nay, Diệp Tiểu Thuyền giống như không thể nào tập trung nổi, bởi vì hắn cảm giác được một ánh mắt quen thuộc đang dõi theo mình.
Chỉ khi Thiện Kiều nhìn hắn, hắn mới có cảm giác này.
Thế nhưng Thiện Kiều sao có thể xuất hiện ở Lâm Thành?
Hiện tại đang là mùa du lịch ở Viễn Thành, Thiện Kiều nào có thể bỏ đi, kể cả có đi, thì cũng làm sao mà đến tận Lâm Thành này được.
Nhưng ba hôm trước, lúc hắn bị đẩy lên xe của Trình Hồi, cảm giác này quả thực quá mãnh liệt.
Hôm ấy là sinh nhật Trình Hồi, bọn họ rủ hắn đi ăn lẩu.
Từ khi đến Lâm Thành, đây là lần đầu tiên hắn đi liên hoan với người quen ở bên ngoài.
Trong bữa ăn có uống chút rượu, hắn không say, chỉ là vô cùng nhớ Thiện Kiều.
Hình xăm trên cổ giống như hiểu được tâm tư hắn, dưới tác động của cồn cũng trở nên nóng ran.
Hắn đưa tay sờ lên đó một chút, rồi lại uống cạn li rượu trên tay.
Mùa hè nóng chảy mỡ rốt cục cũng qua đi, tiết trời dịu dần, tiệm hạt dẻ đã thuê được một nhân viên mới. Trong vòng một tuần, Diệp Tiểu Thuyền đã bàn giao hết lại công việc cho đối phương.
Sau Quốc Khánh, Diệp Tiểu Thuyền bước lên tàu với chỉ chút ít hành lí trên tay, hướng đến Tây Bắc.
-
vtrans by xiandzg
Diệp Tiểu Thuyền nằm trên giường tẩm quất, "Ừ" lại một tiếng.
Cửa hàng tẩm quất này nằm chếch chếch đối diện Abyss. Trung tâm Lâm Thành chia làm nửa phồn hoa nửa suy tàn, bên phồn hoa chính là bộ mặt của thành phố, với nhà cao tầng san sát, nhân viên công sở cười nói vui vẻ, xung quanh chỉ toàn xe xịn và đồ hiệu, mà một nửa suy tàn, len lỏi trong những vàng son kia, lại là tập hợp của vô số những tiệm hàng nhỏ bé như Abyss, đang ngày ngày gồng mình với cuộc chiến mưu sinh.
Nửa năm nay rang hạt dẻ, cánh tay và bả vai của Diệp Tiểu Thuyền thường xuyên đau nhức khó chịu. Ông chủ Trình Hồi của Abyss—cũng chính là thợ xăm trẻ tuổi hôm bữa, có giới thiệu cho hắn đến tiệm tẩm quất này, bảo hắn khi nào rảnh thì ghé thử.
Diệp Tiểu Thuyền trước nay làm việc nặng đã quen, cảm thấy nhịn một chút là được, chưa kể hắn còn ghét người khác chạm vào mình, cho nên cũng chẳng để tâm mấy.
Mãi đến mấy ngày trước, cánh tay đột nhiên đau đến nỗi không giơ nổi cái xẻng xúc hạt dẻ, hắn do dự một hồi, rồi cũng quyết định tới.
Lần đầu tiên đi tẩm quất, Diệp Tiểu Thuyền gồng cứng cả người.
Hắn không phải kiểu mảnh khảnh yếu đuối, tuy không cuồn cuộn nhưng cơ bắp là thật, gồng lên khiến cho Cánh Tay Xăm bóp mãi cũng không xi nhê.
May là mâu thuẫn thì mâu thuẫn, nhưng khả năng thích ứng vẫn tốt như thường, sau vài lần tự nhắc mình thả lỏng, hắn quả thực cũng bình tĩnh lại.
"Nhìn hình xăm tinh tế như thế, biết ngay là của anh Trình." Cánh Tay Xăm nói, "Người khác làm không được đẹp thế đâu."
Trình Hồi chỉ lớn hơn Diệp Tiểu Thuyền hai tuổi, nhìn Cánh Tay Xăm rõ ràng còn lớn hơn cả Trình Hồi, thế mà lại gọi đối phương là anh Trình—Diệp Tiểu Thuyền không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng lười tìm hiểu nguyên do.
"Đau thì nói nhớ." Cánh Tay Xăm nhắc nhở.
Diệp Tiểu Thuyền nhắm mắt lại, "Ừm."
Tiệm tẩm quất rất nhỏ, tổng cộng chỉ có bốn giường, hiện tại cũng không còn khách khác, máy tính đang phát mấy bài hát đã lỗi thời.
Cánh Tay Xăm vừa ấn vừa nói: "Nói cậu cái này, nhưng mà đừng nghĩ là tôi dụ cậu tiêu tiền. Mọi người quanh đây đều biết "Phượng ca" tôi không lừa người bao giờ."
Nhờ vậy Diệp Tiểu Thuyền mới biết, Cánh Tay Xăm gọi là Phượng ca.
Trước đó Trình Hồi chỉ nói hắn cứ đến tiệm tẩm quất, tìm tên nào có xăm hình Thánh nữ với cánh trắng trên tay là được.
Nam giới tầm tuổi này, đặt biệt danh có liên quan đến động vật hầu hết đều là Long là Hổ, Diệp Tiểu Thuyền chưa thấy ai đặt là Phượng bao giờ.
(*Phượng trong phượng hoàng)
"Tốt nhất là cậu nên đến tẩm quất hai lần mỗi tuần, giãn cơ ở bả vai với cánh tay một chút, đừng để còn trẻ thế mà đã sinh bệnh." Phượng ca nói: "Mỗi lần 50 đồng thôi, tôi không tính đắt cho cậu đâu mà lo."
Mỗi lần 50, một tuần 100, một tháng ít nhất đã 400.
Diệp Tiểu Thuyền quen tính toán chi li, trong đầu chưa gì đã nhảy số, không lập tức đáp lại.
Lúc này, chuông ở cửa tiệm báo có khách mới, một giọng nói quen thuộc vang lên—"Lại xúi khách làm thẻ thành viên à?"
"Ô! Anh Trình." Phượng ca cười nói.
Diệp Tiểu Thuyền quay đầu nhìn ra, là Trình Hồi.
"Thế nào?" Trình Hồi ngồi xuống một giường khác.
Diệp Tiểu Thuyền biết hắn đang hỏi mình, "Cũng được."
Phượng ca cười lớn, "Tôi bóp muốn gãy tay nãy giờ mà chỉ "Cũng được" thôi hả?"
Nói xong lại quay ra bảo Trình Hồi: "Thì ra là người anh giới thiệu à?"
"Không phải thì ai thèm tìm đến cái xó này của anh?" Trình Hồi hếch cằm về phía Diệp Tiểu Thuyền, "Còn định làm ở tiệm hạt dẻ nữa không?"
Diệp Tiểu Thuyền trả lời: "Để xem đã."
"Đệt." Trình Hồi không khách khí bật cười, "Thiếu tiền thì vay anh, bao giờ kiếm lời rồi trả."
Diệp Tiểu Thuyền liếc hắn, "Không cần."
Trình Hồi lại nói: "Còn khách khí với anh làm gì?"
Lần này Diệp Tiểu Thuyền không đáp lại.
Hắn với Trình Hồi quen nhau từ bữa đi xăm, ban đầu chỉ là thợ-khách bình thường, nhưng qua lời miêu tả của hắn, cùng với thiết kế của Trình Hồi, kết quả được hình xăm quá mĩ mãn, làm xong Trình Hồi còn chụp lại mấy tấm, xếp hắn với hình xăm ưng ấy vào hàng top 3 tác phẩm của mình từ trước đến nay.
"Hình đẹp là một chuyện, nhưng khí chất lại là chuyện khác." Trình Hồi nói: "Cùng một cánh ưng này mà xăm lên người khác thì vứt đi, nó là độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về cậu thôi."
Mấy từ "độc nhất vô nhị" khiến lồng ngực Diệp Tiểu Thuyền như thít lại, nhưng trên mặt vẫn chỉ là nụ cười nhàn nhạt.
Từ bữa đó, Trình Hồi lại thiết kế cho Diệp Tiểu Thuyền thêm mấy hình, vài lần thì thành quen.
"Cậu cũng đâu thể rang hạt dẻ cả đời." Trình Hồi nằm cả ra giường tẩm quất, "Cứ rang thế đi rồi phế luôn tay."
Không cần Trình Hồi nhắc nhở, Diệp Tiểu Thuyền cũng biết mình không thể rang hạt dẻ cả đời.
Năm ngoái lúc mới rời khỏi Viễn Thành còn chưa có dự định gì, nhưng hiện tại hắn đã có chút tính toán—
Hắn tính kinh doanh đồ khô Tây Bắc ở Lâm Thành.
Ở Lâm Thành không sản xuất mấy thứ như táo đỏ, quả sung, nho khô, mơ khô,... Mọi người muốn ăn thì có thể đặt online, song vì không được thấy sản phẩm tận mắt nên không ít người đã từ bỏ ý định mua.
Người khác không biết, chứ Diệp Tiểu Thuyền ở Viễn Thành bao năm đâu lạ gì—sản phẩm đăng bán online chủ yếu đều chỉ là hạng hai. Hắn còn biết rõ chỗ nào ở Tây Bắc có mối tốt, đến thẳng nông trại lấy hàng thì giá rẻ gấp mười, tương lai chuyển xuống Tây Nam cứ có cung là sẽ có cầu, thu nhập nhất định rất khả quan.
Chưa kể, tính toán như vậy còn là vì một ý niệm khác—dù sẽ không về lại Viễn Thành, hắn vẫn tìm mọi cách để gần Thiện Kiều hơn, hơn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Hắn không muốn khi Tây Bắc đổ trận tuyết đầu tiên, ở Tây Nam lại mưa rào không ngớt.
Hắn muốn được thấy tuyết, cùng lúc với Thiện Kiều.
Trong thời gian mặt hàng này còn chưa quá phổ biến với người tiêu dùng ở đây, Diệp Tiểu Thuyền định dùng chung mặt bằng với tiệm hạt dẻ của ông Trần.
Trước đó hắn đã thương lượng qua với ông Trần về việc bày bán thêm ít quả khô cạnh hạt dẻ, nhưng đều là hạch đào với táo đỏ của Tây Nam, không có gì đặc sắc nên lượng tiêu thụ rất bình thường. Nếu đổi thành đồ khô của Tây Bắc, hiệu quả dĩ nhiên không giống vậy.
Ông Trần không những đồng ý luôn, mà còn ngỏ ý muốn góp vốn.
Diệp Tiểu Thuyền dự định vào thu sẽ về Tây Bắc một chuyến để bàn chuyện hợp tác với nhà nông.
Hiện tại thì vẫn phải tiếp tục rang hạt dẻ cái đã.
Lâm Thành bắt đầu đến mùa nóng nực khó chịu nhất năm, rang hạt dẻ lại chỉ có thể rang bên ngoài, Diệp Tiểu Thuyền mặc đúng một lớp áo ba lỗ mà mồ hôi mồ kê vẫn đầm đìa.
Mồ hôi ròng ròng từ trên đầu, từng giọt lướt qua hình xăm cạnh cổ, Diệp Tiểu Thuyền đưa tay gạt đi, mỗi lần như vậy, bàn tay đều dừng lại ở cánh ưng kia trong giây lát.
Một chiếc xe con màu đen dừng ở đối diện đường, xuyên qua lớp cửa kính, Thiện Kiều đang chăm chú nhìn Diệp Tiểu Thuyền.
Xe là đến Lâm Thành mới thuê, kiểu dáng rất phổ biến, không có gì nổi bật.
Diệp Tiểu Thuyền không để ý đến chiếc xe, vẫn ra sức vung xẻng đảo hạt dẻ.
Thiện Kiều cũng không có ý định quấy rầy, đến Lâm Thành lần này chỉ là để xem hắn sống ra sao.
Hơn nửa năm không gặp, tóc Diệp Tiểu Thuyền đã lại cắt ngắn hơn, thân thể rắn rỏi hơn, nhưng da thì không hề đen đi, thậm chí còn sáng lên một chút.
Suy cho cùng, nắng Tây Nam cũng không thể nào khốc liệt như ở Tây Bắc.
Trời nóng như thế mà khách vẫn xếp dài trước cửa tiệm hạt dẻ, có thể thấy là buôn bán không tồi.
Thiện Kiều để ý thấy trong hàng có một cậu trai nhỏ người không dời mắt khỏi Diệp Tiểu Thuyền lúc nào.
Sau khi mua hạt dẻ, người đó còn chạy đến trước mặt Diệp Tiểu Thuyền trò chuyện mấy câu.
Hẳn là bạn của Diệp Tiểu Thuyền.
Diệp Tiểu Thuyền đã có bạn.
Không thể đỗ lại ven đường quá lâu, Thiện Kiều đành phải đánh xe đi, dựa vào tin tức của Hình Châu, chạy qua chỗ ở của Diệp Tiểu Thuyền một chuyến.
Nhà ở ngoại ô thành phố, điều kiện không quá tốt, nhưng có lẽ đã là lựa chọn tối ưu nhất của Diệp Tiểu Thuyền lúc này.
Thiện Kiều đặt khách sạn gần tiệm hạt dẻ, đi xem nhà một vòng rồi về.
May mà lúc quay lại, Diệp Tiểu Thuyền đã đang thay ca với người khác.
Ông chủ tiệm hạt dẻ tươi cười tạm biệt Diệp Tiểu Thuyền, còn giúi vào tay hắn một túi đào.
Giữa hè, cũng chính là mùa đào mật ở vùng núi Tây Nam.
Có người quan tâm đến Diệp Tiểu Thuyền, đối xử với Diệp Tiểu Thuyền rất tốt.
Cậu trai xếp hàng mua hạt dẻ hồi nãy lại tới, không biết đang nói gì với Diệp Tiểu Thuyền. Hai người đứng bên vệ đường một hồi, rồi có chiếc Jeep đỗ lại, một người đàn ông trẻ tuổi xăm đầy cánh tay xuống xe, ba người đứng nói chuyện, anh thấy Diệp Tiểu Thuyền giống như đang từ chối gì đó, nhưng đã lập tức bị hai người kia đẩy vào xe.
Cạnh ghế lái còn có một người đàn ông nữa.
Xe jeep lái đi, Thiện Kiều cũng theo sát phía sau.
Anh không cho là Diệp Tiểu Thuyền đang gặp nguy hiểm hay gì, nhìn là biết hai người kia cũng có thân quen, chắc hẳn sẽ không ép hắn làm gì quá đáng. Huống hồ với cá tính của mình, Diệp Tiểu Thuyền cũng không đời nào để bị ai ép buộc.
Khả năng cao là đi thư giãn đâu đó.
Quả nhiên, chiếc jeep dừng lại trên một con phố toàn tiệm ăn. Diệp Tiểu Thuyền xuống xe đầu tiên, rồi cùng cậu trai nhỏ người đi đến một hàng lẩu, người ngồi ghế phụ mở cửa xe cùng lúc với người xăm tay, sau đó cũng tiến vào hàng lẩu kia.
Dõi theo xong một hồi, Thiện Kiều nhấn chân ga, lái vào đêm tối mờ mờ.
Chứng kiến Diệp Tiểu Thuyền đang sống không tệ, mục đích đến Lâm Thành của anh lần này cũng coi như hoàn thành.
Thiện Kiều ở lại Lâm Thành hai ngày, đi nhìn Diệp Tiểu Thuyền vài lần, còn gọi điện đặt mua hạt dẻ một bữa, biết được mấy người đi cùng Diệp Tiểu Thuyền hôm trước một là chủ tiệm xăm, một là quản lí cửa hàng tiện lợi, một là thợ tẩm quất.
Còn biết Diệp Tiểu Thuyền có xăm một cánh ưng trên cổ.
Ở Viễn Thành cũng như vùng biên cảnh phía tây phía bắc Viễn Thành, ưng là loài chim săn mồi rất phổ biến, tượng trưng cho tự do, sức mạnh và can đảm.
Thiện Kiều cũng đã nghĩ tới chuyện ra tay giúp Diệp Tiểu Thuyền một chút, tỉ như thuê cho đối phương một căn nhà tốt hơn, hoặc là gửi cho đối phương một ít tiền.
Nhưng cuối cùng đều gạt đi.
Không quấy rầy, mới là lựa chọn đúng đắn.
Ngày trở lại Viễn Thành, Thiện Kiều đỗ xe trước tiệm hạt dẻ, hút một điếu thuốc rồi đánh xe rời đi.
Ở trong kính chiếu hậu, Diệp Tiểu Thuyền bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe.
Thiện Kiều vừa trả xe thì nhận được điện thoại của Hình Châu.
"Cậu thật sự chỉ đi "xem" Diệp Tiểu Thuyền thôi ấy hả?"
Thiện Kiều đáp: "Ừ."
"Cậu..." Hình Châu nói, "Tôi cũng ạ cậu luôn đấy, chẳng phải cậu lo cho người ta lắm sao? Thế mà chỉ đến "xem" xong về?"
Thiện Kiều nói: "Muốn nói gì thì nói thẳng ra."
"Tôi hỏi cậu, ngoài Diệp Tiểu Thuyền ra, có bao giờ cậu lo lắng cho ai khác không?" Hình Châu tự hỏi tự trả lời, "Làm gì có! Từ khi tôi biết cậu đến giờ, đây là người duy nhất khiến cậu để tâm!"
Thiện Kiều cũng không phủ nhận.
"Đã nhớ người ta như thế, sao còn không đưa người ta về?" Hình Châu là thật sự quan tâm đến bạn mình.
Thiện Kiều thất thần trong lát rồi nói, "Không cần."
"Sao lại không cần?"
"Em ấy có cuộc sống của riêng mình. Hiện tại cũng không tệ."
Hình Châu hỏi: "Vậy cậu thì sao?"
"Tôi?" Thiện Kiều thở một hơi: "Vẫn tốt."
Hình Châu chỉ biết thở dài.
"Phải rồi." Thiện Kiều nói: "Cậu ở gần Lâm Thành, nhỡ có chuyện gì mà tôi không kịp đến, để ý em ấy giúp tôi."
Hình Châu nói: "Thế thì nói đi, cậu ấy là gì của cậu? Vì sao tôi phải để ý hộ cậu?"
Thiện Kiều mím môi không đáp lại.
Hình Châu nói: "Là em trai, hay..."
"Một người quan trọng." Thiện Kiều rốt cục nói.
Mấy ngày nay, Diệp Tiểu Thuyền giống như không thể nào tập trung nổi, bởi vì hắn cảm giác được một ánh mắt quen thuộc đang dõi theo mình.
Chỉ khi Thiện Kiều nhìn hắn, hắn mới có cảm giác này.
Thế nhưng Thiện Kiều sao có thể xuất hiện ở Lâm Thành?
Hiện tại đang là mùa du lịch ở Viễn Thành, Thiện Kiều nào có thể bỏ đi, kể cả có đi, thì cũng làm sao mà đến tận Lâm Thành này được.
Nhưng ba hôm trước, lúc hắn bị đẩy lên xe của Trình Hồi, cảm giác này quả thực quá mãnh liệt.
Hôm ấy là sinh nhật Trình Hồi, bọn họ rủ hắn đi ăn lẩu.
Từ khi đến Lâm Thành, đây là lần đầu tiên hắn đi liên hoan với người quen ở bên ngoài.
Trong bữa ăn có uống chút rượu, hắn không say, chỉ là vô cùng nhớ Thiện Kiều.
Hình xăm trên cổ giống như hiểu được tâm tư hắn, dưới tác động của cồn cũng trở nên nóng ran.
Hắn đưa tay sờ lên đó một chút, rồi lại uống cạn li rượu trên tay.
Mùa hè nóng chảy mỡ rốt cục cũng qua đi, tiết trời dịu dần, tiệm hạt dẻ đã thuê được một nhân viên mới. Trong vòng một tuần, Diệp Tiểu Thuyền đã bàn giao hết lại công việc cho đối phương.
Sau Quốc Khánh, Diệp Tiểu Thuyền bước lên tàu với chỉ chút ít hành lí trên tay, hướng đến Tây Bắc.
-
vtrans by xiandzg
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook