Có Biển
-
Chương 20: Không người đưa tiễn
Diệp Tiểu Thuyền hoàn toàn không ngờ Thiện Kiều sẽ bảo hắn đừng đi, đờ người mất mấy giây mới kịp phản ứng: "Tại, tại sao?"
Bên ngoài phòng bếp rất ồn ào, Tiểu Trư đặt cả điện thoại lên loa, mở mấy bài nhạc kinh điển nhất hồi các thanh niên còn nhỏ, khách trọ như phát cuồng, đồng loạt gào lên hát theo, quen hay không quen cũng túm tụm bá vai bá cổ.
Nhưng tất cả tạp âm này đều đã bị một màn ngăn vô hình loại bỏ, Diệp Tiểu Thuyền nhìn Thiện Kiều chằm chằm, thực sự rất muốn biết vì sao Thiện Kiều lại giữ hắn lại.
Bình nước nóng trong nhà bị hỏng, Thiện Kiều lại bề bộn công việc, lần lữa mãi không hẹn được thợ, có mình đến nên cuối cùng cũng sửa được trước trời vào đông.
Tức là đối với Thiện Kiều, mình vẫn hữu dụng để nhờ chút việc lặt vặt!
Là vậy sao?
Diệp Tiểu Thuyền bỗng thấy trái tim phập phồng, nếu là vì lí do này, thì bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, cho dù Thiện Kiều có chính miệng đuổi hắn đi chăng nữa, hắn nhất định vẫn sẽ ở lại.
Hắn còn hữu dụng đối với Thiện Kiều.
Thiện Kiều mở vòi nước, vừa rửa tay vừa nói: "Kim Dân Hải không đáng tin."
Diệp Tiểu Thuyền ngớ người, "Sao cơ?"
Lúc này hắn hoàn toàn không muốn nghe thấy tên của người ngoài.
Thiện Kiều kể qua về tiểu sử của Kim Dân Hải.
Người này đi từ Nam Thành đến du lịch ở Viễn Thành, mồm miệng khéo léo, mấy người cùng xe đều là làm quen dọc đường, tuy rằng cũng không biết quá rõ về nhau.
Kim Dân Hải nói mình lập nghiệp từ khi còn trong đại học, rồi tự lực cánh sinh tìm được chỗ đứng ở Nam Thành như hiện nay. Sự thật là Kim Dân Hải còn chưa từng học đại học, năm 18 tuổi tham gia vào một vụ ẩu đả lớn trong trường, bị kết tội cố ý gây thương tích.
Ba năm trước, Kim Dân Hải ra tù, mới đầu làm việc ở club, sau thì thành tài xế cho một nữ chủ tịch nào đó—dĩ nhiên, tài xế chỉ là hình thức, chứ ai cũng hiểu, đấy chính là "nhà tài trợ" của Kim Dân Hải.
Năm rồi, mấy công ti dưới tên của nữ chủ tịch kia bị đánh sập vì làm ăn phạm pháp, nữ chủ tịch không thoát khỏi vòng lao lí, nhưng vẫn trọng tình nghĩa với "tài xế" của mình, đôn đáo chạy chọt làm sạch lí lịch cho Kim Dân Hải, sau đó giao lại cho gã công ti duy nhất chưa bị liên lụy làm về mĩ phẩm.
Kim Dân Hải, từ một kẻ có tiền án tiền sự, MB, lái xe, hóa thành "Chủ tịch Kim", rồi lại sắm vai thanh niên tuấn tài đến du lịch bụi ở Viễn Thành. Đừng nói là người đi cùng xe, ngay cả Thiện Kiều cũng khó mà phát hiện ra được vấn đề.
(*bản gốc dùng từ "vịt"—tiếng lóng của "trai bao" nhưng mình dùng mb/moneyboy cũng tương đương nhé)
Khách ghé Có Biển mỗi năm vô số kể, với đủ loại thân phận, Thiện Kiều không có khả năng đi điều tra lí lịch của từng người, chỉ cần không gây sự trên đất này—giống như kiểu mấy tên bợm rượu hồi hè—anh cũng không có ý định can thiệp sâu.
Nhưng Kim Dân Hải là ngoại lệ.
Từ ở Khố Tháp cho đến dọc đường về Viễn Thành, Kim Dân Hải đều nhiệt tình với Diệp Tiểu Thuyền một cách thái quá.
Diệp Tiểu Thuyền muốn đến Nam Thành cùng Kim Dân Hải, anh mới nhất định phải điều tra rõ thân phận của người kia.
Nhiệt độ hiện tại rất thấp, cái lạnh ở Tây Bắc vừa buốt vừa khô, chọc cho đầu ngón chân trần của Diệp Tiểu Thuyền phát run.
Nghe Thiện Kiều nói xong, Diệp Tiểu Thuyền lắc lắc đầu rất nhẹ, hai tay giấu trong túi áo dần siết lại, đầu móng tay đâm sâu vào da thịt.
Anh quan tâm đến hắn, bảo hắn chờ là để đi điều tra về Kim Dân Hải.
Nếu như Kim Dân Hải ưu tú chính trực, anh sẵn sàng để hắn đi Nam Thành.
Đến đó thăm thú, làm ăn, ở lại hay lập nghiệp đều được, Thiện Kiều sẽ không can thiệp.
Trong trường hợp Kim Dân Hải là người không ra gì, anh sẽ không để hắn đi, tiếp tục dung túng cho phép hắn ở lại bên mình, làm một cái đuôi vô dụng.
Diệp Tiểu Thuyền chậm chạp cúi đầu.
Đây không phải điều hắn muốn.
Một câu "Đừng đi" này của Thiện Kiều, lại khiến hắn chua xót hơn bao giờ hết.
Hắn lại làm phiền Thiện Kiều nữa rồi.
Ở Viễn Thành có một tục lệ—cứ chuyển mùa là bắn pháo hoa, A Quý ngồi trên xe ba bánh, hét lên từ ngoài sân: "Tiểu Trư! Tôi mua pháo hoa về rồi này! Ra bê vào giúp cái!"
Tiểu Trư lập tức dẫn theo vài khách nam thanh niên chạy ra, "Đến đây đến đây!"
Thiện Kiều trầm giọng nói: "Diệp Tiểu Thuyền?"
Diệp Tiểu Thuyền vẫn cúi gằm, nghe được tiếng này bèn ra sức nhắm chặt mắt lại, như thể đang cố xóa đi mọi cảm xúc trong mắt.
Lúc ngẩng dậy, Diệp Tiểu Thuyền cố nhướn cằm lên một chút, giọng nói nhẹ nhàng, còn mang theo chút run rẩy hiếm thấy, "Em biết rồi, anh. Nhưng mà tên Kim Dân Hải đó có thế nào, thì cũng không liên quan gì đến em."
Thiện Kiều không nhiều lời nữa, chỉ bảo Diệp Tiểu Thuyền mang thịt dê đã chuẩn bị xong xuôi ra ngoài.
"Tiểu Thuyền! Bên này!" Thấy Diệp Tiểu Thuyền bưng thịt ra, A Quý vẫy tay hô lớn: "Chờ mỗi thịt nữa thôi!"
Kim Dân Hải chạy tới, ôn nhu cười, "Đưa đây, tôi bê cho."
Nói đoạn, liền lấy đi phần thịt trên tay Diệp Tiểu Thuyền.
Diệp Tiểu Thuyền chỉ thấy lòng trống rỗng.
Sau khi nghe Thiện Kiều vạch trần sự thật về Kim Dân Hải, lúc này nhìn gã, hắn cũng chẳng thấy gì khác trước.
Không thất vọng, cũng chẳng thấy đối phương buồn nôn hay gì.
Ngẫm lại thì, căn bản là Kim Dân Hải chẳng phải người quan trọng gì, tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Lửa nổi lên, mùi thịt dê ngào ngạt tứ phía, pháo hoa cũng rào rào trên không trung, loé sáng giữa sao trời rồi tan biến.
Náo nhiệt mãi đến nửa đêm, các khách trọ mới thoả mãn dừng cuộc vui, trước khi đi không quên thu dọn rác rưởi xung quanh, cho nên trong sân cũng không quá bừa bộn.
Thiện Kiều không ở đây, chỉ có Diệp Tiểu Thuyền với A Quý và Tiểu Trư dọn dẹp nốt sân vườn, Kim Dân Hải tiến đến phía dưới giàn nho, vẫn tiếp tục diễn: "Tiểu Thuyền, ngày mai tôi rời Viễn Thành rồi, cậu thật sự sẽ không đi Nam Thành cùng tôi à?"
Diệp Tiểu Thuyền đứng thẳng dậy, vẻ mặt thờ ơ, "Không đi."
"Tiếc ghê." Kim Dân Hải đặt tay phải lên bàn chống cằm, tỏ vẻ đáng tiếc, "Cứ tưởng là tôi đã thuyết phục thành công rồi chứ, không ngờ cậu lại cố chấp như vậy."
Diệp Tiểu Thuyền cười khan đáp lại.
"Này, nếu mà cậu cũng đối xử với anh cậu như thế, thì có khi đã sớm thu phục được người ta rồi." Kim Dân Hải híp mắt lại, "Tỏ ra lạnh lùng thờ ơ một chút, kiểu gì anh ta cũng sẽ chú ý đến cậu."
Diệp Tiểu Thuyền xách túi rác ra ngõ, chẳng buồn liếc Kim Dân Hải lấy một cái.
Kim Dân Hải gọi với theo: "Tiểu Thuyền."
Diệp Tiểu Thuyền hơi khựng lại.
"Trưa mai tôi xuất phát." Kim Dân Hải nói: "Cậu có thể cân nhắc nốt đêm nay."
Trong sân chỉ còn lại ba người Diệp Tiểu Thuyền, Tiểu Trư và A Quý.
A Quý hỏi: "Tiểu Thuyền, anh Kim bảo cậu cân nhắc chuyện gì vậy?"
Diệp Tiểu Thuyền cười lạnh, "Cân nhắc bán cậu cho bọn buôn người."
A Quý kinh ngạc, túm lấy Tiểu Trư nói: "Sao tự dưng Tiểu Thuyền lại biết đùa? Dọa tôi sợ muốn sảng luôn à!"
Tiểu Trư cũng không hiểu vì sao, "Chắc, chắc là do tối nay được bắn pháo hoa ăn thịt nướng, nên vui vẻ bất thường chăng?"
Lần "vui vẻ" này của Diệp Tiểu Thuyền cũng dài ghê.
Rốt cục Kim Dân Hải vẫn rời đi một mình, trước khi kéo hành lí ra khỏi Có Biển còn lưu luyến tỏ tình với Diệp Tiểu Thuyền, khiến cho A Quý tí thì rớt cằm.
Mùa du lịch ở Viễn Thành còn kéo đến cuối tháng 10 đầu tháng 11, một khi tuyết đổ thì mới coi như kết thúc.
Các đoàn du khách tới không ngớt, ngày nào Có Biển cũng nhận thêm. Diệp Tiểu Thuyền dứt khoát trả lại phòng mình làm phòng cho khách, chuyển đến ở chung với A Quý và Tiểu Trư.
Tiểu Trư ngạc nhiên: "Cool đại ca, anh đồng ý ngủ chung với bọn tôi thật à?"
A Quý cũng nói: "Cool đại ca, không phải anh bảo giữa người với người phải giữ khoảng cách à?"
Diệp Tiểu Thuyền xốc chăn, trầm giọng đáp, "Ngủ đi, đừng nói nhảm nữa, mai còn phải dậy sớm làm việc đấy."
A Quý nghe lời ngủ luôn, nhưng Tiểu Trư lại không chịu, "Tiểu Thuyền, gần đây cậu cứ khác khác sao ấy."
Diệp Tiểu Thuyền không đáp lại.
Hắn nhìn chằm chằm bức tường trong ánh đèn vàng nhạt, mắt mở đến phát đau.
Hắn đương nhiên là khác, từ đêm bắn pháo hoa đã khác rồi.
Kim Dân Hải không thể thuyết phục hắn đi Nam Thành, nhưng một lời "Đừng đi" của Thiện Kiều cuối cùng lại khiến hắn quyết tâm rời khỏi Viễn Thành.
Hắn không muốn làm gánh nặng của Thiện Kiều nữa.
"Năm nay đông khách như thế, sao cậu không chạy xe kiếm thêm?" Tiểu Trư ngồi trên một cái giường khác, "Hiện còn đang thừa khách thiếu tài xế, thiên thời địa lợi luôn đó! Tôi nghe bảo, cái xe Santana secondhand ngày trước của cậu mà cũng phải 900 một ngày, cậu không chạy thì đúng là thiệt lớn mà."
A Quý đã ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng nghe Tiểu Trư nói vậy cũng lập tức tỉnh như sáo sậu, "Phải đấy, sao cậu ngốc vậy. Đợt này chạy một ngày mà được bằng hai ngày hồi trước lận! Con Prado kia anh Thiện cũng chẳng mấy khi dùng đến, cậu mượn ảnh mà chạy, giờ thuê Prado là đắt nhất."
Diệp Tiểu Thuyền nhẹ thở dài, "Các cậu quản nhiều thế làm gì? Ngủ đi."
Tiểu Trư tắt đèn, lại nói: "Chúng ta là bạn bè, đương nhiên bọn tôi muốn cậu có lời rồi."
Diệp Tiểu Thuyền bật cười, "Tôi chạy xe, thế việc ở Có Biển thì sao?"
"Vẫn còn tôi..." Tiểu Trư nói được một nửa thì khựng lại.
Hiện tại quá nhiều du khách, hết nhận booking với tiếp điện liên tay, lại đến dọn dẹp chăm vườn. Nghĩ kĩ lại thì, nếu không nhờ có Diệp Tiểu Thuyền hỗ trợ phần lớn công việc, mình với A Quý vụng về làm sao mà lo xuể hết việc.
"Ầy..." Tiểu Trư vò đầu, "Đúng là không thể không có Tiểu Thuyền mà."
Diệp Tiểu Thuyền nhẹ giọng đáp: "Biết vậy là được, thôi ngủ đi, đừng tán gẫu nữa."
Không bao lâu sau, Tiểu Trư và A Quý đã say ngủ.
Diệp Tiểu Thuyền lại vẫn mở mắt trừng trừng, nhẹ nhàng trở mình, nhìn lên trần nhà đen nhánh.
Hắn còn chưa nghĩ kĩ mình sẽ đi đâu làm gì. Ở lại cho đến lúc này, cũng chỉ vì muốn giúp Thiện Kiều trông coi Có Biển đến hết mùa du lịch bận rộn nhất ở Viễn Thành.
Dự báo thời tiết hôm qua có nói, tuần sau là tuyết rơi rồi.
Thời gian ở lại Viễn Thành đã không còn nhiều, vậy mà đầu óc hắn bỗng loạn cả lên, không nhớ nổi mình còn cần phải làm những gì.
Bình nước nóng và máy sưởi trong nhà đều hoạt động bình thường—hắn đã tranh thủ kiểm tra mấy lần nhân lúc Thiện Kiều không có nhà, tổng vệ sinh cũng đã làm, dường như đã không còn sót việc gì?
Vé tàu vẫn chưa mua.
Ngày mai phải đi mua vé tàu, Diệp Tiểu Thuyền nghĩ bụng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Diệp Tiểu Thuyền nhớ tới bữa ăn sủi cảo cùng Thiện Kiều hôm trước, bỗng này ra một ý.
Hắn không biết nấu ăn, có sống cả đời bằng bánh bao chay cũng chẳng vấn đề gì, nhưng hắn muốn làm sủi cảo cho Thiện Kiều một lần.
Hồi nhỏ, hắn thấy Ngọc Hà thường nặn từng viên sủi cảo bé bé xếp đầy cả bàn, một nửa lấy ăn, một nửa bỏ tủ đá, bao giờ muốn ăn chỉ cần thả vào nước sôi một lát là được.
Trời vừa sáng, Diệp Tiểu Thuyền liền đi mua vé tàu vào nam, sau đó ra chợ mua thịt, rau và nguyên liệu gói, rồi chạy đến tiệm sủi cảo trên đường Tây Tuyền học cách làm.
Người Viễn Thành không hay ăn sủi cảo, trong quán cũng không quá bận rộn. Chủ quán đến từ Tây Nam, tính ra cũng là đồng hương với Diệp Tiểu Thuyền, trông hắn đã tự chuẩn bị nguyên liệu sẵn sàng, thấy thú vị, lại đang rảnh, cho nên cũng đồng ý dạy.
Diệp Tiểu Thuyền từ nhỏ đã tiếp thu rất nhanh, học xong còn kịp làm giúp ông chủ vài việc vặt trong tiệm.
Chủ quán hỏi: "Cậu trai học gói sủi cảo làm gì vậy? Không tính cạnh tranh với tôi đấy chứ?"
Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu, "Gói sẵn cho người nhà thôi."
Tiết trời ngày càng lạnh, khách tới cũng thưa dần, mùa du lịch chuẩn bị kết thúc.
Có Biển đã không còn bận rộn như dạo trước, tối đến, Diệp Tiểu Thuyền ngồi dưới giàn nho chuyên chú bao đầy một bàn sủi cảo.
A Quý hớn hở không thôi: "Uây, Tiểu Thuyền biết làm sủi cảo à?"
Tiểu Trư cũng vui vẻ, "Làm cho bọn tôi sao?"
"Ừm." Diệp Tiểu Thuyền cẩn thận xếp lại sủi cảo, một phần đưa A Quý bỏ vào tủ lạnh, một phần mang đến nhà Thiện Kiều, phần còn lại lấy ra để mọi người ăn luôn.
Trong phòng bếp rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ, Tiểu Trư và A Quý đang chuẩn bị sủi cảo.
Diệp Tiểu mang theo ba hộp lớn sủi cảo ra ngoài, thở ra một hơi sương trắng xóa trong đêm lạnh.
Thiện Kiều không có nhà, trong phòng lặng như tờ.
Diệp Tiểu Thuyền cất sủi cảo vào ngăn đá xong, còn ngẩn người ngồi trước tủ lạnh một lúc lâu.
Hắn mua vé tàu chuyến ngày mai, đêm nay đã là đêm cuối cùng.
Dự báo thời tiết hiếm khi nào lại chuẩn đến vậy—vừa sáng ra, trời quả thật đổ tuyết.
Diệp Tiểu Thuyền đi lên căn gác mái, để lại chìa khóa nhà và một tờ giấy trên giường Thiện Kiều, sau đó xách theo túi đồ, nhẹ tay khép lại cổng vào của Có Biển.
Thị trấn nhỏ vẫn đang còn say giấc.
Không người đưa tiễn hắn.
-
vtrans by xiandzg
Bên ngoài phòng bếp rất ồn ào, Tiểu Trư đặt cả điện thoại lên loa, mở mấy bài nhạc kinh điển nhất hồi các thanh niên còn nhỏ, khách trọ như phát cuồng, đồng loạt gào lên hát theo, quen hay không quen cũng túm tụm bá vai bá cổ.
Nhưng tất cả tạp âm này đều đã bị một màn ngăn vô hình loại bỏ, Diệp Tiểu Thuyền nhìn Thiện Kiều chằm chằm, thực sự rất muốn biết vì sao Thiện Kiều lại giữ hắn lại.
Bình nước nóng trong nhà bị hỏng, Thiện Kiều lại bề bộn công việc, lần lữa mãi không hẹn được thợ, có mình đến nên cuối cùng cũng sửa được trước trời vào đông.
Tức là đối với Thiện Kiều, mình vẫn hữu dụng để nhờ chút việc lặt vặt!
Là vậy sao?
Diệp Tiểu Thuyền bỗng thấy trái tim phập phồng, nếu là vì lí do này, thì bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, cho dù Thiện Kiều có chính miệng đuổi hắn đi chăng nữa, hắn nhất định vẫn sẽ ở lại.
Hắn còn hữu dụng đối với Thiện Kiều.
Thiện Kiều mở vòi nước, vừa rửa tay vừa nói: "Kim Dân Hải không đáng tin."
Diệp Tiểu Thuyền ngớ người, "Sao cơ?"
Lúc này hắn hoàn toàn không muốn nghe thấy tên của người ngoài.
Thiện Kiều kể qua về tiểu sử của Kim Dân Hải.
Người này đi từ Nam Thành đến du lịch ở Viễn Thành, mồm miệng khéo léo, mấy người cùng xe đều là làm quen dọc đường, tuy rằng cũng không biết quá rõ về nhau.
Kim Dân Hải nói mình lập nghiệp từ khi còn trong đại học, rồi tự lực cánh sinh tìm được chỗ đứng ở Nam Thành như hiện nay. Sự thật là Kim Dân Hải còn chưa từng học đại học, năm 18 tuổi tham gia vào một vụ ẩu đả lớn trong trường, bị kết tội cố ý gây thương tích.
Ba năm trước, Kim Dân Hải ra tù, mới đầu làm việc ở club, sau thì thành tài xế cho một nữ chủ tịch nào đó—dĩ nhiên, tài xế chỉ là hình thức, chứ ai cũng hiểu, đấy chính là "nhà tài trợ" của Kim Dân Hải.
Năm rồi, mấy công ti dưới tên của nữ chủ tịch kia bị đánh sập vì làm ăn phạm pháp, nữ chủ tịch không thoát khỏi vòng lao lí, nhưng vẫn trọng tình nghĩa với "tài xế" của mình, đôn đáo chạy chọt làm sạch lí lịch cho Kim Dân Hải, sau đó giao lại cho gã công ti duy nhất chưa bị liên lụy làm về mĩ phẩm.
Kim Dân Hải, từ một kẻ có tiền án tiền sự, MB, lái xe, hóa thành "Chủ tịch Kim", rồi lại sắm vai thanh niên tuấn tài đến du lịch bụi ở Viễn Thành. Đừng nói là người đi cùng xe, ngay cả Thiện Kiều cũng khó mà phát hiện ra được vấn đề.
(*bản gốc dùng từ "vịt"—tiếng lóng của "trai bao" nhưng mình dùng mb/moneyboy cũng tương đương nhé)
Khách ghé Có Biển mỗi năm vô số kể, với đủ loại thân phận, Thiện Kiều không có khả năng đi điều tra lí lịch của từng người, chỉ cần không gây sự trên đất này—giống như kiểu mấy tên bợm rượu hồi hè—anh cũng không có ý định can thiệp sâu.
Nhưng Kim Dân Hải là ngoại lệ.
Từ ở Khố Tháp cho đến dọc đường về Viễn Thành, Kim Dân Hải đều nhiệt tình với Diệp Tiểu Thuyền một cách thái quá.
Diệp Tiểu Thuyền muốn đến Nam Thành cùng Kim Dân Hải, anh mới nhất định phải điều tra rõ thân phận của người kia.
Nhiệt độ hiện tại rất thấp, cái lạnh ở Tây Bắc vừa buốt vừa khô, chọc cho đầu ngón chân trần của Diệp Tiểu Thuyền phát run.
Nghe Thiện Kiều nói xong, Diệp Tiểu Thuyền lắc lắc đầu rất nhẹ, hai tay giấu trong túi áo dần siết lại, đầu móng tay đâm sâu vào da thịt.
Anh quan tâm đến hắn, bảo hắn chờ là để đi điều tra về Kim Dân Hải.
Nếu như Kim Dân Hải ưu tú chính trực, anh sẵn sàng để hắn đi Nam Thành.
Đến đó thăm thú, làm ăn, ở lại hay lập nghiệp đều được, Thiện Kiều sẽ không can thiệp.
Trong trường hợp Kim Dân Hải là người không ra gì, anh sẽ không để hắn đi, tiếp tục dung túng cho phép hắn ở lại bên mình, làm một cái đuôi vô dụng.
Diệp Tiểu Thuyền chậm chạp cúi đầu.
Đây không phải điều hắn muốn.
Một câu "Đừng đi" này của Thiện Kiều, lại khiến hắn chua xót hơn bao giờ hết.
Hắn lại làm phiền Thiện Kiều nữa rồi.
Ở Viễn Thành có một tục lệ—cứ chuyển mùa là bắn pháo hoa, A Quý ngồi trên xe ba bánh, hét lên từ ngoài sân: "Tiểu Trư! Tôi mua pháo hoa về rồi này! Ra bê vào giúp cái!"
Tiểu Trư lập tức dẫn theo vài khách nam thanh niên chạy ra, "Đến đây đến đây!"
Thiện Kiều trầm giọng nói: "Diệp Tiểu Thuyền?"
Diệp Tiểu Thuyền vẫn cúi gằm, nghe được tiếng này bèn ra sức nhắm chặt mắt lại, như thể đang cố xóa đi mọi cảm xúc trong mắt.
Lúc ngẩng dậy, Diệp Tiểu Thuyền cố nhướn cằm lên một chút, giọng nói nhẹ nhàng, còn mang theo chút run rẩy hiếm thấy, "Em biết rồi, anh. Nhưng mà tên Kim Dân Hải đó có thế nào, thì cũng không liên quan gì đến em."
Thiện Kiều không nhiều lời nữa, chỉ bảo Diệp Tiểu Thuyền mang thịt dê đã chuẩn bị xong xuôi ra ngoài.
"Tiểu Thuyền! Bên này!" Thấy Diệp Tiểu Thuyền bưng thịt ra, A Quý vẫy tay hô lớn: "Chờ mỗi thịt nữa thôi!"
Kim Dân Hải chạy tới, ôn nhu cười, "Đưa đây, tôi bê cho."
Nói đoạn, liền lấy đi phần thịt trên tay Diệp Tiểu Thuyền.
Diệp Tiểu Thuyền chỉ thấy lòng trống rỗng.
Sau khi nghe Thiện Kiều vạch trần sự thật về Kim Dân Hải, lúc này nhìn gã, hắn cũng chẳng thấy gì khác trước.
Không thất vọng, cũng chẳng thấy đối phương buồn nôn hay gì.
Ngẫm lại thì, căn bản là Kim Dân Hải chẳng phải người quan trọng gì, tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Lửa nổi lên, mùi thịt dê ngào ngạt tứ phía, pháo hoa cũng rào rào trên không trung, loé sáng giữa sao trời rồi tan biến.
Náo nhiệt mãi đến nửa đêm, các khách trọ mới thoả mãn dừng cuộc vui, trước khi đi không quên thu dọn rác rưởi xung quanh, cho nên trong sân cũng không quá bừa bộn.
Thiện Kiều không ở đây, chỉ có Diệp Tiểu Thuyền với A Quý và Tiểu Trư dọn dẹp nốt sân vườn, Kim Dân Hải tiến đến phía dưới giàn nho, vẫn tiếp tục diễn: "Tiểu Thuyền, ngày mai tôi rời Viễn Thành rồi, cậu thật sự sẽ không đi Nam Thành cùng tôi à?"
Diệp Tiểu Thuyền đứng thẳng dậy, vẻ mặt thờ ơ, "Không đi."
"Tiếc ghê." Kim Dân Hải đặt tay phải lên bàn chống cằm, tỏ vẻ đáng tiếc, "Cứ tưởng là tôi đã thuyết phục thành công rồi chứ, không ngờ cậu lại cố chấp như vậy."
Diệp Tiểu Thuyền cười khan đáp lại.
"Này, nếu mà cậu cũng đối xử với anh cậu như thế, thì có khi đã sớm thu phục được người ta rồi." Kim Dân Hải híp mắt lại, "Tỏ ra lạnh lùng thờ ơ một chút, kiểu gì anh ta cũng sẽ chú ý đến cậu."
Diệp Tiểu Thuyền xách túi rác ra ngõ, chẳng buồn liếc Kim Dân Hải lấy một cái.
Kim Dân Hải gọi với theo: "Tiểu Thuyền."
Diệp Tiểu Thuyền hơi khựng lại.
"Trưa mai tôi xuất phát." Kim Dân Hải nói: "Cậu có thể cân nhắc nốt đêm nay."
Trong sân chỉ còn lại ba người Diệp Tiểu Thuyền, Tiểu Trư và A Quý.
A Quý hỏi: "Tiểu Thuyền, anh Kim bảo cậu cân nhắc chuyện gì vậy?"
Diệp Tiểu Thuyền cười lạnh, "Cân nhắc bán cậu cho bọn buôn người."
A Quý kinh ngạc, túm lấy Tiểu Trư nói: "Sao tự dưng Tiểu Thuyền lại biết đùa? Dọa tôi sợ muốn sảng luôn à!"
Tiểu Trư cũng không hiểu vì sao, "Chắc, chắc là do tối nay được bắn pháo hoa ăn thịt nướng, nên vui vẻ bất thường chăng?"
Lần "vui vẻ" này của Diệp Tiểu Thuyền cũng dài ghê.
Rốt cục Kim Dân Hải vẫn rời đi một mình, trước khi kéo hành lí ra khỏi Có Biển còn lưu luyến tỏ tình với Diệp Tiểu Thuyền, khiến cho A Quý tí thì rớt cằm.
Mùa du lịch ở Viễn Thành còn kéo đến cuối tháng 10 đầu tháng 11, một khi tuyết đổ thì mới coi như kết thúc.
Các đoàn du khách tới không ngớt, ngày nào Có Biển cũng nhận thêm. Diệp Tiểu Thuyền dứt khoát trả lại phòng mình làm phòng cho khách, chuyển đến ở chung với A Quý và Tiểu Trư.
Tiểu Trư ngạc nhiên: "Cool đại ca, anh đồng ý ngủ chung với bọn tôi thật à?"
A Quý cũng nói: "Cool đại ca, không phải anh bảo giữa người với người phải giữ khoảng cách à?"
Diệp Tiểu Thuyền xốc chăn, trầm giọng đáp, "Ngủ đi, đừng nói nhảm nữa, mai còn phải dậy sớm làm việc đấy."
A Quý nghe lời ngủ luôn, nhưng Tiểu Trư lại không chịu, "Tiểu Thuyền, gần đây cậu cứ khác khác sao ấy."
Diệp Tiểu Thuyền không đáp lại.
Hắn nhìn chằm chằm bức tường trong ánh đèn vàng nhạt, mắt mở đến phát đau.
Hắn đương nhiên là khác, từ đêm bắn pháo hoa đã khác rồi.
Kim Dân Hải không thể thuyết phục hắn đi Nam Thành, nhưng một lời "Đừng đi" của Thiện Kiều cuối cùng lại khiến hắn quyết tâm rời khỏi Viễn Thành.
Hắn không muốn làm gánh nặng của Thiện Kiều nữa.
"Năm nay đông khách như thế, sao cậu không chạy xe kiếm thêm?" Tiểu Trư ngồi trên một cái giường khác, "Hiện còn đang thừa khách thiếu tài xế, thiên thời địa lợi luôn đó! Tôi nghe bảo, cái xe Santana secondhand ngày trước của cậu mà cũng phải 900 một ngày, cậu không chạy thì đúng là thiệt lớn mà."
A Quý đã ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng nghe Tiểu Trư nói vậy cũng lập tức tỉnh như sáo sậu, "Phải đấy, sao cậu ngốc vậy. Đợt này chạy một ngày mà được bằng hai ngày hồi trước lận! Con Prado kia anh Thiện cũng chẳng mấy khi dùng đến, cậu mượn ảnh mà chạy, giờ thuê Prado là đắt nhất."
Diệp Tiểu Thuyền nhẹ thở dài, "Các cậu quản nhiều thế làm gì? Ngủ đi."
Tiểu Trư tắt đèn, lại nói: "Chúng ta là bạn bè, đương nhiên bọn tôi muốn cậu có lời rồi."
Diệp Tiểu Thuyền bật cười, "Tôi chạy xe, thế việc ở Có Biển thì sao?"
"Vẫn còn tôi..." Tiểu Trư nói được một nửa thì khựng lại.
Hiện tại quá nhiều du khách, hết nhận booking với tiếp điện liên tay, lại đến dọn dẹp chăm vườn. Nghĩ kĩ lại thì, nếu không nhờ có Diệp Tiểu Thuyền hỗ trợ phần lớn công việc, mình với A Quý vụng về làm sao mà lo xuể hết việc.
"Ầy..." Tiểu Trư vò đầu, "Đúng là không thể không có Tiểu Thuyền mà."
Diệp Tiểu Thuyền nhẹ giọng đáp: "Biết vậy là được, thôi ngủ đi, đừng tán gẫu nữa."
Không bao lâu sau, Tiểu Trư và A Quý đã say ngủ.
Diệp Tiểu Thuyền lại vẫn mở mắt trừng trừng, nhẹ nhàng trở mình, nhìn lên trần nhà đen nhánh.
Hắn còn chưa nghĩ kĩ mình sẽ đi đâu làm gì. Ở lại cho đến lúc này, cũng chỉ vì muốn giúp Thiện Kiều trông coi Có Biển đến hết mùa du lịch bận rộn nhất ở Viễn Thành.
Dự báo thời tiết hôm qua có nói, tuần sau là tuyết rơi rồi.
Thời gian ở lại Viễn Thành đã không còn nhiều, vậy mà đầu óc hắn bỗng loạn cả lên, không nhớ nổi mình còn cần phải làm những gì.
Bình nước nóng và máy sưởi trong nhà đều hoạt động bình thường—hắn đã tranh thủ kiểm tra mấy lần nhân lúc Thiện Kiều không có nhà, tổng vệ sinh cũng đã làm, dường như đã không còn sót việc gì?
Vé tàu vẫn chưa mua.
Ngày mai phải đi mua vé tàu, Diệp Tiểu Thuyền nghĩ bụng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Diệp Tiểu Thuyền nhớ tới bữa ăn sủi cảo cùng Thiện Kiều hôm trước, bỗng này ra một ý.
Hắn không biết nấu ăn, có sống cả đời bằng bánh bao chay cũng chẳng vấn đề gì, nhưng hắn muốn làm sủi cảo cho Thiện Kiều một lần.
Hồi nhỏ, hắn thấy Ngọc Hà thường nặn từng viên sủi cảo bé bé xếp đầy cả bàn, một nửa lấy ăn, một nửa bỏ tủ đá, bao giờ muốn ăn chỉ cần thả vào nước sôi một lát là được.
Trời vừa sáng, Diệp Tiểu Thuyền liền đi mua vé tàu vào nam, sau đó ra chợ mua thịt, rau và nguyên liệu gói, rồi chạy đến tiệm sủi cảo trên đường Tây Tuyền học cách làm.
Người Viễn Thành không hay ăn sủi cảo, trong quán cũng không quá bận rộn. Chủ quán đến từ Tây Nam, tính ra cũng là đồng hương với Diệp Tiểu Thuyền, trông hắn đã tự chuẩn bị nguyên liệu sẵn sàng, thấy thú vị, lại đang rảnh, cho nên cũng đồng ý dạy.
Diệp Tiểu Thuyền từ nhỏ đã tiếp thu rất nhanh, học xong còn kịp làm giúp ông chủ vài việc vặt trong tiệm.
Chủ quán hỏi: "Cậu trai học gói sủi cảo làm gì vậy? Không tính cạnh tranh với tôi đấy chứ?"
Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu, "Gói sẵn cho người nhà thôi."
Tiết trời ngày càng lạnh, khách tới cũng thưa dần, mùa du lịch chuẩn bị kết thúc.
Có Biển đã không còn bận rộn như dạo trước, tối đến, Diệp Tiểu Thuyền ngồi dưới giàn nho chuyên chú bao đầy một bàn sủi cảo.
A Quý hớn hở không thôi: "Uây, Tiểu Thuyền biết làm sủi cảo à?"
Tiểu Trư cũng vui vẻ, "Làm cho bọn tôi sao?"
"Ừm." Diệp Tiểu Thuyền cẩn thận xếp lại sủi cảo, một phần đưa A Quý bỏ vào tủ lạnh, một phần mang đến nhà Thiện Kiều, phần còn lại lấy ra để mọi người ăn luôn.
Trong phòng bếp rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ, Tiểu Trư và A Quý đang chuẩn bị sủi cảo.
Diệp Tiểu mang theo ba hộp lớn sủi cảo ra ngoài, thở ra một hơi sương trắng xóa trong đêm lạnh.
Thiện Kiều không có nhà, trong phòng lặng như tờ.
Diệp Tiểu Thuyền cất sủi cảo vào ngăn đá xong, còn ngẩn người ngồi trước tủ lạnh một lúc lâu.
Hắn mua vé tàu chuyến ngày mai, đêm nay đã là đêm cuối cùng.
Dự báo thời tiết hiếm khi nào lại chuẩn đến vậy—vừa sáng ra, trời quả thật đổ tuyết.
Diệp Tiểu Thuyền đi lên căn gác mái, để lại chìa khóa nhà và một tờ giấy trên giường Thiện Kiều, sau đó xách theo túi đồ, nhẹ tay khép lại cổng vào của Có Biển.
Thị trấn nhỏ vẫn đang còn say giấc.
Không người đưa tiễn hắn.
-
vtrans by xiandzg
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook