Có Bệnh
-
C9: Chương 9
Edit: Mạn Già La
Đến cuối cùng Kiều Ngộ An vẫn lặng lẽ rời đi, anh cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở của Thời Niên một lúc, đều đều, không có vấn đề gì, chắc không có gì khó chịu, cho nên anh cũng không quấy rầy.
Anh cũng không cho rằng Thời Niên tỉnh dậy nhìn thấy anh ở đây sẽ vui vẻ gì cho cam, Thời Niên yên ổn nghỉ ngơi cũng có chỗ tốt cho vết thương của hắn.
Nhưng ban đêm bình yên không phải chỉ có một chuyện này, Thời Niên đúng là đã làm Kiều Ngộ An an tâm phần nào, nhưng vẫn còn có một Khương Tiểu Mễ khác.
Cả viện trưởng Bạch và giáo sư Kiều tối nay đều không rời đi, đây là lần đầu tiên một Khương Tiểu Mễ khác không thể đến biệt thự số 4, về phần sẽ có vấn đề gì thì không ai nói trước được, trong lòng có lo lắng nên không ai đi nghỉ, ngay cả hai người lớn tuổi làm việc và nghỉ ngơi có quy luật cũng không đi ngủ, chỉ đợi ở phòng khách.
Mười giờ rưỡi, Khương Tiểu Mễ mặt không biểu cảm từ trên lầu đi xuống, làm như không thấy bốn người trong phòng khách mà đi thẳng ra cửa, Kiều Ngộ An là người đầu tiên đứng dậy đi theo sau.
Dưới gốc tùng ngoài biệt thự số 4, dù muốn hay không Kiều Ngộ An vẫn ngăn Khương Tiểu Mễ lại:
“Khương Chanh.”
Khương Tiểu Mễ dừng bước quay đầu nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt lạnh tanh, sự không vui hiện rõ, như đang trách Kiều Ngộ An làm phiền mình, thậm chí còn hơi nhe răng với anh.
Kiều Ngộ An cũng không sợ Khương Tiểu Mễ như vậy, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, chỉ lên gác xép bên trên:
“Cậu ấy bị thương.”
Bốn chữ đơn giản khiến Khương Tiểu Mễ thu răng nanh lại trong tích tắc, ánh mắt nhìn Kiều Ngộ An tuy vẫn lạnh lùng nhưng đã dịu dàng hơn rất nhiều, Kiều Ngộ An có chút kinh ngạc với sự yêu thích của Khương Tiểu Mễ đối với Thời Niên, song vẫn mở miệng kiên nhẫn giải thích:
“Chị còn nhớ không? Tối hôm qua cậu ấy bị thương chảy máu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể bị ai quấy rầy, nếu chị đi lên, cậu ấy còn phải mang đồ ăn cho chị, sẽ không thể nghỉ ngơi tốt được.”
Thật ra Kiều Ngộ An rất ít khi nói liền một mạch với Khương Tiểu Mễ khác nhiều như vậy, cho nên bản thân anh cũng không chắc Khương Tiểu Mễ có nghe lọt hay không, thậm chí anh đã chuẩn bị sẵn nếu Khương Tiểu Mễ không nghe mà cứ một mực đi lên thì anh sẽ cưỡng ép mang cô bé đi.
Nhưng Kiều Ngộ An dường như đã đánh giá thấp sự yêu thích của Khương Tiểu Mễ đối với Thời Niên, anh vừa nói xong, Khương Tiểu Mễ có chút ủ rủ cúi đầu, một giây đó Kiều Ngộ An chắc chắn mình không nhìn nhầm, anh thấy rõ sự áy náy trên mặt Khương Tiểu Mễ.
Cô bé nhớ rõ là mình làm Thời Niên bị thương?
Kiều Ngộ An rất tò mò nhưng lại không dám hỏi, sợ đụng phải dây thần kinh nào đó của Khương Tiểu Mễ, nhưng anh biết rõ Khương Tiểu Mễ đã thỏa hiệp rồi, ít nhất hôm nay cô bé sẽ không nhất quyết đi lên.
“Vậy hôm nay chúng ta về trước nhé?” Kiều Ngộ An nhỏ giọng thương lượng: “Hay là chúng ta đến biệt thự số 3 đi?”
Căn biệt thự số 3 chỉ cách biệt thự số 4 có mấy chục mét, lúc trước để phòng hờ, cách trang trí ở căn gác nhỏ cũng phỏng theo biệt thự số 4, ngay cả những con búp bê mà Khương Tiểu Mễ đã tháo rời bao năm nay đều được cất giữ trong đó, tiếc là mấy năm nay Khương Tiểu Mễ chưa từng đặt chân đến lấy một lần.
Kiều Ngộ An đương nhiên mong Khương Tiểu Mễ sẽ đi, nếu như Khương Tiểu Mễ có thể đến một căn gác khác, sau đó từ từ tạo thành thói quen, có lẽ những vấn đề trước mắt đều có thể giải quyết được hết.
Nhưng Khương Tiểu Mễ cứ như không nghe thấy Kiều Ngộ An nói, lặng im một thoáng rồi ngồi dưới đất dựa vào gốc tùng, tựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ gác xép, tựa như đang dùng cách này bảo vệ người cô bé thích kia.
Tình huống tốt hơn nhiều so với dự đoán, Kiều Ngộ An cũng không mấy quan tâm Khương Tiểu Mễ đợi ở đây hay đi biệt thự số 3, anh quay đầu nhìn ba mẹ và Khương Chanh cách đó không xa, ra hiệu cho họ trở về.
Tình trạng của Khương Tiểu Mễ hiện tại rất ổn định, không cần nhiều người như vậy đi cùng.
Kiều Ngộ An canh đến gần hai giờ đêm, khi Khương Tiểu Mễ đứng dậy chậm rãi đi về, Kiều Ngộ An cũng từ trong góc đứng dậy đi theo Khương Tiểu Mễ, trước khi đi còn không nhịn được quay đầu nhìn lại biệt thự số 4.
Không biết Thời Niên ngủ trong tủ bây giờ thế nào rồi.
Kể từ hôm nay, Kiều Ngộ An trước khi đến bệnh viện và sau khi tan làm về sẽ đến biệt thự số 4 một chuyến, tuy rằng Thời Niên không có chuyện đáp lại anh, nhưng anh vẫn lo lắng cho vết thương của Thời Niên.
Căn biệt thự yên ắng như không có người ở, Kiều Ngộ An mấy lần muốn trèo lên cây xem Thời Niên thế nào, song kìm lại.
Ban ngày làm việc, lúc rảnh rỗi lại lo lắng cho Thời Niên, tối còn phải lo không biết Khương Tiểu Mễ có đột nhiên chống đối hay không, nhưng khiến Kiều Ngộ An kinh ngạc là, ba ngày liền Khương Tiểu Mễ đều không hề có bất kỳ phản ứng gì, mặc dù mười giờ rưỡi đêm cô bé vẫn sẽ tỉnh lại như bình thường, nhưng đi đến ngoài biệt thự số 4 rồi nhưng cô bé sẽ không trèo lên cây.
Chỉ ngồi dưới gốc tùng nhìn ô cửa sổ trên gác xép kia, không biết suy nghĩ điều gì.
Kiều Ngộ An vẫn luôn ở bên cạnh, cũng không ai khác ở cùng được, thỉnh thoảng anh cũng sẽ nói chuyện với Khương Tiểu Mễ, muốn biết rốt cuộc cô bé nghĩ gì, nhưng phần lớn thời gian, Khương Tiểu Mễ đều coi anh như người vô hình, chẳng thèm đếm xỉa tới.
Ngày thứ tư là thứ bảy, Kiều Ngộ An không phải đến phòng khám, trừ giờ ăn cơm thì cả ngày đều lượn lờ ở biệt thự số 4.
Dù biết Thời Niên có thể mắc chứng hoang tưởng bị hại, nhưng Kiều Ngộ An vẫn hy vọng Thời Niên thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí, ít nhất cũng để anh xem vết thương hồi phục như thế nào, mặc dù khả năng bị nhiễm trùng và phát sốt cũng không cao, nhưng không tận mắt nhìn thấy, Kiều Ngộ An vẫn không yên lòng.
Sau giờ trưa, Kiều Ngộ An ăn cơm xong lại muốn ra ngoài, bị Khương Chanh ngăn lại:
“Không phải không cho em đi, nhưng một tuần này em mệt lắm rồi, nghỉ ngơi chút rồi đi, chị trông giúp em, có tình huống gì chị sẽ gọi ngay cho em.”
Kiều Ngộ An nghe vậy cười, cũng không từ chối ý tốt của Khương Chanh, dù sao con người cũng không phải làm bằng sắt, quả thật anh cũng đã mệt:
“Vậy em đi ngủ một lát.”
“Mau đi đi.”
Có lẽ là bởi vì thật sự quá mệt mỏi, Kiều Ngộ An đặt lưng lên giường là ngủ mất, trong mơ hồ cảm thấy mình mơ một giấc mơ, có lẽ là nguyên nhân ban ngày nghĩ nhiều, nên trong mơ anh thấy mình thế nhưng đi đến biệt thự số 4.
Nhưng trong mộng dù anh làm thế nào cũng không tìm được Thời Niên, sau đó anh nghĩ tới tủ quần áo kia liền chạy tới, nhưng nháy mắt mở tủ quần áo ra điều anh nhìn thấy lại là một bộ xương người.
Kiều Ngộ An bừng tỉnh khỏi giấc mộng, một lúc sau tỉnh táo lại mới biết mình vừa mơ, sờ điện thoại xem giờ, đã ngủ được gần hai tiếng rồi.
Có lẽ là vì giấc mộng vừa rồi, trong lòng Kiều Ngộ An cứ thấy bồn chồn, anh đứng dậy đến rửa mặt cũng chưa đã đi thẳng ra ngoài, Khương Chanh vẫn ngồi trong xe bên ngoài biệt thự, từ góc độ này vừa đủ nhìn thấy biệt thự số 4, thấy Kiều Ngộ An đi ra, cô mở cửa xe bước xuống:
“Em bị sao thế? Sao sắc mặt kém vậy?”
Kiều Ngộ An lắc đầu: “Mơ một giấc thôi, không có gì đâu, em đi xem một chút, chị về trước đi.”
Nói xong không cho Khương Chanh thời gian phản ứng đã đi thẳng về hướng biệt thự số 4.
Biệt thự số 4 vẫn như cũ, không có gì khác biệt, nhưng Kiều Ngộ An vẫn thấy bất an, thế nên anh đến gần hơn chút, tự hỏi liệu có thể nghe thấy chút tiếng động bên trong hay không, nhưng quá yên tĩnh, yên tĩnh giống như bên trong vốn chẳng hề có ai sống vậy.
Kiều Ngộ An thấy mình có hơi ngáo, một người sống trong đó, dù có tiếng động cũng rất nhỏ, mình cũng không phải có thuận phong nhĩ*, nghe được kiểu gì chứ?
* (顺风耳): Thuận phong nhĩ dịch nôm na theo tiếng Trung có nghĩa là tai nghe xa theo gió. Đôi tai nghe được những âm thanh truyền theo gió => Nghe được rất xa.
Cười giễu mình một cái, vừa định xoay người rời đi, trong biệt thự số 4 lại vọng ra một tiếng loảng xoảng, giống như có thứ gì đó rớt xuống vậy, Kiều Ngộ An còn chưa kịp ngẩn người, đã đi thẳng đến gõ cửa:
“Thời Niên! Thời Niên cậu mở cửa, tôi là Kiều Ngộ An đây.”
Nhưng dù Kiều Ngộ An gõ cánh cửa này bao nhiêu lần, thì câu trả lời mà anh nhận được đều giống nhau, không có ai mở cửa cho anh.
Âm thanh bên trong khiến Kiều Ngộ An nghĩ tới rất nhiều chuyện xấu, lần đầu tiên anh biết trí tưởng tượng của mình phong phú đến vậy, cho nên cũng kệ có lễ phép hay không, chạy thẳng đến cây tùng bên cạnh.
Cửa sổ gác xép vẫn không đóng, Kiều Ngộ An đẩy ra, anh nhảy xuống rồi cất bước xuống lầu.
Nơi đầu tiên Kiều Ngộ An đến là phòng ngủ của Thời Niên, nhưng trong phòng ngủ không có ai, chăn gối trên giường đều có dấu vết có người từng nằm: Đây là mới ngủ dậy sao?
Trong thư phòng vẫn là dáng vẻ buổi tối ngày xảy ra chuyện đó, sách vở rơi vãi khắp nơi, nhưng Kiều Ngộ An bây giờ không quan tâm đến những thứ này, anh muốn biết Thời Niên bây giờ thế nào rồi.
Cả tầng hai không có bóng dáng của Thời Niên, Kiều Ngộ An chợt sực tỉnh nhớ ra âm thanh mình nghe thấy hẳn là ở tầng một, anh cất bước xuống lầu chẳng chút nghĩ ngợi, độ sáng của đèn pin điện thoại có hạn, song vẫn giúp anh thấy được Thời Niên ngất xỉu ở trên sàn nhà ăn khi đi đến một nửa cầu thang.
Kiều Ngộ An bước nhanh hơn, trên đường đi cũng bật đèn nhà lên.
“Thời Niên?” Kiều Ngộ An đỡ nửa người Thời Niên dậy, lúc chạm vào người hắn, dù cách lớp quần áo, Kiều Ngộ An vẫn có thể cảm giác được cả người hắn nóng hổi.
Xung quanh là cốc nước vỡ vụn và chai nước lạnh, có lẽ Thời Niên khát nước muốn dậy uống nhưng lại ngất đi vì sốt cao.
Kiều Ngộ An ôm Thời Niên trở về phòng ngủ đặt hắn lên giường rồi cẩn thận cởi quần áo của hắn ra, lúc Kiều Ngộ An nhìn thấy vết thương trên người hắn thì không khỏi nhíu mày, cho dù vết thương khâu lại lúc trước đã vỡ ra, nhưng nếu chăm kỹ và chú ý hơn thì sẽ không sao cả.
Nhưng bây giờ Kiều Ngộ An liếc nhìn vết thương là biết không được quan tâm gì, không chừng vẫn tắm rửa như bình thường, một ngày hai lần kiểu này, dù vết thương nhẹ nhất cũng chưa lành được.
Kiều Ngộ An quay lại biệt thự số 1 lấy hộp thuốc, còn có cả hộp chỉ khâu và thuốc hạ sốt vốn dĩ được chuẩn bị cho Thời Niên mang về từ bệnh viện lần trước, loại bỏ mủ, khử trùng tiêu độc, cắt chỉ rồi khâu lại lần nữa, đợi đến khi khâu xong thì trời đã sẩm tối.
Kiều Ngộ An thu dọn hộp thuốc, nhìn Thời Niên trên giường dù đang hôn mê vẫn cau mày vì khó chịu, nhẹ giọng nói:
“Lần này dù cậu có lấy dao phay chém tôi, tôi cũng sẽ không đi đâu.”
Đến cuối cùng Kiều Ngộ An vẫn lặng lẽ rời đi, anh cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở của Thời Niên một lúc, đều đều, không có vấn đề gì, chắc không có gì khó chịu, cho nên anh cũng không quấy rầy.
Anh cũng không cho rằng Thời Niên tỉnh dậy nhìn thấy anh ở đây sẽ vui vẻ gì cho cam, Thời Niên yên ổn nghỉ ngơi cũng có chỗ tốt cho vết thương của hắn.
Nhưng ban đêm bình yên không phải chỉ có một chuyện này, Thời Niên đúng là đã làm Kiều Ngộ An an tâm phần nào, nhưng vẫn còn có một Khương Tiểu Mễ khác.
Cả viện trưởng Bạch và giáo sư Kiều tối nay đều không rời đi, đây là lần đầu tiên một Khương Tiểu Mễ khác không thể đến biệt thự số 4, về phần sẽ có vấn đề gì thì không ai nói trước được, trong lòng có lo lắng nên không ai đi nghỉ, ngay cả hai người lớn tuổi làm việc và nghỉ ngơi có quy luật cũng không đi ngủ, chỉ đợi ở phòng khách.
Mười giờ rưỡi, Khương Tiểu Mễ mặt không biểu cảm từ trên lầu đi xuống, làm như không thấy bốn người trong phòng khách mà đi thẳng ra cửa, Kiều Ngộ An là người đầu tiên đứng dậy đi theo sau.
Dưới gốc tùng ngoài biệt thự số 4, dù muốn hay không Kiều Ngộ An vẫn ngăn Khương Tiểu Mễ lại:
“Khương Chanh.”
Khương Tiểu Mễ dừng bước quay đầu nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt lạnh tanh, sự không vui hiện rõ, như đang trách Kiều Ngộ An làm phiền mình, thậm chí còn hơi nhe răng với anh.
Kiều Ngộ An cũng không sợ Khương Tiểu Mễ như vậy, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, chỉ lên gác xép bên trên:
“Cậu ấy bị thương.”
Bốn chữ đơn giản khiến Khương Tiểu Mễ thu răng nanh lại trong tích tắc, ánh mắt nhìn Kiều Ngộ An tuy vẫn lạnh lùng nhưng đã dịu dàng hơn rất nhiều, Kiều Ngộ An có chút kinh ngạc với sự yêu thích của Khương Tiểu Mễ đối với Thời Niên, song vẫn mở miệng kiên nhẫn giải thích:
“Chị còn nhớ không? Tối hôm qua cậu ấy bị thương chảy máu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể bị ai quấy rầy, nếu chị đi lên, cậu ấy còn phải mang đồ ăn cho chị, sẽ không thể nghỉ ngơi tốt được.”
Thật ra Kiều Ngộ An rất ít khi nói liền một mạch với Khương Tiểu Mễ khác nhiều như vậy, cho nên bản thân anh cũng không chắc Khương Tiểu Mễ có nghe lọt hay không, thậm chí anh đã chuẩn bị sẵn nếu Khương Tiểu Mễ không nghe mà cứ một mực đi lên thì anh sẽ cưỡng ép mang cô bé đi.
Nhưng Kiều Ngộ An dường như đã đánh giá thấp sự yêu thích của Khương Tiểu Mễ đối với Thời Niên, anh vừa nói xong, Khương Tiểu Mễ có chút ủ rủ cúi đầu, một giây đó Kiều Ngộ An chắc chắn mình không nhìn nhầm, anh thấy rõ sự áy náy trên mặt Khương Tiểu Mễ.
Cô bé nhớ rõ là mình làm Thời Niên bị thương?
Kiều Ngộ An rất tò mò nhưng lại không dám hỏi, sợ đụng phải dây thần kinh nào đó của Khương Tiểu Mễ, nhưng anh biết rõ Khương Tiểu Mễ đã thỏa hiệp rồi, ít nhất hôm nay cô bé sẽ không nhất quyết đi lên.
“Vậy hôm nay chúng ta về trước nhé?” Kiều Ngộ An nhỏ giọng thương lượng: “Hay là chúng ta đến biệt thự số 3 đi?”
Căn biệt thự số 3 chỉ cách biệt thự số 4 có mấy chục mét, lúc trước để phòng hờ, cách trang trí ở căn gác nhỏ cũng phỏng theo biệt thự số 4, ngay cả những con búp bê mà Khương Tiểu Mễ đã tháo rời bao năm nay đều được cất giữ trong đó, tiếc là mấy năm nay Khương Tiểu Mễ chưa từng đặt chân đến lấy một lần.
Kiều Ngộ An đương nhiên mong Khương Tiểu Mễ sẽ đi, nếu như Khương Tiểu Mễ có thể đến một căn gác khác, sau đó từ từ tạo thành thói quen, có lẽ những vấn đề trước mắt đều có thể giải quyết được hết.
Nhưng Khương Tiểu Mễ cứ như không nghe thấy Kiều Ngộ An nói, lặng im một thoáng rồi ngồi dưới đất dựa vào gốc tùng, tựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ gác xép, tựa như đang dùng cách này bảo vệ người cô bé thích kia.
Tình huống tốt hơn nhiều so với dự đoán, Kiều Ngộ An cũng không mấy quan tâm Khương Tiểu Mễ đợi ở đây hay đi biệt thự số 3, anh quay đầu nhìn ba mẹ và Khương Chanh cách đó không xa, ra hiệu cho họ trở về.
Tình trạng của Khương Tiểu Mễ hiện tại rất ổn định, không cần nhiều người như vậy đi cùng.
Kiều Ngộ An canh đến gần hai giờ đêm, khi Khương Tiểu Mễ đứng dậy chậm rãi đi về, Kiều Ngộ An cũng từ trong góc đứng dậy đi theo Khương Tiểu Mễ, trước khi đi còn không nhịn được quay đầu nhìn lại biệt thự số 4.
Không biết Thời Niên ngủ trong tủ bây giờ thế nào rồi.
Kể từ hôm nay, Kiều Ngộ An trước khi đến bệnh viện và sau khi tan làm về sẽ đến biệt thự số 4 một chuyến, tuy rằng Thời Niên không có chuyện đáp lại anh, nhưng anh vẫn lo lắng cho vết thương của Thời Niên.
Căn biệt thự yên ắng như không có người ở, Kiều Ngộ An mấy lần muốn trèo lên cây xem Thời Niên thế nào, song kìm lại.
Ban ngày làm việc, lúc rảnh rỗi lại lo lắng cho Thời Niên, tối còn phải lo không biết Khương Tiểu Mễ có đột nhiên chống đối hay không, nhưng khiến Kiều Ngộ An kinh ngạc là, ba ngày liền Khương Tiểu Mễ đều không hề có bất kỳ phản ứng gì, mặc dù mười giờ rưỡi đêm cô bé vẫn sẽ tỉnh lại như bình thường, nhưng đi đến ngoài biệt thự số 4 rồi nhưng cô bé sẽ không trèo lên cây.
Chỉ ngồi dưới gốc tùng nhìn ô cửa sổ trên gác xép kia, không biết suy nghĩ điều gì.
Kiều Ngộ An vẫn luôn ở bên cạnh, cũng không ai khác ở cùng được, thỉnh thoảng anh cũng sẽ nói chuyện với Khương Tiểu Mễ, muốn biết rốt cuộc cô bé nghĩ gì, nhưng phần lớn thời gian, Khương Tiểu Mễ đều coi anh như người vô hình, chẳng thèm đếm xỉa tới.
Ngày thứ tư là thứ bảy, Kiều Ngộ An không phải đến phòng khám, trừ giờ ăn cơm thì cả ngày đều lượn lờ ở biệt thự số 4.
Dù biết Thời Niên có thể mắc chứng hoang tưởng bị hại, nhưng Kiều Ngộ An vẫn hy vọng Thời Niên thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí, ít nhất cũng để anh xem vết thương hồi phục như thế nào, mặc dù khả năng bị nhiễm trùng và phát sốt cũng không cao, nhưng không tận mắt nhìn thấy, Kiều Ngộ An vẫn không yên lòng.
Sau giờ trưa, Kiều Ngộ An ăn cơm xong lại muốn ra ngoài, bị Khương Chanh ngăn lại:
“Không phải không cho em đi, nhưng một tuần này em mệt lắm rồi, nghỉ ngơi chút rồi đi, chị trông giúp em, có tình huống gì chị sẽ gọi ngay cho em.”
Kiều Ngộ An nghe vậy cười, cũng không từ chối ý tốt của Khương Chanh, dù sao con người cũng không phải làm bằng sắt, quả thật anh cũng đã mệt:
“Vậy em đi ngủ một lát.”
“Mau đi đi.”
Có lẽ là bởi vì thật sự quá mệt mỏi, Kiều Ngộ An đặt lưng lên giường là ngủ mất, trong mơ hồ cảm thấy mình mơ một giấc mơ, có lẽ là nguyên nhân ban ngày nghĩ nhiều, nên trong mơ anh thấy mình thế nhưng đi đến biệt thự số 4.
Nhưng trong mộng dù anh làm thế nào cũng không tìm được Thời Niên, sau đó anh nghĩ tới tủ quần áo kia liền chạy tới, nhưng nháy mắt mở tủ quần áo ra điều anh nhìn thấy lại là một bộ xương người.
Kiều Ngộ An bừng tỉnh khỏi giấc mộng, một lúc sau tỉnh táo lại mới biết mình vừa mơ, sờ điện thoại xem giờ, đã ngủ được gần hai tiếng rồi.
Có lẽ là vì giấc mộng vừa rồi, trong lòng Kiều Ngộ An cứ thấy bồn chồn, anh đứng dậy đến rửa mặt cũng chưa đã đi thẳng ra ngoài, Khương Chanh vẫn ngồi trong xe bên ngoài biệt thự, từ góc độ này vừa đủ nhìn thấy biệt thự số 4, thấy Kiều Ngộ An đi ra, cô mở cửa xe bước xuống:
“Em bị sao thế? Sao sắc mặt kém vậy?”
Kiều Ngộ An lắc đầu: “Mơ một giấc thôi, không có gì đâu, em đi xem một chút, chị về trước đi.”
Nói xong không cho Khương Chanh thời gian phản ứng đã đi thẳng về hướng biệt thự số 4.
Biệt thự số 4 vẫn như cũ, không có gì khác biệt, nhưng Kiều Ngộ An vẫn thấy bất an, thế nên anh đến gần hơn chút, tự hỏi liệu có thể nghe thấy chút tiếng động bên trong hay không, nhưng quá yên tĩnh, yên tĩnh giống như bên trong vốn chẳng hề có ai sống vậy.
Kiều Ngộ An thấy mình có hơi ngáo, một người sống trong đó, dù có tiếng động cũng rất nhỏ, mình cũng không phải có thuận phong nhĩ*, nghe được kiểu gì chứ?
* (顺风耳): Thuận phong nhĩ dịch nôm na theo tiếng Trung có nghĩa là tai nghe xa theo gió. Đôi tai nghe được những âm thanh truyền theo gió => Nghe được rất xa.
Cười giễu mình một cái, vừa định xoay người rời đi, trong biệt thự số 4 lại vọng ra một tiếng loảng xoảng, giống như có thứ gì đó rớt xuống vậy, Kiều Ngộ An còn chưa kịp ngẩn người, đã đi thẳng đến gõ cửa:
“Thời Niên! Thời Niên cậu mở cửa, tôi là Kiều Ngộ An đây.”
Nhưng dù Kiều Ngộ An gõ cánh cửa này bao nhiêu lần, thì câu trả lời mà anh nhận được đều giống nhau, không có ai mở cửa cho anh.
Âm thanh bên trong khiến Kiều Ngộ An nghĩ tới rất nhiều chuyện xấu, lần đầu tiên anh biết trí tưởng tượng của mình phong phú đến vậy, cho nên cũng kệ có lễ phép hay không, chạy thẳng đến cây tùng bên cạnh.
Cửa sổ gác xép vẫn không đóng, Kiều Ngộ An đẩy ra, anh nhảy xuống rồi cất bước xuống lầu.
Nơi đầu tiên Kiều Ngộ An đến là phòng ngủ của Thời Niên, nhưng trong phòng ngủ không có ai, chăn gối trên giường đều có dấu vết có người từng nằm: Đây là mới ngủ dậy sao?
Trong thư phòng vẫn là dáng vẻ buổi tối ngày xảy ra chuyện đó, sách vở rơi vãi khắp nơi, nhưng Kiều Ngộ An bây giờ không quan tâm đến những thứ này, anh muốn biết Thời Niên bây giờ thế nào rồi.
Cả tầng hai không có bóng dáng của Thời Niên, Kiều Ngộ An chợt sực tỉnh nhớ ra âm thanh mình nghe thấy hẳn là ở tầng một, anh cất bước xuống lầu chẳng chút nghĩ ngợi, độ sáng của đèn pin điện thoại có hạn, song vẫn giúp anh thấy được Thời Niên ngất xỉu ở trên sàn nhà ăn khi đi đến một nửa cầu thang.
Kiều Ngộ An bước nhanh hơn, trên đường đi cũng bật đèn nhà lên.
“Thời Niên?” Kiều Ngộ An đỡ nửa người Thời Niên dậy, lúc chạm vào người hắn, dù cách lớp quần áo, Kiều Ngộ An vẫn có thể cảm giác được cả người hắn nóng hổi.
Xung quanh là cốc nước vỡ vụn và chai nước lạnh, có lẽ Thời Niên khát nước muốn dậy uống nhưng lại ngất đi vì sốt cao.
Kiều Ngộ An ôm Thời Niên trở về phòng ngủ đặt hắn lên giường rồi cẩn thận cởi quần áo của hắn ra, lúc Kiều Ngộ An nhìn thấy vết thương trên người hắn thì không khỏi nhíu mày, cho dù vết thương khâu lại lúc trước đã vỡ ra, nhưng nếu chăm kỹ và chú ý hơn thì sẽ không sao cả.
Nhưng bây giờ Kiều Ngộ An liếc nhìn vết thương là biết không được quan tâm gì, không chừng vẫn tắm rửa như bình thường, một ngày hai lần kiểu này, dù vết thương nhẹ nhất cũng chưa lành được.
Kiều Ngộ An quay lại biệt thự số 1 lấy hộp thuốc, còn có cả hộp chỉ khâu và thuốc hạ sốt vốn dĩ được chuẩn bị cho Thời Niên mang về từ bệnh viện lần trước, loại bỏ mủ, khử trùng tiêu độc, cắt chỉ rồi khâu lại lần nữa, đợi đến khi khâu xong thì trời đã sẩm tối.
Kiều Ngộ An thu dọn hộp thuốc, nhìn Thời Niên trên giường dù đang hôn mê vẫn cau mày vì khó chịu, nhẹ giọng nói:
“Lần này dù cậu có lấy dao phay chém tôi, tôi cũng sẽ không đi đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook