Có Bệnh
-
C50: Chương 50
Edit: Mạn Già La
Thời Niên ngơ ngác nhìn Kiều Ngộ An, tầm mắt từ đôi mắt anh từng chút một dời đến chóp mũi, xuống chút nữa muốn nhìn xem có phải thật sự như mình nghĩ hay không, nhưng hắn không nhìn tới được.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy mũi hai người áp vào nhau, và còn Kiều Ngộ An nhắm nghiền mắt cùng hàng mi thật dài.
Kiều Ngộ An hôn hắn, bọn họ hôn nhau.
Trong đầu Thời Niên toàn là một câu này.
Mục đích của Kiều Ngộ An xem ra đã đạt được, ít nhất giờ phút này trong lòng trong mắt Thời Niên chỉ có Kiều Ngộ An, một sự thật bọn họ đang hôn nhau, ngoài ra không có gì khác.
Mười giây trôi qua mà tưởng chừng như cả thế kỷ, Kiều Ngộ An tưởng rằng Thời Niên sẽ đẩy mình ra, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rằng lưng sẽ bị đập vào vách tủ sau khi bị đẩy ra, nhưng Thời Niên vẫn luôn không có động tác gì, Kiều Ngộ An tò mò mở mắt ra, thấy Thời Niên còn đang nhìn mình không chớp mắt, như thể đã đứng hình.
Kiều Ngộ An biết hắn là còn chưa kịp phản ứng, vì thế chủ động lùi ra một ít, cười nhìn hắn:
“Khá hơn chút nào chưa?”
Thời Niên không nói, nhưng dù vậy, Kiều Ngộ An cũng có thể cảm giác được sự im lặng của hắn lúc này không phải là vì sợ hãi, mà là vì bất ngờ và không kịp phản ứng.
Tuy rằng là để Thời Niên nhanh dứt ra từ trong một loại cảm xúc khác, nhưng chưa được Thời Niên cho phép đã hôn hắn cũng là sự thật, là một việc rất không đúng, cho nên Kiều Ngộ An lại lần nữa nắm tay Thời Niên, đặt lên mặt mình:
“Chưa được sự đồng ý đã tự tiện hôn cậu, cậu muốn đánh tôi không?”
Thời Niên vẫn không nói gì, mặc cho Kiều Ngộ An nắm lấy tay mình, nhưng ánh mắt vẫn ở trên môi Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nương theo ánh sáng từ điện thoại phía sau nhìn thấy chỗ hầu kết của Thời Niên cuộn lên xuống trong vô thức.
Rất gợi cảm.
Đừng nói Kiều Ngộ An không biết Thời Niên đang nghĩ gì, ngay cả chính Thời Niên cũng không thể nói rõ, hiện tại cả thế giới của hắn dường như chỉ nhìn thấy được mỗi khóe miệng của Kiều Ngộ An, theo tần suất lúc đóng lúc mở của anh khiến nhịp tim của hắn từng chút ổn định lại, sau đó hắn mới nhận ra mình bị hôn chưa đủ, còn muốn hôn nữa.
Lúc nghĩ như vậy Thời Niên cũng thật sự làm vậy, hắn nhích lại gần Kiều Ngộ An, giống như cách Kiều Ngộ An làm với mình vừa rồi, miệng chậm rãi dán lên môi Kiều Ngộ An.
Cảm giác mềm mại giống với vừa rồi vậy.
Bị Thời Niên chủ động hôn môi, Kiều Ngộ An có chút kinh ngạc, dù sao anh cũng đã nghĩ đến việc Thời Niên sẽ vì nụ hôn này mà phát sinh vài loại phản ứng, duy chỉ có không nghĩ tới nhất là Thời Niên sẽ hôn lại, nhưng lại không thể phủ nhận anh thích Thời Niên và mình có chút thân mật như vậy, vì vậy cũng để cho hắn hôn.
Một nụ hôn môi chạm môi nhẹ nhàng mà thôi, nhưng thời gian lại rất dài, dài đến mức Kiều Ngộ An cũng bắt đầu lo lắng không biết tư thế của Thời Niên có thoải mái hay không.
Thời Niên ngồi nghiêng trước mặt anh, lúc hôn anh là tư thế quay đầu, Kiều Ngộ An có chút lo lắng hắn sẽ không thoải mái, huống chi hai người không thể cứ thế này mãi được, nhưng Kiều Ngộ An đã chủ động lui một lần, thêm lần nữa sẽ giống như anh không thích Thời Niên hôn mình.
Cho nên anh không lùi, mà là ý xấu thè lưỡi, liếm nhẹ môi Thời Niên.
Chiêu này dùng rất tốt, Thời Niên lùi ra như bị điện giật, kéo khoảng cách của nhau ra, nhưng không thu hồi ánh mắt nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt dán chặt vào miệng anh, như đang thắc mắc không biết cảm giác ướt át vừa đụng chạm mình kia là gì.
Kiều Ngộ An không dám trêu chọc nữa, anh không sợ Thời Niên đánh mình, chủ yếu là nếu cứ như vậy, Kiều Ngộ An cảm thấy cậu em nhà mình lại phải chào cờ, và bây giờ rõ ràng là một trường hợp không phù hợp.
Kiều Ngộ An nắn nắn ngón út của Thời Niên:
“Tôi hôn cậu một cái, cậu cũng hôn tôi, hai ta huề nhau? Cũng không được đánh tôi đâu đó.”
Kiều Ngộ An dùng một chút lực có thể khiến Thời Niên cảm giác được chút đau, cũng nhờ lực này mà Thời Niên hoàn toàn tỉnh táo lại, nhận ra được mình vừa làm gì, hắn hốt hoảng quay mặt đi:
“Tôi.…”
“Không cần phải nói.” Kiều Ngộ An sờ sờ tóc hắn: “Tôi rất thích.”
Thời Niên bất giác thẹn thùng, sau khi hoàn hồn thì không dám nhìn Kiều Ngộ An nữa, Kiều Ngộ An cũng không thèm để ý, ngập ngừng mở miệng giải thích với Thời Niên chuyện đã xảy ra vừa rồi:
“Hơn nửa tháng trước tôi đã biết có một livestream khám phá nhà ma như vậy rồi, nhưng lúc ấy tôi thực sự không ngờ bọn họ sẽ đến Tứ Quý Nhập Mộng, sau đó cũng quên mất việc này, là sai sót của tôi, đáng lẽ tôi phải nói ngay nói cho cậu biết trước, cho dù là vì để đề phòng, cũng nên chú ý một chút.”
Sau một nụ hôn, cảm xúc của Thời Niên cũng dần dịu xuống, Kiều Ngộ An vừa nói vậy hắn cũng biết đại khái là chuyện gì xảy ra, lắc đầu:
“Không phải lỗi của anh.”
“Bất kể là lỗi của ai, sau này cũng sẽ không bao giờ có chuyện như vậy tái diễn nữa.” Kiều Ngộ An nói: “Chuyện tối nay chị tôi đã đi giải quyết rồi, cậu yên tâm, chị ấy sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ không ảnh hưởng đến cậu, tôi cũng sẽ luôn bên cậu, bảo vệ cậu, nếu cậu cảm thấy mệt, chúng ta có thể ngủ một giấc trước, được không?”
Thời Niên không nói, nhưng Kiều Ngộ An hiểu ý của hắn, hắn không muốn ngủ, cũng không dám ngủ, cho dù anh đảm bảo đi đảm bảo lại, hắn vẫn lo lắng những người đó sẽ quay lại.
Điều này không liên quan đến lý trí, mà là nỗi sợ hãi trong tâm của Thời Niên.
Nhưng Kiều Ngộ An cảm thấy Thời Niên nên thả lỏng, nên anh lui sang một góc khác, kéo tay áo Thời Niên, khi hắn nhìn qua thì vỗ vỗ vị trí đùi mình:
“Gối lên đùi tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi.”
Kiều Ngộ An vốn cho rằng Thời Niên sẽ từ chối, nhưng hắn lại chỉ sửng sốt hai giây liền nghiêng người nằm xuống, cuộn mình lại, hướng về phía Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An đưa tay đặt lên tóc hắn, vỗ về hắn dịu dàng từng cái:
“Ngủ một lát đi, tôi sẽ ở đây.”
Thời Niên ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng cúi đầu nhìn Thời Niên, khẽ mỉm cười, dùng cách mà Thời Niên từng dùng với mình, nhẹ nhàng đặt tay lên che mắt Thời Niên:
“Tôi sẽ luôn bên cậu, nghỉ ngơi chốc lát đi.”
Thời Niên không gắng gượng nữa, yên tâm ngủ thiếp đi trong tư thế này, còn Kiều Ngộ An vẫn không ngừng vuốt ve mái tóc của Thời Niên để trấn an, như đang dùng cách này nhắc nhở Thời Niên rằng mình vẫn luôn ở đây bên hắn.
Dù tủ rất lớn, nhưng đối với dáng vóc 1m82 của Kiều Ngộ An mà nói, vẫn cần phải khoanh chân mới có thể để Thời Niên nằm trên đùi được, một hai phút thì được, mười hai hai mươi phút cũng không phải là không được, nhưng thời gian gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Kiều Ngộ An cảm thấy đôi chân mình đã không còn là của mình nữa.
Nhưng anh không dám cử động, anh biết ngủ có thể khiến cảm xúc của Thời Niên nhanh chóng hồi phục, anh muốn để Thời Niên tốt lên.
Thật ra không chỉ là chân, sau lưng Kiều Ngộ An cũng có chút đau, dựa vào tủ sẽ đụng phải vết thương, không dựa anh lại không chống đỡ nổi, anh có thể cảm giác được sau lưng lại chảy máu, lúc đau gần như tê liệt Thời Niên mới động đậy một chút, rồi từ từ mở mắt ra.
Kiều Ngộ An cúi đầu nhìn hắn, trên mặt là nụ cười hơi gượng gạo:
“Dậy rồi?”
“Ừm.” Tuy rằng đã tỉnh nhưng Thời Niên vẫn hơi không muốn dậy, nhiều năm như vậy hình như hắn chưa từng ngủ ngon đến thế, nhưng hắn cũng hiểu tư thế của Kiều Ngộ An như vậy rất khó chịu, vì vậy cũng ngồi dậy ngay lập tức.
Thời Niên nghe thấy được Kiều Ngộ An thở phào một hơi rất nhẹ.
“Chân tê rồi?” Thời Niên có chút xấu hổ hỏi.
Kiều Ngộ An lắc đầu: “Không còn cảm giác tê luôn rồi, đoán chừng cách cắt cụt chân đã không còn xa nữa.”
Lời này nói ra dễ làm người ta xấu hổ, nhưng Kiều Ngộ An hoàn toàn không cho cảm xúc của Thời Niên có thời gian phản ứng, trực tiếp vươn tay về phía hắn: “Mau đỡ tôi đứng lên, để tôi cử động chút.”
Thời Niên đứng dậy đẩy cửa tủ ra, trong phòng ánh đèn lờ mờ, trong ngoài nhà cũng yên tĩnh như đã tận thế, Thời Niên bước ra ngoài trước, sau đó đưa tay với Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An mỉm cười đưa tay ra, nhưng anh vẫn hơi đánh giá cao chân của mình, anh vừa đứng lên đã phải ngã xuống, thật sự như mất tri giác luôn rồi.
Thời Niên nhanh tay đỡ lấy anh, trước khi Kiều Ngộ An kịp kêu lên cũng đã ôm ngang anh lên lần nữa, Kiều Ngưng An há miệng muốn từ chối, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Thời Niên đặt lên giường rồi, mới mở miệng, nghĩ lại cũng chịu thôi, mình thật sự không đi được, huống chi đã không phải là lần đầu tiên ôm mình, trong một ngày ôm mình hai lần, cũng không có gì phải xấu hổ nữa.
“Xin lỗi.” Thời Niên nói, “Tôi ngủ quá sâu, quên mất anh sẽ khó chịu.”
“Không sao.” Kiều Ngộ An cười: “Tôi cũng muốn cậu ngủ một giấc đàng hoàng.”
Thời Niên không nói gì nữa, cẩn thận nhấc chân Kiều Ngộ An đặt lên giường, chính hắn cũng không đi mà ngồi ở mép giường nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Kiều Ngộ An, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi hỏi anh:
“Đau không?”
“Còn ổn không?”
“Kiên trì được không.”
“Nếu không đau tôi sẽ tiếp tục.”
Lúc đầu Kiều Ngộ An cũng không nhận ra có gì không ổn, còn có thể nghiêm túc trả lời những câu hỏi của Thời Niên, nhưng khi hai chân anh dần hồi phục, anh phát hiện những câu hỏi này nếu không nhìn theo hướng đứng đắn, thì quả thực quá tà dâm, anh một lời khó nói hết nhìn Thời Niên, rốt cục vẫn không nói gì.
Tuy hai người đã hôn nhau rồi, buổi tối hôm nay cũng coi như là một bước tiến lớn, nhưng trạng thái hôm nay của Thời Niên hiển nhiên không thích hợp để đùa như vậy, cho nên Kiều Ngộ An cũng chỉ giơ tay đè bàn tay Thời Niên tiếp tục xoa:
“Không sao, đừng xoa nữa.”
Kiều Ngộ An nói đến đây, Thời Niên sửng sốt một chút, có lẽ là do trải qua lần lau chân trước đó, cho nên phản ứng đầu tiên của Thời Niên chính là nhìn một bộ phận nào đó của Kiều Ngộ An.
Kiều Ngộ An cảm nhận được ánh mắt của Thời Niên: “……”
Kiều Ngộ An quả thật dở khóc dở cười; “Tôi không cứng, nhưng sau lưng tôi hình như lại hơi chảy máu rồi, giúp tôi xử lý chút đi.”
Câu này rất hữu dụng, Thời Niên lập tức quay đầu đi, đứng dậy đứng sau lưng Kiều Ngộ An, buổi tối trước khi đi ngủ anh mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, dưới ánh đèn lờ mờ lúc này cũng không nhìn thấy được gì, Thời Niên không nói một lời vén vạt áo thun lên.
Đúng là chảy máu rồi, vết máu cũng đã chảy gần đến thắt lưng, Thời Niên khẽ cau mày, Kiều Ngộ An cởi áo ra quay lại nhìn hắn, cười:
“Không sao, tôi không đau.”
Thời Niên không nói gì, trực tiếp đi lấy hộp thuốc bắt đầu xử lý, Kiều Ngộ An cũng luôn im lặng, nghĩ đến đội nhóm phát sóng trực tiếp kia, cũng nghĩ đến nụ hôn của bọn họ trong tủ quần áo, cho đến khi Thời Niên xử lý xong vết thương, vào phòng tắm rửa tay xong quay ra, Kiều Ngộ An mới lên tiếng ngăn Thời Niên đang định quay lại tủ quần áo ngủ, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình:
“Lên đây nằm ngủ với tôi đi.”
Thời Niên ngơ ngác nhìn Kiều Ngộ An, tầm mắt từ đôi mắt anh từng chút một dời đến chóp mũi, xuống chút nữa muốn nhìn xem có phải thật sự như mình nghĩ hay không, nhưng hắn không nhìn tới được.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy mũi hai người áp vào nhau, và còn Kiều Ngộ An nhắm nghiền mắt cùng hàng mi thật dài.
Kiều Ngộ An hôn hắn, bọn họ hôn nhau.
Trong đầu Thời Niên toàn là một câu này.
Mục đích của Kiều Ngộ An xem ra đã đạt được, ít nhất giờ phút này trong lòng trong mắt Thời Niên chỉ có Kiều Ngộ An, một sự thật bọn họ đang hôn nhau, ngoài ra không có gì khác.
Mười giây trôi qua mà tưởng chừng như cả thế kỷ, Kiều Ngộ An tưởng rằng Thời Niên sẽ đẩy mình ra, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rằng lưng sẽ bị đập vào vách tủ sau khi bị đẩy ra, nhưng Thời Niên vẫn luôn không có động tác gì, Kiều Ngộ An tò mò mở mắt ra, thấy Thời Niên còn đang nhìn mình không chớp mắt, như thể đã đứng hình.
Kiều Ngộ An biết hắn là còn chưa kịp phản ứng, vì thế chủ động lùi ra một ít, cười nhìn hắn:
“Khá hơn chút nào chưa?”
Thời Niên không nói, nhưng dù vậy, Kiều Ngộ An cũng có thể cảm giác được sự im lặng của hắn lúc này không phải là vì sợ hãi, mà là vì bất ngờ và không kịp phản ứng.
Tuy rằng là để Thời Niên nhanh dứt ra từ trong một loại cảm xúc khác, nhưng chưa được Thời Niên cho phép đã hôn hắn cũng là sự thật, là một việc rất không đúng, cho nên Kiều Ngộ An lại lần nữa nắm tay Thời Niên, đặt lên mặt mình:
“Chưa được sự đồng ý đã tự tiện hôn cậu, cậu muốn đánh tôi không?”
Thời Niên vẫn không nói gì, mặc cho Kiều Ngộ An nắm lấy tay mình, nhưng ánh mắt vẫn ở trên môi Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nương theo ánh sáng từ điện thoại phía sau nhìn thấy chỗ hầu kết của Thời Niên cuộn lên xuống trong vô thức.
Rất gợi cảm.
Đừng nói Kiều Ngộ An không biết Thời Niên đang nghĩ gì, ngay cả chính Thời Niên cũng không thể nói rõ, hiện tại cả thế giới của hắn dường như chỉ nhìn thấy được mỗi khóe miệng của Kiều Ngộ An, theo tần suất lúc đóng lúc mở của anh khiến nhịp tim của hắn từng chút ổn định lại, sau đó hắn mới nhận ra mình bị hôn chưa đủ, còn muốn hôn nữa.
Lúc nghĩ như vậy Thời Niên cũng thật sự làm vậy, hắn nhích lại gần Kiều Ngộ An, giống như cách Kiều Ngộ An làm với mình vừa rồi, miệng chậm rãi dán lên môi Kiều Ngộ An.
Cảm giác mềm mại giống với vừa rồi vậy.
Bị Thời Niên chủ động hôn môi, Kiều Ngộ An có chút kinh ngạc, dù sao anh cũng đã nghĩ đến việc Thời Niên sẽ vì nụ hôn này mà phát sinh vài loại phản ứng, duy chỉ có không nghĩ tới nhất là Thời Niên sẽ hôn lại, nhưng lại không thể phủ nhận anh thích Thời Niên và mình có chút thân mật như vậy, vì vậy cũng để cho hắn hôn.
Một nụ hôn môi chạm môi nhẹ nhàng mà thôi, nhưng thời gian lại rất dài, dài đến mức Kiều Ngộ An cũng bắt đầu lo lắng không biết tư thế của Thời Niên có thoải mái hay không.
Thời Niên ngồi nghiêng trước mặt anh, lúc hôn anh là tư thế quay đầu, Kiều Ngộ An có chút lo lắng hắn sẽ không thoải mái, huống chi hai người không thể cứ thế này mãi được, nhưng Kiều Ngộ An đã chủ động lui một lần, thêm lần nữa sẽ giống như anh không thích Thời Niên hôn mình.
Cho nên anh không lùi, mà là ý xấu thè lưỡi, liếm nhẹ môi Thời Niên.
Chiêu này dùng rất tốt, Thời Niên lùi ra như bị điện giật, kéo khoảng cách của nhau ra, nhưng không thu hồi ánh mắt nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt dán chặt vào miệng anh, như đang thắc mắc không biết cảm giác ướt át vừa đụng chạm mình kia là gì.
Kiều Ngộ An không dám trêu chọc nữa, anh không sợ Thời Niên đánh mình, chủ yếu là nếu cứ như vậy, Kiều Ngộ An cảm thấy cậu em nhà mình lại phải chào cờ, và bây giờ rõ ràng là một trường hợp không phù hợp.
Kiều Ngộ An nắn nắn ngón út của Thời Niên:
“Tôi hôn cậu một cái, cậu cũng hôn tôi, hai ta huề nhau? Cũng không được đánh tôi đâu đó.”
Kiều Ngộ An dùng một chút lực có thể khiến Thời Niên cảm giác được chút đau, cũng nhờ lực này mà Thời Niên hoàn toàn tỉnh táo lại, nhận ra được mình vừa làm gì, hắn hốt hoảng quay mặt đi:
“Tôi.…”
“Không cần phải nói.” Kiều Ngộ An sờ sờ tóc hắn: “Tôi rất thích.”
Thời Niên bất giác thẹn thùng, sau khi hoàn hồn thì không dám nhìn Kiều Ngộ An nữa, Kiều Ngộ An cũng không thèm để ý, ngập ngừng mở miệng giải thích với Thời Niên chuyện đã xảy ra vừa rồi:
“Hơn nửa tháng trước tôi đã biết có một livestream khám phá nhà ma như vậy rồi, nhưng lúc ấy tôi thực sự không ngờ bọn họ sẽ đến Tứ Quý Nhập Mộng, sau đó cũng quên mất việc này, là sai sót của tôi, đáng lẽ tôi phải nói ngay nói cho cậu biết trước, cho dù là vì để đề phòng, cũng nên chú ý một chút.”
Sau một nụ hôn, cảm xúc của Thời Niên cũng dần dịu xuống, Kiều Ngộ An vừa nói vậy hắn cũng biết đại khái là chuyện gì xảy ra, lắc đầu:
“Không phải lỗi của anh.”
“Bất kể là lỗi của ai, sau này cũng sẽ không bao giờ có chuyện như vậy tái diễn nữa.” Kiều Ngộ An nói: “Chuyện tối nay chị tôi đã đi giải quyết rồi, cậu yên tâm, chị ấy sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ không ảnh hưởng đến cậu, tôi cũng sẽ luôn bên cậu, bảo vệ cậu, nếu cậu cảm thấy mệt, chúng ta có thể ngủ một giấc trước, được không?”
Thời Niên không nói, nhưng Kiều Ngộ An hiểu ý của hắn, hắn không muốn ngủ, cũng không dám ngủ, cho dù anh đảm bảo đi đảm bảo lại, hắn vẫn lo lắng những người đó sẽ quay lại.
Điều này không liên quan đến lý trí, mà là nỗi sợ hãi trong tâm của Thời Niên.
Nhưng Kiều Ngộ An cảm thấy Thời Niên nên thả lỏng, nên anh lui sang một góc khác, kéo tay áo Thời Niên, khi hắn nhìn qua thì vỗ vỗ vị trí đùi mình:
“Gối lên đùi tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi.”
Kiều Ngộ An vốn cho rằng Thời Niên sẽ từ chối, nhưng hắn lại chỉ sửng sốt hai giây liền nghiêng người nằm xuống, cuộn mình lại, hướng về phía Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An đưa tay đặt lên tóc hắn, vỗ về hắn dịu dàng từng cái:
“Ngủ một lát đi, tôi sẽ ở đây.”
Thời Niên ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng cúi đầu nhìn Thời Niên, khẽ mỉm cười, dùng cách mà Thời Niên từng dùng với mình, nhẹ nhàng đặt tay lên che mắt Thời Niên:
“Tôi sẽ luôn bên cậu, nghỉ ngơi chốc lát đi.”
Thời Niên không gắng gượng nữa, yên tâm ngủ thiếp đi trong tư thế này, còn Kiều Ngộ An vẫn không ngừng vuốt ve mái tóc của Thời Niên để trấn an, như đang dùng cách này nhắc nhở Thời Niên rằng mình vẫn luôn ở đây bên hắn.
Dù tủ rất lớn, nhưng đối với dáng vóc 1m82 của Kiều Ngộ An mà nói, vẫn cần phải khoanh chân mới có thể để Thời Niên nằm trên đùi được, một hai phút thì được, mười hai hai mươi phút cũng không phải là không được, nhưng thời gian gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Kiều Ngộ An cảm thấy đôi chân mình đã không còn là của mình nữa.
Nhưng anh không dám cử động, anh biết ngủ có thể khiến cảm xúc của Thời Niên nhanh chóng hồi phục, anh muốn để Thời Niên tốt lên.
Thật ra không chỉ là chân, sau lưng Kiều Ngộ An cũng có chút đau, dựa vào tủ sẽ đụng phải vết thương, không dựa anh lại không chống đỡ nổi, anh có thể cảm giác được sau lưng lại chảy máu, lúc đau gần như tê liệt Thời Niên mới động đậy một chút, rồi từ từ mở mắt ra.
Kiều Ngộ An cúi đầu nhìn hắn, trên mặt là nụ cười hơi gượng gạo:
“Dậy rồi?”
“Ừm.” Tuy rằng đã tỉnh nhưng Thời Niên vẫn hơi không muốn dậy, nhiều năm như vậy hình như hắn chưa từng ngủ ngon đến thế, nhưng hắn cũng hiểu tư thế của Kiều Ngộ An như vậy rất khó chịu, vì vậy cũng ngồi dậy ngay lập tức.
Thời Niên nghe thấy được Kiều Ngộ An thở phào một hơi rất nhẹ.
“Chân tê rồi?” Thời Niên có chút xấu hổ hỏi.
Kiều Ngộ An lắc đầu: “Không còn cảm giác tê luôn rồi, đoán chừng cách cắt cụt chân đã không còn xa nữa.”
Lời này nói ra dễ làm người ta xấu hổ, nhưng Kiều Ngộ An hoàn toàn không cho cảm xúc của Thời Niên có thời gian phản ứng, trực tiếp vươn tay về phía hắn: “Mau đỡ tôi đứng lên, để tôi cử động chút.”
Thời Niên đứng dậy đẩy cửa tủ ra, trong phòng ánh đèn lờ mờ, trong ngoài nhà cũng yên tĩnh như đã tận thế, Thời Niên bước ra ngoài trước, sau đó đưa tay với Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An mỉm cười đưa tay ra, nhưng anh vẫn hơi đánh giá cao chân của mình, anh vừa đứng lên đã phải ngã xuống, thật sự như mất tri giác luôn rồi.
Thời Niên nhanh tay đỡ lấy anh, trước khi Kiều Ngộ An kịp kêu lên cũng đã ôm ngang anh lên lần nữa, Kiều Ngưng An há miệng muốn từ chối, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Thời Niên đặt lên giường rồi, mới mở miệng, nghĩ lại cũng chịu thôi, mình thật sự không đi được, huống chi đã không phải là lần đầu tiên ôm mình, trong một ngày ôm mình hai lần, cũng không có gì phải xấu hổ nữa.
“Xin lỗi.” Thời Niên nói, “Tôi ngủ quá sâu, quên mất anh sẽ khó chịu.”
“Không sao.” Kiều Ngộ An cười: “Tôi cũng muốn cậu ngủ một giấc đàng hoàng.”
Thời Niên không nói gì nữa, cẩn thận nhấc chân Kiều Ngộ An đặt lên giường, chính hắn cũng không đi mà ngồi ở mép giường nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Kiều Ngộ An, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi hỏi anh:
“Đau không?”
“Còn ổn không?”
“Kiên trì được không.”
“Nếu không đau tôi sẽ tiếp tục.”
Lúc đầu Kiều Ngộ An cũng không nhận ra có gì không ổn, còn có thể nghiêm túc trả lời những câu hỏi của Thời Niên, nhưng khi hai chân anh dần hồi phục, anh phát hiện những câu hỏi này nếu không nhìn theo hướng đứng đắn, thì quả thực quá tà dâm, anh một lời khó nói hết nhìn Thời Niên, rốt cục vẫn không nói gì.
Tuy hai người đã hôn nhau rồi, buổi tối hôm nay cũng coi như là một bước tiến lớn, nhưng trạng thái hôm nay của Thời Niên hiển nhiên không thích hợp để đùa như vậy, cho nên Kiều Ngộ An cũng chỉ giơ tay đè bàn tay Thời Niên tiếp tục xoa:
“Không sao, đừng xoa nữa.”
Kiều Ngộ An nói đến đây, Thời Niên sửng sốt một chút, có lẽ là do trải qua lần lau chân trước đó, cho nên phản ứng đầu tiên của Thời Niên chính là nhìn một bộ phận nào đó của Kiều Ngộ An.
Kiều Ngộ An cảm nhận được ánh mắt của Thời Niên: “……”
Kiều Ngộ An quả thật dở khóc dở cười; “Tôi không cứng, nhưng sau lưng tôi hình như lại hơi chảy máu rồi, giúp tôi xử lý chút đi.”
Câu này rất hữu dụng, Thời Niên lập tức quay đầu đi, đứng dậy đứng sau lưng Kiều Ngộ An, buổi tối trước khi đi ngủ anh mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, dưới ánh đèn lờ mờ lúc này cũng không nhìn thấy được gì, Thời Niên không nói một lời vén vạt áo thun lên.
Đúng là chảy máu rồi, vết máu cũng đã chảy gần đến thắt lưng, Thời Niên khẽ cau mày, Kiều Ngộ An cởi áo ra quay lại nhìn hắn, cười:
“Không sao, tôi không đau.”
Thời Niên không nói gì, trực tiếp đi lấy hộp thuốc bắt đầu xử lý, Kiều Ngộ An cũng luôn im lặng, nghĩ đến đội nhóm phát sóng trực tiếp kia, cũng nghĩ đến nụ hôn của bọn họ trong tủ quần áo, cho đến khi Thời Niên xử lý xong vết thương, vào phòng tắm rửa tay xong quay ra, Kiều Ngộ An mới lên tiếng ngăn Thời Niên đang định quay lại tủ quần áo ngủ, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình:
“Lên đây nằm ngủ với tôi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook