Có Bệnh
-
C47: Chương 47
Edit: Mạn Già La
Thời Niên thề, hắn không phải đang nhìn mông Kiều Ngộ An đâu.
Nhưng vị trí mà hắn nhìn còn phải quyến rũ hơn cả mông, là eo của Kiều Ngộ An, trước đây không có cơ hội để ý, dù có để ý cũng không nhìn kỹ như bây giờ, hiện tại Kiều Ngộ An nằm sấp, phần eo hõm xuống, mông vểnh lên, lúc này hắn mới phát hiện hai bên hông Kiều Ngộ An thật ra có hai hõm eo.
Không sâu, nhưng cũng rất rõ ràng, phần eo với thớ cơ bắp rắn rỏi trông thật sự rất gợi cảm.
Kiểu mà không thể rời mắt được.
Chỉ là lúc này bị Kiều Ngộ An chọc bậy, cho dù nói sai, Thời Niên vẫn bối rối vô cùng, nhất là khi nhận ra hình ảnh mình vừa nghĩ đến khi nhìn hai hõm eo này thì càng hoảng hơn, vội vàng đứng dậy, suýt thì ném văng cả hộp thuốc, Kiều Ngộ An cũng mới nhận ra có điều không ổn, lập tức bật dậy khỏi giường:
“Sao vậy? Tôi nói sai rồi sao? Xin lỗi, tôi chỉ muốn chọc cậu thôi, không có ý gì khác, tôi sai rồi tôi sai rồi, đừng đi được không?”
Thời Niên nhìn chằm chằm bàn tay Kiều Ngộ An đang nắm cổ tay mình, có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh, cũng có thể cảm giác được nếu bây giờ mình thật sự rời đi, Kiều Ngộ An sẽ không không màng tất cả ngăn cản, hắn thở dài trong lòng, nắm lấy cổ tay Kiều Ngộ An:
“Tôi không đi.”
Kiều Ngộ An không tin lắm: “Thật?”
“Ừ, không đi.”
Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên chằm chằm mấy giây, hiển nhiên vẫn không tin, song không nói thêm gì, nhưng cũng không ngủ tiếp.
Thời gian tới gần giữa trưa, Thời Niên chủ động vào phòng bếp nấu cơm, Kiều Ngộ An không ngăn cản:
“Tủ lạnh có thể không có đồ gì đâu, cậu xem rồi làm đại chút gì đi.”
Thời Niên đáp rồi đi vào bếp, mở tủ lạnh ra mới phát hiện không phải không có thứ gì, mà là trống trơn, thứ duy nhất được coi là nguyên liệu nấu cũng chỉ có mấy quả trứng gà, Kiều Ngộ An cũng không kén chọn, nhìn trứng gà, lại nhìn Thời Niên, nói: “Làm cơm chiên trứng đi, tôi muốn ăn.”
Ngoài nó ra cũng thật sự không làm được gì khác, vì thế Thời Niên bắt tay vào làm, trong lúc đó Kiều Ngộ An nghe điện thoại, là của Khương Chanh gọi tới, lo em trai cô vẫn không có người chăm sóc và muốn bảo người quay lại đưa cơm cho anh.
Đúng là ở chỗ anh thiếu đồ ăn, nhưng anh không muốn để người khác quấy rầy thế giới hai người khó lắm mới có của anh và Thời Niên, nên là không chút do dự từ chối, Khương Chanh nghe ra điều ẩn giấu, cũng không ép, nói:
“Chú ý thân thể, đừng vận động mạnh.”
Kiều Ngộ An nhìn điện thoạt đã bị cúp, chậc một tiếng:
“Thật ra em cũng muốn lắm.”
Nhưng sẽ làm Thời Niên sợ mất, tỏ tình thôi mà đã tận hơn mười ngày không gặp rồi, nếu còn làm gì với hắn nữa, có lẽ chỉ có thể nhìn thấy Thời Niên trước bia mộ của chính mình thôi.
Con đường theo đuổi vợ còn dài, Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên đang tất bật trong bếp, không hiểu sao có cảm khái như vậy.
Khi Thời Niên nấu cơm thì Kiều Ngộ An vẫn luôn đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nói đôi câu với Thời Niên, nhưng đều là đề tài nhẹ nhàng mà Thời Niên có thể trả lời được, về chuyện được thích, chuyện bị cự tuyệt ngoài cửa anh cũng không nhắc một chữ, như thể chuyện này vốn chưa từng xảy ra.
Nhưng Kiều Ngộ An không nhắc đến, không có nghĩa là trong lòng Thời Niên cũng bình tĩnh thế được, khi mặt đối mặt ngồi vào bàn ăn cơm, Thời Niên vẫn không kìm được mà xin lỗi:
“Rất xin lỗi.”
Đột nhiên một câu thẳng thừng như vậy khiến Kiều Ngộ An cũng ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc vài giây thì hiểu ra, cười nói:
“Xin lỗi là cảm thấy mình làm sai à?”
Thời Niên lắc đầu: “Không có.”
“Cho nên là nếu có cơ hội làm lại lần nữa, cậu vẫn sẽ thay khóa, không gặp tôi, đúng không?”
Thời Niên không nói gì, coi như cam chịu.
“Nếu cảm thấy mình không sai, thì sao phải xin lỗi?” Kiều Ngộ An đặt muỗng xuống: “Tôi thừa nhận lúc không mở được cửa trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng lúc đó tôi càng lo cho cậu nhiều hơn, cậu sống trong bóng tối lâu như vậy, khó lắm mới có một người bạn như tôi bầu bạn cùng cậu mỗi ngày, nhưng vì sự lỗ mãng của tôi mà khiến cậu mất đi người bạn này, tôi lo cậu sẽ càng khép kín mình hơn.”
“Tôi không phải nói bản thân tôi đối với cậu quan trọng như thế nào, mà là loại trải qua phồn hoa không cách nào thích ứng cảm giác quạnh quẽ, tôi lo lắng cậu không thích ứng được, về phần tôi cậu cũng không cần băn khoăn quá nhiều, tôi là người rất rộng lượng, huống chi đó là nhà của cậu, cậu có quyền quyết định làm bất cứ cái gì, tôi cũng từng nói nếu cậu cảm thấy tôi khiến cậu khó chịu, có thể lấy lại chìa khóa bất cứ lúc nào, tôi sẽ không thất hứa.”
Động tác của Thời Niên cũng dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Kiều Ngộ An.
Kiều Ngộ An mỉm cười: “Nhưng tôi thật sự không hối hận, những lời tôi nói với cậu cũng là có suy nghĩ cặn kẽ, cũng không phải xúc động nhất thời*, nhưng nếu cậu chưa sẵn sàng, chúng ta cũng có thể ở chung tự nhiên như vừa rồi, tôi nói rồi, tôi có thể làm được như hồi chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, và tôi đã làm rồi, không phải sao?”
“Kiều Ngộ An.” Thời Niên im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Đừng thích tôi, được không?”
Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, mỉm cười:
“Không chỉ có cậu hỏi tôi vấn đề này, tôi cũng đã từng hỏi chính mình, tôi biết rõ cậu sẽ không dễ chấp nhận, cho dù có thì có lẽ cũng là một quá trình không mấy suôn sẻ, mà cho dù ở bên nhau rồi, vấn đề chúng ta phải đối mặt cũng vẫn còn rất nhiều, tôi biết cả, nhưng tôi vẫn không kìm chế được chính mình, nên là cậu cũng không cần ngăn, chuyện tôi thích cậu này là ván đã đóng thuyền rồi.”
Thời Niên không nói, nhưng cơ hàm lại giật giật, như là đang nhẫn nhịn, lại như hạ quyết tâm.
Kiều Ngộ An không để ý tới Thời Niên nữa, cúi đầu tiếp tục ăn, Thời Niên ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An vài lần, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, mà chỉ nhịn xuống.
Nửa sau bữa cơm rất yên tĩnh, nhưng cả hai cũng đều thích nghi tốt, sau khi ăn xong Kiều Ngộ An ngáp một cái, Thời Niên thấy vậy vào phòng bếp rửa chén, dặn anh:
“Đi ngủ lát đi.”
Kiều Ngộ An một tay chống cằm, nhìn Thời Niên đang bận rộn trong bếp, cười nói:
“Không ngủ, ngủ dậy cậu sẽ đi mất nữa.”
“Tôi nói sẽ không đi rồi.” Thời Niên cũng không quay đầu.
“Lần trước lúc tôi sốt cậu cũng nói cậu không đi, nhưng cuối cùng tôi tỉnh dậy chẳng những không thấy cậu, thậm chí còn đuổi tôi đi kia mà?” Kiều Ngộ An chậc chậc hai tiếng: “Lúc cậu lên lầu cũng không thèm quay đầu nhìn lại, thấy mà đau lòng quá trời, tôi đã khóc nhiều lắm luôn.”
Thời Niên dừng động tác quay đầu lại nhìn Kiều Ngộ An:
“Anh khóc?”
“Chứ sao.” Kiều Ngộ An nghiêm túc nói: “Bị người mình thích đuổi ra ngoài, tim đau như cắt, còn là lần đầu tiên tôi bị người ta từ chối, có thể không khóc được à?”
Thời Niên nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An vài giây, như đang xác định điều gì, sau đó mở miệng nói: “Anh không có khóc, anh đang chọc tôi.”
Kiều Ngộ An bật cười: “Sao cậu cho rằng tôi đang chọc cậu?”
“Anh là mặt trời.” Thời Niên nói, “Mặt trời sẽ không khóc.”
“Mặt trời?” Kiều Ngộ An lần đầu tiên nghe Thời Niên miêu tả mình như vậy, cảm thấy cũng khá được, nhướn mày: “Khiến cậu cảm thấy ấm áp sao? Vậy mà cậu còn từ chối?”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An thật sâu, xoay người tiếp tục bận rộn, không nói chuyện, Kiều Ngộ An đợi một lúc không chờ được đáp án, cũng không truy hỏi thêm, yên lặng chờ Thời Niên dọn dẹp xong, mới vươn tay với hắn:
“Lên lầu nằm với tôi chốc lát được không?”
Thời Niên không từ chối, nhưng cũng không nắm tay Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An có chút không vui, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay Thời Niên:
“Mông cũng nhìn rồi mà không dám nắm tay à?”
Thời Niên: “…… Tôi không có nhìn mông anh.”
“Không có à? Vậy khi nào cậu muốn nhìn thì nói cho tôi, tôi cho cậu xem, có mặc quần áo hay không đều được hết.”
Thời Niên: “…… Tôi muốn về nhà.”
Kiều Ngộ An cười đầu hàng: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, đừng đi đừng đi, không có cậu tôi sẽ không ngủ được, trong thời gian ngắn tôi sẽ không nói đến mông nữa.”
Thời Niên: “Anh im miệng đi.”
Kiều Ngộ An bị thương ở lưng nên gần đây ngủ anh đều nằm sấp hoặc nằm nghiêng bên trái, hôm nay anh vốn định nằm sấp, nhưng anh muốn Thời Niên nằm cùng nên chọn cách ngủ nằm nghiêng, còn vỗ vỗ vị trí nhường ra bên cạnh, để Thời Niên nằm xuống.
Thời Niên không có khả năng đồng ý, trực tiếp kéo ghế ngồi ở bên giường, tuy Kiều Ngộ An có chút tiếc nuối nhưng cũng không ép, đưa tay qua.
Có ý gì đã rõ rành rành, Thời Niên nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng cầm lấy.
Tay Kiều Ngộ An rất ấm, giống như con người của anh, còn tay Thời Niên có hơi lạnh, nên Kiều Ngộ An nắm ngược lại tay Thời Niên, cho hắn ấm áp.
Rõ ràng vừa rồi còn hơi buồn ngủ, nhưng bây giờ nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, Kiều Ngộ An lại chợt không muốn ngủ, Thời Niên không giục anh, nhưng qua mấy phút phát hiện Kiều Ngộ An vẫn chưa ngủ mà vẫn nhìn mình như cũ thì nghiên người qua, đưa tay lên che đôi mắt anh:
“Ngủ.”
Kiều Ngộ An cười cười: “Không muốn ngủ.”
Thời Niên không rời tay đi, nhẹ nhàng che lấy, Kiều Ngộ An cũng không lấy ra, nhưng đôi mắt dưới lòng bàn tay hắn chớp chớp hai cái, lông mi quét nhẹ qua lòng bàn tay Thời Niên, anh có thể cảm giác được rõ ràng tay Thời Niên run một chút, giây tiếp theo Thời Niên Niên lấy tay mình ra, để sau lưng.
Kiều Ngộ An mở mắt ra thấy được, vừa muốn nói gì, lại bị Thời Niên nghiêm khắc cắt ngang: “Im miệng!”
Kiều Ngộ An: “……”
Kiều Ngộ An nhìn hắn lần cuối, không ngậm miệng, nhưng lại nhắm mắt lại, lên tiếng hỏi Thời Niên:
“Thời Niên, thật ra cậu thích tôi đúng không?”
Thời Niên không nói chuyện, tay bị Kiều Ngộ An nắm lại có xu thế rút về, song bị Kiều Ngộ An nắm chặt hơn, không cho phép hắn lùi bước.
Thời Niên giật hai lần không ra, bất đắc dĩ thở dài, nhìn Kiều Ngộ An nhẹ giọng nói:
“Tôi không đi, tôi sẽ ngồi ở đây với anh.”
Kiều Ngộ An hé một mắt nhìn thoáng qua Thời Niên, mỉm cười, còn về vấn đề thích hay không, Kiều Ngộ An cũng không quá để ý.
Lần này không có người đột nhiên xuất hiện, cho nên Thời Niên vẫn luôn ở cùng đến khi Kiều Ngộ An tỉnh dậy, có lẽ là bởi vì Thời Niên không buông Kiều Ngộ An ra, một giấc này anh ngủ cực kỳ yên ổn, lúc thức trời cũng sắp tối, Kiều Ngộ An ngồi dậy nhìn thời gian:
“Tôi ngủ lâu vậy à?”
“Ừ.” Thời Niên đáp rồi đứng dậy định đi, Kiều Ngộ An vội vàng giữ hắn lại: “Đi đâu vậy?”
“Vào nhà vệ sinh.” Thời Niên nói.
Kiều Ngộ An nhìn hắn chằm chằm hai giây, có chút kinh ngạc: “Lúc tôi ngủ cậu vẫn luôn không rời đi hả?”
“Ừm.” Thời Niên đáp một tiếng, xoay người rời đi, tựa hồ thật sự đã nhịn hết nổi rồi.
Kiều Ngộ An mỉm cười nhìn bóng lưng Thời Niên, nếu nói người này không thích anh, đánh chết Kiều Ngộ An cũng không tin, có điều rõ là thích nhưng tại sao không chấp nhận anh chứ?
Kiều Ngô An thờ ơ cong khoé môi, chả sao cả, cái cảm giác trên tình bạn dưới tình yêu này anh thấy cũng khá thú vị.
Cứ thế ngủ qua một buổi chiều, tỉnh dậy thì đã đến giờ ăn tối, nhưng ở chỗ Kiều Ngộ An cũng không còn trứng dư để cho hai người tạm lấp bụng, ngay cả mì gói cũng không có, Kiều Ngộ An hỏi ý kiến của Thời Niên một chút liền đặt cơm hộp.
Sau khi ăn cơm xong hai người xem phim một lúc, Thời Niên nói phải về.
“Không ở lại được à?” Kiều Ngộ An ngồi trên sô pha ấm ức nhìn Thời Niên: “Tôi như vầy cậu yên tâm đế tôi lại nơi này sao?”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An không nói, Kiều Ngộ An cũng không ép buộc Thời Niên, anh biết Thời Niên ở trong nhà anh có nỗi bất an rất lớn, hoàn cảnh không nghiêm mật, cha mẹ và chị gái bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện, đều làm hắn vẫn luôn căng thẳng, huống chi, hắn sáng tác truyện cũng còn phải ở biệt thự số 4, quay về là lẽ đương nhiên.
Nhưng anh không nỡ xaThời Niên cũng là thật.
“Được rồi, tôi đùa thôi, một mình tôi vẫn ổn, ngoại trừ ba mẹ và chị gái của tôi bận rộn suốt ngày không về nhà, ngay cả một bữa cơm nóng hổi tôi cũng không được ăn, không bôi thuốc đúng giờ có thể sẽ nhiễm trùng, tắm rửa cũng có thể sẽ dính nước hay gì đó, chuyện khác đều ổn, cậu về đi.” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên: “Đừng lo cho tôi, tôi ổn mà.”
Kiều Ngộ An nói những lời này là có ý gì, Thời Niên đương nhiên biết, hắn biết mình không nên thỏa hiệp, nhưng rồi lại không nhịn được mềm lòng:
“Qua chỗ tôi đi.”
Thời Niên thề, hắn không phải đang nhìn mông Kiều Ngộ An đâu.
Nhưng vị trí mà hắn nhìn còn phải quyến rũ hơn cả mông, là eo của Kiều Ngộ An, trước đây không có cơ hội để ý, dù có để ý cũng không nhìn kỹ như bây giờ, hiện tại Kiều Ngộ An nằm sấp, phần eo hõm xuống, mông vểnh lên, lúc này hắn mới phát hiện hai bên hông Kiều Ngộ An thật ra có hai hõm eo.
Không sâu, nhưng cũng rất rõ ràng, phần eo với thớ cơ bắp rắn rỏi trông thật sự rất gợi cảm.
Kiểu mà không thể rời mắt được.
Chỉ là lúc này bị Kiều Ngộ An chọc bậy, cho dù nói sai, Thời Niên vẫn bối rối vô cùng, nhất là khi nhận ra hình ảnh mình vừa nghĩ đến khi nhìn hai hõm eo này thì càng hoảng hơn, vội vàng đứng dậy, suýt thì ném văng cả hộp thuốc, Kiều Ngộ An cũng mới nhận ra có điều không ổn, lập tức bật dậy khỏi giường:
“Sao vậy? Tôi nói sai rồi sao? Xin lỗi, tôi chỉ muốn chọc cậu thôi, không có ý gì khác, tôi sai rồi tôi sai rồi, đừng đi được không?”
Thời Niên nhìn chằm chằm bàn tay Kiều Ngộ An đang nắm cổ tay mình, có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh, cũng có thể cảm giác được nếu bây giờ mình thật sự rời đi, Kiều Ngộ An sẽ không không màng tất cả ngăn cản, hắn thở dài trong lòng, nắm lấy cổ tay Kiều Ngộ An:
“Tôi không đi.”
Kiều Ngộ An không tin lắm: “Thật?”
“Ừ, không đi.”
Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên chằm chằm mấy giây, hiển nhiên vẫn không tin, song không nói thêm gì, nhưng cũng không ngủ tiếp.
Thời gian tới gần giữa trưa, Thời Niên chủ động vào phòng bếp nấu cơm, Kiều Ngộ An không ngăn cản:
“Tủ lạnh có thể không có đồ gì đâu, cậu xem rồi làm đại chút gì đi.”
Thời Niên đáp rồi đi vào bếp, mở tủ lạnh ra mới phát hiện không phải không có thứ gì, mà là trống trơn, thứ duy nhất được coi là nguyên liệu nấu cũng chỉ có mấy quả trứng gà, Kiều Ngộ An cũng không kén chọn, nhìn trứng gà, lại nhìn Thời Niên, nói: “Làm cơm chiên trứng đi, tôi muốn ăn.”
Ngoài nó ra cũng thật sự không làm được gì khác, vì thế Thời Niên bắt tay vào làm, trong lúc đó Kiều Ngộ An nghe điện thoại, là của Khương Chanh gọi tới, lo em trai cô vẫn không có người chăm sóc và muốn bảo người quay lại đưa cơm cho anh.
Đúng là ở chỗ anh thiếu đồ ăn, nhưng anh không muốn để người khác quấy rầy thế giới hai người khó lắm mới có của anh và Thời Niên, nên là không chút do dự từ chối, Khương Chanh nghe ra điều ẩn giấu, cũng không ép, nói:
“Chú ý thân thể, đừng vận động mạnh.”
Kiều Ngộ An nhìn điện thoạt đã bị cúp, chậc một tiếng:
“Thật ra em cũng muốn lắm.”
Nhưng sẽ làm Thời Niên sợ mất, tỏ tình thôi mà đã tận hơn mười ngày không gặp rồi, nếu còn làm gì với hắn nữa, có lẽ chỉ có thể nhìn thấy Thời Niên trước bia mộ của chính mình thôi.
Con đường theo đuổi vợ còn dài, Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên đang tất bật trong bếp, không hiểu sao có cảm khái như vậy.
Khi Thời Niên nấu cơm thì Kiều Ngộ An vẫn luôn đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nói đôi câu với Thời Niên, nhưng đều là đề tài nhẹ nhàng mà Thời Niên có thể trả lời được, về chuyện được thích, chuyện bị cự tuyệt ngoài cửa anh cũng không nhắc một chữ, như thể chuyện này vốn chưa từng xảy ra.
Nhưng Kiều Ngộ An không nhắc đến, không có nghĩa là trong lòng Thời Niên cũng bình tĩnh thế được, khi mặt đối mặt ngồi vào bàn ăn cơm, Thời Niên vẫn không kìm được mà xin lỗi:
“Rất xin lỗi.”
Đột nhiên một câu thẳng thừng như vậy khiến Kiều Ngộ An cũng ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc vài giây thì hiểu ra, cười nói:
“Xin lỗi là cảm thấy mình làm sai à?”
Thời Niên lắc đầu: “Không có.”
“Cho nên là nếu có cơ hội làm lại lần nữa, cậu vẫn sẽ thay khóa, không gặp tôi, đúng không?”
Thời Niên không nói gì, coi như cam chịu.
“Nếu cảm thấy mình không sai, thì sao phải xin lỗi?” Kiều Ngộ An đặt muỗng xuống: “Tôi thừa nhận lúc không mở được cửa trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng lúc đó tôi càng lo cho cậu nhiều hơn, cậu sống trong bóng tối lâu như vậy, khó lắm mới có một người bạn như tôi bầu bạn cùng cậu mỗi ngày, nhưng vì sự lỗ mãng của tôi mà khiến cậu mất đi người bạn này, tôi lo cậu sẽ càng khép kín mình hơn.”
“Tôi không phải nói bản thân tôi đối với cậu quan trọng như thế nào, mà là loại trải qua phồn hoa không cách nào thích ứng cảm giác quạnh quẽ, tôi lo lắng cậu không thích ứng được, về phần tôi cậu cũng không cần băn khoăn quá nhiều, tôi là người rất rộng lượng, huống chi đó là nhà của cậu, cậu có quyền quyết định làm bất cứ cái gì, tôi cũng từng nói nếu cậu cảm thấy tôi khiến cậu khó chịu, có thể lấy lại chìa khóa bất cứ lúc nào, tôi sẽ không thất hứa.”
Động tác của Thời Niên cũng dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Kiều Ngộ An.
Kiều Ngộ An mỉm cười: “Nhưng tôi thật sự không hối hận, những lời tôi nói với cậu cũng là có suy nghĩ cặn kẽ, cũng không phải xúc động nhất thời*, nhưng nếu cậu chưa sẵn sàng, chúng ta cũng có thể ở chung tự nhiên như vừa rồi, tôi nói rồi, tôi có thể làm được như hồi chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, và tôi đã làm rồi, không phải sao?”
“Kiều Ngộ An.” Thời Niên im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Đừng thích tôi, được không?”
Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên, mỉm cười:
“Không chỉ có cậu hỏi tôi vấn đề này, tôi cũng đã từng hỏi chính mình, tôi biết rõ cậu sẽ không dễ chấp nhận, cho dù có thì có lẽ cũng là một quá trình không mấy suôn sẻ, mà cho dù ở bên nhau rồi, vấn đề chúng ta phải đối mặt cũng vẫn còn rất nhiều, tôi biết cả, nhưng tôi vẫn không kìm chế được chính mình, nên là cậu cũng không cần ngăn, chuyện tôi thích cậu này là ván đã đóng thuyền rồi.”
Thời Niên không nói, nhưng cơ hàm lại giật giật, như là đang nhẫn nhịn, lại như hạ quyết tâm.
Kiều Ngộ An không để ý tới Thời Niên nữa, cúi đầu tiếp tục ăn, Thời Niên ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An vài lần, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, mà chỉ nhịn xuống.
Nửa sau bữa cơm rất yên tĩnh, nhưng cả hai cũng đều thích nghi tốt, sau khi ăn xong Kiều Ngộ An ngáp một cái, Thời Niên thấy vậy vào phòng bếp rửa chén, dặn anh:
“Đi ngủ lát đi.”
Kiều Ngộ An một tay chống cằm, nhìn Thời Niên đang bận rộn trong bếp, cười nói:
“Không ngủ, ngủ dậy cậu sẽ đi mất nữa.”
“Tôi nói sẽ không đi rồi.” Thời Niên cũng không quay đầu.
“Lần trước lúc tôi sốt cậu cũng nói cậu không đi, nhưng cuối cùng tôi tỉnh dậy chẳng những không thấy cậu, thậm chí còn đuổi tôi đi kia mà?” Kiều Ngộ An chậc chậc hai tiếng: “Lúc cậu lên lầu cũng không thèm quay đầu nhìn lại, thấy mà đau lòng quá trời, tôi đã khóc nhiều lắm luôn.”
Thời Niên dừng động tác quay đầu lại nhìn Kiều Ngộ An:
“Anh khóc?”
“Chứ sao.” Kiều Ngộ An nghiêm túc nói: “Bị người mình thích đuổi ra ngoài, tim đau như cắt, còn là lần đầu tiên tôi bị người ta từ chối, có thể không khóc được à?”
Thời Niên nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An vài giây, như đang xác định điều gì, sau đó mở miệng nói: “Anh không có khóc, anh đang chọc tôi.”
Kiều Ngộ An bật cười: “Sao cậu cho rằng tôi đang chọc cậu?”
“Anh là mặt trời.” Thời Niên nói, “Mặt trời sẽ không khóc.”
“Mặt trời?” Kiều Ngộ An lần đầu tiên nghe Thời Niên miêu tả mình như vậy, cảm thấy cũng khá được, nhướn mày: “Khiến cậu cảm thấy ấm áp sao? Vậy mà cậu còn từ chối?”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An thật sâu, xoay người tiếp tục bận rộn, không nói chuyện, Kiều Ngộ An đợi một lúc không chờ được đáp án, cũng không truy hỏi thêm, yên lặng chờ Thời Niên dọn dẹp xong, mới vươn tay với hắn:
“Lên lầu nằm với tôi chốc lát được không?”
Thời Niên không từ chối, nhưng cũng không nắm tay Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An có chút không vui, trực tiếp vươn tay nắm lấy tay Thời Niên:
“Mông cũng nhìn rồi mà không dám nắm tay à?”
Thời Niên: “…… Tôi không có nhìn mông anh.”
“Không có à? Vậy khi nào cậu muốn nhìn thì nói cho tôi, tôi cho cậu xem, có mặc quần áo hay không đều được hết.”
Thời Niên: “…… Tôi muốn về nhà.”
Kiều Ngộ An cười đầu hàng: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, đừng đi đừng đi, không có cậu tôi sẽ không ngủ được, trong thời gian ngắn tôi sẽ không nói đến mông nữa.”
Thời Niên: “Anh im miệng đi.”
Kiều Ngộ An bị thương ở lưng nên gần đây ngủ anh đều nằm sấp hoặc nằm nghiêng bên trái, hôm nay anh vốn định nằm sấp, nhưng anh muốn Thời Niên nằm cùng nên chọn cách ngủ nằm nghiêng, còn vỗ vỗ vị trí nhường ra bên cạnh, để Thời Niên nằm xuống.
Thời Niên không có khả năng đồng ý, trực tiếp kéo ghế ngồi ở bên giường, tuy Kiều Ngộ An có chút tiếc nuối nhưng cũng không ép, đưa tay qua.
Có ý gì đã rõ rành rành, Thời Niên nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng cầm lấy.
Tay Kiều Ngộ An rất ấm, giống như con người của anh, còn tay Thời Niên có hơi lạnh, nên Kiều Ngộ An nắm ngược lại tay Thời Niên, cho hắn ấm áp.
Rõ ràng vừa rồi còn hơi buồn ngủ, nhưng bây giờ nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, Kiều Ngộ An lại chợt không muốn ngủ, Thời Niên không giục anh, nhưng qua mấy phút phát hiện Kiều Ngộ An vẫn chưa ngủ mà vẫn nhìn mình như cũ thì nghiên người qua, đưa tay lên che đôi mắt anh:
“Ngủ.”
Kiều Ngộ An cười cười: “Không muốn ngủ.”
Thời Niên không rời tay đi, nhẹ nhàng che lấy, Kiều Ngộ An cũng không lấy ra, nhưng đôi mắt dưới lòng bàn tay hắn chớp chớp hai cái, lông mi quét nhẹ qua lòng bàn tay Thời Niên, anh có thể cảm giác được rõ ràng tay Thời Niên run một chút, giây tiếp theo Thời Niên Niên lấy tay mình ra, để sau lưng.
Kiều Ngộ An mở mắt ra thấy được, vừa muốn nói gì, lại bị Thời Niên nghiêm khắc cắt ngang: “Im miệng!”
Kiều Ngộ An: “……”
Kiều Ngộ An nhìn hắn lần cuối, không ngậm miệng, nhưng lại nhắm mắt lại, lên tiếng hỏi Thời Niên:
“Thời Niên, thật ra cậu thích tôi đúng không?”
Thời Niên không nói chuyện, tay bị Kiều Ngộ An nắm lại có xu thế rút về, song bị Kiều Ngộ An nắm chặt hơn, không cho phép hắn lùi bước.
Thời Niên giật hai lần không ra, bất đắc dĩ thở dài, nhìn Kiều Ngộ An nhẹ giọng nói:
“Tôi không đi, tôi sẽ ngồi ở đây với anh.”
Kiều Ngộ An hé một mắt nhìn thoáng qua Thời Niên, mỉm cười, còn về vấn đề thích hay không, Kiều Ngộ An cũng không quá để ý.
Lần này không có người đột nhiên xuất hiện, cho nên Thời Niên vẫn luôn ở cùng đến khi Kiều Ngộ An tỉnh dậy, có lẽ là bởi vì Thời Niên không buông Kiều Ngộ An ra, một giấc này anh ngủ cực kỳ yên ổn, lúc thức trời cũng sắp tối, Kiều Ngộ An ngồi dậy nhìn thời gian:
“Tôi ngủ lâu vậy à?”
“Ừ.” Thời Niên đáp rồi đứng dậy định đi, Kiều Ngộ An vội vàng giữ hắn lại: “Đi đâu vậy?”
“Vào nhà vệ sinh.” Thời Niên nói.
Kiều Ngộ An nhìn hắn chằm chằm hai giây, có chút kinh ngạc: “Lúc tôi ngủ cậu vẫn luôn không rời đi hả?”
“Ừm.” Thời Niên đáp một tiếng, xoay người rời đi, tựa hồ thật sự đã nhịn hết nổi rồi.
Kiều Ngộ An mỉm cười nhìn bóng lưng Thời Niên, nếu nói người này không thích anh, đánh chết Kiều Ngộ An cũng không tin, có điều rõ là thích nhưng tại sao không chấp nhận anh chứ?
Kiều Ngô An thờ ơ cong khoé môi, chả sao cả, cái cảm giác trên tình bạn dưới tình yêu này anh thấy cũng khá thú vị.
Cứ thế ngủ qua một buổi chiều, tỉnh dậy thì đã đến giờ ăn tối, nhưng ở chỗ Kiều Ngộ An cũng không còn trứng dư để cho hai người tạm lấp bụng, ngay cả mì gói cũng không có, Kiều Ngộ An hỏi ý kiến của Thời Niên một chút liền đặt cơm hộp.
Sau khi ăn cơm xong hai người xem phim một lúc, Thời Niên nói phải về.
“Không ở lại được à?” Kiều Ngộ An ngồi trên sô pha ấm ức nhìn Thời Niên: “Tôi như vầy cậu yên tâm đế tôi lại nơi này sao?”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An không nói, Kiều Ngộ An cũng không ép buộc Thời Niên, anh biết Thời Niên ở trong nhà anh có nỗi bất an rất lớn, hoàn cảnh không nghiêm mật, cha mẹ và chị gái bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện, đều làm hắn vẫn luôn căng thẳng, huống chi, hắn sáng tác truyện cũng còn phải ở biệt thự số 4, quay về là lẽ đương nhiên.
Nhưng anh không nỡ xaThời Niên cũng là thật.
“Được rồi, tôi đùa thôi, một mình tôi vẫn ổn, ngoại trừ ba mẹ và chị gái của tôi bận rộn suốt ngày không về nhà, ngay cả một bữa cơm nóng hổi tôi cũng không được ăn, không bôi thuốc đúng giờ có thể sẽ nhiễm trùng, tắm rửa cũng có thể sẽ dính nước hay gì đó, chuyện khác đều ổn, cậu về đi.” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên: “Đừng lo cho tôi, tôi ổn mà.”
Kiều Ngộ An nói những lời này là có ý gì, Thời Niên đương nhiên biết, hắn biết mình không nên thỏa hiệp, nhưng rồi lại không nhịn được mềm lòng:
“Qua chỗ tôi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook