Cô Bé, Em Thua Rồi
Chương 74: Phần 99

Nếu như đây không phải là mơ, có thể gọi anh một tiếng được không, tên của anh.

***

Người mẹ trải qua từ sống đến chết, rồi chết lại sống, Thái Tử cho rằng không còn chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh nữa. Nhưng lúc này đây anh vẫn không thể tin được sự tồn tại của cô gái nhỏ đang ngồi ở trước mặt mình. Châm thuốc xong mà lại quên hút, cho đến khi cả điếu thuốc lá kẹp ở ngón tay cháy hết chỉ còn lại tàn thuốc.

Du Nguyệt Như vẫn chưa tỉnh lại, cánh tay đang được truyền nước, còn Thi Duy Ân ngồi yên một chỗ ở bên cạnh cô, vẻ mặt đề phòng nhìn người đàn ông tuấn tú đang đứng trước mặt.

Đôi mắt màu hổ phách kia so với Thi Dạ Diễm giống nhau như đúc khiến đầu Thái Tử cũng muốn nổ tung. Anh bỗng dưng bóp lấy cằm của Thi Duy Ân, “Cháu bé, cháu ở đâu ra vậy?”

Sức mạnh to lớn từ bàn tay anh, không nặng không nhẹ nắm chặt làm đau con bé, Thi Duy Ân bị đau bắt lấy cổ tay của anh, há mồm cắn vào mu bàn tay anh…

Hoàng Phủ Triệt vừa vào cửa đúng lúc nhìn thấy Thái Tử túm gáy Thi Duy Ân nhấc lên, mà tiểu nha đầu này trong miệng vẫn liều lĩnh cắn Thái Tử không buông. Anh tiến lên đỡ lấy thân thể của Thi Duy Ân, sắc mặt cũng không được tốt, cố gắng kiềm chế tính khí dụ dỗ con bé nhả ra.

Thi Duy Ân thích mềm không thích cứng, hung hăng chỉ vào mũi Thái Tử, “Không cho phép ông làm hại mẹ tôi! Cha của tôi rất lợi hại!”

Chân mày Thái Tử cau lại, giơ tay phải bị con bé cắn chảy máu, “Nếu để cho ta nghe thấy mấy chữ cha mẹ này lần nữa ta lập tức ném cháu ra ngoài cửa sổ!”

“Ông dám!” Thi Duy Ân không sợ hãi chút nào hai tay chống nạnh hất cằm lên. Mặc dù người đàn ông này giúp con bé đưa mẹ tới bệnh viện nhưng không có nghĩa là tin tưởng ông ta, mẹ từng nói không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy mình.

“Còn chuyện gì mà ta không dám.” Thái Tử lạnh lùng chế nhạo, ra vẻ muốn đi qua ngay, bị Hoàng Phủ Triệt đẩy qua một bên, “Con bé là con gái ruột của chị Nguyệt Như, như vậy không phải là anh đang tìm chị ấy liều mạng sao?”

“Con bé là con của Thi Dạ Diễm! Nếu không phải anh gọi số điện thoại này cho Nguyệt Như chị ấy cho đến bây giờ vẫn gạt chúng ta! Em xem tuổi của nha đầu này! Cũng đúng lúc hai người họ chia tay để lại đứa bé! Còn cả ánh mắt kia!” Ánh mắt Thái Tử tràn đầy tàn nhẫn, trái lại Hoàng Phủ Triệt mặc dù cũng hết sức ngạc nhiên nhưng bình tĩnh hơn nhiều so với anh, “Sinh thì cũng sinh ra rồi, anh thật sự muốn giết chết con bé sao?”

“Đúng là anh có ý định này.” Thái Tử cười khan, nắm chặt tay lại, động tác này làm đụng đến vết thương bị Thi Duy Ân cắn, “Ngày trước thì Thi Dạ Diễm đối nghịch với anh, còn hiện tại đến lượt con gái anh ta, thật là buồn cười.”

Hoàng Phủ Triệt nhìn dáng vẻ dũng cảm bảo vệ mẹ của Thi Duy Ân không khỏi cau mày suy nghĩ sâu xa, nếu như Hoàng Phủ gia không tha cho đứa bé này, vậy Du Nguyệt Như phải làm sao? Biết được chuyện này Phong Hạo không khỏi chạy đến oán trách Thái Tử một trận.

Phong Hạo không đồng ý, chỉ để lại một câu, “Chuyện nhà các cậu tôi không muốn dính vào, nhưng nói thế nào đi nữa Du Nguyệt Như là người phụ nữ trên danh nghĩa của tôi, tôi khuyên cậu không được phép tự ý đánh tiểu nha đầu này.”

Du Nguyệt Như chưa tỉnh lại, Phong Hạo muốn mang Thi Duy Ân đi, nhưng Thi Duy Ân khăng khăng muốn ở lại đây bên cạnh mẹ nhất định không đi. Cuối cùng Hoàng Phủ Triệt ra mặt bảo đảm an toàn cho Thi Duy Ân thì Phong Hạo mới coi như yên tâm, chí ít anh cho rằng Hoàng Phủ Triệt đáng tin cậy hơn so với Thái Tử.

***

huyentrang138 - diendanlequydon

Ngày hôm sau Du Nguyệt Như tỉnh lại phát hiện thấy mình đang ở bệnh viện của Hoàng Phủ gia mà con gái thì không thấy đâu, trong lòng cảm thấy sợ hãi liền đứng lên. Cô lết thân thể yếu ớt ra ngoài, đứng ở hành lang vắng vẻ rất lâu không biết phải đi đâu tìm. Qua lời của y tá mới biết được là Thái Tử đưa cô đến bệnh viện, đầu óc bắt đầu vang lên tiếng ong ong, chóng mặt không ngừng.

Cô ôm tâm trạng thấp thỏm đi đến phòng bệnh của Tân Tiệp, đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Thi Duy Ân nằm ở trên giường bệnh bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế có chút nhăn nhăn đưa mắt nhìn Tân Tiệp đang ngủ say, còn Thái Tử ở bên cạnh khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đen tối khó hiểu.

Thái Tử thản nhiên liếc Du Nguyệt Như một cái, Hoàng Phủ Triệt ra hiệu cho cô đi vào gian phòng bên trong. Tay của cô lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cánh môi khẽ run, không nói một lời. Cô còn chưa hạ sốt, Hoàng Phủ Triệt cởi áo khoác ra khoác lên người cô, rót cho cô một chén nước ấm, “Em hy vọng nghe được đứa bé này là con nuôi của chị.”

Du Nguyệt Như trầm mặc hồi lâu, “Con bé là con gái của chị, là do chị sinh ra, tên là Thi Duy Ân.”



“Lúc trước chị rời đi chính là vì muốn thuận lợi sinh con?”

“Đúng vậy.”

Hoàng Phủ Triệt lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại cái tên “Thi Duy Ân” này, dễ dàng cảm nhận được ý nghĩa trong đó, vẫn mỉm cười, “Cũng chỉ có chị mới dám làm ra chuyện này, chị khiến cho em, à không, chị làm thế nào để cho Thái Tử chấp nhận con bé?”

“Con bé là của chị, nó không mang họ Hoàng Phủ.”

“Nhưng chị mang họ Hoàng Phủ, mấy lần cha con bé muốn lấy mạng Thái Tử, nhưng chị lại sinh con cho anh ta.” Hoàng Phủ Triệt dừng lại một chút, thẳng thắn nói, “Dì Tiệp xảy ra chuyện, đừng nói là Thái Tử, ngay cả em cũng không thể quên đi như vậy, trong lòng chị cũng biết gọi chị trở về để làm gì, ngày hôm đó không phải chị đã đoán được một chút sao?”

Du Nguyệt Như tự giễu cười khẽ, mười ngón tay cuộn lại. “Không thể động tới Kỷ Linh, bởi vì bà ấy là nữ chủ nhân nhà họ Thi, cũng không thể động tới Thi Dạ Hướng, bởi vì đã cứu mạng Thái Tử, nhưng các người nuốt không trôi cục tức này, cho nên muốn ra tay từ người bên cạnh Thi Dạ Diễm, các người cảm thấy từ tôi mới có thể cho anh ấy đòn đả kích trí mạng, là như vậy phải không?”

Cô nói liền một mạch, nói đến câu cuối cùng ánh mắt đã vỡ tan thành những mảnh vụn, làm cho không ai có thể, lại càng không nỡ nhìn thẳng. Cô không biết sức lực đến từ đâu, mà bóp vỡ chiếc cốc, những mảnh vụn sắc bén đâm vào lòng bàn tay cô, nhưng cô không có chút cảm giác nào. Đôi mắt xinh đẹp giống như bàn tay đang chảy máu của cô, máu đỏ tươi khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Hoàng Phủ Triệt lập tức kéo cổ tay cô lại, tách ngón tay đang nắm chặt của cô ra. Du Nguyệt Như bỗng dưng níu lấy vạt áo của anh. “Nói cho chị biết, có phải các người đã sớm quyết định không?”

“Thời điểm dì Tiệp bị đưa vào bệnh viện thiếu chút nữa thì qua đời, lúc ấy Thái Tử chỉ có một mình, trơ mắt nhìn mẹ mình chết ngay trước mắt, cảm giác đó em đã từng trải qua, em có thể hiểu được” Hoàng Phủ Triệt nắm tay cô gắp ra từng mảnh vụn trong lòng bàn tay, rửa qua vết thương, bôi thuốc, rồi băng bó, một loạt động tác thành thục nhanh chóng.

“Vậy còn chị? Còn chị thì sao? Các người có ai vì tôi mà nghĩ không?” Du Nguyệt Như mang theo tiếng khóc nức nở, giọng nói run rẩy hỏi, “Mấy người muốn tôi đi giết hại người là cha của con gái tôi! Con bé chưa đến hai tuổi cũng muốn biết cha nó là ai, em muốn để cho chị sau này nói cho con bé biết là mẹ nó đã giết chết cha nó sao?”

“Chị và Thi Dạ Diễm sẽ có kết quả sao? Tại sao phải cố ý sinh đứa bé ra? Thi Dạ Hướng và Thái Tử cùng một phe, nếu Thi Dạ Diễm không chịu từ bỏ quyền thừa kế anh ta và Thái Tử vĩnh viễn đứng ở phía đối lập! Nếu anh ta chịu từ bỏ thì hai người cũng sẽ không chia tay! Đừng nói với em là chị không hiểu!”

“Cũng bởi vì biết nên chị mới sinh đứa bé ra! Nếu như chúng tôi không có tương lai, đứa bé sẽ là sợi dây liên lạc duy nhất giữa chị và anh ấy!” Cô biết ngọai trừ Thi Dạ Diễm, cô không thể yêu bất cứ người nào, chỉ có đứa bé mới có thể giúp cô có dũng khí đối mặt với cuộc sống không có anh.

Hoàng Phủ Triệt nhất thời im lặng, chớp đôi mắt, đột nhiên anh cảm giác được bất kể là anh hay Thái Tử hay là thực tế, cũng đều quá mức tàn nhẫn đối với Du Nguyệt Như.

Chị ấy chỉ là một người phụ nữ, sao có có thế chống đỡ tất cả tình yêu hận thù của mọi người, “Tình yêu thật sự quan trọng đến vậy sao?”

“Sau khi cưới Dì Tiệp, Tập Diên vẫn kiên trì sinh em ra, bởi vì bà ấy biết em là bằng chứng yêu một người duy nhất của bà. Triệt, nếu tương lai có người phụ nữ bằng lòng vì em mà sinh con, nhất định không được phụ cô ấy, bởi vì sẽ không có người nào yêu em hơn cô ấy.”

Lời của Du Nguyệt Như khiến cho Hoàng Phủ Triệt trầm mặc hồi lâu. Chờ cô mang Thi Duy Ân rời đi, Hoàng Phủ Triệt khắc sâu hình ảnh cái bóng đang khuất dần, nhìn Thái Tử bất đắc dĩ thở dài.

“Lời của chị ấy anh cũng đã nghe được, em không muốn ép chị ấy phát điên, còn anh, nhẫn tâm sao?”

Nhẫn tâm sao…

Thái Tử không lên tiếng, chỉ là sau đó đối với chuyện này anh không nói nửa chữ.

Thân thể Tân Tiệp chuyển biến mỗi ngày một tốt, Hoàng Phủ Dận cũng thỉnh thoảng đến thăm bà. Giữa bọn họ nói không nhiều, Tân Tiệp phần lớn là im lặng, không oán trách ông đến nửa câu, có lẽ trong lòng đã sớm chấp nhận. Xuất viện về nhà bà nhất quyết đổi phòng ngủ, Hoàng Phủ Dận theo ý bà. Chia phòng được hai tháng sau, là ngày mà bọn họ kết hôn.

Hoàng Phủ Dận theo thường lệ mua quà cho bà, chuẩn bị bữa tối với ánh nến xa hoa lãng mạn. Tân Tiệp cảm thấy thức ăn cũng không quá khó nuốt, trong hơn hai mươi năm qua bà đã nhìn rất thấu tình yêu và hôn nhân, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

Ngày đó bà đem mình gả cho ông, đặt tay mình vào tay ông, từ đó dây dưa cả đời. Tình yêu quả thật có lúc chỉ là chuyện của một người, chỉ cần người được yêu kia chịu phối hợp như vậy cũng đủ rồi. Đối với chuyện của ông và Kỷ Linh, ông không nói, bà cũng không hỏi.

Đêm đó Tân Tiệp nằm xuống một lúc sau Hoàng Phủ Dận đi tới phòng bà, động tác lên giường rất nhẹ nhàng, kéo thân thể nhỏ yếu vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn. Tân Tiệp xem như đây là ảo giác đáng trân trọng, Hoàng Phủ Dận biết bà tỉnh, chần chừ ở bên tai bà nói một câu:

“Ngày đó ta và Kỷ Linh thật ra chưa từng làm gì.”

Tân Tiệp nhắm hai mắt nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng không nhịn được đáy mắt một mảnh chua xót, chỉ vì đây là lần đầu tiên nghe được lời giải thích của ông, cho dù là thật hay giả, ông chịu nói, bà sẽ tin.

Du Nguyệt Như lén lút sắp xếp cho Thi Duy Ân tiếp tục đi học ở thành phố T, cô cũng có thể ở lại bên Tân Tiệp nhiều hơn mấy ngày, Thái Tử không nhắc lại chuyện kia, ngày ngày trôi qua cô cũng coi như được yên ổn. Không lâu sau Thi Dạ Hướng trở lại thành phố T, trong lòng cô liền dâng lên cảm giác không khỏi bất an.

Giác quan thứ sáu của người phụ nữ luôn rất chính xác, một hôm cô đi đón con gái tan học tài xế nói cho cô biết, Thi Duy Ân đã sớm bị một người đàn ông đón đi, trong lòng cô bất an giống như gương tan thành từng mảnh.

Người đón con gái đi không phải ai khác, nhất định là Thi Dạ Hướng, nhưng cô không dám tưởng tượng là ai đã đem tin tức của Thi Duy Ân tiết lộ cho anh ta.

Thái Tử cũng không nghĩ là nhận được điện thoại của Du Nguyệt Như, giọng nói của cô giống như tuyệt vọng muốn chết cùng sự lạnh lẽo, khiến cho lòng Thái Tử cực kỳ co rút đau đớn, giống như bị một bàn tay dùng sức siết không thở nổi.

“Có phải chị vì em làm chưa đủ hay không… Có phải em thực sự muốn bức chết chị hay không…”

Anh nghe loa bên kia có tiếng nhắc nhở lên máy bay đi Toronto, sau đó cô cúp điện thoại. Thái Tử khi đó cũng không biết rốt cuộc Du Nguyệt Như đã từng bỏ ra cho anh cái gì, từng hy sinh cái gì. Rồi sau này rốt cuộc đợi đến khi anh biết được tất cả những gì Hoàng Phủ Dận làm với cô, anh mới thấy thật may mắn với quyết định mạo hiểm ngày hôm nay của mình.

Du Nguyệt Như một thân một mình đi tới Toronto bốn năm xa cách, tất cả mọi thứ nơi này dường như vẫn như cũ. Cô yên tĩnh chờ đợi ở sân bay, bởi vì cô tin rằng giây phút cô đặt chân đến lãnh thổ Canada đã có người đang trên đường tới đón cô.

Gió ban đêm mang theo chút lạnh lẽo, xuyên qua quần áo, len lỏi vào da thịt cô. Thật ra thì cô chờ cũng không quá lâu, Bách Vĩ xuất hiện đã ở trong dự liệu của cô, vẻ mặt và động tác của anh thậm chí có chút hoảng sợ bối rối.

Bách Vĩ dẫn đường cho cô đi xuyên qua lối đặc biệt, cách xa đám người, một chiếc xe đen như mầu mực Skyper dừng ở nơi vắng vẻ không một bóng người, tài xế đứng nghiêm một bên kính cẩn, cánh cửa xe mở rộng hướng về phía cô, bên trong một màu đen nhánh.

Cô biết người trong xe là ai, thậm chí còn chưa đến gần cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh, mỗi bước đi về phía anh giống như đám mây nặng trĩu rơi xuống, không chân thật như vậy.

Một bước cuối cùng cô chợt dừng lại thấy dũng khí của anh, giật mình ở nơi nào đó rất lâu, cho đến khi đôi bàn tay ngang tàn thô lỗ kéo cô vào trong xe, cùng với âm thanh đóng cửa rất mạnh, hơi thở mãnh liệt kia cô không bao giờ quên đang bao quanh cô, nhiệt độ của anh thông qua cái ôm thật chặt trong nháy mắt truyền sang cô.

Đó là sự bá đạo mà cô quen thuộc, cho cô sự đau đớn mà quen thuộc.

Sau đó Thi Dạ Diễm ôm thân thể cô thật chặt trong bóng tối, hôn lên cánh môi cô, nỗi nhớ lăn lộn trong im lặng, cuốn đi tất cả lý trí của họ, quần cuẩ cô bị anh xé rách, anh phóng thích** mình bốn năm nhẫn nại, không báo trước đi vào nơi khô khốc trong cơ thể cô.

Môi của anh run rẩy, giọng nói trầm khàn giống như đang khóc.

“Nếu như đây không phải là mơ, có thể gọi anh một tiếng được không, tên của anh…”

Nước mắt của Du Nguyệt Như bỗng chốc tuôn ra mãnh liệt, không phải là bởi vì đau đớn, mà là đối với người đàn ông này, tình yêu mãnh liệt đến không biết nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương