Cô Bé, Em Thua Rồi
Chương 4: Chạy mất dép

Phần 6

Du Nguyệt Như mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ cô là mỹ nữ xinh đẹp trốn trong tòa tháp bên bờ sông, mỗi viên gạch đều ẩn chứa nghệ thuật vô hạn của Charles Đại Kiều. Cô bước vào tòa nhà cổ kính ấy, chân trần đi trên cầu cứ thế bước về phía trước, phong cảnh hai bờ sông đẹp như tranh vẽ, phong cách kiến trúc độc đáo khiến cô tưởng mình đang lạc vào chốn thần tiên huyền bí.

Cây cầu đá này dường như không có tận cùng, cô mệt mỏi, liền nằm lên thành cầu, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, mây trắng lững lờ từ đỉnh đầu bay qua, cô cũng bay lên theo.

Tiếng nhạc du dương không biết từ đâu truyền tới, lôi cô ra khỏi sự say mê ngây ngất. Tiếng nhạc giống như phát ra từ phía xa chân trời, lại giống như gần trong gang tấc...

Cô bị chính tiếng nhạc mê hoặc ấy cùng ánh mặt trời buổi sáng ấm áp chiếu vào làm thức giấc.

Dược tính hình như đã hết tác dụng, đầu cô vẫn còn hơi đau. Trở mình ngồi dậy, đập vào mắt cô là một màu trắng tinh khiết. Giường trắng, rèm cửa sổ màu trắng, sàn nhà màu trắng, vật dụng đều màu trắng... Một bộ nội y màu đỏ và váy nằm trên chiếc ghế dài màu trắng, giữa một không gian toàn màu trắng nhìn thật là chói mắt.

Cô ngớ ra vài giây mới phát hiện ra nơi này không phải ngôi biệt thự đã giam cầm cô. Không cần vén chăn lên cũng biết trên người không còn một mảnh vải, trong phòng không có ai cả, cô bọc thân mình trong tấm chăn, kéo tấm rèm che cửa sổ, kinh ngạc phát hiện ra mình đang ở trong một tòa nhà cao chọc trời, cả thành phố như biến thành con kiến bị giẫm dưới chân, cảm giác này... Bàn chân cô như mềm nhũn ra. Cô kết luận, nơi này không phải San Francisco. Tất cả mọi thứ đều xa lạ, bầu không khí hít thở cũng hoàn toàn mới mẻ.

Bồn tắm hình bán nguyệt khổng lồ xa hoa với làn nước trong vắt như pha lê hiện ra trước mắt cô, các đồ dùng rửa mặt cao cấp cũng được sắp xếp chỉnh tề. Cô ngồi xổm xuống nhặt những cánh hoa hồng dưới bồn nước rồi tung lên, ngón tay khẽ xoa nhẹ cho cánh hoa cho hương thơm tỏa ra. Ánh mắt cô không gợn sóng, người đàn ông kia đã mất công chuẩn bị như vậy, cô cũng không nên từ chối, liền cởi chăn ra bước vào trong nước...

Vừa tắm vừa có thể ngắm bầu trời rộng lớn xanh biếc, trút bỏ được mệt mỏi, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều. Nội y và váy kia vừa khớp với số đo của cô, nhìn vào gương nở nụ cười kinh thường chính mình. Bọn đàn ông vẫn luôn như vậy đối với người phụ nữ mà họ biết rõ từng chân tơ kẽ tóc, giống như kĩ năng cơ bản mà bất kì ai cũng có, khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.

Cửa phòng khép hờ, tiếng nhạc chính là từ bên ngoài truyền tới. Cô đắn đo giây lát rồi kéo cửa đi ra ngoài, bước qua hành lang dài tầm mắt cô bỗng nhiên trở nên trống trải. Tiếng nhạc rất rõ ràng, hai chân cô liền đứng yên tại chỗ.

Trước mắt cô nổi lên cả trăm căn phòng, toàn bộ hai mặt tường thông với cửa sổ sát đất, không có bày biện gì phức tạp, đơn giản chỉ có một bộ salon bằng da thật màu trắng cùng rạp chiếu phim gia đình, và một cái tủ bày đầy rượu quý nổi tiếng.

Ánh mặt trời dịu dàng rực rỡ chiếu xuống, nhẹ nhàng phủ xuống gò má của người đàn ông cao lớn đứng cạnh cửa sổ sát đất, đường nét kiên nghị mà cũng rất ôn hòa.

Người đàn ông kia chỉ mặc một cái quần ka-ki dài màu vải bông rộng thùng thình, để lộ bộ ngực trần cường tráng. Nước da màu mật ong khỏe khoắn mê người sáng bóng. Đôi mắt anh ta khép hờ, tư thế đẹp đẽ___đang kéo đàn violon!

Du Nguyệt Như giật mình há hốc miệng, âm thanh tuyệt diệu kia là do anh ta đàn ư, gã đàn ông nổi tiếng bạo lực tàn nhẫn thế mà lại chơi loại nhạc cụ tinh tế ấy. Gò má anh giống như được bao phủ bởi một vầng ánh sáng chói mắt, khiến cô như bị mất hồn, không thể dời mắt đi được. Thỉnh thoảng mi tâm giãn ra rồi nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc ẩn chứa sự uy hiếp chết người, cô chợt cảm thấy hô hấp có chút gấp gáp.

Không biết là vì say đắm bữa tiệc âm nhạc mà Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐônanh tạo ra, hay vẫn còn quá đỗi kinh ngạc vì anh cố giấu đi gương mặt khác của mình. Ngay cả khi tiếng nhạc dừng lại khi nào Du Nguyệt Như cũng không phát hiện ra, đến khi bắt gặp ánh mắt pha chút sự dí dỏm của anh mới lấy lại tinh thần.

Anh không nói lời nào cứ thế nhìn cô, Du Nguyệt Như không khỏi chột dạ, không tìm được từ ngữ thích hợp để phá vỡ sự yên tĩnh quái dị lúc này. Anh càng không nói, cô càng có cảm giác luống cuống. Đầu ngón tay của anh đặt trên violon chợt dao động, không biết vô tình hay cố ý miêu tả đường cong nhấp nhô trên đàn. Tuổi cô không lớn lắm, cũng không phải là chưa từng trải qua cuộc đời của một cô gái trong sáng đơn thuần, động tác của người đàn ông này đơn giản nhưng lại có tính ám chỉ rất rõ ràng.

Cô nhân cơ hội vén mái tóc để lộ bộ áo bó sát, vô thức đưa đầu lưỡi ra liếm môi một cái. Ý thức được mình đang đáp lại anh, gương mặt cô thoáng qua một tia mất tự nhiên. Thi Dạ Diễm không bỏ sót bất kì một chuyển biến nào trên gương mặt cô, khóe miệng khẽ nâng lên, rồi thu đàn lại.

“Em ngủ ngon không?”

“Đây là đâu?” Cô đứng yên tại chỗ không tiến thêm bước nào, cô không phải người nhát gan, từ nhỏ đến lớn những người đàn ông bên cạnh cô đều không phải nhân vật đơn giản, nhưng xung quanh người đàn ông này tỏa ra một loại từ trường không hiểu sao lại khiến cô sợ hãi. Chỉ cần ở gần anh, tất cả dây thần kinh của cô đều căng thẳng.

“Miami.” Anh đi đến quầy bar tự rót cho mình một ly rượu, uống một mình.

Miami!?

Du Nguyệt Như kinh hãi, Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đônmột giấc ngủ của cô rốt cuộc là bao lâu, từ San Francisco bay đến Miami! Vậy mà cô lại không hề hay biết gì cả. Anh ngồi vắt chân trên ghế, tư thế giống như là có thể thao túng được cả Thượng Đế. Du Nguyệt Như không khỏi có chút buồn bực. “Lén đưa tôi về hang ổ của anh rồi chuẩn bị ăn thịt tôi luôn phải không?”

Thi Dạ Diễm mặt không biến sắc liếc nhìn cô, phun một ngụm rượu ra. “Chuyện này em còn nóng lòng hơn tôi, tôi nói đưa em đi là muốn ăn em sao?”

Du Nguyệt Như cười nhạo. “Nếu không thì thả tôi đi đi!”

“Tại sao không? Có phải em mơ mộng hão huyền quá rồi không?” Anh giơ ngón trỏ ở bàn tay cầm rượu ra, “Cửa ở kia.”

Trên mặt anh không nhìn ra bất kì sự trêu đùa nào, khiến Du Nguyệt Như không dám tin. Nhưng họa có điên cô mới hỏi lại anh là thật hay giả.

“Đừng mong tôi cảm ơn anh, hẹn gặp lại____không, tốt nhất là đừng gặp lại nữa, hi vọng anh đừng hèn hạ phái người theo dõi tôi.”

Người và động vật giống nhau ở điểm có khả năng đoán trước được nguy hiểm. Du Nguyệt Như chưa từng sợ bất kì ai, nhưng nếu có thể, cô không muốn có bất kì liên hệ nào với người đàn ông này.

Thi Dạ Diễm vẫn tiếp tục uống rượu, ánh mắt rũ xuống thoáng qua một tầng sương mù mỏng manh.

Du Nguyệt Như thấy anh không có hành động gì nguy hiểm liền nghĩ anh ngầm cho phép, không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, cô đi về phía cửa, lại phát hiện ra mình không mở được cánh cửa này.

“Phải có dấu vân tay xác nhận mới mở được cửa.” Giọng nói của Thi Dạ Diễm từ phía sau vang lên, anh nhìn thấy rõ ràng bờ vai cô rụt lại.

Cô xoay người, kìm nén bao nhiêu tức giận mới nói ra được một câu. “Mở ra.”

Thi Dạ Diễm ngậm rượu trong miệng, đầu lưỡi đảo qua một vòng chất lỏng cay nồng ấy, giống như vòng tuân hoàn. “Đến bây giờ vẫn không có bất kì tin tức nào về việc Hi Nhĩ bị ám sát lọt ra ngoài. Nhưng mà bên ngoài nhất định có rất nhiều đang tìm em.”

“Thế thì đã sao?” Đây không phải lần đầu tiên, tự nhiên sẽ có người giúp cô giải quyết.

Thi Dạ Diễm đặt ly rượu xuống, chậm rãi thong thả bước về phía cô, giống như một con thú điềm tĩnh tìm chỗ ngủ đông. Du Nguyệt Như ép mình không được lùi về phía sau, anh nhẹ nhàng nâng một lọn tóc dài của cô quấn quanh ngón tay.

“Không cần biết mọi chuyện như thế nào, nhưng tôi hi vọng em sẽ ở lại.”

Ngón tay anh lượn quanh lọn tóc của cô, cô có cảm giác đây là cử chỉ mập mờ của những đôi tình nhân, cô liền vén tóc lên. “Đừng nói đùa nữa, tôi phải đi.”

Anh đứng ngược sáng, rõ ràng đang ở trong một căn phòng sáng ngời, cô lại bị anh che phủ trong cái bóng của mình. Anh nghiêng đầu cười, nụ cười ấy khiến cô rợn cả tóc gáy. Không đợi cô có hành động nào, anh liền siết chặt cằm của cô. “Nếu như tôi không để cho em đi thì sao, Tiểu Như?”

Đôi môi cô nâng lên một đường cong nho nhỏ. “Tại sao? Còn nữa, chúng ta không quen biết, anh làm như vậy tôi e rằng không tiện lắm.”

Nếu như không nhìn thấy tia hốt hoảng trong đáy mắt cô, có lẽ anh đã bị vẻ mặt của cô khi nói câu “Chúng ta không quen biết” lừa gạt. “Em to gan hơn trước kia rất nhiều.”

Bất chấp sự phòng bị của cô, đôi môi anh bất ngờ áp sát xuống gương mặt cô. Nghĩ rằng anh muốn hôn mình, cô nhanh chóng quay mặt tránh đi. Ai ngờ anh chỉ dán môi bên tai cô, cố ý hạ thấp giọng nói.

“Lá gan càng lúc càng lớn, Tiểu Như, lần đầu tiên cởi quần áo em tôi thiếu chút nữa... không nhịn được. Trời sinh ra đàn ông nằm trên giường của phụ nữ, công việc của em cần thêm tố chất tiềm ẩn nữa.”

Tám năm trước bất luận thế nào cũng không nhìn ra cô lại trở thành người phụ nữ thùy mị, xinh đẹp khiến người ta si mê, thèm khát như ngày hôm nay.

“Thi Dạ Diễm anh đừng quá đáng!” Vẻ mặt tức giận của Du Nguyệt Như lúc nào cũng rất sinh động.

Anh đưa tay lau nhẹ môi dưới, mở cửa chính giúp cô, chống tay trên khung cửa không trực tiếp nói để cô đi, cười như không cười.

“Nói không chừng chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau, không như lần trước từ biệt đến tám năm, em nghĩ sao?”

Du Nguyệt Như lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, đẩy cánh tay anh tông cửa xông ra, nhìn như có vẻ chạy trối chết. ๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - ĐônThi Dạ Diễm tựa vào cửa xoa xoa đầu ngón tay còn dư vị mái tóc của cô, cánh môi nâng lên nụ cười ẩn ý sâu xa.

Bách Vĩ từ trong thang máy đi ra trùng hợp nhìn thấy bóng người bên trong thang máy đối diện đang chậm rãi đóng cửa lại, có chút kinh ngạc hỏi anh. “Anh cứ thế để cô ấy đi sao? Chơi chán rồi à? Lão già cô ấy làm bị thương chịu bỏ qua ư?”

Thi Dạ Diễm không quay đầu lại, lạnh lùng đáp. “Đáng đời.”

Có lẽ Thi Dạ Diễm thật sự buông tha cô, cô đi đi lại mấy vòng ở quảng trường cũng không phát hiện có người theo dõi, lúc này mới hơi yên lòng một chút.

Giữa trưa trời nắng chang chang, rốt cuộc Du Nguyệt Như không chịu nổi đôi giày cao gót 10cm này, tìm chỗ ven đường ngồi xuống cởi giày xoa bóp bắp chân bị rút gân, không hề có ý định đi tiếp. Bây giờ cô mới ý thức được một vấn đề rất quan trọng. Cô không có một xu dính túi, càng không có một người quen biết nào ở Miami. ๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - ĐônTrước kia cô chỉ ghé thăm thành phố này hai lần, mỗi lần đều vội vã, thành phố này đối với cô mà nói, quả thật hết sức xa lạ.

Cô đứng dưới ánh mặt trời gay gắt nhìn dòng người qua lại không ngừng, nặng nề thở dài. Mặc dù không muốn chút nào, cuối cùng cô mượn điện thoại di động của một người đi đường gọi vào những số mà cô nhớ rõ nhất.

Nhấn số của người cuối cùng, bàn tay cô cơ hồ cứng ngắc. Trước khi tín hiệu kết nối vang lên cô lại nghĩ, tốt nhất là số này đã ngưng sử dụng. Kết quả là âm thanh kết nối nhắc nhở không để cô buông tiếng thở nhẹ nhõm mà lại càng khẩn trương hơn. Đầu dây bên kia nhận điện thoại rất nhanh, giây phút Du Nguyệt Như nghe giọng nói quen thuộc trầm mặc lạnh lùng mà trong trẻo ấy, cô cố gắng nghĩ cách cắt đứt sự kích động của mình.

“Là em.”

“.... Nguyệt Như?” Người đàn ông chần chừ một lúc, nhanh chóng nhận ra chủ nhân của giọng nói kia, liền thay đổi thái độ.

“Anh vẫn còn ở Miami sao?”

“Em... đang ở đây?”

..............

Du Nguyệt Như đợi đến khi Đường Lạp An đến đã là chuyện của năm tiếng sau. Đường Lạp An vừa liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ ngẩn người cúi đầu đứng cạnh pho tượng ở quảng trường. ๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn

Cô ấy vẫn là mỹ nhân xinh đẹp hơn người ngày trước. Ở đâu cô cũng làm phong cảnh xung quanh tươi đẹp hơn.

Một đôi giày da kiểu nam lọt vào tầm mắt, Du Nguyệt Như trong lòng căng thẳng, nhưng khi ngẩng đầu lên gương mặt trang điểm đã che giấu tất cả.Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn “Chào.”

Ánh mắt Đường Lạp An toát ra chút kinh ngạc, bao lâu rồi chưa gặp lại vẻ mặt đơn thuần của người phụ nữ này? Anh không hề quên sự trẻ trung yếu ớt trước kia của cô, khiến người khác không nhịn được muốn yêu thương bảo vệ.

Rồi dần dần sau đó, anh không nhịn được đã phá hủy nó.

“Để em đợi lâu.” Du Nguyệt Như vẫn nhớ rõ khóe miệng anh cong lên, ngay cả thái độ anh cự tuyệt người từ ngàn dặm xa xôi tới cũng không sai chút nào. Cô có vẻ hơi khó xử, “Em có làm cản trở công việc của anh không? Xin lỗi, em...”

“Không sao.” Đường Lạp An nhìn đồng hồ một chút, rồi rất tự nhiên cầm tay cô kéo đi. “Anh đưa em đi ăn cơm.”

Cùng là bàn tay đàn ông lôi kéo cô đi, trong đầu cô chợt nhớ tới lúc Thi Dạ Diễm lôi cô chạy trối chết, lại còn cử chỉ suồng sã của anh nữa, trong lòng cô chợt thấy phiền não.

Phần 9

Phía trước biệt thự của anh có một bãi cỏ rất lớn, mỗi cây hoa trên đó đều là do anh tỉ mỉ vun trồng. Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐônAnh sẽ đợi những cây hoa kia nở rộ rồi tự tay chặt nó đi, thậm chí nhổ bật rễ cây lên, sau đó... một lần nữa gieo hạt mầm mới, chờ đợi nó nảy mầm.

Khi anh làm những chuyện này, gương mặt hiện lên chút bình tĩnh tàn nhẫn. Bởi vậy Đường Lạp An mà cô yêu nhất cũng chính là người mà cô hận nhất.

Nhìn các rương lớn nhỏ đặt quanh phòng khách, còn có một tấm khăn trắng phủ trên ghế salon, Du Nguyệt Như không khỏi nghi ngờ. “Anh phải dọn nhà?”

Đường Lạp An đưa cho cô một chai nước suối. “Nơi này chỉ được như thế, ở tạm vậy.”

Anh đổi cho cô chiếc giường đơn mới, ngồi xuống mép giường vỗ vỗ nệm. “Nhà này anh đã bán lại cho một người bạn, không ở đây nữa.”

“...”

“Lúc em gọi điện cho anh, anh đang ở Orlando. Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi.”

Anh đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, phòng ngủ lớn như vậy mà chỉ còn lại một mình cô.

Không trách được trông anh có vẻ mệt mỏi, không trách được đợi lâu như vậy anh mới tới. Du Nguyệt Như đưa tay bật rồi tắt công tắc của đèn, nhìn gương mặt mình trong gương lúc sáng lúc tối.

“Mi vẫn chưa hết hi vọng đúng không?”

Nói rồi cô lại cười. Nằm trên chiếc giường này không hề có cảm giác xa lạ, cô cảm thấy mình giống như những cây hoa ngoài kia, đã từng phô diễn vẻ đẹp cùng sự cố chấp của mình ở nơi này.

Cô nghĩ rằng mình dễ mất ngủ, cũng rất dễ ngủ, nửa đêm tỉnh giấc, lăn qua lăn lại trên giường mãi vẫn không buồn ngủ, càng lúc càng tỉnh táo. Cánh cửa kia như phong tỏa kí ức trong đêm khuya tĩnh mịch, Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôný đồ quấy rối khiến cô thật vất vả mới hồi phục được trái tim. Cô mặc thêm áo khoác rồi đi tới sân cỏ, ngồi xuống một đám cỏ xanh mơn mởn.

Phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ, là Đường Lạp An. Anh ngồi trên cái ghế gỗ sau lưng cô, dùng ánh mắt vẽ lại hình dáng của cô.

“Nếu đã không còn ở đây nữa, tại sao không đổi mã số?” Cuối cùng cô không nhịn được mở miệng hỏi, đáp lại cô chỉ là tiếng côn trùng kêu vang. Thật lâu, lâu đến nỗi cô cho rằng căn bản anh không hề xuất hiện, mới nghe được tiếng anh bật cái bật lửa, và giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh trong màn đêm tối tăm.

“Anh muốn tái hôn, Nguyệt Như, ngày mười lăm tháng sau, trở về nước sẽ cử hành hôn lễ, ở thành phố T.”

“...”

“Đáng lẽ ra bây giờ anh nên ở trên máy bay, chứ không phải ở đây.”

Du Nguyệt Như xoay người, ánh mắt mờ mịt không rõ, không nói lời nào ngồi lên ghế với anh. Cánh tay của anh đã khoác lên thành ghế từ nãy, giờ phút này lại giống như ôm lấy cô vào lòng. Anh ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao yên lặng hút thuốc, cũng không nhìn cô. Lại bị cô giựt lấy điếu thuốc trên môi, đưa lên miệng.

“Nói cho em biết tại sao?” Cô hung hăng hút vài hơi, dáng vẻ này rất giống người nghiện thuốc, cử chỉ phát ra phong tình mê người.

Tựa hồ như nghe được giọng cười của anh, “Để em nghe được tin này từ miệng người khác, em sẽ hận anh cả đời.”

Du Nguyệt Như khinh thường, “Em sẽ không như vậy.”

“Em có.”

“Em sẽ không!”

Anh không nói thêm gì nữa, nhưng miệng vẫn hơi cười, nhàn nhạt nở nụ cười nhợt nhạt. Cô cảm thấy có chút buồn bực, giống như đang khỏa thân đứng xấu hổ bất lực trước mặt mọi người. Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐônNghiêng đầu nhẹ tựa vào vai anh. “Em không biết nói gì.”

“Vậy thì chúc phúc cho anh.”

“Được, chúc phúc cho anh, vĩnh viễn không có được hạnh phúc.”

Anh không nhịn được bật cười thành tiếng, anh quả nhiên là hiểu rõ cô. Cánh tay kia theo thói quen sờ lên đầu cô, cứ thế vân vê mái tóc cô, cứ thế vò nát tâm can cô. “Nha đầu hư hỏng này...”

Giống như động tác quen thuộc, những thứ ấy rốt cuộc phá vỡ cánh cửa, một tia ý thức tràn vào trái tim yếu ớt chứa đầy bụi bặm của cô. Đột nhiên cô lật người dạng chân ngồi trên đùi anh, anh không nhìn cô, cô liền đưa tay quay đầu anh lại ép buộc anh nhìn mình. Tính cách của cô luôn ngang ngược cố chấp. Nhưng vì ai mà cố giữ tình cảm, thì lại là chuyện hiếm có.

“Em hai mươi hai rồi, Đường Lạp An.” Cô không còn nhỏ nữa, có lẽ bắt đầu từ một khắc khi anh nói muốn rời đi, cô cũng bắt đầu già nua.

“Anh biết, anh vẫn nhớ.”

Nhìn qua anh là một người đàn ông rất dịu dàng lương thiện. Nhưng cô hiểu rõ bộ mặt thật dưới lớp vỏ bọc ấy hơn bất kì ai, anh rất độc ác tuyệt tình.

Năm ấy cô cũng nhảy lên chân anh như thế, mặt thẹn thùng đỏ ửng, không che giấu được sự hưng phấn cùng mong đợi. “Đường Lạp An, hôm nay em mười tám tuổi rồi!”

Anh cũng đáp lại cô như vậy, cô thích nhất nụ cười ấm áp ở khóe mắt của anh. “Anh biết, anh vẫn nhớ tuổi của em.”

Cô trở thành một người phụ nữ vào đêm đó, do anh đích thân hoàn thành. Đó là nguyện vọng cô vẫn hằng ao ước. Anh là người đàn ông rất thành thạo chuyện này, còn cô lại là cô gái trẻ trung lớn mật. Anh cẩn thận nhưng vẫn làm cô đau, anh nói một lát nữa sẽ ổn.

Lừa gạt. Anh không biết, cô vẫn đau, đau đến tận bây giờ.

Giờ phút này cô muốn hỏi anh, cô có phải là tất cả hay không, anh vẫn nhớ. Hơn nữa còn nhớ kĩ. Người phụ nữ anh muốn chung sống cả đời không phải là cô.

Cả đời... tốt đẹp dường nào mà hai chữ ấy lại tàn nhẫn đến vậy. Chính là thứ sâu kín nhất không thể bị chạm vào trong lòng cô.

Ngón tay Đường Lạp An hơi lạnh, nhẹ lau qua trên mặt cô. “Đừng khóc.”

Khóc?

Cô sợ hãi vội gạt nước mắt, lát sau cau mày nói, “Em đâu có khóc!”

Không khóc, nhưng bộ dạng cô rõ ràng là muốn khóc. “Có cần anh lấy gương cho em soi bộ dạng của em lúc này không?”

Anh giả vờ đứng dậy, Du Nguyệt Như đột nhiên ôm chặt cổ anh, vùi đầu ở cổ anh, tự tìm cho mình một cái cớ thỏa đáng. “Đây là cái ôm chúc phúc cho anh.”

“Chúc anh hạnh phúc?” Anh khôi phục lại tư thế như trước, đôi tay cơ hồ như muốn đáp trả lại cái ôm của cô, nhưng rồi động tác ấy ngưng lại, chậm rãi thả xuống thành ghế.

“Anh nói gì đi?” Cô tham luyến cọ cọ vai anh, trong mũi tràn đầy hương vị của anh, giống như độc dược xâm chiếm tất cả giác quan của cô. Cô đã mất hai năm để học cách từ bỏ anh, hôm nay mọi cố gắng ấy đều bị lật đổ. Cô có chút không cam tâm, đây là cơ hội tham luyến cuối cùng của cô.

“Em.... Nhất định cứ phải thế này sao?”

“Anh có thể ngăn cản em, dùng quyền lợi của anh.” Sức nặng trên người nói cho anh biết, cô gầy hơn trước. Không sai, đối với tất cả mọi thứ thuộc về cô, thậm chí anh cũng phải rõ ràng về chính bản thân mình. Bọn họ đã làm rất nhiều chuyện, cũng có chuyện không nên làm.

Bọn họ từng là người quan trọng nhất của nhau, cô từng là cô gái duy nhất trong mắt anh, anh là người đã huấn luyện ra người phụ nữ báu vật này mà bất kì người đàn ông nào cũng muốn có trong tay. Cô từ một người con gái hồn nhiên trở thành một người phụ nữ quyến rũ, tất cả là vì anh, chỉ vì anh.

“Đường Lạp An... Anh nhất định phải như thế à?” Giọng cô buồn buồn, đó là điềm báo cô sắp khóc.

“Đừng khóc...” Đường Lạp An nhẹ nhàng vuốt ve bên tai mẫn cảm của cô, động tác rất nhỏ ấy qua mức quen thuộc, làm sao cô có thể buông tay được đây?

“Anh đã vì em mà ly hôn một lần, Nguyệt Như, chúng ta đã nói rồi đấy, đúng không?”

Nhưng anh lại vì cô mà ly hôn... Du Nguyệt Như ôm một bụng uất ức. “Vậy tại sao anh không khóc to lên?”

Cô bối rối, thật ra đối với anh mà nói không hề có liên quan gì tới việc đau khổ, chỉ là trong lòng cô vẫn còn tồn tại một tia hi vọng không nên tồn tại, hoặc cứ cho là may mắn đi.

“Anh nói rồi, chỉ cần em tìm anh, bất kể ở đâu anh cũng sẽ chạy tới.” Anh đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Những chuyện anh không làm được, anh vĩnh viễn sẽ không mở miệng hứa với cô.

Sinh mạng sống trong chuỗi ngày dài không có tương lai, thay chủ nhân của nó yên lặng cách xa cô ở một nơi nào đó, chờ đợi.

Nhưng, chỉ thế thôi.

Chỉ lần này... mà thôi. Cô không hiểu, rõ ràng Đường Lạp An thuộc về cô, vì sao mỗi một lần đều rời bỏ cô, vứt bỏ cô. Hiểu rồi thì phải làm thế nào đây, anh quyết định, trừ việc dùng quyền lực can thiệp thì không còn cách nào khác.

“Em sẽ không tìm anh nữa đâu, sẽ không bao giờ tìm anh nữa, anh yên tâm chung sống với người phụ nữ của anh đi.”

Đường Lạp An mỉm cười, đây không phải lần đầu tiên anh nghe những lời này. “Em nhớ kĩ lời vừa nói, đi ngủ đi, ngày mai có người tới đón em.”

Cô cắn môi dưới, tiến gần hơn về phía anh. “Đường Lạp An, có thể cho em...” Cô cố ý dừng lại ở câu nói mập mờ ẩn ý, đợi phản ứng của anh.

“Cho em cái gì?” Anh hiểu, nhưng lại giả vờ hồ đồ.

Cô ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt trong sáng của anh. “Nụ hôn chúc ngủ ngon.”

“Lớn thế này còn phải hôn chúc ngủ ngon?” Anh trêu chọc nói, thấy cô không chớp mắt nhìn mình, đáy mắt ngụy trang rất nhiều cảm xúc, vẫn quật cường duy trì vẻ mặt trầm tĩnh. Cổ họng anh căng lên, chậm rãi cúi đầu xuống.

Nụ hôn khẽ rơi trên trán cô. Môi anh không lập tức rời đi, đôi mắt rũ xuống cảm thụ làn da ấm áp của cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại từ từ dao động đi xuống. Hôn lên mi tâm, sống mũi, chóp mũi....

Cô nghĩ rằng anh sẽ hôn mình, kết quả nụ hôn của anh chỉ dừng lại ở đây. Cô mở mắt nhìn đôi mắt anh trong màn đêm, chuyên tâm có, nhưng lại thiếu đi nhiệt độ của đêm hè hôm nay.

Cô trở về phòng, Đường Lạp An ngồi một mình thật lâu. Đêm khuya sẽ che giấu đi khiến người ta mất phương hướng càng buông thả tâm ma tàn sát bừa bãi, chỉ không biết mục tiêu bị mê hoặc tối nay, là ai...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương