Cô Bé Du Côn Của Tôi (Phần Hai)
-
Chương 57: Buông ra ! đúng hay sai
Chap 57 : Buông ra ! đúng hay sai
Bước chân nặng nề của hắn dẫm lên những chiếc lá khô trên con đường vắng vào cái giờ quá trưa này .
Hắn giận nó , muốn đánh nó , muốn mắng nó , nhưng ..hắn vẫn thương nó , vẫn không nỡ mắng hay trừng phạt nó khi nó đang bệnh thế này , dù gì nó bệnh cũng bởi vì phải chăm sóc hắn .
Một cảm giác tội lỗi cùng ăn năm xâm lấn toàn bộ chí óc của hắn
Dừng lại trước căntin bệnh viện , hắn tiến đến quầy bán hàng .
- cô lấy cho cháu mấy hộp đùi gà mới –
Hắn chỉ vào mấy hộp đùi gà rán , nó đang bệnh , nhưng nó muốn ăn thì hắn cũng phải chiều thôi.
Tuy hắn chẳng vui vẻ khi phải mang thứ này lên cho nó nhưng nhìn nó chịu đói thì hắn chẳng cam lòng , nhường nó một chút cũng chẳng sao , sau này hắn sẽ từ từ dạy lại .
——-
Vừa mở cửa phòng ra đập ngay vào mắt hắn là cái dáng vẻ đang ngồi xoa xoa bụng đói của nó .
-này ăn đi –
Nó mở to mắt ra nhìn cái túi hắn vừa đưa mà tự hỏi “ không phải vừa giận bỏ đi sao?”
Nó với tay cầm lấy túi đồ rồi mở ra , oa toàn đùi gà rán ngon tuyệt .
- mua cho em hả -
Ánh mắt của nó sáng rực lên khi nhìn thấy thứ mình thích , nó còn tưởng hắn bỏ mặc nó luôn chứ .
- cảm ơn nha –
Nó cười khì khì rồi mở hộp ra ăn , hắn thì chẳng thèm nói gì một mạch ngồi xuống bàn ghế bên cạnh .
Nó cắn một miếng vào chiếc đùi gà , một vị giòn thơm lừng hoà quện cùng vị ngọt nóng đang nằm trong miệng nó .
Sao giờ nó thấy hắn đáng yêu nhỉ , chẳng ghét hắn tí nào luôn .
Hắn chẳng thèm nói năng gì , cũng chẳng thèm đánh mắt nhìn nó lấy một cái làm nó thấy tưng tức muốn xông đến đập hắn một trận cho bõ ngứa mắt .
Hắn lẳng lặng mở hộp cháo rồi từ từ xúc từng thìa đưa lên miệng .
Vẻ mặt hiện lên lạnh băng chứ chẳng thể hiện nó ngon hay không ngon cả .
Nó chui ra khỏi chăn rồi nhảy xuống giường lấy chiếc áo phao to ở cuối giường tiến thẳng về phía hắn .
Hắn đang nhàn nhã xử lý số cháo của nó thì bỗng có chiếc áo khác lên vai .
Cánh tay đưa thìa lên của hắn liền chững lại , bất ngờ ,. hắn vô cùng bất ngờ về hành động của nó , đây chứng tỏ là nó quan tâm hắn sao ?
Mùi hương thơm toả ra từ chiếc áo phao của nó, chiếc áo thật mềm và ấm áp .
- lạnh thì về lấy áo hoặc đi mua chứ sao lại ngồi ăn cháo mà tay thì nắm chặt vậy –
Nghe những lời nó nói mà hắn thực sự bất ngờ , nó ăn mà vẫn để ý đến hắn sao , hắn chẳng muốn rời nó nửa bước , không vì nó đói thì hắn cũng chẳng thèm đi mua đồ ăn đâu .
Nó giật nẩy mình lên khi hắn đột ngột nắm chặt tay nó , tim nó đập thình thịch xen lẫn với cảm giác thẹn thùng .
- Bảo Anh ,. đừng vòng vo mà tránh anh nữa ,lời anh muốn nói anh đã nói hết rồi , việc cần làm anh cũng làm hết , cho anh biết đi , em có yêu anh không ? –
Nó đã thực sự bối rối rồi , sao hắn lại hỏi nó , nó thật sự cũng không biết mà , yêu thì nó chưa bao giờ nghĩ tới nhưng thích thì hình như có một chút .
- em …em không biết –
Hắn siết chặt tay nó rồi kéo nó lại gần mình hơn , nó thì cúi gầm mặt xuống , nhưng khổ nỗi càng cúi lại càng nhìn hắn rõ hơn .
- Bảo Anh suy nghĩ đi , em quan tâm đến anh , để ý hành động của anh , thấy anh bị lạnh thì liền giúp anh , em yêu anh rồi đúng không ? –
Nó không giám mở miệng nói một lời chỉ biết nhìn hắn với ánh mắt long lanh ngấn nước mà lắc đầu liên tục .
Thấy phản ứng của nó thế này hắn chỉ thở dài thườn thượt , con đường của hắn còn rất gian nan rồi .
- đồ ngốc -
Hắn kéo nó vào lòng mà ôm thật chặt , sao nó lại ngốc thế nhỉ , được người như hắn tỏ tình mà chẳng hề si nhê , nếu là người khác thì đã đồng ý tới tấp rồi .
Cánh cửa phòng được đóng lại một cách nhẹ nhàng nhất .
Một nụ cười nửa miệng được nhếch lên cùng với đôi mắt sắc lạnh .
- chàm đã nhúng phải đun nóng lên thôi –
Cô gái mặc chiếc váy xanh biếc quay lưng bước đi ngày càng xa cánh cửa .
——————————
Nó đã suất viện được hai ngày rồi nhưng đầu óc của nó thì chẳng khác chi cái lúc ở bệnh viện , cứ tưởng rằng rời khỏi cái bệnh viện quái quỷ đấy thì nó sẽ quên tất cả mà lại sống một cách chẳng phải nghĩ ngợi .
Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại , nó suất viện thì đầu óc nó lại nghĩ tới chuyện đó nhiều hơn , rốt cuộc nó thích hắn thật sao ?
…tít…tít …
Đọc được tin nhắn mà tim nó lại đập mạnh hơn , nó đã bắt đầu rồi sao ? Suy nghĩ của thiên tài liệu có ai đoán được ?
———————-
5h 45 phút …quán Mim
Nó bước đếnthì đã thấy Hoàng My ngồi đó với hai ly mixco mà hai đứa yêu thích hồi nhỏ .
- ngồi đi –
Hoàng My tay vẫn cầm chiếc thìa mà chọc xuống ly mixco lên tiếng mà không nhìn đến nó .
Nó cũng hiểu chuyện mà kéo ghế ngồi , nó biết ly mixco thứ hai này là dành cho nó .
- Mixco , còn nhớ ý nghĩa của nó không ?-
Nó nhớ chứ làm sao quên được , Mixco gắn liền với tuổi thơ của chúng nó , gắn liền với quá khứ và là một vết cắt trong cuộc đời .
- Mixco , màu của tình bạn và sự ngọt ngào của tình yêu –
Khoé môi của Hoàng My nhếch lên một chút rồi My ngẩng đầu lên nhìn nó .
Một đôi mắt sáng lấp lánh với ánh nhìn như xoáy sâu vào tâm hồn người khác , đôi mắt cùng cái đầu kia khiến người ta có cảm giác sợ hãi cùng hoang mang .
Một người mạnh mẽ như thế nào thì họ luôn luôn có một điểm yếu .
Hoàng My cầm chiếc ly lên rồi đưa ra xa bàn và …
Choang ….
Tiếng ly vỡ như xé tan cái bầu không khí này , tim nó như nhẩy rộn lên mà lo sợ .
-tình bạn , tình yêu và hận thù , tôi sẽ quên tất cả , nó sẽ như ly Mixco này , vỡ vụn –
-hãy trả nợ cho tôi , trả cho tôi cuộc sống -
Đã lâu rồi , chưa bao giờ nó nghe được cái giọng ngọt ngào pha một chút xót thương , đã lâu nó nhận chỉ là sự lạnh lùng của một cô bé kém tuổi nó nhưng thực sự thông minh thì hơn nó rất nhiều .
- Nhường đi , nhường anh ấy cho tôi , tôi sẽ quên tất cả , tôi chỉ cần anh ấy thôi –
Nó có thể cảm nhận được nhịp tim mình nhưng ngừng đập và hình như nó cảm thấy tim mình bị bóp nghẹn .
Hắn thuộc về người khác , nó chưa bao giờ nghĩ , cuộc sống bỗng mất đi hắn nó cũng chẳng giám nghĩ .
- cậu đâu có yêu anh ấy , cậu nhường cho tôi đi –
- mình không tin , cậu không yêu anh ấy –
Giọng nó nói dường như là muốn hét lên , nó chẳng thể kìm chế được cảm xúc của mình .
- tôi muốn anh ấy , thế thôi , tôi muốn lấy nó đi khỏi cậu , dù gì cậu cũng có yêu anh ta đâu –
Mặt nó cúi gầm xuống , hai bàn tay không ngừng xoa vào nhau mà nói không lên lời .
- chỉ cần đồng ý , cậu lại có cuộc sống tự do của mình , lại là cô bé Bảo Anh nghịch ngợm sống cuộc đời vô tư -
- tôi sẽ quên tất cả , sẽ không trả thù cậu nữa , cuộc sống cậu lại yên bình , vì anh Vũ mà nhường anh ấy cho tôi đi , tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi –
Miệng nó lắp bắp thực sự nói không lên lời , cảm xúc của nó , rốt cuộc nó có yêu hắn không ? hay chỉ là cảm giác thích như đối với mọi người .
- tôi chỉ cần ba tháng sẽ làm anh ấy yêu tôi , sau ba tháng nhất định anh sẽ yêu tôi thắm thiết , anh ấy sẽ quên cậu , cậu có thể đem hạnh phúc cho anh ấy hơn tôi sao –
Nó với hắn chỉ là người yêu hợp đồng , đúng rồi , nó có quyền gì chứ , mà có chắc hắn có thể yêu nó xuốt đời không ? bản thân nó có yêu hắn không ? nó chẳng thể xác định rõ , đúng là nó ngốc thật .
- cậu nhất định phá nát trái tim đó sao ? lỗi là ở mình cơ mà –
- cậu chỉ trả lời , có hay không ? –
Nó cắn chặt răng , hơi thở cũng trở lên dồn dập , nó hít một cái thật sâu rồi lấy hết can đảem trả lời .
- mình ………-
- đồng ý với cậu -
Bước chân nặng nề của hắn dẫm lên những chiếc lá khô trên con đường vắng vào cái giờ quá trưa này .
Hắn giận nó , muốn đánh nó , muốn mắng nó , nhưng ..hắn vẫn thương nó , vẫn không nỡ mắng hay trừng phạt nó khi nó đang bệnh thế này , dù gì nó bệnh cũng bởi vì phải chăm sóc hắn .
Một cảm giác tội lỗi cùng ăn năm xâm lấn toàn bộ chí óc của hắn
Dừng lại trước căntin bệnh viện , hắn tiến đến quầy bán hàng .
- cô lấy cho cháu mấy hộp đùi gà mới –
Hắn chỉ vào mấy hộp đùi gà rán , nó đang bệnh , nhưng nó muốn ăn thì hắn cũng phải chiều thôi.
Tuy hắn chẳng vui vẻ khi phải mang thứ này lên cho nó nhưng nhìn nó chịu đói thì hắn chẳng cam lòng , nhường nó một chút cũng chẳng sao , sau này hắn sẽ từ từ dạy lại .
——-
Vừa mở cửa phòng ra đập ngay vào mắt hắn là cái dáng vẻ đang ngồi xoa xoa bụng đói của nó .
-này ăn đi –
Nó mở to mắt ra nhìn cái túi hắn vừa đưa mà tự hỏi “ không phải vừa giận bỏ đi sao?”
Nó với tay cầm lấy túi đồ rồi mở ra , oa toàn đùi gà rán ngon tuyệt .
- mua cho em hả -
Ánh mắt của nó sáng rực lên khi nhìn thấy thứ mình thích , nó còn tưởng hắn bỏ mặc nó luôn chứ .
- cảm ơn nha –
Nó cười khì khì rồi mở hộp ra ăn , hắn thì chẳng thèm nói gì một mạch ngồi xuống bàn ghế bên cạnh .
Nó cắn một miếng vào chiếc đùi gà , một vị giòn thơm lừng hoà quện cùng vị ngọt nóng đang nằm trong miệng nó .
Sao giờ nó thấy hắn đáng yêu nhỉ , chẳng ghét hắn tí nào luôn .
Hắn chẳng thèm nói năng gì , cũng chẳng thèm đánh mắt nhìn nó lấy một cái làm nó thấy tưng tức muốn xông đến đập hắn một trận cho bõ ngứa mắt .
Hắn lẳng lặng mở hộp cháo rồi từ từ xúc từng thìa đưa lên miệng .
Vẻ mặt hiện lên lạnh băng chứ chẳng thể hiện nó ngon hay không ngon cả .
Nó chui ra khỏi chăn rồi nhảy xuống giường lấy chiếc áo phao to ở cuối giường tiến thẳng về phía hắn .
Hắn đang nhàn nhã xử lý số cháo của nó thì bỗng có chiếc áo khác lên vai .
Cánh tay đưa thìa lên của hắn liền chững lại , bất ngờ ,. hắn vô cùng bất ngờ về hành động của nó , đây chứng tỏ là nó quan tâm hắn sao ?
Mùi hương thơm toả ra từ chiếc áo phao của nó, chiếc áo thật mềm và ấm áp .
- lạnh thì về lấy áo hoặc đi mua chứ sao lại ngồi ăn cháo mà tay thì nắm chặt vậy –
Nghe những lời nó nói mà hắn thực sự bất ngờ , nó ăn mà vẫn để ý đến hắn sao , hắn chẳng muốn rời nó nửa bước , không vì nó đói thì hắn cũng chẳng thèm đi mua đồ ăn đâu .
Nó giật nẩy mình lên khi hắn đột ngột nắm chặt tay nó , tim nó đập thình thịch xen lẫn với cảm giác thẹn thùng .
- Bảo Anh ,. đừng vòng vo mà tránh anh nữa ,lời anh muốn nói anh đã nói hết rồi , việc cần làm anh cũng làm hết , cho anh biết đi , em có yêu anh không ? –
Nó đã thực sự bối rối rồi , sao hắn lại hỏi nó , nó thật sự cũng không biết mà , yêu thì nó chưa bao giờ nghĩ tới nhưng thích thì hình như có một chút .
- em …em không biết –
Hắn siết chặt tay nó rồi kéo nó lại gần mình hơn , nó thì cúi gầm mặt xuống , nhưng khổ nỗi càng cúi lại càng nhìn hắn rõ hơn .
- Bảo Anh suy nghĩ đi , em quan tâm đến anh , để ý hành động của anh , thấy anh bị lạnh thì liền giúp anh , em yêu anh rồi đúng không ? –
Nó không giám mở miệng nói một lời chỉ biết nhìn hắn với ánh mắt long lanh ngấn nước mà lắc đầu liên tục .
Thấy phản ứng của nó thế này hắn chỉ thở dài thườn thượt , con đường của hắn còn rất gian nan rồi .
- đồ ngốc -
Hắn kéo nó vào lòng mà ôm thật chặt , sao nó lại ngốc thế nhỉ , được người như hắn tỏ tình mà chẳng hề si nhê , nếu là người khác thì đã đồng ý tới tấp rồi .
Cánh cửa phòng được đóng lại một cách nhẹ nhàng nhất .
Một nụ cười nửa miệng được nhếch lên cùng với đôi mắt sắc lạnh .
- chàm đã nhúng phải đun nóng lên thôi –
Cô gái mặc chiếc váy xanh biếc quay lưng bước đi ngày càng xa cánh cửa .
——————————
Nó đã suất viện được hai ngày rồi nhưng đầu óc của nó thì chẳng khác chi cái lúc ở bệnh viện , cứ tưởng rằng rời khỏi cái bệnh viện quái quỷ đấy thì nó sẽ quên tất cả mà lại sống một cách chẳng phải nghĩ ngợi .
Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại , nó suất viện thì đầu óc nó lại nghĩ tới chuyện đó nhiều hơn , rốt cuộc nó thích hắn thật sao ?
…tít…tít …
Đọc được tin nhắn mà tim nó lại đập mạnh hơn , nó đã bắt đầu rồi sao ? Suy nghĩ của thiên tài liệu có ai đoán được ?
———————-
5h 45 phút …quán Mim
Nó bước đếnthì đã thấy Hoàng My ngồi đó với hai ly mixco mà hai đứa yêu thích hồi nhỏ .
- ngồi đi –
Hoàng My tay vẫn cầm chiếc thìa mà chọc xuống ly mixco lên tiếng mà không nhìn đến nó .
Nó cũng hiểu chuyện mà kéo ghế ngồi , nó biết ly mixco thứ hai này là dành cho nó .
- Mixco , còn nhớ ý nghĩa của nó không ?-
Nó nhớ chứ làm sao quên được , Mixco gắn liền với tuổi thơ của chúng nó , gắn liền với quá khứ và là một vết cắt trong cuộc đời .
- Mixco , màu của tình bạn và sự ngọt ngào của tình yêu –
Khoé môi của Hoàng My nhếch lên một chút rồi My ngẩng đầu lên nhìn nó .
Một đôi mắt sáng lấp lánh với ánh nhìn như xoáy sâu vào tâm hồn người khác , đôi mắt cùng cái đầu kia khiến người ta có cảm giác sợ hãi cùng hoang mang .
Một người mạnh mẽ như thế nào thì họ luôn luôn có một điểm yếu .
Hoàng My cầm chiếc ly lên rồi đưa ra xa bàn và …
Choang ….
Tiếng ly vỡ như xé tan cái bầu không khí này , tim nó như nhẩy rộn lên mà lo sợ .
-tình bạn , tình yêu và hận thù , tôi sẽ quên tất cả , nó sẽ như ly Mixco này , vỡ vụn –
-hãy trả nợ cho tôi , trả cho tôi cuộc sống -
Đã lâu rồi , chưa bao giờ nó nghe được cái giọng ngọt ngào pha một chút xót thương , đã lâu nó nhận chỉ là sự lạnh lùng của một cô bé kém tuổi nó nhưng thực sự thông minh thì hơn nó rất nhiều .
- Nhường đi , nhường anh ấy cho tôi , tôi sẽ quên tất cả , tôi chỉ cần anh ấy thôi –
Nó có thể cảm nhận được nhịp tim mình nhưng ngừng đập và hình như nó cảm thấy tim mình bị bóp nghẹn .
Hắn thuộc về người khác , nó chưa bao giờ nghĩ , cuộc sống bỗng mất đi hắn nó cũng chẳng giám nghĩ .
- cậu đâu có yêu anh ấy , cậu nhường cho tôi đi –
- mình không tin , cậu không yêu anh ấy –
Giọng nó nói dường như là muốn hét lên , nó chẳng thể kìm chế được cảm xúc của mình .
- tôi muốn anh ấy , thế thôi , tôi muốn lấy nó đi khỏi cậu , dù gì cậu cũng có yêu anh ta đâu –
Mặt nó cúi gầm xuống , hai bàn tay không ngừng xoa vào nhau mà nói không lên lời .
- chỉ cần đồng ý , cậu lại có cuộc sống tự do của mình , lại là cô bé Bảo Anh nghịch ngợm sống cuộc đời vô tư -
- tôi sẽ quên tất cả , sẽ không trả thù cậu nữa , cuộc sống cậu lại yên bình , vì anh Vũ mà nhường anh ấy cho tôi đi , tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi –
Miệng nó lắp bắp thực sự nói không lên lời , cảm xúc của nó , rốt cuộc nó có yêu hắn không ? hay chỉ là cảm giác thích như đối với mọi người .
- tôi chỉ cần ba tháng sẽ làm anh ấy yêu tôi , sau ba tháng nhất định anh sẽ yêu tôi thắm thiết , anh ấy sẽ quên cậu , cậu có thể đem hạnh phúc cho anh ấy hơn tôi sao –
Nó với hắn chỉ là người yêu hợp đồng , đúng rồi , nó có quyền gì chứ , mà có chắc hắn có thể yêu nó xuốt đời không ? bản thân nó có yêu hắn không ? nó chẳng thể xác định rõ , đúng là nó ngốc thật .
- cậu nhất định phá nát trái tim đó sao ? lỗi là ở mình cơ mà –
- cậu chỉ trả lời , có hay không ? –
Nó cắn chặt răng , hơi thở cũng trở lên dồn dập , nó hít một cái thật sâu rồi lấy hết can đảem trả lời .
- mình ………-
- đồng ý với cậu -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook