Cô Bé Du Côn Của Tôi (Phần Hai)
-
Chương 54: Bệnh viện
Chap 54 : Bệnh viện
Một bầu trời đêm không trăng cũng chẳng có sao , thế giới xung quanh là cả một mảng tối đen bao chùm .
Thấp thoáng đâu xa là những ánh điện yếu ớt như đang cố gắng trống trọi với cái u tối bao la .
Một ánh sáng nhỏ với một thế giới đen mù , cái bé nhỏ đấu với cái lớn mạnh , đó không làm cho người ta thấy sự thất vọng hay niềm sợ hãi mà đó là niềm tin , một niềm tin nhỏ không ngừng toả sáng trong lòng nó .
Ánh đèn cấp cứu vẫn đang rực màu đỏ tươi , nó cũng giống như thứ nước tanh nồng mà hắn ép nó uống .
Màu đỏ tươi như đưa ánh mắt của nó vào thế giới của máu , của sự chết chóc , đôi bàn tay nó chỉ biết cách run rẩy đến bất lực .
Từng giây từng phút nó chỉ trông mong màu kia hãy biến mất , hãy tránh thật xa tầm mắt của nó .
Đầu óc của nó giờ thật trống rỗng , chưa bao giờ nó thấy hoảng sợ tột cùng thế này , nó sợ gì chứ ? là sợ mất hắn sao ?
Nó chẳng thể động não để suy nghĩ hay tiếp nhận thêm điều gì , tràn đầy suy nghĩ nó chỉ là mong muốn hắn chẳng hề làm sao , chất độc đó chỉ là một loại bình thường thôi , chỉ là một hành động để doạ tinh thần nó thôi đúng không ?
Đèn … là đèn xanh .
Cánh của phòng cấp cứu bật mở , một vị bác sĩ khá trẻ bước ra .
- chú , anh ấy thế nào rồi –
Vị bác sĩ nhìn đôi bàn tay không ngừng run rẩy của nó mà mỉm cười
- cháu yên tâm , cậu ấy không sao , chỉ là do mất máu quá nhiều mà ngất đi thôi , chỉ cần truyền máu và bồi bổ là không có việc gì nữa –
Nghe bác sĩ nói mà mặt nó ngơ ra một lúc rồi ngây ngốc hỏi lại bác sĩ
- anh ấy không bị trúng độc ạ -
Nghe thấy nó hỏi vậy bác sĩ lại được một hồi ngạc nhiên .
- Trúng độc gì chứ , máu cậu ấy hoàn toàn bình thường –
Nghe bác sĩ nói xong mà nó càng run rẩy hơn , vậy là … nó đã uống chính là máu hắn sao , máu hắn không hề chứa độc tố nào là để lấy độc trị độc , vậy còn lọ thuốc hắn uống và cái thứ thuốc giải nó uống thì sao ? .
- bác , cháu muốn kiểm tra xem cháu có bị trúng độc gì không ? –
- được vậy thì cháu đi theo chú –
----------------------------------
Nó bước ra khỏi phòng xét nghiệm với một khuân mặt đăm chiêu , kết quả xét nghiệm cho thấy nó hoàn toàn không bị trúng độc gì cả , chắc chắn đây chỉ là một trò đùa cợt .
Người đầu tiên mà nó nghi ngờ chính là Hoàng My , nhưng My chỉ cần nhắm vào nó thôi , tại sao lại phải hại hắn đến mất mạng chứ ? Nếu là My hại thì ai đã gọi xe cứu thương và nói cả địa chỉ lẫn nhóm máu chứ ? sao lại biết là hắn mất máu ?
Tất cả truyện này thật kỳ bí , nó như một ẩn số bắt nó phải giải đáp vậy .
Nó bước nhanh về phòng của hắn , thẻ tín dụng của nó, nó đã dùng hết để đóng viện phí rồi , giờ muốn mua chút đồ thì chỉ còn cách lục ví hắn thôi .
Nó nhìn qua hắn , hắn nào đã tỉnh đâu , thôi cứ dùng tạm dù gì cũng là cho hắn mà .
Nó cầm ví hắn và mở ra . ôi thôi sao nhiều tiền dữ vậy ?
Ông trời thật bất công nha , nó thì nghèo kiết xác mà cái tên này thì giàu nức đố đổ vách ra .
Nó rời phòng rồi nhờ một cô y tá coi dùm hắn hộ nó , cô ytá được nó nhờ thì vui phải biết tha hồ mà ngắm trai đẹp .
--------------------------------
Hắn cảm thấy đầu mình hơi choáng váng , cố gắng mở mắt ra để nhìn nhận cảnh vật xung quanh .
Giờ thì hắn có thể biết mình vẫn còn sống và đang ở bệnh viện .
Nhìn cô nhóc ngủ ngon lành trên ghế mà hắn mỉm cười , tướng ngủ của nó không đến nỗi xấu lắm nha .
Một lúc sau thì hắn thấy nó cựa quậy rồi từ từ mở mắt , nhìn cách dậy của nó kìa , trẻ con quá .
Miệng nó còn đang ngáp dở thì nhìn thấy cái khuân mặt hắn , khuân mặt nó cứng đơ như thế .
Ặc , nó xấu hổ chết đi được mà hắn vẫn ở đấy cười được à .
- tỉnh rồi à , đi du lịch địa phủ được một vòng đã cua được em nào chưa ? –
Hix , nó mới nói được một câu mà mặt hắn đã đen xì thế kia rồi kìa , nó quan tâm mà hỏi thăm thì hắn có cần nhìn nó với ánh mắt “ thắm thiết” thế không chứ .
- haizz , không biết anh đã làm gì người ta mà cô gái đó lại muốn giết anh nhỉ -
- anh không biết –
Hắn nhàn nhã trả lời rồi với chai nước trên bàn mà từ từ uống .
- hay anh thay lòng đổi dạ , để lại cho cô ấy một vết thương lớn nên cô ấy trả thù -
- em đừng nên suy diễn –
- hay anh làm người ta có thai nhưng không chịu trách nhiệm nên sinh ra thù hận –
- BẢO ANH –
Nó cũng chẳng thèm để ý đến ngữ khí của hắn , vẫn vô tư mà tìm nguyên nhân tai nạn .
- hay anh làm người ta bị nhiễm HIV nên người ta đến khử anh rồi cũng tự sát –
- Vũ Hoàng Bảo Anh –
Nó thấy ngữ khí của hắn mà bữu môi , chắc nó nói đúng nên “ thẹn quá hoá giận” chứ gì .
- em biết tên em đẹp rồi , anh không cần xướng nó lên một cách hùng hồn thế đâu –
Hắn nghiến răng kèn kẹt , hắn vừa từ quỷ môn quan về mà nó lại còn muốn làm hắn tức chết sao ?
- ôi , đã gần trưa rồi sao ? để em đi mua đồ ăn , một tý nữa chắc Tú với Dung cũng đến –
Hắn chẳng thèm trả lời nó mà chỉ nhắm mắt lại , nó nheo mũi một cái cũng bỏ ra ngoài luôn .
Haizz , cái cô nhóc này , hôm qua hắn vừa tỏ tình xong thế mà nó chẳng thèm bận tâm sao ? đừng nói là nó quên rồi nhé ! .
- cốc , cốc ….-
- Mời vào –
.Cạch
Cánh cửa phòng được Tú mở ra , tối qua vừa được nó nắn tin nên hôm nay rỗng hai tiết cuối cả hai người cùng đến đây thăm hắn .
- Anh thế nào rồi ? có nặng lắm không ? có để lại di chứng gì không ? thấy chị bảo anh bị thương làm em lo quá -
Bạn Tú nhà ta cứ như một người vợ hiền đang quan tâm đến chồng mình vậy .
- anh không sao , chỉ nghỉ ngơi một chút là có thể xuất viện rồi , vết thương nhẹ không cần bận tâm đâu –
Hắn mỉn cười với Tú , nhìn thấy mặt cậu là hắn lai jtưởng tượng đến mặt của cô nhóc Bảo Anh .
- chúc anh chóng bình phục –
Dung cầm một bó hoa và một giỏ hoa quả đặt trên bàn rồi lại ngó nghiêng xung quanh .
- mà Bảo Anh đâu rồi anh –
- cô ấy đi mua đồ ăn rồi , chắc cũng sắp về -
Nghe thấy hắn nói vậy Tú cùng Dung chợn tròn mắt
- đi mua đồ ăn –
Hắn thấy vẻ ngạc nhiên và hoảng hốt của ha người thì lấy làm lạ , việc nó đi mua đồ ăn thì đâu có việc gì đâu .
- sao vậy ? –
- à không …không -
Cả hai người cùng cười cuời rồi lấp liếm cho qua chuyện , đúng lúc đó nó cũng vừa về .
- hai người đến sớm vậy? –
- hôm nay lớp rỗng một tiếc , về là em đến luôn đây –
Nó gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi sách hai túi đồ ăn vào .
- tao mua rất nhiều đồ ăn này , cả hai người cùng ăn đi –
Vừa nghe nó nói vậy thì cả hai cùng phi thân thật nhanh để ngó nghiêng hai túi đồ , oa….thật nhiều đồ bổ dưỡng nha .
- tất cả cái này là do tự tay chị mua à -
- ừ , tao không mua thì nhặt thùng rác về à –
Nghe đến đây hắn thực sự buồn nôn , đừng nói là nó nhặt đồ thùng rác về tẩm bổ cho hắn nha .
- thế tiền cũng là do cậu trả -
- ơ hay hai người này , tiền không do tôi tự tay trả thì tôi chặt tay anh ấy xuống trả hả -
Dung cùng Tú quay ra nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn hắn , đây đúng là chuyện lạ nha .
- từ lúc nào chị lại quan tâm anh ấy đặc biệt thế , tự bỏ tiền mua đồ cho anh ấy sao ? –
Câu hỏi vừa dứt cậu đã lĩnh ngay một cái cốc đau điếng , Dung cũng rất nhanh đến xem xét chỗ đau của cậu rồi rối rít hỏi
- cậu có sao không ? có bị sưng hay nõm vào không ? - Bảo Anh sao cậu ác thế ? –
Nó bữu môi vêng mặt , đây chính là minh chứng điển hình cho việc trọng sắc khinh bạn nha .
- ừ thì đồ là tôi mua , tiền là tự tay tôi trả nhưng tiền trả thì lại là của anh ấy –
Biết ngay , cả hai cùng biết ngay mà , nó mà chịu bỏ tiền ra mua đồ thì người ấy được nó quan tâm thực sự đó .
- thôi mời hai người tách ra để ăn cơm , cậu cứ xoa chỗ đó nó lại càng sưng đấy Dung ạ -
- mình không sao đâu Dung -
Tú cười dịu dàng rồi cũng qua phụ nó mở đồ .
- Bảo Anh à , tay anh rất đau , rất buốt –
- ừ , em biết, thì sao ? –
Nó vừa trả lời vừa đưa chiếc còng gà lên miệng rồi ngoạm một miếng thật to .
Cả Tú và Dung cùng quay ra nhìn hắn .
- hay để em bón cho anh nhé –
Tú nhanh tay cầm một cái đùi gà rồi đưa lên mịêng hắn .
Cứ tưởng rằng hắn sẽ vui mừng cơ nhưng ai dè hắn lại lườm cậu một cái .
- Bảo Anh à , anh cũng là vì em mà -
- ừ em biết , thì sao ? –
Cái câu trả lời kiểu vô trách nhiệm này của nó lại vang lên lần nữa khiến hắn sít tức chết vì thổ huyết .
- tay anh đau , em bón cho anh được không ? –
Thực sự là nó làm hắn tức chết mà , nếu không nói thẳng ra e rằng đến tết của một năm nào đó nó vẫn chứa nhận ra , chắc lúc đó hắn chết lâu rồi .
Nó nghe thấy vậy liền quay ra nhìn hắn nhưng miệng vẫn không ngừng nhai tóp tép .
- anh này , người ta không phải có câu tự túc là hạnh phúc sao ? tự mình phải biết vương lên trong khó khăn để kiếm được cái ăn chứ , cũng như con Boo nhà em phải cố gắng vượt qua vô vàn tên kể trộm để có cái ăn hàng ngày , anh đây đường đường được người ta mang đồ ăn tận nơi rồi , cũng nên cố gắng một chút –
Nói xong một hơi dài rồi nó lại tiếp tục ăn đùi gà của mình .
Nó thì vẫn cõ thể vô tư như thế nhưng còn hai người khác kia thì không thể , cả hai cùng trợn tròn mắt nhìn nó rồi lại nen nén liếc nhìn hắn , nó dám ví hắn với con Boo quả là rất to gan .
Khói đã bốc ngùn ngụt khắp đầu hắn , nó lại lôi con Boo nhà nó ra sao? quả thực hắn rất muốn đem con Boo nhà nó ra thịt mà đem đi nhắm rượu .
Hắn nhìn nó lườm lườm rồi lấy tay không bị thương mà giằng đùi gà của nó ăn một cách hết sức tự nhiên .
Nó bị cướp mất đùi gà thì ngẩn người ra rồi …từ từ lấy cái đùi gà khác ăn .
Nó thèm vào cái đùi gà ăn dở nhá .
Tú cùng Dung chỉ biết ngồi cười mà lắc đầu với hai người này.
Một bầu trời đêm không trăng cũng chẳng có sao , thế giới xung quanh là cả một mảng tối đen bao chùm .
Thấp thoáng đâu xa là những ánh điện yếu ớt như đang cố gắng trống trọi với cái u tối bao la .
Một ánh sáng nhỏ với một thế giới đen mù , cái bé nhỏ đấu với cái lớn mạnh , đó không làm cho người ta thấy sự thất vọng hay niềm sợ hãi mà đó là niềm tin , một niềm tin nhỏ không ngừng toả sáng trong lòng nó .
Ánh đèn cấp cứu vẫn đang rực màu đỏ tươi , nó cũng giống như thứ nước tanh nồng mà hắn ép nó uống .
Màu đỏ tươi như đưa ánh mắt của nó vào thế giới của máu , của sự chết chóc , đôi bàn tay nó chỉ biết cách run rẩy đến bất lực .
Từng giây từng phút nó chỉ trông mong màu kia hãy biến mất , hãy tránh thật xa tầm mắt của nó .
Đầu óc của nó giờ thật trống rỗng , chưa bao giờ nó thấy hoảng sợ tột cùng thế này , nó sợ gì chứ ? là sợ mất hắn sao ?
Nó chẳng thể động não để suy nghĩ hay tiếp nhận thêm điều gì , tràn đầy suy nghĩ nó chỉ là mong muốn hắn chẳng hề làm sao , chất độc đó chỉ là một loại bình thường thôi , chỉ là một hành động để doạ tinh thần nó thôi đúng không ?
Đèn … là đèn xanh .
Cánh của phòng cấp cứu bật mở , một vị bác sĩ khá trẻ bước ra .
- chú , anh ấy thế nào rồi –
Vị bác sĩ nhìn đôi bàn tay không ngừng run rẩy của nó mà mỉm cười
- cháu yên tâm , cậu ấy không sao , chỉ là do mất máu quá nhiều mà ngất đi thôi , chỉ cần truyền máu và bồi bổ là không có việc gì nữa –
Nghe bác sĩ nói mà mặt nó ngơ ra một lúc rồi ngây ngốc hỏi lại bác sĩ
- anh ấy không bị trúng độc ạ -
Nghe thấy nó hỏi vậy bác sĩ lại được một hồi ngạc nhiên .
- Trúng độc gì chứ , máu cậu ấy hoàn toàn bình thường –
Nghe bác sĩ nói xong mà nó càng run rẩy hơn , vậy là … nó đã uống chính là máu hắn sao , máu hắn không hề chứa độc tố nào là để lấy độc trị độc , vậy còn lọ thuốc hắn uống và cái thứ thuốc giải nó uống thì sao ? .
- bác , cháu muốn kiểm tra xem cháu có bị trúng độc gì không ? –
- được vậy thì cháu đi theo chú –
----------------------------------
Nó bước ra khỏi phòng xét nghiệm với một khuân mặt đăm chiêu , kết quả xét nghiệm cho thấy nó hoàn toàn không bị trúng độc gì cả , chắc chắn đây chỉ là một trò đùa cợt .
Người đầu tiên mà nó nghi ngờ chính là Hoàng My , nhưng My chỉ cần nhắm vào nó thôi , tại sao lại phải hại hắn đến mất mạng chứ ? Nếu là My hại thì ai đã gọi xe cứu thương và nói cả địa chỉ lẫn nhóm máu chứ ? sao lại biết là hắn mất máu ?
Tất cả truyện này thật kỳ bí , nó như một ẩn số bắt nó phải giải đáp vậy .
Nó bước nhanh về phòng của hắn , thẻ tín dụng của nó, nó đã dùng hết để đóng viện phí rồi , giờ muốn mua chút đồ thì chỉ còn cách lục ví hắn thôi .
Nó nhìn qua hắn , hắn nào đã tỉnh đâu , thôi cứ dùng tạm dù gì cũng là cho hắn mà .
Nó cầm ví hắn và mở ra . ôi thôi sao nhiều tiền dữ vậy ?
Ông trời thật bất công nha , nó thì nghèo kiết xác mà cái tên này thì giàu nức đố đổ vách ra .
Nó rời phòng rồi nhờ một cô y tá coi dùm hắn hộ nó , cô ytá được nó nhờ thì vui phải biết tha hồ mà ngắm trai đẹp .
--------------------------------
Hắn cảm thấy đầu mình hơi choáng váng , cố gắng mở mắt ra để nhìn nhận cảnh vật xung quanh .
Giờ thì hắn có thể biết mình vẫn còn sống và đang ở bệnh viện .
Nhìn cô nhóc ngủ ngon lành trên ghế mà hắn mỉm cười , tướng ngủ của nó không đến nỗi xấu lắm nha .
Một lúc sau thì hắn thấy nó cựa quậy rồi từ từ mở mắt , nhìn cách dậy của nó kìa , trẻ con quá .
Miệng nó còn đang ngáp dở thì nhìn thấy cái khuân mặt hắn , khuân mặt nó cứng đơ như thế .
Ặc , nó xấu hổ chết đi được mà hắn vẫn ở đấy cười được à .
- tỉnh rồi à , đi du lịch địa phủ được một vòng đã cua được em nào chưa ? –
Hix , nó mới nói được một câu mà mặt hắn đã đen xì thế kia rồi kìa , nó quan tâm mà hỏi thăm thì hắn có cần nhìn nó với ánh mắt “ thắm thiết” thế không chứ .
- haizz , không biết anh đã làm gì người ta mà cô gái đó lại muốn giết anh nhỉ -
- anh không biết –
Hắn nhàn nhã trả lời rồi với chai nước trên bàn mà từ từ uống .
- hay anh thay lòng đổi dạ , để lại cho cô ấy một vết thương lớn nên cô ấy trả thù -
- em đừng nên suy diễn –
- hay anh làm người ta có thai nhưng không chịu trách nhiệm nên sinh ra thù hận –
- BẢO ANH –
Nó cũng chẳng thèm để ý đến ngữ khí của hắn , vẫn vô tư mà tìm nguyên nhân tai nạn .
- hay anh làm người ta bị nhiễm HIV nên người ta đến khử anh rồi cũng tự sát –
- Vũ Hoàng Bảo Anh –
Nó thấy ngữ khí của hắn mà bữu môi , chắc nó nói đúng nên “ thẹn quá hoá giận” chứ gì .
- em biết tên em đẹp rồi , anh không cần xướng nó lên một cách hùng hồn thế đâu –
Hắn nghiến răng kèn kẹt , hắn vừa từ quỷ môn quan về mà nó lại còn muốn làm hắn tức chết sao ?
- ôi , đã gần trưa rồi sao ? để em đi mua đồ ăn , một tý nữa chắc Tú với Dung cũng đến –
Hắn chẳng thèm trả lời nó mà chỉ nhắm mắt lại , nó nheo mũi một cái cũng bỏ ra ngoài luôn .
Haizz , cái cô nhóc này , hôm qua hắn vừa tỏ tình xong thế mà nó chẳng thèm bận tâm sao ? đừng nói là nó quên rồi nhé ! .
- cốc , cốc ….-
- Mời vào –
.Cạch
Cánh cửa phòng được Tú mở ra , tối qua vừa được nó nắn tin nên hôm nay rỗng hai tiết cuối cả hai người cùng đến đây thăm hắn .
- Anh thế nào rồi ? có nặng lắm không ? có để lại di chứng gì không ? thấy chị bảo anh bị thương làm em lo quá -
Bạn Tú nhà ta cứ như một người vợ hiền đang quan tâm đến chồng mình vậy .
- anh không sao , chỉ nghỉ ngơi một chút là có thể xuất viện rồi , vết thương nhẹ không cần bận tâm đâu –
Hắn mỉn cười với Tú , nhìn thấy mặt cậu là hắn lai jtưởng tượng đến mặt của cô nhóc Bảo Anh .
- chúc anh chóng bình phục –
Dung cầm một bó hoa và một giỏ hoa quả đặt trên bàn rồi lại ngó nghiêng xung quanh .
- mà Bảo Anh đâu rồi anh –
- cô ấy đi mua đồ ăn rồi , chắc cũng sắp về -
Nghe thấy hắn nói vậy Tú cùng Dung chợn tròn mắt
- đi mua đồ ăn –
Hắn thấy vẻ ngạc nhiên và hoảng hốt của ha người thì lấy làm lạ , việc nó đi mua đồ ăn thì đâu có việc gì đâu .
- sao vậy ? –
- à không …không -
Cả hai người cùng cười cuời rồi lấp liếm cho qua chuyện , đúng lúc đó nó cũng vừa về .
- hai người đến sớm vậy? –
- hôm nay lớp rỗng một tiếc , về là em đến luôn đây –
Nó gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi sách hai túi đồ ăn vào .
- tao mua rất nhiều đồ ăn này , cả hai người cùng ăn đi –
Vừa nghe nó nói vậy thì cả hai cùng phi thân thật nhanh để ngó nghiêng hai túi đồ , oa….thật nhiều đồ bổ dưỡng nha .
- tất cả cái này là do tự tay chị mua à -
- ừ , tao không mua thì nhặt thùng rác về à –
Nghe đến đây hắn thực sự buồn nôn , đừng nói là nó nhặt đồ thùng rác về tẩm bổ cho hắn nha .
- thế tiền cũng là do cậu trả -
- ơ hay hai người này , tiền không do tôi tự tay trả thì tôi chặt tay anh ấy xuống trả hả -
Dung cùng Tú quay ra nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn hắn , đây đúng là chuyện lạ nha .
- từ lúc nào chị lại quan tâm anh ấy đặc biệt thế , tự bỏ tiền mua đồ cho anh ấy sao ? –
Câu hỏi vừa dứt cậu đã lĩnh ngay một cái cốc đau điếng , Dung cũng rất nhanh đến xem xét chỗ đau của cậu rồi rối rít hỏi
- cậu có sao không ? có bị sưng hay nõm vào không ? - Bảo Anh sao cậu ác thế ? –
Nó bữu môi vêng mặt , đây chính là minh chứng điển hình cho việc trọng sắc khinh bạn nha .
- ừ thì đồ là tôi mua , tiền là tự tay tôi trả nhưng tiền trả thì lại là của anh ấy –
Biết ngay , cả hai cùng biết ngay mà , nó mà chịu bỏ tiền ra mua đồ thì người ấy được nó quan tâm thực sự đó .
- thôi mời hai người tách ra để ăn cơm , cậu cứ xoa chỗ đó nó lại càng sưng đấy Dung ạ -
- mình không sao đâu Dung -
Tú cười dịu dàng rồi cũng qua phụ nó mở đồ .
- Bảo Anh à , tay anh rất đau , rất buốt –
- ừ , em biết, thì sao ? –
Nó vừa trả lời vừa đưa chiếc còng gà lên miệng rồi ngoạm một miếng thật to .
Cả Tú và Dung cùng quay ra nhìn hắn .
- hay để em bón cho anh nhé –
Tú nhanh tay cầm một cái đùi gà rồi đưa lên mịêng hắn .
Cứ tưởng rằng hắn sẽ vui mừng cơ nhưng ai dè hắn lại lườm cậu một cái .
- Bảo Anh à , anh cũng là vì em mà -
- ừ em biết , thì sao ? –
Cái câu trả lời kiểu vô trách nhiệm này của nó lại vang lên lần nữa khiến hắn sít tức chết vì thổ huyết .
- tay anh đau , em bón cho anh được không ? –
Thực sự là nó làm hắn tức chết mà , nếu không nói thẳng ra e rằng đến tết của một năm nào đó nó vẫn chứa nhận ra , chắc lúc đó hắn chết lâu rồi .
Nó nghe thấy vậy liền quay ra nhìn hắn nhưng miệng vẫn không ngừng nhai tóp tép .
- anh này , người ta không phải có câu tự túc là hạnh phúc sao ? tự mình phải biết vương lên trong khó khăn để kiếm được cái ăn chứ , cũng như con Boo nhà em phải cố gắng vượt qua vô vàn tên kể trộm để có cái ăn hàng ngày , anh đây đường đường được người ta mang đồ ăn tận nơi rồi , cũng nên cố gắng một chút –
Nói xong một hơi dài rồi nó lại tiếp tục ăn đùi gà của mình .
Nó thì vẫn cõ thể vô tư như thế nhưng còn hai người khác kia thì không thể , cả hai cùng trợn tròn mắt nhìn nó rồi lại nen nén liếc nhìn hắn , nó dám ví hắn với con Boo quả là rất to gan .
Khói đã bốc ngùn ngụt khắp đầu hắn , nó lại lôi con Boo nhà nó ra sao? quả thực hắn rất muốn đem con Boo nhà nó ra thịt mà đem đi nhắm rượu .
Hắn nhìn nó lườm lườm rồi lấy tay không bị thương mà giằng đùi gà của nó ăn một cách hết sức tự nhiên .
Nó bị cướp mất đùi gà thì ngẩn người ra rồi …từ từ lấy cái đùi gà khác ăn .
Nó thèm vào cái đùi gà ăn dở nhá .
Tú cùng Dung chỉ biết ngồi cười mà lắc đầu với hai người này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook