Có Bao Giờ Anh Biết...?
-
Chương 24: Quyết định cuối cùng (End)
Những cánh hoa hồng rơi rụng, giẫm đạp. Hồng cảm thấy rất đau khi chưa làm tròn nghĩa vụ. Với vẻ ngoài mạnh mẽ, sắt đá và đầy gai nhọn như thế, không một ai nghĩ hồng đang cảm thấy rất đau. Không một ai có thế thấu hiểu và cảm nhận nỗi đau này bằng chính bản thân hoa hồng. Bạn có thể an ủi nỗi buồn của người khác nhưng không bao giờ có thể an ủi nỗi buồn của bản thân. Thật nhiều chuyện khó khăn trôi qua khiến con người ta phải đành lòng mà chấp nhận.
Bà dì được đưa vào bệnh viện để xử lí vết thương và Vy cũng vậy. Trong suốt quá trình xử lí vết thương và lấy viên đạn ra khỏi chân cô, Phúc luôn đứng cạnh và nắm chặt lấy tay cô. Xong xuôi, cô bảo anh dìu mình qua phòng bệnh của bà dì. Vết thương trên trán bà cũng không có gì nghiêm trọng, đã được băng bó kĩ càng. Bà nằm đấy truyền nước biển. Bà không ngủ, có lẽ bà đang đợi cô qua để nói cái gì đó. Thấy cô bước vào, bà điều khiển giường lên một chút.
- Dì không sao chứ? Mọi thứ vẫn ổn chứ? - Thấy bà ngồi dậy, Vy liền hỏi.
- Ừ, ta không sao... Con qua đây. - Bà cười, một nụ cười hiền từ, bà ngoắc cô lại gần bà. Sau đó liền nắm lấy tay cô, bà nói tiếp.
- Vết thương của con cũng không sao chứ?
- Dạ, hết thuốc tê nên hơi đau một chút.
- Cảm ơn con...
- Dạ? Con có làm cái gì đâu mà cảm ơn con. - Cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy bà như vậy. Tính khí khó ưa trước kia dường như biến mất. Bà dì hoàn toàn là một con người khác.
- Vì tất cả. Cảm ơn con vì đã bảo vệ ta và gia đình này. Cảm ơn con vì đã không hận ta. Cảm ơn vì con là một đứa cháu tuyệt vời nhất mà ta từng có. - Giọng bà chậm rãi, động lại một chút, ân hận một chút.
- Dạ, có gì đâu. Chúng ta là gia đình mà. Bây giờ tụi con ra ngoài cho dì nghỉ ngơi. Đừng lo lắng gì nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi dì à.
- Ừ.
Nói xong, Phúc dìu cô ra băng ghế.
- Em ngồi nghỉ chút đi. Đi nhiều vết thương sẽ bị động đấy.
- Haizzz... - Cô ngồi xuống, mắt nhìn vào một điểm, cô thở dài rồi lại quay sang anh và cười một cái.
- Chuyện gì? - Anh ngạc nhiên hỏi.
- Cảm ơn nha vì luôn ở bên tôi.
- Anh còn tưởng mày không biết cảm ơn chứ... - Thấy cô lườm anh, anh lập tức nói tiếp.
- Giỡn thôi, làm gì mà dữ vậy mạy. Mày với anh xa lạ gì nữa mà cảm với ơn ở đây.
- Bây giờ thì yên tâm rồi ha. - Vừa nói anh vừa vỗ vai cô.
- Ừ, có lẽ là vậy. Những chuyện như vầy sẽ không xảy ra nữa đâu. Mình phải vui lên chứ đúng không?
- Ừ, biết vậy thì tốt. Chân phải mau lành đi, anh không muốn làm tài xế không công cho mày nữa đâu. - Vừa nói anh vừa gõ nhè nhẹ vào gần vết thương.
- Biết rồi ba. Đau, bỏ ra. - Cô gạt tay anh ra.
Cô bây giờ đã có thể nói cười và đùa giỡn như lúc xưa nhưng vẫn còn một vấn đề nữa. Đạo hiện giờ đang bị cảnh sát giam giữ và chờ ngày xét xử. Ngồi phía sau song sắt, anh thẩn thờ, vẻ mặt vô hồn. Anh tựa đầu vào tường, ngước mắt lên nhìn ánh đèn mờ trong phòng giam. Những mảng kí ức từ từ hiện lên trong đầu, những điều đẹp đẽ mà anh đã trải qua giờ đã không còn nữa. Bây giờ, anh không thể làm được gì. Mọi thứ lướt qua cuộc đời anh như một con gió. Anh không thể níu lấy hay giữ lấy bất cứ thứ gì ngoài sự cô đơn và lạnh lẽo. Những giọt nước mắt sống bắt đầu chảy xuống kèm theo nụ cười khổ, vô hồn và bất lực trên môi anh. " Cuối cùng thì mình cũng có ngày này. "
____________________
- Theo luật hình sự của Hoa Kì, điều abc, luật xyz. bị cáo đã có mục đích gay án từ trước, đã cố ý gây thương tích cho nạn nhân nhưng không thiệt hại về người và tài sản. Xem xét qua lịch sử của bị cáo thì bị cáo là một công dân tốt và đây là lần gây án đầu tiên. Xét thấy hành vi thú nhận tội và ăn năn của bị cáo, bị cáo sẽ được hưởng khoan hồng. Toà tuyên án, bị cáo Nguyễn Hoàng Túc Đạo hưởng án ba năm tù giam. Phiên toà kết thúc.
Đạo được cảnh sát dẫn ra ngoài, anh liên tục ngoái đầu lại nhìn về phía cô và gia đình. Ánh mắt hối lỗi của anh không được bất kì người nào đáp trả. Dần dần và khuất mất. Anh đã đối xử với họ như thế nào thì bây giờ họ sẽ trả lại anh như thế đó. Người sẽ đối với ta theo cách mà ta từng làm với họ.
____________________
Hai năm sau...
- Bing... Bing... - Tiếng chuông tin nhắn vang lên.
- Đến đây... đến liền đây... - Cô từ phòng tắm bước vội ra.
Phúc: " Chiều nay gặp anh ở công viên giải trí P nha! 5h nhớ đó. Không gặp không về. "
- Ông này nay bị gì vậy ta? Kệ ổng đi, công viên giải trí cũng vui. - Lẩm bẩm một hồi thì cô quên nhắn trả lời lại cho anh. Cô thay đồ và đi đâu đó. Cô đã có bằng lái xe nên có thể tự đi một mình được và không cần người chở.
- Túc Đạo có người đến gặp mặt. - Tiếng la thánh thót của người cai ngục đang mở khoá phòng giam của Đạo.
Anh bước ra phòng chờ thì thấy cô. Anh không nghĩ là cô sẽ đến đây thăm anh. Anh chưa từng nghĩ đến và cũng không dám nghĩ đến sau những việc anh đã làm.
- Đã lâu không gặp. - Anh ngồi xuống ghế và không nói năng gì, nên cô là người bắt chuyện trước.
- Dạo này anh thế nào? Vẫn khoẻ chứ?
- Anh vẫn khoẻ, cảm ơn em đã đến thăm anh.
- Không có gì.
- Ba mẹ... à không hai bác vẫn khoẻ chứ?
- Vâng vẫn khoẻ. Anh quan tâm họ?
- Hm... Anh xin lỗi... Câu xin lỗi của anh vô dụng rồi. Mọi chuyện đã xảy ra hết rồi thì xin lỗi có ích gì nữa đúng không?
- Anh đừng nhớ nữa. Chỉ thêm đau lòng mà thôi. Chuyện của quá khứ hảy để nó nằm yên ở quá khứ. Quên nó và bắt đầu một cuộc sống mới. - Cô cười để anh có thể lấy lại niềm tin.
- Chuyện của chúng ta chắc không thể nữa rồi. Anh không có tư cách gì mà nói mấy chuyện này với em. Anh không đủ tốt để bên cạnh em suốt quảng đường còn lại. Trong dòng người xô bồ ngoài kia, anh hi vọng sẽ có một người tốt hơn anh, đủ tốt để có thể đi cùng em.
- Tuy chúng ta không thể trở thành nửa kia của nhau nhưng dù sao anh cũng là người anh mà em rất quý. Cũng đã hai năm trôi qua, những chuyện đau buồn trong em cũng không còn, em hi vọng một năm sau, Đạo mà em gặp sẽ không giống như lúc này mà là một người đàn ông đầy nghị lực, đầy hoài bão và ấm áp như trước kia. Đừng làm em thất vọng. Chúng ta luôn là anh em tốt.
- Nhất định là như vậy rồi. - Anh cố tỏ ra vui vẻ để cô có thể yên lòng mà tìm một nửa còn lại của mình. Đừng vì chuyện của anh mà luôn cảm thấy cắn rứt.
- Tuy chưa hết giờ nhưng bây giờ em có việc cần phải đi. Thật sự rất muốn nói với anh rất nhiều chuyện, nhưng..., em xin lỗi...
- Thôi em đi đi.
- Sau này gặp lại... - Nói xong, cô đứng dậy và đi thẳng ra cửa. Không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Anh ngồi đó, một nụ cười nuối tiếc hiện lên. " Bấy lâu nay có phải anh lo quá nhiều một thứ sẽ trốn chạy. Bỏ lại nơi anh một hạnh phúc tận tâm cũng chỉ là giấc mơ. Có phải anh lo cho em quá mức đánh ngang cử chỉ là anh khờ. Có lúc yêu quá nhiều người ta sẽ bảo là mình điên. Vậy thì tại sao anh vẫn yêu, thậm chí còn yêu hơn cả trước. Anh có được một giấc mơ, một hoài bão nhỏ cũng vì em. Khẽ nhìn em như mọi ngày, nụ cười sẽ không còn đâu. Không biết khi nào em sẽ thấy tình cảm anh chưa từng phai màu... " Vì cô, anh giấu đi cảm xúc và tình cảm của mình vào trong. Vì cô, anh chịu thiệt thòi cũng được...
____________________
Ở công viên giải trí, cô từ đằng xa đã thấy Phúc đứng trước cổng đợi mình. Cô nhè nhẹ đi lại phía anh. Từ phía sau, cô lấy tay bịt mắt anh lại.
- Hù... đến rồi nè...
- Nhỏ này... biết mấy giờ rồi không? Sao không trả lời tin nhắn hả? Anh không biết đâu... mày tới trễ, mày bắt anh phải đợi, nay mày bao. - Mặt anh tỏ ra nghiêm túc.
- Bao thì bao, sợ gì. Dân chơi không sợ mưa rơi. Đi nhanh, vô chơi thôi, nhanh...
- Hú... hú...
- Yeahhh....... Yahooooo.......
Hai người tham gia gần hết tất cả các trò chơi: tàu hải tặc, tàu lượn siêu tốc, xe điện đụng,... Một buổi chiều tràn ngập tiếng cười và tất nhiên mọi chi phí là anh lo. Tuy miệng bảo là cô sẽ bao nhưng đi tới đâu anh cũng là người giành trả. Haizzz... con trai thật khó hiểu. Trời bắt đầu sụp tối, hai người cũng đã thấm mệt nên cùng nhau dạo quanh bờ hồ, hóng gió, ngắm trăng, sao và đèn.
- Vy nè, thật ra anh muốn nói...
- Em biết rồi, anh không cần nói ra. Em cảm ơn anh vì đã dành tình cảm cho em và luôn bên cạnh em. Em thật sự rất biết ơn về những điều này. Em thật sự không muốn làm tổn thương một người anh, một người bạn tốt như anh. Và em cũng không muốn lợi dụng tình cảm này của anh. Em xin lỗi và cũng cảm ơn anh về tất cả. Dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn là người bạn tốt nhất mà em có. Chúng ta mãi là bạn tốt của nhau nha! - Cô không nhẫn tâm để từ chối anh, nhưng cô chỉ xem anh là bạn, cô cứ cúi mặt xuống đất. Cô đi nhanh lên và đứng trước mặt anh. Cô đưa tay về phía anh, hi vọng anh không cảm thấy đau lòng, hi vọng anh hiểu được những gì cô nói và bắt tay với cô.
Anh đứng lặng một hồi thì cười. Anh nhìn về phía cô với ánh mắt trìu mến, anh bắt tay với cô, tăng lực một chút, anh giật mạnh cô về phía mình. Ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của cô. Anh hôn nhẹ lên mái tóc, nhẹ nhàng và nâng niu.
- Nhóc à, ngốc quá. Không một ai mà từ chối người khác như em. Chân thành như vầy thì ai mà từ bỏ được chứ. Phải phũ phàng hơn biết chưa.
- Ừa... biết rồi... hay giờ làm lại ha. - Nói xong, cô đẩy đẩy anh ra, nhưng anh rì lại và không cho cô thoát khỏi vòng tay của mình.
- Bực mình rồi nha, buông ra chưa? Bạn tốt thì tốt nhưng không chơi lợi dụng nha. Muốn tôi lên gối không? - Cô cười nham hiểm.
- Thôi thôi được rồi,... buông nè..., dữ dằn quá đi cô nương...
- Hahaha... Vậy mà hồi đó có người nói tôi có ma nó mới thương. Ông đang tự nói mình đó hả? Mà công nhận nhìn ông cũng giống ma lắm đấy. - Cô cười khoái chí, tỏ ra đắc ý.
- Êh..., lại đây... Nói xong rồi chạy đâu đằng đó... mày bước đến đây là chết với anh...
Thế là một ngày tươi đẹp trôi qua. Cô cảm thấy thanh thản và an tâm hơn. Cô tôn trọng những quyết định và lời nói của chính mình. Cô hài lòng với hiện tại, với bản thân và theo đuổi giấc mơ của riêng mình. Mọi thứ trôi qua đánh dấu những cột mốc trong cuộc đời cô, là một phần trong con người cô.
Gặp nhau là sự tình cờ. Yêu nhau là sự bất ngờ của trái tim. Duyên là do trời định. Phận là do người tạo. Nhưng hạnh phúc là do chính mình nắm bắt. Đừng nghĩ duyên số sắp đặt cho ta, gặp nhau thì ta sẽ là của nhau mãi mãi. Ông trời chỉ giúp ta một đoạn đường mà thôi. Đoạn đường còn lại phải do ta tự đi tiếp. Định mệnh có sẵn mang đến cho ta tình yêu. Định mệnh ta tạo ra sẽ cho ta hạnh phúc. Hãy nhớ là hạnh phúc chỉ đến với người biết trân trọng và nâng niu. Hãy trân trọng những khoảnh khắc bên nhau. Đừng để đến lúc xa nhau mới gào lên đau đớn, nhớ nhé!!!
Bà dì được đưa vào bệnh viện để xử lí vết thương và Vy cũng vậy. Trong suốt quá trình xử lí vết thương và lấy viên đạn ra khỏi chân cô, Phúc luôn đứng cạnh và nắm chặt lấy tay cô. Xong xuôi, cô bảo anh dìu mình qua phòng bệnh của bà dì. Vết thương trên trán bà cũng không có gì nghiêm trọng, đã được băng bó kĩ càng. Bà nằm đấy truyền nước biển. Bà không ngủ, có lẽ bà đang đợi cô qua để nói cái gì đó. Thấy cô bước vào, bà điều khiển giường lên một chút.
- Dì không sao chứ? Mọi thứ vẫn ổn chứ? - Thấy bà ngồi dậy, Vy liền hỏi.
- Ừ, ta không sao... Con qua đây. - Bà cười, một nụ cười hiền từ, bà ngoắc cô lại gần bà. Sau đó liền nắm lấy tay cô, bà nói tiếp.
- Vết thương của con cũng không sao chứ?
- Dạ, hết thuốc tê nên hơi đau một chút.
- Cảm ơn con...
- Dạ? Con có làm cái gì đâu mà cảm ơn con. - Cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy bà như vậy. Tính khí khó ưa trước kia dường như biến mất. Bà dì hoàn toàn là một con người khác.
- Vì tất cả. Cảm ơn con vì đã bảo vệ ta và gia đình này. Cảm ơn con vì đã không hận ta. Cảm ơn vì con là một đứa cháu tuyệt vời nhất mà ta từng có. - Giọng bà chậm rãi, động lại một chút, ân hận một chút.
- Dạ, có gì đâu. Chúng ta là gia đình mà. Bây giờ tụi con ra ngoài cho dì nghỉ ngơi. Đừng lo lắng gì nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi dì à.
- Ừ.
Nói xong, Phúc dìu cô ra băng ghế.
- Em ngồi nghỉ chút đi. Đi nhiều vết thương sẽ bị động đấy.
- Haizzz... - Cô ngồi xuống, mắt nhìn vào một điểm, cô thở dài rồi lại quay sang anh và cười một cái.
- Chuyện gì? - Anh ngạc nhiên hỏi.
- Cảm ơn nha vì luôn ở bên tôi.
- Anh còn tưởng mày không biết cảm ơn chứ... - Thấy cô lườm anh, anh lập tức nói tiếp.
- Giỡn thôi, làm gì mà dữ vậy mạy. Mày với anh xa lạ gì nữa mà cảm với ơn ở đây.
- Bây giờ thì yên tâm rồi ha. - Vừa nói anh vừa vỗ vai cô.
- Ừ, có lẽ là vậy. Những chuyện như vầy sẽ không xảy ra nữa đâu. Mình phải vui lên chứ đúng không?
- Ừ, biết vậy thì tốt. Chân phải mau lành đi, anh không muốn làm tài xế không công cho mày nữa đâu. - Vừa nói anh vừa gõ nhè nhẹ vào gần vết thương.
- Biết rồi ba. Đau, bỏ ra. - Cô gạt tay anh ra.
Cô bây giờ đã có thể nói cười và đùa giỡn như lúc xưa nhưng vẫn còn một vấn đề nữa. Đạo hiện giờ đang bị cảnh sát giam giữ và chờ ngày xét xử. Ngồi phía sau song sắt, anh thẩn thờ, vẻ mặt vô hồn. Anh tựa đầu vào tường, ngước mắt lên nhìn ánh đèn mờ trong phòng giam. Những mảng kí ức từ từ hiện lên trong đầu, những điều đẹp đẽ mà anh đã trải qua giờ đã không còn nữa. Bây giờ, anh không thể làm được gì. Mọi thứ lướt qua cuộc đời anh như một con gió. Anh không thể níu lấy hay giữ lấy bất cứ thứ gì ngoài sự cô đơn và lạnh lẽo. Những giọt nước mắt sống bắt đầu chảy xuống kèm theo nụ cười khổ, vô hồn và bất lực trên môi anh. " Cuối cùng thì mình cũng có ngày này. "
____________________
- Theo luật hình sự của Hoa Kì, điều abc, luật xyz. bị cáo đã có mục đích gay án từ trước, đã cố ý gây thương tích cho nạn nhân nhưng không thiệt hại về người và tài sản. Xem xét qua lịch sử của bị cáo thì bị cáo là một công dân tốt và đây là lần gây án đầu tiên. Xét thấy hành vi thú nhận tội và ăn năn của bị cáo, bị cáo sẽ được hưởng khoan hồng. Toà tuyên án, bị cáo Nguyễn Hoàng Túc Đạo hưởng án ba năm tù giam. Phiên toà kết thúc.
Đạo được cảnh sát dẫn ra ngoài, anh liên tục ngoái đầu lại nhìn về phía cô và gia đình. Ánh mắt hối lỗi của anh không được bất kì người nào đáp trả. Dần dần và khuất mất. Anh đã đối xử với họ như thế nào thì bây giờ họ sẽ trả lại anh như thế đó. Người sẽ đối với ta theo cách mà ta từng làm với họ.
____________________
Hai năm sau...
- Bing... Bing... - Tiếng chuông tin nhắn vang lên.
- Đến đây... đến liền đây... - Cô từ phòng tắm bước vội ra.
Phúc: " Chiều nay gặp anh ở công viên giải trí P nha! 5h nhớ đó. Không gặp không về. "
- Ông này nay bị gì vậy ta? Kệ ổng đi, công viên giải trí cũng vui. - Lẩm bẩm một hồi thì cô quên nhắn trả lời lại cho anh. Cô thay đồ và đi đâu đó. Cô đã có bằng lái xe nên có thể tự đi một mình được và không cần người chở.
- Túc Đạo có người đến gặp mặt. - Tiếng la thánh thót của người cai ngục đang mở khoá phòng giam của Đạo.
Anh bước ra phòng chờ thì thấy cô. Anh không nghĩ là cô sẽ đến đây thăm anh. Anh chưa từng nghĩ đến và cũng không dám nghĩ đến sau những việc anh đã làm.
- Đã lâu không gặp. - Anh ngồi xuống ghế và không nói năng gì, nên cô là người bắt chuyện trước.
- Dạo này anh thế nào? Vẫn khoẻ chứ?
- Anh vẫn khoẻ, cảm ơn em đã đến thăm anh.
- Không có gì.
- Ba mẹ... à không hai bác vẫn khoẻ chứ?
- Vâng vẫn khoẻ. Anh quan tâm họ?
- Hm... Anh xin lỗi... Câu xin lỗi của anh vô dụng rồi. Mọi chuyện đã xảy ra hết rồi thì xin lỗi có ích gì nữa đúng không?
- Anh đừng nhớ nữa. Chỉ thêm đau lòng mà thôi. Chuyện của quá khứ hảy để nó nằm yên ở quá khứ. Quên nó và bắt đầu một cuộc sống mới. - Cô cười để anh có thể lấy lại niềm tin.
- Chuyện của chúng ta chắc không thể nữa rồi. Anh không có tư cách gì mà nói mấy chuyện này với em. Anh không đủ tốt để bên cạnh em suốt quảng đường còn lại. Trong dòng người xô bồ ngoài kia, anh hi vọng sẽ có một người tốt hơn anh, đủ tốt để có thể đi cùng em.
- Tuy chúng ta không thể trở thành nửa kia của nhau nhưng dù sao anh cũng là người anh mà em rất quý. Cũng đã hai năm trôi qua, những chuyện đau buồn trong em cũng không còn, em hi vọng một năm sau, Đạo mà em gặp sẽ không giống như lúc này mà là một người đàn ông đầy nghị lực, đầy hoài bão và ấm áp như trước kia. Đừng làm em thất vọng. Chúng ta luôn là anh em tốt.
- Nhất định là như vậy rồi. - Anh cố tỏ ra vui vẻ để cô có thể yên lòng mà tìm một nửa còn lại của mình. Đừng vì chuyện của anh mà luôn cảm thấy cắn rứt.
- Tuy chưa hết giờ nhưng bây giờ em có việc cần phải đi. Thật sự rất muốn nói với anh rất nhiều chuyện, nhưng..., em xin lỗi...
- Thôi em đi đi.
- Sau này gặp lại... - Nói xong, cô đứng dậy và đi thẳng ra cửa. Không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Anh ngồi đó, một nụ cười nuối tiếc hiện lên. " Bấy lâu nay có phải anh lo quá nhiều một thứ sẽ trốn chạy. Bỏ lại nơi anh một hạnh phúc tận tâm cũng chỉ là giấc mơ. Có phải anh lo cho em quá mức đánh ngang cử chỉ là anh khờ. Có lúc yêu quá nhiều người ta sẽ bảo là mình điên. Vậy thì tại sao anh vẫn yêu, thậm chí còn yêu hơn cả trước. Anh có được một giấc mơ, một hoài bão nhỏ cũng vì em. Khẽ nhìn em như mọi ngày, nụ cười sẽ không còn đâu. Không biết khi nào em sẽ thấy tình cảm anh chưa từng phai màu... " Vì cô, anh giấu đi cảm xúc và tình cảm của mình vào trong. Vì cô, anh chịu thiệt thòi cũng được...
____________________
Ở công viên giải trí, cô từ đằng xa đã thấy Phúc đứng trước cổng đợi mình. Cô nhè nhẹ đi lại phía anh. Từ phía sau, cô lấy tay bịt mắt anh lại.
- Hù... đến rồi nè...
- Nhỏ này... biết mấy giờ rồi không? Sao không trả lời tin nhắn hả? Anh không biết đâu... mày tới trễ, mày bắt anh phải đợi, nay mày bao. - Mặt anh tỏ ra nghiêm túc.
- Bao thì bao, sợ gì. Dân chơi không sợ mưa rơi. Đi nhanh, vô chơi thôi, nhanh...
- Hú... hú...
- Yeahhh....... Yahooooo.......
Hai người tham gia gần hết tất cả các trò chơi: tàu hải tặc, tàu lượn siêu tốc, xe điện đụng,... Một buổi chiều tràn ngập tiếng cười và tất nhiên mọi chi phí là anh lo. Tuy miệng bảo là cô sẽ bao nhưng đi tới đâu anh cũng là người giành trả. Haizzz... con trai thật khó hiểu. Trời bắt đầu sụp tối, hai người cũng đã thấm mệt nên cùng nhau dạo quanh bờ hồ, hóng gió, ngắm trăng, sao và đèn.
- Vy nè, thật ra anh muốn nói...
- Em biết rồi, anh không cần nói ra. Em cảm ơn anh vì đã dành tình cảm cho em và luôn bên cạnh em. Em thật sự rất biết ơn về những điều này. Em thật sự không muốn làm tổn thương một người anh, một người bạn tốt như anh. Và em cũng không muốn lợi dụng tình cảm này của anh. Em xin lỗi và cũng cảm ơn anh về tất cả. Dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn là người bạn tốt nhất mà em có. Chúng ta mãi là bạn tốt của nhau nha! - Cô không nhẫn tâm để từ chối anh, nhưng cô chỉ xem anh là bạn, cô cứ cúi mặt xuống đất. Cô đi nhanh lên và đứng trước mặt anh. Cô đưa tay về phía anh, hi vọng anh không cảm thấy đau lòng, hi vọng anh hiểu được những gì cô nói và bắt tay với cô.
Anh đứng lặng một hồi thì cười. Anh nhìn về phía cô với ánh mắt trìu mến, anh bắt tay với cô, tăng lực một chút, anh giật mạnh cô về phía mình. Ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ của cô. Anh hôn nhẹ lên mái tóc, nhẹ nhàng và nâng niu.
- Nhóc à, ngốc quá. Không một ai mà từ chối người khác như em. Chân thành như vầy thì ai mà từ bỏ được chứ. Phải phũ phàng hơn biết chưa.
- Ừa... biết rồi... hay giờ làm lại ha. - Nói xong, cô đẩy đẩy anh ra, nhưng anh rì lại và không cho cô thoát khỏi vòng tay của mình.
- Bực mình rồi nha, buông ra chưa? Bạn tốt thì tốt nhưng không chơi lợi dụng nha. Muốn tôi lên gối không? - Cô cười nham hiểm.
- Thôi thôi được rồi,... buông nè..., dữ dằn quá đi cô nương...
- Hahaha... Vậy mà hồi đó có người nói tôi có ma nó mới thương. Ông đang tự nói mình đó hả? Mà công nhận nhìn ông cũng giống ma lắm đấy. - Cô cười khoái chí, tỏ ra đắc ý.
- Êh..., lại đây... Nói xong rồi chạy đâu đằng đó... mày bước đến đây là chết với anh...
Thế là một ngày tươi đẹp trôi qua. Cô cảm thấy thanh thản và an tâm hơn. Cô tôn trọng những quyết định và lời nói của chính mình. Cô hài lòng với hiện tại, với bản thân và theo đuổi giấc mơ của riêng mình. Mọi thứ trôi qua đánh dấu những cột mốc trong cuộc đời cô, là một phần trong con người cô.
Gặp nhau là sự tình cờ. Yêu nhau là sự bất ngờ của trái tim. Duyên là do trời định. Phận là do người tạo. Nhưng hạnh phúc là do chính mình nắm bắt. Đừng nghĩ duyên số sắp đặt cho ta, gặp nhau thì ta sẽ là của nhau mãi mãi. Ông trời chỉ giúp ta một đoạn đường mà thôi. Đoạn đường còn lại phải do ta tự đi tiếp. Định mệnh có sẵn mang đến cho ta tình yêu. Định mệnh ta tạo ra sẽ cho ta hạnh phúc. Hãy nhớ là hạnh phúc chỉ đến với người biết trân trọng và nâng niu. Hãy trân trọng những khoảnh khắc bên nhau. Đừng để đến lúc xa nhau mới gào lên đau đớn, nhớ nhé!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook