Có Bao Giờ Anh Biết...?
-
Chương 2: Sự thật không ai ngờ & yếu đuối
Tại sao mình lại bảo là Phương Vy gặp được định mệnh của đời mình. Các đọc giả cũng biết là anh em dòng họ không thể nào có tình cảm nam nữ với nhau được mà đúng không? Nhưng có một bí mật động trời về quá khứ và cuộc đời của chàng trai ấy, mà anh ta không hề hay biết. Một bí mật đã bị chôn vùi bởi lòng tham, tính đố kị và cổ hữu của những người lớn. Trong gia đình Vy, dòng họ của Vy và kể cả Vy cũng biết nhưng chỉ có mình anh ta là không biết sự thật này.
Từ thời niên thiếu, bà dì đã sớm bị hiếm muộn, không thể sinh cho nhà chồng một đứa con nào để kế thừa cái gia sản kết xù từ thời cha ông để lại. Gia đình chồng của bà đã rất thất vọng về điều này, họ la mắng, chửi bới bà mỗi ngày. Họ nói nhiều câu xúc phạm, lăng mạ, sỉ nhục nhân phẩm, tư cách và con người bà, chỉ vì bà không thể nào sinh cho họ một đứa cháu. Vào thời điểm đó, có một cặp vợ chồng nghèo hạ sinh một đứa bé trai khấu khỉnh, bụ bẫm. đáng yêu và có tướng mạo của một nhân tài. Vì hoàn cảnh quá nghèo, họ không đủ tiền để lo cho cuộc sống và tương lai của con mình sau này, họ không muốn thấy nó phải một lần nữa đi vào vết xe đỗ của họ, họ muốn nó được ăn học, được vui chơi sung sướng như bao đứa trẻ khác. Vì bất đắc dĩ mà cặp vợ chồng nghèo đã quyết định bán đứa bé vào một gia đình giàu có và có điều kiện nuôi nấng đứa bé tốt hơn. Và nơi mà đứa bé được bán vào là gia đình của bà dì kì hoặc. Sau khi nhận được tiền, cặp vợ chồng nghèo đã cố tình thuê một căn nhà gần đó để hằng ngày họ có thể nhìn thấy và quan sát con mình lớn lên từng ngày như thế nào. Một ngày nọ, họ không còn thấy đứa bé chơi đùa ở trước sân như mọi ngày, họ hỏi thăm các gia nô trong nhà và được biết rằng đứa bé đã cùng cặp vợ chồng hiếm muộn sang Mỹ định cư. Ba mẹ ruột của bé đã rất vui nhưng họ cũng rất buồn vì họ sẽ không bao giờ được nhìn thấy con mình một lần nào nữa. Còn cặp vợ chồng kia, sau khi đi xem bói về, thầy bói bảo rằng đứa bé rất tài, đặc biệt là đứa bé còn được đấng bề trên che chở, thiên phúc. Vì thế mà họ sẽ không bao giờ để mất đi cái thiên phúc này, họ làm tất cả để giữ nó lại bên mình. Họ sợ nếu sau này đứa bé ấy lớn lên, nó sẽ biết được mọi chuyện và tìm về với ba mẹ ruột của nó, họ sợ sẽ mất nó vào một ngày không xa nếu như họ vẫn còn sống ở nơi này. Vì vậy mà họ đã quyết định sang Mỹ để định cư. Họ bất chấp tất cả chỉ để có được thiên phúc, kể cả việc ngăn cách tình mẫu tử thiêng liêng. Tuy là một thiên phúc nhưng họ không bao giờ đối xử tốt với nó, không bao giờ xem nó như một đứa con ruột, con nuôi vẫn là con nuôi, mãi mãi vẫn là con nuôi, đến chết thì nó vẫn là con nuôi. Họ nghiêm khắc với nó, nghiêm khắc đến nghẹt thở. Họ luôn nói và dạy nó phải luôn là một người cứng rắn, lạnh lùng, không bao giờ được mền lòng vì bất cứ thứ gì. Nhiều khi nó không hiểu vì sao họ lại đối xử với nó như vậy, nhưng nó không bao giờ ngừng tôn trọng, yêu thương và quý mến họ. Đối với nó, người mà luôn bên cạnh, chăm sóc, dạy dỗ và nuôi nấng nó từ thuở mới lọt lòng là những người quan trọng nhất trong cuộc đời nó. Nó có thể làm tất cả để khiến họ vui, họ hài lòng và tự hào về nó. Nó vẫn bảo vệ họ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cho đến nay, khi anh đã lớn, trưởng thành và có thể tự quyết định cuộc sống của chính mình thì cái sự thật ấy vẫn là một bí ẩn đối với anh. Không một ai có thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó anh biết được sự thật này, không biết những chuyện kinh khủng gì sẽ đến với bà dì và người chồng. Khi anh nhận ra từ bấy lâu nay, suốt một khoảng thời gian dài anh bị lừa dối và người lừa dối anh lại chính là những người quan trọng nhất đời anh, những người anh coi trọng còn hơn cả sinh mạng của mình. Một thảm hoạ kinh khủng gì sẽ ập đến gia đình của bà dì, không một ai có thể nói trước được điều này. Vì thế mà bà dì và người chồng đã không để một ai có thể tiếp cận anh và tiết lộ hết cái sự thật đáng khinh bỉ này, những điều xấu xa mà bà và chồng đã làm với anh.
Sau bữa tối, cô nhớ ra là mình chưa gọi điện cho ba mẹ cô. Vì hệ thống dịch vụ bên Mỹ khác Việt Nam nên cô đành hỏi mượn điện thoại của bà dì.
- Reng... reng... reng...! Alo, ai đầu dây bên kia thê? - Một giọng nói ấm áp, chan chứa tình yêu thương vang lên.
- Con là Vy đây! Con tới đây từ hồi chiều rồi mà quên gọi cho mẹ, con xin lỗi vì để mẹ và gia đình phải lo lắng. Bên đây đẹp lắm mẹ ạ! Mấy con thú như thỏ với sóc nè, chúng nó chạy tùm lum hết, không như ở Việt Nam đâu. Bên đây không khí hơi lạnh, chắc tại vì con mới qua chưa quen nên thấy vậy. Dì, cậu với cái anh gì đó con của dì tốt lắm mẹ ạ, nên mẹ không cần phải lo lắng nhiều đâu ạ! Con sẽ sống tốt ở đây, con còn thực hiện ước mơ của con nữa mà nên mẹ và gia đình yên tâm nha! Con lớn rồi và biết cái gì đúng, cái gì sai, con có thể tự quyết định hết mọi việc. - Cô nói mẹ bằng giọng nói tự tin, vững chãi. Cô vui vẻ và nói với mẹ mình một mạch, chứng tỏ rằng cô đã lớn, có thể sống xa gia đình.
- Con của mẹ ngoan lắm, giỏi lắm! Mẹ sẽ làm theo lời con nói, mẹ và ba sẽ không lo lắng. Dù con đã lớn, trưởng thành, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp hay dù có đã có gia đình đi nữa thì đối với ba mẹ con vẫn bé bỏng như ngày nào, ba mẹ không bao giờ có thể rời mắt khỏi con dù chỉ một phút thôi. Nửa vòng Trái Đất, là một khoảng cách rất xa để ba mẹ có thể quan tâm con như trước nên con hãy cố gắng mà chăm sóc cho bản thân nhé! Nghe con nói gia đình của dì rất tốt và dễ gần gũi thì mẹ cũng vui mừng cho con. Nhưng nếu dì có làm gì, la mắng hay nói những câu con không thích nghe thì đó cũng là đang dạy dỗ và khuyên bảo con. Nhớ là đừng bao giờ làm dì con buồn, dì ấy đã có tuổi rồi, còn mang bệnh trong người mà còn phải làm lụng lo cho gia đình, nên nhiều khi nóng trong người, bực dọc mà có nặng nhẹ con thì con cũng đừng để trong lòng, phải biết thương yêu con nhé! Hoàn thành ước mơ của con là niềm vui của ba mẹ. Trên con đường phía trước rất nhiều chông gai, nếu con có vấp ngã thì hãy mạnh mẽ đứng lên và đi tiếp, đừng bao giờ chờ ngồi chờ người đến giúp, họ sẽ không giúp mà sẽ chà đạp con, con biết không? Con phải mạnh mẽ đối mặt với những thứ khắc nghiệt trên con đường con đã chọn. Con người hạnh phúc nhất không phải là họ thực hiện được cái gì đó mà họ hạnh phúc nhất khi họ cố gắng hết sức mình vào một việc gì đó, con hiểu không? Hãy sống thật tốt, đừng làm gì để phải nuối tiếc. Đừng bao giờ để quá khứ có thể đánh gục con, mẹ biết sẽ có một ngày con đứng trước một ngã ba đường, một nơi là những điều mới, tươi đẹp đang chờ con bước tới, một hướng là những cái gì đó cũ xưa, quá khứ mà khi nó bất chợt ùa về, nó có thể đánh gục con bất cứ lúc nào. Đừng bao giờ làm gì để con phải đứng trước ngã ba đường như vậy, con hứa với mẹ chứ? Mẹ mong con sẽ nhớ và khắc ghi trong đầu những điều mẹ nói.
Cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì con người ta cũng phải có một điểm yếu. Phương Vy cũng vậy, cô mạnh mẽ đối với tất cả mọi thứ nhưng cô luôn yếu đuối đối với gia đình và người thân của mình. Sau khi nghe được những điều như vậy từ người mẹ hiền, cô đã không kiềm được lòng, cô lặng lẽ khóc, cô che miệng, hai hàng nước mắt cứ thế mà tuôn trào. Cô đau lòng, xót xa. Cô nhớ những khoảnh khắc cô xà vào lòng mẹ mình, nũng nịu với ba cô... Từng khoảnh khắc cứ bất chợt tràn về, cô không thể nào kiềm được nỗi nhớ, nước mắt không ngớt. Cô biết mình không thể nào tiếp tục cuộc nói chuyện này. Nếu để mẹ cô biết cô đang khóc, có thể mẹ cô sẽ rất lo, cô cũng biết tối ở bên cô cũng là sáng ở bên mẹ, cũng gần tới giờ mẹ cô phải đi làm. Cô cố gắng nói bằng giọng bình thường để mẹ cô không phát hiện ra và cô cũng không quên nói gì đó để chọc mẹ mình:
- Dạ con hiểu rồi, con hứa, những điều mẹ nói con sẽ ghi nhớ, nhớ kĩ kĩ kĩ luôn. Mà không phải gần tới giờ mẹ đi làm rồi sao, thôi bữa nào mẹ con mình tám tiếp mẹ ha.
- Thôi được rồi, mẹ chuẩn bị đi làm đây! Bye con, ba mẹ yêu con.
- Bye mẹ, con cũng yêu ba mẹ nhiều lắm.
Thế là cuộc điện thoại đã kết thúc, cô vẫn không thể nào kiềm được nước mắt. Cô úp mặt vào gối, khóc, khóc và khóc. Cô muốn khóc cho thật đã để cô không còn yếu đuối nữa, cô khóc đi hết những giọt nước mắt yếu đuối này để trong cô chỉ còn lại sự mạnh mẽ.
Từ thời niên thiếu, bà dì đã sớm bị hiếm muộn, không thể sinh cho nhà chồng một đứa con nào để kế thừa cái gia sản kết xù từ thời cha ông để lại. Gia đình chồng của bà đã rất thất vọng về điều này, họ la mắng, chửi bới bà mỗi ngày. Họ nói nhiều câu xúc phạm, lăng mạ, sỉ nhục nhân phẩm, tư cách và con người bà, chỉ vì bà không thể nào sinh cho họ một đứa cháu. Vào thời điểm đó, có một cặp vợ chồng nghèo hạ sinh một đứa bé trai khấu khỉnh, bụ bẫm. đáng yêu và có tướng mạo của một nhân tài. Vì hoàn cảnh quá nghèo, họ không đủ tiền để lo cho cuộc sống và tương lai của con mình sau này, họ không muốn thấy nó phải một lần nữa đi vào vết xe đỗ của họ, họ muốn nó được ăn học, được vui chơi sung sướng như bao đứa trẻ khác. Vì bất đắc dĩ mà cặp vợ chồng nghèo đã quyết định bán đứa bé vào một gia đình giàu có và có điều kiện nuôi nấng đứa bé tốt hơn. Và nơi mà đứa bé được bán vào là gia đình của bà dì kì hoặc. Sau khi nhận được tiền, cặp vợ chồng nghèo đã cố tình thuê một căn nhà gần đó để hằng ngày họ có thể nhìn thấy và quan sát con mình lớn lên từng ngày như thế nào. Một ngày nọ, họ không còn thấy đứa bé chơi đùa ở trước sân như mọi ngày, họ hỏi thăm các gia nô trong nhà và được biết rằng đứa bé đã cùng cặp vợ chồng hiếm muộn sang Mỹ định cư. Ba mẹ ruột của bé đã rất vui nhưng họ cũng rất buồn vì họ sẽ không bao giờ được nhìn thấy con mình một lần nào nữa. Còn cặp vợ chồng kia, sau khi đi xem bói về, thầy bói bảo rằng đứa bé rất tài, đặc biệt là đứa bé còn được đấng bề trên che chở, thiên phúc. Vì thế mà họ sẽ không bao giờ để mất đi cái thiên phúc này, họ làm tất cả để giữ nó lại bên mình. Họ sợ nếu sau này đứa bé ấy lớn lên, nó sẽ biết được mọi chuyện và tìm về với ba mẹ ruột của nó, họ sợ sẽ mất nó vào một ngày không xa nếu như họ vẫn còn sống ở nơi này. Vì vậy mà họ đã quyết định sang Mỹ để định cư. Họ bất chấp tất cả chỉ để có được thiên phúc, kể cả việc ngăn cách tình mẫu tử thiêng liêng. Tuy là một thiên phúc nhưng họ không bao giờ đối xử tốt với nó, không bao giờ xem nó như một đứa con ruột, con nuôi vẫn là con nuôi, mãi mãi vẫn là con nuôi, đến chết thì nó vẫn là con nuôi. Họ nghiêm khắc với nó, nghiêm khắc đến nghẹt thở. Họ luôn nói và dạy nó phải luôn là một người cứng rắn, lạnh lùng, không bao giờ được mền lòng vì bất cứ thứ gì. Nhiều khi nó không hiểu vì sao họ lại đối xử với nó như vậy, nhưng nó không bao giờ ngừng tôn trọng, yêu thương và quý mến họ. Đối với nó, người mà luôn bên cạnh, chăm sóc, dạy dỗ và nuôi nấng nó từ thuở mới lọt lòng là những người quan trọng nhất trong cuộc đời nó. Nó có thể làm tất cả để khiến họ vui, họ hài lòng và tự hào về nó. Nó vẫn bảo vệ họ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cho đến nay, khi anh đã lớn, trưởng thành và có thể tự quyết định cuộc sống của chính mình thì cái sự thật ấy vẫn là một bí ẩn đối với anh. Không một ai có thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó anh biết được sự thật này, không biết những chuyện kinh khủng gì sẽ đến với bà dì và người chồng. Khi anh nhận ra từ bấy lâu nay, suốt một khoảng thời gian dài anh bị lừa dối và người lừa dối anh lại chính là những người quan trọng nhất đời anh, những người anh coi trọng còn hơn cả sinh mạng của mình. Một thảm hoạ kinh khủng gì sẽ ập đến gia đình của bà dì, không một ai có thể nói trước được điều này. Vì thế mà bà dì và người chồng đã không để một ai có thể tiếp cận anh và tiết lộ hết cái sự thật đáng khinh bỉ này, những điều xấu xa mà bà và chồng đã làm với anh.
Sau bữa tối, cô nhớ ra là mình chưa gọi điện cho ba mẹ cô. Vì hệ thống dịch vụ bên Mỹ khác Việt Nam nên cô đành hỏi mượn điện thoại của bà dì.
- Reng... reng... reng...! Alo, ai đầu dây bên kia thê? - Một giọng nói ấm áp, chan chứa tình yêu thương vang lên.
- Con là Vy đây! Con tới đây từ hồi chiều rồi mà quên gọi cho mẹ, con xin lỗi vì để mẹ và gia đình phải lo lắng. Bên đây đẹp lắm mẹ ạ! Mấy con thú như thỏ với sóc nè, chúng nó chạy tùm lum hết, không như ở Việt Nam đâu. Bên đây không khí hơi lạnh, chắc tại vì con mới qua chưa quen nên thấy vậy. Dì, cậu với cái anh gì đó con của dì tốt lắm mẹ ạ, nên mẹ không cần phải lo lắng nhiều đâu ạ! Con sẽ sống tốt ở đây, con còn thực hiện ước mơ của con nữa mà nên mẹ và gia đình yên tâm nha! Con lớn rồi và biết cái gì đúng, cái gì sai, con có thể tự quyết định hết mọi việc. - Cô nói mẹ bằng giọng nói tự tin, vững chãi. Cô vui vẻ và nói với mẹ mình một mạch, chứng tỏ rằng cô đã lớn, có thể sống xa gia đình.
- Con của mẹ ngoan lắm, giỏi lắm! Mẹ sẽ làm theo lời con nói, mẹ và ba sẽ không lo lắng. Dù con đã lớn, trưởng thành, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp hay dù có đã có gia đình đi nữa thì đối với ba mẹ con vẫn bé bỏng như ngày nào, ba mẹ không bao giờ có thể rời mắt khỏi con dù chỉ một phút thôi. Nửa vòng Trái Đất, là một khoảng cách rất xa để ba mẹ có thể quan tâm con như trước nên con hãy cố gắng mà chăm sóc cho bản thân nhé! Nghe con nói gia đình của dì rất tốt và dễ gần gũi thì mẹ cũng vui mừng cho con. Nhưng nếu dì có làm gì, la mắng hay nói những câu con không thích nghe thì đó cũng là đang dạy dỗ và khuyên bảo con. Nhớ là đừng bao giờ làm dì con buồn, dì ấy đã có tuổi rồi, còn mang bệnh trong người mà còn phải làm lụng lo cho gia đình, nên nhiều khi nóng trong người, bực dọc mà có nặng nhẹ con thì con cũng đừng để trong lòng, phải biết thương yêu con nhé! Hoàn thành ước mơ của con là niềm vui của ba mẹ. Trên con đường phía trước rất nhiều chông gai, nếu con có vấp ngã thì hãy mạnh mẽ đứng lên và đi tiếp, đừng bao giờ chờ ngồi chờ người đến giúp, họ sẽ không giúp mà sẽ chà đạp con, con biết không? Con phải mạnh mẽ đối mặt với những thứ khắc nghiệt trên con đường con đã chọn. Con người hạnh phúc nhất không phải là họ thực hiện được cái gì đó mà họ hạnh phúc nhất khi họ cố gắng hết sức mình vào một việc gì đó, con hiểu không? Hãy sống thật tốt, đừng làm gì để phải nuối tiếc. Đừng bao giờ để quá khứ có thể đánh gục con, mẹ biết sẽ có một ngày con đứng trước một ngã ba đường, một nơi là những điều mới, tươi đẹp đang chờ con bước tới, một hướng là những cái gì đó cũ xưa, quá khứ mà khi nó bất chợt ùa về, nó có thể đánh gục con bất cứ lúc nào. Đừng bao giờ làm gì để con phải đứng trước ngã ba đường như vậy, con hứa với mẹ chứ? Mẹ mong con sẽ nhớ và khắc ghi trong đầu những điều mẹ nói.
Cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì con người ta cũng phải có một điểm yếu. Phương Vy cũng vậy, cô mạnh mẽ đối với tất cả mọi thứ nhưng cô luôn yếu đuối đối với gia đình và người thân của mình. Sau khi nghe được những điều như vậy từ người mẹ hiền, cô đã không kiềm được lòng, cô lặng lẽ khóc, cô che miệng, hai hàng nước mắt cứ thế mà tuôn trào. Cô đau lòng, xót xa. Cô nhớ những khoảnh khắc cô xà vào lòng mẹ mình, nũng nịu với ba cô... Từng khoảnh khắc cứ bất chợt tràn về, cô không thể nào kiềm được nỗi nhớ, nước mắt không ngớt. Cô biết mình không thể nào tiếp tục cuộc nói chuyện này. Nếu để mẹ cô biết cô đang khóc, có thể mẹ cô sẽ rất lo, cô cũng biết tối ở bên cô cũng là sáng ở bên mẹ, cũng gần tới giờ mẹ cô phải đi làm. Cô cố gắng nói bằng giọng bình thường để mẹ cô không phát hiện ra và cô cũng không quên nói gì đó để chọc mẹ mình:
- Dạ con hiểu rồi, con hứa, những điều mẹ nói con sẽ ghi nhớ, nhớ kĩ kĩ kĩ luôn. Mà không phải gần tới giờ mẹ đi làm rồi sao, thôi bữa nào mẹ con mình tám tiếp mẹ ha.
- Thôi được rồi, mẹ chuẩn bị đi làm đây! Bye con, ba mẹ yêu con.
- Bye mẹ, con cũng yêu ba mẹ nhiều lắm.
Thế là cuộc điện thoại đã kết thúc, cô vẫn không thể nào kiềm được nước mắt. Cô úp mặt vào gối, khóc, khóc và khóc. Cô muốn khóc cho thật đã để cô không còn yếu đuối nữa, cô khóc đi hết những giọt nước mắt yếu đuối này để trong cô chỉ còn lại sự mạnh mẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook