Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]
-
C90: Chương 89
Ý định đi du lịch nhanh chóng trở thành kế hoạch của cả hai.
Hơn 21 giờ đêm, nhóm trung niên muốn rời đi.
Một xe không đủ, Lisa liền lấy xe Jisoo chở Bool Am.
Ông hạ cửa kính xe, lấy bật lửa châm thuốc.
"Bớt hút một chút. Lớn tuổi rồi, còn tưởng mình là lính cần vụ hai mươi mấy tuổi sao ---- Cho."
Cô lấy một tay đưa cho ông một hộp kẹo bạc hà.
"Cái này không có đường, mỗi lần nghiện thuốc thì ngậm, có thể giúp giảm cơn nghiện thuốc. Con dâu của ba cầm về từ bệnh viện đó."
"Ta không ăn."
"Không thích cũng phải ăn, dù sao cũng không cho phép hút thuốc."
"Con nhóc thối." ông âm thầm nói thầm một tiếng, bất đắc dĩ cầm lấy, lấy ra một viên, lạnh lùng cao ngạo, tỏ ra ngầu bỏ vào miệng.
"Thứ gì, thật khó ăn."
"Những thứ khó ăn mới tốt cho cơ thể."
Cô ngoắc ngoắc miệng, nhìn con đường phía trước: "Ba."
"Ừ."
"Chuyện của nhà mình, con sẽ cùng Chaeyoung thương lượng lại. Công việc của cô ấy tại bệnh viện, cho dù có nguyện ý cùng con về **, cũng cần chút thời gian để sắp xếp. SeLa còn nhỏ, nếu như cô ấy không muốn đi, con cũng phải đem mọi việc sắp xếp một chút. Ba cho con một tháng, con chuẩn bị tốt bên này, con liền về công ty học tập."
"...."
"Ba?"
Cũng không biết có phải mình bị ảo giác hay không, cô phảng phất nghe được tiếng thở dài.
Giao lộ phía trước gặp đèn đỏ, thân xe chậm rãi ngừng lại.
Tính tình của ông già nhà mình từ trước đến này đều không không theo lý mà nói, không biết có phải lại chọc ông ấy không vui chỗ nào rồi không.
"Ba có phải thấy một tháng quá dài không? Nhưng con không có cách nào, cần..."
"Được rồi."
"Ba có tính toán gì?"
"Công ty bên kia, con không cần trở về. Con từ nhỏ đã không bằng người ta rồi, tổ tiên mấy đời nhà ta không hề có ai được coi là hỗn thế ma vương, nhưng đến đời con đã thành hiện thực. Ta nghĩ lại lúc con còn bé, liền nhớ kỹ hai chữ - đánh nhau. Nói đến chuyện này, ta liền hối hận, hối hận năm đó không đánh con thêm mấy lần."
"Hư năm cái dây lưng vẫn chưa tính là nhiều sao?"
"Đó là do con nên bị đánh. Nhiều năm như vậy, ta xác thực không có quản con, lập nghiệp, sinh sống, kết hôn, hay thậm chí thời điểm sự nghiệp của con bị lung lay, người làm cha này cũng không đưa tay một tay giúp đỡ cho con."
Cô cười, cũng dần dần hiểu, nụ cười treo trên khóe miệng, có chút chua chát.
"Chaeyoung là một cô gái tốt, con nên cảm ơn cô ấy, ba cũng nên cảm tạ con bé. Con bé đã khiến con quay đầu, thật không dễ dàng."
Trong hai mươi mấy năm trong cuộc đời Chaeyoung, bao nhiêu đau khổ đều từ người của Lisa mà ra.
Vô duyên vô cớ bị đánh, thời điểm sanh con cũng thiếu chút nữa mất mạng.
"Con sẽ đối tốt với cô ấy, cả một đời cố gắng vì cô ấy."
"Con biết vậy thì tốt. Công ty nhà mình, làm đều là gạo khoai tây. May mắn, những năm gần đây, phát triển đều đều, có quy tắc nguyên tắc rõ ràng, ba không phải lo lắng quá nhiều. Con trở về, có khi lại sinh sự, không cần trông cậy vào sự hiếu kính của con."
Bool Am đã từng cố chấp, gia trưởng, tất cả mọi chuyện nhất nhất phải theo những gì mà ông quyết định.
Bây giờ ông giống như có chút dao động, cảm thấy tự do phát triển cũng là một chuyện tốt.
Giống như cô một con nhóc thối, hai người không đội trời chung nhiều năm như vậy. Không có cô, tập đoàn Bool Am cũng không phải không thể phát triển lớn mạnh được.
"Nó không trở lại, dựa theo tình trạng trước mắt, thế giới hòa bình như vậy cũng tốt."
"...."
"Câm rồi?"
"Ba cũng đừng có hối hận đó."
"Ta hối hận? So với con, ta còn biết kiếm tiền hơn. Có bản lĩnh thì đuổi theo ta."
Ngày hôm sau, Bool Am liền muốn trở về **. Seo Joon liên tục giữ lại, nhưng đêm hôm đó, Bool Am còn phải bay ra nước ngoài để tham dự một diễn đàn về nông nghiệp, thực sự là không thể ở lại thêm.
SeLa đã được đón trở về. Trước khi đi, ông ôm con bé, trong nháy mắt một người nghiêm túc như ông liền biến thành một lão ngoan đồng.
"Cái tay mập mạp này của con giống như lốp xe Michelin. Ông nội trồng rất nhiều rau quả, đều cho con ăn."
"Không ăn đồ ăn, muốn ăn thịt thịt."
Người trong nhà cười như được mùa.
"Được! Trở về ông nội sẽ cho người ra chăn heo nuôi bò nuôi dê."
"Còn muốn nuôi dì."
Nàng mừng rõ nói với cô: "Oh! Con gái mình cuối cùng cũng phát âm đúng."
Nàng lấy điện thoại, đi đến bên người cha chồng, nhìn SeLa nói: "Con gái, gọi một tiếng dì đi con."
Nàng ấn tin nhắn âm thanh, chuẩn bị lưu lại gửi cho Jisoo.
"Bức bức gà, bức bức gà."
"Ba, mỗi tuần con sẽ mang SeLa về thăm ba."
"Tuyệt đối đừng. Ta rất bận rộn, khắp thế giới mời ta tham gia hoạt động, đừng chậm trễ công việc của ta."
"Ba, con mang SeLa đến."
"Vậy được! Trong nhà, ban công, đều là rau quả ba tự mình trồng, hái cho con ăn."
"Không phải ba bận bay khắp thế giới sao?"
"Con không để cho ta nghỉ ngơi hay sao? Ta đã lớn tuổi rồi, cũng nên có ngày nghỉ chứ."
"......"
...........
Thứ bảy.
Trong nhóm chat Jisoo thẳng gào thét, một tin nhắn thoại lại thêm một tin nhắn thoại khác.
"Mọi người nhất định phải xem cho kỹ truyền hình trực tiếp nha! Dùng ứng dụng Apple trên điện thoại có thể xem được. Đậu phộng rau má, tại sao không để ý đến em, có phải là không gửi đi được không."
Nàng hôm qua bị cô dày vò một đêm, nằm lỳ trên giường, không muốn động đậy, nhìn đồng hồ mới có 6 giờ rưỡi.
"Jisoo giọng em bị khàn rồi, khó nghe chết được."
"Em còn không biết xấu hổ mà nói người khác sao? Giọng của mình thành dạng gì rồi."
"Đều tại chị."
"Hừ, thoải mái xong liền không nhận người nữa sao. Tối qua em kêu thế nào, chị nhắc lại cho em nhớ một chút. Ô ô ô, chồng nhanh hơn chút nũa, người ta rất thích nha."
"......"
"20 giờ tối, bắt đầu phát sóng trực tiếp, tốt nhất từ 7h30 mọi người liền bắt đầu vào xem đi, xem quảng cáo nhằm hun đúc chút tình cảm đậm sâu."
BamBam cũng trả lời bằng tin nhắn âm thanh: "Jisoo ứng dụng Apple phải là thành viên mới được xem, 400k một tháng quá đắt."
"Anh Bèm sáng sớm, mặt anh bị rơi đâu mất rồi à? Trong nhóm này, người có tiền nhất là anh. Em trong lòng anh chẳng lẽ không bằng 400k luôn sao?"
"Đừng ganh tị, điện thoại đều bị sự ganh tị của em mà đứng máy. Đương nhiên anh sẽ tận mắt chứng kiến cảnh Jisoo cầm danh hiệu nữ vương."
Điện thoại của mỗi người bọn họ đều nhận được một thông báo ----
[Cảm ơn quý khách đã trở thành hội viên VIP của ứng dụng phát trực tuyến Apple, miễn phí xem Lễ trao giải Kim Hươu.]
Jisoo cho mỗi vị người trong nhóm người thân, bạn bè 400k phí hội viên.
"Mẹ kiếp, lần đầu tiên lão tử làm hội viên mà cảm thấy cực kỳ vinh quanh như vậy. Không nên cười, vương miện hội viên sẽ rơi xuống."
Cô nhẹ nhàng ném đi hai chữ bằng âm thanh: "Ngu ngốc."
"Lisa giọng nói của cậu thật dâm đãng nha, ta nghe còn không thể hít thở được."
"Anh Bèm chỗ em có bình dưỡng khí, anh đến đây hít hai hơi đi."
Chaeyoung: "Này này, em cũng hèn nhát quá thể, hồi hộp đến vậy à? Còn muốn dùng bình oxy nữa."
Bộ phim em đóng vai chính với Jennie, khi khởi chiếu thu được tiếng tăm lớn, còn được bội thu phòng vé. Bộ phim bọn họ đóng về chủ đề thanh xuân, dùng tình cảm giản dị nhất, kể lại câu chuyện tình yêu từ khi còn là thiếu nữ cho đến khi tình yêu trưởng thành. Không có sảy thai, không có nước mắt, thuần túy, chân thực càng được lòng người.
20 giờ tối, lễ trao giải bắt đầu.
Thời điểm đi thảm đỏ, hội fan hâm mộ khổng lồ, tiếng hô đặc biệt lớn: "Ngôi sao vĩnh viễn bảo vệ chị!"
Jisoo chắp tai trước ngực, đặt lên trên môi, là cảm ơn, là cầu nguyện.
Mà động tác này, được bộ phận quan hệ xã hội hoàn mỹ chụp lại, đăng lên mạng xã hội. Bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái lại vô cùng thành kính, thành công lôi kéo không ít người qua đường.
Lúc công bố Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, người trao giải bước lên sân khấu, toàn thể hội trường đều bị oanh tạc.
Chính là người hai năm trước giành giải Ảnh hậu Jennie.
Màn hình điện tử phát ra danh sách những người được đề cử, người cuối cùng là Jisoo.
Dưới hàng ghế khán giả, tiếng vỗ tay như nước thủy triều, cũng có ý giúp đỡ.
"Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Giải thưởng Kim Hươu lần thứ 29 là ----"
Cùng lúc này, những fan hâm mộ của hai người dưới khán đài, hô to: "Kim Jisoo."
Tia sáng đèn huỳnh quang chiếu đến, tiếng nhạc, tiếng thét chói tai lập tức im ắng.
Toàn thể ánh đèn đều tụ vào Jisoo.
Tất cả những hồi hộp trước đó, đều lui tan một cách thần kỳ, trên mặt em chỉ là sự thong dong vừa vặn mỉm cười.
Em đứng dậy, đứng giữa sự chú ý của mọi người, bước lên sân khấu.
Hai người rốt cuộc cũng xuất hiện cùng lúc trên sân khấu, tiếng vỗ tay tiếng kinh hô sóng sau cao hơn sóng trước.
"Ôm một cái! Ôm một cái! Cùng một chỗ! Cùng một chỗ!"
Jisoo tiếp nhận cúp, Jennie nhẹ giọng: "Chúc mừng."
Hồi lâu, em cong khóe miệng, nhìn qua Jennie giang hai tay ra chờ cô ấy ôm ấp yêu thương.
Dưới khán đài, sóng nhiệt bùng lên lần nữa.
Ôm cũng đã ôm, nhưng ở cùng một chỗ vẫn còn hơi xa vời.
Trước ti vi, Chaeyoung ngập tràn trong nước mắt.
Cô đưa khăn tay cho nàng: "Mẹ trẻ con à, đây là chuyện tốt, trong nhà rốt cuộc cũng có được một nữ vương."
BamBam đặc biệt hưng phấn: "Nữ vương đã có trong tay, ta có tài nguyên."
"Suốt ngày có ý đồ kia."
"Cút, đừng có làm bẩn dép lê của tôi. Cô gái của tôi tự tay mua cho tôi."
"A, hôm đó em đi siêu thì cũng cô ấy, thời điểm tính tiền không có tiền lẻ, liền thuận tay cầm đôi dép lê được giảm giá, cho chẵn tiền."
"......"
"Người anh em, đừng rơi lẹ, vương miệng 400k hội viên sẽ rơi. Ngày mai tôi sẽ nhờ bà ngoại làm cho cậu một đôi vớ, mang lại sự ấm áp cho đôi chân cậu."
"Bệnh tâm thần."
Xem hết phần Jisoo đoạt giải, ba người ra ngoài ăn lẩu.
"Đúng rồi, bên chỗ Tam Á, xe cộ tôi đã sắp xếp xong xuôi, hai người đặt vé máy bay chưa?"
"Đặt rồi, sáng ngày mốt."
"Chơi mấy ngày?"
"Năm ngày. Số ngày nghỉ của em không nhiều, cho nên nhờ anh hỗ trợ tìm xe. Đến đó chúng ta sẽ lái xe đi."
"Yên tâm đi, công ty của anh bên đó có chỗ tiếp đãi, có vấn đề gì có thể tìm anh bất kì lúc nào."
BamBam nói với phục vụ: "Phục vụ, củ cải chua của tôi sao còn chưa thấy?"
"Mẹ kiếp, cậu là củ cải thành tinh sao?"
"Cậu làm sao biết được? À mà đã xem qua dự báo thời tiết chưa? Đừng đi chơi khi trời mưa to."
"Xem rồi, thời tiết tốt."
"Mang theo anh đi với. Cô gái nhà anh đang thi, không để ý đến anh. Khi cô ấy vào đại học, nam sinh khác có thể giành mất, làm cho anh không có cảm giác an toàn."
"Tôi không mang theo cậu. Có mang theo chó cũng không mang cậu theo."
"Gâu gâu gâu----- lúc này có chịu mang theo tôi không?"
"......."
"..."
--------
Như dự báo thời tiết, hôm xuất phát, thời tiết tốt.
Bay đi Tam Á, hai tiếng rưỡi, 11h trưa, máy bay hạ cánh.
"Chị như vậy mà thật sự không có nhìn qua biển à?"
"Thật không có nhìn qua. Trước kia đi công tác, đều chỉ chạy trên đường, làm gì có thời gian mà đi chơi."
"Em lợi hại hơn so với chị, thời gian em đi học ở Anh quốc, hầu như đã đi chơi gần hết cả Châu Âu. Kiến thức rộng rãi nha."
"Ừ, may mắn là nhớ kiến thức rộng rãi, mới chọn chị đây làm chồng em đó."
Khó có được khi Chaeyoung không phản bác, cười dịu dàng, hướng đến mặt cô hôn một cái.
"Gấp cái gì, còn chưa tới đêm nữa."
Cô đặt một căn biệt thự nhỏ, sau khi đem cất hành lý, hai người vác theo máy ảnh đi chơi.
Đi bộ dọc theo bờ biển, lắng nghe tiếng gió cùng tiếng sóng vỗ.
"Vợ."
Cô đưa tay ra sau lưng, đầu ngón tay ngoắc ngoắc.
Nàng liền tự giác đuổi theo, đặt tay mình vào bàn tay cô.
Hai người bước đi ung dung chậm rãi, tùy tâm tùy ý nhìn ngắm. Ban đêm cũng lười biếng tản bộ cùng nhau trên bờ biển.
Thành phố ven biển có không khí đặc biệt tươi mát.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Chaeyoung chật vật lại hèn nhát, nhưng vẫn không thể nào ngăn được sự kinh ngạc trong lòng cô.
Bộ mặt xấu xa của cô, cái cô không muốn bị lộ ra bị nàng nhìn thấy tận mắt, từ sự cố đó mà hai người bắt đầu cảm nhận sự chân thực, thẳng thắn của nhau.
Lần thứ nhất hai người hôn nhau, dũng khí của nàng có thể so với mặt trời.
Cô mang nàng đi đua xe mô tô, cho dù đã mấy năm trôi qua, nàng vẫn còn nhớ đêm đó tiếng gió có bao nhiêu động lòng người.
Tại Sang Kyeon trong gian phòng cũ nát ở tầng hầm ngầm, hai người trắng đêm hoan ái.
Hồi ức tựa như những thước phim quay chậm, oanh oanh liệt liệt lướt qua trước mắt.
Chaeyoung người đang đùa với những con sóng, váy đã thấm ướt, tiếng cười vang vọng.
"Chaeyoung."
"Dạ? Gì vậy chị?"
Cô không lên tiếng, chỉ dùng khẩu hình nói ba chữ ----
"Chị yêu em."
Ánh trăng trong đêm cũng không thể sáng bằng đôi mắt cô.
Bước chân nàng run lên, nhảy lên một cái ngồi bệt xuống nơi sóng đang vỗ.
Trời ạ, làm nàng xúc động như vậy.
Hai người tay trong tay, bước trên ánh sáng, đi ra đường lớn, đi dạo phố lớn.
"Tí nữa chút ta đi ăn đồ nướng được không?"
"Được, em muốn ăn gì?"
"Tôm, sò biển dùng còn muốn ăn xúc xích nướng."
"Được."
Một đường thẳng tắp, có đèn đường làm bạn, không thể nhìn rõ đầu người.
Hai người cười nói nhốn nháo, bước đi giữa ánh sáng và bóng tối------
Sớm chiều là em. Trăm năm cũng là em.-----
⭐
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook