******

Dù sao cũng phải để đôi bên gặp mặt nên hôm nay Diệp Hạ quyết định sắp xếp để Trác Dật Phàm và Ngô Diệc Hiên gặp nhau, mọi người cùng ăn bữa cơm. Đây có thể xem là cuộc gặp mặt thế kỉ một bên là bạn trai thật sự của cô, một bên là bạn trai trên danh nghĩa, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi. Ừm, đùa vậy thôi. Bữa ăn này đơn giản là cô giới thiệu Ngô Diệc Hiên với bạn của mình còn phức tạp hơn là cô giới thiệu người yêu của mình với anh trai để anh khảo hạch giúp.

Nhìn Ngô Diệc Hiên trưng vẻ mặt chuẩn bị nghênh địch ở bên cạnh, Diệp Hạ không khỏi mỉm cười nói: “Em và Trác Dật Phàm chỉ là bạn mà thôi, anh không cần mang bộ mặt đó để gặp người ta đâu”.

“Dù sao cũng là tình địch, không vui vẻ đón tiếp được. Còn nữa, trên đời này không có tình bạn đơn thuần giữa nam và nữ”.

Diệp Hạ mỉm cười vô cùng thân thiện nhìn Ngô Diệc Hiên: “Ồ, vậy cho hỏi quan hệ của anh và Đỗ Duệ Trúc là gì? A, còn cả với vị mỹ nữ Dịch Bích Nhã nữa”.

“Bạn bè”. Cái gì gọi là tự bê đá đập chân, đây chính là ví dụ điển hình.

“Thế thì đừng nói em”.

Ngô Diệc Hiên vội vàng giải thích: “Anh tin tưởng em tuyệt đối. Chỉ là dù sao anh ta cũng là bạn trai trên danh nghĩa của em, mọi người ai cũng biết. Hơn nữa, hai người còn là bạn nhiều năm như vậy”.

“Anh đang ghen?”.

“Đúng vậy. Em rất đáng giá không thể để mất được”.

Đột nhiên được Ngô Diệc Hiên bày tỏ khiến Diệp Hạ không khỏi rung động. Cô tiến tới hôn nhẹ lên môi anh. Lúc môi rời đi cô bị Ngô Diệc Hiên đưa tay giữ lại làm nụ hôn sâu hơn, một nụ hôn ngọt ngào đúng tiêu chuẩn kiểu Pháp.

Dây dưa một hồi, hai người mới dừng lại. Diệp Hạ hơi dựa vào lòng Ngô Diệc Hiên điều chỉnh hơi thở, cô không khỏi nhỏ giọng nói: “Bắt nạt người quá đáng”.

“Là em chủ động dâng tới tận cửa làm sao anh có thể từ chối”.

“Ra là cứ có người dâng tới tận cửa anh đều nhận không từ chối”.

“Em có thể đừng bóp méo lời của anh được không? Rõ ràng người anh đang nói là em”.

Diệp Hạ cười tủm tỉm trong lòng Ngô Diệc Hiên: “Chơi vui mà”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay véo mũi Diệp Hạ: “Chiều em đến độ vô pháp vô thiên rồi. Còn dám mang anh ra đùa giỡn”.

Đúng lúc ngoài cửa phòng ăn có tiếng nói, biết người đã đến Diệp Hạ liền vội đứng thẳng dậy chỉnh đốn lại trang phục và dáng vẻ của mình để tránh lộ chuyện xấu và hơn hết là hiểu lầm.

Ngô Diệc Hiên cũng thu lại dáng vẻ khó ở của mình, treo trên mặt một nụ cười đúng tiêu chuẩn, lịch sự và lễ độ để chuẩn bị đón khách. Dù có không thích người ta bởi thân phận bạn trai người người đều biết kia thì đây cũng là người mà Diệp Hạ coi như anh trai, anh phải ghi điểm tốt trong lòng đối phương.

Dương Dĩnh đi vào trước theo sau là Trác Dật Phàm. Nhìn thấy người phía sau, Ngô Diệc Hiên đưa mắt đánh giá anh mà Trác Dật Phàm cũng đồng dạng như vậy.

Diệp Hạ mỉm cười giới thiệu hai người với nhau: “Đây là sếp lớn kiêm anh trai của em – Trác Dật Phàm”. Sau đó cô nhìn Trác Dật Phàm nói tiếp: “Người mà anh muốn gặp mặt – Ngô Diệc Hiên”.

Trác Dật Phàm lên tiếng đáp lời trước, rõ ràng tiếng Trung của anh rất lưu loát nhưng lại nói tiếng Anh: “Xin chào, rất vui được gặp anh. Tôi là bạn trai tin đồn của Daphne”. Anh cố ý nhấn mạnh từ bạn trai. Ý đồ khiêu khích và thăm dò quá rõ ràng.

Ngô Diệc Hiên hoàn toàn không có phản ứng gì trước lời giới thiệu của Trác Dật Phàm, anh mỉm cười đáp:

“Xin chào anh, tôi là người yêu của Diệp Hạ. Rất vui được làm quen”.

Mùi thuốc súng quá nồng nặc, Diệp Hạ nhạy bén nhận ra vội lên tiếng phá vỡ không khí: “Đã giới thiệu xong rồi thì chúng ta vào bàn thôi. Em đói lắm rồi”.

Mọi người vô cùng phối hợp mà đi tới phía bàn ăn. Diệp Hạ cố tình đi chậm lại để nói chuyện với Trác Dật Phàm: “Anh có thể đừng khiêu khích anh ấy có được không?”.

“Sao? Xót bạn trai à?”.

“Người của em, tất nhiên là xót rồi”.

“Chậc, chưa gả đi đã bênh người ta như vậy rồi. Anh cũng chỉ giúp cô kiểm tra bạn trai một chút thôi”.

Diệp Hạ liếc mắt nhìn anh: “Cảm phiền anh có chừng mực dùm em. Anh không nghĩ đến cảm nhận của Dương Dĩnh sao?”.

Trác Dật Phàm đưa tay xoa đầu Diệp Hạ: “Sẽ không làm mọi người khó xử đâu, đừng lo”.

Kết thúc bữa ăn, Diệp Hạ và Dương Dĩnh mỗi người vác theo một tên say quắc cần câu ra về. Mới đầu không khí giữa Ngô Diệc Hiên và Trác Dật Phàm còn giương cung bạt kiếm vậy mà không hiểu hai người nói đến chuyện gì mà một lúc sau không khí đã hòa hợp, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn. Sau đó thì chén chú chén anh và kết quả là say bí tỉ như bây giờ.

Trác Dật Phàm vỗ vai Ngô Diệc Hiên: “Tôi giao Diệp Hạ cho cậu, phải chăm sóc em ấy thật tốt đó”.

Ngô Diệc Hiên trịnh trọng gật đầu đáp: “Xin nhận lời giao phó của anh. Cảm ơn anh đã tin tưởng”. Trông bộ dạng này của anh Diệp Hạ cảm thấy anh không hề say nhưng dáng đi có phần không vững của anh, mặt lại đỏ đã phủ định ý nghĩ này của cô.

Trác Dật Phàm còn nói thêm một hồi nữa khiến Dương Dĩnh phải cố gắng lắm mới đưa được anh đi. Diệp Hạ nói với theo với Dương Dĩnh: “Đi về cận thận đó. Nếu có gì không ổn thì gọi điện cho tớ”.

“Yên tâm, tớ lo được. Cậu cứ chăm sóc Ngô Diệc Hiên đi. Tạm biệt”.

Hai người kia đi khuất rồi, Diệp Hạ quay sang nhìn người bên cạnh: “Có vẻ anh không say lắm, giọng nói vẫn còn rất rõ ràng”.

Vì uống rượu nên giọng Ngô Diệc Hiên khàn hơn bình thường, anh đáp: “Say thì có nhưng chưa đến độ không còn biết gì, chỉ mới chếnh choáng thôi”.

“Hôm nay anh tới chỗ em đi, nhà của anh cách chỗ này quá xa giờ lại muộn rồi”. Nói rồi cô chìa tay ra trước mặt anh: “Đưa chìa khóa xe cho em”.

Ngô Diệc Hiên ừm một tiếng, sau đó rất phối hợp lấy chìa khóa xe ra đưa cho Diệp Hạ. Nhận chìa khóa, Diệp Hạ đưa tay đỡ anh đi về phía bãi đỗ xe.

Sợ đỡ mình lâu Diệp Hạ sẽ mỏi vì dù sao anh cũng không nhẹ nên anh cố gắng giảm bớt trọng lượng của mình đè lên người cô. Dù vậy trong quá trình tha Ngô Diệc Hiên về nhà Diệp Hạ vẫn có chút chật vật.

Mặc dù say rượu nhưng Ngô Diệc Hiên khá “ngoan” không hề quậy chút nào, an tĩnh dựa người trên sô pha. Có lẽ do tác dụng của rượu quá mạnh làm đau đầu khiến mày của anh nhíu chặt. Thấy vậy, Diệp Hạ liền tới bếp pha cho anh một cốc trà giải rượu.

Pha xong mang tới cho Ngô Diệc Hiên, anh nhận lấy uống một hơi cạn sạch sau đó liền nằm xuống sô pha, gối đầu lên đùi Diệp Hạ: “Giúp anh bóp đầu một chút”.

Diệp Hạ đưa tay xoa hai bên thái dương của Ngô Diệc Hiên, động tác nhẹ nhàng lực đạo vừa đủ. Ngô Diệc Hiên nhắm mắt lại hưởng thụ đãi ngộ của mình.

Qua một hồi khi tay đã mỏi Diệp Hạ dừng lại động tác thì phát hiện Ngô Diệc Hiên đang lim dim rồi. Cô khẽ giọng gọi anh: “Anh đừng ngủ ở đây, em không còn sức tha anh vào phòng đâu. Mau đứng dậy vào phòng thay bộ đồ rồi ngủ cho thoải mái. Đừng tắm, anh uống rượu say đi tắm sẽ bị cảm đó”.

“Đã rõ. Em cũng đi nghỉ đi. Muộn rồi”.

Nhìn Ngô Diệc Hiên đi vào phòng rồi, Diệp Hạ cũng đứng lên thu dọn một chút sau đó cũng về phòng của mình tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Diệp Hạ mắt nhắm mắt mở rời giường để đi chuẩn bị bữa sáng nhưng mới tới cửa phòng bếp đã thấy bóng dáng bận rộn của Ngô Diệc Hiên ở trong. Cô dựa người vào cửa, mang theo giọng ngái ngủ hỏi: “Anh dậy sớm thế, tinh thần còn rất tốt hoàn toàn không có dấu hiệu của người vừa tỉnh rượu”.

“Một chút rượu đó chưa là gì. Em không nhớ lần trước anh uống gần hết một chai whisky mà vẫn ổn đó thôi”.

“Tự cao tự đại. Vậy bộ dạng sống giở chết giở ngày hôm qua là của ai vậy?”.

Ngô Diệc Hiên đi tới gần Diệp Hạ nở một nụ cười có chút gian xảo đáp: “Nếu anh nói hôm qua anh chỉ giả bộ để em chăm sóc anh, em có đánh anh không?”.

Diệp Hạ nghiến răng đáp: “Có” rồi liền hạ thủ với Ngô Diệc Hiên không lưu tình.

Anh giỏi lắm, lại dám giả vờ lợi dụng tình cảm của cô. Không đánh thì để làm gì.

Náo loạn một hồi, Ngô Diệc Hiên mới thu phục được Diệp Hạ. Anh vòng hai tay ôm gọn cô, nhìn người đang thở phì phò vì tức giận ở trong lòng khiến anh không khỏi mỉm cười, hạ giọng dỗ ngọt: “Bảo bối, anh sai rồi, đừng giận. Tức giận không tốt cho sức khỏe”.

“Anh biết vậy mà còn chọc giận em”.

“Không phải chọc em mà là muốn nhân cơ hội để em quan tâm anh nhiều hơn một chút. Dạo gần đây em toàn tất bật giúp Nhã Ngôn chuẩn bị đám cưới, có thèm ngó đến anh đâu. Anh đi vắng gần một tháng vừa mới về đó”.

Không ngờ người này lại mắc bệnh dính người đã thế tính chiếm hữu lại còn cao nữa chứ. Nhưng biết làm sao được, cô lại thích như vậy.

Diệp Hạ kiễng chân chủ động hôn Ngô Diệc Hiên. Ai đó được như ý liền đảo khách thành chủ. Dây dưa một hồi hai người mới kết thúc nụ hôn.

Diệp Hạ dựa trong lòng Ngô Diệc Hiên điều chỉnh lại hơi thở. Sau đó cô chợt nhớ ra một việc quan trọng: “Thôi xong, sáng nay em có hẹn với Nhã Ngôn đi thử váy cưới lần cuối với con bé, sắp đến giờ rồi mà chút nữa thì quên mất. Tất cả là tại anh đó”. Nói rồi cô liền rời khỏi vòng tay của Ngô Diệc Hiên: “Em đi vệ sinh cá nhân, anh nấu tiếp bữa sáng đi. Nhanh lên đó” dứt lời liền vội vàng quay người chạy mất hút.

Bị bỏ rơi lại còn biến luôn thành chân osin, ai đó chỉ có thể cười trừ chấp nhận sau đó quay vào bếp tiếp tục nấu bữa sáng. Nhưng anh không làm gì được Diệp Hạ không có nghĩa là con nhóc Nhã Ngôn sẽ thoát. Sau đám cưới, anh cần phải hảo hảo nói chuyện với con bé mới được.

Lúc này, ở một nơi khác Nhã Ngôn đang ăn bữa sáng liền hắt hơi một cái, cảm thấy hơi lạnh lạnh. Rõ ràng thời tiết đã ấm lên mà sao cô còn cảm thấy rùng mình vậy nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương