Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)
-
Chương 3
Tháng 11 ở thành phố Trùng Khánh thời tiết bắt đầu trở lạnh. Mọi người đi ra ngoài đường ai cũng ủ mình trong những chiếc áo bông ấm áp. Nhờ kế hoạch “ tác chiến ” mà Diệp Hạ đưa ra, tạp chí đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt, cô cũng thuận lợi vào làm việc ở tòa soạn với vai trò phóng viên.
Diệp Hạ đang trên đường đi tới nơi phỏng vấn. Nhờ vào quan hệ tốt của tiểu Dĩnh cô đã được phỏng vấn Dương Dương – một nam diễn viên thực lực và nổi tiếng. Hôm qua, cô đã phải nài nỉ mãi Dương Dĩnh mới chịu giúp để cô hoàn thành bài phỏng vấn theo kế hoạch này, không thì cô sẽ có nguy cơ bị xa thải. Dù gì mọi người đâu có ai biết cô là Tổng biên của tạp chí Happer’s Bazzar, bị đuổi là điều dễ hiểu thôi. Lúc đó, tiểu Dĩnh cũng chẳng giúp được nếu không mọi người sẽ lại dị nghị, bàn ra tán vào làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ấy.
Phía trước có đám đông tụ tập rất ồn ào, ai cũng cầm điện thoại quay phim và chụp ảnh, chắc lại có người nổi tiếng nào đó xuất hiện ở đây. Vì tò mò nên cô cũng đến gần xem đó là ai. Trời ơi! Số cô thật là may, người bị đám đông vây lấy lại chính là idol của cô Vương Tuấn Khải. Thật không ngờ lại có thể gặp được anh ở đây.
Cố gắng chen qua đám đông lại gần anh hơn, Diệp Hạ lấy điện thoại ra định chụp vài tấm ảnh thì thấy sắc mặt của anh khá xấu lại không thấy vệ sĩ của anh đâu nên cô thấy không ổn. Theo sát mọi hoạt động trong sự nghiệp của Vương Tuấn Khải từ lâu nên cô cũng biết sức khỏe của anh không được tốt lắm. Chẳng lẽ, anh lại bị tụt đường huyết?
Lấy hết can đảm cô tiến lên phía trước nói rất to với đám đông “ Xin mọi người hãy tránh ra dùm, tôi là trợ lí của anh ấy ”. Thấy cô nói vậy mọi người bớt xôn xao và đứng gọn sang hai bên tạo thành đường cho cô đi tới gần anh.
Đứng trước mặt Vương Tuấn Khải, Diệp Hạ chắn không cho ai lại gần và hạ giọng nói với anh: “ Tôi đếm tới 3 thì chúng ta chạy nhá! ”.
Vương Tuấn Khải vẫn đơ ra không hiểu, cô đếm đến 3 rồi kéo lấy tay anh chạy vụt ra khỏi đám đông.
Chạy đi được một đoạn, rẽ vào một ngõ nhỏ chắc chắn là mọi người không ai đuổi theo được Diệp Hạ mới dừng lại buông tay anh ra. Vì chạy nhanh quá mà khi dừng lại cô đã thở dốc liên tục. Mệt quá đi!
Cố gắng khôi phục lại hơi thở, Diệp Hạ hỏi anh với giọng ngắt quãng: “ Anh vẫn ổn chứ? Lúc nãy nhìn sắc mặt anh rất tệ? Sao anh lại đi tới đây một mình vậy? ”
Khi nghe thấy một loạt câu hỏi của Diệp Hạ lúc này Vương Tuấn Khải mới lấy lại được ý thức, bình tĩnh trả lời: “ Tôi không sao, vừa nãy đứng ở trong đám đông không khí ngột ngạt quá nên thấy hơi khó thở, giờ thì ổn rồi. Tôi xuất hiện ở đây để đi mua một ly café, trợ lý và vệ sĩ đều đợi ở đằng kia vì muốn đi một mình nên tôi bảo họ đợi không ngờ lại phát sinh ra chuyện vừa rồi. Cảm ơn cô vì giúp tôi giải vây ”.
“ Không có gì đâu ”. Diệp Hạ vừa nói xong thì có điện thoại của tiểu Dĩnh gọi nhắc cô tới chỗ hẹn để phỏng vấn, sắp tới giờ rồi. Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình còn phải đi phỏng vấn, chào anh xong Diệp Hạ vội chạy đi luôn mà không nói thêm gì nữa.
Khi Diệp Hạ vội vã rời đi đã làm rơi chiếc vòng cổ Cỏ ba lá của mình. Vương Tuấn Khải nhìn thấy vội đi tới nhặt nó lên định gọi Diệp Hạ lại để đưa cho cô thì cô đã đi rất xa rồi. Vậy là anh cất nó vào túi áo khoác.
Bắt taxi vội vàng tới chỗ hẹn may mà kịp giờ. Buổi phỏng vấn diễn ra tốt đẹp, Dương Dương rất phối hợp với Diệp Hạ và anh còn vô cùng thân thiện. Kết thúc công việc một cách thuận lợi cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong rồi, làm phóng viên thật cực khổ. Nhưng cô thấy rất vui vì đã lâu rồi chưa đi phỏng vấn. Lúc vào làm việc tại tạp chí, cô làm phóng viên được 1 năm rưỡi thì lên làm Phó tổng biên tập toàn cầu từ đó đến nay cô hầu như không phải đi phỏng vấn viết bài nữa trừ người được phỏng vấn là nhân vật quan trọng thì cô mới phải ra tay.
Diệp Hạ đưa tay lên sờ mặt vòng cổ Cỏ ba lá theo thói quen nhưng... cái vòng cổ biến đâu mất rồi. Cô đứng ngồi không yên lo lắng đi tìm nó, cô về nhà lục tung cả căn hộ lên, quay lại những nơi mà mình đã đi... kết quả vẫn là không thấy.
Chết! Không lẽ chiếc vòng cổ của cô bị rơi trong lúc bỏ chạy cùng Vương Tuấn Khải.
Diệp Hạ vội đăng nhập vào weibo đăng tin tìm kiếm chiếc vòng tại tất cả các trang của “ tứ diệp thảo ” mong trong số họ hôm nay gặp được Vương Tuấn Khải ở quán café có ai vô tình nhặt được thì xin trả lại hoặc không biết có thể chia sẻ bài viết dùm để ai nhặt được có thể đọc được và trả lại vì nó rất có ý nghĩa với cô.
Trong khi đó ở một tòa nhà, Vương Tuấn Khải đang ngẩn người ngồi nhìn chiếc vòng cổ của Diệp Hạ. Lúc đó quả thực anh cảm thấy rất khó chịu vì sức khỏe của anh từ nhỏ đã không ổn may thay có cô gái đó giúp đỡ. Hi vọng sẽ có duyên gặp lại cô ấy để trả lại chiếc vòng cho cô, trông nó hơi cũ mà cô còn đeo chắc là vật rất có giá trị kỉ niệm.
Tại tòa soạn tạp chí Happer’s Bazzar không khí vô cùng ngột ngạt mọi người ai nấy đều im lặng không dám lên tiếng.
“ Diệp Hạ là một phóng viên chuyên nghiệp mà em viết bài thế này à. Toàn sai những lỗi cơ bản. Người không làm báo có khi còn viết tốt hơn em đấy ”. Người đang nói chính là Lạc Y Đình - trưởng phòng biên tập. Chị ta vốn dĩ đã không thích Diệp Hạ cho lắm vì sợ với khả năng của cô chị ta sẽ bị mất ghế như chơi. Hôm nay lại được dịp cô mắc sai lầm nên càng được thế trách móc cô.
“ Em xin rút kinh nghiệm, lần sau sẽ không tái phạm nữa ạ ”. Cô cúi đầu nhận lỗi và mang theo giọng có chút nịnh nọt đáp lại Lạc Y Đình. Sếp nào mà chẳng thích nghe nịnh hót một chút, có đúng không nào.
Mặc dù cô rất không vừa lòng với thái độ của chị ta nhưng mà phải công nhận Lạc Y Đình là người có tài lại thông minh xinh đẹp, làm việc rất cẩn thận đâu ra đấy không hề phạm sai lầm. Chị ta đáng để lưu ý sau này có thể chọn làm Tổng biên của tạp chí khi cô và tiểu Dĩnh rời đi.
Lạc Y Đình đang trách móc thì đúng lúc đó Dương Dĩnh xuất hiện lên tiếng giải vây giúp cô: “ Diệp Hạ vào văn phòng gặp tôi một lát ”. Thế là Diệp Hạ mang vẻ mặt vô cùng hối lỗi đi theo Dương Dĩnh.
Vào đến phòng làm việc cả hai đều thay đổi thái độ rồi nhìn nhau bật cười.
Diệp Hạ vừa cười vừa nói: “ Phó tổng biên sếp tìm em có việc gì ạ!!! ”
Dương Dĩnh: “ Hứ. Lại còn nói à, không nhờ Phó tổng biên tập này thì giờ cưng đã bị làm thịt lâu rồi. Ai bảo làm Tổng biên không thích, cứ thích làm phóng viên cơ ”.
“ Dạ em xin nghe sếp chỉ bảo ”.
“ Thôi, không đùa nữa nghe hỏi này, dạo gần đây tâm hồn cậu cứ để đâu đâu thế. Bài viết chất lượng rất không ổn ”.
“ Haizz!!! Tớ bị mất vòng cổ, tìm mãi mà không thấy nên mới thế ”. Đã hai tuần trôi qua rồi mà chưa tìm được vòng làm tâm trạng của Diệp Hạ vô cùng tồi tệ đến công việc cũng không thiết làm.
“ Đắt lắm à. Mà cậu đầy tiền đây thây tuy làm Tổng biên nhưng lại ăn lương Phó tổng biên tập toàn cầu còn có doanh thu từ ba cửa hàng thời trang do cậu làm chủ nữa tổng cộng tối thiểu là 5 triệu USD 1 tháng, quá nhiều còn gì. Cậu thừa khả năng mua cái khác ”.
“ Không phải vì giá cả mà là vì nó có giá trị kỉ niệm ”.
“ Ra thế, thôi đừng buồn nữa. Hết giờ làm chúng ta đi chơi giải tỏa tâm trạng được chứ? Lâu rồi cũng không đi mà, cậu bao nhá ”. Vẻ mặt Dương Dĩnh cực đáng ghét khi nói đến đây. Đúng là ở gần Trác Dật Phàm lâu quá nên bị lây nhiễm rồi.
“ Biết ngay là ngươi không có ý tốt mà, nhưng thôi đằng nào bản cô nương cũng đang buồn bực nên sẽ khao. Ta về luôn đây dọn dẹp nhà cửa một chút cả tuần nay không dọn rồi, đằng nào ở lại cũng không làm được việc gì. Lát gặp nhau tại cổng tiểu khu nhá. Bye bye ”.
Dương Dĩnh: “... ”. Cái con Gấu Trúc đáng chết kia, lúc nào cũng cứ thích làm việc tùy ý như vậy. Không hiểu sao mà lại có thể làm Phó tổng biên tập toàn cầu được cơ chứ. Tiểu Dĩnh ai oán kêu than.
Hết giờ, theo đúng lời hẹn Dương Dĩnh và Diệp Hạ cùng đi ăn uống, đập phá.
Đang đi thì thấy phía xa có đám đông hò hét rất to lại có rất nhiều phóng viên vây quanh, Diệp Hạ thấy tò mò lên đã hỏi Dương Dĩnh: “ Đó là nơi nào vậy? Sao có nhiều người thế ”.
Dương Dĩnh: “ Sân vận động của thành phố, chắc có người nào đó tổ chức sự kiện ”.
Diệp Hạ: “ Đi, chúng ta tới đó xem sao ”. Tới đó xem thì mới biết là Vương Tuấn Khải tổ chức concert ở đây. Trời ạ! Mải bận tâm vòng cổ mà cô lại có thể quên mất concert được tổ chức vào ngày hôm nay. Bây giờ thì còn vé đâu mà có thể vào xem được? Tiếc quá đi.
Nhìn thấy mọi người ai cũng hớn hở vào sân làm Diệp Hạ không vui quay ra “ ăn vạ ” dụi dụi đầu vào người bạn thân: “ Tiểu Dĩnh, mình muốn vào gặp idol, nghĩ cách giúp mình đi ”.
Dương Dĩnh: “ Cậu bỏ ngay cái tính trẻ con đó đi có được không hả? ”. Nói rồi Dương Dĩnh lấy tay véo má Diệp Hạ sau đó nói tiếp “ Cậu siêu như vậy thì nghĩ cách đi, tớ có quen biết được ai ở đây đâu mà có cách giúp cậu vào xem concert ”.
Diệp Hạ: “ Cậu giỏi lắm, tớ yêu cậu ”.
Nghe Diệp Hạ nói vậy Dương Dĩnh hoàn toàn mờ mịt, ban nãy cô có nói gì sao.
Nhờ tiểu Dĩnh nhắc đến người quen cô mới nhớ ra có một nhân vật tầm cỡ có thể giúp cô kiếm được vé vào cửa. “ Hi! Anh ”. Cô với Trác Dật Phàm chỉ xưng tôi – anh khi nào đại chiến thôi còn lại thì đều xưng là em – anh. Từ lúc quen biết, cô với Trác Dật Phàm luôn coi nhau là anh em vì bọn cô đều là con một, tính cách lại hợp nhau còn vì sao không thể yêu đương được thì cô cũng không có đáp án cho vấn đề này.
Đang làm việc nhận được điện thoại của Diệp Hạ, Trác Dật Phàm vội dừng lại cầm máy lên nghe, không biết sao hôm nay cô lại tìm anh vậy nhỉ: “ Có việc gì à? ”
“ Không có, tìm anh nói chuyện chơi thôi ”.
“ Anh lại chẳng biết tính em, có gì nói mau lên đừng vòng vo, nó không hợp với em đâu ”.
“ Em muốn nhờ anh liên hệ kiếm hộ em hai vé vào xem concert của Vương Tuấn Khải trong vòng 20p nữa phải mang đến cho em ”.
“ Anh được lợi gì từ việc này? ”
“ Vị hôn thê của anh đang nằm trong tay em đấy? ”.
Trác Dật Phàm anh không bao giờ đại chiến thắng cô em gái này được nên phải giơ tay đầu hàng trước: “ Em đang ở đâu, lát anh cho người đem đến ”.
“ Cổng nơi tổ chức concert. Em mặc áo trench – coat màu xanh lá pastel ”.
“ Được, trong vòng 20p nữa sẽ có vé đến tận nơi ”.
Cúp máy, Diệp Hạ đứng chờ chưa đến 15p đã có người cầm 2 tấm vé VIP mang đến. Cô biết ngay mà Trác Dật Phàm là ai chứ sao lại không kiếm được 2 tấm vé cỏn con. Nhận vé và cảm ơn người mang đến cô kéo Dương Dĩnh vào xem concert.
Về đến nhà cả người Diệp Hạ đều không ổn, sao đi chơi cho thoải mái tâm trạng mà cứ như đi tra tấn thế này. Không chỉ đi đến thế là dừng tiểu Dĩnh còn lôi cô đi bar đã thế còn bị cô ấy ép rượu.
Diệp Hạ đang trên đường đi tới nơi phỏng vấn. Nhờ vào quan hệ tốt của tiểu Dĩnh cô đã được phỏng vấn Dương Dương – một nam diễn viên thực lực và nổi tiếng. Hôm qua, cô đã phải nài nỉ mãi Dương Dĩnh mới chịu giúp để cô hoàn thành bài phỏng vấn theo kế hoạch này, không thì cô sẽ có nguy cơ bị xa thải. Dù gì mọi người đâu có ai biết cô là Tổng biên của tạp chí Happer’s Bazzar, bị đuổi là điều dễ hiểu thôi. Lúc đó, tiểu Dĩnh cũng chẳng giúp được nếu không mọi người sẽ lại dị nghị, bàn ra tán vào làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ấy.
Phía trước có đám đông tụ tập rất ồn ào, ai cũng cầm điện thoại quay phim và chụp ảnh, chắc lại có người nổi tiếng nào đó xuất hiện ở đây. Vì tò mò nên cô cũng đến gần xem đó là ai. Trời ơi! Số cô thật là may, người bị đám đông vây lấy lại chính là idol của cô Vương Tuấn Khải. Thật không ngờ lại có thể gặp được anh ở đây.
Cố gắng chen qua đám đông lại gần anh hơn, Diệp Hạ lấy điện thoại ra định chụp vài tấm ảnh thì thấy sắc mặt của anh khá xấu lại không thấy vệ sĩ của anh đâu nên cô thấy không ổn. Theo sát mọi hoạt động trong sự nghiệp của Vương Tuấn Khải từ lâu nên cô cũng biết sức khỏe của anh không được tốt lắm. Chẳng lẽ, anh lại bị tụt đường huyết?
Lấy hết can đảm cô tiến lên phía trước nói rất to với đám đông “ Xin mọi người hãy tránh ra dùm, tôi là trợ lí của anh ấy ”. Thấy cô nói vậy mọi người bớt xôn xao và đứng gọn sang hai bên tạo thành đường cho cô đi tới gần anh.
Đứng trước mặt Vương Tuấn Khải, Diệp Hạ chắn không cho ai lại gần và hạ giọng nói với anh: “ Tôi đếm tới 3 thì chúng ta chạy nhá! ”.
Vương Tuấn Khải vẫn đơ ra không hiểu, cô đếm đến 3 rồi kéo lấy tay anh chạy vụt ra khỏi đám đông.
Chạy đi được một đoạn, rẽ vào một ngõ nhỏ chắc chắn là mọi người không ai đuổi theo được Diệp Hạ mới dừng lại buông tay anh ra. Vì chạy nhanh quá mà khi dừng lại cô đã thở dốc liên tục. Mệt quá đi!
Cố gắng khôi phục lại hơi thở, Diệp Hạ hỏi anh với giọng ngắt quãng: “ Anh vẫn ổn chứ? Lúc nãy nhìn sắc mặt anh rất tệ? Sao anh lại đi tới đây một mình vậy? ”
Khi nghe thấy một loạt câu hỏi của Diệp Hạ lúc này Vương Tuấn Khải mới lấy lại được ý thức, bình tĩnh trả lời: “ Tôi không sao, vừa nãy đứng ở trong đám đông không khí ngột ngạt quá nên thấy hơi khó thở, giờ thì ổn rồi. Tôi xuất hiện ở đây để đi mua một ly café, trợ lý và vệ sĩ đều đợi ở đằng kia vì muốn đi một mình nên tôi bảo họ đợi không ngờ lại phát sinh ra chuyện vừa rồi. Cảm ơn cô vì giúp tôi giải vây ”.
“ Không có gì đâu ”. Diệp Hạ vừa nói xong thì có điện thoại của tiểu Dĩnh gọi nhắc cô tới chỗ hẹn để phỏng vấn, sắp tới giờ rồi. Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình còn phải đi phỏng vấn, chào anh xong Diệp Hạ vội chạy đi luôn mà không nói thêm gì nữa.
Khi Diệp Hạ vội vã rời đi đã làm rơi chiếc vòng cổ Cỏ ba lá của mình. Vương Tuấn Khải nhìn thấy vội đi tới nhặt nó lên định gọi Diệp Hạ lại để đưa cho cô thì cô đã đi rất xa rồi. Vậy là anh cất nó vào túi áo khoác.
Bắt taxi vội vàng tới chỗ hẹn may mà kịp giờ. Buổi phỏng vấn diễn ra tốt đẹp, Dương Dương rất phối hợp với Diệp Hạ và anh còn vô cùng thân thiện. Kết thúc công việc một cách thuận lợi cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong rồi, làm phóng viên thật cực khổ. Nhưng cô thấy rất vui vì đã lâu rồi chưa đi phỏng vấn. Lúc vào làm việc tại tạp chí, cô làm phóng viên được 1 năm rưỡi thì lên làm Phó tổng biên tập toàn cầu từ đó đến nay cô hầu như không phải đi phỏng vấn viết bài nữa trừ người được phỏng vấn là nhân vật quan trọng thì cô mới phải ra tay.
Diệp Hạ đưa tay lên sờ mặt vòng cổ Cỏ ba lá theo thói quen nhưng... cái vòng cổ biến đâu mất rồi. Cô đứng ngồi không yên lo lắng đi tìm nó, cô về nhà lục tung cả căn hộ lên, quay lại những nơi mà mình đã đi... kết quả vẫn là không thấy.
Chết! Không lẽ chiếc vòng cổ của cô bị rơi trong lúc bỏ chạy cùng Vương Tuấn Khải.
Diệp Hạ vội đăng nhập vào weibo đăng tin tìm kiếm chiếc vòng tại tất cả các trang của “ tứ diệp thảo ” mong trong số họ hôm nay gặp được Vương Tuấn Khải ở quán café có ai vô tình nhặt được thì xin trả lại hoặc không biết có thể chia sẻ bài viết dùm để ai nhặt được có thể đọc được và trả lại vì nó rất có ý nghĩa với cô.
Trong khi đó ở một tòa nhà, Vương Tuấn Khải đang ngẩn người ngồi nhìn chiếc vòng cổ của Diệp Hạ. Lúc đó quả thực anh cảm thấy rất khó chịu vì sức khỏe của anh từ nhỏ đã không ổn may thay có cô gái đó giúp đỡ. Hi vọng sẽ có duyên gặp lại cô ấy để trả lại chiếc vòng cho cô, trông nó hơi cũ mà cô còn đeo chắc là vật rất có giá trị kỉ niệm.
Tại tòa soạn tạp chí Happer’s Bazzar không khí vô cùng ngột ngạt mọi người ai nấy đều im lặng không dám lên tiếng.
“ Diệp Hạ là một phóng viên chuyên nghiệp mà em viết bài thế này à. Toàn sai những lỗi cơ bản. Người không làm báo có khi còn viết tốt hơn em đấy ”. Người đang nói chính là Lạc Y Đình - trưởng phòng biên tập. Chị ta vốn dĩ đã không thích Diệp Hạ cho lắm vì sợ với khả năng của cô chị ta sẽ bị mất ghế như chơi. Hôm nay lại được dịp cô mắc sai lầm nên càng được thế trách móc cô.
“ Em xin rút kinh nghiệm, lần sau sẽ không tái phạm nữa ạ ”. Cô cúi đầu nhận lỗi và mang theo giọng có chút nịnh nọt đáp lại Lạc Y Đình. Sếp nào mà chẳng thích nghe nịnh hót một chút, có đúng không nào.
Mặc dù cô rất không vừa lòng với thái độ của chị ta nhưng mà phải công nhận Lạc Y Đình là người có tài lại thông minh xinh đẹp, làm việc rất cẩn thận đâu ra đấy không hề phạm sai lầm. Chị ta đáng để lưu ý sau này có thể chọn làm Tổng biên của tạp chí khi cô và tiểu Dĩnh rời đi.
Lạc Y Đình đang trách móc thì đúng lúc đó Dương Dĩnh xuất hiện lên tiếng giải vây giúp cô: “ Diệp Hạ vào văn phòng gặp tôi một lát ”. Thế là Diệp Hạ mang vẻ mặt vô cùng hối lỗi đi theo Dương Dĩnh.
Vào đến phòng làm việc cả hai đều thay đổi thái độ rồi nhìn nhau bật cười.
Diệp Hạ vừa cười vừa nói: “ Phó tổng biên sếp tìm em có việc gì ạ!!! ”
Dương Dĩnh: “ Hứ. Lại còn nói à, không nhờ Phó tổng biên tập này thì giờ cưng đã bị làm thịt lâu rồi. Ai bảo làm Tổng biên không thích, cứ thích làm phóng viên cơ ”.
“ Dạ em xin nghe sếp chỉ bảo ”.
“ Thôi, không đùa nữa nghe hỏi này, dạo gần đây tâm hồn cậu cứ để đâu đâu thế. Bài viết chất lượng rất không ổn ”.
“ Haizz!!! Tớ bị mất vòng cổ, tìm mãi mà không thấy nên mới thế ”. Đã hai tuần trôi qua rồi mà chưa tìm được vòng làm tâm trạng của Diệp Hạ vô cùng tồi tệ đến công việc cũng không thiết làm.
“ Đắt lắm à. Mà cậu đầy tiền đây thây tuy làm Tổng biên nhưng lại ăn lương Phó tổng biên tập toàn cầu còn có doanh thu từ ba cửa hàng thời trang do cậu làm chủ nữa tổng cộng tối thiểu là 5 triệu USD 1 tháng, quá nhiều còn gì. Cậu thừa khả năng mua cái khác ”.
“ Không phải vì giá cả mà là vì nó có giá trị kỉ niệm ”.
“ Ra thế, thôi đừng buồn nữa. Hết giờ làm chúng ta đi chơi giải tỏa tâm trạng được chứ? Lâu rồi cũng không đi mà, cậu bao nhá ”. Vẻ mặt Dương Dĩnh cực đáng ghét khi nói đến đây. Đúng là ở gần Trác Dật Phàm lâu quá nên bị lây nhiễm rồi.
“ Biết ngay là ngươi không có ý tốt mà, nhưng thôi đằng nào bản cô nương cũng đang buồn bực nên sẽ khao. Ta về luôn đây dọn dẹp nhà cửa một chút cả tuần nay không dọn rồi, đằng nào ở lại cũng không làm được việc gì. Lát gặp nhau tại cổng tiểu khu nhá. Bye bye ”.
Dương Dĩnh: “... ”. Cái con Gấu Trúc đáng chết kia, lúc nào cũng cứ thích làm việc tùy ý như vậy. Không hiểu sao mà lại có thể làm Phó tổng biên tập toàn cầu được cơ chứ. Tiểu Dĩnh ai oán kêu than.
Hết giờ, theo đúng lời hẹn Dương Dĩnh và Diệp Hạ cùng đi ăn uống, đập phá.
Đang đi thì thấy phía xa có đám đông hò hét rất to lại có rất nhiều phóng viên vây quanh, Diệp Hạ thấy tò mò lên đã hỏi Dương Dĩnh: “ Đó là nơi nào vậy? Sao có nhiều người thế ”.
Dương Dĩnh: “ Sân vận động của thành phố, chắc có người nào đó tổ chức sự kiện ”.
Diệp Hạ: “ Đi, chúng ta tới đó xem sao ”. Tới đó xem thì mới biết là Vương Tuấn Khải tổ chức concert ở đây. Trời ạ! Mải bận tâm vòng cổ mà cô lại có thể quên mất concert được tổ chức vào ngày hôm nay. Bây giờ thì còn vé đâu mà có thể vào xem được? Tiếc quá đi.
Nhìn thấy mọi người ai cũng hớn hở vào sân làm Diệp Hạ không vui quay ra “ ăn vạ ” dụi dụi đầu vào người bạn thân: “ Tiểu Dĩnh, mình muốn vào gặp idol, nghĩ cách giúp mình đi ”.
Dương Dĩnh: “ Cậu bỏ ngay cái tính trẻ con đó đi có được không hả? ”. Nói rồi Dương Dĩnh lấy tay véo má Diệp Hạ sau đó nói tiếp “ Cậu siêu như vậy thì nghĩ cách đi, tớ có quen biết được ai ở đây đâu mà có cách giúp cậu vào xem concert ”.
Diệp Hạ: “ Cậu giỏi lắm, tớ yêu cậu ”.
Nghe Diệp Hạ nói vậy Dương Dĩnh hoàn toàn mờ mịt, ban nãy cô có nói gì sao.
Nhờ tiểu Dĩnh nhắc đến người quen cô mới nhớ ra có một nhân vật tầm cỡ có thể giúp cô kiếm được vé vào cửa. “ Hi! Anh ”. Cô với Trác Dật Phàm chỉ xưng tôi – anh khi nào đại chiến thôi còn lại thì đều xưng là em – anh. Từ lúc quen biết, cô với Trác Dật Phàm luôn coi nhau là anh em vì bọn cô đều là con một, tính cách lại hợp nhau còn vì sao không thể yêu đương được thì cô cũng không có đáp án cho vấn đề này.
Đang làm việc nhận được điện thoại của Diệp Hạ, Trác Dật Phàm vội dừng lại cầm máy lên nghe, không biết sao hôm nay cô lại tìm anh vậy nhỉ: “ Có việc gì à? ”
“ Không có, tìm anh nói chuyện chơi thôi ”.
“ Anh lại chẳng biết tính em, có gì nói mau lên đừng vòng vo, nó không hợp với em đâu ”.
“ Em muốn nhờ anh liên hệ kiếm hộ em hai vé vào xem concert của Vương Tuấn Khải trong vòng 20p nữa phải mang đến cho em ”.
“ Anh được lợi gì từ việc này? ”
“ Vị hôn thê của anh đang nằm trong tay em đấy? ”.
Trác Dật Phàm anh không bao giờ đại chiến thắng cô em gái này được nên phải giơ tay đầu hàng trước: “ Em đang ở đâu, lát anh cho người đem đến ”.
“ Cổng nơi tổ chức concert. Em mặc áo trench – coat màu xanh lá pastel ”.
“ Được, trong vòng 20p nữa sẽ có vé đến tận nơi ”.
Cúp máy, Diệp Hạ đứng chờ chưa đến 15p đã có người cầm 2 tấm vé VIP mang đến. Cô biết ngay mà Trác Dật Phàm là ai chứ sao lại không kiếm được 2 tấm vé cỏn con. Nhận vé và cảm ơn người mang đến cô kéo Dương Dĩnh vào xem concert.
Về đến nhà cả người Diệp Hạ đều không ổn, sao đi chơi cho thoải mái tâm trạng mà cứ như đi tra tấn thế này. Không chỉ đi đến thế là dừng tiểu Dĩnh còn lôi cô đi bar đã thế còn bị cô ấy ép rượu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook