Cô Ấy Yêu Tiền Hơn Tôi
-
1: Hồi Sinh Trở Lại
Két.
Âm thanh ken két của cánh cửa sắt cũ rít mở ra, có hai người đàn bà mặc bộ quần áo y tá màu xanh nhạt đi vào.
Một người nhàn nhã đứng bên cửa, tựa lưng dựa vào cánh cửa, tay mở ra điện thoại tùy ý lướt xem tin tức, loa điện thoại phát ra âm thanh vang dội khắp buồng giam nhỏ.
Một người kia đi đến trước mặt Lâm Ninh, đặt xuống khây sắt có chưa một ống kim tiêm cùng một lọ thuốc không có nhãn mác.
Người đàn bà với gương mặt tàn độc, nụ cười nửa miệng khinh thường người con gái trong chiếc váy trắng dơ bẩn đến ngả màu bùn rách rưới.
Người đàn bà kia vừa đeo vào đôi găng tay y tế vừa nói với âm thanh gièm pha.
"Tôi nghe nói Lâm Ninh trước kia là tiểu thư đài cát, viên ngọc bội quý báo của Lâm gia.
Sau này được kết hôn với con trai trưởng Phàm gia, cuộc liên hôn gia tộc đó ai ai ở Thành An này từ người già đến trẻ nhỏ đều cũng phải một lần nghe qua.
Từ Lâm tiểu thư đài cát đến bà Phàm cao quý, danh phận đều ở vạch đích cuộc đời."
Giọng nói gièm pha mang theo một chút ghen ghét, mang vào đôi bao tay, mắt nhìn đến người con gái đầu tóc bù xù, trên người chỉ toàn vết đất cát vì đã lâu không được tắm rửa.
Người đàn bà cười khẩy một cái vì người trước mặt đến cả một con chó cũng không bằng, người đàn bà ấy thật không hiểu, tại sao từ bà Phàm vô cùng cao quý lại trở thành bộ dạng như thế này.
"Thế tại sao mà Lâm Ninh trước mặt tôi lại vừa tàn vừa phế như thế này?
Có phải cô làm nhiều chuyện ác lắm đúng không? Nên quả báo mới đến với cô, từ một người có tất cả đến mất trắng mà hoá điên, thần tàn ma dại bị nhốt ở trại tâm thần này."
Người con gái ngồi bệch trên nền gạch dơ bẩn, toàn thân không có lực tựa vào bức tường lạnh phía sau, đã rất nhiều ngày rồi cô không được ăn, giây phút này toàn thân cô chỉ như một người bị liệt.
Cô là Lâm Ninh, chính là người con gái trong lời nói của người đàn bà đang chế giễu.
Trước đây cô là Lâm tiểu thư của Lâm gia, tuy là con ngoài giá thú nhà họ Lâm nhưng Lâm Ninh rất được Lâm lão gia rất cưng chiều.
Sau này, cô còn được kết hôn với con trai trưởng Phàm gia, người mà Thành An này ai ai nghe đến cũng phải cúi đầu đến mức kiễng chân.
Lời gièm pha của người đàn bà kia cũng rất đúng, Lâm Ninh cũng từng không hiểu vì sao cô lại đi đến con đường tồi tàn này.
Ánh mắt Lâm Ninh điềm tĩnh như màn đêm, trong đôi mắt ấy là một màn đen vô tận không có ánh sáng.
Tay cầm lên ống tiêm, đưa mũi tiêm vào lọ thuốc rút ra chất lỏng màu vàng nhạt, người đàn bà nhìn con chó cái sắp chết trước mắt nói.
"Cuộc sống còn thua cả một con chó như thế này thì có gì đáng bám víu, thôi thì để tôi tiễn cô một đoạn."
Lâm Ninh cũng không để tâm đến lời nói của bà ta, bởi vì cuộc sống của Lâm Ninh hiện tại đúng thật không bằng một con chó hoang.
Lâm gia đã quay lưng với cô từ lâu, Lâm lão gia từng rất cưng chiều thì đoạn tuyệt, người yêu thương cô nhất là mẹ đã bị hại chết, đến người bạn thân nhất của Lâm Ninh cũng đã đi đến đường cùng mà tự sát, cô không còn một ai để dựa dẫm nữa, sẽ không có ai đến đây tìm cô.
Cô bị chị gái nhốt ở nơi này suốt một năm qua, sống không bằng chết, vài ba ngày mới được ăn một nắm cơm trắng, cả một tháng mới được tắm một lần, quả thật...!Còn không bằng một con chó hoang.
Cuộc đời này đối với Lâm Ninh không còn ý nghĩa gì nữa rồi, cô đã mất hết tất cả những đặc ân mà cuộc đời dành cho cô, tất cả đã bị người khác lấy đi rồi.
Bây giờ đây, cái chết đối với Lâm Ninh mà nói có khi còn thoải mái hơn, Lâm Ninh ngồi im như một con búp bê chờ đợi cái chết.
Người phụ nữ đứng bên cửa, ngón tay lướt điện thoại xem tin tức, ngón tay dừng ở một video trực tiếp, âm thanh từ điện thoại truyền ra in ỏi trong căn phòng.
"Tổng giám đốc tập đoàn thương mại Hafam Phàm Gia đã trở về nước sau một thời gian dài ở Anh."
Kim tiêm thuốc độc ghim vào giữa khủy tay, bốn chữ Hafam Phàm Gia lọt vào lỗ tai Lâm Ninh, đôi mắt hư vô chợt động, hướng ánh mắt yếu ớt nhìn về phía người phụ nữ đứng ở bên cửa đang cầm chiếc điện thoại kia.
"Ôi đỉnh ghê, ông Phàm về nước rồi này" Người phụ nữ đó thốt lên, người phụ nữ đang bơm thuốc độc vào tay Lâm Ninh mắt vẫn tập trung công tác tiêm thuốc, miệng hội ứng.
"Đi lâu như vậy rồi cũng phải trở về thôi, gần mười năm rồi còn gì."
Thuốc độc truyền vào giữa khủy tay, đôi mắt Lâm Ninh chỉ nhìn chiếc điện thoại trên tay người phụ nữ đứng ở phía cánh cửa, bàn tay nhỏ yếu ớt đưa lên nắm lấy bàn tay đang bơm thuốc của người phụ nữ bên cạnh muốn ngăn lại.
Người phụ nữ nhìn cánh tay yếu ớt chỉ cần một cái hất cũng có thể gãy bám trên mu bàn tay, bà ta nâng mắt nhìn Lâm Ninh, nhìn thấy đôi mắt Lâm Ninh đang hướng về phía cánh cửa.
Lúc này tin tức đã nói được một đoạn "Trong thời gian mười năm sang Anh, tập đoàn Hafam Phàm Gia hiện đang dẫn đầu thị trường thương mại quốc tế, Hafam Phàm Gia cũng đã thống trị Thành An bao năm nay.
Tổng giám đốc Phàm hiện nay là người nằm trong danh sách top 10 người giàu nhất thế giới với tổng tài sản lên đến nghìn tỷ đô, lần trở về này của tổng giám đốc Phàm đã gây náo loạn truyền thông, phóng viên và các cánh báo trí túc trực từ sớm, vây kín sân bay để có thể phỏng vấn đôi lời vị thần làm mưa làm bão thương trường."
Âm thanh người đọc rất ồn ào, có vẻ như nơi đang tiến hành phát trực tiếp rất náo loạn, Lâm Ninh chỉ nghe được những tiếng la hét chen lấn, xô đẩy của các cánh nhà báo.
Bàn tay Lâm Ninh yếu ớt giữ lấy tay người đàn bà đang tiêm thuốc độc kia, ngăn cản bà ta tiêm thuốc, cô muốn nghe thêm một chút thông tin về người đàn ông đó.
"Tổng giám đốc Phàm, tôi được biết tập đoàn Hafam Phàm Gia trong nước đang có bê bối biển thủ công quỹ của kế toán trưởng Lý Lộ Niên, tổn thất biển thủ công quỹ gần 300 triệu đô như vậy sẽ ảnh hưởng thế nào đến Hafam?"
"Ông Phàm trở về ngay lúc này vậy có nghĩa là thông tin biển thủ công quỹ gần 300 triệu đô la của Lý Lộ Niên là thật phải không? Tổng giám đốc Phàm trở về để xử lý chuyện này phải không?"
"Tổng giám đốc Phàm! Xin hỏi lần này trở về tổng giám đốc Phàm có dự định làm gì?"
"Tổng giám đốc, nghe nói ông đang có các dự án xây khu đô thị ở ngoại thành, thông tin này có chính xác không ạ? Vụ án biển thủ không ảnh hưởng đến các dự án của Hafam chứ?"
Các phóng viên điên cuồng đặt câu hỏi, âm thanh tiếng ồn của dòng người chen lấn cùng tiếng flash chụp ảnh, Lâm Ninh cố gắng lắng tai để nghe người đàn ông kia trả lời, cô muốn nghe giọng nói của anh nhưng chỉ toàn nghe những câu hỏi dồn dập cùng tiếng kêu gọi của phóng viên.
Người đàn bà nhìn thấy biểu hiện của Lâm Ninh thì cười khẩy.
"Cô nghe ngóng làm gì a, cô Lâm à, cô bây giờ đến tư cách liếm giày cho ông Phàm cũng không có, đã sắp chết đến nơi rồi mà cô vẫn mơ tưởng đàn ông hay sao?"
Người phụ nữ đứng ở cửa nghe thấy vậy thì ngước mắt nhìn Lâm Ninh, quả thật nhìn thấy Lâm Ninh đang nhìn về phía này, ả ta lập tức cười lớn.
"Cô nhìn cái gì a, cô bây giờ không có phải bà Phàm nữa, cô sớm đã bị ông Phàm chơi nát xong ném bỏ.
Hồi trước ông Phàm cưới cô là vì liên hôn gia tộc thôi, bản thân cô lúc đó còn được xưng là đệ nhất mỹ nhân Thành An này, nhưng bây giờ thì nhìn cô xem, há há, đến cả gã ăn mày còn chẳng muốn chạm vào cô vì sợ bẩn đấy."
"Tiểu Mỹ à, không nên nói như vậy với người sắp chết đâu a" Người đàn bà hất tay Lâm Ninh ra, bóp xong ống tiêm rồi rút ra, hưởng ứng bằng tiếng cười trào phúng.
"Ha, đệ nhất mỹ nhân Thành An cái gì, nhìn cô ta bây giờ có khác gì con điếm tàn hơi bị bỏ trong nhà chứa đâu kia chứ."
Lâm Ninh làm sao không hiểu rõ thân phận của mình, cô giờ đây quả thật đến cả tư cách liếm giày cho Phàm Dương cũng không có.
Chỉ là...!Cô muốn nghe giọng nói người quen cũ một chút thôi.
Mười năm trước anh đã rất ưu tú, nói không ngoa người đàn ông đó vẻ bề ngoài đẹp hơn cả tượng điêu khắc, năng lực tài giỏi, chí hướng tiến lên.
Mười năm trước Hafam chỉ đứng đầu ở Thành An, giờ đây đã vươn tầm quốc tế.
Quả nhiên, anh vẫn luôn rất xuất chúng.
Cô và anh ly hôn được mười năm rồi, từ ngày sau ly hôn, Phàm Dương đã làm như mong muốn của cô, hoàn toàn biến khỏi cuộc đời Lâm Ninh.
Cô bây giờ chỉ là một kẻ sắp chết vì thuốc độc, làm gì có cơ hội nói đến chuyện liếm giày cho anh.
Lời chế giễu, cười cợt ong ong bên lỗ tai Lâm Ninh, nhưng Lâm Ninh lại chẳng để tâm, cô chỉ chú ý vào âm thanh phát ra từ loa điện thoại kia.
Có một câu hỏi ngoài lề đã lọt vào tai Lâm Ninh rõ mồn một, trước khi cơn đau đớn từ thuốc độc ngấm vào máu.
"Tổng giám đốc Phàm đến giờ vẫn chưa tái hôn, lần này ông trở về có phải để kết hôn không?"
A...!Vẫn chưa tái hôn, lần này trở về để kết hôn?
Thuốc độc ngấm vào máu lan truyền khắp toàn bộ cơ thể, Lâm Ninh ngã xuống sàn nằm quằn quại trong cơn đau đớn, mắt mày trắng bệch trở nên tím tái, những sợi tơ máu hằn lên đôi mắt trắng dã.
Lỗ tai Lâm Ninh không thể nghe được tiếng cười cợt của hai người đàn bà chỉ trỏ cô nằm quằn quại, nhưng cô có thể nghe được âm thanh người phụ nữ trong điện thoại.
"Nghe nói tổng giám đốc Phàm đang hẹn hò với đại tiểu thư Lâm gia, tin tức này có phải sự thật không? Vợ cũ của ngài cũng xuất thân từ Lâm gia này, nếu ngài lần nữa kết hôn với đại tiểu thư Lâm gia không phải sẽ gây nên tranh cãi rằng ông Phàm cưới cả hai chị em Lâm gia sao?"
Gì cơ...
Anh và Lâm Ái Mỹ sao?
Anh và chị của cô sao? Người phụ nữ mà cô đã vô cùng tin tưởng ấy...
Lâm Ninh vì đau mà nhăn nhó, đôi mắt trắng dã đầy tơ máu trợn ngược, hai tay cô nắm lấy ngực áo một cách đau đớn, miệng vừa há ra đã xì xùi bọt mép.
Giây phút cuối cùng trước khi cô tắt thở, lỗ tai Lâm Ninh rè rè như một chiếc đĩa bị dập, cô nghe thấy được mấy chữ.
"Ông Phàm...!Kết hôn...!Lâm...!Đại tiểu thư..."
Người phụ nữ mà cô đã từng rất tin tưởng, người chị gái mang dã tâm thâm độc đội lớp cừu non ấy, người đã cướp đi mọi thứ của cô, cô ta sẽ kết hôn cùng anh sao?
Không...
Cô không muốn...
Tầm mắt Lâm Ninh vụt tắt, trở thành một màn đêm hư vô, màn đêm đen dẫn cô đến một nơi xa lạ như là miền ký ức, mi mắt nặng trịch không thể mở cũng không hẳn đã nhắm, hình ảnh hé mờ thật mù ảo, không rõ đang ở nơi nào, nhưng có lẽ như không phải là phòng giam.
Lâm Ninh nhìn thấy một căn phòng mờ tối dưới ánh trăng đêm, căn phòng màu trắng bị màn đêm và ánh trăng phủ lớp sương mờ, Lâm Ninh ngửi thấy mùi thuốc khử trùng cùng một bóng dáng người đàn ông cao to mờ nhạt đứng bên cạnh giường, động tác nhẹ nhàng giống như vuốt ve trên mái đầu Lâm Ninh, vì Lâm Ninh cảm thấy vầng trán truyền đến hơi ấm, sau đó bóng người cao to kia đặt một thứ gì đó bên cạnh chiếc tủ bên giường rồi xoay người rời đi.
Khoảnh khắc bóng lưng cao to đơn độc kia xoay đi, Lâm Ninh kêu gào mãnh liệt nhưng mí mắt chỉ càng thêm sụp xuống, bàn tay muốn vươn ra bắt lấy người kia nhưng cô không tài nào làm được.
Người đàn ông rời khỏi căn phòng, mi mắt Lâm Ninh sụp xuống, bàn tay nhỏ quấn dầy băng gạt vô lực trên giường bệnh trắng tinh, đầu ngón tay cử động thật khẽ như một nhịp gãy đàn.
Còn tiếp...
(P/s Lại là mụ đây, mụ Dii và cái hố không biết khi nào được lấp đầy.
Thể loại: Lần đầu mị thử thể loại trọng sinh ngọt sủng, chắc chắn là ngọt sủng, chỉ có thể là ngọt sủng, phải ngọt sủng, mị hứa mị thề mị ngọt sủng.
Cái nết p/s: Chưa biết đâu bà dà.
Các địa danh trong truyện như Thành An, Thành Đông bla bla gì đó là địa danh tự chế, đất nước trong tiềm thức, thành phố trong tưởng tượng nè.)
_ThanhDii.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook