Sau ngày đó, Lộ Thâm không đối xử lạnh nhạt với Diệp Phồn Tinh nữa nhưng hắn vẫn không giống như trước đây, thỉnh thoảng không cố kỵ đùa giỡn với cô, mà đối đãi như bạn học bình thường, khách khí xa cách, duy trì khoảng cách vô hình.

Diệp Phồn Tinh sớm đã chuẩn bị tâm lý, thấy vậy cũng tỏ vẻ như không biết gì, cũng không biểu hiện ra tâm tư của mình với Lộ Thâm trước mặt mọi người.

Cô vẫn như bình thường, hào phóng tự nhiên đối với hắn như trước —— ngay cả Triệu Thu Tĩnh và Vương Kiến Nam có quan hệ gần gũi cô cũng rất đúng mực không để bọn họ nhìn ra cái gì.

Lộ Thâm vẫn luôn cho rằng cô sẽ tiếp tục làm ra chuyện gì đó thoạt tiên là ngoài ý muốn, sau đó nhẹ nhõm thở ra một hơi —— hắn thật sự rất bận, không có nhiều tâm tư đi ứng phó chuyện khác ngoài "sinh hoạt tất yếu".

Cô dùng "phương thức theo đuổi" như vậy khiến hắn cảm thấy tự tại hơn, gánh nặng trong lòng cũng dần dần hạ xuống.

Diệp Phồn Tinh xem phản ứng của hắn vào trong mắt, yên lạnh cho mình một cái like to đùng.

Chiêu "Nước ấm nấu ếch" này thật sự quá hiệu quả!

Cô tiếp tục nhẫn nại tính tình, từng chút một như con tằm phá đi chiếc kén phòng bị và kháng cự của hắn, đồng thời cũng sẽ thường thường vượt rào thử hắn một chút, nhắc nhở hắn không được quên chuyện cô đang theo đuổi hắn.

Đại khái có lẽ do ngay từ đầu đã chuẩn bị tinh thần quá cao nên khi đối mặt với những thủ đoạn thử lòng nho nhỏ của cô, trình độ tiếp nhận của Lộ Thâm tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Diệp Phồn Tinh.

Thậm chí theo thời gian hắn dần dần quen với loại phương thức ở chung kì lạ này.

Diệp Phồn Tinh với chuyện này cực kỳ hài lòng, hôm nay trước khi xong tiết cuối, cô nương theo bàn học, lặng lẽ kéo lấy bàn tay ấm áp của hắn nói: "Chú Vương hôm nay có việc xin nghỉ, không tới đón em được, tí nữa tan học em ngồi xe bus với anh về nhà nha."

Lộ Thâm đang nhắm mắt: ". . . Cũng không phải cùng trạm xuống, tự em gọi xe về đi."

Hắn nói xong liền hất tay cô ra, ngược lại hất không được còn bị cô nắm chặt.

". . ."

Lộ Thâm bất đắc dĩ, mở mắt nhìn cô: "Nói chuyện thì nói, đừng động tay động chân."

"Tay em lạnh, tay anh nóng, anh xem như nhìn ở phân thượng bạn cùng bàn cho em mượn ấm áp đi. Em đảm bảo em sẽ an an phận phận, tuyệt đối không làm ra động tác nhỏ khác." Diệp Phồn Tinh ánh mắt linh động nói, đầu ngón tay cào nhẹ vào mu bàn tay hắn.

Lộ Thâm: ". . ."

Đây là em nói không làm động tác nhỏ khác?

Diệp Phồn Tinh lại cào nhẹ hắn thêm chút, ánh mắt vô tội đến cực điểm, ngữ khí mềm đến rối tinh rối mù: "Anh Tiểu Thâm à, xin anh đó, người ta thật sự lạnh lắm luôn."

Lộ Thâm da gà da vịt rơi đầy đất, cuối cùng không thể không vẻ mặt răng đau thỏa hiệp: ". . . Ngậm miệng lại đừng nói chuyện nữa, cho em nắm."

"Ok!"

Diệp Phồn Tinh một đôi mắt cong cong, ngữ khí trở lại bình thường, tay nhỏ trắng trẻo mềm mại còn lại không chút khách khí mà đặt vào lòng bàn tay hắn, mười ngón đan chặt.

Cái động tác này quá mức mờ ám, Lộ Thâm trong lòng nhảy dựng muốn tránh đi.

"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, lão Hoàng đang nhìn!" Diệp Phồn Tinh dùng một tay khác đè hắn lại: "Anh hẳn là không muốn thầy ấy nhìn thấy chúng ta như thế này đi?"

Lộ Thâm: ". . ."

Lộ Thâm phục sát đất cô, dở khóc dở cười, mí mắt giật giật, sau một lúc lâu mới nói: "Diệp Phồn Tinh, em là vô lại sao?"

"Đúng thế." Diệp Phồn Tinh cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập chờ đợi: "Sao vậy, anh không nhịn được nữa rồi à, muốn dùng phương thức càng vô lại hơn đối phó em sao?"

Lộ Thâm: ". . . Em nghĩ nhiều."

Diệp Phồn Tinh thất vọng: "Không phải anh nói đối phó với vô lại thì càng phải vô lại hơn sao, vì cái gì đến lượt em thì anh không làm?"

"Vô lại cũng có nhiều loại. Em như vậy."

Lộ Thâm vốn dĩ không muốn nói nhiều với cô, nhưng vẫn là không nhịn xuống được, liếc cô một cái: "Thích hợp trực tiếp treo lên đánh một trận."

Diệp Phồn Tinh nghẹn họng, chu miệng: "Em xinh như vậy mà anh cũng bỏ được sao?"

Lộ Thâm: "Em thấy sao?"

Diệp Phồn Tinh chớp mắt, lộ ra mỉm cười: "Khẳng định là không bỏ được nha, nếu không anh đã làm rồi."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị cô phản kích thắng một nước cờ Lộ Thâm: “. . .”

Thế nên cô làm sao tu luyện ra được da mặt dày như thế chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi? Rõ ràng lúc mới quen không phải như vậy!

Thiếu niên hoàn toàn bất đắc dĩ, muốn nói cái gì, lại sợ cô tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ có thể dùng sức xoa nhẹ mi tâm, nhắm mắt làm ngơ quay đầu đi, làm bộ mình ngủ rồi.

Diệp Phồn Tinh thấy vậy cười hắc hắc, cảm thấy mĩ mãn lấy điện thoại ra chụp đôi tay mười ngón đan chặt của hai người, sau đó vui vui vẻ vẻ đặt làm ảnh nền khóa.

Hôm nay lại là một ngày kế hoạch thành công.

Nhìn nhìn lại thời gian, ước định đã qua hai tháng chỉ còn lại có nửa tháng.

Diệp Phồn Tinh trong lòng hơi khẩn trương, nhưng nhiều hơn là hưng phấn —— cô có lòng tin, theo tình hình trước mắt này, nửa tháng sau, cô khẳng định có thể thuận lợi thoát FA!

***

Nửa tháng nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, rất nhanh ước hẹn đã tới.

Nhưng trước đó bọn họ phải thi cuối kỳ đã —— đúng vậy, đảo mắt Diệp Phồn Tinh đã học ở Nhị trung được một học kỳ.

Trong khoảng thời gian này cô nghiêm túc liêu hán, cũng đồng thời nỗ lực học tập, thậm chí còn tốn một số tiền lớn mời gia sư tới nhà điên cuồng bổ sung kiến thức toán học và vật lý.

Nhưng chuyện này cô không nói cho Lộ Thâm, bởi vì cô không muốn cô phụ bút ký của hắn viết cho mình ——trên thực tế hai quyển notebook kia cực kỳ hữu dụng với cô, chỉ là cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo hắn, cho nên mới lựa chọn hai bút cùng vẽ[1].

[1] ý chỉ hai việc được tiến hành đồng thời .

Nghĩ tới sau ba ngày thi, trong mắt Diệp Phồn Tinh hiện lên chí tại tất đắc[2] —— cô nhất định sẽ dùng hành động thực tế cho hắn biết, cô thích hắn có bao nhiêu nghiêm túc.

[2] thắng lợi đã nắm chắc trong tay.

"Con no rồi, ba và dì Đồng từ từ ăn."

Nghĩ vậy, cô liền buông đũa xuống, về phòng tiếp tục ôn tập.

"Lão Diệp, anh có thấy Phồn Tinh dạo này có chút sai sai không?"

Nhìn bóng dáng thiếu nữ như một ngọn gió bay mất, Đồng Mỹ Lệ có chút mê man, hỏi Diệp Tấn Thành khó có khi về nhà đúng giờ ăn cơm.

"Em thấy con bé đã lâu rồi không ra ngoài chơi với bạn bè. Mấy hôm trước cháu gái nhỏ Tạ gia tìm con bé đi party, nó cũng không đi, nói mình phải ôn bài. Đúng rồi, con bé còn tìm cả gia sư, cuối tuần còn học bài. . . Em nhớ rõ là trước đây con bé đâu có yêu học tập như vậy đâu, này, chả lẽ bị cái gì kích thích?"

Sau khi chấm dứt quan hệ hợp tác với Ôn gia, tập đoàn Diệp thị không thể không gặp chút phiền toái, Diệp Tấn Thành trong khoảng thời gian này vội như con quay.

Nhưng Diệp Phồn Tinh khác thường ông cũng có phát hiện ra, chỉ là không có thời gian kiểm chứng.

Lúc này nghe Đồng Mỹ Lệ nói xong, Diệp Tấn Thành không khỏi mặt mày trầm xuống, hỏi tình huống khác của con gái.

"Cái khác thì không có gì bất thường cả, chỉ là yêu học tập hơn thôi. Nói thật thì đây cũng là chuyện tốt, nhưng anh cũng biết tính tình Phồn Tinh, con bé luôn không có hứng thú gì với học hành. Lần này biến hóa lớn như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác không yên lòng. . ."

Sau ngày ở cục cảnh sát đến nay, Đồng Mỹ Lệ cùng Diệp Phồn Tinh quan hệ đã hòa hoãn, cô cũng sửa lại thái độ "Ngươi không động ta, ta không chọc ngươi", đối với Diệp Phồn Tinh quan tâm nhiều hơn trước.

Trong khoảng thời gian này, cô cũng luôn học hỏi cách để trở thành mẹ kế đủ tư cách, quan trọng hơn là Diệp Phồn Tinh không còn bài xích cô tới gần.

Quan hệ hai người có thể nói là có bước tiến lớn, vì vậy Đồng Mỹ Lệ nói lời này cũng rất tự nhiên.

Diệp Tấn Thành rất ngoài ý muốn nhìn cô một cái, thấy cô thần sắc thản nhiên, ánh mắt thanh triệt, trong miệng vẫn luôn than thở không ngừng, ánh mắt vốn dĩ đạm bạc không khỏi mềm đi.

"Có lẽ do bầu không khí ở Nhị trung tốt, ảnh hưởng tới tâm thái của con bé. Tí nữa cơm nước xong, anh đi hỏi con bé một chút, em không cần quá nhọc lòng.".

"Được ạ, vậy anh nhớ lúc nói chuyện với con bé ngữ khí mềm một chút, đừng cứng nhắc như khi đối xử với cấp dưới."

Đồng Mỹ Lệ thuận miệng dặn dò hai câu, đột nhiên nhớ tới cái gì nói tiếp: "Lại nói Khả Hân cũng sắp đi thi cuối kỳ, không biết đứa nhỏ kia ôn tập thế nào. Ai, mai em phải đi xem con bé, cũng lâu rồi không gặp. . ."

Biết cô chỉ đơn thuần nghĩ tới thì niệm tưởng, không có tâm tư gì khác, Diệp Tấn Thành thần sắc không đổi ừ một tiếng, không nói gì thêm, chỉ liếc cổ cô một cái hỏi: "Em mới mua cái này à?"

Đồng Mỹ Lệ nháy mắt bị dời đi lực chú ý, vẻ mặt kinh hỉ: "Ai nha bị anh phát hiện rồi! Thế nào, đẹp không? Đây là buổi chiều em đi mua với Thẩm thái thái, nói là hai ngày trước mới ra. . ."

Diệp Tấn Thành không hiểu sao có chút buồn cười. Ông dừng một chút, mới nói: "Ừ, khá đẹp, rất hợp với em."

***

Sau khi ăn xong Diệp Tấn Thành tới phòng Diệp Phồn Tinh, quan tâm tình hình gần đây của cô.

Tuy rằng ít khi làm chuyện như vậy nên hơi mất tự nhiên, nhưng có Đồng Mỹ Lệ nói trước, ông vẫn hiểu thêm cách thức ở chung với con gái.

Diệp Phồn Tinh cuối cùng cũng cảm nhận được một chút quan tâm đến từ cha già. Trong lòng cô có chút không nói nên lời, sau khi rối rắm vẫn chọn tiếp nhận —— loại cảm giác này với cô, thật sự còn rất mới lạ.

"Vậy nên con đột nhiên nỗ lực học tập như vậy là do có mục tiêu vào đại học, chứ không phải là gặp chuyện gì?"

"Vâng, thật không phải, ba đừng nghĩ lung tung."

"Vậy có thể nói vì sao đột nhiên lại muốn thi Hoa Đại không?"

". . . Cũng không có nguyên nhân gì, chẳng qua cảm thấy các bạn học hiện tại đều khá tốt, sau đó bọn họ có rất nhiều người có mục tiêu là Hoa Đại, con liền nghĩ, muốn nỗ lực nỗ lực học theo, bằng không mỗi ngày nhìn bọn học học tập, rất hoảng."

Hai cha con cố gắng đối thoại vài câu, Diệp Tấn Thành cuối cùng yên tâm rời đi. Trước khi ra cửa ông nghĩ nghĩ, rút ra một cái thẻ phụ đưa cho Diệp Phồn Tinh.

"Đừng chỉ lo học hành, thi xong được nghỉ, nếu lúc ấy không có việc gì thì cùng bạn bè ra ngoài chơi đi."

Đây không phải là lần đầu tiên ông cho cô tiền tiêu vặt, nhưng Diệp Phồn Tinh chưa từng như hôm nay, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo ý cười tiếp nhận.

"Được ạ, Diệp tổng đã lên tiếng, con nhất định sẽ nỗ lực phá sản."

Diệp Tấn Thành ngẩn ra, ánh mắt như băng gặp lửa, nháy mắt tan thành nước dưới đáy lòng.

Ông mặt mày nghiêm túc khó có khi hiện lên ý cười: "Ừ."

Diệp Phồn Tinh cũng ngẩn ngơ, đợi ông rời đi, mới không tự giác cầm tấm thẻ đi tới đi lui nhìn vài cái. Cuối cùng nhịn không được chạy ra ngoài ban công, gọi điện thoại cho Lộ Thâm.

Lộ Thâm vừa tan làm, đang trên đường về nhà. Thấy Diệp Phồn Tinh gọi tới, hắn vốn dĩ không định nghe nhưng nghĩ tới cô sẽ càng thêm vô lại thì hắn lại do dự, rốt cuộc vẫn nhận cuộc gọi.

"Alo?"

"Lộ Thâm Lộ Thâm, anh tan làm chưa? Em nhớ anh lắm!"

Trong điện thoại, thanh âm thiếu nữ thanh thúy như tiếng ngọc thạch rơi, mang theo vui mừng phức tạp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương