Cô Ấy Rất Đáng Yêu
-
Chương 71
Edit: Reeu
Beta: Xanh, TH
Ngày hôm sau không có khả năng đi học.
Đúng giờ, đồng hồ báo thức reo, Cố Duyên Xuyên nhanh chóng tỉnh dậy, ôm lấy cô hỏi: "Cục cưng, bây giờ em có đến trường không?"
Kiều Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy vừa mệt lại vừa buồn ngủ, thắt lưng mỏi nhừ, chân mềm nhũn, ngay cả sức xuống giường đi lại cũng không có.
Cô cảm thấy người đàn ông này biết rõ còn cố tình hỏi. Đêm hôm qua làm cô thành như vậy, bây giờ mình còn có thể đi học được sao?
Đôi mắt nhỏ u oán trừng anh một cái, Kiều Hạ tìm điện thoại tắt báo thức đi, mở Wechat gửi tin nhắn cho Tưởng Điềm, bảo cô tìm một cái lí do để xin nghỉ giúp mình.
Dù sao buổi sáng cũng là hai tiết tự học, cũng không quan trọng lắm.
"Không đi, em buồn ngủ chết mất, em muốn ngủ tiếp." Cô nhét điện thoại xuống dưới gối và tiếp tục ngủ.
Cố Duyên Xuyên nở nụ cười, ôm cô gái nhỏ đang tức giận vào lòng và bảo: "Được, chúng ta ngủ tiếp một lát."
Ngủ một lát là ngủ thẳng đến mười giờ, Kiều Hạ cuối cùng cũng hồi sức, cũng có sức tranh luận chuyện ngày hôm qua với anh.
Cô trở mình một cái thoát ra khỏi lòng anh, một tay chống xuống giường, một tay thì chống cằm, dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống nhìn anh: "Anh chưa nghe câu "nam nhi đại trượng phu", còn có câu danh ngôn "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy sao."
"Ai bảo trở về chỉ có nói chuyện phiếm, ai bảo chỉ làm một lần? Nói chuyện với anh không đáng tin gì hết, gọi gì là đàn ông nữa?"
Giọng cô cao lên mấy tông, đôi mắt mở to, miệng chu ra, quai hàm bạnh ra.
Con mèo luôn luôn ngoan ngoãn dịu dàng đến không chấp nhận được bỗng trở nên hung dữ.
Cố Duyên Xuyên lại cảm thấy thật là đáng yêu, nhịn không được dùng ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn và mềm mại của cô.
Anh cười thầm trong lòng, trên mặt không có cảm xúc gì, cầm cổ tay cô xoay người một cái, buộc cô đặt ở phía dưới thân mình: "Cục cưng, em nói anh không phải là đàn ông thật là oan cho anh quá!"
"Nếu anh không phải là đàn ông thì đêm qua có thể làm cho cục cưng thích như vậy sao?" Anh ung dung nói thẳng và bình tĩnh nhìn cô.
Kiều Hạ: "!!!"
Lời này quả không biết xấu hổ, làm sao anh có thể mở miệng ra nói như vậy được!
Cô đỏ mặt tía tai, không nghĩ đến lúc này rồi mà vẫn để anh chiếm được thế thượng phong, vì vậy mạnh miệng phản bác: "Ai nói em thích, một chút cũng không, em, em mệt chết đi được,"
Cố Duyên Xuyên mím môi một cái: "Đứa bé nói dối không phải là một đứa bé ngoan. Nếu khó chịu..."
Anh nhìn cô mỉm cười và nói từng chữ: "Cục cưng sẽ kêu đến khàn giọng, hai chân quắp lấy anh, kẹp chặt anh như vậy sao?"
"Cục cưng có biết không, mỗi lần em lên đỉnh thì cả người run bần bật, tay túm lấy drap giường. Dáng vẻ vừa nỉ non như cừu con vừa khóc lóc đáng yêu cực kì..."
Kiều Hạ mặt đỏ như máu, cái tay nhỏ bé nhanh chóng che miệng anh lại: "Anh... Anh... Anh không được nói hươu nói vượn."
Cố Duyên Xuyên nghe thế, không tiếp tục nói nữa nhưng tay lại trượt vào trong váy ngủ, bắt đầu cởi chiếc quần nhỏ cô đang mặc.
"Anh, anh lại muốn làm gì vậy?" Kiều Hạ hốt hoảng, giọng nói hiện ra một tia luống cuống.
Sáng sớm mà đã không biết tiết chế.
"Cục cưng, anh còn có thể muốn làm gì? Đương nhiên là làm em." Cố Duyên Xuyên nhíu mày, nghiêm túc hỏi lại.
Kiều Hạ: "..."
Đôi chân ngắn của cô bắt đầu đá điên cuồng, cố gắng chống cự, nhưng mà ở trên giường, cô căn bản không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Cố Duyên Xuyên đè cô xuống dễ như trở bàn tay, đôi môi khẽ nhếch lên, chứa vài phần đạt được mong muốn: "Nếu cục cưng không muốn thừa nhận, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, xem anh có thể làm cục cưng thích hay không?"
Kết quả là, buổi sáng đáng lẽ phải lên lớp một cách trung thực, nghe giáo viên giảng, cuối cùng lại trải qua ở trên giường.
Không ngoài dự kiến, cô lại bị lăn qua lăn lại đến kiệt sức.
Nhưng đây không phải là thảm nhất, thảm nhất chính là - vào thời điểm quan trọng nhất, tên xấu xa này thậm chí còn không nhúc nhích.
"Cục cưng có muốn anh vào hay không?" Cố Duyên Xuyên nặng nề thở gấp hỏi.
Kiều Hạ cả người bị mắc kẹt trên giường, thắt lưng và chân vặn vẹo, giống như con cá bị sóng đánh vào bờ, mắc kẹt trên bờ cát.
Người bạn trai này quá xấu rồi, rõ ràng là anh ấy đòi làm điều đó nhưng giờ lại còn bắt cô phải đi cầu xin!
Cô mím chặt môi, không muốn trả lời câu hỏi của anh.
Thấy cô gái nhỏ không lên tiếng, Cố Duyên Xuyên cũng không để ý: "Cục cưng, nếu không nói gì anh sẽ đi tắm. Chỉ là hiện tại cục cưng khó chịu như vậy, em sẽ phải học cách tự xử."
Kiều Hạ: "?!!"
Tự xử? Cô sẽ phải tự xử như thế nào? Xấu xa, chỉ biết ức hiếp cô...
"Muốn... Muốn anh tiến vào." Sự cứng cỏi của cô biến mất, đôi môi đỏ khẽ mở ra, đôi mắt ngấn nước.
"Cục cưng nói đi, anh làm em thoải mái hay không?" Anh di chuyển vài lần lại ngừng lại, tiếp tục hỏi.
"... Thoải mái." Suy nghĩ của cô đều đã bay lên mây, giọng cô nhỏ nhẹ mang theo tiếng khóc nức nở, năn nỉ: "Anh, anh nhanh lên."
"Được." Anh sung sướng nở nụ cười, cầm gối lót dưới thắt lưng của cô, duỗi tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, sau đó đột nhiên mạnh hơn một chút.
-
Ban đầu dự định buổi chiều sẽ đi học, nhưng giờ lại phải hoãn lại đến tối.
Cố Duyên Xuyên lái xe đưa cô đi, tới dưới tầng phòng ngủ của cô thì dừng lại.
Kiều Hạ nhớ tới chuyện buổi sáng và chuyện tối hôm qua, xụ mặt nghiêm túc nói: "Anh không thể như thế này được."
"Cục cưng, anh làm sao vậy?" Cố Duyên Xuyên quay đầu nhìn cô, biết rõ còn cố hỏi.
"Chính là anh bây giờ như vậy..." Kiều Hạ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Buông thả quá mức, không biết tiết chế, như vậy sẽ tổn thương đến cơ thể, anh nên lo lắng cho sau này đi."
Cố Duyên Xuyên nhướn mày, nghiêm túc nói: "Cho dù là mười hay hai mươi năm nữa, anh đều có thể cho cục cưng ăn no. Tuyệt đối sẽ không làm cho cục cưng cảm thấy trống trải. Cục cưng, em không cần lo lắng cho mai sau."
Kiều Hạ: "..."
Cô nói chính là ý này sao??
Chỉ xuyên tạc lung tung ý tứ của cô thôi. Đồ xấu xa!
-
Thời gian thấm thoát thoi đưa, kì thi học kì mới lại bắt đầu.
Năm hai chương trình học nhiều hơn so với năm nhất, độ khó cũng tăng lên, Kiều Hạ tháng này bắt đầu bận rộn hơn.
Mỗi ngày vào sáng sớm, cô đều cùng bạn cùng phòng đến thư viện ôn tập, đến khi thư viện đóng cửa mới về phòng ngủ.
Nhưng Cố Duyên Xuyên còn bận rộn hơn cô, mà lại không phải vì bài tập.
Anh đã năm bốn, cơ bản đều đã học xong rồi, bây giờ chỉ học cách quản lí công ty, còn thường xuyên đi công tác cả trong và ngoài nước.
Nói tóm lại trong khoảng thời gian này bọn họ gặp nhau rất ít, bình thường chỉ liên lạc với nhau qua Wechat.
Sinh nhật của Kiều Hạ là vào giữa tháng một, vừa đúng lúc cô thi xong.
Vốn dĩ hai người đã lên kế hoạch là sẽ ra ngoài chơi, nhưng một hạng mục anh phụ trách ở nước ngoài lại xảy ra vấn đề nên anh không thể về được.
Kiều Hạ cảm thấy công việc là quan trọng nhất nên cũng không để trong lòng bèn nảy ra ý kiến ra nước ngoài tìm anh.
Vào buổi trưa, sau khi kết thúc bài thi cuối cùng, đang ở căng tin ăn trưa thì cô nhận được tin nhắn từ Cố Duyên Xuyên: "Cục cưng sang đây có thể không tiện."
Đây xem như là một lời từ chối uyển chuyển.
Tâm trạng của Kiều Hạ lập tức tụt xuống, nhìn đồ ăn trước mặt mà không có tâm trạng ăn uống.
Vì sao lại không tiện chứ? Cô qua với anh, sẽ không ầm ĩ, cũng sẽ không làm anh chậm trễ chuyện gì...
Cô nghĩ mãi không ra, khẽ thở dài.
Trần Duyệt thấy cô nửa ngày vẫn không động đũa liền kinh ngạc nói: "Hạ Hạ, tại sao cậu không ăn, có phải chỗ nào không thoải mái không?"
Kiều Hạ cầm lấy đôi đũa ăn hai miếng: "Không phải là không thoải mái, mình chỉ đang nhập tâm nghĩ về một chuyện quá thôi."
Tưởng Điềm cười hì hì nói: "Sắp đến sinh nhật cậu rồi, có phải đang nghĩ sẽ đi chơi với bạn trai ở đâu không?"
"... Không phải." Kiều Hạ mím môi, giọng nói có vài phần tiếc nuối: "Anh ấy đang bận ở nước ngoài, cũng chưa về."
Ở thời điểm cô không nhìn thấy, ba người bạn cùng phòng đều nháy mắt với nhau.
Sau đó, Triệu Mẫn Mẫn đề nghị: "Không sao cả, bạn trai cậu không kịp về thì chúng mình sẽ đi cùng cậu. Bốn chúng mình sẽ đi Disneyland một lần, đúng lúc thi xong có thể thư giãn luôn."
Tương Điềm hưng phấn phụ họa: "Được đấy, hồi cấp hai mình mới chỉ đi qua một lần, chớp mắt đã nhiều năm rồi không đi."
Trần Duyệt cũng đồng ý.
Cả ba người tràn đầy mong chờ ánh mắt nhìn về phía Kiều Hạ.
Kiều Hạ nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Được, chúng ta cùng đi Disneyland."
Triệu Mẫn Mẫn là một người vô cùng cẩn thận, từ việc lên kế hoạch cho chuyến đi đến mua vé và đặt phòng khách sạn chỉ mất chưa đầy một ngày.
Nơi này của các cô không có Disneyland, phải ngồi xe đến thành phố B bên cạnh. Nhưng đi đường sắt cao tốc cũng rất nhanh, buổi sáng xuất phát, buổi chiều đã đến nơi.
Bốn người kéo hành lí đến khách sạn đã đặt trước. Để giữ năng lượng cho ngày mai đi chơi nên họ đi ngủ rất sớm.
Trong đêm tối, Kiều Hạ nhìn di động đã rất lâu cũng không thấy Cố Duyên Xuyên gửi tin nhắn đến.
Có lẽ... Hôm nay anh ấy rất bận!
Cô gõ chữ, chủ động gửi tin nhắn cho anh: "Cho dù đi công tác rất bận, anh cũng phải chú ý sức khoẻ nha. Không được ngủ muộn quá, nghỉ ngơi sớm một chút!"
Buổi sáng ngày hôm sau, việc đầu tiên khi Kiều Hạ rời giường là xem di động.
Nhưng mà cô cũng không hề nhận được một tin nhắn trả lời nào, trước kia chưa từng có tình trạng này.
Anh ấy không trở về đón sinh nhật cùng cô, cô muốn sang thăm anh ấy cũng từ chối, bây giờ còn không trả lời tin nhắn của cô.
Ba sự việc này kết hợp vào một chỗ, trong lòng Kiều Hạ lập tức lộp bộp, nghĩ ngay đến câu "cái dớp bảy năm". (Seven-year itch hay bảy năm ngứa ngáy, câu gốc là "thất niên chi dương")
(*) Người xưa có câu: "Thất niên chi dương" nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Chuyện của bọn họ còn chưa đến một năm, chẳng lẽ nhanh như vậy anh ấy đã chán cô rồi sao!
Lại nói anh ấy đang ở nước ngoài, mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, ngực to chân dài rất nhiều, rất nhiều cám dỗ. Hoặc hay là...
Mình phải tìm thời gian nói chuyện với anh ấy mới được.
Trần Duyệt ở cùng phòng với cô, từ nhà vệ sinh đánh răng xong đi ra, nghi hoặc hỏi: "Hạ Hạ, sao cậu còn ngồi ngẩn người trên giường làm gì, mau đứng lên đi chuẩn bị đi."
Hạ Hạ lập tức phục hồi lại tinh thần: "Được, mình đi thay quần áo ngay đây."
Bốn người xuất phát, bởi vì họ đã mua vé ở trên mạng trước nên bây giờ chỉ cần quẹt thẻ là có thể vào.
Khắp nơi trên đường đều là những câu chuyện cổ tích đầy mộng mơ, một tòa lâu đài tráng lệ, một nàng công chúa ăn mặc lộng lẫy, bảy chú lùn đang nắm tay nhau, tất cả hiện diện sống động trước mặt mình như trong truyện cổ tích.
Khuôn mặt mỗi người đều tươi cười tràn đầy hạnh phúc, Kiều Hạ cũng bị nhiễm bởi bầu không khí vô tư này, cô cũng dần dần quên đi chút khó chịu vào buổi sáng.
Hôm nay là một ngày rất trọn vẹn. Các cô chơi rất nhiều trò chơi, chụp rất nhiều ảnh. Sau khi ăn xong bữa tối, họ cùng nhau đi xem buổi biểu diễn bắn pháo hoa được mong chờ nhất.
Khi đồng hồ trên lâu đài chỉ đến tám giờ, chỉ nghe tiếng "ầm" vang lên, sau đó có rất nhiều pháo hoa đủ các màu sắc bay lên thắp sáng cả phía chân trời, lộng lẫy giống hệt như trong mơ.
Tất cả mọi người có mặt đều nhìn lên trời, không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu đầy thỏa mãn, Kiều Hạ cũng cảm thấy rất vui vẻ cũng có một tia tiếc nuối.
Đây là lần đầu tiên cô đi Disneyland, cảnh tượng đẹp như vậy nếu có thể cùng Cố Duyên Xuyên chứng kiến thì tuyệt biết bao.
Đang nghĩ như vậy thì đột nhiên tay được người khác nắm lấy, Kiều Hạ sửng sốt nghiêng đầu nhưng không thấy ba bạn cùng phòng đâu.
Thế nhưng người đứng bên cạnh mình lại là Cố Duyên Xuyên.
Đây có phải là giấc mơ đã trở thành sự thật!
"Anh... Anh đến đây khi nào vậy?" Cô ngạc nhiên đến nỗi nói lắp bắp.
"Khi chương trình bắn pháo hoa vừa bắt đầu." Cố Duyên Xuyên mỉm cười nhìn cô: "Chẳng qua thấy cục cưng rất chuyên chú nên không phát hiện ra."
Kiều Hạ trong lòng rất vui vẻ, nghĩ tới buổi sáng suy nghĩ linh tinh, tất cả tủi thân lập tức tan thành mây khói: "Anh đặc biệt đến đây để cho em một sinh nhật bất ngờ sao?"
Cố Duyên Xuyên khẽ nói "ừm" và hỏi cô: "Cục cưng có vui không?"
Kiều Hạ gật đầu thật mạnh, giọng nói thanh thúy như chim hoàng anh: "Rất vui! Thật ra anh không cho em đi tìm anh, còn không trả lời tin nhắn của em, thiếu chút nữa em nghĩ đến chuyện..."
Cô có chút ngượng ngùng, âm thanh nhỏ dần: "Nghĩ đến anh đã chán em rồi!"
Cố Duyên Xuyên khẽ cười, tay xoa xoa đầu cô và nói: "Cục cưng ngốc, anh thích em còn không đủ, làm sao có thể chán em được."
"Không chỉ không chán, anh còn cực kỳ muốn cưới em về nhà, cưng chiều cục cưng cả đời."
Nói xong, anh lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, quỳ một gối, nhìn cô nói: "Cho nên cục cưng, em có đồng ý gả cho anh không?"
Trên trời đầy pháo hoa lớn đang nở rộ, nhưng ánh mắt anh so với pháo hoa còn đẹp hơn, bên trong tràn đầy thâm tình.
Hốc mắt Kiều Hạ đỏ lên, trực tiếp kéo anh lên, khẩn trương nhào vào lòng anh ôm thật chặt.
Cô nghẹn ngào và nói trong nước mắt: "Đồng ý, cực kì đồng ý!"
Điều hạnh phúc nhất, trọn vẹn nhất trên cuộc đời này là khi em nhớ anh thì anh lại xuất hiện ở nơi đây.
Từ nay về sau, trước mặt là anh, quãng đời còn lại cũng là anh, thật là tốt!
HOÀN CHÍNH VĂN
Tóm tắt lời tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc, ngoại truyện ngọt ngào vẫn còn ở phía sau. Các bạn yên tâm, Xuyên Xuyên thả thính trêu ghẹo còn chưa đủ đâu, ngoại truyện vẫn tiếp tục nha ha ha ha.
Meow: Làm một phép tính trừ đơn giản nhé: 94 - 71 = 23. Là 23 chương ngoại truyện (tôi không hiểu sao lại nhiều thế:< aaaaa)
Beta: Xanh, TH
Ngày hôm sau không có khả năng đi học.
Đúng giờ, đồng hồ báo thức reo, Cố Duyên Xuyên nhanh chóng tỉnh dậy, ôm lấy cô hỏi: "Cục cưng, bây giờ em có đến trường không?"
Kiều Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy vừa mệt lại vừa buồn ngủ, thắt lưng mỏi nhừ, chân mềm nhũn, ngay cả sức xuống giường đi lại cũng không có.
Cô cảm thấy người đàn ông này biết rõ còn cố tình hỏi. Đêm hôm qua làm cô thành như vậy, bây giờ mình còn có thể đi học được sao?
Đôi mắt nhỏ u oán trừng anh một cái, Kiều Hạ tìm điện thoại tắt báo thức đi, mở Wechat gửi tin nhắn cho Tưởng Điềm, bảo cô tìm một cái lí do để xin nghỉ giúp mình.
Dù sao buổi sáng cũng là hai tiết tự học, cũng không quan trọng lắm.
"Không đi, em buồn ngủ chết mất, em muốn ngủ tiếp." Cô nhét điện thoại xuống dưới gối và tiếp tục ngủ.
Cố Duyên Xuyên nở nụ cười, ôm cô gái nhỏ đang tức giận vào lòng và bảo: "Được, chúng ta ngủ tiếp một lát."
Ngủ một lát là ngủ thẳng đến mười giờ, Kiều Hạ cuối cùng cũng hồi sức, cũng có sức tranh luận chuyện ngày hôm qua với anh.
Cô trở mình một cái thoát ra khỏi lòng anh, một tay chống xuống giường, một tay thì chống cằm, dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống nhìn anh: "Anh chưa nghe câu "nam nhi đại trượng phu", còn có câu danh ngôn "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy sao."
"Ai bảo trở về chỉ có nói chuyện phiếm, ai bảo chỉ làm một lần? Nói chuyện với anh không đáng tin gì hết, gọi gì là đàn ông nữa?"
Giọng cô cao lên mấy tông, đôi mắt mở to, miệng chu ra, quai hàm bạnh ra.
Con mèo luôn luôn ngoan ngoãn dịu dàng đến không chấp nhận được bỗng trở nên hung dữ.
Cố Duyên Xuyên lại cảm thấy thật là đáng yêu, nhịn không được dùng ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn và mềm mại của cô.
Anh cười thầm trong lòng, trên mặt không có cảm xúc gì, cầm cổ tay cô xoay người một cái, buộc cô đặt ở phía dưới thân mình: "Cục cưng, em nói anh không phải là đàn ông thật là oan cho anh quá!"
"Nếu anh không phải là đàn ông thì đêm qua có thể làm cho cục cưng thích như vậy sao?" Anh ung dung nói thẳng và bình tĩnh nhìn cô.
Kiều Hạ: "!!!"
Lời này quả không biết xấu hổ, làm sao anh có thể mở miệng ra nói như vậy được!
Cô đỏ mặt tía tai, không nghĩ đến lúc này rồi mà vẫn để anh chiếm được thế thượng phong, vì vậy mạnh miệng phản bác: "Ai nói em thích, một chút cũng không, em, em mệt chết đi được,"
Cố Duyên Xuyên mím môi một cái: "Đứa bé nói dối không phải là một đứa bé ngoan. Nếu khó chịu..."
Anh nhìn cô mỉm cười và nói từng chữ: "Cục cưng sẽ kêu đến khàn giọng, hai chân quắp lấy anh, kẹp chặt anh như vậy sao?"
"Cục cưng có biết không, mỗi lần em lên đỉnh thì cả người run bần bật, tay túm lấy drap giường. Dáng vẻ vừa nỉ non như cừu con vừa khóc lóc đáng yêu cực kì..."
Kiều Hạ mặt đỏ như máu, cái tay nhỏ bé nhanh chóng che miệng anh lại: "Anh... Anh... Anh không được nói hươu nói vượn."
Cố Duyên Xuyên nghe thế, không tiếp tục nói nữa nhưng tay lại trượt vào trong váy ngủ, bắt đầu cởi chiếc quần nhỏ cô đang mặc.
"Anh, anh lại muốn làm gì vậy?" Kiều Hạ hốt hoảng, giọng nói hiện ra một tia luống cuống.
Sáng sớm mà đã không biết tiết chế.
"Cục cưng, anh còn có thể muốn làm gì? Đương nhiên là làm em." Cố Duyên Xuyên nhíu mày, nghiêm túc hỏi lại.
Kiều Hạ: "..."
Đôi chân ngắn của cô bắt đầu đá điên cuồng, cố gắng chống cự, nhưng mà ở trên giường, cô căn bản không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Cố Duyên Xuyên đè cô xuống dễ như trở bàn tay, đôi môi khẽ nhếch lên, chứa vài phần đạt được mong muốn: "Nếu cục cưng không muốn thừa nhận, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, xem anh có thể làm cục cưng thích hay không?"
Kết quả là, buổi sáng đáng lẽ phải lên lớp một cách trung thực, nghe giáo viên giảng, cuối cùng lại trải qua ở trên giường.
Không ngoài dự kiến, cô lại bị lăn qua lăn lại đến kiệt sức.
Nhưng đây không phải là thảm nhất, thảm nhất chính là - vào thời điểm quan trọng nhất, tên xấu xa này thậm chí còn không nhúc nhích.
"Cục cưng có muốn anh vào hay không?" Cố Duyên Xuyên nặng nề thở gấp hỏi.
Kiều Hạ cả người bị mắc kẹt trên giường, thắt lưng và chân vặn vẹo, giống như con cá bị sóng đánh vào bờ, mắc kẹt trên bờ cát.
Người bạn trai này quá xấu rồi, rõ ràng là anh ấy đòi làm điều đó nhưng giờ lại còn bắt cô phải đi cầu xin!
Cô mím chặt môi, không muốn trả lời câu hỏi của anh.
Thấy cô gái nhỏ không lên tiếng, Cố Duyên Xuyên cũng không để ý: "Cục cưng, nếu không nói gì anh sẽ đi tắm. Chỉ là hiện tại cục cưng khó chịu như vậy, em sẽ phải học cách tự xử."
Kiều Hạ: "?!!"
Tự xử? Cô sẽ phải tự xử như thế nào? Xấu xa, chỉ biết ức hiếp cô...
"Muốn... Muốn anh tiến vào." Sự cứng cỏi của cô biến mất, đôi môi đỏ khẽ mở ra, đôi mắt ngấn nước.
"Cục cưng nói đi, anh làm em thoải mái hay không?" Anh di chuyển vài lần lại ngừng lại, tiếp tục hỏi.
"... Thoải mái." Suy nghĩ của cô đều đã bay lên mây, giọng cô nhỏ nhẹ mang theo tiếng khóc nức nở, năn nỉ: "Anh, anh nhanh lên."
"Được." Anh sung sướng nở nụ cười, cầm gối lót dưới thắt lưng của cô, duỗi tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, sau đó đột nhiên mạnh hơn một chút.
-
Ban đầu dự định buổi chiều sẽ đi học, nhưng giờ lại phải hoãn lại đến tối.
Cố Duyên Xuyên lái xe đưa cô đi, tới dưới tầng phòng ngủ của cô thì dừng lại.
Kiều Hạ nhớ tới chuyện buổi sáng và chuyện tối hôm qua, xụ mặt nghiêm túc nói: "Anh không thể như thế này được."
"Cục cưng, anh làm sao vậy?" Cố Duyên Xuyên quay đầu nhìn cô, biết rõ còn cố hỏi.
"Chính là anh bây giờ như vậy..." Kiều Hạ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Buông thả quá mức, không biết tiết chế, như vậy sẽ tổn thương đến cơ thể, anh nên lo lắng cho sau này đi."
Cố Duyên Xuyên nhướn mày, nghiêm túc nói: "Cho dù là mười hay hai mươi năm nữa, anh đều có thể cho cục cưng ăn no. Tuyệt đối sẽ không làm cho cục cưng cảm thấy trống trải. Cục cưng, em không cần lo lắng cho mai sau."
Kiều Hạ: "..."
Cô nói chính là ý này sao??
Chỉ xuyên tạc lung tung ý tứ của cô thôi. Đồ xấu xa!
-
Thời gian thấm thoát thoi đưa, kì thi học kì mới lại bắt đầu.
Năm hai chương trình học nhiều hơn so với năm nhất, độ khó cũng tăng lên, Kiều Hạ tháng này bắt đầu bận rộn hơn.
Mỗi ngày vào sáng sớm, cô đều cùng bạn cùng phòng đến thư viện ôn tập, đến khi thư viện đóng cửa mới về phòng ngủ.
Nhưng Cố Duyên Xuyên còn bận rộn hơn cô, mà lại không phải vì bài tập.
Anh đã năm bốn, cơ bản đều đã học xong rồi, bây giờ chỉ học cách quản lí công ty, còn thường xuyên đi công tác cả trong và ngoài nước.
Nói tóm lại trong khoảng thời gian này bọn họ gặp nhau rất ít, bình thường chỉ liên lạc với nhau qua Wechat.
Sinh nhật của Kiều Hạ là vào giữa tháng một, vừa đúng lúc cô thi xong.
Vốn dĩ hai người đã lên kế hoạch là sẽ ra ngoài chơi, nhưng một hạng mục anh phụ trách ở nước ngoài lại xảy ra vấn đề nên anh không thể về được.
Kiều Hạ cảm thấy công việc là quan trọng nhất nên cũng không để trong lòng bèn nảy ra ý kiến ra nước ngoài tìm anh.
Vào buổi trưa, sau khi kết thúc bài thi cuối cùng, đang ở căng tin ăn trưa thì cô nhận được tin nhắn từ Cố Duyên Xuyên: "Cục cưng sang đây có thể không tiện."
Đây xem như là một lời từ chối uyển chuyển.
Tâm trạng của Kiều Hạ lập tức tụt xuống, nhìn đồ ăn trước mặt mà không có tâm trạng ăn uống.
Vì sao lại không tiện chứ? Cô qua với anh, sẽ không ầm ĩ, cũng sẽ không làm anh chậm trễ chuyện gì...
Cô nghĩ mãi không ra, khẽ thở dài.
Trần Duyệt thấy cô nửa ngày vẫn không động đũa liền kinh ngạc nói: "Hạ Hạ, tại sao cậu không ăn, có phải chỗ nào không thoải mái không?"
Kiều Hạ cầm lấy đôi đũa ăn hai miếng: "Không phải là không thoải mái, mình chỉ đang nhập tâm nghĩ về một chuyện quá thôi."
Tưởng Điềm cười hì hì nói: "Sắp đến sinh nhật cậu rồi, có phải đang nghĩ sẽ đi chơi với bạn trai ở đâu không?"
"... Không phải." Kiều Hạ mím môi, giọng nói có vài phần tiếc nuối: "Anh ấy đang bận ở nước ngoài, cũng chưa về."
Ở thời điểm cô không nhìn thấy, ba người bạn cùng phòng đều nháy mắt với nhau.
Sau đó, Triệu Mẫn Mẫn đề nghị: "Không sao cả, bạn trai cậu không kịp về thì chúng mình sẽ đi cùng cậu. Bốn chúng mình sẽ đi Disneyland một lần, đúng lúc thi xong có thể thư giãn luôn."
Tương Điềm hưng phấn phụ họa: "Được đấy, hồi cấp hai mình mới chỉ đi qua một lần, chớp mắt đã nhiều năm rồi không đi."
Trần Duyệt cũng đồng ý.
Cả ba người tràn đầy mong chờ ánh mắt nhìn về phía Kiều Hạ.
Kiều Hạ nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Được, chúng ta cùng đi Disneyland."
Triệu Mẫn Mẫn là một người vô cùng cẩn thận, từ việc lên kế hoạch cho chuyến đi đến mua vé và đặt phòng khách sạn chỉ mất chưa đầy một ngày.
Nơi này của các cô không có Disneyland, phải ngồi xe đến thành phố B bên cạnh. Nhưng đi đường sắt cao tốc cũng rất nhanh, buổi sáng xuất phát, buổi chiều đã đến nơi.
Bốn người kéo hành lí đến khách sạn đã đặt trước. Để giữ năng lượng cho ngày mai đi chơi nên họ đi ngủ rất sớm.
Trong đêm tối, Kiều Hạ nhìn di động đã rất lâu cũng không thấy Cố Duyên Xuyên gửi tin nhắn đến.
Có lẽ... Hôm nay anh ấy rất bận!
Cô gõ chữ, chủ động gửi tin nhắn cho anh: "Cho dù đi công tác rất bận, anh cũng phải chú ý sức khoẻ nha. Không được ngủ muộn quá, nghỉ ngơi sớm một chút!"
Buổi sáng ngày hôm sau, việc đầu tiên khi Kiều Hạ rời giường là xem di động.
Nhưng mà cô cũng không hề nhận được một tin nhắn trả lời nào, trước kia chưa từng có tình trạng này.
Anh ấy không trở về đón sinh nhật cùng cô, cô muốn sang thăm anh ấy cũng từ chối, bây giờ còn không trả lời tin nhắn của cô.
Ba sự việc này kết hợp vào một chỗ, trong lòng Kiều Hạ lập tức lộp bộp, nghĩ ngay đến câu "cái dớp bảy năm". (Seven-year itch hay bảy năm ngứa ngáy, câu gốc là "thất niên chi dương")
(*) Người xưa có câu: "Thất niên chi dương" nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Chuyện của bọn họ còn chưa đến một năm, chẳng lẽ nhanh như vậy anh ấy đã chán cô rồi sao!
Lại nói anh ấy đang ở nước ngoài, mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, ngực to chân dài rất nhiều, rất nhiều cám dỗ. Hoặc hay là...
Mình phải tìm thời gian nói chuyện với anh ấy mới được.
Trần Duyệt ở cùng phòng với cô, từ nhà vệ sinh đánh răng xong đi ra, nghi hoặc hỏi: "Hạ Hạ, sao cậu còn ngồi ngẩn người trên giường làm gì, mau đứng lên đi chuẩn bị đi."
Hạ Hạ lập tức phục hồi lại tinh thần: "Được, mình đi thay quần áo ngay đây."
Bốn người xuất phát, bởi vì họ đã mua vé ở trên mạng trước nên bây giờ chỉ cần quẹt thẻ là có thể vào.
Khắp nơi trên đường đều là những câu chuyện cổ tích đầy mộng mơ, một tòa lâu đài tráng lệ, một nàng công chúa ăn mặc lộng lẫy, bảy chú lùn đang nắm tay nhau, tất cả hiện diện sống động trước mặt mình như trong truyện cổ tích.
Khuôn mặt mỗi người đều tươi cười tràn đầy hạnh phúc, Kiều Hạ cũng bị nhiễm bởi bầu không khí vô tư này, cô cũng dần dần quên đi chút khó chịu vào buổi sáng.
Hôm nay là một ngày rất trọn vẹn. Các cô chơi rất nhiều trò chơi, chụp rất nhiều ảnh. Sau khi ăn xong bữa tối, họ cùng nhau đi xem buổi biểu diễn bắn pháo hoa được mong chờ nhất.
Khi đồng hồ trên lâu đài chỉ đến tám giờ, chỉ nghe tiếng "ầm" vang lên, sau đó có rất nhiều pháo hoa đủ các màu sắc bay lên thắp sáng cả phía chân trời, lộng lẫy giống hệt như trong mơ.
Tất cả mọi người có mặt đều nhìn lên trời, không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu đầy thỏa mãn, Kiều Hạ cũng cảm thấy rất vui vẻ cũng có một tia tiếc nuối.
Đây là lần đầu tiên cô đi Disneyland, cảnh tượng đẹp như vậy nếu có thể cùng Cố Duyên Xuyên chứng kiến thì tuyệt biết bao.
Đang nghĩ như vậy thì đột nhiên tay được người khác nắm lấy, Kiều Hạ sửng sốt nghiêng đầu nhưng không thấy ba bạn cùng phòng đâu.
Thế nhưng người đứng bên cạnh mình lại là Cố Duyên Xuyên.
Đây có phải là giấc mơ đã trở thành sự thật!
"Anh... Anh đến đây khi nào vậy?" Cô ngạc nhiên đến nỗi nói lắp bắp.
"Khi chương trình bắn pháo hoa vừa bắt đầu." Cố Duyên Xuyên mỉm cười nhìn cô: "Chẳng qua thấy cục cưng rất chuyên chú nên không phát hiện ra."
Kiều Hạ trong lòng rất vui vẻ, nghĩ tới buổi sáng suy nghĩ linh tinh, tất cả tủi thân lập tức tan thành mây khói: "Anh đặc biệt đến đây để cho em một sinh nhật bất ngờ sao?"
Cố Duyên Xuyên khẽ nói "ừm" và hỏi cô: "Cục cưng có vui không?"
Kiều Hạ gật đầu thật mạnh, giọng nói thanh thúy như chim hoàng anh: "Rất vui! Thật ra anh không cho em đi tìm anh, còn không trả lời tin nhắn của em, thiếu chút nữa em nghĩ đến chuyện..."
Cô có chút ngượng ngùng, âm thanh nhỏ dần: "Nghĩ đến anh đã chán em rồi!"
Cố Duyên Xuyên khẽ cười, tay xoa xoa đầu cô và nói: "Cục cưng ngốc, anh thích em còn không đủ, làm sao có thể chán em được."
"Không chỉ không chán, anh còn cực kỳ muốn cưới em về nhà, cưng chiều cục cưng cả đời."
Nói xong, anh lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, quỳ một gối, nhìn cô nói: "Cho nên cục cưng, em có đồng ý gả cho anh không?"
Trên trời đầy pháo hoa lớn đang nở rộ, nhưng ánh mắt anh so với pháo hoa còn đẹp hơn, bên trong tràn đầy thâm tình.
Hốc mắt Kiều Hạ đỏ lên, trực tiếp kéo anh lên, khẩn trương nhào vào lòng anh ôm thật chặt.
Cô nghẹn ngào và nói trong nước mắt: "Đồng ý, cực kì đồng ý!"
Điều hạnh phúc nhất, trọn vẹn nhất trên cuộc đời này là khi em nhớ anh thì anh lại xuất hiện ở nơi đây.
Từ nay về sau, trước mặt là anh, quãng đời còn lại cũng là anh, thật là tốt!
HOÀN CHÍNH VĂN
Tóm tắt lời tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc, ngoại truyện ngọt ngào vẫn còn ở phía sau. Các bạn yên tâm, Xuyên Xuyên thả thính trêu ghẹo còn chưa đủ đâu, ngoại truyện vẫn tiếp tục nha ha ha ha.
Meow: Làm một phép tính trừ đơn giản nhé: 94 - 71 = 23. Là 23 chương ngoại truyện (tôi không hiểu sao lại nhiều thế:< aaaaa)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook