Editor: Bé Lá

Beta: TH

Khuôn mặt Kiều Hạ bị lời nói của anh làm cho đỏ ửng như quả táo chín.

"Anh làm sao, làm sao lại vội vã như vậy chứ, chúng ta mới quen biết không được bao lâu." Cô còn chưa điều chỉnh xong hơi thở, giọng nói lúc nói chuyện có chút vội vàng, mang theo một chút hổn hển mềm mại.

Cô cũng không phải là người đặc biệt bảo thủ, tin tưởng loại chuyện này chỉ được xảy ra sau khi kết hôn. Chỉ là cô có thói quen từng bước chậm rãi nước chảy thành sông.

Mấu chốt hơn nữa là, cô cảm thấy bọn họ phát triển quá nhanh rồi.

Quen biết chưa được mấy tháng đã xác định quan hệ. Vào ngày tỏ tình ôm hôn trên cầu thang tại KTV gần nửa giờ, không đến vài ngày sau hai người còn ngủ chung một cái giường. Thậm chí cô còn dùng tay giúp anh làm loại chuyện kia!

"Không phải anh vội vàng, mà là..." Cố Duyên Xuyên ngước mắt nhìn cô chăm chú, tròng mắt tối đen chứa đầy ý niệm tình dục nóng bỏng. "Cục cưng của anh quá mê người."

Đặc biệt là sau khi được anh hôn, trên mặt cô là một mảnh xuân rung động. Đôi mắt ướt át, trong trẻo lại ngây thơ.

Bộ dạng này quả thực khiến người khác hồn xiêu phách lạc, cho dù có ngàn năm đạo hạnh cũng phải tan thành tro bụi khi đứng trước mặt cô.

"Hơn nữa anh tin là, khi anh ăn cục cưng, em ngọt hơn cả dâu tây, càng mỹ vị hơn." Anh nói thêm một câu nữa, giọng nói mang theo ý cười, vô cùng bình tĩnh.

Kiều Hạ: "??!"

Bạn trai quá xấu tính, anh còn ngại mặt cô chưa đủ hồng hay sao.

Bộ phim vẫn đang tiếp tục chiếu, âm thanh nam nữ chính ngâm nga ư ư a a càng ngày càng nhiều.

Còn kèm theo tiếng bạch bạch vang lên.

Mặt Kiều Hạ càng đỏ hơn, cố gắng ngọ nguậy vài lần, muốn chui từ lòng anh ra chạy đi tìm điều khiển tắt màn hình đi, nhưng tay nhỏ lại bị Cố Duyên Xuyên kéo lại.

Anh cũng ngồi dậy, ôm Kiều Hạ vào trong lòng, "Cục cưng, đừng tắt, chúng ta cùng nhau xem xong bộ phim này."

Kiều Hạ trừng to mắt, không nghĩ đến anh sẽ đưa ra loại yêu cầu này.

Loại phim này một người xem còn ngượng ngùng, không biết anh nghĩ thế nào lại muốn hai người cùng nhau xem.

Lông mi cô run rẩy, lắc đầu nhẹ giọng nói, "Này, này có cái gì tốt mà xem, rất xấu hổ."

Cố Duyên Xuyên nghiêm túc phản bác: "Cục cưng, hãy coi nó như một bộ phim giáo dục sinh lý, không có gì xấu hổ cả."

"Chúng ta bây giờ học tập trước, có thể tăng kinh nghiệm sau này. Hơn nữa, cục cưng chẳng lẽ em đối với cái này không có một chút tò mò sao?"

Kiều Hạ từng tò mò qua, bằng không lúc trước cũng sẽ không đọc truyện người lớn. Chỉ là mình với bạn trai cùng nhau xem, cảm giác thật sự rất kỳ quái!

Còn cái gì mà gia tăng kinh nghiệm về sau, lời nói này rất khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.

Kiều Hạ kháng cự nói, "Em không cần."

Cố Duyên Xuyên không buông tha, tiếp tục kiên nhẫn thuyết phục, "Đây là nhu cầu bình thường của người trưởng thành, chúng ta có thể coi nó như một cách để gia tăng tình cảm, không cần phải suy nghĩ nhiều. Hơn nữa anh rất muốn xem với em, bây giờ được chứ, cục cưng?"

Anh dùng giọng nói trầm thấp, mang theo ý khẩn cầu nói ra giống như là đang làm nũng. Kiều Hạ nghe được trong lòng mềm nhũn, bắt đầu có chút do dự đấu tranh.

"Vậy... Em chỉ xem với anh một lát thôi." Cô nói rất nhỏ, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Cô đối với anh thật sự không có nguyên tắc mấu chốt nào đáng nói cả. Chỉ cần anh khẩn cầu một chút, dường như cô có thể đáp ứng bất cứ điều gì.

Như vậy là không được, lần sau nhất định phải kiên trì. Cô im lặng thì thầm trong lòng.

"Cục cưng thật tốt." Cố Duyên Xuyên cười hôn lên mặt cô một cái, nắm tay ôm hông của cô, bắt đầu cùng nhau xem cái phim gọi là "giáo dục người lớn" này.

Người thật diễn so với đọc truyện kích thích thị giác hơn nhiều. Kiều Hạ xem vừa thẹn thùng vừa kinh ngạc, tim đập thình thịch, hô hấp đều ngưng lại rồi.

Ngắn ngủi mười phút, nhận thức của cô không ngừng bị đổi mới: Hóa ra còn có thể dùng tư thế này, việc này còn có thể làm tại nhà bếp và phòng tắm, chân hoạt động nhiều như vậy không khó chịu sao.

Đang nghẹn họng trân trối nhìn màn hình, Kiều Hạ trong lúc không ngờ cảm nhận được một bàn tay thực không an phận đưa vào quần áo của cô.

Lòng bàn tay thô lỗ dán vào sau lưng, chậm rãi leo lên trên, cuối cùng dừng lại ở phía trước. Giống như là nhào bột, xoa nhẹ hai cái lên khối mềm mại của cô.

"Anh... Anh làm gì vậy?" Cô quay đầu, ánh mắt oán giận nhìn về phía anh.

Cố Duyên Xuyên trưng ra vẻ mặt vô tội, chân thành nói: "Cục cưng, xem phim thôi anh cảm thấy có chút nhàm chán. Nơi mềm mềm này của em có co có dãn sờ lên rất thú vị, không tin em có thể thử xem."

Kiều Hạ: "??!"

Cái gì mà rất thú vị, coi nơi đó của cô là món đồ chơi sao?! Còn nữa, cô không có việc gì đi dày vò ngực mình làm cái gì?

Vừa ra khỏi phòng chiếu phim, Kiều Hạ vội vã trở về ký túc xá. Hôm nay so với mấy ngày trước cô về còn muộn hơn, trước khi dì quản lí sắp khóa mấy phút cô mới về đến ký túc xá.

Sau khi mở cửa đi vào, cô phát hiện có rất nhiều giấy vệ sinh, sữa cùng với một đống lớn dầu gội sữa tắm và đồ dùng linh tinh hàng ngày vứt đầy trên sàn nhà, kinh ngạc hỏi: "Các cậu đi mua sắm lớn sao?"

Tương Điềm vừa đánh răng vừa giải thích, "Buổi tối lúc chúng tớ trở về sau khi đi ăn xong, lúc đi ngang qua siêu thị ở dưới lầu phát hiện hôm nay chỗ đó giảm giá 95%, toàn trường có hoạt động rút thưởng 100 lần, cho nên chúng tớ mới mua nhiều như vậy."

Kiều Hạ đặt cặp sách xuống, cười hỏi, "Các cậu trúng thưởng những gì vậy?"

Trần Duyệt nói, "Tớ trúng được một túi Oreo, Điềm Điềm được một thùng khoai tây chiên. Vận khí Mẫn Mẫn của chúng ta tốt nhất, trúng một món đồ giá trị siêu lớn."

Lúc nói đến đây, cô nàng cười ha ha không ngừng, Kiều Hạ bị lòng hiếu kỳ câu dẫn, "Mẫn Mẫn trúng thưởng cái gì vậy?"

Trên mặt Triệu Mẫn Mẫn đầy vẻ oán hận hận kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một hộp Durex, "Đây không phải là xát muối vào miệng vết thương của con cẩu độc thân này sao?"

"Ha ha ha." Kiều Hạ cũng rất không tốt bụng mà cười to.

Triệu Mẫn Mẫn cam chịu số phận mà thở dài, "Tớ tin tưởng trước khi cái hộp này hết hạn sử dụng, tớ không có khả năng động đến nó."

Suy nghĩ vài giây, cô ấy đứng lên, phi thường trịnh trọng mà đưa hộp Durex tới tay Kiều Hạ, "Hạ Hạ, cái này đưa cho cậu, hi vọng ở nơi này của cậu nó có thể phát huy hết sức mạnh."

Kiều Hạ lần đầu tiếp xúc thứ này, cầm cũng không biết cầm kiểu gì, đỏ mặt sửng sốt nói: "Tớ tạm thời cũng không cần dùng cái này."

Triệu Mẫn Mẫn kiên trì khuyên nhủ: "Ôi dào, trước cậu cứ cầm lấy, nói không chừng ngày nào đó cần dùng tới. Chung quy nam thần của chúng ta đang ở thời điểm tinh lực dồi dào. Các cậu đến lúc đó không kìm được, củi khô bốc lửa, nhỡ như cậu lau súng cướp cò thì không tốt chút nào."

Kiều Hạ bị thành ngữ bốn chữ của cô ấy khiến cho mặt đỏ bừng, không tự chủ nhớ lại từng hình ảnh phát sinh tại phòng chiếu phim.

Bọn họ hình như thiếu chút nữa là thiêu cháy...

"Vậy... Mẫn Mẫn, cảm ơn cậu." Cô nhận lấy hộp Durex.

Bên ngoài đóng bằng màu đỏ thẫm, mặt trên là hình một quả dâu tây, viết: Vị dâu tây, 12 cái.

Vị dâu tây?

Cái này còn có phân chia hương vị nữa sao?

Kiều Hạ không thể lý giải, Tương Điềm nhìn cô còn ngẩn người trước bàn, lớn tiếng nhắc nhở, "Hạ Hạ, sắp tắt điện rồi, cậu mau rửa mặt đi."

"A, tớ biết rồi, tớ đi ngay đây." Cô vội vàng nhét hộp Durex vào ngăn kéo, may mắn trước khi tắt điện cô đã thu thập xong.

Cô ngủ rất nhanh nhưng lại không được an ổn, bởi vì cô mơ một giấc mơ rất kỳ quái.

Trong mơ, cô biến thành một con dê con, một lần ra ngoài chơi không cẩn thận rớt vào hang sói, không làm cách nào chạy ra được.

Không bao lâu, một con sói xám lớn xuất hiện, đôi mắt rất dịu dàng, không chút hung ác nào cả.

Cô dấy lên hi vọng, nhìn về phía anh cầu xin tha thứ, "Sói xám, cậu có thể không ăn tớ được không?"

"Được, bây giờ tớ không ăn cậu." Sói xám sảng khoái đáp ứng, sau đó dùng móng vuốt của nó sờ vào đầu cô, chờ mong nói, "Nhưng cậu phải nhanh lớn lên, chờ cậu trưởng thành, có nhiều thịt hơn, tớ sẽ một ngụm nuốt trọn cậu."

Kiều Hạ cũng không nhớ rõ rốt cuộc chính mình cuối cùng có bị ăn hay không, nhưng nghe Tương Điềm nói lúc ngủ cô nói mớ mấy câu.

"Tớ nói gì vậy?" Cô hỏi.

Tương Điềm nhớ lại một chút, trả lời: "Tớ cũng không nghe rõ, đại khái là giọng mê man, giống như cừu con vậy. Hạ Hạ cậu mơ mình biến thành cừu sao ha ha ha."

Kiều Hạ: "..."

Chiều thứ sáu không có tiết, Kiều Hạ đi đến quán cafe ôn tập khảo sát Mã Nguyên, Cố Duyên Xuyên cũng đi theo cô.

Quán cafe được bài trí rất lịch sự tao nhã, treo đèn chùm hoa ngọc lan màu trắng, rất thích hợp cho các cặp đôi ở chỗ này học tập hoặc hẹn hò.

Cố Duyên Xuyên mang một phần cafe và khoai tây chiên lại đây. Kiều Hạ đặt sách đang ôn tập xuống, đổ sốt cà chua lên miếng khoai tây chiên. Cô ăn một nửa, nửa còn lại vào miệng Cố Duyên Xuyên.

Một hộp khoai tây chiên rất nhanh được ăn hết, trên tay cô dính sốt cà chua có chút dính dính, dùng khăn giấy lau cảm thấy không quá sạch sẽ.

Vì thế cô nói với Cố Duyên Xuyên: "Anh lấy giúp em khăn ướt trong cặp sách với."

"Được." Cố Duyên Xuyên mở khóa cặp ra, ánh mắt nhìn vào một chỗ thật lâu không nhúc nhích.

"Sao vậy, không tìm được sao?" Kiều Hạ nghi ngờ hỏi, cô nhớ rõ ràng mình vẫn còn nửa túi chưa dùng hết mà.

"Tìm được rồi." Cố Duyên Xuyên lấy khăn ướt ra, bóc mặt dán bên trên, lấy ra một tờ trực tiếp lau tay cho cô.

Lau lau một chút, anh dùng ánh mắt thâm ý nhìn cô, đột nhiên mở miệng, "Cục cưng, hóa ra em thích vị dâu tây như vậy."

Kiều Hạ nghĩ rằng anh đang nói về loại trái cây yêu thích của mình, ngay lập tức gật đầu, "Đúng vậy, dâu tây chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon."

Trong mắt Cố Duyên Xuyên hiện lên ý cười ranh mãnh, "Anh nhớ rồi, về sau sẽ tôn trọng sở thích này của em. Nhưng mà..."

Dừng một chút, môi anh khẽ nhếch, ý cười càng sâu, "Cục cưng, em mua loại nhỏ như vậy về sau chúng ta khả năng không dùng được."

"Cái gì nhỏ, anh đang nói cái gì vậy?" Kiều Hạ chớp mắt, cúi đầu nhìn vào túi sách, cả người lập tức ngây ngẩn.

Hộp Durex này vì sao lại xuất hiện trong túi sách, nó rốt cuộc là bị bỏ vào từ bao giờ vậy?

"Em không, không phải, cái này không phải em..." Cô vội vàng muốn giải thích, còn chưa nói đến điểm mấu chốt đã bị anh chặn lại.

Cố Duyên Xuyên cúi xuống bên tai cô, thấp giọng nói, "Cục cưng, không phải lần trước em sờ qua rồi sao, nhanh như vậy đã quên số đo của anh. Anh có nên cho em sờ vào nó một lần nữa không nhỉ?"

Kiều Hạ: "??!"

Mặt cô lúc này còn đỏ hơn cả sốt cà chua vừa ăn, sờ cái gì mà sờ chứ!

Hu hu hu, giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương