Edit: Lam

Beta: TH

Cố Duyên Xuyên nói câu kia xong, trong đầu Kiều Hạ nổ ầm một tiếng, trống rỗng, hơi thở cũng ngừng lại vài giây.

Anh muốn mình giúp?

Nhưng mà giúp... Phải giúp anh thế nào đây?

Kiều Hạ cũng không thể nói là mình hoàn toàn không hiểu mấy chuyện này. Cô từng đọc trong tiểu thuyết rồi, nhưng câu chữ miêu tả khác xa hành động thực tế rất nhiều.

Là người mới trao nụ hôn đầu đời chưa lâu, cô thực sự không giỏi chút nào.

Quan trọng là lúc mới thấy trong sách, cô cực kỳ ngượng, lần nào cũng đọc cho mau cho lẹ, vội vàng lật bỏ qua mấy lần. Bây giờ đến lượt mình hành động thực tiễn thì càng ngượng ngùng hơn!

Tuy Cố Duyên Xuyên đã nới lỏng cánh tay Kiều Hạ, nhưng cô vẫn không dám lộn xộn, sợ vô tình cọ trúng chỗ đó của anh.

Gương mặt cô xấu hổ đến mức đỏ hồng, khẽ cắn môi dưới, nói nhỏ kèm theo mấy phần run rẩy: "Em... Chuyện này em không... Không giúp anh được."

"Không sao cả." Cố Duyên Xuyên nắm bàn tay nhỏ của Kiều Hạ, từng ngón thô ráp khẽ vuốt lòng bàn tay mềm mại như đang thưởng thức một món đồ chơi.

Ngọn lửa cháy sáng mãnh liệt trong đầu, giọng anh trầm hơn ngày thường, giọng điệu hết sức nhẫn nại: "Anh có thể dạy cục cưng mà."

Kiều Hạ bị hành động này làm cho ngứa ngáy, trong lòng cô càng thêm bối rối xen lẫn luống cuống, vừa định rút tay ra thì bỗng dưng bị anh siết chặt.

Sau đó... Bị bỏ vào chỗ ban nãy cấn cấn người cô.

Kiều Hạ: "!!!"

Mặt cô nóng như bị đốt cháy, muốn mau chóng rời khỏi nhưng không cử động được. Anh ấn tay cô cho dán sát vào, cách một lớp vải mỏng nhưng cảm giác được hết thảy.

"Anh anh... Anh làm gì vậy?" Cô sợ đến mức trợn to mắt.

Cố Duyên Xuyên thấy cô hoảng hốt sợ hãi, ý cười chợt thoáng qua môi, giọng nói lại vô cùng thành khẩn: "Cục cưng, anh chỉ muốn cho em cảm nhận một chút thôi mà. Anh không nói sai đâu, thực sự khó chịu lắm ấy."

Kiều Hạ ngước mắt thì thấy hàng mày lưỡi mác của anh nhíu chặt, ánh mắt rất sâu, gương mặt cũng lộ rõ sự kiềm nén.

Tựa như đang kiên nhẫn kiềm chế cái gì ấy, tóm lại là khác hẳn dáng vẻ ngày thường.

Cô nhìn thấy mà mềm lòng.

Giới tính khác nhau, cô không thể nào cảm nhận được nhưng trước kia đã từng nghe loáng thoáng rằng, bộ phận ấy của nam rất quan trọng mà cũng vô cùng yếu ớt.

Nếu bây giờ cứ mặc kệ, có thể nào... Banh chành luôn không?

Cố Duyên Xuyên nhận thấy cô hơi thả lỏng, anh mở miệng lần nữa, giọng khàn khàn: "Giúp anh lần nữa được không cục cưng?"

Giọng điệu lộ rõ sự khẩn cầu, lọt vào tai lại còn có vẻ đáng thương.

Kiều Hạ càng khó xử, hai ý nghĩ trong lòng cô bắt đầu tranh chấp kịch liệt, dần dần một bên đã chiếm ưu thế.

Suy cho cùng cô quá thích anh, không nỡ làm anh khó chịu như vậy. Do dự hồi lâu, cô cắn răng nói: "Em chỉ... Chỉ giúp anh lúc này thôi, lần sau anh nói gì em cũng không đồng ý đâu."

"Được." Cố Duyên Xuyên nở nụ cười, chẳng hề lo lắng chuyện lần sau.

Cục cưng của anh lương thiện như vậy, vừa đơn thuần lại dễ dàng mềm lòng, quả thực không thể dễ lừa, dễ bắt nạt hơn nữa.

Ngoài ra anh phát hiện mình bắt nạt cô đến nghiện, muốn nhìn mặt cô ửng đỏ, đùa cô tới nỗi thẹn thùng.

Chậc, anh đúng là xấu xa quá rồi. Cố Duyên Xuyên thầm trách bản thân, nhưng ngoài miệng lại thúc giục: "Cục cưng, mau lên đi, anh chịu không nổi nữa."

Lời nói ra như nước dội ra ngoài, dù Kiều Hạ không muốn cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Nhưng chuyện này thực sự rất ngại. Cô suy nghĩ rồi quyết định nhắm mắt, lừa mình dối người nhắm mắt làm ngơ!

Kiều Hạ đưa bàn tay run rẩy tới và đặt tại chỗ đó của anh, kế tiếp dựa theo sự hướng dẫn chỉ dạy từ Cố Duyên Xuyên, khi thì chậm một chút, khi lại nhanh một ít.

"Cục cưng, em dùng sức tí đi." Giọng anh vừa sung sướng lại thỏa mãn.

"Biết, em biết rồi." Mặt cô đỏ như muốn rỉ máu, nhỏ giọng lên tiếng, nghe lời anh mà ra sức, bàn tay nắm thật chặt.

Kiều Hạ vốn tưởng chuyện này sẽ giải quyết rất nhanh, nhưng đã qua hơn năm phút mà anh còn không có ý định để cô dừng lại.

"Sao vẫn chưa ổn vậy? Tay em mỏi hết rồi." Cô dừng lại, ấm ức đặt câu hỏi.

"Chịu thêm lát nữa đi em, cục cưng của anh tốt nhất, ngoan nhất." Anh khàn giọng dụ dỗ.

Kiều Hạ đành phải tiếp tục. Lại qua một hồi thật lâu, cô chợt nghe thấy tiếng rên rỉ, có thứ gì đó tràn ra tới nơi, ngón tay cô ướt đẫm dính ngấy.

Dù không rành đời cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cơ thể Kiều Hạ lập tức cứng đờ. Bàn tay dính bẩn cầm nắm cũng không được, buông ra cũng không ổn, chẳng biết nên để vào đâu.

Hơn mười giây sau, Cố Duyên Xuyên tỉnh lại từ cơn vui sướng cực hạn. Anh rút tờ giấy, cẩn thận lau từng ngón tay cô, xem nó như đồ sứ quý giá dễ vỡ.

Lau sạch sẽ, trong không khí có mùi thoang thoảng. Kiều Hạ cực kỳ ngại ở chung một phòng với anh, cô đứng dậy muốn đi tắm nhưng lại bị Cố Duyên Xuyên ôm nằm xuống.

"Lại... Lại làm gì vậy?" Bên má cô đỏ bừng, khó hiểu hỏi anh. Chẳng phải vừa mới kết thúc ư?

Cố Duyên Xuyên ôm chặt eo cô, rất yên phận chứ không lộn xộn, hơi thở vẫn còn dồn dập: "Anh có chuyện muốn nói với cục cưng."

Kiều Hạ cho rằng anh thực sự có lời quan trọng cần nói, cô nhấp môi thỏa hiệp: "Vậy anh nói đi."

Đôi mắt Cố Duyên Xuyên tối sâu thăm thẳm, nhìn vào mắt cô mà chẳng thèm che giấu vẻ si mê quyến luyến: "Cục cưng, bàn tay nhỏ của em thật mềm mại, vừa rồi..."

Anh cúi xuống và nói tiếp, bên môi hiện lên đường cong sâu sắc, nụ cười trên mặt càng thêm rõ rệt: "Làm anh rất thoải mái."

Kiều Hạ: "?!!"

Đây là điển hình nông dân với rắn độc sao!

Cô có lòng tốt giúp anh, cuối cùng còn bị anh đùa mấy câu này! Bạn trai cô đúng là cực kỳ quá đáng!

"Em muốn đi tắm." Kiều Hạ chẳng thèm nghe nữa, đỏ mặt nói: "Anh mau buông em ra."

"Chờ thêm chút nữa." Cố Duyên Xuyên nhướng mày cười cười, vẻ mặt bỗng trở nên đứng đắn: "Anh nhớ ra rồi, có một chuyện đáng ngờ anh đã chôn chặt trong lòng từ lâu, nhưng chưa kịp nghiệm chứng cùng em."

"Chuyện gì thế?" Kiều Hạ bị giọng điệu nghiêm túc của anh đánh lừa.

"Anh muốn biết làn da cục cưng mềm đến đâu..." Lời còn chưa dứt, Cố Duyên Xuyên đã áp dụng hành động.

Anh cúi đầu, thả nụ hôn tinh tế vào cần cổ trắng nõn của cô, chỉ trong thoáng chốc mà vết đỏ ở kia đã lan rộng.

Sự nghi ngờ được xác minh...

Trước đây khi gặp mặt lần hai ở lớp tự chọn, anh thấy bàn tay cô cầm bút hơi dùng lực, đầu ngón tay đã mau chóng hiện ra vết đỏ nhạt.

Lúc ấy anh đã tò mò, rốt cuộc làn da cô bạn cùng bàn mềm đến đâu, có phải chỉ cần hơi dùng sức trên người cô là sẽ hiện ra dấu vết lốm đốm như vậy...

Cho tới bây giờ, Cố Duyên Xuyên mới hiểu đó không chỉ đơn giản là tò mò, mà khi ấy trong lòng mình đã gieo mầm tình yêu và dục vọng dành cho cô.

Sau này trong quá trình chung đụng, mầm mống ấy từ từ mọc rễ nảy mầm, lớn lên thành cây đại thụ che trời, cành lá sum suê.

Đồng thời rễ nó đâm sâu trong lòng, vĩnh viễn không nhổ được mà cũng chẳng muốn nhổ.

Nhìn thẳng vào ánh mắt lên án của Kiều Hạ, Cố Duyên Xuyên còn nhếch môi cười: "Cục cưng, anh lại phát hiện thì ra anh vừa mới gặp đã yêu em rồi."

Vậy mới nói, cô bạn nhỏ cùng bàn ngoan ngoãn không chỉ là người đầu tiên của anh, mà còn là người đầu tiên anh vừa gặp đã thích.

Duyên phận quả là kỳ diệu biết bao, Cố Duyên Xuyên bắt đầu tin tưởng câu nói này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương