Cô Ấy Rất Đáng Yêu
-
Chương 1-2
Edit: Er
Beta: TH
Nói thật, nữ sinh xinh đẹp anh đã gặp qua rất nhiều, béo mập lùn gầy đều có, nhưng chưa ai như người trước mặt này. Gương mặt vô cùng ưa nhìn.
Dáng người thấp thấp, ôm một túi sách mỏng trong lòng giống như là học sinh cấp 3 ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, còn chuyên tâm hơn cả so với người chơi game là anh đây.
Chỉ là... Đôi mắt đen kia thỉnh thoảng lại lộ ra tia nghi hoặc, bộ dạng này xem ra là nhìn không hiểu.
Chuyện này cũng rất bình thường. Trò chơi này còn chưa chính thức phát hành, đang ở giai đoạn close beta, vì bạn ở nước ngoài nhờ anh chơi thử, chơi trước để kiểm nghiệm.
Nhưng không biết luật chơi mà vẫn có thể nhìn nghiêm túc như vậy sao?
Khóe miệng Cố Duyên Xuyên không tự chủ được mà giật giật, bật ra một tiếng cười nhẹ.
Nhẹ nhàng dịch ra chỗ khác, tháo tai nghe xuống, chủ động mở miệng hỏi, "Muốn ngồi vào trong sao?"
Một câu này đã gọi Kiều Hạ đang không chú ý trở về.
"À! Đúng vậy! Làm phiền cậu nhường một chút." Cô khách khí nói sau đó ngước mắt từ màn hình điện thoại chuyển hướng nhìn mặt anh.
Ngay tức khắc, cả người Kiều Hạ đều ngây ngẩn: Nam sinh này thật là đẹp trai!
Không đúng! Dùng từ phổ thông như "đẹp trai" này để hình dung thì không đủ, phải là...
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó trong đầu hiện ra bốn chữ: Là khuôn mặt đẹp trời cho khiến người ta chấn động!
Học đại học được hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nam sinh nào lớn lên dễ nhìn như vậy.
Khuôn mặt thâm thúy, dáng vẻ anh tuấn, đôi mắt hoa đào hơi nhướn lên mang theo mấy phần ý mê hoặc người nhìn. Còn đẹp hơn cả so với mấy ngôi sao nổi tiếng hiện nay. Người này hoàn toàn có thể đi đóng phim thần tượng được.
Khí chất của anh phần nhiều là lãnh đạm, dùng từ đang thịnh hành để hình dung thì chính là "người đẹp kiêu ngạo như hoa*".
(*) Chỗ này dựa vào ý trên mặt chữ mạn phép đoán bừa, có thể không chính xác. Đi tra baidu thì toàn ra tên của một bộ phim Nhật Bản. TT
Bỗng dưng Kiều Hạ nhớ tới bài thơ năm cấp hai rất nổi tiếng tên là < Ái Liên Thuyết >, cũng chính là bài thơ mà đã thi rất nhiều lần.
Nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể chơi đùa.
Cô vẫn còn hơi sửng sốt thì tiếng chuông vào lớp "reng reng reng" vang lên.
Người dạy môn này là giáo sư Trương Đại Xuyên đang đẩy cửa đi vào, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc đơn giản và có biệt danh là "Địa Trung Hải".
Cố Duyên Xuyên đứng lên, không kiên nhẫn lặp lại lần nữa, "Muốn ngồi vào trong, đúng không?"
Âm điệu của chữ cuối cùng kia hơi cao lên một chút.
"Ừm, cám ơn!" Kiều Hạ lấy lại tinh thần, nhanh chóng gật đầu liên tục sau đó vội vàng ôm túi sách đi vào phía trong.
Cô mới ngồi xuống không bao lâu thì trong tay Trương Đại Xuyên cầm một tờ danh sách, bắt đầu điểm danh ngẫu nhiên.
Định luật "cứ nghỉ sẽ bị điểm danh" đúng là danh bất hư truyền.
Người thứ ba bị điểm danh chính là Triệu Mẫn Mẫn, Kiều Hạ sửng sốt một chút sau đó lập tức ngẩng đầu, đáp "có".
Âm thanh của cô giống như tiếng chim vàng anh hót trong trẻo khiến ánh mắt Cố Duyên Xuyên hơi chuyển, vừa vặn nhìn trúng cần cổ thon dài đang lộ ra của cô.
Trắng trắng, mềm mềm giống như bông tuyết đầu mùa rơi vào sáng sớm. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô là sạch sẽ, không vướng bụi trần.
Cố Duyên Xuyên lại nhìn rất lâu, cho đến khi phát hiện cô sắp nhìn sang thì hơi mím môi, cúi đầu tiếp tục chơi game.
Tối nay, anh muốn gửi kết quả xác định và đánh giá cho bạn thân, thuận tiện cho bọn họ có thể điều chỉnh lại trò chơi cho thích hợp.
Dù đối mặt với màn hình nhỏ kia một hồi lâu, nhưng suy nghĩ của anh lại dừng ở cảnh tượng vừa nãy.
"Rất tốt, rất tốt! Hôm nay điểm danh ngẫu nhiên hai mươi bạn học đều có mặt đầy đủ. Tất cả cứ tiếp tục duy trì, không nên dựa vào sự may mắn kia. Đừng trốn học, trốn học sẽ bị xử lý. Trốn học thì chỉ là sung sướng nhất thời mà thôi, sau đó sẽ bêu khắp các khoa toàn trường."
"Trên đời có rất nhiều thứ nhưng học tập luôn là điều đầu tiên. Đi học thì không đi đến lúc thi thì ngồi đấy mà khóc."
Trương Đại Xuyên nói liên miên và cằn nhằn một lúc sau đó mới mở máy chiếu, "Được rồi! Bây giờ chúng ta bắt đầu vào học, tiết học hôm nay nói đến..."
Giáo sư này giảng rất có trình độ, Kiều Hạ lấy sách giáo khoa từ đơn tiếng anh ở trong cặp ra, sau đó lại lần lượt lấy bút bi và giấy nháp, đặt ngay ngắn trên mặt bàn.
Mở sách ra, tay cầm bút vừa viết vài từ lên tờ giấy nháp vừa âm thầm nhớ kĩ từ đơn.
Viết hết hai trang giấy nháp, Kiều Hạ đặt bút xuống, giương mắt nhìn đồng hồ treo trên giữa cái bảng, mới có tám giờ.
Cách thời gian tan học nửa tiếng nữa.
Trương Đại Xuyên đứng trên bục giảng nói dõng dạc, đến nỗi nước miếng bay tứ phía.
Nhìn các sinh viên, trừ một hai hàng đầu tiên có mấy người nghiêm túc nghe giảng, còn lại thì đều là đang chơi điện thoại, hoặc là đang ngủ.
Môn học này không cần thành tích, chỉ cần đủ điểm qua môn là được. Tất nhiên là Trương Đại Xuyên hiểu được ý tứ của sinh viên.
Nhưng khi ông đứng trên bục giảng nhìn qua giảng đường thì phát hiện một nữ sinh ngồi một góc ở ghế đằng sau, tay chống cằm, vô cùng chăm chú nhìn mình, hơn nửa ngày đầu không hề cúi xuống chút nào.
Trương Đại Xuyên nhìn thấy ánh mắt nữ sinh kia sáng ngời ngời, thấy được sự khát vọng, không ngừng theo đuổi tri thức của cô!
Cảm động! Quá cảm động!
Ông quyết định tạo cơ hội học tập cho cô, cho nữ sinh chịu khó và nghiêm túc nghe giảng này một cơ hội được biểu hiện.
"Vấn đề này... " Ông mở miệng, trên gương mặt đầy ý cười như gió xuân ấm áp nói, "Mời em nữ sinh mặc áo lông màu trắng ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên đứng lên trả lời."
Người được gọi là Kiều Hạ, nhưng cô lại không hề có chút phản ứng nào.
Một tiếng đồng hồ vừa rồi cô không ngừng nhớ kĩ mấy từ đơn kia, hiện tại đầu có chút choáng váng. Bây giờ chỉ là đang đơn thuần thả đầu óc mà thôi.
Chính xác hơn là đang ngẩn người. Hơn nữa cô có thói quen khi ngẩn người thì sẽ tìm một mục tiêu để nhìn.
Cho nên tuy là cô không chớp mắt nhìn chằm chằm giáo sư kia, nhưng chỉ nhìn thấy miệng của ông ấy khép mở mà thôi chứ không nghe rõ ông ấy đang nói gì.
Nhưng Trương Đại Xuyên lại nhìn thấy Kiều Hạ ngồi im không nhúc nhích, còn tưởng là nữ sinh này ngại ngùng nên giơ tay ra, làm một động tác mời--
"Mời em nữ sinh mặc áo lông màu trắng, có họa tiết là chén nước màu hồng đứng lên trả lời câu hỏi này."
... Áo lông màu trắng?! Chén nước màu hồng?!!
Suy nghĩ một chút, Kiều Hạ mới nghe thấy hai cụm từ mấu chốt này.
Gì vậy? Không phải là mình sao? Tại sao lại là mình cơ chứ?
Nhưng mà lại thấy ánh mắt đầy mong chờ của giáo sư kia đang nhìn về phía cô. Hình như đúng là cô rồi!
Nín thở một giây, trên mặt Kiều Hạ lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh ngạc!
A a a hóa ra ngồi ở đây sẽ bị chú ý sao. Tôi chết rồi, tôi bị tự kỷ đó!
Bây giờ đi thay áo còn kịp không?
Beta: TH
Nói thật, nữ sinh xinh đẹp anh đã gặp qua rất nhiều, béo mập lùn gầy đều có, nhưng chưa ai như người trước mặt này. Gương mặt vô cùng ưa nhìn.
Dáng người thấp thấp, ôm một túi sách mỏng trong lòng giống như là học sinh cấp 3 ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, còn chuyên tâm hơn cả so với người chơi game là anh đây.
Chỉ là... Đôi mắt đen kia thỉnh thoảng lại lộ ra tia nghi hoặc, bộ dạng này xem ra là nhìn không hiểu.
Chuyện này cũng rất bình thường. Trò chơi này còn chưa chính thức phát hành, đang ở giai đoạn close beta, vì bạn ở nước ngoài nhờ anh chơi thử, chơi trước để kiểm nghiệm.
Nhưng không biết luật chơi mà vẫn có thể nhìn nghiêm túc như vậy sao?
Khóe miệng Cố Duyên Xuyên không tự chủ được mà giật giật, bật ra một tiếng cười nhẹ.
Nhẹ nhàng dịch ra chỗ khác, tháo tai nghe xuống, chủ động mở miệng hỏi, "Muốn ngồi vào trong sao?"
Một câu này đã gọi Kiều Hạ đang không chú ý trở về.
"À! Đúng vậy! Làm phiền cậu nhường một chút." Cô khách khí nói sau đó ngước mắt từ màn hình điện thoại chuyển hướng nhìn mặt anh.
Ngay tức khắc, cả người Kiều Hạ đều ngây ngẩn: Nam sinh này thật là đẹp trai!
Không đúng! Dùng từ phổ thông như "đẹp trai" này để hình dung thì không đủ, phải là...
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó trong đầu hiện ra bốn chữ: Là khuôn mặt đẹp trời cho khiến người ta chấn động!
Học đại học được hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nam sinh nào lớn lên dễ nhìn như vậy.
Khuôn mặt thâm thúy, dáng vẻ anh tuấn, đôi mắt hoa đào hơi nhướn lên mang theo mấy phần ý mê hoặc người nhìn. Còn đẹp hơn cả so với mấy ngôi sao nổi tiếng hiện nay. Người này hoàn toàn có thể đi đóng phim thần tượng được.
Khí chất của anh phần nhiều là lãnh đạm, dùng từ đang thịnh hành để hình dung thì chính là "người đẹp kiêu ngạo như hoa*".
(*) Chỗ này dựa vào ý trên mặt chữ mạn phép đoán bừa, có thể không chính xác. Đi tra baidu thì toàn ra tên của một bộ phim Nhật Bản. TT
Bỗng dưng Kiều Hạ nhớ tới bài thơ năm cấp hai rất nổi tiếng tên là < Ái Liên Thuyết >, cũng chính là bài thơ mà đã thi rất nhiều lần.
Nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể chơi đùa.
Cô vẫn còn hơi sửng sốt thì tiếng chuông vào lớp "reng reng reng" vang lên.
Người dạy môn này là giáo sư Trương Đại Xuyên đang đẩy cửa đi vào, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc đơn giản và có biệt danh là "Địa Trung Hải".
Cố Duyên Xuyên đứng lên, không kiên nhẫn lặp lại lần nữa, "Muốn ngồi vào trong, đúng không?"
Âm điệu của chữ cuối cùng kia hơi cao lên một chút.
"Ừm, cám ơn!" Kiều Hạ lấy lại tinh thần, nhanh chóng gật đầu liên tục sau đó vội vàng ôm túi sách đi vào phía trong.
Cô mới ngồi xuống không bao lâu thì trong tay Trương Đại Xuyên cầm một tờ danh sách, bắt đầu điểm danh ngẫu nhiên.
Định luật "cứ nghỉ sẽ bị điểm danh" đúng là danh bất hư truyền.
Người thứ ba bị điểm danh chính là Triệu Mẫn Mẫn, Kiều Hạ sửng sốt một chút sau đó lập tức ngẩng đầu, đáp "có".
Âm thanh của cô giống như tiếng chim vàng anh hót trong trẻo khiến ánh mắt Cố Duyên Xuyên hơi chuyển, vừa vặn nhìn trúng cần cổ thon dài đang lộ ra của cô.
Trắng trắng, mềm mềm giống như bông tuyết đầu mùa rơi vào sáng sớm. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô là sạch sẽ, không vướng bụi trần.
Cố Duyên Xuyên lại nhìn rất lâu, cho đến khi phát hiện cô sắp nhìn sang thì hơi mím môi, cúi đầu tiếp tục chơi game.
Tối nay, anh muốn gửi kết quả xác định và đánh giá cho bạn thân, thuận tiện cho bọn họ có thể điều chỉnh lại trò chơi cho thích hợp.
Dù đối mặt với màn hình nhỏ kia một hồi lâu, nhưng suy nghĩ của anh lại dừng ở cảnh tượng vừa nãy.
"Rất tốt, rất tốt! Hôm nay điểm danh ngẫu nhiên hai mươi bạn học đều có mặt đầy đủ. Tất cả cứ tiếp tục duy trì, không nên dựa vào sự may mắn kia. Đừng trốn học, trốn học sẽ bị xử lý. Trốn học thì chỉ là sung sướng nhất thời mà thôi, sau đó sẽ bêu khắp các khoa toàn trường."
"Trên đời có rất nhiều thứ nhưng học tập luôn là điều đầu tiên. Đi học thì không đi đến lúc thi thì ngồi đấy mà khóc."
Trương Đại Xuyên nói liên miên và cằn nhằn một lúc sau đó mới mở máy chiếu, "Được rồi! Bây giờ chúng ta bắt đầu vào học, tiết học hôm nay nói đến..."
Giáo sư này giảng rất có trình độ, Kiều Hạ lấy sách giáo khoa từ đơn tiếng anh ở trong cặp ra, sau đó lại lần lượt lấy bút bi và giấy nháp, đặt ngay ngắn trên mặt bàn.
Mở sách ra, tay cầm bút vừa viết vài từ lên tờ giấy nháp vừa âm thầm nhớ kĩ từ đơn.
Viết hết hai trang giấy nháp, Kiều Hạ đặt bút xuống, giương mắt nhìn đồng hồ treo trên giữa cái bảng, mới có tám giờ.
Cách thời gian tan học nửa tiếng nữa.
Trương Đại Xuyên đứng trên bục giảng nói dõng dạc, đến nỗi nước miếng bay tứ phía.
Nhìn các sinh viên, trừ một hai hàng đầu tiên có mấy người nghiêm túc nghe giảng, còn lại thì đều là đang chơi điện thoại, hoặc là đang ngủ.
Môn học này không cần thành tích, chỉ cần đủ điểm qua môn là được. Tất nhiên là Trương Đại Xuyên hiểu được ý tứ của sinh viên.
Nhưng khi ông đứng trên bục giảng nhìn qua giảng đường thì phát hiện một nữ sinh ngồi một góc ở ghế đằng sau, tay chống cằm, vô cùng chăm chú nhìn mình, hơn nửa ngày đầu không hề cúi xuống chút nào.
Trương Đại Xuyên nhìn thấy ánh mắt nữ sinh kia sáng ngời ngời, thấy được sự khát vọng, không ngừng theo đuổi tri thức của cô!
Cảm động! Quá cảm động!
Ông quyết định tạo cơ hội học tập cho cô, cho nữ sinh chịu khó và nghiêm túc nghe giảng này một cơ hội được biểu hiện.
"Vấn đề này... " Ông mở miệng, trên gương mặt đầy ý cười như gió xuân ấm áp nói, "Mời em nữ sinh mặc áo lông màu trắng ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên đứng lên trả lời."
Người được gọi là Kiều Hạ, nhưng cô lại không hề có chút phản ứng nào.
Một tiếng đồng hồ vừa rồi cô không ngừng nhớ kĩ mấy từ đơn kia, hiện tại đầu có chút choáng váng. Bây giờ chỉ là đang đơn thuần thả đầu óc mà thôi.
Chính xác hơn là đang ngẩn người. Hơn nữa cô có thói quen khi ngẩn người thì sẽ tìm một mục tiêu để nhìn.
Cho nên tuy là cô không chớp mắt nhìn chằm chằm giáo sư kia, nhưng chỉ nhìn thấy miệng của ông ấy khép mở mà thôi chứ không nghe rõ ông ấy đang nói gì.
Nhưng Trương Đại Xuyên lại nhìn thấy Kiều Hạ ngồi im không nhúc nhích, còn tưởng là nữ sinh này ngại ngùng nên giơ tay ra, làm một động tác mời--
"Mời em nữ sinh mặc áo lông màu trắng, có họa tiết là chén nước màu hồng đứng lên trả lời câu hỏi này."
... Áo lông màu trắng?! Chén nước màu hồng?!!
Suy nghĩ một chút, Kiều Hạ mới nghe thấy hai cụm từ mấu chốt này.
Gì vậy? Không phải là mình sao? Tại sao lại là mình cơ chứ?
Nhưng mà lại thấy ánh mắt đầy mong chờ của giáo sư kia đang nhìn về phía cô. Hình như đúng là cô rồi!
Nín thở một giây, trên mặt Kiều Hạ lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh ngạc!
A a a hóa ra ngồi ở đây sẽ bị chú ý sao. Tôi chết rồi, tôi bị tự kỷ đó!
Bây giờ đi thay áo còn kịp không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook