Editor: Mứt Chanh

Tạ Lâu bị sốt lăn lộn đến mười một mười hai giờ. Trong nhà không có phòng dư nên bác sĩ Hà cố nén cơn buồn ngủ nhìn đến từng giọt cuối cùng xong thì dùng tốc độ nhanh chóng rút kim tiêm, dọn dẹp một chút thì rời đi. Tô Hà đưa người đến cửa, cô cũng đang rất mệt nhọc, ngáp một cái rồi vẫy tay với bác sĩ.

Bác sĩ Hà cởi áo dài tay trắng ra, xắn tay áo lên mới nói: “Buổi tối có phát sốt nữa thì lại gọi điện thoại cho tôi.”

Tô Hà gật đầu: “Vâng, vất vả cho anh rồi.”

“Hê, không vất vả.” Bác sĩ Hà nói xong thì đi vào thang máy.

Tô Hà nhìn cửa thang máy đóng lại mới trở về phòng. Đi vào, Tạ Lâu đã nói: “Nóng…”

Tô Hà đoạt lấy điều khiển máy lạnh từ xa trong tay anh, “Đêm nay anh không thể mở máy lạnh.”

Tạ Lâu ngước mắt nhìn cô, “Anh đây nóng.”

Tô Hà: “Em cũng nóng, còn không phải chịu đựng theo anh đấy sao.”

“Em đi rót ly nước cho anh.” Nói xong Tô Hà lấy điều khiển máy lạnh từ xa đi, bước ra ngoài rót ly nước rồi quay lại, cầm ống hút đưa cho Tạ Lâu. Tạ Lâu nhìn chằm chằm ống hút kia thì híp mắt: “Em thật sự xem anh như con mèo bệnh đấy à?”

Tô Hà: “…… Vì tiện theo dõi anh.”

Tạ Lâu lấy cái ống hút kia ném vào thùng rác, cầm ly ngửa đầu uống cạn một hơi. Uống xong, anh thả cái ly lại tủ đầu giường rồi kéo Tô Hà sang, “Ngủ thôi.”

Tô Hà đột nhiên không kịp phòng bị đã nằm lên.

Tạ Lâu xoay người ôm lấy cô từ phía sau, tay vuốt ve bụng cô, một hồi lâu, anh thủ thỉ: “Lần đó ở nhà em, có phải không làm biện pháp an toàn hay không?”

Tô Hà sửng sốt, “Tối hôm qua sao?”

Tạ Lâu lười nhác mà ừ một tiếng, “Không mang, nhưng đi vào rất sâu.”

Tô Hà cắn răng: “Tạ Lâu.”

Phía sau truyền đến tiếng cười nhẹ, do phát sốt nên mang theo một chút đờ đẫn, lồng ngực nóng bỏng chấn động. Một hồi lâu, anh nói: “Vậy không thể trách anh được.”

Tô Hà: ” Phải trách anh.”

Tạ Lâu: “Được thôi.”

“Nếu trách anh, thì anh để cho em ngủ lại.”

Tô Hà: “…….”

Hai người thì thầm trước khi ngủ, anh ôm cô càng lúc càng chặt hơn. Cơ thể cô gái mềm mại thoải mái, cánh tay chàng trai ấm áp có lực, quấn chặt bên nhau thân mật khăng khít.

*

Bởi vì Tô Hà từ chối yêu cầu cho Chu Ngữ Ngữ đến nhà cũ ở nên cuối cùng ba Chu lựa chọn để Chu Ngữ Ngữ ở bệnh viện ngây ngẩn hai ngày, chờ khỏe lên lại lái xe về thành phố B.

Vương Huệ đi theo bận trước bận sau, có ba Chu ở đấy thì Vương Huệ cùng Chu Ngữ Ngữ trông như hòa bình không có việc gì. Nhưng một khi ba Chu  rời đi thì sự hòa hợp hời hợt  bên ngoài của Vương Huệ cùng Chu Ngữ Ngữ sẽ bị đánh vỡ. Nhìn Chu Ngữ Ngữ muốn uống nước, Vương Huệ không hề có ý tứ muốn giúp.

Nếu là trước kia, Chu Ngữ Ngữ chắc chắn sẽ chửi ầm lên, nhưng mấy ngày nay, Chu Ngữ Ngữ tuy rằng đang thở oxy, làm các loại kiểm tra nhưng tâm tình lại gần như rất tốt.

Thỉnh thoảng lại ngân nga ca hát.

Vương Huệ thấy thế cũng không thể hiểu được, bà tìm cái cớ đi ra ngoài mua đồ ăn, để lại ba Chu cùng Chu Ngữ Ngữ ở đó. Chu Ngữ Ngữ vừa thấy Vương Huệ đi ra ngoài thì cô ta đã bắt lấy tay ba Chu, “Ba.”

Ba Chu mấy ngày nay rất mệt mỏi với việc chăm sóc người khác, ông ta ngẩng đầu lên hỏi: ” Sao vậy con?”

Chu Ngữ Ngữ bĩu môi: “Ba ly hôn với Vương Huệ đi.”

Ba Chu nhíu mày: “Vì sao?”

Chu Ngữ Ngữ nhớ tới một trăm vạn kia của mình, cô ta có thể cho ba mình một ít, nhưng một chút cũng không muốn tiêu cho Vương Huệ. Chu Ngữ Ngữ giận sôi máu: “Vì sao? Còn có vì cái gì đây? Bà ta tham tiền như vây, thua hơn ba mươi vạn của nhà chúng ta còn chưa đủ sao? Tối hôm qua hai người nói để con xuất viện, cuối cùng không thể ra, còn không phải bởi vì Tô Hà không chịu cho chúng ta đến căn nhà cũ kia ở sao.”

Lời này chọc trúng tâm can của ba Chu.

Bởi vì chi phí nằm viện quá đắt, Chu Ngữ Ngữ cần phải quan sát thêm hai ba ngày nữa, hiện giờ cũng không thể trực tiếp về thành phố B, có một chỗ ở miễn phí ít nhất có thể tiết kiệm được chút tiền.

Nhưng Tô Hà không đáp ứng.

Kêu Vương Huệ lại nói với Tô Hà, Vương Huệ lại nói bà thuyết phục Tô Hà không được.

Ba Chu yên lặng vài giây mới nói: “Là chúng ta có lỗi với Tô Hà.”

“Chúng ta có lỗi với cô ta? Là cô ta không xem chúng ta là người nhà thì có? Ba, ba đừng thành thật như vậy, chúng ta sẽ có tiền.” Chu Ngữ Ngữ khó thở thiếu chút nữa đã nói ra một trăm vạn kia, sau đó lại đè nén lại trong cổ họng. Cô ta khẩn trương bắt lấy cánh tay của ba Chu không chịu buông ra. Dù sao vì một trăm vạn này, cô ta tuyệt đối không thể để cho Vương Huệ tiếp tục ngây người tại nhà cô ta nữa.

Ba Chu chần chờ: “Chúng ta sẽ có tiền là sao?”

“Ngữ ngữ, dì Vương Huệ của con không có làm sai cả.”

“Còn không có?” Chu Ngữ Ngữ cất cao âm lượng, “Con mặc kệ, ba phải ly hôn với Vương Huệ.”

Tiếng nói vừa dứt, ba Chu đã kéo tay Chu Ngữ Ngữ ra rồi đứng lên, gọi một tiếng Vương Huệ.

Sắc mặt Vương Huệ trắng bệch đứng ở cửa, vẻ mặt của bà hình như hơi trố mắt, lại làm như đã chịu đả kích gì đó. Bà nhỏ giọng gọi ba Chu: “Bác Nguyên, ông muốn ly hôn với tôi sao?”

Ba Chu lắc đầu: “Không có, không có việc này.”

Rất nhiều hình ảnh xẹt qua trong đầu Vương Huệ nhưng đều là hình ảnh rất sắc nét. Bà liếc nhìn Chu Ngữ Ngữ, đột nhiên hét lên một tiếng rồi xoay người chạy ra bên ngoài.

Trạng thái này của bà rõ ràng là không quá thích hợp, ba Chu sửng sốt hai giây thì đuổi theo.

Chu Ngữ Ngữ nhìn về phía bóng dáng bọn họ rời đi, rống lên: “Đi tìm chết đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bà chia sẻ một trăm vạn này với chúng tôi đâu.”

Mới vừa nói xong thì điện thoại của Chu Ngữ Ngữ đã vang lên.

Cô ta xoay người lấy điện thoại ở một bên, nhìn số gọi đến thì bắt máy: “Alo.”

Một giây sau, sắc mặt Chu Ngữ Ngữ  trắng bệch, hét to một tiếng: “Cậu nói cái gì?”

Cửa phòng bệnh.

Tô Hà đứng ở nơi đó, nhướng lông mày nhìn Chu Ngữ Ngữ.

Điện thoại của Chu Ngữ Ngữ rơi xuống, rớt ở trên giường. Cô ta nảy sinh ác độc mà nhìn Tô Hà.

Tô Hà cười cười, “Bạn thân cô gọi điện tới đấy à?”

“Căn cứ theo quy định của hợp đồng, cô tiết lộ chuyện này cho người thứ ba biết thì cô phải bồi thường gấp mười lần.” Tô Hà sao chép một phần bản hợp đồng đặt ở trên tay Chu Ngữ Ngữ, thuận tiện mang thêm một công văn của luật sư.

Cô cười cực kỳ thản nhiên.

Sắc mặt Chu Ngữ Ngữ trắng bệch, “Tô Hà con đĩ này.”

“Tao sẽ nói chuyện cổ phiếu cho mẹ mày, cho mẹ mày biết bạn trai mày làm bao nhiêu chuyện tốt.” Chu Ngữ Ngữ xé nát bản hợp đồng sao chép kia, ném thật mạnh tới trên người Tô Hà.

Tô Hà híp mắt: “Cô nói đi, hiện tại cô phải trả lại một trăm vạn này.”

Nói xong, cô không đợi Chu Ngữ Ngữ phản ứng đã giành trước lấy đi chiếc túi nhỏ của Chu Ngữ Ngữ ở trên tủ đầu giường.

Trên tay Chu Ngữ Ngữ còn cắm kim tiêm, thấy thế thì hét lên, đột nhiên xuống giường định lao về phía Tô Hà. Tô Hà vừa mở túi xách nhỏ ra thì chi phiếu đã nằm ở nơi đó. Tô Hà không chút khách khí lấy ra, tránh khỏi tay Chu Ngữ Ngữ, dùng sức xé một phát….

Chi phiếu thành hai mảnh.

Chu Ngữ Ngữ bị bình truyền dịch vướng, trực tiếp ngã xuống đất.

Cây truyền dịch lệch sang một bên.

Chật vật không chịu được.

Tô Hà từ trên cao nhìn xuống Chu Ngữ Ngữ: “Tôi trước kia không muốn quan tâm đến cô, là bởi vì tôi bận tâm đến mẹ tôi cùng chú Chu, nhưng cô… thế mà dám đánh chủ ý lên đầu Tạ Lâu,  ngày đó cô ăn mặc xinh đẹp như vậy ….”

“Có phải cũng tính toán quyến rũ Tạ Lâu hay không?”Nếu tính cách Chu Ngữ Ngữ không phải như vậy thì cô ta rất đẹp, bộ ngực còn lớn hơn Tô Hà, nói chuyện nũng nịu, cái loại cố tình nũng nịu ở chỗ con gái thì cảm thấy dáng vẻ kệch cỡm, nhưng ở con trai mà nói, xác thật rất hấp dẫn. Đây cũng chính là vì sao ngày đó lúc Tô Hà biết được Tạ Lâu muốn đơn độc gặp Chu Ngữ Ngữ thì sẽ kích động như vậy.

Mẹ của cô đã từng bởi vì Chu Ngữ Ngữ mà không cần cô.

Mà Tạ Lâu thì sao?

Cái này không liên quan đến phẩm hạnh của con người, ở trong mắt con trai, có khi thỉnh thoảng có thể không thấy khuyết điểm của con gái, thậm chí có khi một ít khuyết điểm ở trong mắt con trai đều không phải khuyết điểm, dù sao chỉ cần người này đẹp, xinh đẹp, có ngực là được.

Ngày đó không phải Tạ Lâu tàn nhẫn như vậy thì Tô Hà đã sớm chú ý tới cách ăn mặc của Chu Ngữ Ngữ.

Xong việc thì nghĩ lại, Chu Ngữ Ngữ lộ chân dài, lộ bộ ngực, bả vai xương quai xanh đều lộ ra tới….

Mặc thành như vậy.

Gặp Tạ Lâu, còn có thể là có ý tứ gì?

Lúc này Chu Ngữ Ngữ mặc trang phục bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, kim tiêm trên tay đang trở máu, nhìn không ra con người kiêu ngạo, chỉ là thoạt nhìn yếu đuối đáng thương thôi.

Dáng vẻ này, Tô Hà cũng cảm thấy chói mắt.

Thì ra, cô hận Chu Ngữ Ngữ như thế.

Nhắc tới quyến rũ.

Chu Ngữ Ngữ nhắm mắt lại.

Ngày ấy đối mặt sợ hãi với Tạ Lâu, toàn bộ nổi hết cả lên, cô ta ngồi đơ dưới đất, phía sau lưng áp lên chân giường, cơ thể hơi hơi co rúm lại. Cả người tựa như ngã vào hầm băng.

Cô ta nghiến răng: “Tô Hà, cô đừng có đắc ý, tôi muốn nhìn cô với Tạ Lâu có thể đi bao xa.”

Tô Hà cười lạnh: “Không nhọc cô lo lắng.”

Chu Ngữ Ngữ: “Không có Tạ Lâu, cái gì cô cũng không phải.”

Tô Hà: “Anh ấy bị cô quyến rũ, ảnh lại không mắc lừa.”

“Biến biến biến!!!” Chu Ngữ Ngữ bị chọc trúng tâm sự, lại nhìn thấy chi phiếu bị xé rách trên mặt đất thì đột nhiên phát cuồng mà quát lên.

Y tá đi ngang qua nghe thấy thì đi vào tới hỏi: “Tình huống như thế nào?”

Tô Hà xoay người, nói với giọng dịu dàng: “Em ấy ngã xuống đất, tôi đỡ không dậy nỗi, phiền mọi người rồi.”

Y tá không nghĩ nhiều như vậy: “Sao lại ngã xuống đất thế kia?”

Nói xong thì cô ấy đi đỡ Chu Ngữ Ngữ ngay.

Tô Hà xoay người đi.

Tâm trạng cô vui sướng, bởi vì, đây là con chồng trước lần đi theo Vương Huệ gả vào nhà họ Chu, lần đầu tiên thắng Chu Ngữ Ngữ.

Lúc ấy.

Chu Ngữ Ngữ khóc lóc không muốn ngủ với Tô Hà.

Vương Huệ cùng ba Chu cuối cùng quyết định để Tô Hà đến phòng làm việc ngủ, suốt đêm để Tô Hà dọn vào.

Ở phòng làm việc, ba Chu ra ra vào vào. Tô Hà vốn ngủ không được.

Tô Hà muốn ăn lạp xưởng xào giá, Chu Ngữ Ngữ ghét bỏ lạp xưởng vì hương vị khó ăn, đã bày lên bàn rồi, cô ta bắt Vương Huệ đổ đi.

Vương Huệ nhìn Tô Hà vài giây, cuối cùng bưng lạp xưởng kia đổ đi.

Đôi đũa của Tô Hà ngừng ở giữa không trung.

Tô Hà sinh bệnh, ở phòng làm việc đổ mồ hôi.

Vương Huệ lau mồ hôi cho cô, Chu Ngữ Ngữ lên cơn suyễn vào tối hôm đó, bắt lấy tay Vương Huệ không chịu buông ra. Ba Chu lúc ấy vừa lúc đi công tác, Tô Hà sốt cả buổi tối, khát nước một buổi tối, giọng cô gọi mẹ vẫn luôn liên tục truyền đến từ phòng làm việc.

Nhưng tay Chu Ngữ Ngữ chính là không buông, chính là không bỏ.

Vương Huệ canh giữ Chu Ngữ Ngữ  cả một buổi tối.

Tô Hà kêu một buổi tối, tới sáng ngày hôm sau, cơn sốt của cô đã tốt lên. Khi đó, cô quyết định muốn đi vào đại học, rời khỏi thành phố B, rời khỏi Vương Huệ, rời khỏi nhà họ Chu.

*

Đi đến cửa bệnh viện.

Vừa lúc gặp phải Vương Huệ cùng ba Chu, Vương Huệ nhìn thấy Tô Hà thì ánh mắt sáng lên: “Hà Hà!”

Tâm tư của Tô Hà đã bị hồi ức chiếm đóng, nhìn thấy Vương Huệ thì có loại cảm giác hoảng hốt, cô đẩy Vương Huệ ra, không chào hỏi ba Chu mà đi đến trạm ở bệnh viện.

Một lúc sau, cô ngồi xổm xuống dưới.

Trợ lý Lý lái xe lại đón cô, xa xa nhìn cô ngồi xổm xuống thì sửng sốt hai giây.

Nhanh chóng gọi điện thoại cho Tạ Lâu.

Tạ Lâu nghe máy, trợ lý Lý chần chờ: “Tổng giám đốc Tạ, bà chủ… Giống như tới tháng rồi.”

Tạ Lâu lạnh giọng: “Sao cậu biết cô ấy tới tháng?????”

Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư Lạp Vưc.

Trong phòng hội nghị lập tức lặng ngắt như tờ.

Mọi người nhìn Tạ Lâu.

Một hồi lâu, ba Tạ gõ gõ lên bàn: “Con trai, cần phải đi mua chút gì cho con dâusao?”

Giám đốc điều hành khác: “……”

Này, đang mở họp đó, hai vị giám đốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương