Editor: Mứt Chanh

Trì Dĩnh nghiêng đầu, cười một cái cũng không hỏi lại nữa. Tô Hà cúi đầu xóa video đi, cả người đột nhiên tỉnh táo lại. Tối hôm qua cô mơ mơ màng màng cảm thấy chính mình tựa như mộng xuân, mở mắt ra cũng cảm thấy tối đen, sau đó lại cảm thấy bản thân không có làm mộng xuân mà là thật sự.

Nhưng sau khi chìm vào giấc mộng thì cô đã thật sự kiệt sức.

Buổi sáng cô tỉnh lại cho rằng Tạ Lâu ở trong phòng, kết quả… anh không ở đó.

Có thế nào cô cũng không thể tưởng được rằng thật sự anh đã bước vào.

Tô Hà siết chặt điện thoại, tự nhủ phải nhịn cơn tức này lại.

*

Tại Lạp Vực.

Lúc này công ty không có ai, Tạ Lâu lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi nghịch điện thoại. Sau khi gửi đoạn video clip này đi, anh mỉm cười chờ Tô Hà trả lời.

Nhưng chưa đợi được hồi âm thì điện thoại có cuộc gọi đến. Anh nhìn vào dãy số, rất xa lạ.

Là một dãy số ở thành phố B, anh nhíu mày rồi bắt máy, đang muốn mở miệng thì đầu bên kia, một giọng nữ truyền đến, xuyên qua loa có vài phần nũng nịu: “Tạ Lâu… Không đúng, hẳn là em  phải gọi anh một tiếng anh rể.”

Tạ Lâu cắn bút, nghe thấy lời này thì híp mắt: “Cô là ai?”

Tên của một người đã thực sự xuất hiện trong đáy lòng anh.

Đối phương ho khan một tiếng, làm như có chút khó chịu, nhưng giọng nói vẫn rất nũng nịu: “Em là Chu Ngữ Ngữ, em kế của Tô Hà, anh rể đã nghe nói về em sao?”

Tạ Lâu hơi dựa người ra sau, dời điện thoại ra, giơ lên trước mặt mới thấy.

Dãy số này…. Thành phố B, không sai.

Anh cũng đã có hai cuộc gọi từ Thành phố B trước đó.

Giọng anh lạnh đi vài phần: “Sao? Có việc?”

Anh gõ đầu ngón tay lên bàn và phát ra một tiếng động nhỏ có thể nghe thấy qua loa điện thoại, hơi dọa người. Chu Ngữ Ngữ ở đầu bên kia tất nhiên là nghe thấy, cô ta im lặng một hồi lâu, ngay lúc Tạ Lâu không kiên nhẫn thì cô ta lên tiếng: “Em biết, là anh nói mẹ anh đưa hai cổ phiếu cho dì Vương Huệ làm cho nhà của em dùng một lần thua hơn ba mươi vạn. Bây giờ tinh thần dì Vương Huệ xảy ra chút vấn đề đều là bởi vì anh. Quan hệ giữa Tô Hà cùng mẹ chị ấy đang được chữa trị. Anh rể, anh đoán xem, nếu chị Tô Hà biết chuyện này là do anh làm, chị ấy sẽ thế nào?”

Chu Ngữ Ngữ càng nói càng nắm chắc, đến cuối cùng cô ta sẽ thế nào, mấy chữ này đã mang theo ý cười mơ hồ…

Tạ Lâu híp mắt nghe, đôi chân dài bắt chéo lên trên một cái thùng, nghiêng đầu nghe.

Đôi mắt dần hiện ra xúc cảm tàn nhẫn cùng lạnh lẽo, ngón tay anh xoa lên khóe môi hơi ngẩng đầu lên…

Loại người giống như anh đã trải qua không ít uy hiếp.

Loại uy hiếp này là lần đầu tiên, hơn nữa, cấp thủ đoạn rất thấp.

Giọng nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo của Tạ Lâu vang lên trong văn phòng tối om: “Ồ? Vậy cô cảm thấy hẳn là giải quyết như thế nào?”

Giọng anh rất thấp nghe không ra âm điệu khát máu bên trong.

Chu Ngữ Ngữ vừa nghe xong còn cho rằng mình khiến anh sợ hãi nên cô ta lấy hết can đảm mới nói: “Anh chỉ cần cho em một trăm vạn, em sẽ giữ miệng, giữ lại chuyện này ở trong bụng.”

Sau đó cô ta chêm thêm vào một câu: “Em hiện tại ở Hải Thị.”

Tạ Lâu nhướng mày: “Đòi tiền à?”

Chu Ngữ Ngữ: “Phải…”

Tạ Lâu: “Này dễ dàng rồi.”

“Không có gì là không dùng tiền giải quyết được, tôi còn tưởng rằng cô muốn thứ khác….” Tạ Lâu nở nụ cười trầm thấp mang theo mấy phần gợi cảm.

Lỗ tai Chu Ngữ Ngữ ở đầu bên kia đã phiếm hồng, thiếu chút nữa muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cô ta vẫn cho rằng tiền là quan trọng nhất.

Giọng cô ta càng thêm nũng nịu: “Em còn có thể muốn cái gì, anh khiến nhà bọn em nghèo như vậy, có tiền em đã thỏa mãn rồi.”

“Rất tốt, chọn thời gian đi, cô lại đây lấy tiền…” Tạ Lâu cầm cây bút đùa nghịch, cúi đầu nói chuyện.

Nơi đó cất chứa sự hoang dã.

Chu Ngữ Ngữ: “3 giờ rưỡi chiều chủ nhật, em đến tìm anh, anh ở đâu?”

“Chọn ngày hẹn cô em vợ, đương nhiên không thể để chị cô biết, đến chung cư Phủ Lâm đi.” Tạ Lâu chọn địa chỉ, Chu Ngữ Ngữ vừa nghe thấy thì lập tức nói: “Được, đến lúc đó gặp.”

Tạ Lâu nhướng mày, không trả lời cô ta mà cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Lâu mở WeChat trước tiên, đoạn video gửi đi hẳn đã được gửi nhưng Tô Hà không hề trả lời.

Anh chơi điện thoại, gửi cho Tô Hà một tin: “Hello?”

Tô Hà không trả lời.

Tạ Lâu lấy áo khoác lên, vốn định đi tìm Tô Hà. Sau đó anh mới suy nghĩ một chút, đứng dậy lái xe đi về nhà.

Vừa vào cửa đã thấy Cố Tình mặc sườn xám đắp mặt nạ dựa vào trên sô pha, lười biếng dùng đầu ngón tay áp lên. Tạ Lâu đi qua đó ngồi xuống, dựa vào trên sô pha, cầm lấy dưa hấu trên bàn trà ngậm vào trong miệng.

Cố Tình nhìn sang Tạ Lâu từ vành mắt mặt nạ, dùng chân đá vào bắp chân Tạ Lâu: “Ngày hôm qua con bé nhà họ Tiêu là do con cứu à?”

Tạ Lâu: “Không phải con, là Trần Diệu.”

“Diệu Nhi dùng danh nghĩa của con cứu …. Ngay cả tính khí của Diệu Nhi còn trấn không được tên nhóc nhà họ Đinh kia.”

Tiêu Sầm đúng lúc chọc phải cháu trai nhà họ Đinh có quyền thế ở Hải Thị, ăn chơi trác táng ở Hải Thị như sấm bên tai, thủ đoạn tàn nhẫn, chơi với phụ nữ cũng không nương tay chút nào. Hắn ta giàu có háo sắc, phàm là những phụ nữ bị chơi qua đại đa số đều bị trừng phat, phụ nữ bình thường đều không đung đưa trước mặt hắn.

Bởi vì người này chưa từng chân chính thích phụ nữ, sẽ không có một chút thương tiếc nào, đến tay hắn thì chính là bị chơi.

Nhưng hắn đã phải chịu nhiều tổn thất dưới tay Tạ Lâu, hơn nữa Cố Diệc Cư thiếu chút nữa đã chém đứt ngón tay hắn, hắn rất sợ hãi đối với đôi cậu cháu nhà họ Tạ này. Toàn Hải Thị chỉ sợ hai người đó thôi.

Liễu Vân xem như sờ đúng người rồi.

Nếu đổi thành người khác, thật đúng là không cứu được Tiêu Sầm.

Tạ Lâu ném vỏ dưa hấu nhưng không đáp lời.

Cố Tình thở dài một tiếng, lại dùng một bên mắt nhìn anh, “Trễ vậy đã trở về, có chuyện gì? Không đi làm ấm ổ chăn cho vợ con à…”

Nhắc tới vợ, Tạ Lâu dùng đầu ngón tay lau đi nước dưa hấu trên khóe môi, anh nói: “Mẹ tìm thời gian đi thành phố B một chuyến, tìm bà bạn bài kia của mẹ xin lỗi người ta.”

Cố Tình sớm quên chuyện này, bà ồ lên một tiếng: “Bạn bài? Người nào hả?”

Tạ Lâu: “Hai cổ phiếu kia.”

Cố Tình mở to hai mắt, xé xuống mặt nạ một phát: “Con trai, làm chuyện xấu lại đi xin lỗi, này không tốt lắm đâu? Có chút không phù hợp với tính cách của con.”

Tạ Lâu hạ tầm mắt.

Anh nói: “Con không muốn xin lỗi, đây là bà ấy nên được.”

“Nhưng……”

Tình cảm giữa Tô Hà cùng bà đang được chữa trị. Đêm nay Chu Ngữ Ngữ nói nhảm nhiều như vậy, chỉ có lời này trúng tâm tư của anh, nghĩ đến Tô Hà có khả năng sẽ chạy thì Tạ Lâu chịu đựng không được.

Cố Tình buông tay: “Được rồi.”

“Con nghĩ như thế nào thì thế đấy, mẹ không có ý kiến, chỉ là… Người này rốt cuộc là ai? Con gài bẫy người ta, lại xin lỗi người ta, này… Rất vả mặt nha con trai.”

Tạ Lâu lại cắn dưa hấu, nhướng mày nói: “Con dâu mẹ.”

“Cái gì?” Cố Tình sửng sốt.

*

Tạ Lâu không ở nhà chính ngây ngẩn lâu nữa, anh tính thời gian Tô Hà xem xong phim thì gửi WeChat cho Tô Hà: “Xem xong phim chưa? Đi đón em nha?”

Tô Hà trả lời trong vài giây: “Không cần, em về đến nhà một hồi.”

Tạ Lâu nhướng mày.

À, bình tĩnh như vậy hả?

Anh lên xe, ngậm điếu thuốc vào trong miệng, không bật lửa mà trực tiếp lái xe ra đại lộ, một đường đi về Khu vực mới Hoa Đông.

Sau khi ngừng xe, Tạ Lâu lấy điếu thuốc còn nguyên mà thả lại hộp rồi bước lên lầu, vừa đi vừa cởi bỏ cà vạt đặt ở trong tay.

Sau đó dùng vân tay mở khóa.

Kéo cửa ra một phát, mấy bộ quần áo đột nhiên ném tới trên mặt anh che kín mặt anh ở bên trong, Tạ Lâu kéo quần áo xuống thì sửng sốt.

Anh đã thấy Tô Hà đứng ở trong phòng, lạnh mặt nói với anh: “Đêm nay anh đến  khách sạn ngủ.”

Tạ Lâu: “……”

Ba giây sau.

Một tiếng cười bị đè nén từ phía sau truyền đến.

Hai người yêu nhau đang giận dỗi nhìn ra ngoài.

Trong tay Cố Diệc Cư mang theo một đống cua lớn, mang theo suy nghĩ dựa vào lan can bên cạnh.

Nhìn thấy Tạ Lâu ngó ra, Cố Diệc Cư bật cười: “Cháu trai ngoan, cậu cung cấp cho cháu một ngày ngủ ở gầm cầu thì như thế nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương